Tại Saania, thủ đô của Thánh quốc Frantz…
“Ngươi nói là vương quốc Maluk đã bị tiêu diệt rồi hả?”
Giáo Hoàng Benedictus III, vị lãnh đạo của Thánh quốc Frantz cũng như là nhà lãnh đạo của Giáo Hội Ánh Sáng, vừa nhận được hung tin về Maluk khi đang ngồi trong phòng làm việc của ông ta.
Vị Giáo Hoàng già là người thuộc phe bảo thủ của Frantz, và ông ta chỉ vừa nhậm chức Giáo Hoàng khoảng vài năm về trước. Dù cho bệnh tật không ngừng hành hạ, vị Giáo Hoàng vẫn luôn giữ vững đức tin mãnh liệt vào Thần Ánh Sáng trong suốt thời gian tại vị của mình. Giáo Hội Ánh Sáng luôn truyền bá về lối sống tiết kiệm khi tin rằng cuộc sống xa hoa là sự đi ngược lại ý muốn của Thần Ánh Sáng.
Thế nhưng trong giáo hội tồn tại những giáo sĩ miệng luôn rao giảng về mớ giáo lí cao đẹp nhưng tay không ngừng tiếp nhận những khoảng tiền đen từ giới quý tộc, những kẻ đã không ngừng thúc giục các giáo sĩ bẻ cong tất cả giáo lý nhằm phục vụ cho lợi ích cá nhân của chúng. Những vụ ly hôn, những vụ thông gian, và những sự việc bóc lột dân chúng luôn xảy ra âm thầm ngay phía sau quầng hào quang của Giáo Hội Ánh Sáng.
Vị Giáo Hoàng già không thể áp đặt hoàn toàn đức tin của mình lên tất cả các giáo sĩ trong Giáo hội – không phải vì ông ta không đủ quyền lực, mà bởi vì ông ta không còn đủ sức khỏe để có thể chống chọi lại sự phản đối từ phe đối lập. Bệnh tật và tuổi già đã bào mòn vị Giáo Hoàng, ông ta đã không còn có thể kiểm soát toàn bộ thánh đường trong một bàn tay sắt giống như người tiền nhiệm của mình. Những giáo sĩ tha hóa đều biết rõ điều này, thế nên bên ngoài, họ vẫn tuân theo đúng giáo lý của Giáo hội, nhưng họ âm thầm truyền bá những giáo lý sai trái trong bóng tối.
“Vâng, thưa Cha,” người đàn ông đang trả lời chính là cánh tay mặt của vị Giáo Hoàng, Đức Hồng Y Paris Pamphilj. “Theo tất cả thông tin chúng ta thu thập được, một đoàn lữ hành đã cố gắng tiến vào lãnh thổ của Maluk vào khoảng ba tuần trước, và đoàn xe ngựa đã bị một lũ quái vật tấn công ngay tại biên giới. Khá là may mắn khi họ đã trốn thoát khỏi nanh vuốt của lũ quái vật đó. Sau đó, trưởng đoàn lữ hành đã thuê một số thám hiểm gia đến điều tra tình hình tại Leen, một thị trấn giao thương lớn nhất của Maluk, và họ nhận được tin là toàn bộ thị trấn đã bị lũ quái vật bí ẩn kia xâm chiếm.”
Đức Hồng Y là một gã giáo sĩ thối nát. Ông ta từng theo phe cấp tiến, một phe có mục đích thay đổi tất cả giáo lý hiện có của Giáo hội để chúng trở nên mềm dẻo và linh hoạt hơn nhằm dễ vận dụng cho các mục đích cá nhân của họ. Sau đó, ông ta lại chuyển sang phe bảo thủ, lúc này, gã lại đi thuyết giáo để nhắc mọi người nhớ về những giáo lý cũ kỹ mà chính gã đã luôn hô hào muốn thay đổi lúc trước. Và với sự hỗ trợ từ các ông chủ nhà băng ở Công quốc Schtraut, những người thuộc Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông, Paris đã từ từ leo lên đến chức Hồng Y.
Từ khi nhìn thấy con đường thăng tiến của mình, Paris luôn thể hiện rằng gã là một thành viên trung thành của phe bảo thủ, với sự lươn lẹo và miệng lưỡi trơn tru, gã từ từ leo lên đến những vị trí cao hơn và cho đến hiện giờ, Paris đã trở thành cánh tay phải của Giáo Hoàng. Cũng giống các giáo sĩ thối nát khác, Paris nhận những khoảng tiền lót tay để đi thuyết giảng những thứ mà giới quý tộc muốn dân chúng nghe thấy. Giáo Hoàng Benedictus III đã không hề biết về những việc làm xấu xa của gã Hồng Y, thế nên ông ta vẫn hết mực tin tưởng vào cánh tay phải của mình.
Ngoài ra, Paris còn là một con nợ của các chủ nhà băng ở Công quốc Schtraut. Ngay cả Đức Giáo Hoàng cũng phải trả một khoản tiền cho những người chủ nhà băng này để đổi lấy những lá phiếu bầu cử của họ dành cho ông ta trong cuộc bầu cử chức vị Giáo Hoàng.
“Thế còn thủ đô của Maluk thì sao, Siglia? Thành phố này cũng thất thủ luôn rồi hả?” Giáo Hoàng hỏi.
“Chúng ta vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn được điều gì, thế nhưng tình hình của Siglia vô cùng ảm đạm. Chúng ta không thể bắt liên lạc với người của chúng ta tại đó, và không hề có bất cứ sự phản kháng nào từ một thị trấn rộng lớn như Leen thật sự là một dấu hiệu rất xấu.”
“Nếu là vậy, đáng lẽ chúng ta nên chi viện cho họ sớm hơn mới đúng. Chúng ta cứ nghĩ là lũ quái vật này không thể nào hủy diệt được một quốc gia mạnh mẽ như Maluk…có vẻ đây là một sai lầm nghiêm trọng của chúng ta rồi. Ôi, hỡi Thần Ánh Sáng đang ngự trị trên thiên đàng, xin hãy bảo vệ cho tất cả chúng con.”
Vương quốc Maluk đã gửi thư cầu viện đến Thánh quốc, và Frantz đã bắt đầu tập họp một đội quân để ứng cứu. Họ đã liên tục chiêu mộ lính đánh thuê, họ chuẩn bị những chiếc xe chứa đầy đồ tiếp tế, và họ không ngừng tổ chức những buổi lễ cầu nguyện. Công tác chuẩn bị một đội quân cứu viện đang diễn ra hết sức suôn sẻ.
Thế nhưng, tất cả mọi nỗ lực của Frantz đã trở nên vô ích. Trong khi Frantz vẫn đang bận rộn chuẩn bị, Maluk đã bị hủy diệt bởi một đội quân quái vật bí ẩn. Và tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Và rõ ràng Thánh quốc cũng có ý định sẽ cử một đội quân đến cứu viện cho Maluk, vấn đề là họ đặt việc ứng cứu này ở mức độ khẩn cấp nào vậy? Các giáo sĩ giữ chức vị cao như Paris đã ra sức tham ô vào các quỹ dành cho các hoạt động quân sự, còn bản thân vị Giáo Hoàng lại không nghĩ rằng tình hình ở Maluk là nghiêm trọng.
Dù sao những con quái vật vẫn thường xuyên tấn công con người đó mà, và Maluk lại có những hiệp sĩ dũng cảm, những người đã được ban phước từ Thần Ánh Sáng, thế nên họ thừa sức tiêu diệt bất kỳ loài quái vật hung dữ nào. Tất cả mọi người đều đã quá tự tin vào khả năng của họ, bao gồm cả Paris và Benedictus III.
Sự thật đã chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Đội quân quái vật đã nuốt chửng toàn bộ vương quốc Maluk. Giờ đây, Thánh quốc không những phải ngăn chặn sự bành trướng của Đế quốc Nyrnal ở phía nam, mà họ còn phải chống lại bọn quái vật này nữa.
“Chúng ta nên làm thế nào để đối phó với tình hình này đây?” vị Giáo Hoàng hỏi trong khi vẫn còn chưa hết choáng váng vì cái hung tin về Maluk.
“Trước tiên, chúng ta cần biết chính xác tình hình hiện tại bên trong của Maluk. Nếu chúng ta cử một đội quân đến đó khi chúng ta chưa biết nhiều về kẻ thù – những con quái vật bí ẩn đã tấn công vào Maluk – đó là một hành động đầy khinh suất. Chúng ta nên cử các mạo hiểm gia đến Maluk để trinh sát trước.”
“Đúng…Có lẽ vẫn còn có người nào đó sống sót thì sao. Hãy tăng thêm phần thưởng và phái các mạo hiểm gia đi điều tra kỹ về Maluk. Dặn họ phải cố gắng tìm hiểu được chính xác chuyện gì đã xảy ra, và ai – hay cái gì – chính là nguyên nhân đằng sau vụ tấn công vào Maluk.”
Các mạo hiểm gia cũng được xem như một nửa lính đánh thuê. Nhưng không giống với lính đánh thuê, họ không thích làm việc trong một nhóm đông đúc và thường chỉ tập hợp thành một tổ đội có số lượng tối đa là 16 người. Các mạo hiểm gia là các chuyên gia sinh tồn, họ có khả năng khám phá, tìm kiếm và xâm nhập vào các khu vực nguy hiểm mà những người lính đánh thuê không thể nào tiến vào được. Và một trong những công việc chính của họ chính là tiêu diệt các loài quái vật.
Săn quái vật là một công việc chuyên biệt dành riêng cho các công hội mạo hiểm, và lính đánh thuê không được phép nhận công việc này. Bởi vì chỉ có những mạo hiểm gia mới có đủ sự hiểu biết, kinh nghiệm và cả kỹ năng để chiến đấu với đa dạng các chủng loài quái vật khác nhau.
“Chúng ta phải tổ chức một Hội Đồng Quốc Tế. Chúng ta vẫn chưa biết được chính xác ai đã tấn công vào Maluk, thế nhưng bất kể là ai đi nữa, chúng cũng có sức mạnh rất khủng khiếp khi có thể tiêu diệt một quốc gia hùng mạnh như Maluk. Nếu chúng ta chống lại chúng một mình, đó là một hành động hết sức liều lĩnh.”
“Ta không hề thích ý tưởng phải nhờ vào sự giúp đỡ từ Nyrnal. Nyrnal đã hoàn toàn phớt lờ đề nghị hòa giải của chúng ta và họ cứ liên tục thực hiện các hành động xâm lược vào những vùng đất lân cận, và giờ đây cả khu vực phía nam của lục địa đều nằm gọn trong tay của họ. Nếu mời Nyrnal tham gia vào Hội Đồng Quốc Tế, họ chỉ gây ra xung đột bên trong hội đồng mà thôi.”
Đế quốc Nyrnal là đất nước sở hữu đội quân hùng mạnh nhất trên toàn lục địa này, và trong khi họ vẫn rêu rao bên ngoài là tôn thờ Thần Ánh Sáng, Nyrnal lại thường xuyên khước từ để Giáo Hội Ánh Sáng trở thành tôn giáo chính trong lãnh địa của họ. Và vị Giáo Hoàng đã rất nhiều lần cố gắng thực hiện các cuộc đàm phán với Nyrnal để họ ngưng xâm lược vào các quốc gia nhỏ hơn nằm ở phía nam lục địa, thế nhưng lần nào cũng vậy, Đế quốc lại càng đẩy mạnh các cuộc chinh phạt của mình hơn nữa và cuối cùng, họ đã nuốt trọn tất cả các quốc gia ở khu vực phía nam lục địa.
Thánh quốc Frantz nghi ngờ rằng thật sự Đế quốc Nyrnal là một quốc gia vô thần và họ chỉ giả vờ tôn thờ Thần Ánh Sáng ở ngoài mặt vậy thôi. Là một quốc gia theo chủ nghĩa quân phiệt, thế nên Đế quốc luôn có tư tưởng sử dụng sức mạnh quân sự để bành trướng lãnh thổ. Dân chúng của Frantz đều tỏ thái độ khinh bỉ Nyrnal, nhưng mặc dù Frantz cũng đã cung cấp viện trợ cho các quốc gia nhỏ ở phía nam lục địa, thế nhưng khi đến lúc nguy cấp nhất, Thánh quốc đã lựa chọn bỏ rơi các quốc gia đó.
Không, sự thật còn tàn khốc hơn thế nữa: Paris đã lợi dụng tình thế khốn khó để tống tiền các quốc gia nhỏ ở miền nam lục địa, gã đã nói rằng Thần Ánh Sáng sẽ bảo vệ cho họ nếu họ đưa cho gã một khoảng tiền cúng dường…và số tiền gã đòi hỏi ngày một cao hơn. Nhìn theo một cách nào đó, Thánh quốc đã bóc lột trắng trợn những quốc gia nhỏ bé và đáng thương đó.
“Đế quốc Nyrnal có chung đường biên giới với Maluk. Đất nước láng giềng của họ đã bị xóa sổ bởi một thế lực chưa xác định, thế nên đáng lẽ họ cũng phải có hành động gì đó và họ nên sát cánh cùng với chúng ta. Nếu họ không làm thế, có thể họ sẽ là đất nước tiếp theo bị tiêu diệt,” Paris đã nói như thế với Giáo Hoàng.
“Đúng. Đã đến lúc cho họ thấy uy quyền của chúng ta. Tất cả chúng ta đều sống dưới sự cai quản của Thần Ánh Sáng.”
Vị Giáo Hoàng đã hạ quyết tâm phải bắt buộc Nyrnal đồng ý hợp tác với ông ta thành lập một liên minh quân sự nhằm chống lại thế lực bí ẩn kia ngay trong hội nghị đầu tiên của Hội Đồng Quốc Tế. Tuy nhiên ông ta vẫn luôn cảnh giác về sức mạnh quân sự của Nyrnal; hiện nay, Đế quốc đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu vực miền nam lục địa, và họ luôn nhăm nhe đến các vùng đất ở phương bắc, nếu Nyrnal bắt được bất kì cơ hội nào, Đế quốc sẽ sẵn sàng xua quân tấn công vào các quốc gia nằm ở phía bắc lục địa.
“Thế còn về lũ yêu tinh thì sao? Các báo cáo chúng ta ghi là những con quái vật bí ẩn kia tràn ra từ trong khu rừng của yêu tinh.”
“Tất cả những gì chúng ta biết là bọn chúng vẫn là một lũ dị giáo. Trái tim của chúng không hề hướng về Thần Ánh Sáng, thay vào đó chúng tìm đến sự bảo hộ của những vị thần rừng, và chúng thường xuyên thực hiện các nghi thức hiến tế để làm vui lòng những vị thần đó. Các giáo lý của chúng ta không thể cứu rỗi được chúng nữa. Những con cừu đáng thương đó, chúng ta có thể gọi chúng như thế, đã hoàn toàn lạc lối rồi.”
Cũng giống như người dân tại các quốc gia khác, dân chúng của Thánh quốc cũng xem yêu tinh là lũ man rợ. Và họ chính là những người đã dựng lên vô số lời đồn nhảm nhí về các yêu tinh, họ tạo ra các lời đồn này với mục đích đắp nặn lên hình ảnh Thần Ánh Sáng như một vị thần tối cao nhất trên lục địa này.
Dĩ nhiên không phải tất cả mọi người đều tin vào các tin đồn. Một số yêu tinh được phép sinh sống tại Nyrnal, đáng buồn thay đó là những nô lệ bị bắt và bị đem bán. Yêu tinh cũng có quyền công dân được Công quốc Schtraut công nhận, tuy nhiên họ được xem là tầng lớp thấp nhất tại đây. Chỉ có Thánh quốc Frantz và Maluk là hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của các yêu tinh.
“Thế khi nào chúng ta sẽ thành lập Hội Đồng Quốc Tế được đây?” vị Giáo Hoàng hỏi.
“Ngay sau khi chúng ta đạt được một sự thỏa thuận bên ngoài với Nyrnal. Chúng ta cần thương thảo với Nyrnal trước và có được cái gật đầu của họ để tránh gây ra những ồn ào trong hội nghị. Chúng ta có thể đưa cho họ một số…sự thúc đẩy để nhận được cái gật đầu của họ. Cha có đồng ý làm thế không, thưa Cha?”
“Uh, được đó. Tiền chính là công cụ đàm phán hiệu quả.”
Chỉ bằng lời nói sẽ không thể nào thuyết phục được Nyrnal, thế nên một số tiền lót tay khá lớn sẽ là công cụ hữu ích trong trường hợp này. Nếu làm thỏa mãn được đại sứ của Nyrnal, hắn ta ít ra cũng để cho hội nghị đầu tiên của Hội Đồng Quốc Tế được diễn ra trong êm đẹp.
“Con sẽ đi làm ngay.”
“Khoan đã. Phái các thám hiểm gia đi thực hiện công việc điều tra là đúng, thế nhưng chúng ta cũng nên có một cuộc điều tra của riêng mình nữa, không phải sao?”
“Ý Cha đang nói đến Bộ Phận Chuyên Nghiên Cứu Những Hiện Tượng Huyền Bí Số Bốn sao?”
“Đúng. Chúng ta nên cử họ đi điều tra về Đế quốc Nyrnal, về lũ yêu tinh và cả về những việc xảy ra trong vương quốc Maluk.”
Bộ Phận Chuyên Nghiên Cứu Những Hiện Tượng Huyền Bí có nhiệm vụ chuyên thu thập các thông tin tình báo về cho Thánh quốc. Họ được chia thành nhiều tiểu đội riêng biệt, trong đó, biệt đội số bốn chuyên xử lý và thu thập những tin tình báo được gắn mác tuyệt mật. Họ cũng chịu trách nhiệm xử lý những công việc được gắn mác “dơ bẩn”, giống như các nhiệm vụ ám sát.
“Đã rõ. Con sẽ bảo họ tổ chức một cuộc điều tra bí mật ngay.”
“Tốt nhất là như thế.”
Và như vậy Thánh quốc Frantz đã bắt đầu thực hiện một số hành động bí mật…thế nhưng họ không phải là những người duy nhất đang thực hiện các hành động bí mật đâu nha.
++++++
Tin tức về sự hủy diệt của Maluk cũng đã lan truyền đến Doris, thủ đô của một quốc gia giàu có và là chủ nhân của nhiều mỏ vàng, Công quốc Schtraut.
“Vương quốc Maluk…đã bị xóa sổ rồi hả?!” Caesar de Sharon, vị Công tước thứ mười ba của Schtraut, đã hoàn toàn kinh ngạc trước thông tin đó.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên này không ngừng vặn vẹo thể hiện sự lo lắng và đầy hoài nghi. Cứ như thể ông ta vừa nhận được thông tin về ngày tận thế. Chỉ có cái thứ tin tức kinh khủng kiểu như ngày tận thế mới có thể khiến cho vị lãnh đạo Công quốc có biểu cảm trên gương mặt như thế này mà thôi.
“Tôi e là vậy, thưa ngài,” thủ tướng của Schtraut đáp lời, Đức Hồng Y Charon Colbert. “Có vẻ là họ bị tấn công bởi những sinh vật bí ẩn, và ngay cả thủ đô Siglia cũng đã bị hủy diệt. Người của chúng ta hiện vẫn chưa thể nào đặt chân vào Maluk. Lũ quái vật đang rình mò dọc biên giới, và chúng tấn công bất kỳ kẻ nào có ý định tiến vào lãnh thổ Maluk.”
Vị thủ tướng chính là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Caesar. Charon là một Hồng Y thuộc Giáo Hội Ánh Sáng và ông ta rất am hiểu về cách xử lí các vấn đề chính trị của một quốc gia. Với kinh nghiệm vô cùng phong phú về cả hai mặt chính trị và ngoại giao, Charon đã hỗ trợ rất nhiều cho chính quyền của Caesar.
Caesar đã hết sức vui mừng khi Charon đang ở một nơi cách khá xa Thánh quốc, nơi đặt trụ sở của Giáo Hội Ánh Sáng, thế nên ít ra vị Hồng Y có thể nêu ra chính kiến của bản thân theo một cách tương đối trung lập. Hầu hết các Hồng Y khác đều bị ảnh hưởng quá sâu đậm bởi tư tưởng của Thánh quốc, thế nên họ không bao giờ biết đưa ra các chính kiến của họ.
“Aaah, thật kinh khủng,” Caesar lên tiếng than thở. “Ta thấy sợ khi nghĩ về việc Maluk đã bị xóa sổ bởi một thứ gì đó…không thể giải thích được. Ta đã hy vọng rằng sức mạnh quân sự của họ có thể đủ để chống lại Đế quốc Nyrnal, nhưng than ôi.”
“Vâng. Như ngài cũng đã biết, đội quân của chúng ta chỉ dùng để trang trí là chính.” Charon nhún vai rồi buông tiếng thở dài. “Tôi đã hy vọng chừng nào chúng ta còn dựa vào Maluk, Nyrnal sẽ không tấn công vào chúng ta.”
“Ông nói cũng gần đúng. Ông có biết chúng ta đã đổ tổng cộng bao nhiêu tiền vào lực lượng quân đội của Maluk rồi không? Có thể ngay lúc này, chúng ta là một đất nước giàu có, nhưng ai mà biết được khi nào chúng ta sẽ bị suy yếu chứ. Đồng tiền có thể đột nhiên bị mất giá chẳng hạn, hay là Nyrnal sẽ tấn công vào chúng ta chẳng hạn. Chúng ta đã hỗ trợ cho lực lượng quân đội của Maluk để đề phòng những trường hợp xấu đó xảy ra, vậy mà.”
Công quốc Schtraut phát triển mạnh về kinh tế và họ có một hiệp hội được thành lập từ sự liên minh của tất cả công hội trong Schtraut, hiệp hội này hoạt động hiệu quả đến mức nó trở thành một trong những cột trụ về mặt kinh tế của Schtraut. Rất nhiều quốc gia đã mắc một khoản nợ đáng kể với Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông, vì thế mà Hiệp Hội này chính là nơi nắm giữ số lượng ngoại tệ lớn nhất trên toàn lục địa.
Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông đã cho Frantz vay nhiều khoản nợ rất lớn. Tất cả giáo sĩ, từ Giáo Hoàng đến các vị chấp sự, đều có những khoản nợ cần phải trả cho Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông, và họ có thể đến vùng đất được cai quản bởi Hiệp Hội để trả nợ trực tiếp mà không cần thông qua Schtraut. Và không chỉ Thánh quốc; rất nhiều quốc gia khác, thậm chí ngay cả chính bản thân Công quốc cũng có những khoản nợ cần phải trả cho các ngân hàng thuộc Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông. Thậm chí là cả Nyrnal cũng có một khoản nợ nho nhỏ với Hiệp Hội này.
Ban lãnh đạo của Công quốc được quyết định thông qua hình thức bầu cử, và Caesar đã được bầu để ngồi vào chiếc ghế Công tước chỉ khoảng vài năm về trước. Danh hiệu công tước đã mang đến cho Caesar sự giàu có ngang với các thân vương của Nyrnal. Nếu xét riêng về tài sản, Caesar có khối tài sản không thua kém bất cứ một vị vua nào.
Hình thức bầu cử của chính phủ Công quốc cũng được áp dụng cho Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông, đó là một hiệp hội có trụ sở được đặt tại một vùng đất nằm ở góc đông nam của lục địa. Hình thức này là một kiểu dân chủ nửa vời khi chỉ có những người chủ của các công hội, những nhà quý tộc và những thương nhân giàu có mới có quyền được bầu cử. Nền dân chủ thật sự vốn là thứ không cần thiết trên thế giới này, thế nên nó không hề tồn tại ở đây.
Công quốc Schtraut có một số lượng dân cư đông đúc, thế nên họ có một thị trường nội địa rất lớn và họ còn là một chủ nợ lớn của rất nhiều quốc gia khác; và chừng nào hai điều này vẫn còn được duy trì, Schtraut sẽ không bao giờ phải lo sợ nền kinh tế của họ bị suy sụp.
Thế nhưng dù là một quốc gia giàu có đến như thế, Công quốc Schtraut phải đối mặt với duy nhất một vấn đề: quân đội của họ khá là yếu kém. Cực kì yếu kém. Tất cả ông chủ của các công hội về thương mại, những người có quyền bầu cử, đều kiên quyết phát triển về mặt kinh tế - thứ sinh ra rất nhiều tiền – chứ họ không muốn phát triển các tổ chức chỉ biết đốt tiền giống như các tổ chức quân sự.
Nhờ ơn những kẻ đó mà Schtraut không hề có một đội quân đúng nghĩa. Tuy nhiên, Công quốc vẫn có một hạm đội để trấn áp các hoạt động cướp biển trên vùng vịnh nhỏ của hòn đảo huyền thoại Atlantica, mặc dù vậy, các đơn vị lục quân của Schtraut thật sự chỉ là một trò hề mà thôi.
Tuy thế, việc không có quân đội không phải là một điều hoàn toàn tồi tệ. Schtraut cũng có một quân đoàn bộ binh sơn chiến chuyên tác chiến trên các địa hình đồi núi và họ luôn đồn trú dọc theo đường biên giới để bảo vệ cho Công quốc. Schtraut cũng lập ra những quỹ dự phòng, điều này có nghĩa là họ hoàn toàn có thể thuê lực lượng quân đội của một quốc gia khác hoặc một đội quân lính đánh thuê khi cần thiết.
Thế nhưng việc thuê mướn một đội quân chỉ có thể được thực hiện nếu xảy ra một cuộc chiến tranh, vì những gã chủ nhà băng và các người chủ công hội đều phản đối việc duy trì một số lượng lớn quân lính trong thời bình. Và nếu Nyrnal tấn công bất ngờ vào Schtraut, họ chỉ có duy nhất quân đoàn bộ binh sơn chiến có thể bảo vệ cho họ, đây là một quân đoàn cực kỳ tinh nhuệ nhưng số lượng quân lính lại không đông đảo.
Cuối cùng, Công quốc Schtraut đã quyết định phát triển mối quan hệ giao hảo với Maluk vì họ dự định tạo một liên minh quân sự với Maluk. Lực lượng quân đội của Maluk là một trong những lực lượng đông đảo nhất trên lục địa này, và liên minh quân sự với Maluk sẽ khiến cho ngay cả Đế quốc Nyrnal cũng có phần phải chùn tay khi muốn tấn công vào Schtraut.
Có câu nói: “tuy yếu nhưng anh em đông” đó mà.
Đây là chính sách ngoại giao mà Caesar đã đề ra, và ông ta đã quyến rũ Maluk bằng một số tiền không hề nhỏ. Hai quốc gia chỉ vừa mới đi đến bước thỏa thuận cuối cùng để thành lập liên minh quân sự cách đây không lâu. Cái kế hoạch được xây dựng trong nhiều năm của Caesar chỉ còn cách một bước nữa là đã thành công.
Thế nhưng lũ quái vật tấn công vào Maluk đã phá hủy tất cả.
Các ông chủ nhà băng và những gã chủ công hội đều phản đối quyết định thành lập một liên minh quân sự với Maluk; một vài người đã đề nghị liên minh với Thánh quốc, còn một số khác lại cho rằng không có bất kỳ mối đe dọa quân sự nào đang nhắm vào Schtraut. Và với tình thế hiện nay, họ sẽ bới móc tiếp vào những chính sách khác của Caesar nhằm làm hạ huy tín của ông ta.
Nếu mọi việc tiến triển theo chiều hướng đó, Caesar sẽ đánh mất tước vị Công tước của Schtraut trước khi nhiệm kỳ của ông ta kết thúc. Đó chính là thứ quyền lực của những người chủ nhà băng và chủ công hội ở Schtraut, những người thậm chí đã chấp nhận trở thành những kẻ phản quốc khi bị quyến rũ bởi các cơ hội kinh doanh hấp dẫn mà Frantz và Nyrnal đã đưa ra.
“Có cơ hội nào để chúng ta thiết
lập liên minh với Thánh quốc Frantz vào thời điểm này không?” Caesar lẩm bẩm. “Ta tin rằng chúng ta đã từng thảo luận về việc đó một lần trước đây rồi.”
Charon lắc đầu. “Tôi e là niềm tin tín ngưỡng của Frantz quá mạnh mẽ. Các chủ công hội sẽ bác bỏ việc phải tuân theo tín ngưỡng của Frantz. Họ chỉ có hứng thú với tiền thôi, và họ không quan tâm gì mấy về thần thánh. Ngoài ra, để thiết lập liên minh với Frantz, chúng ta lại phải chi một mớ tiền từ kho bạc nữa. Đó là đất nước của Giáo Hội Ánh Sáng, và dù cho họ luôn miệng nhân danh Thần Ánh Sáng…họ luôn đòi hỏi rất nhiều tiền cúng dường. Họ sử dụng sức mạnh tín ngưỡng của mình để làm lợi thế trong các cuộc đàm phán với các quốc gia khác nhằm thu được tiền, cũng giống như Nyrnal đã dùng sức mạnh của lũ Wyvern để làm lợi thế trên bàn đàm phán.”
“Vậy ý ông là các chủ nhà băng và những gã chủ công hội sẽ không đồng ý chi tiền để thiết lập một liên minh quân sự với Frantz à?”
“Vâng, có lẽ họ sẽ phản đối.”
“Lũ khốn đó sẽ phản đối bất cứ thứ gì chúng ta đề xuất. Chúng luôn chống đối lại chúng ta. Và dù thế nào đi nữa, chúng ta cần phải liên minh với một nước nào đó. Chúng ta cần có một đội quân đủ sức chống lại Đế quốc Nyrnal. Và để chống lại thứ gì khác nữa đang ở ngoài kia nữa…”
“Không ai biết rằng khi nào lũ sinh vật bí ẩn đã hủy diệt Maluk sẽ tấn công chúng ta. Ngài thấy có đúng không?”
Điều này hoàn toàn chính xác. Maluk là quốc gia nằm sát cạnh Schtraut, thế nên rất có khả năng Công quốc sẽ là mục tiêu kế tiếp của bọn quái vật bí ẩn kia. Hiện nay, đội quân duy nhất của Công quốc đang được điều động phòng thủ chặt chẽ ở các khu vực biên giới bởi Công quốc lo sợ rằng bọn quái vật sẽ tấn công họ từ hướng tây. Tất cả người lính của Schtraut đã thề nhất quyết bảo vệ đất nước bằng tất cả mạng sống của họ, và họ luôn đề cao cảnh giác mặc dù trong lòng vẫn tràn ngập nỗi sợ về những con quái vật.
“Chính xác. Lũ quái vật ăn thịt người kia là một vấn đề, nhưng quan trọng nhất là ta không hề muốn chết theo kiểu bị chúng ăn thịt đâu.” Vừa nói, Caesar vừa đọc bản báo cáo về công tác phòng thủ dọc theo đường biên giới giữa họ và Maluk. “Chúng ta cần nhanh chóng bảo vệ chặt khu vực biên giới Schtraut-Maluk và chúng ta phải luôn đặt đội quân của mình trong tình trạng sẵn sàng. Nếu cảm thấy cần thiết, ông hãy thuê thêm lính đánh thuê và các mạo hiểm gia. Chúng ta sẽ dùng kinh phí từ những quỹ đúng ra được dành cho liên minh quân sự giữa chúng ta với Maluk.”
“Tôi có cần phải giải thích cho các chủ công hội để họ hiểu được tình hình nghiêm trọng đang xảy ra hiện giờ không thưa ngài?”
“Đúng. Nếu cần thiết, chúng ta phải lôi cả lũ yêu tinh vào luôn. Nyrnal là một mối đe dọa, thế nhưng lũ quái vật có khả năng xóa sổ cả một quốc gia còn đáng sợ hơn nhiều.”
Cuộc thảo luận giữa Caesar và Charon vẫn tiếp tục và họ đang vạch ra những bước hành động tiếp theo mà Công quốc nên làm.
++++++
Đế quốc Nyrnal cai trị toàn bộ khu vực nằm ở phía nam của lục địa, và họ đã xây dựng nên thủ đô Vejya tráng lệ để tương xứng với danh xưng thủ đô của một quốc gia có diện tích rộng lớn nhất trên lục địa. Vejya có những con đường rộng lớn chứa đầy ắp trụ sở của các công hội được đặt ở hai bên, và những tiếng đe, tiếng búa từ các lò rèn vang lên không ngớt. Những bức tường thành bao quanh Vejya là những bức tường có kích thước lớn nhất trên lục địa này, những lá quốc kỳ của Đế quốc gắn dọc trên bờ tường đang tung bay phấp phới: một con rồng đỏ đang vung cao giữa không trung một thanh gươm sắc bén.
Hình ảnh con rồng đỏ không chỉ là biểu tượng của Đế quốc; nó còn là sự nhắc nhở cho những quốc gia khác về thứ sức mạnh mà Nyrnal đang nắm giữ. Và con rồng đỏ trên quốc kỳ của Nyrnal chính là hình ảnh mô phỏng lại của một con Wyvern, một sinh vật có vảy và có khả năng bay lượn trên không trung. Lũ Wyvern sở hữu sức mạnh to lớn đến mức chúng dễ dàng nghiền nát bất cứ kẻ thù nào. Wyvern giống như một con kền kền đỏ thẫm chuyên môn phục kích con mồi từ trên không rồi nhanh chóng phóng xuống chiến trường và nuốt chửng quân lính của kẻ thù.
Bằng cách sử dụng đạo quân Wyvern, Nyrnal đã tiến hành các cuộc xâm lược vào tất cả quốc gia nằm ở phía nam của lục địa, và cuối cùng, Nyrnal cũng đã thâu tóm sạch sẽ tất cả các nước xung quanh để lập nên một đế quốc hùng mạnh như ngày nay. Ngạc nhiên làm sao khi bốn năm trước đây, Nyrnal chỉ là một quốc gia nhỏ bé nằm ở phía nam lục địa, chính nhờ sự xuất hiện bất ngờ của lũ Wyvern đã giúp cho họ phát triển mạnh mẽ được như bây giờ.
Các quốc gia khác trên lục địa đều nhìn đất nước Nyrnal non trẻ bằng một ánh mắt cảnh giác, họ đều tin rằng Nyrnal vẫn còn giữ tham vọng xâm lược mạnh mẽ vào nhiều vùng đất khác nữa. Chính vì lý do đó mà Maluk đã cho xây dựng một pháo đài to lớn bên bờ sông Themel, mặc dù là cuối cùng nó đã bị phá hủy trong một trận chiến vừa xảy ra gần đây. Và Công quốc cũng đã nhanh chóng tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Maluk, Schtraut hy vọng sẽ thành lập một liên minh quân sự với Maluk để chống lại Nyrnal. Còn Thánh quốc Frantz không ngừng nhân danh Thần Ánh Sáng để kêu gọi Đế quốc chấm dứt các hành động xâm lược và bắt nạt của một nước lớn lên các nước nhỏ bé hơn.
Thế nhưng cái đất nước rộng lớn này đã hoàn toàn phớt lờ tất cả hành động của những quốc gia khác. Nyrnal đã từ từ bành trướng lãnh thổ bằng đội quân được tổ chức bài bản và lớn mạnh nhất lục địa của họ…và Đế quốc dự định sẽ tiếp tục tấn công vào các vùng đất ở xa hơn nữa. Tham vọng to lớn nhất của Nyrnal là thâu tóm toàn bộ lục địa này, họ muốn thống nhất rồi cai trị tất cả các vùng lãnh thổ, các quốc gia dưới lá cờ rồng đỏ của họ.
Và như là một người chơi đang sở hữu lực lượng quân đội mạnh nhất, Đế quốc cũng đã nhận được tin về số phận của Maluk.
“Theo thông tin chúng ta nhận được từ Ban Thư Ký Hoàng Gia Số Ba, những con quái vật đã hoàn toàn chiếm đóng Maluk,” Bertholdt von Bülow đang báo cáo, đó là một người đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi. “Chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với người của chúng ta tại Siglia, và theo báo cáo thì dường như là tất cả các thành phố của Maluk đều tràn ngập bọn quái vật kia.”
Anh chàng có chiếc mũi khoằm này Trưởng Ban Thư Ký, anh ta là người quản lí và là người lên lịch sắp xếp cho tất cả công việc và nghĩa vụ phải thực hiện của hoàng đế. Bertholdt chỉ vừa nhậm chức dưới thời cựu hoàng trước đây của Nyrnal, và anh ta có xuất thân cực kỳ bí ẩn đến mức thu hút rất nhiều thế lực cố gắng điều tra về bối cảnh của anh ta.
Một số người nghi ngờ anh ta chính là gián điệp của giai cấp quý tộc cài vào bên cạnh hoàng đế; một số khác thì cho rằng anh ta là người của Văn Phòng Đối Ngoại của Công quốc Schtraut hay là người của Bộ Phận Chuyên Nghiên Cứu Những Hiện Tượng Huyền Bí Số Bốn của Thánh quốc Frantz. Thậm chí cả Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông cũng bắt tay vào điều tra thân thế của Bertholdt. Tất cả mọi thế lực đều đang tìm hiểu xem làm cách nào mà người đàn ông trẻ tuổi này có thể từ từ leo lên nắm giữ các vị trí cao hơn để rồi cuối cùng anh ta đã trở thành cánh tay phải đắc lực của hoàng đế Nyrnal, thế nhưng mọi nỗ lực điều tra của họ đều là công cốc.
Tất cả những gì mà mọi người biết là sau khi người đàn ông bí ẩn này xuất hiện, Đế quốc Nyrnal mới bắt đầu thắp lên ngọn lửa chiến tranh ở khu vực phía nam lục địa.
“Ta hiểu rồi. Vương quốc Maluk vĩ đại đã bị tiêu diệt bởi một lũ quái vật bí ẩn…Một nguyên nhân nhục nhã để dẫn đến sự sụp đổ của một đất nước mạnh mẽ như vậy. Có vẻ như là quân đội của họ chỉ để trang trí cho đẹp thôi nhỉ. Nếu đó là sự thật thì đáng lẽ chúng ta phải tấn công vào Maluk sớm hơn mới phải.”
Những lời nói khinh bỉ này là của Maximillian von Leuchtenberg. Người đàn ông trung niên này chính là người đã thống nhất toàn bộ các quốc gia ở phía nam lục địa và chính là người đã biến Đế quốc Nyrnal trở thành một quốc gia mà toàn bộ phần còn lại của thế giới này phải khiếp sợ. Năm năm trước, Maximillian là người kế vị ngai vàng từ cựu hoàng Friedrich III. Và với quyền lực vừa nắm giữ, ông ta bắt đầu cho tiến hành các cuộc chiến tranh xâm lược của mình, và trong suốt thời gian trị vì của ông ta, Nyrnal đã nuốt gọn tất cả các nước ở phía nam lục địa theo mệnh lệnh của vị tân vương.
Tất cả các cường quốc đều khinh bỉ vị tân vương của Nyrnal, và đặc biệt là Thánh quốc Frantz luôn tỏ ra ghê tởm trước sự tồn tại của Maximillian bởi vì họ tuyên bố rằng ông ta giống như một tà ma. Maximillian cũng rất nổi tiếng ở Công quốc Schtraut, nơi mà mọi người đều rỉ tai nhau rằng ông ta được sinh ra từ hố sâu địa ngục, thế nên ông ta chính là một con ác quỷ, kẻ đã trèo lên thế giới này để thực hiện ước muốn chinh phạt và cai trị tất cả. Những gã chủ của các nhà băng ở Công quốc thậm chí đã đề nghị được ủng hộ phe đối lập trong Đế quốc vì họ hy vọng rằng làm như thế có thể kéo Maximillian xuống khỏi ngai vàng.
Thế nhưng cả Schtraut lẫn Frantz đều đã thất bại trong việc chống lại hoàng đế Maximillian, và cái khao khát chinh phạt toàn bộ thế giới của ông ta càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn trước. Bằng cách sử dụng lũ Wyvern như một đạo quân chủ lực cộng với hàng tá mưu hèn kế bẩn của Bertholdt, hoàng đế Maximillian đã dễ dàng chinh phục được tất cả các quốc gia nằm ở phía nam lục địa. Trong khi dân chúng của Đế quốc hết mực tôn sùng vị hoàng đế của họ và xem ông ta như một vị anh hùng dân tộc, tất cả các cường quốc khác và những nhà quý tộc tha hương của các vương quốc đã bị Nyrnal thôn tính đều xem Maximillian là một gã hèn hạ, kẻ chỉ biết dựa vào lũ kền kền có vảy mới giành được thắng lợi mà thôi.
Tại sao Maximillian lại tiến hành các cuộc xâm lược? Rất ít người biết được câu trả lời chính xác. Có thật sự hành động này chỉ vì một tham vọng chinh phạt đơn thuần hay không? Có phải ông ta cho tiến hành các cuộc chiến tranh chỉ để thỏa mãn ước mơ trở thành anh hùng từ hồi nhỏ không? Hay các cuộc chinh phạt này đều đang được thực hiện theo một kế hoạch đã được vạch ra hết sức tỉ mỉ nhằm đem lại một tương lai rực rỡ hơn cho Nyrnal? Dù có là lý do gì đi chăng nữa, rõ ràng là các hành động của Maximillian đều rất gấp gáp và vội vã. Người đàn ông được xem như một hoàng đế vĩ đại nhất trên lục địa dường như đang bị thúc đẩy bởi một thứ gì đó, và không ai biết chính xác đó là thứ gì.
Chỉ có một điều duy nhất có thể chắc chắn: Maximillian đã không cảm thấy hài lòng về những cuộc chinh phạt vào các quốc gia ở miền nam lục địa, thế nên ông ta đang bắt đầu mở rộng cuộc chiến tranh của mình vào các vùng đất ở phía bắc lục địa. Hàng trăm ngàn quân lính của ông ta đang giương cao lá cờ mang biểu tượng một con rồng đỏ, họ đang chờ đợi một cơ hội thích hợp để tấn công vào các quốc gia ở phía bắc lục địa.
Ngay bây giờ, hoàng đế Maximillian vẫn còn đang tiêu hóa về thông tin Maluk đã bị hủy diệt. Đương nhiên là ông ta sẽ có phản ứng như vậy thôi vì Maluk chính là mục tiêu chinh phạt kế tiếp của ông ta.
“Không, thưa bệ hạ,” Bertholdt lên tiếng. “Rõ ràng là những con quái vật này có sức mạnh rất đáng sợ. Lính trinh sát của chúng ta đã giao chiến với những sinh vật này ở khu vực gần biên giới giữa hai nước, và các đòn tấn công của chúng ta hầu hết đều không hiệu quả với chúng. Kẻ thù có tốc độ nhanh đến bất thường thế nên người của chúng ta buộc lòng phải rút lui.”
“Hmm.” Maximillian xoa xoa vào cằm suy nghĩ. “Vậy là chúng ta không thể đánh giá thấp kẻ thù…Rõ ràng là chúng không phải là một bọn quái vật thông thường.”
Một vài lính trinh sát được trang bị vũ khí đầy đủ của Nyrnal đã thử băng qua sông Themel theo lệnh của Bertholdt. Và họ đã tấn công vào lực lượng phòng thủ của Arachnea tại khu vực biên giới. Đây chỉ là một cuộc giao tranh nho nhỏ, nhưng nó vẫn là một cuộc chiến một chiều hoàn toàn nghiêng về phía của Arachnea.
“Chúng ta cần thu thập thêm thông tin về lũ quái vật này. Lập tức cho tổng hợp và phân tích tất cả tin tức chúng ta thu thập được cho đến giờ, và hãy cử người đi đều tra thêm. Chúng ta cần phải nắm thông tin về những sinh vật này nhanh hơn các quốc gia khác. Ta thấy là lũ quái vật này sẽ làm rung chuyển cán cân quyền lực trên toàn bộ lục địa này.”
Maximillian cảm nhận được rằng lũ sinh vật này sẽ mang đến nhiều thứ hơn là một đám quái vật chỉ biết chạy loạn xạ trong sự khát máu điên cuồng…chúng có thể trở thành một đề tài tranh luận dẫn đến xung đột cho tất cả các quốc gia trên lục địa này.
“Tuân lệnh, thưa bệ hạ,” Bertholdt nói và cúi đầu chào vị hoàng đế. “Thần sẽ hạ lệnh cho Ban Thư Ký Hoàng Gia Số Ba đi thu thập thông tin.”
Ban Thư Ký Hoàng Gia Số Ba là một bộ phận chuyên xử lý các công việc có tính chất ngoại giao và chuyên thu thập thông tin tình báo; bộ phận này cũng hoạt động giống như Bộ phận Chuyên Nghiên Cứu Những Hiện Tượng Huyền Bí Số Bốn của Thánh quốc. Trong cuộc chiến tranh xâm lược và thôn tính các vùng đất ở phía nam lục địa, các thành viên của bộ phận này đã thao túng thông tin nhằm ngăn chặn các nước khác thành lập một liên minh chống lại Nyrnal, họ làm tan rã các mối quan hệ giữa các quốc gia bằng cách tung ra những tin đồn vô căn cứ và họ làm dấy lên sự nghi ngờ lẫn nhau giữa các nước khác.
“Theo báo cáo của ngươi về Thánh quốc, họ rõ ràng là đang có ý định sử dụng tình hình này để làm cớ hợp nhất tất cả mọi người về dưới danh nghĩa của Thần Ánh Sáng. Hơn nữa, ta chắc chắn là họ sẽ lợi dụng tình hình này để thâu tóm tất cả lực lượng quân đội trên lục địa về tay họ. Chúng ta sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.”
Maximillian cũng đã nhận được tin báo rằng Thánh quốc Frantz đang có ý định thành lập Hội Đồng Quốc Tế, và ông ta nghi rằng đó là một kế hoạch nhằm ép buộc các cường quốc phải giải tán quân đội riêng của họ bởi vì những lý do lố bịch gì đó.
“Chúng ta vẫn chưa nhận được bất kì văn bản chính thức nào từ Thánh quốc, thế nhưng ngươi có nghi ngờ là họ đang chuẩn bị một âm mưu gì đó không?”
“Thưa có. Họ đã nhiều lần phàn nàn về các cuộc chinh phạt của chúng ta lên các vùng lãnh thổ ở phía nam lục địa. Thật không bình thường nếu họ cứ giữ im lặng trước vấn đề về lũ quái vật này. Chắc chắn là họ sẽ lợi dụng tình hình hiện tại để phun ra những lời nói vô nghĩa về Thần Ánh Sáng và hướng câu chuyện về phía có lợi cho họ vào phút cuối.”
“Ta hoàn toàn đồng ý. Với những kẻ nhân danh thần thánh đó, tất cả những gì chúng nói đều không đáng tin.”
A, thánh quốc đúng là đang cố gắng thành lập Hội Đồng Quốc Tế, mặc dù vậy thì cho đến bây giờ vẫn chưa có gì chứng minh là họ muốn kiểm soát sức mạnh quân sự của các nước khác cả.
“Thánh quốc dường như đang cố mua chuộc các nhân viên ngoại giao của chúng ta. Ngươi hãy tuyên bố cho tất cả dân chúng biết rằng bất cứ ai bị phát hiện đã nhận tiền hối lộ đều sẽ bị treo cổ.”
“Tuân lệnh, thưa bệ hạ,”
Rõ ràng là hoàng đế Maximillian đã cảm thấy bị xúc phạm khi Thánh quốc có những hành vi mua chuộc người của ông ta.
“Các nhân viên thuộc Bộ Ngoại Giao có thể không phải là những người duy nhất bị mua chuộc; những người hầu của họ cũng có thể là những kẻ đã bị mua chuộc để các thế lực khác moi thông tin từ chúng. Treo cổ bất cứ ai dám nhận tiền hối lộ, không cần biết số tiền đó xuất phát từ quốc gia hay tổ chức nào hết. Chúng ta không thể không cẩn thận, thế nên sẽ không có bất kì trường hợp ngoại lệ nào cả. Bất cứ ai muốn qua mặt Đế quốc Nyrnal đều sẽ nhận một cái chết ngay lập tức. Chỉ khi làm vậy, chúng ta mới có thể phòng tránh việc bị phá hoại từ bên trong.”
“Đã rõ.”
Cũng giống như Maximillian đã nói, không thể biết chính xác bao nhiêu thế lực đang cố gắng mua chuộc người của ông ta để moi thông tin. Khi tổ chức các hội nghị quan trọng của quốc gia, không thể nào biết chính xác tổng số người đã nắm được thông tin. Thậm chí là kể cả những kẻ có địa vị thấp nhất trong xã hội cũng có thể vô tình nghe được thông tin quan trọng gì đó hay tình cờ đọc được một số tài liệu quan trọng nào đó.
Nếu thông tin của bất kỳ tài liệu hay cuộc thảo luận quan trọng nào bị rò rỉ sang một quốc gia khác, Đế quốc sẽ ít đi một con bài tẩy trong tay để chơi trò chơi ngoại giao. Nyrnal có rất ít quyền lực mềm trong tay, thế nên họ chắc chiu từng lợi thế có được. Mất một lợi thế dù nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến thất bại trên mặt trận ngoại giao.
“Thế còn về khu vực sông Themel thì sao, thưa bệ hạ?”
“Cho xây dựng một pháo đài ở đó và gửi một vài cánh quân đến đồn trú. Rút một vài đơn vị từ lực lượng đang trên đường hành quân về hướng bắc, thông báo cho họ di chuyển đến thẳng sông Themel và bắt đầu công việc xây dựng. Tất cả những gì chúng ta biết về bọn quái vật là chúng có khả năng băng qua sông. Chúng ta phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra. Chúng ta không thể cho phép mình trở thành con mồi kế tiếp của chúng.”
Sông Themel là một rào cản tự nhiên, nhưng nó không phải là không thể vượt qua. Trong suốt chiều dài lịch sử, quân đội của Maluk đã vượt qua sông bốn lần, trong khi các nước thuộc khu vực phía nam lục địa đã ba lần phái quân đội băng qua sông, tất cả những lần vượt sông của các quốc gia này đều dẫn đến các cuộc chiến tranh xâm lược qua lại giữa họ với nhau. Cuối cùng, Maluk đã quyết định dùng sông Themel làm cột mốc cho điểm biên giới cực nam của họ.
“Sau đó, chúng ta sẽ có hành động gì với Công quốc Schtraut không, thưa bệ hạ?”
“Ô đúng. Hãy đưa ra một đề nghị hào phóng để chúng ta hỗ trợ về mặt quân sự cho cái đất nước nhỏ bé và đáng thương đó. Nếu chúng từ chối, cứ bảo chúng là khi lũ quái vật tấn công vào Schtraut, chúng ta sẽ không đáp lại lời cầu cứu của chúng đâu. Nếu bọn quái vật kia đủ mạnh để tiêu diệt hoàn toàn Maluk, lũ người của Schtraut sẽ có đôi chân run như cầy sấy và chuẩn bị ù té chạy khỏi lục địa này khi nghe chúng ta nói thế không chừng. Dù sao thì chúng cũng y như lũ người ở Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông mà thôi – một lũ ngu ngốc chẳng có suy nghĩ được gì ngoài tiền.”
Nếu Công quốc đồng ý sự hỗ trợ về mặt quân sự của Đế quốc, Nyrnal sẽ lập tức phái một đội quân đồn trú ngay trong lãnh thổ của Schtraut và từ từ theo năm tháng, mọi người sẽ quen dần với sự có mặt của các binh lính Nyrnal trong lãnh thổ của Công quốc; đây thật sự là một kế hoạch chiếm đóng quân sự hiệu quả. Đế quốc Nyrnal vẫn thường sử dụng kế sách này trong suốt quá trình thôn tính và xâm lược của họ vào các quốc gia ở phía nam lục địa. Đầu tiên, Nyrnal sẽ tung các tin đồn để biến một quốc gia trở thành kẻ thù của hai nước lân cận, và khi họ bị kẹp chặt ở giữa bởi hai nước láng giềng, Đế quốc sẽ giả vờ tung ra một lời đề nghị hỗ trợ về mặt quân sự để bắt đầu cử một đội quân đồn trú trong quốc gia đó. Và sau đó, Nyrnal sẽ sử dụng chính đội quân đồn trú này từ từ thực hiện các hành động giành lấy quyền kiểm soát đất nước đó ngay từ bên trong. Quả là một kế sách xâm lược hèn hạ.
Và cũng chính vì biết quá rõ là Nyrnal thích sử dụng kế sách hèn hạ như vậy nên Công quốc Schtraut luôn luôn đề cao cảnh giác. Cái đất nước dân chủ nửa vời này hiểu rằng nếu để quân đội của Đế quốc đồn trú trong lãnh thổ của mình, Nyrnal có thể dễ dàng chiếm đoạt các vùng đất của họ, moi tiền từ những người dân của họ, và cướp lấy nền độc lập của họ một cách hết sức nhanh chóng.
“Bệ hạ tin là chúng sẽ bỏ trốn khỏi lục địa này sao?” Bertholdt đặt câu hỏi. “Chỉ bỏ chạy thì quá dễ rồi. Thứ lỗi cho thần, thưa bệ hạ, thế nhưng thần không nghĩ là những thương nhân giàu có lại muốn trở lại kiếp dân nghèo đâu.”
“Khi nghĩ về điều đó, những kẻ giàu có kia sẽ tha hồ tận hưởng mùi vị của sự đau khổ, và chúng sẽ phải chấp nhận sự thật là chúng không thể bỏ chạy đi đâu cả. Thế nhưng trước tiên, chúng ta cần đảm bảo rằng Thánh quốc sẽ phối hợp với chúng ta. Và chúng ta phải bắt buộc chúng phải làm vậy.”
Đầu tiên, Nyrnal sẽ đưa ra các đề nghị của họ khi Hội Đồng Quốc Tế muốn thành lập một liên minh quân sự. Trường hợp tốt nhất mà Nyrnal mong muốn là họ có thể nắm toàn quyền kiểm soát lực lượng quân đội này. Và để lợi dụng triệt để quyền kiểm soát, thay vì cử một đội quân thuộc liên minh quân sự, Nyrnal sẽ phái đội quân của chính họ đến đồn trú tại tất cả cường quốc trên lục địa. Ngay cả khi Nyrnal chỉ nắm quyền kiểm soát một phần lực lượng quân đội này đi nữa, Đế quốc cũng có thể lợi dụng danh nghĩa của liên minh quân sự để tạo lợi thế trên bàn đàm phán với các nước khác và để gia tăng sức ảnh hưởng của họ lên toàn bộ các quốc gia trên lục địa.
“Và chúng ta có thể lợi dụng tình hình hỗn loạn do lũ quái vật này gây ra để xâm chiếm nhiều vùng lãnh thổ hơn nữa – đó là các vùng đất đang nằm dưới quyền cai trị của Công quốc, của Hiệp Hội Thương Đoàn Phương Đông, và của cả Thánh quốc…Chúng ta chắc chắn phải nắm quyền kiểm soát toàn bộ lục địa này một cách nhanh chóng. Chúng ta sẽ dang tay cứu rỗi những con người đang sống trên lục địa này thoát khỏi số phận bi thảm mà những người dân của Maluk đã gặp phải.”
Điều gì còn có thể khủng khiếp hơn là xảy ra một cuộc chiến tranh đẫm máu…hay là đối mặt với lũ quái vật bí ẩn kia nữa chứ?
“Và Georgius đang ở đâu?” Hoàng đế Maximillian đột ngột chuyển đề tài.
“Ông ta vẫn đang nằm ngủ. Chúng ta có nên đánh thức ông ta không?”
“Tùy theo tình hình, nếu cần thiết thì chúng ta sẽ làm như vậy,” Maximillian nói và tựa lưng vào ngai vàng của mình. “Trong tình hình hiện nay, vùng đất của các loài rồng có thể sẽ cần đến vị anh hùng của nó – cả Đế quốc và Gregoria.”
Gregoria là một phe khác trong game, cũng giống như Marianne...và đó là một vùng đất của các loài rồng.