Jinrou e no Tensei, Maou no Fukukan

chương 13 : phòng thủ ruyn height (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

( Edit : Hello mọi người, anh em Hit_Game team sau một tháng ôn thi địa ngục đã trở lại rồi đây. Mong anh em đọc truyện tiếp tục ủng hộ team nhé. Thân !!! )

*******************************************

Nửa tháng đã trôi qua tính từ khi khi chúng tôi chiếm đóng Ruyn Height.

Giờ đây thành phố dừng như cũng đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại, dần dần khôi phục dáng vẻ của một thành phố thương mại vốn có.

Trước kia, nơi này vốn là một đầu mối của nhiều loại mặt hàng cũng như là nơi giao nhau của các tuyến đường thương mại nên có rất nhiều đoàn lữ hành đến và đi qua đây. Nhưng kể từ khi bị chúng tôi chiếm đóng thì nó không còn nhộn nhịp như trước nữa, bù lại cơ hội để họ có thể giao thương với loài Quỷ lại được mở ra.

“ Công việc kinh doanh thế nào rồi ?”

Hiện tại tôi đang đi thăm đoàn lữ hành của Khuyển Nhân tại cổng phía Nam của thành phố.

Ở đó lúc này có khoảng chục tay Khuyển Nhân đứng cùng với những chiếc xe chở hàng hóa được một đống người bi xung quanh…..không hề Khuyển Nhân nào trong số họ.

“ Ah, Vaito-kun.”

Faan-oneechan, người phụ trách cổng phía nam liền nở một nụ cười khi nhìn thấy tôi.

“ Việc kinh doanh khá tốt. Nhìn này, chị còn nhận được rất nhiều đồ trang sức bằng bạc nữa !”

“ Hối lộ là không tốt..”

Nhìn vô chiếc nhân và dây chuyền bằng bạc của Faan-oneechan, tôi chỉ có thể thờ dài bất lực.

Trong thế giới của loài Quỷ, nơi mà sức mạnh được coi là tuyệt đối thì việc giải thích cho họ hiểu của sai trái việc nhận hối lộ là vô cùng khó khăn. Thế nên tôi đành nhanh chóng từ bỏ ý định này.

“ Này Vaito-kun, không phải Khuyển Nhân ghét bạc sao ?”

Vì Faan-oneechan cầm chiếc nhân bạc với khuôn mặt tò mò nên tôi đành phải giải thích.

“Đó là tin đồn thất thiệt mà con người rêu rao thôi.”

“Tin đồn ?”

Nhìn Faan-oneechan vẫn đang chưa hiểu lắm, tôi nói tiếp.

“Do trình độ làm đồ Bạc của Khuyển Nhân hơn hẳn con người,thành ra họ trở nên ghen ghét rồi tung ra cái tin đồn như thế.”

Hậu quả là các Khuyển Nhân bị đẩy ra khỏi các khu mỏ và phải sống ẩn dật trong núi rừng.

Nhưng cả như thế, các khuyển nhân cũng không hề thù ghét con người. Tôi thấy thật tiếc cho họ.

Sau đó tôi hỏi Faan-oneechan tình hình ở đây.

“Việc giao thương với con người tiến triển tốt chứ?”

“Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi. Lúc đầu thì có hơi sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ và cách hành xử của các Khuyển nhân, dần dần họ cũng quen với nó.”

Khi tôi nhìn xung quanh thì thấy có vài thương nhân con người tụ tập ở đây. Mặc dù còn hơi nhút nhát như khi tới phần trả giá thì có vẻ như mấy cái lo sợ đó của họ bay đi đâu hết.

(Edit : sự quyến rũ của đồng tiền chăng :v )

“Mấy cái muỗng bạc này, nếu tôi mua 50 có thể khuyến mãi 5 cái không?”

“Ba cái thôi thì được.”

“Được rồi, thỏa thuận thế.”

“Khuyển Nhân-san. Ông có muốn muối từ biển phía nam không?

“So với muối thì tôi muốn đường cát hơn.”

“Nhưng sẽ mắc hơn chút đấy.”

Hmm, hmm, cũng không đến nỗi nào. Nếu không tính đến lợi ích về quân sự thì việc mang nhưng Khuyển Nhân tới âu cũng có ích.

Nhưng để cho chắc, tôi dặn Faan-oneechan lúc này vẫn đang nhìn những món đồ Bạc mà cười toe toét.

“Nếu có phát sinh tranh chấp gì, chị nhớ báo cho Hiệp hội Thương mại của Ryun Height nhé. Đừng có tự ý xử lý nó.”

“Ừ.”

Faan-oneechan tuy thoạt nhìn là một người tùy tiện, nhưng cô ấy là một người có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ. Nên sẽ ổn thôi, chắc thế.

Trong lúc nghỉ giải lao một chút, tôi có mua ít trái cây của một đoàn lữ hành tới từ các Quốc gia ở phía Nam. Trông nó khá giống quả dứa trong kiếp trước của tôi nhưng khác ở chỗ là nó có ruột màu xanh lá cây.

“Nó ngon chứ ?”

“Hmm, em nghĩ cũng không đến nỗi nào.”

Tôi trả tiền miếng trái cây cho một Khuyển nhân trông khá giống một con borzoi.

( Note : borzoi là một giống chó. )

Mùi thơm thì hoàn hảo, nhưng độ ngọt thì không được như vậy. Có lẽ trái cây trong kiếp trước của tôi được trồng sao cho có vị ngọt hơn thông thường.

Và trong lúc đang tận hưởng mùi vị của cái trái giống trái dứa mà tôi còn chả biết tên, thì đột nhiên có một sự náo loạn từ những Khuyển Nhân và Người Sói.

“Có chuyện gì vậy ?”

Trong khi những thuộc hạ của mình còn chưa kịp báo cáo thì tai tôi bỗng cảm nhận được một thứ gì đó không ổn.

Là tiếng hú báo động. Hình như là từ của phía Bắc.

Ba tiếng hú liên tiếp vang lên!

Đó là báo động địch tấn công.

Trước khi tôi kịp ra lệnh, thì Faan đã đứng dậy.

“Đóng cửa nam lại! Thông báo cho các đoàn thương nhân đó vào trong thành ẩn nấp.”

Tôi liền nuốt quả dứa xanh đó xuống rồi ngay lập tứ biến hình.

Những con người xung quanh thấy tôi thấy thế sợ đến mức không đứng lên nổi, nhưng giờ không phải lúc để quan tâm tới mấy thứ đó. Bởi vì tôi chẳng thể nào hú lên được nếu không biến hình.

“Gâu gâu, ẳng ẳng!”

(Edit : Tiếng chó chuẩn nó phải như thế :3 )

Tôi phát lệnh khẩn cấp cho toàn đội quân Người Sói và Khuyển Nhân. Nghe thấy mệnh lệnh của tôi tất cả liền ngay lập tức di chuyển.

Sau đó tôi liền chọn ra vài người từ trong đội canh giữ của phía Nam.

“Đội Jerik, đội Monza và đội Hamman theo tôi! Còn lại bảo vệ nơi này và người dân trước khi có mệnh lệnh khác!”

Ngay khi tôi ra lệnh, những người được chỉ định đồng loạt biến hình. Những tiếng hét sợ hãi bắt đầu vang lên xung quanh nhiều hơn, nhưng trong tình huống này, tôi cũng đành chịu thôi.

“Đi nào !”

Với 3 tổ đội với tổng cộng 12 người, tôi rời khỏi cửa nam. Trong lúc đang phóng đi trên những mái nhà, tôi có thể nghe thấy tiếng hú của người sói từ xung quanh truyền đến.

“Là kẻ địch!”

“Chúng ở gần đây.”

“Khá mạnh.”

Những tiếng hú vang lên nhanh chóng truyền đi thông báo về sự tấn công của kẻ địch. Và chỉ có người sói mới nghe hiểu được chúng.

Tuy nhiên những tiếng hú đó rất ngắn gọn, cho nên không thể đánh giá được mức độ nghiêm trọng của nó.

Chẳng hạn như, Khi nói “Khá mạnh” thì bạn chẳng thể nào biết được đó là nhận xét rút ra từ thực chiến hay chỉ đơn thuần là trông kẻ địch khá mạnh .

Làm ơn, đừng động thủ vội !

Quay lại dinh thự của Lãnh Chúa,

từ nơi này tôi lại lấy ra thêm ba đội nữa. Tính toán thì có 24 người, xấp xỉ một nửa số Người Sói đóng ở đây.

Khi tôi vừa chạy tới cửa thành Bắc, các Khuyển Nhân đang canh gác ở đó lắp bắp báo cáo.

“Vaito-sama, quân địch đã đến!”

“Ta biết rồi, không cần hú báo động nữa. Chúng ở đâu?”

Nói đoạn tôi liền nhảy lên tháp canh trên bức tường thành. Những Người Sói khác cũng quan sát kẻ địch từ vị trí của mình.

Hammam, người sói với mái tóc nâu đen, thì thầm với giọng bình thản. Do anh ta tới từ xa mạc cho nên thị giác khá tốt, mặc dù thân là một Người Sói.

“Chỉ huy. Nhìn cờ hiệu của chúng, hình như là quân Liên minh Mirarudia liên kết với Tuban.”

Tuban là thành phố công nghiệp ở phía bắc Ryun Height. Và nếu tôi nhớ không nhầm thì họ có một đơn vị cung thủ. Mặc dù chưa được xác nhận.

Monza, một người có tính cách vô tư,cô hơi nghiêng đầu sang một bên và lên tiếng.

“Tuban này hình như không phải là một thành phố lớn đúng không? Nhìn qua số lượng bộ binh và kỵ binh của họ chắc cũng vào khoảng tầm 400 người?”

“ Khí tài để công thành cũng chẳng thấy đâu cả.”

Thậm chí Jerik, con của một thợ rèn cũng tỏ ra hơi bối rối.

Vẻn vẹn chỉ 400 người, không thể nào bao vây Ryun Height có số dân còn lớn hơn được. Ngoài ra, nhìn họ cũng chẳng có khí tài để phá cửa thành gì cả.

Trừ khi là một đám đang phê lá đu đủ, thì chẳng ai lại đi khơi mào một trận chiến mà mình nắm chắc thất bại cả.

Chỉ với chừng ấy binh lực, họ chẳng thể nào chiếm lại Ryun Height được.

Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể nghĩ đến một thứ.

“Đội Monza và đội Sukuji, bảo vệ cửa thành! Thấy kẻ nào tình nghi, bắt lại.”

“Tuân lệnh.”

“Vâng, thưa chỉ huy!”

Tám Người Sói ngay lập tức đi xuống cửa thành phía Bắc.

Hy vọng là tôi đoán nhầm….

Truyện Chữ Hay