“À, buổi chiều tốt lành, Bertia.” [Cecil]
Ta tìm được nàng ngay khi ta nhìn thấy được khu vườn.
Với vị thế là con gái của thủ tướng kiêm hầu tước và là vị hôn thê của thái tử, cấp bậc của nàng chỉ dưới Shaun. Bằng chứng cho việc đó là, nàng có thể tổ chức tiệc ở cánh phía đông của khu vườn, một trong những chỗ tốt nhất của trường và những người tham gia tiệc của nàng đồng thời cũng có sức ảnh hưởng khá lớn, dẫn tới tiệc trà của nàng càng nổi bật hơn nữa.
Nhân tiện, trên đường đến đây ta đã hỏi Shaun tại sao em ấy không tổ chức tiệc trà, nhưng lý do của đệ ấy là [Bởi vì em muốn thấy hoàng huynh trước nên tiệc trà của em lúc 4 giờ chiều mới bắt đầu]. Ta có cảm giác nó cận kề tuyến bro-con rồi, nhưng ta hy vọng đó chỉ là ta tưởng tượng.
Ừ, cứ để nó là tưởng tượng.
“Đ-đ-đ-đ-điện hạ!? T-tại sao ngài lại ở đây? Không phải ngài sẽ đến trễ sao? Với lại, những mục tiêu công lượ... thành viên của hội học sinh cũng tới đây nữa ạ?” [Bertia]
Vì toàn bộ thanh viên của hội học sinh đang ở đây, cộng thêm việc chúng ta rất bắt mắt, nàng nhanh chóng phát hiện chúng ta và vội chào hỏi trong ngạc nhiên.
… hửm? Sao nàng ấy lại giật mình? Không phải chúng ta hẹn gặp nhau vào giờ này sao? Ta đâu có nói với nàng rằng chúng ta sẽ đến trễ.
Liệu có phải nàng ấy hoảng hốt vì tất cả thành viên của hội học sinh đột nhiên đến?
Nhưng ta cảm giác nó không chỉ là như vậy.
“Nàng hay nói chuyện buồn cười thật Bertia. Không đời nào ta lại đến trễ buổi tiệc trà mừng ngày nhập học của nàng được đúng không?” [Cecil]
“Không, nhưng…” [Bertia]
Bertia có vẻ đang thắc mắc và mắt nàng bắt đầu nhìn chung quanh.
Nàng ấy mở miệng rồi khép miệng lại vài lần nhưng không một chữ nào đi ra. Ta chắc rằng nàng có cái gì muốn hỏi ta đây.
“Đã lâu rồi không gặp, điện hạ Cecil. Tôi là Joanna Celtswarren. Tôi có thể nói chuyện với ngài được không?” [Joanna]
Đột nhiên vị nữ quý tộc bên cạnh nàng nói với ta.
… công tước tiểu thư Joanna Celtswarren.
Ta có chút bất ngờ là nàng được mời đến buổi tiệc trà của Bertia.
Tiểu thư Joanna là bạn cùng lớp với ta, cũng là họ hàng đời hai của ta và Shaun.
Với địa vị trời ban, tài năng và khí chất lôi cuốn, thêm việc chúng ta bằng tuổi nhau, nàng ta từng là một trong những ứng cử viên cho vị trí hôn thê của ta.
Bởi vì thế, cho dù chưa hề làm một cuộc gặp mặt hôn nhân nào, chúng ta cũng đã gặp qua vài lần.
Nhưng cuối cùng, Bertia trở thành hôn thê của ta và nàng ấy…… giờ là một trong những ứng cử viên hôn thê của Shaun.
Xét đến cùng thì nàng ta vẫn chỉ là [ứng cử viên]. Vì Shaun không giỏi đối phó với nàng ấy, cuộc nói chuyện về hôn ước ngừng tại đó.
Dù hôn nhân chính trị là một trong những bổn phận của hoàng tộc, nếu được thì sẽ tốt hơn nếu công bố nó một khi quan hệ giữa Shaun và tiểu thư Joanna trở nên vững chắc hơn hẳn. Đó là vì sao mọi người dừng việc dàn xếp sâu hơn nữa với lí do [Tạo thời gian cho họ bồi bổ tình cảm].
À nhưng, thời hạn là [cho tới khi họ tốt nghiệp].
“Lâu rồi không gặp tiểu thư Joanna, nàng cứ nói đi ta không ngại đâu.” [Cecil]
“Vậy thì tôi xin phép. Tiểu thư Bertia đã nghĩ rằng vì ngài là một người bận rộn, ngài rất có khả năng sẽ không đến kịp buổi tiệc trà hôm nay và nàng ấy đã khá lo lắng vì điều ấy trước đó. Nó có thể là sự mâu thuẫn giữa mong chờ ngài đến nhưng cũng không muốn ngài làm quá sức. Dáng vẻ đứng ngồi không yên của nàng ấy lúc nàng nhìn xung quanh để tìm bóng hình ngài và vẻ mặt bất ngờ khi thấy ngài đáng yêu tới nỗi…” [Joanna]
“Ch-chờ một chút tiểu thư Joanna, ngài đang……” [Bertia]
“Điện hạ, ngài thật sự rất được yêu mến đấy.” [Joanna]
Hoàn mỹ lờ đi tiểu thư Bertia đang bối rối, che giấu nụ cười trên môi, nàng ta trông có vẻ rất vui……
Aa… ta có thể thấy được nàng ấy đang thích thú nhìn phản ứng của Bertia trong khi đang trêu ghẹo nàng.
“Nếu là như vậy, ta đã xài hết may mắn của mình khi trở thành hôn phu của nàng ấy.” [Cecil]
“Fu fu fu… Ngài nói rất đúng. Khi tôi lần đầu gặp nàng, cố gắng bảo vệ tôi khỏi những tên quý tộc đang cố tiếp cận tôi, nàng nói với họ [Ta có chuyện cần nói với nàng ấy. Xin hãy dừng tại đây. Ngươi không biết ta là ai sao? Ta chính là h-h-hoàng hậu tương lai ngươi biết không hả! Là hôn thê của đ-điện hạ C-Cecil hiểu không? Ngươi thật lớn mật khi dám chống lại ta!] với đôi má đỏ bừng và che chở tôi. Lúc đó… tiểu thư Bertia dễ thương tới nỗi tôi có thể đem lòng yêu nàng mà không hay biết.” [Joanna]
“Ch-chuyện như vậy chưa hề xảy ra, tôi đã tao nhã…” [Bertia]
“Đó là vì Bertia rất dễ xấu hổ. Có điều ta lại không hề hay biết có chuyện như vậy diễn ra. Xin nàng đừng làm gì nguy hiểm được không?” [Cecil]
“Nó không nguy hiểm chút…” [Bertia]
“Địa vị của nàng là hôn thê của ta sẽ không thể bảo vệ nàng khỏi mọi thứ đâu nàng hiểu không? Đặc biệt là nếu liên quan tới một người đàn ông khác thì có khả năng nó sẽ không diễn ra theo ý muốn. Khi gặp nguy hiểm, hãy tìm ai đó đối phó với chúng hoặc xử lí chúng bằng số liệu.” [Cecil]
Bước gần tới Bertia người đang bối rối và đỏ bừng mặt, ta nhìn qua mặt nàng và xoa đầu của nàng.
Giúp đỡ người khác là một hành động đáng khen nhưng khi nó kèm theo cả nguy hiểm thì ta không thể bỏ qua được.
Bertia rất thẳng thắn theo cả hai chiều hướng tốt và xấu, vì thế nàng ấy rất dễ lâm vào nguy hiểm. Đó là lí do tại sao ta mong nàng cảnh giác hơn khi không có ta ở bên cạnh.
“Ể… nhưng… em là phản diện.” [Bertia]
“Bertia, câu trả lời của nàng là?” [Cecil]
“... vâng.” [Bertia]
Khi nàng định tìm cớ để nói, ta tăng thêm áp lực lên ánh nhìn của ta và mỉm cười nhìn nàng…… Bằng cách nào đó mặt nàng càng đỏ hơn nữa trong khi gật đầu.
Nàng có thật sự hiểu không nhỉ?
“A nhưng! Không còn gì để lo lắng nữa! Em, trong vòng hai năm mà điện hạ đang học tại đây, đã kết bạn…… ý em là tùy tùng! Hãy nhìn đi!” [Bertia]
Mặt đỏ lên, nàng bỗng nhiên nhận ra rằng nàng vẫn chưa giới thiệu các thiếu nữ đang ngồi cạnh nàng trong buổi tiệc trà.
“Em xin giới thiệu cho ngài! Bắt đầu từ bên phải của em, Công tước tiểu thư Joanna Celtswarren, Bá tước tiểu thư Silica Ruena, Hầu tước tiểu thư Anne Kogares. Anne là tiền bối từ năm hai, Joanna học cùng năm với điện hạ, là năm ba. Tất cả bọn họ đều là [Nữ quý tộc phản diện] hết ngài biết không?!” [Bertia][note13566]
Nnn? Có phải nàng ấy vừa rất tự nhiên mà sử dụng thuật ngữ từ thế giới cũ của nàng không?
Hơn nữa trước đó, nàng ấy liên tục thay đổi lời của nàng từ [Bạn] cho tới [Tùy tùng].
Vì giữa họ có người có cùng địa vị hoặc địa vị cao hơn cả nàng, không phải làm như vậy khá là tệ sao?
Không còn cách nào khác, ta cần phải cảnh báo nàng một chút.
Sau khi chào hỏi với nhiều vị nữ quý tộc và giới thiệu thành viên hội của mình, ta khiển trách nàng một hồi.
“Bertia, nếu họ [xứng đáng làm đối thủ của nàng] thì gọi họ là tùy tùng không phải rất thất lễ sao? Họ là những bạn yêu quý của nàng mà phải không?” [Cecil]
“Không họ không phải… không ưm… Ý em là đúng vậy… Em xin lỗi.” [Bertia]
Bị ta chỉ ra, nàng ấy định phản bác lại, nhưng cuối cùng nàng nhận ra nó sẽ không tốt khi nói ra và thành thật gật đầu nhận lỗi.
Ta nghĩ nàng ấy muốn phản bác như một phản diện sẽ làm, nhưng ngay giây phút nàng ấy được nhìn bằng những đôi mắt ấm áp của họ, nó đã thất bại rồi hiểu không?
Thay vì cố gắng là những điều không thể và hạ thấp giá trị bản thân, ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu nàng bỏ cuộc làm điều đó.
“Điện hạ Cecil, chúng tôi là [Cộng đồng những người yêu mến tiểu thư Bertia] nên theo một nghĩa nào đó chúng ta đúng là tùy tùng của nàng, xin đừng để ý.” [Joanna]
“Cộng đồng những người yêu mến Bertia…? Tiểu thư Joanna đó là cái gì vậy?” [Cecil]
“Fu fu fu……, nó chưa phải là chính thức nên tôi không thể nói sâu vào chi tiết nhưng xin cứ hiểu như là tập hợp những người hâm mộ tiểu thư Bertia. Tất cả bọn họ một là fan của cuốn sách [Chính là mùa này! Tuyển tập những địa điểm đáng đến của thủ đô!]. Hoặc là những người yêu mến nàng sau khi thấy nàng cố hết sức để che giấu sự thiện lương của nàng ấy trong buổi ra mắt và muốn che chở nàng. Hoặc thậm chí những người yêu thích dáng vẻ muốn khóc của nàng khi mọi chuyện không như ý muốn nhưng vẫn cố làm nó.” [Joanna]
“Ể? Chờ đã, chuyện gì đang xảy ra vậy tiểu thư Joanna?” [Bertia]
“Nhìn tiểu thư Bertia thật sự là chữa lành cho chúng ta đúng không?” [Anne]
“Tiểu thư Anne, tôi không phải là người như vậy…” [Bertia]
“Xã hội thượng lưu là nơi mà mọi người chỉ quan tâm đến địa vị của họ, càng có nhiều người với dụng ý khác đến tiếp cận tôi. Giữa rừng người đó, tiểu thư Bertia người không hay thành thật với bản thân cho dù rất dịu dàng thật sự rất trong sáng làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi ở bên cạnh nàng.” [Cynthia]
“Cả tiểu thư Cynthia nữa?” [Bertia]
“Tôi phải miêu tả thế nào nhỉ…… Tôi không thể để cô ấy ở một mình được. Để đứa trẻ này lớn lên mà không bị vấy bẩn, tôi phải bảo vệ cô ấy! Cảm giác như thế đột nhiên nhảy ra.” [Silica]
“Đó đã là từ góc nhìn của một người mẹ rồi mà!? Tiểu thư Silica, chúng ta bằng tuổi mà phải không!?”
Bertia bị chấn động khi bị nói như vậy bởi người đáng ra là tùy tùng của nàng. Các cô gái trông rất vui khi nhìn Bertia.
Mặc dù đã học lễ nghi, nàng vẫn hay phạm sai lầm trong những sự kiện xã giao giống như vậy. Những nữ quý tộc xuất sắc và nổi tiếng này đã thành đồng minh của nàng… hoặc ta nên nói là người bảo hộ.
Thêm nữa là, bọn họ vô thức trở thành như vậy.
“Mou mou mou! Mọi người đùa quá trớn rồi đấy! Xin đừng trêu tôi nữa!” [Bertia]
Bertia, hãy cố nhận ra rằng khi họ bắt đầu trêu em, nó đã không còn là [đùa giỡn] nữa.
“Thay vì nói chuyện đó! Điện hạ, trên đường tới đây ngài có thấy một thiếu nữ dễ thương chơi đùa với một con chim trắng không?” [Bertia
Mỉm cười yếu ớt với nàng, người đang gượng ép thay đổi chủ đề, ta cố nghĩ về điều nàng ấy đang nói.
Nghĩ lại thì, đúng là khi đến đây ta có thấy một học sinh nữ chạy theo một chú chim trắng trong khi cười và nói [Đợi đã~].
“Hừmmm có phải là thiếu nữ đó không? Ta có thấy một học viên nữ đuổi theo một con chim trắng, nàng ta cười với tông giọng cao vút nghe như người phê thuốc. Đôi khi nàng ta lại làm mấy hành động mờ ám như liếc nhìn ta và đột nhiên nói chuyện với con chim. Nhưng vì ta gần trễ giờ cho tiệc trà của Bertia, ta chỉ nhờ Kulgan báo lại cho giáo viên rồi sau đó đến đây. Có vấn đề gì không?” [Cecil]
“P-phê thuốc!? Ngài không thấy thu hút hay có hứng thú với nàng ấy sao?” [Bertia]
“Ta có nghĩ nàng ta là người kì quái, còn khá là nguy hiểm nữa. Nhưng so với người nói chuyện với một con chim, một thiếu nữ đem một con cáo đen làm thành khăn quàng càng thú vị hơn.” [Cecil]
“N-nữ chính…… s-sự kiện gặp mặt đã……” [Bertia]
Giới thiệu bản thân xong, ta ngồi xuống ghế được sắp bên cạnh nàng, ta có thể nghe nàng ấy lầm bầm gì đó với vẻ mặt hoảng hốt.
Thực tế, nàng ấy muốn ôm đầu của nàng, tuy nhiên vì nàng lo lắng về những người xung quanh, nàng chỉ có thể che mặt bằng cây quạt và cố kìm nén lại.
“A đúng rồi! Hoa hồng! Chuyện gì xảy ra với hoa hồng vậy ạ?” [Bertia]
“Như yêu cầu, ta đã chuẩn bị nó làm quà chúc mừng cho nàng…… Zeno.” [Cecil]
Gọi tên Zeno người đang đứng sau ta như cái bóng của ta, hắn liền đưa cho nàng đoá hoa hồng ấy.
Nhân tiện thì tinh linh Kuro đang đứng đằng sau Bertia…… giả vờ là nữ hầu của nàng.
Một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng 10 tuổi với mái tóc đen.
Mặc chiếc váy ren với độ phồng kì lạ dài tới gối. Trên đầu nó có hai đôi tai cáo……. Ta có cảm giác ta sẽ mất rất nhiều thứ nếu ta chạm vào nó.
Có lẽ những người không có khả năng thấy tinh linh sẽ không thấy được đôi tai của nó…… mà cho dù ngươi thấy được, ngươi vẫn cảm nhận được luồng khí cấm chạm vương vẩn.
“Bertia, chúc mừng nàng đã nhập học. Ta thật vui khi có nhiều cơ hội gặp mặt nàng hơn.” [Cecil]
“Cảm ơn ngài rất nhiều thưa điện hạ……… Chờ đã tại sao nó lại là chậu cây!? Hơn nữa, không phải hoa hồng xanh là vật phẩm quý giá trong truyền thuyết sao!!” [Bertia]
Phản xạ cầm lấy hoa hồng của ta, một khi nàng ấy xác nhận lại đóa hoa trên tay nàng, nàng ấy suýt làm rơi nó trong cơn sốc.
Ta đã nhổ hết gai nhọn, và vì ta đã bọc nó lại nên khả năng nàng bị thương rất thấp, nhưng việc nó rất nguy hiểm vẫn không thay đổi.
“Bertia này, hãy cầm nó cẩn thận. Hoa hồng này không phải tự nhiên nảy mầm mà được ta trồng bằng cách sử dụng vài thủ thuật. Là một vật quý giá trong truyền thuyết, tuy nó không đáng giá gì, nhưng với những người dày công nghiên cứu để có màu này, nó là một tài nguyên nếu được sản xuất nhiều và đem bán” [Cecil]
“Rốt cuộc lần này ngài đã phát minh ra cái gì rồi.” [Bertia]
“Vì Bertia thích màu này, ta đã cố gắng làm màu bông hồng trùng với sở thích của nàng. Nhân tiện vì ta chỉ làm cái này cho nàng, nên nó là vật có một không hai. Đừng làm rớt nó hay làm héo nó nhé? Cho dù nàng muốn ta làm thêm cái nữa, ta cũng không dễ dàng làm được đâu.” [Cecil]
“Bằng cách nào đó, em cảm giác trách nhiệm của em thật lớn lao…” [Bertia]
“Nah, vì em có nó trong tay rồi, em có thể làm gì mà em muốn. Chỉ là ta đã cố làm nó trúng với màu em thích. Nếu em không thích nó thì cứ thoải mái bỏ đi.” [Cecil]
“......” [Bertia]
Ồ? Hình như cơ thể Bertia đông lại khi nàng ôm chậu hoa.
Những người khác đang tận hưởng buổi tiệc trà khi nhìn về phía chúng ta, bằng cách nào đó mặt họ co lại trong khoảnh khắc vừa rồi…… Gần đây xung quanh ta hay làm vẻ mặt đó, nên ta cũng không để ý lắm.
Bản thân Bertia cũng tỉnh lại và thì thầm [Đối thủ là vị hoàng tử robot đó mi hiểu không, nếu mi quan tâm đến nó thì mi sẽ thua].
“E hèm. Xin hãy bỏ qua cho sự thất lễ của em. Nhân tiện thì điện hạ, ngoài đóa hoa này, ngài có mang theo một bó hoa hồng đỏ bình thường khác đến đây và đưa nó cho thiếu nữ vui đùa với con chim trắng không?” [Bertia]
“Thứ ta chuẩn bị làm quà cho nàng chỉ có cái này. ta cảm thấy hoa hồng đỏ bình thường sẽ không đủ khi ta làm nó, lẽ nào nàng thích cái đó hơn sao?” [Cecil]
Ta đã làm nó trùng với màu yêu thích của Bertia, có phải là sai lầm không?
“Em nghĩ đó là một màu đẹp vô cùng. Hơn nữa nó có hơi đậm… giống đôi mắt của điện hạ…… Không ý em không phải thế! Ý của em là em thích nó vì nó là một màu sắc đẹp đẽ.” [Bertia]
Giống như ta đã đoán, nàng thích màu sắc đó vì đó là màu của ta.
Hơn cả việc không thể chống chế lại nó, gương mặt của nàng cũng bắt đầu biến đỏ.
Ta thật sự nghĩ đó là điểm độc đáo của nàng ấy.
…… Bertia thật sự làm ta cảm thấy giải trí mà.
“Điện hạ, vậy ngài có đưa bông hoa hồng cho thiếu nữ đó không?” [Bertia]
“Ta nghĩ đó là chuyện đương nhiên khi ta không đưa quà đáng lí là của nàng cho một cô gái kì quặc qua đường đúng chứ?” [Cecil]
“Đương nhiên huh…” [Bertia]
Bertia bắt đầu nhìn chằm chằm vào chậu hoa hồng trong tay nàng.
Cho dù nàng nhìn chằm chằm vào nó, nàng cũng không tìm được dấu vết của một cành bị rút ra đâu…… nghĩ như vậy, biểu cảm của nàng từ từ thay đổi. Đầu tiên là một khuôn mặt khó xử, rồi mặt nàng dần ấm lên như một bông hoa sắp nở. Cuối cùng gương mặt nàng sáng rực rỡ như hoa hồng nở rộ tuyệt đẹp.
“...... Vì sự việc đã xảy ra rồi. chỉ lần này thôi, sẽ ổn nếu mình cảm thấy hạnh phúc đúng không?” [Bertia]
Nàng nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, không để ai khác nghe thấy. Nghe được điều đó cơ thể ta đột nhiên cảm thấy lạ và ngực ta thắt lại.
Sau đó, buổi tiệc trà kết thúc. Từ câu chuyện ta nghe được khi ta tiễn nàng về kí túc xá của nàng, hôm nay khi trên đường đến buổi tiệc của Bertia, ta đáng lẽ phải chú ý đến nữ chính và bắt đầu có hứng thú với nàng ta. Từ bó hoa hồng mà ta định tặng cho Bertia, ta sẽ rút ra một cành rồi đưa cho nàng ta và [Sự kiện gặp gỡ] sẽ kích hoạt lúc đó.
Nàng ấy đã than phiền về ta ở đó…… nhưng cứ nghĩ đi, không còn cách nào khác khi ta có hứng thú với một thiếu nữ lấy một con cáo đen làm khăn quàng cổ hơn là một thiếu nữ chơi đùa cùng chim.
Thêm vào đó, ta đã sẵn thỏa mãn khi có thể thấy gương mặt của Bertia và phản ứng thú vị của nàng ấy, còn cả một chút phản ứng từ thành viên của hội học sinh nữa.