Gã thủ lĩnh thợ săn nô lệ đem đến một chiếc xe ngựa và lái nó hướng tới thị trấn Leen. Tôi đi cùng với hắn và mang theo một con “Nhện Máy Cưa” đang nấp sau cái rương hàng trong xe. Các cổng thành thường sẽ rất tấp nập những hàng dài người bán hàng rong ra vào thường xuyên, nên chúng luôn mở.
Chúng tôi vào thị trấn trót lọt mà không gặp quá nhiều thắc mắc. Nhờ thế mà rương hàng hóa của chúng tôi – và cả con “Nhện Máy Cưa” đang canh chừng nó – đều không bị phát hiện khi chúng tôi tiến vào Leen. Trong trường hợp bị phát hiện ra, tôi đã dự định sẽ tống lũ “Nhện Ký Sinh” vào thẳng họng của những người lính gác, tuy nhiên kế hoạch đó đã không còn cần thiết.
Trong tình huống xấu nhất thì tôi sẽ cho con “Nhện Máy Cưa” giết sạch đám lính gác và quay đầu xe 180 độ chạy khỏi Leen là xong. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ quay lại Leen được nữa.
“Không biết mình có thể tìm một tiệm may ở đâu ta?”
Trong thị trấn rộng lớn như Leen, vấn đề tôi quan tâm đầu tiên là tìm đến một tiệm may quần áo.
“Ahh, chắc nó ở đằng kia.”
Men theo con đường chính của Leen, chúng tôi tìm thấy một cửa tiệm mà phía trước cửa đang treo một số bộ quần áo trông có vẻ đắt tiền. Có thể đây chính là tiệm may quần áo mà tôi đang tìm kiếm. Tôi ra lệnh cho tên thợ săn nô lệ dừng xe, sau đó hai chúng tôi liền bước xuống, tôi để con “Nhện Máy Cưa” ở lại trông xe.
“Chào mừng quý khách. Oh, ra là mày, tên thợ săn nô lệ. Mày muốn gì ở đây?”
Lúc đầu, chúng tôi được người chủ tiệm chào đón bằng một nụ cười thân thiện, tuy nhiên ông ta đã thay đổi thái độ ngay khi nhìn thấy gã thợ săn nô lệ. Rõ ràng là mọi người tại thế giới này đều chán ghét đám thợ săn nô lệ. Đó là một điều tốt; tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy người dân trong thị trấn này vẫn còn dân dã và thật thà.
Ngược lại, nếu tôi khám phá ra rằng con người tại thế giới này chào đón bọn buôn bán nô lệ, tôi sẽ cảm thấy khó chịu một cách khủng khiếp luôn đó.
“Tôi đến đây để…bán quần áo.”
Gã thủ lĩnh thợ săn nô lệ đang bị điều khiển bởi con “Nhện Ký Sinh”, và tôi đã ra lệnh cho nó bắt hắn phải nói ra những lời mà hắn hoàn toàn không hề muốn nói. Nếu bình thường trong trường hợp thế này, hắn sẽ không ngừng la hét và van xin người khác giải thoát cho hắn khỏi con quái vật đang trú ngụ trong cơ thể mình, nhưng thực tế thì hắn bắt đầu nói chuyện mua bán với ông chủ tiệm may.
“Quần áo? Bộ mày cướp quần áo của yêu tinh luôn hả? Không ai muốn bỏ tiền ra mua những món quần áo của lũ có tai dài như lưỡi dao đó cả. Những bộ quần áo bẩn thỉu của chúng không phù hợp để bán ở đây. Tao chỉ bán những bộ quần áo sang trọng thôi. Đi chỗ khác đi. Xùy, xùy.” [note23569]
Rõ ràng có một sự phân biệt chủng tộc với các yêu tinh ở nơi này, mặc dù họ đã cố gắng sống sâu trong rừng. Tôi đoán rằng con người ở thế giới này xem yêu tinh như là một chủng tộc thấp kém. A, có chút khó chịu.
“Không. Những bộ quần áo tôi lấy…từ một thương gia.”
Tôi đã nghĩ ra một kịch bản trước khi đến đây: gã thợ săn nô lệ đã bán một số nô lệ cho một thương gia, và đổi lại hắn lấy một số món quần áo từ người thương gia như là phí thanh toán. Cũng có một số chỗ đáng ngờ trong câu chuyện, nhưng đây là kịch bản duy nhất tôi có thể nghĩ ra được.
Tôi cầu nguyện thầm trong bụng rằng ông chủ tiệm may sẽ tin vào câu chuyện này. Đứng khuất sau xe ngựa, tôi chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời cầu nguyện và hy vọng cho mọi việc diễn ra suôn sẻ.
“Tốt.” ông chủ tiệm may cuối cùng đã tin vào câu chuyện. “Cho tao xem hàng của mày.”
Gã thủ lĩnh thợ săn nô lệ kéo một cái rương chất đầy quần áo từ xe ngựa ra và đặt nó lên quầy tính tiền.
“Đây là…”
Ông chủ tiệm may cầm một vài chiếc váy trông có vẻ rất đắt tiền lên xem xét, chúng được dệt từ những sợ tơ giống y như lụa của lũ “Nhện Thợ”. Cái rương chất đầy những món quần áo như thế, từ những bộ quần áo để mặc hàng ngày đến những bộ đồ dạ hội. Ông chủ tiệm may nhìn chúng với đôi mắt mở lớn.
Cám ơn những bé “Nhện Thợ” nhỏ bé đáng yêu. Tôi rất cảm kích vì những nỗ lực làm việc chăm chỉ của các bé!
“Thật quá tuyệt vời,” ông chủ tiệm may cứ như thể đang nín thở trong khi xem xét những chiếc váy một cách hết sức cẩn thận. “Trong đời tao chưa bao giờ thấy thứ quần áo nào đẹp như thế này. Các quý tộc sẽ tranh giành nhau để được sở hữu chúng.”
Ông chủ tiệm may hoàn toàn bị mê hoặc về độ mềm mại của những chiếc váy và về thiết kế sang trọng của chúng.
“Tôi…sẽ được trả bao nhiêu nếu bán chúng?” gã thợ săn nô lệ hỏi.
“Cho những món đồ như thế này à? Hai mươi ngàn floria, mày thấy thế nào.”
Tốt, đã đến lúc cho việc trả giá rồi.
Tôi đã hỏi các yêu tinh về giá cả trước khi đến đây, tôi nghĩ là mình có thể bán những bộ quần áo này với giá ít nhất là 30,000 floria. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thực hiện một cuộc mua bán nên chưa chắc giá này là chính xác…nhưng đó là mức tối thiểu tôi có thể chấp nhận. Chúng tôi cần càng nhiều tiền càng tốt và đương nhiên là phải theo cách hợp pháp.
“Quá ít. Ông phải…trả tôi nhiều hơn. Nếu ông không đưa tôi bốn mươi ngàn, tôi sẽ đem đến chỗ khác để bán.”
“Chốt giá. Ba mươi ngàn floria. Tao sẽ lấy hết chỗ quần áo này, không thêm đồng nào nữa.”
Tôi đã nghĩ cuộc trả giá phải diễn ra trong một lúc nhưng không ngờ nó kết thúc chỉ trong chớp mắt luôn.
“Không có vấn đề. Thành…giao.” gã thợ săn nô lệ nói và đẩy cái rương quần áo về phía ông chủ tiệm may.
Chúng tôi đã có thể ra giá cao hơn nhưng nếu thất bại, nó sẽ ảnh hưởng đến công việc mua bán của tôi tại tiệm này trong tương lai. Ngay cả khi ông chủ tiệm may đang ép giá, tôi cũng đã có 30,000 floria trong tay.
“Đây, ba mươi ngàn floria của mày. Cầm lấy.”
Sau khi nhận được chiếc rương, ông chủ tiệm may đưa cho gã thợ săn nô lệ một cái túi nhét đầy những đồng xu và vội vã khuân chiếc rương vào trong tiệm.
Bước một của kế hoạch đã thành công.
Thật ra, kế hoạch ban đầu của tôi là đưa những bộ quần áo này cho các yêu tinh và nhờ họ đem đến Leen bán nhưng dường như họ rất sợ khi đến thị trấn này và đã từ chối. Tôi có thể hiểu được. Với đầy những gã thợ săn nô lệ xung quanh đây, rất là bình thường khi yêu tinh không hề thích chỗ này.
Ngoài ra, ở thế giới này có một tôn giáo tôn thờ một vị thần – Thần Ánh Sáng – và các tín đồ của họ đã tuyên truyền rằng các vị thần tự nhiên đến từ rừng - những vị thần mà yêu tinh tôn thờ - là quỷ dữ. Thế nên yêu tinh trên thế giới này bị coi là những kẻ dị giáo, là chủng tộc thấp kém và bị xem như là những nô lệ được phép săn bắt cũng như bị đem ra buôn bán như một mặt hàng hoàn toàn hợp pháp. Mặc dù tôi ít quan tâm đến các vấn đề tôn giáo, nhưng tôi tin rằng mọi người đều có quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo.
Và Arachnea thì không yếu đến mức phải lệ thuộc vào một vị thần nào đó. Người duy nhất mà lũ “Swarm” tôn thờ là nữ hoàng của chúng. Vì nữ hoàng, chúng sẽ hiến dâng toàn bộ mạng sống và sẵn sàng tiêu diệt bất kì kẻ địch nào khi được ra lệnh. Arachnea không cần sự phù hộ của bất kì một vị thần nào cả. Sự phù hộ từ nữ hoàng là tất cả những gì chúng muốn, và mọi hành động của chúng đều tuân theo đúng mong muốn của nữ hoàng khi ý thức của cô ấy được liên kết với ý thức tập thể của lũ “Swarm”.
Cho nên hiện nay, tôi cũng không lo lắng sẽ xảy ra trường hợp lũ “Swarm” nổi loạn chống lại mình.
“Được rồi, đã đến lúc đi đến trạm tiếp theo trong hành trình mua sắm của chúng ta. Và việc này rất là quan trọng đó,” tôi nói và hối thúc gã hầu cận của mình đánh xe đến mục tiêu kế tiếp của chúng tôi.
Và chỗ đó chính là…
“Thịt đây! Thịt tươi giá rẻ đây! Xin hãy ghé vào mua những loại thịt hảo hạng của chúng tôi!”
Vâng, chúng tôi đến cửa hàng thịt.
Bạn thấy đấy, kế hoạch B của tôi tiến hành theo các bước như sau: bán quần áo được làm bởi “Nhện Thợ” và lấy tiền mua thịt. Đây là một kế hoạch phát triển quân đội nhàm chán nhất trong tất cả các kế hoạch phát triển đã từng xuất hiện. Lũ “Swarm” có vẻ chấp nhận nó, không có sự phản đối nào từ ý thức tập thể của chúng.
Biết được lũ “Swarm” không phản đối ý kiến của mình khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Tôi không biết phải làm gì nếu chúng bắt đầu tấn công bừa bãi vào con người. Việc đó sẽ ảnh hưởng đến chiến lược phát triển trong hòa bình của tôi mất.
Tuy nhiên, kế hoạch này cũng vẫn có những khó khăn tiềm ẩn khi thực hiện. Ví dụ như, gã thủ lĩnh thợ săn nô lệ bị lính canh ở thị trấn này bắt giữ bởi quá khứ bất hảo của hắn, hay là chúng tôi bị lính gác từ chối cho vào Leen. Hay là chúng tôi không bán được quần áo, hoặc phải bán tống bán tháo quần áo với mức giá rẻ mạt.
Tệ hơn hết là trường hợp lũ “Swarm” không thích cái kế hoạch này của tôi rồi nổi loạn, tấn công loạn xạ khu vực quanh đây. À, thực ra thì tôi chả phải lo lắng đến viễn cảnh này đâu ha.
Nữ hoàng luôn là tâm của các hoạt động của lũ “Swarm”, chúng sẽ không bao giờ làm trái với ý muốn của nữ hoàng. Đám “Swarm” sẽ luôn trung thành với nữ hoàng của chúng…là tôi. Tôi khá là tin tưởng điều đó, tuy vậy, cũng không có nghĩa là tôi không cảnh giác. Tôi vẫn lo sợ viễn cảnh sẽ bị bọn chúng nuốt chửng nếu chúng giận dữ đến mất kiểm soát.
Nhưng có lẽ vẫn còn lâu lắm thì viễn cảnh đó mới xảy ra. Ít ra là cho đến giờ, chúng vẫn trung thành với tôi.
Giờ thì.
“Bán…thịt,” gã thợ săn nô lệ vừa nhảy xuống xe ngựa vừa nói.
“Hey, chào anh bạn. Anh đang tìm loại thịt nào?”
“Càng nhiều càng tốt. Số thịt tương đương với số tiền này.” Gã thợ săn nô lệ lấy ra cái túi chứa 30,000 floria vừa nhận được và đặt nó lên quầy tính tiền.
Ông chủ tiệm thịt có vẻ bối rối.
“Quý ngài đây đang chuẩn bị mở một buổi tiệc hay đại loại như vậy, phải không?”
“Đó là…vấn đề quan trọng không? Bán cho…tôi thịt.”
Chắc chắn đó là một buổi tiệc, vì số thịt sẽ được nhai ngấu nghiến sạch sẽ một cách ngon lành. Nhưng mà tiết lộ ý định thật sự của chúng tôi một cách cụ thể tại đây không phải là một ý tốt đâu.
“Erm, tôi không chắc là tôi có thể cung cấp đủ số lượng thịt tương đương với số tiền lớn đến thế này…”
“Thịt chưa sơ chế cũng được.”
Những gì chúng tôi đang làm cũng giống y như là đi bộ đến cửa hàng thịt gần nhà và đặt một cọc tiền lên quầy tính tiền rồi đập bàn kêu chủ tiệm bán hết toàn bộ số hàng hóa đang có trong cửa hàng. Thiệt là một suy nghĩ khá là kì lạ, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi thỉnh thoảng những suy nghĩ kiểu như vậy lại hiện lên trong đầu mình.
“Thậm chí thêm cả thịt chưa sơ chế thì tổng số cũng chỉ đáng mười lăm ngàn floria thôi,” chủ tiệm thịt nói trong bối rối. “Nếu anh cần nhiều thịt đến như vậy, anh sẽ phải mua thêm tại các cửa hàng khác nữa.”
Tôi bỗng cảm thấy chút tội nghiệp cho ông chủ tiệm.
“Được rồi, tôi sẽ mua hết số thịt tương đương mười lăm ngàn floria.”
“Tôi sẽ chuẩn bị ngay, xin chờ một chút.”
Tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ mua ở cửa hàng này 15,000 floria thịt và ở cửa hàng khác 15,000 floria.
“Đây là mười lăm ngàn floria thịt, xin hãy nhận lấy.” ông chủ tiệm thịt vác một thùng đầy thịt lên quầy tính tiền. “Anh không nói rõ là anh muốn loại thịt nào nên tôi đã nhét hết toàn bộ loại thịt vào đây.”
Thiệt là nhiều thịt luôn nha. Tôi là loại người thích ăn thịt. Hambuger thịt bò này, thịt nướng này, thịt bò hầm này, có thể nói thịt là thức ăn nuôi dưỡng tâm linh nhỏ bé của tôi, nhưng nếu ăn hết chỗ thịt ở đây thì tôi sẽ phát phì lên mất.
Còn một vấn đề nữa là tôi không thể giữ cho thịt luôn tươi được. Thiệt là không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành phải chia tay trong nước mắt với món bít tết và bánh hambuger kẹp thịt thôi. Ôi, bánh hambuger mẹ tôi làm là ngon nhất luôn, thiệt đó.
“Mười lăm ngàn floria.” Gã thợ săn nô lệ đưa tiền cho ông chủ tiệm thịt.
“Cám ơn vì đã ủng hộ. Chúc ngài có một buổi tiệc ngon miệng.”
Oh, chúng tôi sẽ. Đó sẽ là một buổi tiệc tối đáng yêu đó.
Chúng tôi ghé qua một số tiệm thịt khác nữa, tiêu hết 15,000 floria còn lại để mua thêm thịt cùng một số đồ nội thất và một cái giường để nâng cấp chất lượng cuộc sống của tôi.
“Nhện Thợ” có thể làm ra những tấm vải mềm mại như lụa nhưng chúng không thể làm ra một cái giường êm ái. Tất cả những gì chúng có thể làm là phủ rơm lên một tảng đá và coi đó là một cái giường. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cuối cùng thì tôi cũng có thể lại được ngủ trên một cái giường thoải mái rồi.
“Phù…”
Sau hành trình đến một thị trấn xa lạ và thực hiện việc trả giá, mua bán, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Hôm nay như vậy là quá đủ. Mua sắm quá nhiều sẽ gây chú ý không cần thiết…mặc dù bây giờ cũng đã quá muộn để lo lắng cho chuyện đó.”
Vừa nói như vậy, chúng tôi quay xe ngựa về căn cứ Arachnea. Vậy là kết thúc một ngày dài. Ít nhất thì mọi việc cũng đã xong.
++++++
Tôi nằm thư giãn trong xe ngựa và để gã thủ lĩnh thợ săn nô lệ lái xe. Vùi mặt mình vào chiếc giường mới mua của mình, tôi hít sâu mùi hương dễ chịu của nó. Sự thoải mái do mùi hương thơm mát này mang lại và sự có mặt của con “Nhện Máy Cưa” đang canh gác cho tôi làm tôi cảm thấy an tâm, tôi bắt đầu muốn thiu thiu ngủ.
Tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định chắc chắn về những bước hành động tiếp theo của mình. Tôi đã mua rất nhiều thịt từ những người bán thịt trong thị trấn, với số thịt này tôi có thể gia tăng số lượng “Swarm” lên rất nhiều lần, nhưng mà tôi sẽ sử dụng chúng để làm gì đây?
Lũ “Swarm” đã tin rằng tôi sẽ dẫn dắt chúng đến chiến thắng. Nhưng mà chiến thắng ai? Có phải chúng muốn chinh phục cả thế giới không? Hay là chúng mong muốn có được một cảm giác niềm vui chiến thắng nào đó? Hay chúng có một số mục tiêu gì đó và chúng muốn tôi giúp chúng đạt được?
Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy từ ý thức tập thể của chúng là những tiếng than khóc đòi chiến thắng, nhưng không có bất kì giọng nói nào mô tả chính xác chiến thắng là gì. Chúng chỉ đơn giản nói là chúng cầu nguyện cho nữ hoàng Arachnea – là tôi – sẽ dẫn dắt chúng đến chiến thắng. Vì để không phụ lòng của chúng, tôi đang phải tự vắt đầu vắt não suy nghĩ để tìm ra cho được ý nghĩa của cái từ “chiến thắng” này.
Thậm chí khi những nỗ lực cố gắng của tôi được truyền qua ý thức tập thể của lũ “Swarm”, chúng vẫn chỉ tiếp tục kêu khóc muốn đạt chiến thắng. Bọn chúng không thể định nghĩa từ “chiến thắng” thì tôi biết phải làm sao đây?
“Nói đi, Swarm”. Tôi ngẩng mặt lên khỏi chiếc giường, nhìn vào con “Swarm” đang làm nhiệm vụ canh gác cho mình. “Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”
Con “Nhện Máy Cưa” hơi nghiêng đầu sang một bên ám chỉ rằng nó không hiểu câu hỏi của tôi.
“Thứ chúng tôi khao khát là chiến thắng, thưa nữ hoàng,” nó trả lời.
“Nhưng là loại chiến thắng nào? Chinh phục thế giới à? Hay thành lập một quốc gia?”
Tôi có thể hỏi thông qua ý thức tập thể, nhưng tôi thích một cuộc nói chuyện trực tiếp hơn. Tôi muốn nghe từ chính miệng con “Swarm” này nói. Ý thức của con này cũng đã kết nối vào ý thức tập thể, nhưng ngay bây giờ thì con này đang bị tách ra khỏi các con khác, nó đang làm nhiệm vụ bảo vệ nữ hoàng một mình. Có lẽ nó sẽ có một câu trả lời khác biệt chăng.
Nó đang tìm kiếm loại chiến thắng nào đây? Có phải nó muốn chinh phục cả thế giới không? Liệu từ “chiến thắng” có phải mang ý nghĩa là thành lập một đế chế Arachnea không? Liệu có những điều kiện để đạt được chiến thắng nào đó mà tôi chưa tìm ra hay không?
“Thần không biết. Chúng thần đơn giản là có một niềm khao khát lớn lao là giành chiến thắng. Chúng thần không muốn thứ gì hết ngoài chiến thắng, và điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Chúng thần tin chắc rằng ngài có thể dẫn chúng thần đến chiến thắng mà chúng thần mong muốn, thưa nữ hoàng. Chúng thần vô cùng tin tưởng vào ngài, chúng thần muốn mình trở thành cánh tay đắc lực của ngài khi chúng ta đạt đến chiến thắng. Chúng thần chắc rằng ngài có thể dẫn đường cho chúng thần, thưa nữ hoàng.”
“Các ngươi…”
Thật là áp lực. Bây giờ thì lũ “Swarm” hết sức tin tưởng vào tôi, nhưng nếu tôi đưa ra một mệnh lệnh sai lầm, có thể bọn chúng sẽ nổi dậy và biến tôi thành nguyên liệu cho thế hệ “Swarm” tiếp theo mất. Bị liên kết vào ý thức tập thể của chúng làm tăng thêm nỗi sợ này trong tôi.
Chúng là những con côn trùng quyến rũ và đáng quý của tôi, nhưng chúng cũng là những con quái vật đáng sợ. Tôi phải hành động theo một hướng mà sẽ không bao giờ làm chúng phải thất vọng. Chỉ có một con đường vậy thôi…
“Thật là phức tạp,” tôi thì thầm với bản thân mình.
Thật sự là vậy mà. Trong game, ta giành được chiến thắng bởi vì ta có đối thủ. Nhưng việc trinh sát về cơ bản đã thất bại, tôi chỉ có thể mở rộng ra thêm được một phần nhỏ bản đồ của thế giới này. Những kẻ địch mà tôi có bây giờ chỉ là những tên cướp và những gã thợ săn nô lệ đang quấy nhiễu làng yêu tinh và chúng không phải là đối thủ xứng tầm của đám “Swarm”.
Ai sẽ là đối thủ để tôi chiến đấu và giành được chiến thắng đây? Tôi cần phải dẫn dắt những con “Swarm” nhỏ bé, đáng yêu của tôi hướng về cái gì đây? Để gọi tình huống này là “phức tạp” thì vẫn còn nhẹ đó. Tôi không có kẻ địch nào ngay lúc này, cũng không có mục tiêu cụ thể nào. Tôi sẽ chiến đấu với ai và tôi sẽ chiến đấu để giành lấy điều gì? Không giống trong game, nơi này không có một đối thủ rõ ràng.
Bất thình lình, chiếc xe ngựa ngừng lại.
“Có chuyện gì xảy ra?” Tôi thò đầu ra khỏi xe để xem cái gì đang chặn đường chúng tôi.
Trước mặt chúng tôi là vài người đàn ông đang khoác trên mình những bộ giáp da và đứng xếp theo các hàng nghiêm chỉnh. Trong tay chúng cầm những chiếc cung ngắn, chúng đang chỉa các mũi tên vào con rối thợ săn nô lệ của tôi. Tôi có thể cảm nhận sự nguy hiểm; trong mắt chúng ánh lên rằng chúng là những tên khát máu.
“Moisei!” một người đàn ông, trông có vẻ là thủ lĩnh, cất giọng nói với gã thợ săn nô lệ. “Có vẻ như hôm nay mày đã kiếm được một món hời hả, thằng chó hoang! Không lẽ mày đã quên về khoảng nợ của mày với bọn tao rồi à?!”
Ugh. Hắn không chỉ là một thợ săn nô lệ, hắn còn là một con nợ đang mắc nợ đầy đầu nữa hả? Thật sự là một gã siêu cấp vô dụng mà.
“Tao sẽ lấy hết hàng trên xe mày, coi như là để cấn trừ khoảng tiền lãi trong khoảng nợ của mày.”
Tôi sẽ không để chúng làm điều đó. Đây là những món hàng quý giá của tôi, không phải của gã con rối.
“Tụi bây lục soát kỹ từng ngóc ngách trên xe ngựa cho tao! Làm ngay đi!”
Có mấy gã tiến đến để lục soát xe ngựa của chúng tôi.
Chuyện này thiệt là tệ mà.
Tôi chỉ đem theo duy nhất một con “Nhện Máy Cưa” với mình. Trong khi tôi đang tính toán cơ hội thoát thân, mấy gã đàn ông với vũ khí trên tay đã bao quanh xe ngựa.
“Huh?” một gã kéo một thùng đầy thịt nằm trên cùng ra. “Đây là cái quái gì? Chỉ toàn thịt! mày đang nghĩ gì vậy hả?!”
“Oh! Mày dẫn theo một con nô lệ dễ thương luôn à. Nếu chúng tao bán nó, số nợ của mày sẽ được xóa toàn bộ, hở?”
Chúng cũng tìm thấy tôi và đương nhiên, chúng nghĩ tôi là một nô lệ. Chúng không thể ngờ rằng vị trí giữa tôi và gã thợ săn nô lệ trên thực tế là ngược lại mới đúng. Tôi ngồi yên để không làm chúng kích động và chỉ ném cho chúng một ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm.
Hóa ra mấy tên này cũng kiêm luôn nghề thợ săn nô lệ nữa à. Thật sự là một lũ cặn bả. Không biết mấy tên này sống có gây được lợi ích gì cho xã hội không nữa? Thậm chí cả khi nghề thợ săn nô lệ không phải là nghề bất hợp pháp ở thế giới này, tôi vẫn chỉ thấy đám này thật tồi tệ, sống chỉ thêm chật đất.
“Hey, thủ lĩnh, em đề nghị sẽ đem bán con nhỏ này —“
“Chờ chút…không phải là còn thứ gì rất kì lạ trong xe à?”
Tên cướp đã quá tập trung vào tôi nên hắn đã không phát hiện ra nó.
Vâng, con “Nhện Máy Cưa” đang đứng ngay phía sau tôi.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, lưỡi hái của con “Nhện Máy Cưa” đã chém đứt đầu tên cướp đang đứng gần xe ngựa nhất, máu từ cổ hắn tuông ra như thác. Máu bắn ra, rồi dừng, rồi lại bắn ra lần nữa đúng theo nhịp tim đập lần cuối cùng của gã. Nhìn cũng khá là vui đó.
Bạn hỏi làm sao tôi có thể cảm thấy vui khi có một người chết à? À, thì chúng là đám thợ săn nô lệ mà. Bọn chúng là đám rác rưởi, bọn chúng cũng đã giết yêu tinh và bắt cóc những đứa trẻ yêu tinh đó thôi. Và khi mà lương tâm tôi đã liên kết với ý thức tập thể của lũ “Swarm”, tôi có thể giết hàng trăm tên như vậy mà không cảm thấy cắn rứt lương tâm đâu.
Tôi đã quyết định là không có gì sai khi mình giết những kẻ như chúng.
“Cái gì…? Mày đã làm cái gì?!”
“Thủ lĩnh! Đó là một con quái vật! Có một con quái vật ở đây!”
Những gã đàn ông với vũ khí trên tay đang lâm vào hoảng loạn khi con “Nhện Máy Cưa” xé toạch nóc xe ngựa để chui ra và đuổi theo chúng. Nó không cần tôi ra lệnh cho nó. Tất cả những gì tôi cần làm là thông báo với ý thức tập thể của lũ “Swarm” rằng những tên này là một mối nguy hiểm.
“Đáng chết! Bắn nó! Giết cái thứ đáng chết đó cho tao!”
Tên thủ lĩnh đám cướp dùng chiếc cung ngắn của hắn để bắn những mũi tên về phía con “Nhện Máy Cưa”, nhưng mũi tên chỉ đơn giản là bật ra khỏi lớp vỏ ngoài của nó. Ngay sau tiếng kim loại gãy từ những mũi tên vang lên là những tiếng la hét thất thanh.
“Con quái vật chết tiệt!”
Năm gã nhận ra việc bắn tên là một việc vô ích và thay vào đó, chúng bắt đầu dùng những chiếc kích và những thanh gươm có bản to [note23570] để chiến đấu với con “Nhện Máy Cưa”. Lớp vỏ của nó có thể làm bật các mũi tên ra nhưng nó sẽ bị hạ bởi những vũ khí kim loại nặng như thế này.
Các lưỡi hái của con “Nhện Máy Cưa” đã bị chém gãy và cơ hàm của nó bị va đập mạnh vào vũ khí của bọn cướp. Càng chiến đấu lâu hơn, con “Nhện Máy Cưa” càng có thêm nhiều vết thương hơn và cơ thể của nó gần như không còn có thể phục hồi được nữa. Ngay cả khi nó sắp chết, nó vẫn vung chiếc đuôi một cách dữ dội để bảo vệ tôi, nó cắn những phát chí tử vào kẻ thù bằng hàm răng sắc nhọn của mình, nó làm choáng váng kẻ địch mỗi khi đâm vào cơ thể chúng cái đuôi có nọc độc của nó.
Vậy là đủ rồi. Ngươi có thể ngừng lại được rồi.
Thật sự, tôi rất muốn thốt ra điều đó nhưng tôi lại quá hèn nhát. Thay vào đó, tôi đã để cho con “Nhện Máy Cưa” chết thay cho mình. Đó là một sự lựa chọn hợp lí để bảo vệ nữ hoàng của chúng – là tôi – nhưng dù vậy, cảm giác tội lỗi và những lời chỉ trích cứ vang lên trong tim tôi.
Con “Nhện Máy Cưa” đang cố gắng xé xác những tên cướp còn lại, đâm xuyên qua cơ thể của chúng bằng cái đuôi của nó. Đây là một cuộc chiến nghiêm túc. Kẻ địch đã chống trả rất quyết liệt làm con “Nhện Máy Cưa” bị thương rất nặng. Tôi có thể cảm thấy sự nôn nóng của nó thông qua ý thức tập thể.
“Lùi lại! Nhanh lên, nhanh!”
Mặc dù con “Nhện Máy Cưa” đã dồn ép ba tên cuối cùng của băng cướp vào một góc nhưng bọn chúng đã nhanh chân trốn thoát được. Chúng phóng lên ngựa và nhanh chóng phi nước đại thoát theo con đường chính.
“Nhện Máy Cưa”
Bây giờ, khi cuộc chiến đã chấm dứt, tôi nhào đến chỗ của nó.
“Ngươi…không ổn, có phải không…?”
Cơ thể của con “Nhện Máy Cưa” đã bị thương rất nặng. Những chiếc kích đã làm gãy những cái chân của nó, và những cú đánh từ những thanh gươm bản to đã làm đầu của nó xuất hiện các vết nứt. “Nhện Máy Cưa” là đơn vị lính được sử dụng vào thời điểm ban đầu game, và vì thế mà nó không quá mạnh mẽ. Nếu kẻ địch sử dụng những đơn vị lính đã được nâng cấp sức mạnh phòng thủ, “Nhện Máy Cưa” có thể dễ dàng bị quét sạch một cách nhanh chóng.
Và vì đã biết rõ điều này, tôi phải chịu trách nhiệm rất lớn về những vết thương của nó.
“Nữ hoàng…Ngài không bị thương chứ…?”
“Ta hoàn hảo. Nhưng ngươi…”
Đến tận bây giờ, con “Nhện Máy Cưa” vẫn lo lắng cho tôi.
“Xin hãy yên tâm. Chúng thần là một, một là tất cả. Ý thức của thần sẽ mãi tồn tại trong ý thức tập thể và vì thế mà chúng thần không sợ chết. Thứ chúng thần lo sợ nhất chính là ngài có thể sẽ gặp nguy hiểm, nữ hoàng…Vì vậy, khi thấy ngài an toàn, chúng thần thật nhẹ nhõm…”
Sau khi thốt những từ sau cùng, con “Nhện Máy Cưa” đã rời khỏi thế giới này.
Không, nó không rời khỏi. Nó vẫn tồn tại trong ý thức tập thể liên kết giữa tôi và hàng trăm con “Swarm” khác.
Đúng vậy. Lũ “Swarm” không bao giờ chết. Cho đến tận khi con “Swarm” cuối cùng bị tiêu diệt, nếu không thì ý thức của chúng vẫn sẽ luôn tồn tại trong ý thức tập thể như một đốm lửa của một ngọn lửa bất diệt. Những mong muốn của con “Swarm” đã ngã xuống sẽ được giữ trong ý thức tập thể, được chia sẻ với những người anh em khác của nó và sẽ được truyền qua thế hệ “Swarm” kế tiếp.
Nói theo một cách nào đó thì lũ “Swarm” là bất tử. Chừng nào còn một vị nữ hoàng để phục vụ như một hạt nhân trung tâm và ý thức tập thể còn tồn tại, chúng vẫn sẽ tồn tại dù cho cơ thể vật lí của chúng bị tiêu diệt. Ý thức của con “Swarm” dũng cảm này, con đã chiến đấu một cách can trường để bảo vệ nữ hoàng của mình, sẽ không bao giờ bị biến mất.
“Ta xin lỗi. Ta vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.”
Tôi đào một cái hố ngay bên cạnh con đường với sự giúp đỡ của tên thợ săn nô lệ - con rối, chúng tôi chôn xác con “Nhện Máy Cưa” ở đó. Với cảm nhận của riêng tôi, tôi đau buồn về cái chết của nó. Lũ “Swarm” vốn không cần những lời cầu nguyện, nhưng chỉ trong khoảng khắc này, tôi tự cảm thấy là cần.
Mặc dù tất cả đều là sự thật. Ý chí của con “Nhện Máy Cưa” đã chết này sẽ được giữ trong ý thức tập thể. Nó sẽ được truyền qua một con “Swarm” khác và một ngày nào đó, nó sẽ lại xuất hiện trước mặt tôi và sẽ lại thề nguyện lòng trung thành với tôi một lần nữa. Đó là sức mạnh tập thể của Arachnea.
Tuy nhiên, đối với tôi, vốn là một thực thể hoàn toàn riêng biệt và có lối suy nghĩ cũng như cảm xúc riêng, tôi không thể đơn giản dễ dàng chấp nhận rằng một con khác sẽ thay thế được con “Nhện Máy Cưa” này. Nó đã chiến đấu rất dũng cảm đến tận giây phút cuối cùng và tôi cũng không chấp nhận để cho những nỗ lực chiến đấu của nó không đạt được kết quả trọn vẹn. [note23571]
Tôi vừa chứng kiến một cái chết; về cơ bản, đó là sự đổ máu đầu tiên dưới triều đại thống trị của tôi. Đó là ngọn lửa thù hận đầu tiên mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Sự ân hận sâu sắc đầu tiên mà tôi chưa bao giờ trải qua. Sự đau buồn thoáng qua mà tôi chưa bao giờ biết đến. Tôi đã cảm nhận được một cơn bão tràn ngập những loại cảm xúc khác nhau mà tôi không thể diễn tả hết được thành lời đang càn quét bên trong mình.
Cảm xúc hỗn loạn trong tôi truyền qua ý thức tập thể của lũ “Swarm”, dường như lũ “Swarm” không chấp nhận. Có lẽ, bởi vì những cảm xúc này được tạo ra chỉ vì cái chết của một con “Nhện Máy Cưa”. Giả sử chúng tôi tiến vào một cuộc chiến tranh, tôi có thể đã chứng kiến cái chết của hàng trăm con “Swarm”. Tuy nhiên, vì đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cái chết của quân mình, tôi đã có những cảm xúc khó quên. Cái chết đầu tiên của một trong các con “Swarm” của tôi đã khiến tôi bị rung động mạnh mẽ từ trong sâu thẩm tâm hồn.
Một cảm xúc khác đang bắt đầu bùng nổ từ trong tôi, lúc này đây, trái tim tôi gần như bị tràn ngập bởi ý thức tập thể của lũ “Swarm”. Cảm xúc này xóa tan sự đau buồn về cái chết của con “Nhện Máy Cưa” và thay vào đó, nó truyền nguồn cảm hứng mãnh liệt cho tôi thực hiện hành động tiếp theo.
“Nếu bọn chúng tấn công chúng ta, chúng ta sẽ đánh trả. Ta sẽ kế thừa ý chí chiến đấu của ngươi,”Tôi vừa nói vừa đặt những bông hoa lên ngôi mộ đơn giản của con “Nhện Máy Cưa”.
Khi quay trở về căn của chúng tôi, tôi bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch trả thù.
Vâng, cuối cùng thì tôi đã tìm ra được một kẻ thù để đánh bại.