“K-K-Không thấy Mirei-chan ááá!? Cậu ấy không tới chỗ Hiyori đâuuu!”
“Em ấy cũng không tới chỗ em…”
“Vậy thì Mirei ở đâu mới được…”
“O-Ơm, có thể Mirei-chan đang đi bộ ấy ạ!? Có thể Mirei-chan đã nhắn tin rồi ạ!”
“Chị chưa từng nghe em ấy đi bộ vào lúc này bao giờ luôn đó… Và chị cũng không liên lạc được đây.”
“Và chị này, sao cánh cửa bị mở tung luôn nhỉ…”
Sáng sớm. 5 giờ 35 phút.
Sau lời kêu cứu của Koyuki, Hiyori và Kotoha đã tỉnh dậy. Cả ba người đang trao đổi suy nghĩ về hành tung của Mirei.
“Trước tiên, chị, em, Hiyori-chan, cả ba tụi mình đi gọi Souta-san dậy không? Em nghĩ Souta-san có thể có manh mối nào đó, và nếu phải đi tìm thì càng đông càng tốt mà.”
“Phải rồi ha… Em nói đúng đó, Kotoha.”
Koyuki đi trước tiến xuống cầu thang. Không có ai tỏ ra bực bội vì bị gọi dậy sớm cả. Mọi người đều thể hiện vẻ mặt lo lắng.
*Cộc cộc cộc
Koyuki không thể che giấu sự sốt ruột. Cô gõ liên tục lên cánh cửa phòng quản lý và cất tiếng.
“Souta-san…”
“Souta-sannn! Souta-san ơiii! Dậy đi Souta-sannn!”
Sau Koyuki thì tiếp tục đến Hiyori hét một tràng rõ to. Nhưng bên trong không có ai trả lời cả.
Cả ba đã thử vặn núm cửa nhưng cánh cửa thì không phản ứng. Ở trong căn phòng này là nơi lưu trữ những tài liệu quan trọng, nên nó luôn được khóa cẩn thận để không phát sinh những vấn đề rắc rối.
“Làm sao đây…”
Koyuki trút giọng não nề như vừa bị dồn vào nước đường cùng. Ngay khoảnh khắc đó.
“...ủa!?”
Từ bên hông của Koyuki và Hiyori thốt ra giọng nói ngạc nhiên.
Kotoha vừa kiểm tra phòng khách và tròn xoe đôi mắt. Mirei có thể đang ở đó.
“Này… cả hai. Souta-san đang ngủ… này. Kìa, trên ghế sofa…”
“AAA!? Trong phòng khách ư!?”
“T-Tại sao cậu ấy lại…”
Cả ba người phản ứng như vậy cũng có lý do của nó cả. Vị trí ngủ của Souta được quy định là phòng quản lý, và việc anh chàng nằm đây không hợp nghĩa lý gì cả.
“Chị, để em gọi Souta-san dậy trước. Mirei-san cũng không ở trong phòng khách mà…”
Nói vậy, Kotoha tiếp cận khuôn mặt say ngủ của Souta và thầm thì vào tai anh chàng, đôi vai không giấu được sự run rẩy.
Không ai trong ba người nhận ra, rằng dưới tấm chăn kia đang trú ngụ điều gì.
“Souta-san. Souta-san. Souta-san dậy đi ạ.”
“Ưmmm…”
Giọng nói của Kotoha đánh thẳng vào phần ý thức lờ mờ của Souta. Anh chàng còn nhăn mặt với vẻ khó chịu, nhưng…
“...Mirei-san đã biến mất rồi!”
“...Ớ?”
Kotoha tiếp tục ra một đòn trực diện về phía Souta làm hai hàng mí mắt nặng nề của anh chàng mở ra toang hoác.
Những lời này “Mirei-san đã biến mất” là đủ để khiến Souta tỉnh táo trở lại. Anh chàng đưa tay lên che miệng ngáp và xác nhận lại điều mình vừa nghe.
“M-Mirei-san… biến mất ư?”
“V-Vâng.”
“...Hửm? Đ-Đợi đã!? Em ấy không ở trong nhà vệ sinh sao!?”
Sau một chút khoảng lặng, Souta mới nắm được tình hình, nhưng khi ta biết anh chàng vừa đánh một giấc dài, thì phản ứng đó cho thấy anh cũng thuộc dạng tương đối nhanh nhạy.
Sau lưng của Kotoha còn có Hiyori lẫn Koyuki. Rõ ràng đây là chuyện nghiêm trọng, chứ không phải Kotoha nói đùa.
Souta không thể nằm đây miết được. Souta không thể lờ đờ miết được.
Anh chàng bật nửa thân trên khỏi chiếc chăn và định đặt chân xuống sàn. Ngay khoảnh khắc đó… chàng ta ngừng mọi chuyển động như cảm thấy có điều không ổn.
Hai lực tác động, một từ việc Souta bật dậy và một từ việc Souta ngừng lại, khiến chiếc chăn rơi xuống từ vai anh.
“...”
“...”
“...”
Ánh nhìn của ba cô gái đồng loạt rời khỏi vị trí của Souta… và hướng xuống dưới, dán chặt về phía “thứ đó” với vẻ thất thần.
Cả ba cùng im lặng, cùng tập trung ánh nhìn về một điểm và cùng phản ứng y chang nhau, đến độ làm Souta tự hỏi không biết họ có dàn xếp với nhau từ trước hay không.
“Ủa?”
Thấy bộ dạng ba cô gái như vậy, Souta sinh ra thắc mắc. Anh chàng nghiêng đầu sang bên tính hỏi chuyện thì nhận ra…
…Rằng nơi cả ba người họ đang nhìn chằm chằm là từ phần ngực đến hông của mình.
Souta cũng làm theo và đưa mặt xuống dưới… thì xuất hiện ở đó, là một nhân vật đang bám dính vào Souta và thở ra từng nhịp đều đặn.
Thứ lọt vào tầm mắt của anh chàng là lọn tóc hồng đặc trưng nhô ra từ mái đầu. Cả Hiyori, Kotoha lẫn Koyuki cũng đang nhìn chằm chằm vào nó.
Trong số những người ở ký túc xá này, duy chỉ có một người là sở hữu kiểu tóc này. Đó chính là Mirei, người mà ba cô gái nãy giờ đang tìm kiếm…
“...”
Souta không biết nói gì hơn. Khi anh chàng đưa mặt lên, thì ba cô gái kia cũng đưa mặt theo.
Trong không gian tĩnh lặng như tờ, cả bốn người chạm mắt với nhau.
“...”
Souta thực sự là không hiểu chuyện gì xảy ra. Dù vậy, anh chàng vẫn có thể khẳng định, rằng mình vừa lâm vào tình thế tệ hại hết biết.
Souta nghiêng đầu thêm một lần và đưa tay chống cằm. Hơi thở của anh chàng bắt đầu trở nên gấp gáp, còn đôi đồng tử thì chạy loạn xạ không biết đâu mà lần.
Khi Souta cứ thế nhìn cả ba cô gái kia… thì gương mặt sững sờ của họ dần biến sắc.
Hiyori thì phồng mang trợn má với vẻ tức tối bốc ra nghi ngút, đôi đồng tử màu mật ong bừng cháy mãnh liệt.
Kotoha thì nhìn chằm chằm về phía Souta với vẻ lạnh lùng và thậm chí còn không chớp mắt lần nào.
Koyuki thì nhíu mày về chính giữa và làm vẻ mặt yêu cầu một lời giải thích.
Ánh nhìn ai nấy đều lạnh lẽo như nhau, thứ áp lực đó hợp thành một thể tấn công về phía Souta.
“...”
Souta không còn suy nghĩ được gì nữa. Anh chàng vơ đại chiếc chăn ban nãy trùm đi khuôn mặt của Mirei. Đây là phản ứng tự nhiên của con người khi rơi vào tình thế nguy hiểm, kiểu “thôi cứ giấu thử cho rồi”.
Cả ba cô gái đều không thốt ra lời nào. Bầu không khí nặng nề bao trùm nơi đây, như báo hiệu một cuộc đổ máu sắp diễn ra.
“C-Cái… Này… Không phải!”
Kể cả một nhân vật vốn đã nhận được sự tin tưởng từ những người khác, thì khi gây ra chuyện oái oăm thế này cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Giờ đây, mọi thứ đã rành rành trước mặt, và tất cả những lời Souta nói ra chỉ là biện minh.
Nhưng các bạn không được phép quên. Rằng từ góc nhìn của mình, Souta chỉ thấy có một Mirei đang tự nhiên bám dính lấy mình.
“Không phải những gì mọi người đang nghĩ đâu.”
“Không phải gì chứứứ! Không có gì là không phải hết ạ!”
“Souta-san… xin hãy nói sự thật.”
“Ừ, nếu cậu không nói sự thật thì chuyện không đi tới đâu cả.”
Hiyori thì đang bừng bừng giận dữ, không biết là cô nàng đang thật sự nghĩ gì. Koyuki và Kotoha thì đang cần Souta nói ra sự thật.
Thực chất, chuyện thành ra thế này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Từ trước đó, anh chàng cũng đã đề ra được hướng hành động.
Koyuki đã nhờ cậy Souta thế này.
“Vào mùa mưa, tôi muốn Souta-san chú ý tới Mirei hơn lúc bình thường.”
Souta đã tiên liệu trong đầu và thuyết phục Mirei trong bữa cơm chỉ có mình anh và cô. Cả hai thậm chí còn ngủ chung để Mirei không bị ảnh hưởng bởi ác mộng.
Với tư cách là người quản lý, Souta phải có nghĩa vụ thông báo với Koyuki về những chuyện đã xảy ra. Để khi chuyện thành ra thế này, Koyuki sẽ không đứng về phía đối địch anh chàng, mà thay vào đó là cùng anh lựa chọn từ ngữ khôn khéo với Hiyori và Kotoha cho qua chuyện.
Tất nhiên, Souta đã nghĩ tới điều đó… rằng mình phải thông báo cho Koyuki.
Nhưng anh chàng quyết định không làm thế, là vì ưu tiên cho cảm xúc của Mirei. Mirei không muốn chuyện này lộ ra với bất kỳ ai khác.
Cơ mà, đây không phải là lúc để hối hận.
Cách duy nhất để vượt qua hoạn nạn lúc này là tự thú tất cả và cầu mong sự thấu hiểu. Thế thôi.
“T-Thật ra…”
Souta sắp xếp mọi chuyện trong đầu theo tuần tự và định giải thích với mọi người, nhưng ngay lúc đó… phần rìa áo của anh chàng đột nhiên bị ai đó kéo đi, với một lực đủ mạnh làm cho nó dãn ra.
Người có thể thực hiện hành động đó, không ai khác ngoài Mirei đang ôm dính lấy anh chàng.
Souta lật nhẹ chiếc chăn với vẻ sững sờ, thì chạm mắt với một Mirei đang ngước lên với cặp mắt long lanh.
Mirei hẳn đã hiểu tình cảnh cả hai đang lâm vào, cô nàng đỏ mặt tía tai như một đứa trẻ và ngọ nguậy quả đầu qua lại.
“Không, được…”
Bờ môi hồng nhạt khẽ cử động, chừa ra khoảng trống cho chất giọng yếu đuối cất lên.
Mirei đã như thế này thì Souta không còn đường tự thú, kể cả việc cầu mong sự thấu hiểu cũng không nốt.
“...Ờm, tự nhiên mở mắt ra thì chuyện thế này…”
“Làm sao chuyện thế này được chứứứ!”
“Ờm, thì chuyện thế này chứ sao thế kia được.”
Souta đã xác định tinh thần rằng bản thân phải chịu sự nghi ngờ và thứ áp lực khủng bố từ ba cô gái. Anh chàng quyết định tin vào sự yểm trợ của Mirei về sau và thầm hi vọng cơn bão rồi sẽ qua đi.
Cực chẳng đã, Mirei trú luôn ở trong chăn và để Souta giải thích đến khát cả cổ họng trong hơn hai chục phút. Anh chàng tưởng như tuổi thọ của mình đã bị rút ngắn một khúc.
Vậy còn Mirei thì sao? Cô nàng hết cọ má vào người Souta lại quấn chặt đôi chân của anh và siết anh chàng về phía mình… Có thể nói, Mirei đã tận dụng hết cỡ tình huống hiểm nghèo này để làm nũng Souta đến cùng.
Đối với Souta, Mirei thật sự toàn làm những chuyện anh chàng không thể hiểu nổi…