“Ông có biết gì về biểu tượng này không?” tôi hỏi trưởng làng khi quay về Baumfetter, vừa nói tôi vừa dùng tay mô tả hình dạng cái thứ mà tôi đã cắt ra từ một trong những cái xác.
Như một lẽ thường, tôi đã trở thành một vị khách thường xuyên của làng yêu tinh. Dân làng rất là biết ơn tôi – hay nói đúng hơn là lũ “Swarm” – vì đã giữ cho khu rừng được an toàn, lúc nào họ cũng chào đón tôi với một tô thịt hầm còn nóng hổi.
“Tôi tin đó là biểu tượng của một băng nhóm tội phạm con người,” trưởng làng do dự một chút rồi trả lời. “Mặc dù vậy, tôi không biết bọn chúng từ đâu đến.”
“Ta hiểu rồi. Ông cũng không biết gì cả…ta nghĩ chỉ có loài người mới có thông tin về ký hiệu này.”
Ngay từ đầu, tôi đã không mong đợi sẽ thu hoạch được gì nhiều. Những tên cướp đều là con người, thế nên rất có khả năng là yêu tinh không biết quá nhiều về chúng. Tôi chỉ hỏi cầu may thôi, nên cũng không quá ngạc nhiên khi họ không thể đưa ra câu trả lời như tôi mong muốn.
“Như thường lệ, cám ơn vì bữa ăn. Hôm nay, nó cũng ngon lắm luôn.”
“Oh, xin đừng bận tâm. Chúng tôi đã nợ cô rất nhiều.”
Ô, dĩ nhiên là ông ta trả lời như thế rồi, sự thật thì, tôi đã làm cho lũ chuyên bắt cóc những đứa trẻ của họ ở xung quanh đây bị xé xác hết. Cha mẹ của bọn trẻ đã rất vui mừng khi thấy con mình có thể trở về nhà một cách an toàn, nhưng tôi tự hỏi là những đứa trẻ ở đây liệu có bị chấn thương tâm lí sau khi chứng kiến những cảnh tượng man rợ như vậy không ha.
“Đó là nữ hoàng của Arachnea!”
Khi tôi vừa kết thúc tô thịt hầm của mình, có hai đứa trẻ yêu tinh, Linnet và Lysa, la lên như thế và chạy đến chỗ tôi. Bọn trẻ đang cùng nhau đi đến nhà của trưởng làng, cả hai đều trông rất vui vẻ và hạnh phúc.
Từ những gì tôi nghe được từ trưởng làng, Linnet chỉ lớn hơn Lysa vài tuổi nhưng thằng bé đã chăm sóc cho con bé suốt từ nhỏ đến giờ. Hai đứa là những người bạn từ thuở nhỏ của nhau và chúng thân thiết như thể là anh em ruột thịt…nhưng thực sự, mối quan hệ tình cảm của chúng không hề đơn giản như vậy. Dân làng đều nói Linnet đã yêu Lysa, và ai cũng tin là trong tương lai, chúng sẽ kết hôn với nhau.
Linnet là một cậu trai khỏe khoắn với gương mặt điển trai và cơ thể săn chắc, trong khi Lysa có thân hình mảnh khảnh. Cả hai đều rất tốt bụng, điển hình như việc chúng đã sẵn sàng mạo hiểm để đi ra ngoài hái thuốc cho một dân làng bị bệnh. Dường như định mệnh đã cột chặt hai đứa lại với nhau. Cặp đôi này thỉnh thoảng cùng bày những trò nghịch ngợm và phá phách khiến chúng bị dân làng la mắng rất nhiều. Đó chỉ là một vài ví dụ về những việc làm phiêu lưu nho nhỏ và liều lĩnh của chúng. Dân làng không phải là hoàn toàn không đồng ý với những hành động của chúng, mọi người chỉ lo lắng rằng bọn nhỏ có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lysa và Linnet. Cả hai giống y như là trời sinh một cặp, dân làng ai cũng đều chúc phúc cho chúng và đều mong chờ được chứng kiến lễ thành hôn của chúng trong tương lai. Thành thật mà nói, tôi khá là ghen tị với chúng đó. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có bạn trai nữa là.
“Xin hãy nhận lấy thứ này, thưa nữ hoàng!”
“Nấm sao?”
Linnet đưa cho tôi một túi da chứa đầy nấm.
“Những người khác đã nói với tôi là ngài thích nấm, nên tôi mang chúng đến cho ngài!”
“Oh, cám ơn. Tìm được nhiều nấm như thế này có khó lắm không vậy?”
Thành thật mà nói, không phải là tôi thích nấm, mà là lũ “Nhện Thợ” cần chúng. Tôi có thể ăn nấm nhưng không thích ăn quá nhiều. Thế nên tôi đã thay mặt lũ “Nhện Thợ” cám ơn Linnet và Lysa.
“Những người hầu của ngài đã giúp cho khu rừng trở nên an toàn, cho nên bây giờ thì việc hái những thứ này đã dễ dàng hơn.” Lysa giải thích. “Trước đây, chúng em luôn phải đề phòng bọn cướp và lũ thợ săn nô lệ, thế nên chúng em chỉ hái được một số nấm mọc gần làng thôi.”
Bọn cướp và lũ thợ săn nô lệ đã thường lảng vảng xung quanh làng trước khi tôi đến đây, và chúng đã ngăn không cho bọn trẻ ra ngoài hái thuốc trừ phi lũ trẻ được hộ tống bởi những người lớn có đủ khả năng để chống trả lại các cuộc tập kích.
Nhưng giờ đây, bọn trẻ đã có thể hoàn toàn thoải mái để đi vào rừng. Lũ “Swarm” sẽ bảo vệ cho chúng bằng cách tiêu diệt sạch sẽ tất cả những ai mang đến cảm giác giống một mối nguy hiểm, bây giờ thì khu rừng khá là yên bình rồi đó. Không biết Linnet và Lysa có tận dụng cơ hội này để có những buổi hẹn hò lãng mạng vào ban đêm không ta, không phải chúng là những chú chim nhỏ đang yêu hay sao?
“Đúng vậy không? Ta mừng vì những người hầu của ta có thể giúp được các ngươi.”
“Vâng! Chúng em cũng hạnh phúc lắm luôn!”
Tất cả yêu tinh đều có vẻ ngoài quyến rũ, đó là lý do tại sao lũ thợ săn nô lệ lại nhắm vào họ. Tôi hoàn toàn không muốn tưởng tượng đến những gì sẽ diễn ra tiếp theo sau khi bất kỳ một yêu tinh xinh đẹp nào bị bắt đâu nha. Nhưng mà giờ đây, khu rừng đang được tôi và lũ “Swarm” bảo vệ, nên những yêu tinh ngây thơ trong sáng này sẽ không cần lo sợ viễn cảnh bị bắt đi nữa đâu.
Có một chút kì lạ khi mà một phe quỷ như Arachnea lại đang làm một việc tốt. Sự thật thì hiện giờ “Swarm” không cần phải theo bất kì một hướng cố định nào nữa hết, thứ chúng muốn chỉ là đạt được chiến thắng và khao khát sự thống trị. Và nếu tôi muốn thỏa mãn chúng, tôi sẽ phải tiến hành một cuộc chiến tranh, bàn tay tôi phải nhuốm đầy máu tươi, và tôi sẽ đón nhận những sự chửi rủa, thoá mạ, cũng như khinh miệt đến từ mọi người khác trên thế giới này.
“Còn một thứ khác cho ngài nữa, thưa nữ hoàng!”
“Đây là gì vậy?” tôi tò mò mở xem thứ Lysa tặng cho tôi. “Đây là…một con búp bê sao?”
Đó là một con búp bê làm từ rơm và cỏ. Nó được phủ bên ngoài bằng một lớp lông thú nên cho ta một cảm giác rất mềm mại mỗi khi chạm vào. Không giống như những con búp bê được dùng để ếm bùa, nó không gây cho tôi bất kì cảm giác xấu xa hay nguy hiểm nào hết.
“Đây là một chiếc bùa hộ mệnh. Em đã làm nó cùng với Linnet với hy vọng nó sẽ bảo vệ ngài an toàn, thưa nữ hoàng. Linnet và em cũng có những cái giống hệt luôn đó.”
“Oh, ta hiểu rồi. Cám ơn em. Ta rất vui khi biết em đã lo lắng cho ta đó.” Tôi nói và xoa nhẹ lên đầu Lysa.
Đúng là có những con búp bê tương tự đang treo lủng lẳng trên thắt lưng của hai đứa trẻ.
Lysa và Linnet, và cũng giống như tất cả mọi người trong làng này, họ đã đối xử với chúng tôi bằng sự chân thành và lòng biết ơn xuất phát từ những trái tim ấm áp, mặc dù chúng tôi là nhóm những con quái vật xa lạ từ nơi khác đến. Thật là đáng buồn khi lũ thợ săn nô lệ và loài người tại thị trấn Leen lại đối xử tệ bạc với yêu tinh chỉ vì sự khác biệt về mặt chủng tộc.
“A, ta đã nhận được nấm và được đãi một bữa ăn nóng hổi ngon miệng, đã đến lúc ta phải đi rồi. Hai đứa phải cẩn thận đó, biết không? Những tên cướp vẫn còn lảng vảng quanh đây đó.”
Sau khi cám ơn dân làng về sự tiếp đãi, tôi quay về căn cứ của Arachnea. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.
++++++
Tôi đổ đống thịt mua từ Leen vào Lò Ấp Trứng. Tôi không dự định dùng số thịt này để tạo ra thêm “Nhện Máy Cưa”. Tôi đã có rất nhiều con rồi, đủ để nhấn chìm cả một thị trấn nếu tôi ra lệnh. Lần này, tôi đã lên kế hoạch tạo ra một loại cao cấp hơn.
“Nhện Hiệp Sĩ” tôi ra lệnh cho Lò Ấp Trứng và nó vặn vẹo cơ thể như để đáp lại. [note23597]
Vài phút sau, một bàn tay của con người vươn ra từ cái miệng Lò.
“Aaahh.”
Cái thứ được tạo ra và đang từ từ nhô ra khỏi lò là một loại “Swarm” khác nữa, chỉ có loại này mới mang hình dạng nửa trên là người và nửa dưới giống một con “Swarm”. Nó có một đôi mắt màu đỏ ngọc bích và một mái tóc màu trắng đang được tết thành một bím dài phủ trên lưng. Nửa phần thân trên của con “Nhện Hiệp Sĩ” đang mặc một bộ giáp trắng và có một thanh trường kiếm được gắn ngay thắt lưng của nó.
Vừa thấy nó, chúng ta có thể dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh của một hiệp sĩ.
“Sẵng sàng đợi lệnh, thưa nữ hoàng.”
Vừa ra khỏi Lò Ấp Trứng, con nhện-giống như hiệp sĩ này quỳ xuống trước mặt tôi và cúi thấp đầu.
“Hãy ngẩng đầu lên, hỡi “Hiệp Sĩ Nhện Sérignan.”
“Tuân lệnh, nữ hoàng.”
Đây là “Hiệp Sĩ Nhện Sérignan”, một đơn vị lính khác ngoài “Nhện Máy Cưa”. Nó được gọi là một đơn vị anh hùng. [note23598] Dựa vào số điểm kinh nghiệm tích lũy thông qua chiến đấu, nó sẽ càng ngày càng trở nên mạnh hơn, nếu để nó phát triển liên tục đến cuối game, dù ta chỉ có duy nhất một đơn vị lính này trong tay cũng vẫn có thể phá vỡ được thế cân bằng trong game.
Mỗi phe chỉ có thể tạo ra duy nhất một anh hùng và chỉ tạo ra được đúng một lần; cũng vì thế loại lính này cần được nuôi dưỡng, bảo vệ và chăm sóc hết sức cẩn thận. Người chơi phải vừa giúp nó tăng kinh nghiệm nhưng cũng vừa phải bảo vệ để nó không tử trận, đây là một nhiệm vụ mà chỉ cần liếc sơ qua thì ai cũng biết là hết sức khó khăn rồi.
Cũng giống như tất cả đơn vị anh hùng của các phe khác, “Hiệp Sĩ Nhện Sérignan” cũng có câu chuyện xuất thân của riêng mình. Nó vốn là một hiệp sĩ nhưng phải chịu án lưu đày vì đã dám bảo vệ cho một đứa trẻ dị giáo. Cuối cùng, nó đã tìm đến sự che chở từ nữ hoàng của Arachnea.
Với lời thề trung thành với nữ hoàng, nó đã trở thành một “Nhện Hiệp Sĩ”. Từ bỏ những nghĩa vụ của một hiệp sĩ phải có trước đây và từ bỏ tất cả những người lãnh đạo có tư tưởng bất công, nó quyết tâm trở thành một hiệp sĩ đầy kiêu hãnh, kẻ sẽ luôn phụng sự cho nữ hoàng và những con “Swarm” của ngài.
Đó là câu chuyện được viết trong game. Thực tế có thể sẽ khác, thế giới này vốn đã có sự khác biệt với thế giới trong game đấy thôi.
“Bộ cô là nữ hả?”
Tôi đã luôn nghĩ rằng Sérignan là một người đàn ông. Thì bởi nó trông giống hệt một người đàn ông mỗi khi tôi nhìn thấy nó qua màn hình máy tính mà. À thì, máy tính của tôi khá là cũ, nên tôi không thể nào chơi game với chất lượng hình ảnh cao được…
“Hiệp Sĩ Nhện Sérignan” đang đứng trước mặt tôi dù cũng mang một vẻ đẹp phi giới tính nhưng nhìn gương mặt kia thì rõ ràng là một gương mặt phái nữ, và tôi còn có thể nhận ra được bộ ngực của cô ấy ẩn hiện đằng sau cái áo giáp nữa kìa. Tôi tự hỏi có phải lúc nào cô ấy cũng ở trong hình dạng của phái nữ không ta, làm thế quái nào mà tôi lại nhầm cô ấy thành một người đàn ông được vậy chứ hả?
“Ai, nữ hoàng. Thần là nữ…Và ngài cảm thấy khó chịu về điều này sao?”
“Không sao hết. Thật ra thì như thế này là tốt hơn đó.”
Chúng tôi sẽ làm việc cùng với nhau kể từ bây giờ, nên là một người phụ nữ trưởng thành, tôi cảm thấy mình sẽ hợp tác làm việc với một người phụ nữ khác dễ hơn là với một người đàn ông. Nếu Sérignan là nam giới, tôi phải chú ý về điều đó và phải luôn cân nhắc về vấn đề giới tính mỗi khi đưa ra một quyết định gì đó về anh ta hay cho anh ta.
“Tốt lắm, Sérignan. Cô có thể dùng kỹ năng “Ngụy trang” để biến sang hình dạng con người được không?” [note23599]
“Vâng, nhưng chỉ duy trì được trong một khoảng thời gian ngắn thôi.”
Sérignan có một kỹ năng đặc biệt gọi là “Ngụy trang”, nó cho phép cô ấy hoạt động dưới hình dạng giống hệt một con người bình thường. Mỗi khi cô ấy dùng kỹ năng này lên những loại “Swarm” khác, chúng có thể dễ dàng ẩn nấp vào hàng ngũ kẻ thù và tạo ra những cuộc tấn công bất ngờ gây tổn thất lớn, đó là trong trường hợp kẻ thù không có những đơn vị lính có khả năng nhìn xuyên thấu qua lớp ngụy trang.
“Bây giờ, cô có thể thử dùng nó không?”
“Sẽ theo ý người, thưa nữ hoàng.”
Ngay sau yêu cầu của tôi, Sérignan cất một tiếng hú như động vật và trong tức khắc, nửa thân dưới giống nhện của cô ấy bắt đầu co rút, thu nhỏ kèm theo đó là những tiếng lách cách nho nhỏ vang lên, sau cùng nửa thân dưới của cô ấy biến thành một đôi chân người. Để sự ngụy trang trở nên hoàn hảo, đôi chân của cô ấy được che phủ bởi một bộ giáp váy dài.
Thiệt luôn đó hả, làm sao mà từ trước tới nay tôi cứ nghĩ cô ấy là một gã đàn ông được hay vậy?
Nhắc đến vấn đề này, tôi tự cảm thấy là mình đã khá là thô lỗ rồi. Tôi thành thật xin lỗi nha.
“Thưa ngài, đã xong rồi. Có phải đã đến lúc thực hiện việc trả thù của chúng ta không?”
“Đúng vậy. Đầu tiên, chúng ta cần xác định được vị trí của kẻ thù, sau đó chúng ta sẽ đến quét sạch bọn chúng. Chúng ta sẽ giết từng người từng người một trong số chúng. “
Tôi có thể cảm nhận được ý thức của mình đang bị ý thức tập thể của lũ “Swarm” nhấn chìm, tuy nhiên vào lúc này đây, tôi hoàn toàn không còn muốn chống cự. Ý thức của chúng bây giờ là một với ý thức của tôi rồi.
Chúng tôi sẽ trả thù cho con “Nhện Máy Cưa” đã ngã xuống. Ngay lúc này, đó là lý do thúc đẩy tôi tiến về phía trước, và ý thức tập thể chấp nhận điều đó.
“Hiệp Sĩ Nhện Sérignan” này sẽ luôn đồng hành cùng với người cho dù là ở bất kì nơi đâu, thưa nữ hoàng.”
“Cám ơn ngươi. Giờ thì, hãy đến thị trấn một lần nữa nào.”
Và thế là, kế hoạch báo thù của tôi đã bắt đầu được triển khai.
++++++
Tôi lại đi vào thị trấn Leen lần nữa. Cũng như lần trước, tôi để tên thủ lĩnh thợ săn nô lệ lái xe trong khi Sérignan, một con “Nhện Máy Cưa” và tôi ngồi trong xe ngựa. Chúng tôi quay lại đây để tiếp tục thực hiện việc buôn bán, thế nhưng trong lần này, chúng tôi còn một nhiệm vụ quan trọng khác để làm nữa.
“Ooh! Mày đến bán thêm quần áo đó à? Tạ ơn thánh thần! Những món quần áo lần trước mày bán cho tao rất được ưa chuộng trong giới quý tộc đấy, họ đang thèm muốn đến phát điên lên để biết được chính xác khi nào tao có thể cung cấp thêm cho họ.”
Ông chủ tiệm may đã rất vui vẻ chấp nhận chất lượng những chiếc váy được làm bởi các con “Nhện Thợ”. Rõ ràng là ông ta đã bán hết số hàng mua được từ lần giao dịch trước, và những thương nhân giàu có cũng như các nhà quý tộc không kịp mua chúng đã hối thúc ông ta nhập một đợt hàng mới. Sự hối thúc làm người chủ tiệm may cảm thấy có chút phiền phức, nhưng nhu cầu mua hàng của họ đã khiến ông ta vui vẻ trở lại.
“Thế, giá vẫn giống y lần trước phải không? Ba mươi ngàn floria đúng không?” người chủ tiệm may hỏi, ông ta không có ý định trả giá.
“Không. Hai mươi lăm ngàn…là được rồi,” gã thợ săn nô lệ nói. “Thay vào đó…tôi có một số vấn đề muốn hỏi.”
Hắn lấy ra một mảnh vải có một biểu tượng phía trên mặt – thứ mà tôi đã cắt ra từ một trong những cái xác của những tên cướp đã tấn công chúng tôi và giết chết con “Nhện Máy Cưa”.
“Ông có biết gì…về ký hiệu này không?” gã thợ săn nô lệ hỏi.
“Thứ này là…Xin lỗi, tao không biết gì hết. Đem cái đống rắc rối của mày đi chỗ khác đi, làm ơn.”
Ông chủ tiệm may có vẻ như đã nhận ra ký hiệu này, nhưng ông ta nhanh chóng lờ nó đi, chứng tỏ ông ta đang dấu diếm thứ gì đó. Tôi khá chắc rằng ông chủ tiệm may biết rõ ký hiệu này thuộc về nhóm người nào, nhưng dù đó là ai đi nữa thì người chủ tiệm rõ ràng không muốn có bất kì dính dáng gì với những kẻ đó.
“Thần được phép bắt hắn phải ói thông tin ra chứ, thưa nữ hoàng?” Sérignan hỏi.
“Không, đừng làm vậy.” tôi vẫy tay ra dấu ngăn cô ấy lại. “Chúng ta không cần thiết phải dùng vũ lực để bắt ông ta nói ra. Ông ta bây giờ vẫn là nguồn thu nhập quan trọng đối với chúng ta.”
Người đàn ông này vẫn còn có giá trị sử dụng đối với chúng tôi, ông ta có thể giúp chúng tôi thu được tiền từ việc bán những bộ quần áo làm từ các con “Nhện Thợ”, thế nên chúng tôi phải đối xử với ông ta một cách cẩn thận. Mặc dù gã chủ tiệm có các định kiến phân biệt chủng tộc với các yêu tinh, nhưng ngay lúc này, chúng tôi vẫn đang cần ông ta. Bởi thế, trong khi chúng tôi vẫn tiếp tục sử dụng hắn, không nên có bất kì hành động không cần thiết nào với hắn. Nếu chúng tôi cần lấy tin tức từ một ai đó, tốt nhất là nên lấy từ một người không mang lại lợi ích gì cho chúng tôi.
“Chúng ta sẽ dùng tiền để thả dây câu một hay hai người cung cấp thông tin. Ta tin sẽ mau chóng tìm được người bán thông tin thôi,” Tôi tuyên bố và kiên nhẫn ngồi trong xe ngựa đợi những con cá cắn câu.
“Này, anh bạn. Bên này.”
Đúng như tôi đoán luôn, chúng tôi đang bị một đám người đáng ngờ dồn vào một góc chết sau khi đi vòng vèo quanh vài con hẻm nhỏ.
“Mấy người…là ai?”
“Hả? Quên chúng tao một cách nhanh chóng như vậy thật là một sự xúc phạm ghê gớm đó, đúng không tụi bây? Đừng nói với tao là mày đã quên về khoản nợ của mày với băng Lisitsa Familia nha mày!” một gã đàn ông lên tiếng. Biểu tượng trên người của nhóm cướp đã tấn công chúng tôi hôm trước hiện rõ trên ngực hắn ta.
Không sai lầm gì nữa; những gã này chung nhóm với đám cướp đã tấn công chúng tôi. Tôi không ngờ là tôi đã tìm ra chúng một cách dễ dàng đến thế.
“Sérignan, chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ tấn công.”
“Như ngài mong muốn, thưa nữ hoàng.” Cô ấy chuẩn bị cho cú nhảy ra khỏi xe ngựa, và con “Nhện Máy Cưa” cũng đã sẵn sàng để bước vào cuộc chiến.
“Tao nghe nói là gần đây, mày vừa hạ gục thủ lĩnh của bọn tao. Mày đã sẵn sàng trả giá cho hành động đó chưa? Đừng có nghĩ là bọn tao sẽ để cho mày chết một cách êm ái. Chúng tao sẽ cướp sạch đến đồng tiền cuối cùng trên người mày và sẽ đánh đập mày một cách tàn nhẫn nhất đến nỗi mày phải quỳ xuống van xin chúng tao—“
Tên cướp – hay phải gọi là một gã thành viên trong băng Lisitsa Familia đang nói thì bị cắt đứt khi nhìn thấy Sérignan và con “Nhện Máy Cưa” nhảy ra khỏi xe ngựa của chúng tôi và sẵn sàng tư thế chiến đấu.
“Haaah!” Sérignan xóa bỏ hiệu quả của kỹ năng “Ngụy trang” và để lộ ra nửa thân hình “Swarm” của cô ấy.
Cô ấy vung thanh trường kiếm của mình lên và chém một nhát nhanh gọn vào cuốn họng của một tên thành viên băng Familia. Hắn lăn ngay ra đất và không ngừng ho ra máu. Bên cạnh Sérignan, con “Nhện Máy Cưa” cũng đang chiến đấu một cách dữ dội. Được Sérignan yểm trợ từ phía sau, nó dùng những lưỡi hái và cơ hàm của mình tấn công liên tiếp vào sáu hay có lẽ là bảy tên trong băng Familia.
“Hả?! Bọn quái nào đây? Mấy con quái vật này từ đâu ra—“ tên chỉ huy của đám Familia ngưng ngay tiếng càu nhàu khi Sérignan để thanh kiếm của mình ngay sát cổ họng của hắn.
“Chỉ một di chuyển nhỏ và ngươi sẽ mất mạng,” Sérignan nói rồi quăng một ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. “Nữ hoàng của chúng ta có việc muốn hỏi các ngươi, lũ chó hoang. Các ngươi tốt nhất là nên thành thật trả lời. Nếu không, cuộc sống của các ngươi sẽ chấm dứt ngay tại đây.”
Cô ấy hướng ánh mắt sang phía tôi.
“Chào.” Tôi đến gần gã đó với một nụ cười giả tạo trên môi. “Thế, các ngươi là thành viên của băng Lisitsa Familia à? Các ngươi đã tấn công cái xe ngựa này vài ngày trước, có nhớ không vậy?”
“Mày là con nào? Chúng tao không có dính dáng gì đến mày, chúng tao chỉ muốn thằng thợ săn nô lệ kia thôi. Đừng có nhúng mũi vào việc của bọn tao.”
Có vẻ như gã này vẫn chưa hiểu được hoàn cảnh của mình rồi ha.
“Oh, đây cũng là công việc của chúng tôi đó. Sérignan?”
“Vâng, nữ hoàng.”
Sérignan đâm thanh trường kiếm vào cơ thể gã đó. Không cần thiết phải ra lệnh bằng lời nói; ý thức tập thể đã truyền mệnh lệnh của tôi thẳng sang ý thức của cô ấy.
“Ah, aaah, aaaah!” Gã thành viên băng Lisitsa Familia lập tức thốt ra một loạt tiếng thét đau đớn.
“Ta sẽ hỏi lại một lần nữa. Có phải các ngươi đã tấn công một chiếc xe ngựa vài ngày trước hay không?”
“Đúng, đúng, là chúng tôi làm!!” cuối cùng thì đám cướp này cũng thú nhận. “Thủ lĩnh đã dẫn theo một số người và họ đã cố gắng đánh cướp thứ gì đó! Nhưng bọn họ đã bị đánh bại và đã bỏ chạy! Thủ lĩnh muốn trả thù, đó là lý do vì sao chúng tôi tấn công các người tại đây!”
Tên cướp này đã cung cấp cho tôi nhiều thông tin đáng giá. Có vẻ như, gã thủ lĩnh của hắn đã cho tăng cường phòng ngự tại tòa biệt thự của chúng và gã cũng đang tập trung lực lượng để chuẩn bị tấn công chúng tôi lần nữa. Ha, gã cũng treo thưởng cho cái đầu của tên thú cưng thợ săn nô lệ của tôi nữa chứ. Tên này đã tiết lộ quá nhiều thông tin với tôi, thậm chí là trước khi tôi kịp hỏi nữa. Rõ ràng là hắn không hề có tí xíu lòng trung thành nào với gã thủ lĩnh hết.
“Đó là tất cả những gì mà ngươi biết?”
“Đó-đó là tất cả. Nên xin làm ơn. Tôi sẽ không tiết lộ với bất kì ai là tôi đã gặp mấy người ở đây, xin hãy để cho tôi—“
Chưa đầy một giây, Sérignan đã cắt đứt đầu hắn.
“Làm tốt lắm, Sérignan.”
“Rất hân hạnh, thưa nữ hoàng.”
Không có lý do gì để giữ hắn còn sống sau khi đã hết giá trị lợi dụng. Nếu chúng tôi tha cho hắn, tôi chắc chắc hắn sẽ bép xép về chúng tôi ở chỗ nào đó khác, giống y như cách hắn đã tiết lộ thông tin với chúng tôi.
“Đến xử tội bọn này tại tòa biệt thự của chúng thôi. Ta nghĩ nếu chỉ đơn giản đập cái tổ chức tội phạm này tanh bành thì lương tâm của ta sẽ bứt rứt dữ dội lắm đó. Cho nên, đã đến lúc phải tiến hành một cuộc tàn sát đẫm máu rồi.”
Với ý định như vậy, tôi quay trở lại ngồi trong xe ngựa với Sérignan và con “Nhện Máy Cưa”. Tôi sắp thực hiện một cuộc thảm sát, nhưng tôi không cảm thấy có chút xíu tội lỗi nào hết trơn. Những tên đáng chết này đã giết một trong chúng tôi, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng vì điều đó, ngay cả khi ý thức của con “Swarm” đã ngã xuống vẫn được giữ trong ý thức tập thể.
“Sérignan, “Nhện Máy Cưa”. Hai ngươi hãy giết hết tất cả mọi người có mặt trong tòa biệt thự đó. Không ai được phép còn sống mà rời khỏi đó. Cắt đầu chúng. Nhuộm đỏ những bức tường bằng máu của chúng. À, nhuộm xanh cũng được nếu máu của chúng màu xanh lá.”
“Đã rõ. Sẽ đúng theo lệnh của ngài, thưa nữ hoàng.”
Như mệnh lệnh của tôi à?
Trước khi ý thức của tôi trở thành một phần của ý thức tập thể, những mệnh lệnh được đưa ra là ý của riêng tôi. Khi đó, tôi đã rất lo lắng khi phải hạ lệnh giết một ai khác vì những cảm giác tội lỗi sẽ dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Tuy nhiên, vào thời khắc này, khi tôi đã hoàn toàn trở thành một phần của lũ “Swarm”, ngọn lửa ý chí của chúng đã được thắp lên trong tôi. Tôi không còn cảm thấy tội lỗi nữa; tôi không còn cảm thấy lo sợ nữa.
Nỗi sợ duy nhất còn sót lại là sự sợ hãi khi mình không còn những cảm xúc của một con người.
Chúng tôi tiếp tục men theo con đường cho đến khi nhìn thấy một tòa nhà đồ sộ. Hang ổ của băng Lisitsa Familia là một tòa nhà lòa loẹt để phô trương độ giàu có một cách hết sức trần tục và thiếu thẩm mỹ.
Đã đến lúc bắt đầu cuộc tập kích của chúng tôi.