Jishō akuyaku reijōna konyakusha no kansatsu kiroku

chương 07: bertia (lúc 14 tuổi)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong một phòng khách được chia sẻ giữa phân khu trung học và trung học cơ sở.

Được coi là phòng đặc biệt, đó là nơi mà một nhóm người nhỏ có thể dùng nó để gặp mặt và giao lưu với nhau. Tại đó, Bertia và ta có buổi ăn trưa vào ba tháng sau khi ta tốt nghiệp từ phân khu trung học cơ sở.

“Vậy thì, điện hạ, quan hệ giữa ngài cùng với nữ chính thế nào rồi ạ? Em không nghe ngóng được tin tức gì về hai người [thân thiết] với nhau cả.” [Bertia]

Giữa lúc chúng ta đang nói chuyện phiếm và uống trà sau khi đã ăn tráng miệng, Bertia đột nhiên nhìn ta chằm chằm.

“Hửm? Nữ chính? À, cô gái chim. Ta nên diễn tả thế nào đây, quan hệ giữa chúng ta thậm chí còn chưa tới mức độ giới thiệu tên cho nhau nữa. Ta còn không biết tên của nàng ta. Nếu ta phải miêu tả về mối quan hệ này, nàng ta sẽ là một người đáng ngờ mà ta thường hay gặp.“ [Cecil]

Cô gái chim – con gái của nam tước Inderon, Heronia Inderon.

Vì Bertia liên tục lải nhải về nữ chính, và là người mà ta sẽ hiếm khi gặp, ta đã làm vài cuộc điều tra về nàng ta.

Vì vậy, thật sự thì ta biết còn nhiều hơn cả tên nàng ta.

Ta còn biết Bertia, người thường tiếp xúc với ta và các cận thần thân tín của ta, sẽ đôi khi vô ý gọi con người khả nghi và quá mức thân thiết luôn luôn lại nói chuyện với chúng ta – nam tước tiểu thư Heronia, [heroine][note14436] giữa nơi đông người. Và kể từ khi đó, tên thứ hai bí mật của nàng ta đã trở thành [Heroine].

Khác với ý nghĩa mà Bertia đã có khi nàng gọi nàng ta là [heroine], những người xung quanh gọi nàng ta là [Heroine] để vắn tắt tên nàng ta. Vì tên nàng ta là [Hero]nia [In]deron.

Đối với Bertia mà nói, chắc hẳn nó như trong cái rủi có cái may vậy

Bởi vì như vậy, cho dù ta có biết về nam tước tiểu thư Heronia, thường được biết đến là [Heroine], có rất nhiều nguyên tắc xã giao ngăn cản ta nói ra điều đó.

Cho dù ta biết đến nàng ta, nếu chúng ta không được giới thiệu bởi ai đó, hoặc chưa chào hỏi nhau, chúng ta phải hành xử như thể là [Người lạ].

Nói chuyện về nàng ta với người khác có lẽ là không sao nhưng, dù chúng ta thường gặp nhau, hoặc thường nói chuyện phiếm, nó là phép tắc khi không tương tác với nàng ta như thể chúng ta là [Người quen] hoặc không gọi đối phương bằng tên.

Đó là vì sao cho đến bây giờ, [Nữ chính] và ta vẫn là [Người lạ].

… Nhưng ta không biết nàng ta có hiểu điều này không.

“L-làm sao có thể? Ngay cả sau khi em đã dẫn đường cho ngài đến tất cả những địa điểm sự kiện đó. Sau một năm gặp mặt nhau, tại sao ngài vẫn ở mức độ không quen biết chứ!?” [Bertia]

“Hmm? Nàng vừa nói [dẫn đường] sao? Quả nhiên tất cả những chuyện đó không phải là trùng hợp nhỉ?” [Cecil]

Trong khoảng thời gian từ lúc Bertia tiến vào phân khu sơ trung, cho đến khi ta tốt nghiệp sơ trung, có rất nhiều lần ta được hẹn bởi Bertia và đụng phải nam tước tiểu thư Heronia ở đó.

Bởi vì đó là Bertia, ta đã nghĩ nàng ấy sẽ hẹn ta đến một nơi mà ta có khả năng cao sẽ gặp nam tước tiểu thư Heronia, [Nữ chính].

Thật ra, vì đó là thỉnh cầu của vị hôn thê đáng yêu của ta nên ta không ngại lắm việc thật sự [Làm quen] với nàng ta.

Sau khi chúng ta đã [Quen biết], ta chỉ cần làm lơ nàng ta ở mức mà ta thấy hợp lí trong khi giữ khoảng cách nhất định giữa chúng ta và nó sẽ không là vấn đề.

Tuy nhiên, ta cảm thấy tình huống sẽ không được thú vị lắm. Cho nên cuối cùng thì, mỗi lần ta nghe được giọng nói của nam tước tiểu thư Heronia hoặc thấy bóng dáng nàng ta, ta sẽ cười và lập tức rời khỏi chỗ đó.

“Đó- đó là tại vì em muốn điện hạ được hạnh phúc! Nó cũng là vì an nguy của nhân dân ở thế giới này!! Nhưng vì em là phản diện, nên em không thể trực tiếp tác hợp điện hạ và nữ chính được. Cho nên em nghĩ, ít nhất thì em có thể giúp ngài bằng cách làm cho sự kiện diễn ra bình thường.” [Bertia]

Chú ý thấy rằng nụ cười của ta có vài phần áp lực trong đó, nàng cố gắng hết sức để kiếm cớ.

Nhưng mà, là hôn phu của nàng ấy, nó không là gì ngoài phiền toái.

Điều duy nhất có giá trị, là nhìn dáng vẻ của nàng Bertia liều mạng (phí công) cố gắng có đôi khi rất (thú vị) đáng yêu.

Tuy nam tước tiểu thư Heronia là một người tương đối gan dạ và thú vị, nàng ta không hề thú vị bằng Bertia nên ta không ngưỡng mộ nàng ta lắm… Gần đây ta còn có phần cảm thấy nàng ta khá là phiền.

Ngay từ ban đầu, nó đã gây khó cho ta khi nàng ta nói [Điện hạ, cảm ơn ngài về đóa hoa hồng mà ngài đã gửi tặng cho em trước đó. Em vui tới nỗi đã trưng nó ở bên cạnh cửa sổ] khi ta không hề tặng cho nàng bông hoa hồng nào. Còn hơn thế nữa, cho dù chúng ta chưa hề tương tác lần nào, nàng ta vẫn sẽ kể cho ta về chú chim của nàng ta – tinh linh ánh sáng và nói [Pi-chan không dễ bị con người thu hút, nhưng có vẻ điện hạ lại khác. Em ấy chắc hẳn là giống em, thích ở cùng với điện hạ].

……… Lúc đó, nghe thấy câu chuyện của nàng ta, vị tinh linh giống chim đó muốn biến nó thành sự thật và phóng về phía ta với động lượng thật lớn, ta đã bị bối rối và suýt nữa đánh rơi con chim đó.

Ta lập tức bình tĩnh lại và bước qua nửa bước để tránh nó, cuối cùng thì thứ giống chim đó không phanh lại kịp thời mà tông vào tường. Sau đó nó không thể bay thẳng trong một khoảng thời gian nhưng nó không hẳn là lỗi tại ta.

Ta chỉ tránh có nửa bước.

Là nam tước tiểu thư Heronia và thứ giống chim kia tự chuốc lấy.

Cho nên khi nam tước tiểu thư Heronia la lên ở đằng sau ta [Không, đừng để ý và ngài không cần phải xin lỗi. A, nhưng em có vài vấn đề với việc học của em, và em sẽ rất vui nếu ngài có thể dạy cho em sau đó], ta chỉ đơn giản là làm lơ nàng ta và rời khỏi đó.

Ngay từ đầu, nếu thứ đó thật sự đâm trúng ta, nó có khả năng sẽ làm ta bị thương, nên né nó như một hành động tự vệ là chuyện đương nhiên.

Sự giao tiếp mà không ra giao tiếp của chúng ta thường có cảm giác như vậy.

Ta nghĩ rằng lời nói của nàng ta thật sự khớp với câu chuyện kiếp trước của Bertia và nó có lẽ sẽ thú vị khi quan sát nàng ta một khoảng thời gian, nhưng hiện tại ta một chút cũng không có hứng thú với nàng ta.

Ngay từ ban đầu, lời nói của nàng ta đa phần đã theo kịch bản có sẵn và kiểu đó nó lại không hay lắm.

Nó như một màn trình diễn tự biên tự diễn mà có rất nhiều diễn viên thú vị ở trong đó, và đột nhiên có một người mới lại diễn theo kịch bản và không theo được mạch của sân khấu.

Mà nếu nàng ta đang gượng ép làm theo [cốt truyện] trong [otome game] mà Bertia luôn nói đến, thì đó chính xác là những gì nàng ta đang làm mà phải không?

Nhưng ta không quan tâm tới điều đó và không có hứng thú với nó.

“Th- thật ra em đã nhờ tiểu thư Joanna và những người khác giới thiệu Heronia-sama cho điện hạ. Nhưng họ sẽ luôn từ chối em bằng cách nói [Bertia-sama, lòng tốt đó có thể làm tổn thương người khác, nàng biết không?] hoặc [Không có gì tệ hơn việc được giúp đỡ bởi nửa kia của tình yêu cấm kỵ của mình].” [Bertia]

Ta chắc rằng họ không hiểu mục đích thật sự của Bertia là gì, họ nghĩ rằng nàng đang tội nghiệp nam tước tiểu thư Heronia vì có một tình yêu cấm kỵ đối với ta, muốn nàng ta có được một chút kỉ niệm đẹp và hiểu lầm rằng thỉnh cầu của nàng là một hành động từ tấm lòng.

Vậy thì, ta có thể chắc chắn rằng Bertia, người đang ủ rũ và nghiêng đầu bây giờ trong khi bắt chước lời nói của tiểu thư Joanna, không hề hiểu điều mà họ cố gắng nói với nàng.

“Bertia, ta có lí do riêng khi bảo trì khoảng cách với nam tước tiểu thư Heronia. Đó là lí do tại sao, nàng không cần không cần cố quá và chỉ cần nhìn ta được chứ?” [Cecil]

“Điện hạ, có phải ngài làm như vậy là vì có nguyên nhân phức tạp nào đó không? Quả nhiên mà, điện hạ làm sao mà có thể đơn giản để một công chúa dễ thương chạy thoát được. Em chắc chắn có kế hoạch ở trong đó.” [Bertia]

“Đương nhiên, ta sẽ không (bỏ qua) để chạy một công chúa (ngốc nghếch) dễ thương như vậy đâu. Ta phải đang phải cố gắng mỗi ngày đấy nàng biết không?” [Cecil]

Ta nửa vời nói với Bertia, người đang lúng túng. Nàng có vẻ đang tỏa ra cảm giác là nàng hiểu rồi, nên ta nghĩ rằng nàng đã hiểu lầm nó một cách hoàn mỹ.

Ta không cần phải nói thêm là ta đã để yên sự hiểu lầm ngay tại đó.

Giữ khoảng cách chủ yếu là vì [Nó có vẻ phiền, và ta không muốn ở gần một người đáng nghi. Ngoài ra, ta không muốn rút ngắn thời gian ta trông nom Bertia]. Hơn nữa, đối với ta, [Công chúa (ngốc nghếch) dễ thương] là chỉ Bertia và ta thật sự không muốn để (bỏ qua) nàng (bất cứ thứ gì thú vị mà nàng làm) một mình.

Thấy không, cho dù ta không giải quyết sự hiểu lầm, ta cũng không nói dối gì với nàng mà nhỉ?

À nhắc tới chuyện đó, ta nhớ tới việc [Ta sẽ không bỏ qua bất kì hành động lý thú nào của Bertia].

Ta có lời cần nói với nàng.

“Giờ nghĩ tới, Bertia, gần đây bạn của ta thường xuyên nói về nàng.” [Cecil]

“Hửm? Nói về em? Họ nói về những gì ạ? Em không nhớ rằng mình đã làm gì.” [Bertia]

“… Ừm, ta nghĩ hẳn là vì có nhiều chuyện xảy ra gần đây quá. Ngay cả năm ngoái cũng nảy sinh thật nhiều.” [Cecil]

Ta cười khổ khi nhìn thấy Bertia nghiêng đầu mà không hề biết đã xảy ra cái gì.

“Nàng, bắt đầu từ năm trước, đã cố gắng giao tiếp với bạn bè của ta đúng không?” [Cecil]

“A, về chuyện đó. Em đã cố hết mình ngăn chặn tuyến harem và tuyến của họ.” [Bertia]

Cuối cùng cũng đã nhận ra ta đang nói về cái gì, biểu cảm của nàng sáng ngời lên và ưỡn ngực lên như thể ta đang khen nàng.

…… Nàng không biết rằng cận thần của ta đã cằn nhằn bao nhiêu vì nàng sao?

.

Vào mùa hè năm ngoái.

Charles với khuôn mặt đỏ lên chan chứa đầy nước mắt than phiền chuyện đó về Bertia với ta , người mà chỉ có Chúa mới biết là lấy ở đâu toàn bộ thông tin về việc Charles yêu thầm tiểu thư Anne - ứng cử viên thứ nhất cho vị trí hôn thê của anh trai cậu ta và đã nói cho nàng ta về chuyện đó.

“ Thích phải ứng cử viên trở thành vị hôn thê của anh mình một chút đều không phải chuyện cười! Chuyện này không nên để bất kì ai biết! Thần đã cố gắng để quên đi tình cảm của mình thì chuyện này lại lộ ra?! Điện hạ, Bertia-sama là vị hôn thê của ngài mà phải không?! Làm gì đó với nàng ấy đi chứ!! Trước khi phần tình cảm mà thần liều chết chôn giấu bùng nổ!! “

Nhìn Charles - người luôn luôn tỏ thái độ thoải mái mở tung cánh cửa và ra sức thỉnh cầu ta trong cơn hối hả, làm ta không khỏi bật cười.

Tiện thể thì Charles không hề chú ý tới tới nhưng ở đối diện của cánh cửa đã mở bung kia, Bertia và tiểu thư Anne với khuôn mặt đỏ bừng đang đứng đó sau khi đuổi theo cậu ta.

Chắc hẳn, bởi vì tình cảm của mình bị bại lộ, Charles hoảng sợ liền lập tức bỏ chạy mà không nói một lời, làm hai người bọn họ lo lắng cho cậu ta liền đuổi theo.

Ta muốn thử xem đến bao giờ Charles mới phát hiện, mà cậu ta cảm xúc dâng trào lại trực tiếp khóc ra.

Charles hoàn toàn không phát hiện ra, còn vừa khóc vừa bày tỏ tình cảm dành cho tiểu thư Anne. Ta hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản, tụi ta đành ngồi nghe thổ lộ đầy nồng cháy của cậu ta

“Thần vừa gặp đã yêu nàng. “ [Charles]

“ Chỉ bằng việc nghe được của thanh âm của nàng, trái tim liền... thân thể liền nóng cả lên. Nhưng là nghĩ đến thân thế của nàng, thần cái gì cũng làm không được. Ý thần là không phải nó đã được định trước là vậy sao? Nàng là ứng cử viên cho vị trí hôn thê của anh trai thần. Đối với nàng mà nói, gả cho anh trai của thần tốt hơn là thần – đứa con trai thứ của nhà Công tước không thể thừa kế tước vị.”

“Nó càng ngày càng khó khăn đến mức không thể chịu đựng khi thần nghĩ đến nàng, vì thế để sớm ngày quên nàng, thần bắt đầu hẹn hò cùng đủ loại thiếu nữ nhưng cũng không được. Bất kể thế nào, bóng hình của nàng luôn tồn tại trong đầu thần. Thần đau khổ nhận ra rằng không ai có thể thay thế chỗ nàng và ngay cả vậy, thần không ngừng suy nghĩ là một ngày nào đó thần sẽ quên đi nàng ấy.“ [Charles]

“Thần yêu nàng sâu đậm, nhưng đồng thời cũng hận nàng. Ý của thần là, thử nghĩ coi! Cướp mất trái tim thần đến mức độ này, số mệnh nàng đã định là phải gả cho anh trai thần rồi. Tưởng tượng từ rày về sau, thần phải nhìn bóng hình nàng đã thuộc về sở hữu của anh ta làm trái tim của thần nát vụn.“

Lời thổ lộ nồng cháy với nữ nhân không ở đây (cậu ta cho là vậy) mà cậu ta yêu mến.

Về tình yêu của Charles, ta có vài phần nghi ngờ từ cách cậu ta nhìn tiểu thư Anne, phản ứng của cậu ta khi gặp nàng ta và tốc độ chớp mắt nhanh gấp 1.2 lần, thân thể từ từ nóng lên, phản ứng 0.01 giây của cậu ta để ngăn bản thân không hưng phấn. Nhưng ta không nghĩ là đến độ này.

Ta nghĩ sẽ không ai nhận ra, công tử Charles nổi tiếng đào hoa sẽ chung tình với một người như thế.

Đến tận lúc nghe trực tiếp từ Charles bây giờ, ngay cả bản thân tiểu thư Anne cũng chẳng nhận biết một chút.

Ta nghĩ là nhận thức được tình cảm của cậu ta khá khó bởi Charles thường giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình.

Cuối cùng thì, nhận được tình cảm cháy bỏng của Charles, ta không biết rằng liệu có phải vì khuôn mặt đỏ bừng như muốn nổ tung của tiểu thư Anne, hay là chỉ muốn nghe trực tiếp từ Charles nhưng không phải thời khắc này, Bertia đột nhiên hét lên và hạ màn cho buổi bộc lộ tình cảm của Charles.

“Thật khó coi, Charles-sama!! Rõ ràng ngài yêu nàng ấy như vậy thì tại sao không thử đoạt nàng lại từ tay anh trai ngài chứ. Ngài như vậy cũng tự coi mình là mục tiêu chinh phục sao?!“ [Bertia]

“Đó là bởi vì ta không thể trao cho nàng hạnh phúc nhiều hơn anh trai ta!! Nhà của ta nếu còn tước vị khác ngoài công tước, nàng có thể tiếp tục sống như một quý tộc với nó. Nhưng cho dù là vậy, nó cũng thấp hơn khi làm [phu nhân công tước] và giá trị của nó….. Tiểu thư Anne?!!“ [Charles]

Charles vẫn luôn nhìn ta, quay người lại để cãi khi nghe được giọng của Bertia. Cuối cùng thì cậu ta cũng nhận ra được sự hiện diện của tiểu thư Anne ở đó.

Với đôi mắt trợn trừng như thấy ma, miệng há ra như cá vàng. Ngay cả ta cũng thấy cậu ta có chút đáng thương.

“Ngài nên nói với nàng ấy như vầy [Cho dù là thế ta cũng sẽ khiến nàng hạnh phúc, làm ơn hãy chọn ta]!! Quả thật để sống thì cần phải có một khoản tiền. Nhưng chỉ như vậy, nàng ấy làm sao hạnh phúc được. Ở cái thế giới mà hôn nhân chính trị là chuyện đương nhiên thì việc tìm kiếm tình yêu càng quan trọng hơn chứ. Khi có người yêu mình từ tận đáy lòng, cướp mình từ tay những người theo đuổi khác, còn gì ngầu hơn thế nữa đây. Đối với các thiếu nữ thì đây cũng là moe đó.... Ý ta là lòng ngưỡng mộ ấy!! Nếu chúng ta có thể chung sống với người nào đó mà nghĩ cho mình nhiều như thế, ta nghĩ tụi ta vẫn sẽ hạnh phúc cho dù có mất đi địa vị.“ [Bertia]

Nắm cả hai tay, Bertia cố gắng khuyên bảo cậu ta.

Nhưng, vẫn chưa hồi phục sau vết thương chí mạng đó, Charles không phản ứng gì cả.

“Sau này, có hạnh phúc hay không thì phải nhìn vào giá trị của người đàn ông đó rồi! Từ đó về sau, tất cả phụ thuộc vào ngài trong việc ngài sẵn lòng hứa hẹn bao nhiêu và ngài sẽ trao tình yêu của ngài bao nhiêu để khiến họ hạnh phúc. Ta thừa nhận là cố gắng cướp đoạt vị hôn thê của anh trai không phải là vấn đề đơn giản. Nhưng bởi vì vẫn còn là [ứng cử viên] cho vị trí hôn thê thì cơ hội không có mỏng manh như vậy đâu ngài biết đó. Căn cứ theo tin đồn, anh trai của ngài là công tử đào hoa, so với hàng dỏm là ngài thì không thể so bì được. Và tiểu thư Anne khá là lo lắng về chuyện đó. Bị người như vậy cướp mất tiểu thư Anne, ngài thật sự không hối hận sao?! Ta không muốn thấy ngài cảm thấy nuối tiếc và trở nên đa tình hơn bây giờ. Khi tiểu thư Anne trở thành vị hôn thê của anh ngài và không tìm thấy được hạnh phúc trong cuộc hôn nhân chính trị. Ta không muốn thấy ngài đau buồn [Bản thân không đánh đã chạy, mình không có tư cách để an ủi nàng] trong lúc cắn môi, đứng xa xa nhìn tiểu thư Anne trong CG đâu.“ [Bertia]

Bertia, nàng vừa nói CG lúc nãy hả?

Thứ đó chắc hẳn là từ kiếp trước của nàng đúng không?

“Nếu ngài muốn hành động, thì giờ là thời điểm thích hợp đó. Ngay cả tiểu thư Anne thích được gả cho người thật lòng yêu mình, còn hơn là gả cho một quý ông không yêu nàng cho dù nàng có thể sẽ trở thành phu nhân công tước.“ [Bertia]

“Hở? Uhmm? Vâng?“ [Anne]

Tiểu thư Anne gật đầu khi cuộc nói chuyện đột nhiên bị đẩy sang nàng ấy.

Ah… đôi mắt của Charles sâu hoắm giống như vực sâu không đáy cuối cùng cũng tìm được ánh sáng vậy.

“Thực, thực, thực vậy chăng tiểu thư Anne?“ [Charles]

“Ể?! Ý ta là…” [Anne]

Bị ánh măt chờ mong của Charles và Bertia nhìn, tiểu thư Anne ngượng ngùng bắt đầu đảo quanh mắt.

Nàng mặc dù bối rối nhưng cũng không lập tức phủ nhận lời Charles nói bởi vì Charles nhìn nàng ấy với ánh mắt van nài. Hơn nữa, những gì Bertia nói không hoàn toàn sai.

Trong lúc ta nghĩ về điều đó và thích thú nhìn khung cảnh trước mặt, ta vô tình chạm mắt với tiểu thư Anne.

Rõ ràng là ánh mắt xin trợ giúp, ta không khỏi cười khổ.

Tình huống rối loạn này dù sao cũng là vị hôn thê của ta - Bertia gây ra.

Có lẽ ta cũng phải thu dọn lại chút đỉnh.

“Hai người, không nên ép bức một thục nữ với thái độ như thế. Tiểu thư Anne mặt đỏ như táo chín mọng rồi kìa.” [Cecil]

Nghe xong lời ta, Bertia tỏ vẻ không phục, Charles thì nhận ra, cúi đầu xin lỗi tiểu thư Anne.

“Aaa, còn có, Charles, đúng thật là địa vị cũng rất quan trọng nhưng nếu cậu trở thành cận thần của vị vua tương lai thì không phải cậu cũng có vị trí tương ứng không phải sao?“ [Cecil]

“Oh, phải rồi! Chính là theo lời điện hạ nói, ngay cả khi ngài không có địa vị là công tước và trở thành bá tước, bằng cách trở thành cận thần của vua thì ngài cũng có địa vị xã hội phù hợp,ta chắc rằng gia đình của tiểu thư Anne cũng vừa lòng.“

“Không thể nào, nhưng ta đâu có biết liệu ta có thể trở thành cận thần của nhà vua hay không.“ [Charles]

“Ngài nói cái gì vậy?! Không phải nó dựa vào việc ngài cố gắng bao nhiêu sao ? Phải không, điện hạ?“ [Bertia]

“Đúng thế, ta thích người tài giỏi. Nhìn vào điểm này, Charles, cậu đủ tư cách. Việc còn lại chính là liệu cậu cố gắng bao nhiêu. Trong cả hai việc: làm cận thần của ta và đủ quyền để cưới tiểu thư Anne.“ [Charles]

Ta lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, Charles mở to hai mắt nhìn. “Hmm nhưng trước tiên cậu cần thổ lộ tình cảm của mình cho tiểu thư Anne và cố gắng hết sức để như thế cậu mới có lợi cho ta. Nếu ta thấy cậu có tiềm năng, biết đâu ta có thể giúp cậu một tay đó.“ [Cecil]

Charles nhìn chằm chằm mặt ta, nhẹ nhàng gật đầu.

Từ giờ, nó tùy vào quyết tâm và công sức của cậu ta.

Nhận ra ý định của ta, Charles thường ngày lông bông nay liền thay đổi. Đôi mắt của cậu ta ánh lên sự quyết tâm.

“Tiểu thư Anne, ta vẫn luôn vì yêu nàng say đắm. Nàng như một đóa hoa cao quý và ta từ bỏ vì biết rằng mình sẽ không có cách nào chiếm lấy nàng. Nhưng là, cho dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi thì ta sẽ đặt cược vào nó. Ta muốn trở thành người có được nàng. Không, ta nhất định sẽ trở thành nam nhân như vậy. Vì thế, liệu ánh mắt của nàng có thể hướng đến ta chăng?” [Charles]

Charles – người đang quỳ trước tiểu thư Anne, không có một chút ngờ vực nào trong đôi mắt cậu ta.

Nhận thấy được Charles đang thành thật trong từng câu chữ, mặc dù Anne đối với hành động của Charles cảm thấy hoang mang, liền quyết định đem tay của chính mình đặt lên tay Charles.

“Ta cũng là con gái của một quý tộc, không có ngu xuẩn đến độ không hiểu thế nào là hôn nhân chính trị...Nhưng là, chính là theo như lời nói của Bertia tiểu thư, ta cũng muốn kết hôn với người mình yêu và người đó cũng yêu ta. Mặc dù ta không hiểu thích và yêu là thế nào, ta rất vui vì tấm lòng của Charles-sama dành cho ta. Chính vì thế, nếu ngài nói ngài nguyện cố gắng vì lợi ích của ta, vậy thì ta sẽ suy nghĩ kĩ càng về tương lai của mình từ bây giờ. Liệu câu trả lời của ta thế này có thể chấp nhận được chứ…?“ [Anne]

Biểu tình của tiểu thư Anne có vẻ lo ngại.

Trái ngược lại, như thể nhìn thoáng thấy ánh sáng trong một thế giới vô vọng, Charles cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.

“Đương nhiên, có thể nghe được câu trả lời của nàng, ta nghĩ mình có thể trở thành người hầu của quỷ vương.“ [Charles]

...Sao? “Quỷ vương” ? Từ này không phải là chỉ ta đi ?

Ta nhìn họ với một nụ cười trên môi, chú ý tới Charles đột nhiên lại run rẩy một hồi. Nhất định là cậu ta hạnh phúc đến run cả người nhỉ.

Rồi thì, nhờ vào cái việc như vậy xảy ra, Charles có thể thổ lộ tình yêu với công chúa yêu dấu của mình, và ta làm một người bạn thân (ứng cử viên cho vị trí hầu cận) càng ra sức làm việc. Đó là kết cục ai cũng hạnh phúc.

Từ lúc đó, Charles – người hay bị dắt mũi bởi Bertia, thường tới và than vãn với ta. Ta thường mặc kệ cậu ta trừ phi nó thật sự thú vị.

Nhân tiện, Bertia nói [Em là Thần Cupid tình yêu đó. Thât tuyệt khi vừa làm được một chuyện tốt] về hành động của nàng ấy vào ngày hôm đó.

…… [Thần Cupid tình yêu] là gì thế? Tới giờ ta vẫn không hiểu.

Bất quá bởi vì hành động của Bertia, khoảng cách của Charles và Anne được kéo gần.

Phát hiện tình huống này, Nam tước tiểu thư Heronia liền kêu gào: “Vì cái gì lại như vậy ?! Là ai làm ?!”

...... Ta coi như không phát hiện vậy.

.

Trường hợp của Nert thì lại trái ngược với Charles.

Tiểu thư Silica, bạn từ nhỏ của Nert và là bạn của Bertia, sau đó lại bị dắt mũi bởi Bertia. Nert vô cùng ngạc nhiên về chuyện đó.

Tiểu thư Silica là loại người chỉnh chu và giỏi chăm sóc người khác. Bởi lý do đó, đó chính xác là vì sao nàng ta không thể bỏ mặc Nert – người am hiểu về nhiều thứ nhưng lại không giỏi xã giao, lại luôn nhốt mình trong phòng – một mình.

Nàng ta luôn chú ý tới hành động của Nert và săn sóc cậu ta.

“Nert-sama, đừng đọc sách nữa, thử nói chuyện với mấy người bạn của ngài xem. Nếu ngài không làm vậy, ngài sẽ bị bọn họ cho ra rìa nữa đó.“ [Silica]

“Đợi chút đã, Nert-sama! Đừng có mà đọc sách trong lúc ăn chứ! Nhìn đi, bởi vì ngài không nhìn trong lúc ăn, ngài làm bừa bộn hết cả ra này. Ngài đúng thật là nhếch nhác đó.“ [Silica]

“Ngài lại không ăn hết rau củ nữa rồi! Nếu ngài cứ như thế thì không có mau lớn được đâu, ngài biết đó. Ngài đâu phải trẻ con nữa, ăn hết đống đồ ăn này đi.“ [Silica]

“Sao mắt ngài thâm quầng thế? Ngài lại ngủ trễ nữa phải không? Thật không tốt cho sức khỏe gì cả! Và thỉnh thoảng ngài ra ngoài dạo chơi đi! Nếu ngài ở nhà hoài thì ngài sẽ mọc nấm lên đó ngài biết không hả?“ [Silica]

Không có điểm dừng khi nói về mấy cái ví dụ kiểu vầy. Nàng ta tiếp tục chăm sóc cho Nert.

Ngược lại thì, bởi vì lời của nàng ta có cái giọng điệu nghiêm khắc ấy, Nert luôn nghĩ mấy cái hành động của nàng là [mắng] hay [làm nàng ấy giận lần nữa] và sẽ luôn xin lỗi nàng ta mỗi khi nó diễn ra.

Nhưng mà, Nert mỗi khi tập trung liền giảm sự chú ý với sự vật xung quanh.

Theo cách nhìn của ta, hành động chỉ sống trong thế giới của cậu ta cũng chẳng sao cả miễn là cậu ta không mang lại phiền toái cho người chung quanh, cứ để cậu ta như vậy không tốt hơn sao.

Tuy thế, có vẻ nó bất khả thi với nàng ta – người luôn luôn chú ý tới Nert.

Những cuộc đối thoại kiểu thế vẫn chưa bao giờ dứt giữa hai người bọn họ.

Vào một ngày hè, chuyện thường ngày như vậy liền xảy ra. Là bởi vì trời quá nóng à? Nert, người mà đang bực bội bởi vì trời quá nóng, cuối cùng cũng mất bình tĩnh với Silica – người đang nhắc nhở cậu ta như mọi lần.

“Aaaaa... thật là... Ta cảm thấy không thích chút nào vì Silica thật đáng sợ! Nàng luôn tức giận với ta vậy thì đừng có lại gần ta nữa!! Như vậy thì chẳng phải đều tốt cho hai chúng ta sao.“ [Nert]

Tiểu thư Silica bị sốc vì Nert đột nhiên phản pháo lại.

Biểu cảm trên mặt đã chỉ rõ nàng ta cảm thấy sốc thế nào.

Nhưng Nert hoàn toàn không cảm thấy, tiếp tục vặn lại.

“Từ đầu thì, nàng là cái gì của ta chứ? Nàng chỉ là bạn từ nhỏ của ta mà thôi, vậy nên đừng có nhúng mũi vô mấy chuyện ta làm đi! Đúng là phiền phức chết đi được ! Đó cũng chính là tại sao chẳng có ai muốn cưới nàng đấy.“ [Nert]

Ta không biết tại sao Nert bỗng nhiên “xực” lại vào lúc đó.

Có lẽ nó là tổng hợp của tất cả việc như tâm trạng tụt dốc của cậu ta vào ngày trời nóng, những đêm dài liên tiếp không ngủ và cậu ta vừa nhận được lá thư đầy lời mắng mỏ từ cha cậu ta – Bá tước Kram, và trời cực kì nóng vào hôm đó.

Nhưng nếu ta phải nói thì, cho dù có nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa, lời phản bác của Nert đã vượt quá giới hạn trong lúc đó.

Tiểu thư Silica không nói nên lời trong khi nắm lấy gấu váy. Nàng ta cắn lấy răng hàm và những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên khóe mắt.

Nhìn cảnh tượng này ngay lúc đó, Bertia liền gắt gỏng.

“Ngài có thôi đi không?! Bản thân là người cẩu thả thế nhưng lại còn trách cứ tiểu thư Silica, ngài nghĩ ngài là ai chứ?” [Bertia]

Thanh âm nàng nói ra hoàn toàn không phải của một thục nữ, làm toàn bộ những người ở đây – những thành viên của hội học sinh hoàn toàn ngây người.

“Có lẽ lời của tiểu thư Silica quả là có vài phần nghiêm khắc, nhưng nàng là một người cực kì ôn nhu ngài có biết không. Đặc biệt là đối với Nert-sama, sự tận tụy của nàng ấy đối với ngài nhiều đến mức làm em và tụi bạn phải kinh ngạc. Nhưng ngay cả như vậy, vì sao ngài lại không hiểu mặc dù cô ấy nói những điều đó, là tại vì cô ấy dịu dàng và yêu ngài đến thế nào ư.” [Bertia]

“Tận tụy? Ôn nhu? Yêu? “ [Nert]

“ T..tiểu thư Bertia ! Cô đang nói gì vậy !? Không đúng ! Chuyện không phải như vậy ! Ta nói với cô chuyện này không phải bởi vì vậy đâu.“ [Silica]

“Silica-sama, ngay lúc này tốt hơn hết là cô nên nói thẳng ra với ngài ấy đi! Nếu không thì đến một lúc nào đó, ngài ấy chỉ nghĩ sự tận tụy và tình yêu của cô chỉ là sự cầu xin không cần thiết và ngài ấy sẽ bị người khác cướp mất bởi vì những lời mật ngọt của họ dành cho ngài ấy đó. “ [Bertia]

“La-làm ơn dừng lại đi mà!! “ [Silica]

“Ý ngài là sao...?” [Nert]

“Nert-sama, đúng là tiểu thư Silica chú ý đến ngài nhiều thật. Nhưng mà, những gì cô ấy làm là vì muốn tốt cho ngài. Cô ấy có lẽ nói năng hơi gắt gỏng. Nhưng sự thật là, mặc dù cô ấy luôn cằn nhằn mọi lúc, cô ấy cũng là người dọn hết đống thừa mứa mà ngài làm trong khi ăn, ngăn ngài lại lúc ngài suýt làm dơ cuốn sách quý báu của ngài, và đưa ngài khăn tay để lau khi ngài chuẩn bị cầm những quyển sách đó lên. Khi thân thể ngài không tốt bởi những đêm không ngủ liên tiếp, cô ấy là người nấu những món bổ dưỡng và đưa ngài trà có tác dụng an thần. Và ngài nghĩ ai là người đắp chăn cho ngài lúc ngài thiếp đi sau khi đọc những quyển sách này chứ?! Ngay cả rau củ trong bánh bích quy ngài vừa ăn được làm bởi cô ấy để cho người ghét ăn rau củ như ngài có thể ăn được một chút đó. Đấy là thành quả nghiên cứu của cô ấy ngài biết không hả? Nếu cô ấy làm mấy việc này không phải vì yêu thì là gì đây? Ngài nghĩ bạn từ nhỏ bình thường làm cho ngài nhiều đến mức này à?“ [Bertia]

“Cái đó không phải đâu!! Chỉ là tại tính tôi nó thế nên... Dù sao thì tất cả mấy cái đó đều không đúng!!“ [Silica]

“......” [Nert]

Tiểu thư Silica vừa ngượng vừa bấn loạn ngăn Bertia nói thêm nữa.

Trong lúc đó thì Nert chìm trong suy nghĩ như thể nhận ra gì đó từ những điều Bertia nói và thái độ lúng túng của Silica.

Sau đó, từ quan điểm của người ngoài cuộc, Charles với ánh nhìn xa xăm nói “ Ừ, ừ ta hiểu cảm giác đó thế nào mà” trong lúc gật đầu.

.... Tuyệt không hả Charles? Có vẻ như cậu có đồng chí rồi đó. Cậu có muốn thử lập Hội những nạn nhân của Bertia không?

“Em biết là tiểu thư Silica là người thùy mị biết quan tâm người khác. Mỗi khi em bị lạc lại được cô ấy ra tay giúp đỡ, thời điểm em gặp khó khăn cô ấy nhất định sẽ đi hỗ trợ, cũng sẽ nhắc nhở em mỗi lần em ngẩn ngơ không biết chốn nào. Nhưng mấy cái này làm sao so sánh được với những việc cô ấy đã làm cho ngài.“ [Bertia]

Bertia, cái vụ “ lạc đường “ không phải là phép ẩn dụ, mà là thực sự “ lạc đường “ phải không.

Ta biết là Silica luôn giúp đỡ cho Bertia mỗi khi nàng ấy quên mất đường đến lớp tiếp theo.

Nó rất phiền khi thời gian và nơi mà ngươi có thể dẫn người hầu hoặc tuỳ tùng của ngươi đi quanh trong trường có giới hạn.

Càng thêm thế nữa khi ngươi nhận ra mình bị mù đường sau khi nhập học tại trường

Ah không phải tiểu thư Cynthia và tiểu thư Silica luôn ở bên cạnh nàng để ngăn nàng khỏi bị lạc sao? Không tuyệt sao khi nàng có những người bạn đáng tin cậy thế.

Oh phải rồi, không phải có lần nàng nhìn thấy nam tước tiểu thư Heronia và nàng liền chạy đến mà không quan tâm đến tình huống xung quanh và bị chặn lại bởi vì tiểu thư Silica đã tóm lấy tay nàng sao? Ta nhớ là sau đó nàng bị kéo vô một phòng học trống để nghe thuyết giáo về việc làm thế nào để cư xử như thục nữ cả tiếng đồng hồ. Đó là mấy điều ta nghe được từ [Sứ giả] đó.

“ Làm gì có chuyện như vậy ! Tôi đối đãi với mọi người đều như nhau !! Không có biệt đãi Nert-sama đâu. “ [Silica]

Hở ? Tại sao lại thế nhỉ ? Tiểu thư Silica càng phủ nhận thì chỉ càng kéo nàng ta xuống hố mà thôi.

Nhìn đi, mọi người trong phòng đều cho họ ánh nhìn ấm áp, liền ngay cả Nert giống như cũng hiểu được gì đó, mặt bắt đầu đỏ kìa.

“...... Silica, thật xin lỗi. Ta không có nhận ra. “ [Nert]

“Ohhh!!! Cuối cùng ngài cũng hiểu được cảm xúc của cô ấy! Tốt thật đó! Tôi rất mừng cho cô đó, tiểu thư Silica! Tình cảm của cô cuối cùng cũng được truyền đạt tới rồi.“ [Bertia]

Nert che miệng, xin lỗi trong lúc đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Bertia ngược lại thì rất vừa lòng và còn cười vui vẻ nữa.

Nhưng mà...

“BER-TI-A-SAMA!!! Hãy chuẩn bị tinh thần đi! Tôi không để cô thoát dễ dàng đâu!!” [Silica]

“Si-Silica-sama? Tại sao cô lại nổi giận...” [Bertia]

Cuối cùng thì nàng cũng hiểu mình đang ở trong tình huống nào, mặt của Bertia nhăn lại.

Tuy nhiên, có vẻ như nàng vẫn không hiểu được tại sao tiểu thư Silica lại cực kì tức giận với nàng ấy.

Nàng có thể cảm thấy nàng đang gặp nguy bởi vì cơn giận của tiểu thư Silica. Nàng liền ngay lập tức nhìn chung quanh để cầu cứu, cuối cùng thì nhìn đến ta.

Ờm thì, gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.

Cho nên nàng đi ngoan ngoãn tiếp nhận lửa giận đi nha.

Bertia, người đang cố gắng tiếp cận khi nàng nhìn thấy ta gật đầu, liền bị tóm hoàn hảo ngay từ bước đầu tiên bởi tiểu thư Silica.

“Đ-điện hạ...ạ...ạ” [Bertia]

“Điện hạ Cecil, tôi có thể mượn tiểu thư Bertia một chút không?” [Silica]

Với giọng điệu không chấp nhận sự từ chối, tiểu thư Silica xin phép ta.

“ Thôi, lần này là Bertia không đúng. Vậy đi, nếu chỉ hai tiếng thì được chứ ? “ [Cecil]

Mặc dù Bertia là vị hôn thê của ta, nàng vẫn tự do được làm điều nàng muốn. Nếu không phải là dịp trọng đại gì, không cần nàng phải hỏi xin sự cho phép của ta... Tất nhiên là ta vẫn sẽ trả lời nếu ta được hỏi.

Tiện thể thì, giới hạn 2 giờ không phải vì ta có công việc gì với Bertia cả. Chỉ đơn giản là vì ta muốn “ Dừng ở đó được rồi. “ và chống lưng một chút cho nàng ấy vậy

Ta có thể nghe được “ Chẳng phải hai tiếng là hơi lâu sao ?”, nhưng ta không nghĩ thế.

“ Nhiêu đó là đủ rồi. Tôi sẽ nghiêm túc chỉ dạy Bertia cái gì gọi là trái – tim - thiếu - nữ. “[Silica]

Với nụ cười của tiểu thư Silica, mặc dù không nhiều như Nert hay Bertia, ta cũng có sợ đấy.

Lửa giận của phụ nữ... thiếu nữ là thứ không nên khơi dậy.

“ Điện, điện hạ, cứu em.... “

“Ah, bởi vì nàng là vợ ta, ta đoán ta nên gọi nó là huấn luyện dành cho hoàng hậu nhỉ.”[Cecil]

“Em cảm giác có chút không đúng! “ [Bertia]

“ Thành thật xin lỗi, sau đó làm lành với bạn thân của nàng nhé. “

“.........”

Ngay cả khi rơi lệ, Bertia vẫn trầm mặc.

Đối với Bertia mà nói tiểu thư Silica là người bạn không thể thay thế. Ta chắc là nàng không muốn bạn thân của mình tức giận và gây gỗ với nàng ta.

Ánh mắt níu kéo mà nàng đang hướng đến ta từ từ chuyển qua tiểu thư Silica, người đang nắm lấy tay nàng ấy.

Với Bertia, người đang liếc lên liến xuống nhìn nàng ta, tiểu thư Silica liền nở nụ cười.

Trong một khoảnh khắc, ta nghĩ mình vừa thấy ảo giác của một trận cuồng phong.

“....Nếu nàng nghe lời nàng ấy, và xin lỗi đàng hoàng, ta nghĩ nàng ấy sẽ tha lỗi cho nàng thôi. “ [Cecil]

Một con vật nhỏ đang run rẩy đằng đó kìa.

Bertia hệt như một con thú nhỏ run rẩy đầy phiền muôn trong lúc cầu xin sự tha thứ từ chủ nhân của mình bây giờ. Thật lòng thì nó khá là thú vị và dễ thương.

“ Tùy vào Bertia thành tâm như thế nào. “ [Silica]

Silica ngượng ngùng xoay lưng lại với Bertia. Bertia vẫn chưa nhận ra nhưng ánh mắt của tiểu thư Silica dần ấm áp trong lúc có cái biểu cảm [Thật là hết cách với đứa trẻ này.].

Thực chất thì địa vị của tiểu thư Silica thấp hơn Bertia, vậy nên không cần phải hỏi xin sự tha thứ từ nàng ta.

Nếu nàng ấy chỉ cần dùng địa vị xã hội của mình và ra lệnh cho nàng ta [Tha thứ nàng] thì với địa vị của tiểu thư Silica, nàng ta không thể từ chối nàng ấy.

Nhưng Bertia sẽ không làm thế.

Hơn cả làm thế, nàng cố gắng xin tha thứ như một người bạn. Bằng cách làm đó, nàng có thể làm tăng hoặc giảm cơn giận của nàng ta.

“......V-vậy thì, Ne-Nert-sama, về cuộc nói chu-ện này, ch-chúng ta sẽ giải quyết một ngày nào đó. Tôi cần phải trò chuyện v-vớ-i Bertia-sama, vì vậy, tôi sẽ xin phép đi trước. Tạm biệt mọi người! “ [Silica]

Tiểu thư Silica tạo ấn tượng cho mọi người rằng nàng ta đã lấy lại tự chủ, nắm cánh tay của Bertia và rời khỏi chỗ này.

......Nhưng mặt nàng ta thì đỏ như củ cải.... và nàng ta vừa nói lắp phải không?

Chỉ nhìn đơn giản bằng mắt thôi cũng biết nàng ta chưa hồi phục sau cơn hoảng loạn.

Ngay cả trái tim của Nert cũng giật thót một chút.

Bất kể điều đó, hòa bình trở lại phòng hội học sinh sau khi Bertia và tiểu thư Silica rời khỏi nơi này.

Có vẻ như bài thuyết giáo của tiểu thư Silica sau đó đã dài đúng hai giờ.

Ta không biết Bertia bị la rầy như thế nào, nhưng sau đó Bertia sợ tiểu thư Silica cực kì. Trong buổi tiệc trà, tiểu thư yêu bánh ngọt như Bertia thậm chí dâng tặng điểm tâm yêu thích của mình với khuôn mặt đầy nước mắt. Không cần nhắc tới thì trong lúc dâng, Bertia còn lẩm bẩm [ Trái tim thiếu nữ thật mỏng manh.], [Mọi người sẽ ghét bạn nếu bạn quá vô tư.] hay [Khi được ra tín hiệu thì mình phải ngậm mồm lại.]. Sau đó nàng ấy dừng việc lật tẩy tình yêu của người khác và luôn nhìn tiểu thư Silica khi những gì nàng nói còn chưa rõ ràng. Ta nghĩ nàng rất sợ nàng ta bây giờ rồi.

Truyện Chữ Hay