“Souta-san, hôm nay tụi mình đi mua sắm không nhỉ?”
Đây là sau lúc Hiyori, Mirei và Kotoha rời khỏi ký túc xá.
Ở phòng khách, Koyuki đang ngồi trên ghế thao tác với những công cụ làm đồ trang sức và hỏi một câu xác nhận như thế.
“Phải rồi nhỉ. Nhà mình hết sạch nguyên liệu nấu ăn rồi, đến lượt bột giặt cũng sắp hết nốt. Em chuẩn bị đi mua rồi đây.”
“Fufu, vậy thì tôi cũng muốn đi chung, cậu thấy sao? Tôi sẽ lấy xe cho, cậu cần mua nhiều đồ mà nhỉ.”
“Cảm ơn chị vì lúc nào cũng đồng hành cùng em ạ. Hôm nay em định xuất phát lúc 11 giờ nên có gì thì chị hãy chuẩn bị đi nhé.”
Vẫn là cuộc trò chuyện này lặp đi lặp lại mỗi lần hai người họ đi mua sắm cùng nhau, nhưng từ hôm nay còn có một yếu tố khác được bổ sung.
Giờ đây, mối quan hệ ở bên ngoài giữa cả hai sẽ có sự thay đổi, nhờ vào kế hoạch nọ của Koyuki.
“Vậy thì… Tôi chỉ muốn xác nhận chút thôi, là cậu không quên vụ đóng vai bạn trai đâu nhỉ?”
“Đương nhiên rồi chị. Từ cuộc nói chuyện hôm đó em đã lo về chị không thôi.”
“Cảm ơn cậu… Tôi vui lắm.”
“Chuyện thường thôi mà. Em thì vẫn còn nhiều thiếu sót với vai bạn trai này lắm… Ahaha.”
“Ara, cậu tự tin thêm xem nào. Cậu là bạn trai của tôi mà.”
Lý do lớn nhất thúc đẩy Koyuki đi mua sắm cùng Souta LÀ ĐÂY. Cô nàng đang để ý tới Souta với tư cách phái khác giới và muốn được anh chàng đối xử như một người bạn gái thực thụ.
Nếu phải nêu ra một điểm đáng buồn thì vai bạn trai hờ này sẽ không thể áp dụng trong ký túc xá.
“Chị. Khi nhận vai này em nghĩ mình có điều cần bàn bạc trước với chị… được không ạ?”
“Bàn bạc? Y-Ý cậu là?”
“Nói là bạn trai hờ nhưng em thì phải diễn với chị tới mức nào thì được nhỉ…? Sự thật là em không phải bạn trai của chị, nên nếu mình đặt ra những giới hạn từ trước thì sẽ không có những sự khó chịu về sau.”
Souta quyết định đặt ra những nguyên tắc để giúp Koyuki không phải cảm thấy khó chịu. Anh chàng sao có thể ngờ chính cô đã nhắm tới tình huống này từ trước được.
Trước sự đối xử không khác gì một quý ông của Souta, Koyuki không khỏi nở nụ cười và bày tỏ những cảm xúc trong lòng theo cách chân thật nhất.
“Fufufu, cậu cứ an tâm đi. Nếu là cậu thì dù có bị làm gì đi nữa, tôi cũng không thấy khó chịu đâu.”
“...Ơ? Đây là chuyện tế nhị nên chị không cần phải dè dặt đâu mà. Ai chẳng có những chuyện người khác làm với mình khiến mình thấy khó chịu chứ.”
“Tôi có dè dặt với cậu đâu.”
“Ờm… Chị không giữ kẽ với em chứ?”
“Tôi cũng có giữ kẽ với cậu đâu?”
“...”
Koyuki chỉ đang bộc lộ cảm xúc của mình một cách thật lòng, nhưng câu trả lời của cô chạm phải ánh mắt nghi ngờ từ Souta.
Chẳng là Souta đang lầm tưởng, kiểu “chị ấy đang nhờ mình đóng vai bạn trai nên ngại đòi hỏi hơn thế chứ gì…”. Bằng mọi giá, anh chàng muốn cô nói ra những điều khiến mình khó chịu nên mới cứng đầu như thế.
“Chị… Em biết là ví dụ này có phần cực đoan, nhưng chẳng lẽ nếu theo những gì chị nói thì những hành động kiểu quấy rối cũng được chấp nhận sao? Đụng vai chẳng hạn, những chuyện hơn thế nữa chẳng hạn…”
“Đi tới nhà nghỉ dành riêng cho cặp đôi… chẳng hạn nhỉ.”
“V-Vâng. Lỡ đâu em nổi hứng kiểu ‘để khiến kẻ bám đuôi hiểu lầm thì đây là cách tốt nhất’, nên khi còn có thể thì chị hãy nói những điều khiến mình kh–”
“--Nếu cậu thấy được thì tôi không bận tâm điều đó đâu.”
“Hở?... T-Từ đã chị!?”
“Tất nhiên cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho mối quan hệ thể xác giữa chúng ta nhé. Trách nhiệm trở thành người bạn trai thật sự chứ không phải là một vai diễn.”
“...”
Souta thử đưa ra một ví dụ cực đoan để khiến Koyuki phải nói ra điều có thể làm cô khó chịu, nhưng câu trả lời trời ơi đất hỡi của cô nàng khiến anh chàng sững sờ, khuôn miệng thì mở ra toang hoác.
“Fufu, tôi biết là cậu sẽ không làm những điều như thế, nhưng nếu cậu muốn mời gọi tôi thì hãy chuẩn bị tinh thần cùng tôi kết duyên nhé.”
“C-Chịu chị luôn…”
Koyuki đi từ “trở thành người bạn trai thật sự” tới “kết duyên” như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời, khiến Souta phải làm vẻ mặt cay đắng khi không thể bắt cô nói ra những điều anh chàng muốn lắng nghe nhất.
“Tôi biết cậu đang buồn vì không thắng được tôi, nhưng tôi có điều cần nhắc nhở cậu. Hãy giữ bí mật chuyện này với mọi người ở đây nhé.”
“Chị thiệt sự thấy ổn sao, cái việc không nói với mọi người ấy? Dù gì thì có thêm một người hiểu được hoàn cảnh của mình chưa biết chừng sẽ giúp chị thấy an tâm hơn…”
“Tôi là người lớn tuổi nhất ở đây nên sao có thể đem đến lo lắng cho mọi người được. Chưa kể, tôi là người quyết định đưa khuôn mặt của mình lên mạng nên đây cũng chỉ là tự nghiệp tự đắc thôi.”
Một câu nói rất ra dáng Koyuki, nhưng thật sự thì cô chỉ đang muốn giữ bí mật mối quan hệ này mà thôi.
Koyuki đã nhờ được Souta đóng vai bạn trai của mình, và nhìn cách tiếp xúc giữa anh chàng với những cô gái khác ở đây, chúng ta có thể tưởng tượng được sẽ có người trong số đó thể hiện sự ghen tị hay ham muốn được Souta làm điều tương tự với mình. Kể cả Hiyori, kể cả Mirei, kể cả Kotoha, lối suy nghĩ này có thể được áp dụng với bất kỳ ai.
Để giành được lợi thế trước những cô gái trên, Koyuki không muốn nhượng lại vị trí đặc biệt này. Cô nàng không muốn để thua bất kỳ ai.
“Vậy ạ… Nghĩ được đến tận đó, chị quả là già dặn thật nhỉ.”
“Không, tôi vẫn còn trẻ con lắm. Tôi ấy, là kiểu người đã muốn thứ gì thì sẽ độc chiếm nó cho bằng được. Đến độ không cho ai khác chạm vào cơ.”
“Ơ, những thứ như vậy là chị không cho ai mượn bao giờ ư?”
“Thì tôi ác mà, đúng chứ?”
“Bất ngờ thật đó. Em tưởng chị là kiểu người làm bầu không khí trở nên tốt lên cơ.”
“99% thì tôi sẽ làm vậy, nhưng 1% còn lại thì là những điều tôi tuyệt đối không nhượng bộ được.”
“...Ừ thì, nghe chị nói vậy em mới chột dạ là mình có lẽ cũng như thế. Đặc biệt là những thứ mình giữ gìn từ lâu thì càng không muốn ai khác chạm vào nhỉ.”
“Ừ, đặc biệt tôi là người tham lam lắm.”
Nghe thì có vẻ hai người họ đang nói chuyện rất chi ăn ý với nhau, nhưng thực chất những điều Souta và Koyuki đang nghĩ tới là hoàn toàn khác biệt.
Souta đang nghĩ theo kiểu độc chiếm một thứ đồ chơi, trong khi Koyuki đang nghĩ theo kiểu độc chiếm một người bạn đời.
“Em thích những người phụ nữ tham lam ạ. Đàn ông nào cũng có mong muốn trở thành chỗ dựa dẫm cho ai đó mà chị.”
“Vậy thì tôi sẽ dựa dẫm cậu thật nhiều nhé.”
“Tất nhiên là được. Chị cứ dựa dẫm em theo ý chị muốn. Điều này cũng có liên quan đến vụ bám đuôi kia mà.”
“Fufu.”
Koyuki làm vẻ mặt sung sướng của kẻ thắng trận, khóe miệng cô nàng nâng lên có phần táo bạo trong khi đôi đồng tử xanh da trời ánh lên lấp lóa. Cô nàng đảo mắt qua nhiều vị trí trên cơ thể Souta, từ bàn tay, cánh tay đến cả lồng ngực, và đắn đo xem mình sẽ chạm vào phần nào.
****
11 giờ trưa. Đây là thời điểm hai người họ đã chọn ra để đi mua sắm.
“Tụi mình đi thôi.”
“Ừ.”
Koyuki vừa đeo dép vào đôi chân trần và trả lời Souta như thế.
Cô nàng đã đánh nhẹ lớp trang điểm và thay sang bộ váy liền mảnh với tông màu đen và hồng tươi kết hợp chủ đạo, tạo ra cảm giác từ tốn và bình thản. Ngoài ra, cô chọn để hở phần da trắng không tì vết từ bờ vai xuống những đầu ngón tay như một cách thể hiện sự quyến rũ.
Từ lúc này trở đi, hai người họ sẽ hẹn hò với nhau trên danh nghĩa là mua sắm. Koyuki đứng cạnh Souta trước cửa ra vào, vẻ mặt không giấu sự hồi hộp.
Ngay khoảnh khắc đó…
“!?”
Không thể nào đường đột hơn… khi Souta nhận ra bàn tay của mình đang bị bao bọc bởi bàn tay trắng muốt quý phái của Koyuki. Cô nàng nắm tay Souta khi còn chưa có một lời xác nhận với chàng ta.
“Tôi với cậu bắt đầu từ lúc này thôi nhỉ. Không khéo chừng việc tôi sống ở ký túc xá này đã bị phát hiện cũng nên.”
“...A-A, vâng…”
Trên gương mặt Souta không hiện lên vẻ ngại ngùng nào cả. Đó là nét mặt nghiêm túc khiến ta cảm giác anh chàng đang mang trên vai một sứ mệnh… rằng bản thân mình phải bảo vệ Koyuki khỏi tên bám đuôi tới cùng.
“Ừ, thì… xin lỗi cậu nhé. Tôi nhạy cảm với cái lạnh nên những đầu ngón tay có thể lạnh…”
“Chị không cần để tâm đâu. Sớm rồi chúng cũng ấm lên thôi.”
“...”
Trước khi kịp chuẩn bị tinh thần, Koyuki đã phải nhận một đòn tấn công từ Souta. Anh chàng thậm chí dồn lực vào bàn tay như muốn khẳng định bản thân sẽ không bỏ ra, khiến gương mặt của cô ửng đỏ đi trông thấy.
To bự. Thô ráp. Mạnh mẽ. Những đầu ngón tay ấy khiến đầu óc Koyuki trở nên trắng xóa.
Đây chính là bàn tay người đàn ông nơi đích đến tình ý của cô… Đây chính là lần đầu cô nắm tay với anh ấy.
Chỉ là nắm tay thôi… Tại sao mình lại như thế…
“Khoảnh khắc yếu mềm của một thiếu nữ đang yêu” đích thực là đây.
Bằng cách nào đó, Koyuki tận dụng được mái tóc dài của mình để che giấu đôi tai lẫn hai bên má đều đã đỏ rực, nhưng những đầu ngón chân thò ra từ chiếc dép thì lại cựa quậy với vẻ không yên.