Joou Heika no Isekai Senryaku

chương 10.3: sự sụp đổ của một vương quốc phần 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi nhìn thấy cánh cổng của tòa lâu đài đang được mở ra.

“Bộ chúng tính đầu hàng chúng ta sao?” Tôi tự thầm thì với bản thân mình như vậy. Không có bất kì đội quân nào của kẻ thù xuất hiện.

“Nữ hoàng sẽ không chấp nhận sự đầu hàng của chúng, có phải vậy không?”

“Dĩ nhiên là không rồi Sérignan. Tại sao phải chấp nhận khi mà chúng ta đã tấn công đến tận đây rồi. Và luật trong game cũng không cho phép chúng ta làm thế đâu.”

Theo như kinh nghiệm chơi game trong nhiều năm của tôi, trò chơi không hề có các hiệp ước hòa bình hay hiệp ước đầu hàng nào cả đâu. Chúng ta sẽ chiến đấu cho đến khi tiêu diệt được hết toàn bộ quân lính của đối thủ, hoặc là chúng ta bị tước quyền thi đấu ngay thời điểm giữa ván đấu, và trong trường hợp này thì toàn bộ phe của chúng ta sẽ bị hệ thống cho bay màu ngay luôn. Tất nhiên là trên thế giới này làm gì có chuyện bị tước quyền thi đấu ha, và bản thân tôi cũng không hề có ý định chấp nhận bất kì sự đầu hàng nào hết.

Nếu để kẻ thù sống sót thì chúng có thể quay lại cắn tôi mà. Đó cũng là một trong những nguyên nhân tại sao tôi ra lệnh giết sạch tất cả kẻ thù. Tôi đã giết người chủ tiệm may mà tôi quen biết. Tôi giết phụ nữ, trẻ em, và kể cả người già luôn. Không còn loại người nào mà tôi không dám giết. Tất cả những gì tôi muốn là giành được chiến thắng mà thôi. Tôi không thể xác định đây là ý muốn của riêng tôi hay của lũ “Swarm” nữa, nhưng tôi không thể nào chối bỏ được cái mong muốn mãnh liệt này.

“Sérignan, hãy cẩn thận. Có lẽ kẻ thù đang có âm mưu gì đó.”

“Thần đã rõ, thưa nữ hoàng.”

Nếu chúng không có ý định đầu hàng, thế thì chúng sẽ phái một cái gì đó đến đây. Tôi không biết là kẻ thù đang dự định làm gì, nhưng đây có thể là một sự nguy hiểm đối với quân đoàn nhện của tôi.

“Nữ hoàng, xin hãy cẩn thận! Một thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến gần!”

Một hàng rào sống “Nhện Máy Cưa” nhanh chóng mọc lên trước mặt của tôi. Tôi rất biết ơn về sự bảo vệ của chúng đó nha.

“Xuất hiện đi!” Sérignan gọi kẻ thù chưa được xác định của chúng tôi xuất hiện, cô ấy từ từ tiến đến gần cánh cổng lâu đài với thanh kiếm đang được nắm chặt trong tay.

“Các ngươi chính là bọn xâm lược đó hả…Những kẻ đã tấn công và tàn sát người dân trong vương quốc của chúng ta.”

Một gã đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Sérignan. Dựa theo bộ quần áo ông ta đang mặc trên người, ông ta có vẻ giữ chức vị khá cao – một quý tộc, hay có lẽ là một thành viên trong hoàng tộc. Bất kể ông ta là ai đi nữa, chúng tôi cũng sẽ giết ông ta thôi.

“Đúng, chính là chúng ta,” tôi nói. “Các người đã tấn công làng yêu tinh, và các người đã giết chết một người bạn của ta. Để trả thù, và cũng để thực hiện ước muốn nhuộm đen cả thế giới này trong bóng tối của chúng ta, chúng ta đã quyết định xâm lược vương quốc của các người, chúng ta đã tàn sát tất cả những ai xuất hiện trên con đường chúng ta đi qua.”

“Chỉ vì thế…? Chỉ vì cái lí do đó mà cô đã giết hàng triệu người, làm vấy bẩn lãnh thổ của chúng ta, và đến đây để phá hủy lâu đài của chúng ta hay sao?”

“Đúng. Tất cả việc này để thỏa mãn bản năng nguyên thủy của giống loài bọn ta và đây cũng chính là sự trả thù của chúng ta dành cho các người. Chúng ta chả cần phải cố gắng biện ra một lý do cao đẹp nào hết.”

Chúng tôi là Arachnea, một phe côn trùng tàn ác. Chúng tôi giết chóc, chúng tôi sinh sản, và chúng tôi xâm lược. Những bản năng này đã được khắc sâu vào trong ý thức tập thể. Những bản năng này cùng lời hứa đem đến chiến thắng cho lũ “Swarm” của tôi đã góp phần ảnh hưởng vào những mệnh lệnh của tôi đó.

“Sự tồn tại của cái giống loài tàn ác như các ngươi chính là một sự xúc phạm đến Thần Ánh Sáng. Các ngươi không bao giờ được phép sinh ra trên thế giới này. Các ngươi không được phép tồn tại trên thế giới này. Các ngươi sẽ chỉ đem đến nỗi tuyệt vọng cho con người…Các ngươi chính là hiện thân của những điềm xấu và của những tai họa sẽ xảy đến cho con người mà thôi. “

“Ông muốn gọi chúng ta là gì thì tùy ông. Chúng ta chỉ làm theo bản năng của mình thôi. Nếu chúng ta bị tấn công, chúng ta sẽ đánh trả lại bằng tất cả sức mạnh và với sự khát máu điên cuồng của mình. Chúng ta được sinh ra chỉ để tuân theo bản năng nguyên thủy của mình là tiêu diệt và sinh sản; Arachnea chính là như vậy đấy. Ta rất tự hào khi là người đưa ra những mệnh lệnh để chúng ta tha hồ thực hiện các bản năng này.”

Trả thù sau khi bị tấn công là một phản ứng hết sức thông thường mà, cũng giống như việc chúng ta sẽ đánh trả lại sau khi bị ai đó khiêu khích. Và nếu lũ nhện chỉ hành động đúng theo bản năng hoang dã của chúng, chúng chẳng cần phải có bất kỳ lý do lý trấu nào hết, chúng cứ thản nhiên tiến hành các cuộc càn quét đẫm máu trên khắp thế giới thôi.

“Thật là vớ vẩn. Chính ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi tại đây…bằng sức mạnh của Đá Tiến Hóa!”

Như được kích hoạt từ câu nói của gã trung niên kia, một viên hổ phách khá lớn mà ông ta đang cầm trong tay bắt đầu tỏa ra những tia sáng. Chỉ trong một chốc, cơ bắp của gã phình to lên gấp nhiều lần – không gấp hàng chục lần so với kích thước bình thường của chúng. Những sợi lông đen thô ráp bắt đầu mọc dài ra từ những lỗ chân lông rồi phủ kín toàn bộ cơ thể của ông ta từ đầu đến chân.

Lúc đầu, tôi hơi bị ngạc nhiên trước sự biến đổi hình dạng của gã đàn ông, thế nhưng tôi đã nhanh chóng lấy lại tinh thần và tập trung vào vấn đề cần phải được xử lí – loại bỏ chướng ngại vật ngay trước mắt chúng tôi.

“Sérignan, đi hạ gục thứ này để mở đường cho đội quân của chúng ta tấn công vào lâu đài! Nhện Máy Cưa, các ngươi yểm trợ cho cô ấy! Tấn công!”

“Tuân lệnh nữ hoàng!”

Sérignan bước lên chuẩn bị đi tiêu diệt gã đàn ông kia, kẻ đang tấn công loạn xạ vào bất kì thứ gì xung quanh ông ta như một con thú điên loạn. Lũ “Nhện Máy Cưa” đang tấn công vào hai bên hông của hắn. Tôi đã dự định trong đầu rằng nếu chúng tôi tấn công gã điên từ cả ba hướng một lúc, kể cả khi ông ta đã trở thành một loại quái vật gì đó, ông ta cũng không thể nào chống lại sự tấn công từ cả ba hướng đâu ha. Thế nhưng…

“RaaAaAAagh!”

Gã đàn ông lực lưỡng hét lên rồi lao ngay vào đàn “Nhện Máy Cưa”, ông ta đấm bay từ con này đến con khác. Những chiếc lưỡi hái của chúng đâm vào cánh tay của ông ta trong khi những hàm răng của chúng cắt vào da thịt của ông ta, thế nhưng gã vẫn không ngừng tung những cú đấm trời giáng vào lũ nhện, giống như là gã đã mất hết toàn bộ cảm giác đau đớn rồi vậy.

Lũ “Nhện Máy Cưa” từ trước tới giờ chỉ bị đánh bại bởi những thanh gươm bản to, những chiếc kích hay là các xe bắn tên, thì nay chúng đang bị xé xác bởi một đôi tay trần. Những chiếc chân của chúng bị giựt đứt ra khỏi cơ thể, những hàm răng bị bẻ gãy, và một số con thậm chí còn bị xé ra làm đôi. Những phần cơ thể của chúng văng ra và rơi rụng khắp nơi trên mặt đất.

“Đây là…Làm sao chúng ta xử lí được cái thứ này đây?!” Sérignan tự hỏi.

Sérignan vẫn chưa tìm ra được cách để tiêu diệt gã cuồng chiến sĩ đang chắn đường của chúng tôi, cô ấy thực hiện hàng loạt những pha né tránh hoàn hảo để thoát khỏi những cú đấm điên cuồng của gã điên trong khi vẫn đang suy nghĩ tìm ra cách hạ gục gã. Các thiên thần cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng gã đàn ông này còn nguy hiểm hơn bọn thiên thần gấp nhiều lần.

“Sérignan, để lũ Nhện Máy Cưa tấn công gã đàn ông theo từng đợt. Và nhân lúc hắn đang bận đối phó với lũ nhện, cô nhanh chóng áp sát và tung đòn tấn công ngay. Hắn ta có thể có cơ thể to khỏe, thế nhưng hắn vẫn chỉ là người và chỉ có hai cánh tay mà thôi. Nếu đàn Nhện Máy Cưa tấn công ông ta từ cả hai bên hông, chúng sẽ làm cho hai cánh tay của hắn đều bận rộn trong một lúc, và đó chính là cơ hội của cô.”

Tôi biết là phương án này cũng chưa chắc là thành công đâu. Trong khi gã trung niên đang bận rộn đối phó với đàn nhện, không có gì chắc là hắn sẽ lộ ra sơ hở để Sérignan có thể tận dụng.

“Thần sẽ làm theo chỉ dẫn của nữ hoàng!”

Đàn “Nhện Máy Cưa” giương cao những vũ khí tự nhiên của mình rồi lao vào tấn công tên điên theo từng nhóm một vào hai bên hông của ông ta cùng một lúc. Đúng lúc này, Sérignan nhanh chóng vọt đến tấn công ông ta từ phía trước, cô ấy dùng thanh quỷ kiếm của mình chém ngay một nhát vào gã đàn ông.

Thế nhưng, đòn tấn công của cô ấy đã không mang lại hiệu quả.

“Ugh...!”

Gã đàn ông giơ chân đá mạnh một phát trúng vào bụng của Sérignan và khiến cô ấy văng ngay sang một bên. Sérignan gắng gượng đứng dậy để chuẩn bị tấn công vào kẻ thù của chúng tôi một lần nữa. Chỉ cần đứng nhìn từ phía bên ngoài, tôi cũng biết là cú đá đó đã gây tổn thương khá nhiều cho cô ấy rồi.

“Sérignan, cô không sao chứ?!” tôi bật khóc.

“Xin đừng lo lắng, thưa nữ hoàng! Thần vẫn có thể tiếp tục chiến đấu được!”

Sérignan xông lên tấn công gã điên một lần nữa, thế nhưng cô ấy lại bị đá bay lần thứ hai. Tôi đã thử ra lệnh cho lũ “Nhện Thợ” dùng những sợi tơ để khống chế và kìm hãm cử động của gã đàn ông, thế nhưng ông ta đã xé toạch chúng ra một cách hết sức dễ dàng. Thật sự là vô vọng mà.

Phải có một cách nào đó để chúng ta tiêu diệt được gã này. Phải có một cách nào đó tạo ra cơ hội cho Sérignan tấn công hắn chứ. Phải có thứ gì đó ngoài lũ “Nhện Máy Cưa” mà tôi có thể tận dụng được chứ. Chúng ta sẽ tiêu diệt gã đàn ông này bằng cách nào đây? Có con bài nào trong tay tôi mà chưa được sử dụng hay không? Có cách nào để giúp Sérignan hay không vậy?

Bất chợt, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

“Ô, đúng rồi. Tôi vẫn còn một thứ để sử dụng! Sérignan! Chuẩn bị tấn công trong năm giây nữa! Nhện Máy Cưa, các ngươi xông lên tấn công cùng lúc với Sérignan!”

“Tuân lệnh!”

Tôi sẽ sử dụng một con bài để phá vỡ thế bế tắc này.

“Nhện Đào Hang!”

Trong chưa đầy một giây, đàn “Nhện Đào Hang” đã liên tục phá vỡ mặt đất rồi chui lên. Chúng thi nhau tóm lấy chân của gã điên kia và ghì chặt khiến ông ta không tài nào cử động được.

Đúng, chính là lũ “Nhện Đào Hang” sẽ là con bài giúp tôi đảo ngược tình thế. Tôi đã ra lệnh cho chúng tham gia vào trận chiến. Khi mà gã điên không thể cửa động chân được còn lũ “Nhện Máy Cưa” đang làm hai tay của hắn phải bận rộn, đây chính là cơ hội cho chúng tôi tung ra đòn dứt điểm.

“Haaaah!”

Sérignan lập tức lao nhanh về phía trước rồi tung ra một nhát chém đầy uy lực ngay vào đầu của gã điên. Lưỡi kiếm cắt xuyên qua cái cổ rắn chắc của hắn, cái đầu của hắn văng lên không trung rồi một dòng máu tươi bắn thẳng từ cơ thể của hắn lên trời. Cơ thể của gã co giật liên tục và cứ như là nó sắp từ từ ngã xuống mặt đất…

Thế nhưng nó vẫn đứng đó.

Mặc dù gã đàn ông đã bị chém bay đầu, cơ thể của gã đã mặc kệ các đòn tấn công của lũ “Nhện Máy Cưa”, nó chộp ngay lấy Sérignan bằng hai cánh tay lực lưỡng của nó. Cô ấy ra sức vùng vẫy để thoát ra, thế nhưng hai cánh tay của gã cứ như hai gọng kèm bằng sắt vô cùng chắc chắn.

“Dùng đuôi chích vào tay của hắn ngay, Nhện Máy Cưa!” tôi lập tức ra lệnh cho lũ nhện. Chúng tôi phải giải cứu cho Sérignan ngay.

Đàn “Nhện Máy Cưa” dùng những chiếc đuôi của chúng thi nhau tiêm loại chất độc có thể gây hiệu ứng choáng vào trong cơ thể gã đàn ông kia. Cuối cùng, sự kìm kẹp của hai cánh tay gã cũng dần dần nới lỏng ra và Sérignan đã được giải thoát một cách an toàn.

“Gah... Urk!” Sérignan không ngừng ho khan và bước đi từng bước trong loạng choạng.

Cô ấy vẫn còn đang bị đau, thế nhưng vẫn còn một trận chiến mà cô ấy phải đích thân kết thúc.

“Sérignan, kết liễu hắn đi!”

“Tuân lệnh nữ hoàng!”

Mặc dù vẫn còn chịu ảnh hưởng từ các đòn tấn công của gã điên kia, Sérignan đã thực hiện những chuyển động rất nhanh và uyển chuyển. Cô ấy đâm ngay thanh kiếm của mình vào thẳng trái tim của kẻ thù với một độ chính xác đáng kinh ngạc. Lần này, cơ thể của gã đàn ông khụy xuống rồi đổ gục ra đất, nó từ từ thu nhỏ lại bằng kích thước ban đầu. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã chiến thắng rồi.

“Sérignan, cô không sao chứ?” tôi chạy vội đến bên cạnh cô ấy.

“Vâng, thần ổn cả, thưa nữ hoàng.” Trông cô ấy như thể sắp sửa òa khóc tới nơi rồi ấy. “Thần xin lỗi vì đã khiến người phải lo lắng.”

“Oh, đừng khóc chứ. Cô đã thắng mà. Cô là một hiệp sĩ tuyệt vời, và kỹ năng kiếm thuật của cô là vô song. Cô đã đem về chiến thắng cho ta mà.”

“Thứ lỗi cho thần…Chỉ cần nghĩ đến việc thần đã khiến cho ngài phải lo lắng đến thế nào là thần lại cảm thấy khó chịu quá.”

Với chiến thắng này, cuộc tấn công vào cung điện hoàng gia của Maluk đang dần đi đến hồi kết. Tất cả những việc còn lại là tiêu diệt sạch toàn bộ con người đang núp trong lâu đài nữa thôi. Họ đã đem lại quá nhiều rắc rối đến cho chúng tôi, chúng tôi phải đáp trả lại theo cách tương xứng nhất mới được.

++++++

Khi lũ “Nhện Thợ” khiên cơ thể gã đàn ông đi, tôi nhặt lên viên đá quý màu hổ phách rơi lại dưới đất.

“Thứ này là gì?” tôi hỏi khi đang quan sát viên đá.

“Thần cũng không biết, thế nhưng thứ này trông có vẻ nguy hiểm,” Sérignan đáp lời tôi một cách đầy cẩn trọng.

Tôi có cảm giác là tôi đã nhìn thấy thứ này ở đâu trước kia rồi nè.

Tôi không thể nhớ chính xác là ở đâu hay khi nào, thế nhưng tôi thật sự nhận ra viên đá này. Ký ức của tôi quá hỗn loạn và tôi không thể nhớ chính xác được cái gì hết.

“A, sao cũng được. Chúng ta chỉ cần vào lâu đài và hỏi những người trong đó về cái thứ này là sẽ biết thôi.”Lúc tôi đang nhặt viên đá lên, đàn “Nhện Máy Cưa” đã phá hủy được cánh cửa chính của lâu đài.

“Chúng đã tràn vào! Kẻ thù đang xâm nhập vào lâu đài!”

“Cái gì?! Nhưng bệ hạ đã ra ngoài đó và hạ gục hết bọn chúng rồi mà!”

Những binh lính còn sót lại trong lâu đài đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu.

Lũ hèn nhát.

“Sérignan, Nhện Máy Cưa, và Nhện Đào Hang…Tiêu diệt sạch tất cả bọn chúng. Ô, và thêm một mệnh lệnh khác: tìm vài kẻ có địa vị cao ở đây và đem chúng đến chỗ của ta, còn sống nhé.”

“Tuân lệnh, nữ hoàng điện hạ.”

“Còn những kẻ khác thì cứ giết chết hết đi. Không có lý do gì để giữ chúng sống hết.”

Tôi cần gặp được một người nắm thông tin về viên đá quý kỳ lạ này. Những binh lính bình thường thì đương nhiên là vô dụng rồi. Họ chỉ có thể là nguồn nguyên liệu cho các kén thịt mà thôi.

Lũ nhện làm đúng theo mệnh lệnh của tôi, chúng xé xác tất cả binh lính, người hầu và các quản sự trong lâu đài. Máu tươi nhuộm đỏ từng căn phòng ở đây. Máu chảy ướt đẫm sàn nhà còn hàng đống bộ phận của các xác chết vươn vãi khắp nơi trên mặt đất. Mùi hôi thối bốc ra từ các tử thi tràn ngập khắp trong không khí.

“Cứu! Cứu tôi! Làm ơn, xin đừng giết tôi!” tiếng thét của một cô nàng hầu gái vang vọng khắp cái sảnh làm bằng đá trong lâu đài.

Lũ “Nhện Máy Cưa” nhanh chóng đuổi kịp cô ta; chúng vung lưỡi hái chém liền một nhát vào đằng sau gáy của cô gái rồi xé toạc bụng của cô ta ra. Gần đó, một người lính đang bị hàng đống con nhện vây lấy, chúng chặt đầu và đâm nhiều nhát thẳng vào ngực của anh ta một cách tàn bạo nhất.

“Mọi chuyện suôn sẻ cả chứ?” Tôi chỉ hỏi thử xem mọi việc có đang diễn ra suôn sẻ hay không thôi.

Tòa lâu đài này có kích thước rộng lớn đến đáng kinh ngạc luôn, thế nhưng tôi đã nhồi nhét vào lâu đài hàng đống con “Nhện Máy Cưa” nha. Chúng sẽ sục sạo khắp các căn hầm, khắp các phòng khách và kể cả phòng làm việc của nhà vua để đánh hơi tìm ra rồi tiêu diệt bất kì sinh vật sống nào đang núp trong lâu đài, cứ như thể lũ nhện chính là một lũ chó săn đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Tất cả binh lính đều sẽ bị tiêu diệt, tất cả người hầu rồi sẽ bị tàn sát hết. Hàng đống xác chết phủ kín khắp nơi trong lâu đài, chỉ có một vài người được phép sống sót mà thôi.

À vâng, tôi đã ra lệnh là đem đến cho tôi một vài người sống rồi đó mà. Lũ nhện dùng những sợi tơ đóng gói tất cả bọn họ rồi kéo đến trước mặt của tôi. Tất cả họ đều mặc những bộ quần áo trông có vẻ đắt tiền, chắc hẳn họ là những người có địa vị cao trong lâu đài này rồi. Cái kiện hàng người sống tôi nhận được có tổng cộng hai mươi người cả thảy, bao gồm cả đàn ông lẫn phụ nữ, thiệt là phong phú.

“Thế, ai là quý tộc có chức vụ cao nhất trong số mấy người vậy?” Sau khi nghe câu hỏi của tôi, tất cả mọi người đều bất chợt cùng hướng mắt nhìn vào một cô gái, tuy nhiên họ đã nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác ngay sau đó.

Lũ ngu.

“Ngươi, cô nàng ở đằng kia. Cô có biết đây là thứ gì không?” tôi chìa viên đá ra trước mặt cô gái.

Cô nàng khẽ gật đầu.

“Nói cho ta biết đây là thứ gì vậy.”

“Đây là Đá Tiến Hóa. Nó là một báu vật của hoàng tộc. Mọi người nói rằng đây là viên đá mà Thần Ánh Sáng đã ban cho loài người, bất kì ai sở hữu nó đều sẽ nhận được một sức mạnh vô song. Viên đá đã được truyền trong hoàng tộc như một báu vật từ đời này sang đời khác. Chờ đã…” Bất thình lình, cô nàng trông có vẻ hốt hoảng. “Không…Không lẽ nào phụ hoàng đã sử dụng đến nó?!”

Ô, hóa ra gã điên kia chính là nhà vua đó à. Rất có khả năng là như vậy rồi. Nhưng mà cô nàng nói là viên đá sẽ mang lại sức mạnh cho người sở hữu thì tôi hơi nghi ngại về tính xác thực của việc này nha. Nhà vua không giống là nhận được sức mạnh vô song gì cả, ông ta trở thành tên điên thì đúng hơn. À, sự thật thì ông ta cũng có mạnh hơn một chút, nhưng mà nói cho đúng ra phải là viên đá đã biến ông ta trở thành một con thú điên loạn hung dữ.

Tôi đã nhớ ra rồi.

Đúng ra cái viên đá mà họ gọi là Đá Tiến Hóa là một thứ vật phẩm được phe Marianne tạo ra, và tên gọi chính xác của nó là “Giọt Lệ của Thần”.

Nó được tạo ra để giúp cho các đơn vị lính chiến đấu của phe Marianne có thể tăng sức mạnh lên tạm thời trong một thời gian ngắn. Trong game, các đơn vị lính của Marianne có thể liệt kê ra như là các tín đồ cuồng tín, các hiệp sĩ dòng đền và những thiên thần…Có lẽ chỉ có các đơn vị lính đó có thể sử dụng viên đá mà không trở nên điên loạn chăng? Còn nếu một người bình thường sử dụng viên đá, nó sẽ biến họ thành một con thú điên loạn hung dữ.

Nhưng nếu thế giới này không phải là thế giới trong game, tại sao cái vật phẩm này lại xuất hiện ở đây vậy ta? Hay là tôi lại nhầm lẫn rồi, ở đây thật ra đúng là thế giới trong game sao? Có quá nhiều thứ tôi vẫn chưa khám phá ra được, và hiện tại tôi cũng không có bất kỳ manh mối nào để tìm được hết các câu trả lời. Suy đoán quá nhiều chỉ tổ làm đau đầu thêm thôi.

“Ngươi đã làm gì phụ hoàng của ta?!” cô nàng kia bỗng hét ầm lên.

“Nếu ông ta không có mặt ở đây, có nghĩ là ông ta đã chết rồi đó. Mà ta chẳng biết phụ hoàng của cô là ai nữa là.” Tiếng la chói tai của cô nàng này thật là quá sức chịu đựng của cái màng nhĩ của tôi mà.

“Không…” cô nàng thì thầm trong cổ họng trong khi những giọt nước mắt liên tục lăn dài trên má cô ấy.

Khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má của Sérignan, tôi đã nghĩ là cô ấy thật đáng yêu, thế nhưng khi thấy cô nàng quý tộc này khóc lóc trong tuyệt vọng, trái tim tôi chẳng có lấy một tia cảm xúc nào cả, dù là nhỏ nhất đi nữa. Tôi chỉ cảm thấy bực mình vì tiếng khóc lóc rên rỉ của cô nàng này thôi. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là sẽ ra lệnh cho đàn nhện chém bay đầu cô ta đi cho rảnh nợ, nhưng tôi đã suy nghĩ lại.

Tôi chẳng cảm thấy là các hành động của chúng tôi đã đủ tàn nhẫn để thỏa mãn được lòng thù hận của mình. Trận chiến này cũng chưa có đủ thảm khốc để gọi đây là một cuộc chiến tranh. Mới chỉ chiếm được vùng đất có chút xíu và thu được một tí tài nguyên thì làm sao gọi đây là một cuộc xâm lược. Có lẽ chúng tôi nên có những bước hành động tiếp theo nữa chăng?

Và một ý kiến nảy ra trong đầu tôi.

“Nhện Ký Sinh.” Tôi lấy một con “Nhện Ký Sinh” ra từ trong túi và đặt nó lên bàn tay mình.

Bọn tù nhân la hét inh ỏi khi nhìn thấy hình dạng quái dị của con nhện.

“Kể từ bây giờ, các ngươi sẽ là con rối của ta.”

“Chờ đã! Ta sẽ không đời nào nghe theo lời của ngươi đâu, thế nên - gurk!”

Tôi lệnh cho Sérignan giữ chặt lấy đầu của gã đàn ông đang dám lớn tiếng với tôi, và rồi tôi tống thẳng con “Nhện Ký Sinh” vào miệng của hắn.

“Aaaah, aah, gah, aah...!”

Con “Nhện Ký Sinh” bò ngay vào trong cổ họng của gã đàn ông, nó tìm một vị trí thích hợp nhất rồi vươn dài các chân nhỏ xíu bao trùm lên não của hắn. Gã đàn ông co giật vài lần và phát ra những tiếng rên rỉ kì cục trước khi ánh mắt gã trở nên vô hồn, con “Nhện Ký Sinh” đã hoàn toàn cướp lấy quyền điều khiển thân thể của hắn ta.

“Cô là kẻ tiếp theo.”

“Không! Phụ hoàng, cứu con! Cứu tôi với!”

Ugh, đúng là một cô nàng ồn ào.

Sérignan đè chặt đầu cô ta xuống đất và banh miệng cô nàng ra để tôi có thể nhét con “Nhện Ký Sinh” vào trong cổ họng của cô ta. Con côn trùng nhỏ bé nhanh chóng chui sâu vào cái cổ họng mảnh khảnh rồi vươn dài các chân nhỏ xíu của nó bao trùm ra khắp cơ thể của cô gái.

“Aah... guh, cha...a... Aaah...”

Khi ánh mắt của cô nàng trở nên vô hồn chính là lúc con nhện đã hoàn thành xong phần việc của mình. Thấy không? Mới trước đây, cô nàng này khá là ồn ào và phiền phức, thế nhưng bây giờ cô ta đã trở nên im lặng và ngoan ngoãn rồi nè.

“Cho những con Nhện Ký Sinh chui vào cổ họng của mấy người khác luôn.”

“Tuân lệnh nữ hoàng.”

Tôi để phần việc còn lại cho Sérignan xử lí và bắt đầu một chuyến tản bộ nho nhỏ quanh tòa lâu đài trống rỗng này. Vẫn còn những vũng máu đọng lại trên sàn, thế nhưng không có bất kì cái xác nào trong tầm mắt tôi nữa hết.

Mọi người thường bảo là người Nhật và người Đức là những dân tộc làm việc hết sức chăm chỉ, thế nhưng tôi nghĩ là lũ nhện của tôi còn chăm chỉ hơn cả họ nữa. Các bé nhện đã tuân theo các mệnh lệnh của tôi một cách chính xác và vô cùng nhanh chóng; đó là lý do vì sao tôi yêu chúng nhiều đến như thế này.

“Thế đây là phòng thiết triều đó à?”

Tôi tìm thấy một chỗ trong lâu đài ít bị nhuộm đỏ bởi những vũng máu nhất: phòng thiết triều. Chính giữa căn phòng đặt một ngai vàng và một tấm thảm nhung màu đỏ kéo dài từ cửa chính đến thẳng hướng ngai vàng. Chủ nhân của căn phòng này đã chết phía bên ngoài lâu đài thế nên có rất ít máu đọng lại trong căn phòng. Và máu thì cũng chẳng hiện rõ trên một tấm thảm màu đỏ được đâu ha.

Tôi thong thả bước trên tấm thảm đỏ hướng về phía ngai vàng rồi ngồi thử vào chiếc ghế làm từ vàng ròng và được đính đầy đá quý bên trên này.

“Ta là nữ hoàng của Arachnea...”

Arachnea là một phe quỷ với binh lính là các loại “Swarm”, chúng là những sinh vật thích tàn sát và nuốt chửng mọi thứ xuất hiện trên đường đi của chúng. Lũ “Swarm” chỉ có niềm khao khát mãnh liệt về chiến thắng và luôn muốn thực hiện việc sinh sản và nhân bản ra càng nhiều con càng tốt; chúng hoàn toàn không khác gì loài người đâu. Con người cũng khao khát những thứ tương tự như “Swarm”, thế nhưng họ đã đưa ra đủ loại khẩu hiệu và hàng tá những lý do có vẻ cao đẹp để che đậy lên các cuộc chiến tranh đẫm máu và sự tàn bạo của họ. Nếu có bất kì sự khác nhau nào thì chỉ là mùi hôi tanh của máu bám trên người lũ “Swarm” nồng hơn trên cơ thể của con người mà thôi. Con người và “Swarm” thật ra chả khác gì nhau, có phải không?

Không…sai rồi.

Lũ “Swarm” muốn nhấn chìm toàn bộ thế giới này trong số lượng kinh khủng của chúng. Từ “thỏa hiệp” vốn không tồn tại trong từ điển của chúng. Con người thì ngược lại, họ có thể đạt được các thỏa hiệp, họ có thể đàm phán cùng nhau để cố tránh khỏi kết cục bị diệt vong.

Giống như một đám thiêu thân đâm đầu vào lửa, lũ “Swarm” sẽ lao vào kẻ thù với tất cả những gì chúng có, thậm chí cả khi chúng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Cái bản năng nguyên thủy về ham muốn giết chóc và sinh sản lúc nào cũng thôi thúc chúng tấn công về phía trước. Đó là bản năng gốc của chúng, cái mong muốn đó được sinh ra từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của chúng và đã được lan tỏa ra khắp ý thức tập thể.

Lũ nhện đúng là một lũ quái vật mà. Thế nhưng tôi chẳng bận tâm đâu ha.

Nếu lũ nhện mong muốn một chiến thắng đến như thế, tôi sẽ cố hết sức mình đem lại một chiến thắng cho chúng. Kể cả khi chúng muốn xâm lược toàn bộ thế giới này, tôi cũng sẽ giúp chúng thực hiện điều đó. Tôi đã thề sẽ dẫn lũ nhện đến chiến thắng, và tôi chắc chắn sẽ thực hiện được lời hứa đó, dù cho tôi phải giết bao nhiêu sinh mạng đi nữa.

Nhưng tôi làm thế cũng bởi một phần trong tôi lo sợ rằng chúng sẽ giết tôi mất thôi. Đúng vậy, tôi là một kẻ hèn nhát. Nếu tôi không đưa ra những lời bào chữa này cho mình, tôi sẽ thật sự cảm thấy khiếp sợ về chính bản thân mình khi có thể lạnh lùng đưa ra hàng loạt mệnh lệnh thảm sát loài người như thế này.

“Thưa nữ hoàng.”

Khi tôi đang đắm chìm trong các luồng suy nghĩ vớ vẩn của mình, Sérignan bước vào phòng. Cô ấy cúi đầu trước tôi, phía sau cô ấy là hai mươi quý tộc đã bị biến thành nô lệ của chúng tôi. Họ bước những bước loạng choạng theo sau Sérignan với những đôi mắt vô hồn trên gương mặt.

Cách họ bước đi trông giống hệt những xác sống trong phim vậy. Từ từ rồi họ cũng sẽ đi như một người bình thường mà thôi, lũ “Nhện Ký Sinh” chỉ vừa mới kiểm soát cơ thể họ trong một thời gian khá ngắn nên nó vẫn chưa điều khiển nhuần nhuyễn được đó mà. Tôi phải lưu ý về vấn đề này khi sử dụng lũ “Nhện Ký Sinh” trong lần tới mới được. Nếu kẻ thù mà phát hiện ra lũ “Nhện Ký Sinh” đang bám vào cơ thể những người lính của họ thì coi như chúng trở nên vô tác dụng luôn.

“Sérignan, mọi chuyện xong hết rồi à?”

“Vâng, tất cả bọn họ đã bị Nhện Ký Sinh điều khiển rồi. Họ đã hoàn toàn chịu sự sai khiến của chúng ta, thưa nữ hoàng.”

Tất cả hai mươi quý tộc đều quỳ xuống hay đúng hơn là bò ra sàn để thể hiện lòng trung thành đối với tôi.

“Làm tốt lắm Sérignan.”

Khi chúng tôi đang trao đổi, lũ nhện đã kết thúc chuyến săn mồi trong lâu đài của chúng và tất cả các con nhện đang tập trung vào phòng thiết triều. Đã không còn bất cứ con người nào còn sống trong lâu đài…à không, trong thành phố Siglia nữa hết. Cái thành phố này có khoảng hơn trăm ngàn con người, và tất cả bọn họ, kể cả những con thú cưng của họ đã bị giết chết hết rồi. Siglia đã thực sự trở thành một thành phố mà và nó sẽ tự vận hành theo cách riêng của nó mà không hề có bóng dáng của loài người nữa.

“Làm tốt lắm các bé nhện của ta.”

“Chúng thần rất vinh hạnh, thưa nữ hoàng.” Để đáp lại lời khen của tôi, tất cả con nhện đều thực hiện hành động phục tùng theo kiểu của Arachnea.

“Được rồi, những người bạn của ta. Kẻ thù đáng ghét của chúng ta đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Vương quốc Maluk đã bị xóa sổ khỏi bề mặt của thế giới này. Đây là một thắng lợi rực rỡ của chúng ta.”

“Thế nhưng cuộc chiến tranh này sẽ không kết thúc đâu. Chúng ta sẽ không đắm chìm mãi trong men say chiến thắng và cứ tự mãn về thắng lợi này mãi mãi. Mục tiêu kế tiếp của chúng ta là gì?”

“Xâm lược các vùng đất ở xa hơn. Nhấn chìm cái thế giới này trong luật lệ của Arachnea,” Sérignan đáp lời tôi.

“Đúng. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để thực hiện việc đó. Đầu tiên, chúng ta sẽ kiểm soát tất cả các khu vực từng thuộc về Maluk. Chúng ta cần thêm thời gian để phát triển các vùng đất vừa mới chiếm được này. Những người bạn của ta, các ngươi phải xây dựng các công trình hỗ trợ. Các ngươi cần tạo thêm các Lò Ấp Trứng, xây thêm các Kho Trữ Thịt, và làm ra những cái Lò Ấp Trứng Khổng Lồ. Các ngươi phải xây dựng các Tháp Thịt nữa.”

Theo bốn bước phải làm trong game: trinh sát, phát triển, khai thác và tiêu diệt; bước tiếp theo của tôi là phát triển vùng đất vừa đoạt từ tay kẻ thù. Tôi phải cố gắng tận dụng tất cả những thứ đang có sẵn để xây dựng nên các thứ mà tôi còn thiếu, và chúng tôi phải sửa chữa lại những thứ có ích cho mình nhưng đang trong tình trạng hư hỏng nữa. Đối với tôi, giai đoạn phát triển phe là một giai đoạn phấn khích trong game.

Lũ nhện thì không biết gì về nông nghiệp trong khi tôi đã tàn sát hết con người, thế nên việc canh tác là không khả thi. Tuy nhiên cũng có may mắn là đàn vật nuôi trong các trang trại đã không bị tiêu diệt hết, chúng tôi có thể tiếp tục chăn nuôi chúng để có thêm một nguồn thịt dùng cho việc sản xuất các loại nhện mới. Ngoài ra thì chúng tôi cũng cần vàng để giải khóa các công trình xây dựng mới nữa. Từ những thông tin mà tôi thu thập được, có một mỏ vàng nằm ở phía bắc, thế nên tôi sẽ cử vài con “Nhện Thợ” đến đó khai thác.

Phù.

Bình thường trong game, tôi sẽ phải nhanh chóng xâm lược và chiếm lấy tất cả tài nguyên của một phe rồi tiếp tục tấn công vào một phe khác liền ngay sau đó. Tuy nhiên tình thế bây giờ thì khác, chúng tôi không cần vội vàng tấn công vào một đất nước khác hay gấp rút tạo ra một kẻ thù mới, tôi không nghĩ là với mớ tài nguyên vừa chiếm được từ Maluk đã đủ để chúng tôi chinh phạt toàn bộ các thế lực ở thế giới này đâu.

Liều lĩnh tấn công bừa bãi vào các quốc gia khác khi chưa có bất kì thông tin gì về sức mạnh quân đội của họ là một hành động cực kì ngu xuẩn và nó chỉ khiến chúng tôi chuốc lấy thất bại mà thôi. Tôi không muốn mình sẽ giống như một con ngốc, thế nên tôi sẽ tập trung phát triển quân đội của chúng tôi trước đã.

“Chúng ta phải đặt ra vài luật lệ để áp dụng trên lãnh thổ của chúng ta. Việc này rất là nhàm chán nhưng mà vẫn phải làm thôi; nó cần thiết lắm đó. Chúng ta cũng không được lơ là trong việc canh phòng ở các khu vực biên giới. Maluk không phải là kẻ thù duy nhất của chúng ta đâu. Vẫn còn các quốc gia khác ở ngoài kia nữa, và họ có thể sẽ nhân cơ hội tấn công vào vùng đất này.”

Tất cả những thông tin mà chúng tôi thu thập được là Công quốc Schtraut nằm ở phía bắc của Maluk, Đế quốc Nyrnal nằm ở phía nam của Maluk trong khi Thánh quốc Frantz nằm ở phía đông của Maluk. Những quốc gia đó đều là do con người lập ra thế nên chắc chắn là họ sẽ không chấp nhận sự xuất hiện của một đất nước toàn là nhện rồi. Trường hợp xấu nhất là cả ba quốc gia đó sẽ cùng hợp sức tấn công chúng tôi.

“Các ngươi phải bảo vệ lãnh thổ quý giá của chúng ta. Vương quốc của chúng ta sẽ phát triển rực rỡ - không phải bằng máu, mà bằng chính mồ hôi và sự nỗ lực của tất cả chúng ta. Đây là trách nhiệm của các ngươi, và sự phát triển này chính là bàn đạp vững chắc để cho chúng ta tiến hành một cuộc xâm lược vào tất cả quốc gia trên thế giới này. Các ngươi phải luôn ghi nhớ về nhiệm vụ này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa.”

Những lời nói của tôi hoàn toàn không phù hợp với bản năng nguyên thủy của tộc “Swarm”. Những lời nói phù hợp với chúng phải nhấn mạnh về việc chiếm đoạt, tàn sát, cướp bóc và sinh sản. Chúng có muốn thứ gì khác đâu ngoài mấy việc đó. Thế nhưng sau khi trãi qua vô số những trận đấu trực tuyến, tôi đã nhận ra rằng nếu chỉ hành động theo đúng bản năng của lũ nhện là hoàn toàn không đủ để đem đến chiến thắng. Đôi khi chúng ta cần chủ động giảm nhịp tấn công để giải quyết các vấn đề nội bộ trong phe mình, chúng ta cần bỏ thời gian để giải khóa các đơn vị lính cao cấp hơn và các kiến trúc mới để xây dựng và phát triển quân đội của mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Nếu không làm thế, càng về thời điểm cuối game, chúng ta sẽ phải đối mặt với những trận chiến hầu như nghiêng hẳn về một phía và sẽ bị đánh bại.

“Các ngươi hãy hiểu cho ta. Đây là cách tốt nhất để chúng ta có thể tiến xa hơn thế này nữa.” Tôi đang nói chuyện với đàn nhện không phải dưới tư cách là nữ hoàng của chúng mà là dưới tư cách của một người chơi bình thường.

“Tất cả mọi việc sẽ theo ý của ngài, thưa nữ hoàng. Ngài chỉ cần ra lệnh, chúng tôi sẽ thực hiện nó bằng mọi giá,” Sérignan lên tiếng rồi cô ấy cùng tất cả các con nhện đều cúi đầu thể hiện sự thần phục trước tôi.

“Nữ hoàng muôn năm.”

“Nữ hoàng muôn năm.”

Tiếng hô của lũ nhện vang lên rất to và vô cùng mạnh mẽ.

“Cám ơn tất cả các ngươi. Ta hứa sẽ dẫn các ngươi đến chiến thắng.”

Ngay giây phút này đây, tôi càng ngày càng yêu quý lũ nhện của mình hơn nữa.

++++++

Phía dưới cung điện hoàng gia của Maluk là một hầm chứa báu vật. Căn hầm dùng để chứa những thứ báu vật được gửi tặng từ quốc gia đồng minh của Maluk, Thánh quốc Frantz, và đây cũng là nơi thực hiện nghi lễ rửa tội cho các hiệp sĩ dòng đền. Bằng cách ngâm mình trong dòng nước thánh tuôn chảy từ một bệ đá cẩm thạch được đặt trong căn hầm, những người hiệp sĩ sẽ nhận được khả năng triệu hồi các thiên thần.

Tuy vậy, không phải ai được ngâm mình trong dòng nước thánh cũng nhận được kỹ năng triệu hồi hết. Một số người không có bất cứ sự thay đổi nào trong khi một số khác sẽ bị chảy máu toàn thân và lăn ra chết ngay giữa buổi lễ. Chỉ một số ít các hiệp sĩ dòng đền được lựa chọn là nhận được khả năng triệu hồi các thiên thần. Chỉ có một số rất ít người được chọn có thể nhận được thứ sức mạnh siêu nhiên này mà thôi.

Nếu nữ hoàng của Arachnea nhìn thấy cái bệ đá rửa tội này, cô ấy chắc chắn sẽ có một phát hiện động trời. Đây cũng là một vật phẩm trong game được chế tạo bởi phe Mariannem, nó cũng giống như “Giọt Lệ của Thần”. Tên gọi chính xác của cái bệ đá này phải là “Đài Phun Nước Thánh của Kẻ Được Chọn.”

Đài phun nước cho phép Marianne hiến tế một số lượng điểm sinh mệnh của một loại đơn vị lính không thuộc dạng linh hồn – hay nói một cách khác là những đơn vị lính dạng con người – để đổi lấy khả năng triệu hồi một thiên thần. Marianne có thể sử dụng các tín đồ cuồng tín của mình, một đơn vị lính chỉ có khả năng chạy điên cuồng quanh các căn cứ của kẻ thù, hay các hiệp sĩ dòng đền, hoặc các kỵ sĩ đã thề nguyện sẽ luôn trung thành với vị thần của họ. Khi họ hiến tế bất kì loại lính nào trong số các đơn vị lính đó, họ có thể triệu hồi được một thiên thần.

Tuy nhiên việc hiến tế này cũng có một tỷ lệ xác suất thành công nhất định; không có gì đảm bảo là cứ hiến tế là nhất định sẽ thành công. Khi việc hiến tế thất bại, người lính được dùng làm tế phẩm sẽ biến mất và không có bất kì chuyện gì xảy ra hết. Và với những người lính có điểm sinh mệnh thấp thì họ sẽ chết trong quá trình triệu hồi và thế là việc triệu hồi cũng thất bại luôn. Thế nhưng, nếu triệu hồi thành công, một thiên thần bất kì sẽ xuất hiện mà tất cả các thiên thần đều vô cùng mạnh mẽ. Các thiên thần đều có khả năng phòng ngự cao trước hầu hết tất cả các đòn tấn công đến từ các đơn vị lính của những phe khác, và họ dễ dàng phản công rồi tiêu binh lính kẻ thù mà không chịu bất cứ một tổn thương nào. Chính vì thế mà việc triệu hồi một thiên thần là một canh bạc rất đáng để thử.

“Toàn một lũ vô tích sự,” ai đó đang lầm bầm như thế trong hầm chứa báu vật.

Giọng nói phát ra từ một cô gái có mái tóc dài màu đen và một cặp mắt màu đỏ thẫm. Cô ấy đang khoác trên người một chiếc váy màu đen có thiết kế được lấy cảm hứng từ sự kết hợp giữa phong cách nghệ thuật “Rococo” [note24131] và xu hướng thời trang “Gothic” [note24132]. Chiếc váy nổi bật với điểm nhấn là những lớp ren cùng những nếp gấp mềm mại uốn lượn quanh thân váy. Cô gái vừa chăm chú quan sát đài phun nước vừa nghịch những ngón tay của mình trong dòng nước thánh.

“Ta đã nghĩ là những vật phẩm này sẽ khiến cho game mất cân bằng chút ít, thế nhưng nó chả gây ra tác động gì nhiều hết. Chỉ có vài vật phẩm được chứa trong căn hầm này, thế nhưng lũ người sử dụng chúng toàn là những kẻ ngu. Và họ nói đây là một trò chơi cần sự động não sao? Thật là buồn cười.”

Cô gái tựa người vào bệ đá.

“Ta tự hỏi không biết cô ta sẽ chơi được trong bao lâu đây? Cô ta sẽ leo cao đến tận đâu trong cái thế giới tàn ác này đây? Cô ta sẽ vùng vẫy được trong bao lâu trong cái ván game tàn nhẫn được tạo ra từ địa ngục này đây?

“À, nếu để cô ta phát hiện ra, ôi sao cũng được. Cô ta có lẽ sẽ càng nghi ngờ hơn và nhận ra được thứ gì đó khi cô ta nhìn thấy Đế quốc Nyrnal là như thế nào. Thế nhưng ta dự định sẽ làm cho cái game này trở nên thú vị hơn một chút, vậy thì có những thứ phải biến mất. Ta phải hành động thôi.”

Bàn tay của cô gái hơi siết chặt vào cái bệ đá, và chỉ trong một khoảng khắc, “Đài Phun Nước Thánh của Kẻ Được Chọn” đã vỡ vụn thành từng mảng và rơi xuống đất. Khi những giọt nước thánh cuối cùng thấm hết xuống sàn, vật phẩm này sẽ không còn có thể sử dụng được nữa. Với tình trạng hiện giờ của nó, không một ai có thể đoán ra được là nó đã từng được sử dụng cho mục đích gì.

“Cái game này trở nên vui vẻ hơn rồi… cuối cùng thì ta cũng đã tìm được một ai đó để chơi cùng! Ta sẽ tiếp tục cho phép cô ta khiến ta có được một khoảng thời gian giải trí vui vẻ. Chơi với những cô nàng giống như cô ta thật sự luôn là một điều thú vị. Không phải sao, _________?”

Cô gái cất tiếng cười khúc khích và bắt đầu thực hiện những bước nhảy nhẹ nhàng và khoan khoái quanh căn hầm chứa báu vật.

“Một trò chơi, một trò chơi, một trò chơi rất vui vẻ! Chỉ cắm đầu vào công việc và không hề được vui chơi khiến ta trở thành một cô nàng ngốc nghếch mất rồi. Thế nên hãy đến đây chơi với ta, chúng ta sẽ chơi cùng nhau có phải không, cô nàng nữ hoàng Arachnea?”

Khi cô gái thầm thì một mình, tất cả những thứ đang được cất trong căn hầm báu vật đều biến thành đống cát vụn. Đó là “Lò Khải Huyền”, một công cụ dùng để chuyển đổi đức tin để tạo ra các thiên thần. “Đồ Lễ Thanh Tẩy”, thứ có thể biến con người thành các sinh vật thần thánh. “Lò Khải Huyền Khổng Lồ”, thứ cho phép triệu hồi các thiên thần có kích thước vô cùng to lớn.

Tất cả những món đồ đó đều bị phá hủy dưới bàn tay của cô gái kia. Chỉ với một cái chạm tay nhẹ nhàng, tất cả các vật phẩm trên đều tự động tan biến thành cát bụi. Và có vẻ như là chưa có món nào trong số chúng đã được đem ra sử dụng hết.

Cô gái không thể hiểu được lý do tại sao Maluk lại không hề dùng đến những vật phẩm này. Có lẽ là họ không biết cách để sử dụng chúng. Nếu họ biết, họ đã có thể dùng chúng để triệu hồi rất nhiều thiên thần và họ đã có thể chống lại cuộc tấn công của Arachnea. Sự thiếu hiểu biết của họ khiến họ phải trả một cái giá quá đắt.

Cô gái vui vẻ ngân nga một giai điệu gì đó khi ra tay phá hủy tất cả vật phẩm được tạo ra bởi Marianne, sau đó cô ta lại nhún chân xoay vài vòng quanh căn hầm.

“A, sân khấu đã được sẵn sàng để trình diễn một vở kịch vô cùng máu lạnh, vô cùng vô nhân đạo và vô cùng tàn nhẫn của chúng tôi. Hãy ổn định chỗ ngồi và tận hưởng đi quý vị. Đây là một thế giới có lẽ có các vị thần tồn tại, nhưng họ không bao giờ giang tay để cứu rỗi bất kì ai. Aah, hãy để tất cả chúng tôi cùng nhau nhảy múa như những kẻ nhuốm đầy tội lỗi giữa cái hòa bình dối trá đã được dựng lên. Các nhà tiên tri giả dối đang cất lên tiếng hát về cái thiên đàng ảo mộng mà chúng tôi đã được ban cho này.”

Cô gái cất tiếng cười khúc khích và tan biến vào trong bóng tối. Tất cả những gì còn lại trong căn hầm chỉ là một đống mảnh vụn của những thứ từng được xem là các tạo vật của thần thánh.

Duy nhất một con “Nhện Máy Cưa” vô tình rơi xuống đường hầm dưới lòng đất và phát hiện ra lối vào của căn hầm chứa báu vật trong lâu đài. Nó nhìn quanh khắp căn phòng, và nó phát hiện ra dấu vết của một vài thứ ở đây nhưng nó không thể xác định được đó là những thứ gì. Cả nó lẫn ý thức tập thể đều không hề phát hiện ra những vật phẩm mà cô gái đã phá hủy ngay trước khi con nhện tìm ra chỗ này chỉ ít phút trước mà thôi.

“Thưa nữ hoàng, thần phát hiện một căn hầm nhưng dường như nó đã bị lục tung bởi một thế lực thứ ba. Chúng ta nên làm gì?”

“Hmm. Có vẻ chỉ còn lại toàn là rác ở trong đó. Nếu không có ai ở đó, ngươi quay trở về đi. Công việc của chúng ta ở lâu đài này đã xong rồi. Chúng ta trở về căn cứ thôi. Chúng ta cần phải cải tạo lãnh thổ của Maluk thành nơi thích hợp cho chúng ta sinh sống, và chúng ta cũng nên đi báo tin mừng cho các yêu tinh nữa.”

“Đã hiểu, thưa nữ hoàng. Mong muốn của ngài chính là mệnh lệnh dành cho thần.”

Con “Nhện Máy Cưa” chấm dứt báo cáo rồi di chuyển ngược lên trên mặt đất, cuối cùng nó tham gia vào quân đoàn Arachnea đang trên đường quay về căn cứ chính của chúng tôi, lũ nhện bỏ lại đống đổ nát từng là thành phố Siglia ở lại phía sau. Nếu nữ hoàng phát hiện ra các vật phẩm của Marianne, có lẽ tình huống đã xảy ra theo một chiều hướng khác nữa.

Tuy nhiên, nữ hoàng vẫn chưa nắm được tất cả luật lệ của trò chơi này. Cô ấy vẫn chưa biết được lý do tại sao thế giới này lại tồn tại. Khi cô ấy khám phá ra điều đó, cuộc chiến tranh thật sự sẽ được bắt đầu…

Truyện Chữ Hay