(Edit : Định thả thính anh em thêm tý nữa nhưng thôi - thương tình thả chương mới :3)
Chương 11 đây anh em chén đi rồi thi thoảng đớp thính cho đỡ ngán nha.
**********************************
10000 Đồng Bạc được Quỷ Vương ban cho đã phát huy tác dụng của nó hơn tôi tưởng
Đâu tiên tôi đã tiến hành bố trí nơi ở cho những binh sĩ Người sói và Khuyển nhân. Bằng cách ban hành một số pháp lệnh trong đó thông qua Airia tôi cố gắng mua lại tất cả các ngôi nhà cũ, nhà riêng và nhà trọ xung quanh khu biệt thự của Bá Tước sau đó gom chúng lại với nhau.
“Hiện tại vì căn biệt thự này hiện đang là trụ sở của quân đoàn Quỷ,nên có rất nhiều người giàu tính dời đi ở nơi khác.”
Airia nở một nụ cười gượng gạo nói với tôi, những việc nó xảy ra âu cũng là đương nhiên thôi.
“Nếu có thể, không phải sẽ tốt hơn là cô cũng nên nhanh chóng đi tới nơi một nơi an toàn hơn?.”
“Bởi vì tôi là một Bá Tước nên tôi không thế cứ thế mà đi được. Tôi cần ở lại đây để chắc chắn rằng ngài không làm hại dân thường.”
Cô ấy đúng là một người phụ nữ lương thiện bền bỉ mà.
Bởi vì trả tiền nhà được trả theo đúng giá thị trường nên về sau chả có ai có thể phản đối cả. Với việc này giúp cho quân đội Khuyển Nhân có thể chuyển vào trong thành phố.
“Đội ơn ngài rất nhiều Vaito-sama !!”
“Ngôi nhà này to thật nha! Hey, có tiền nè !”
“Đó là tiền nhà !,
Đừng có mang đi tiêu linh tinh đấy.”
Sau khi sắp xếp nhưng tên Khuyển Nhân đang háo hức vô mấy ngôi nhà trọ, cuối cùng thì tôi cũng có thể có thể đóng cổng thành lại. Không thể cứ bất cẩn đê chúng như vậy mãi.
(Edit : Vì trước đấy mấy tay này phải ở ngoài thành vì éo có đất mà ở, thành ra cổng thành luôn mở)
Vì sự hiện diện của đám cốt binh là quá đáng sợ, nên tôi ra lệnh cho chúng đi vào khu rừng ở bên ngoài.
Nếu quân đội liên minh Mirarudia tiến đánh thì nó sẽ hẳn là từ phía Bắc. Nhưng ở phía Bắc không hề có cánh rừng nào cả, nên tất nhiên mấy bộ xương đó chỉ có thể vô cánh rừng phía Tây. Đó là khu rừng mà chúng tôi đã dùng để ẩn nấp khi tấn công thành phố. Với điều này sẽ chẳng có gì bên tường thành để mà lộ ra khi có kẻ nào đó thám thính từ xa.
Vì chúng không hề ăn nên chả có khói bốc lên do nấu ăn, cũng chẳng đi lung tung để thư giãn. Đến khi có mệnh lệnh mới thì chúng sẽ cứ đứng yên tại nơi được chỉ định mà không rời một bước.
(Trans : Chắc thằng ngu này éo biết bếp Hoàng Cầm là gì ! Trình độ chắc còn ngu hơn cả mình :3)
(Edit : Thanh niên Trans nổ vừa thôi, nó có ở Việt Nam đâu mà Hoàng với chả Cầm)
(Edit : dành cho nhưng tên nào não thiếu iot biết bếp Hoàng Cầm là gì : )
Số đồng Bạc dùng để thanh toán tiền nhà vào khoản 3000. Dù khá tốn kém nhưng cũng là cần thiết để có thể quản lý đám người khoảng 250 tên này.
Tiếp theo là chi phí thực phẩm. Trong thế giới này thì thu nhập kiếm được của một công việc bình thường là khoảng 1,2 Đồng Bạc trên ngày, quá đủ để có thể sống qua ngày.
Tôi đã đề nghị một cựu thủ kho, Meari-baasan trong quân đội người sói thống kê lại. Tuy nhiên thì…….
“Bởi vì mọi người ăn khá khỏe nee~ Tôi sẽ phải chi ra khoảng 300 đồng Bạc mỗi ngày, nee~”
(Edit : Hội này là lợn đội lốt sói à ?)
“Thế quái nào mà nhiều vậy !”
Nếu cứ thế thì theo tính toán của tôi ngân khố sẽ cạn kiệt trong có hơn 20 ngày nữa.
Nó dường như quá nhanh.
“Những ai lười biếng thì sẽ không được ăn.”
Đứng trước 200 người lính Khuyển Nhân, tôi hét lên.
“Ngay khi hệ thống thoát nước được hoàn thành, mấy người sẽ phải đi làm nông.”
Tôi dự định sẽ đóng quân tại Ryun Height trong một khoảng thời gian dài nữa. Tuy nhiên nếu nó cứ thế tiếp diễn, chúng tôi sẽ phải trực tiếp bắt tay vào việc sản xuất lương thực.
“Đây là một việc cần thiết để trang trải cho những vấn đề khác của quân đội. Có thể có người không hài lòng, nhưng…….”
Mấy tay Khuyển nhân này đột nhiên sáng mắt lên háo hức, có vài người mở miệng ra rụt rè nói.
“Vaito-sama, cứ tin vào chúng tôi. Đây là một nhiệm vụ quân sự,chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành xuất sắc nó !.”
“Oh ! Mấy….người có vẻ háo hức quá nhỉ !”
Vừa dứt lời, họ liền đồng thanh.
“Chúng tôi yêu đào bới !”
Hạn hán lời. Có vẻ như cơ bản tất cả bọn họ chung quy vẫn chỉ là mấy chú chó.
Ngoài ra đúng là chúng tôi là những người cai trị tuy nhiên cũng đồng thời cũng là những tên ăn bám dân chúng ở đây.Vậy nên trong mọi trường hợp tôi bằng mọi giá phải tránh việc cướp bóc để đảm bảo quân nhu.
Nếu quân đội liên minh Mirarudia tiến đánh, mà chúng tôi lại bị căm ghét bởi dân thường thì chắc chắn bạo loạn sẽ xảy ra. Mà một khi bị tấn công ở cả trong lẫn ngoài, thì việc phòng thủ là không thể.
Nhưng nếu chỉ cần không bị căm ghét thì vẫn chưa đủ để tránh cái tương lai đó, chúng tôi sẽ còn cần phải chiếm được thiện cảm của họ nữa.
“Chúng ta có nên bắt mấy tên trộm không nhỉ ?”
Anh em Gaani tỏ thái độ bất mãn gầm gừ phản đối, dù vậy tôi chẳng quan tâm tới điều đó.
“Vì vệ binh sẽ không hợp tác, bắt mấy tên trộm đó giờ đây là việc của chúng ta. Đánh thế nào cũng được nhưng mấy người không được giết chúng.”
“Đừng yêu cầu một điều khó như thế chứ Vaito, Naa~”
Người em nhà Gaani phàn nàn với tôi, nhưng bị tôi bơ đẹp.
“Nếu có kẻ nói rằng thành phố bị biến thành đống đổ nát chỉ vì quân đội quỷ xâm lược, thì thật là một sự sỉ nhục với chúng ta. Hãy làm việc chăm chỉ, thay vì những cái danh xấu kia nó sẽ thành từ khi bị chiếm đóng bởi quân đội Quỷ cuộc sống trở nên dễ dàng hơn. Tôi sẽ cho mấy cậu ăn thêm thịt như để trả công.”
“Được thôi, chúng tôi sẽ làm !”
Những anh chàng này thật dễ dụ mà.
Những hôm sau đó là những ngày bận rộn. Từ khi thành phố này bị chiếm đóng bởi chúng tôi, có khá nhiều du khách bị kẹt lại bên trong thành, việc dời thành trở nên không thể. Vậy nhưng do tôi đồng ý cho mấy tôn giáo hành hương thành ra họ cũng lục đục tỏ thái độ muốn dời thành dù có được cho phép hay không.
Để đánh lạc hướng và cũng là một cái cớ giữ họ lại, tôi đã ra một thông báo như một biện pháp chữa cháy tạm thời.
“Hiện tại có một con quái vật thuộc quân đội Quỷ đang lảng vảng bên ngoài thành, nó vô cùng nguy hiểm và bất trị . Vì tôi đã hứa đảm bảo tính mọi người, thế nên tạm thời trong khoảng thời gian tới xin đừng liều lĩnh ra ngoài thành.”
Còn về vụ hành hương của Thánh giáo, thì tôi đã thông quá một sắc lệnh ân xá trong thời chiến cùng với một số điều kiện kèm theo. Bá Tước Airia và Linh mục Yuhito cũng đã kí xác nhận trong bản thỏa thuận đó.
Tuy vậy vẫn còn rất nhiều việc phải làm như là cải cách pháp luật hay đàm phán với hiệp hội Thương mại,v.v..May là tôi có sự giúp đỡ của Airia cùng lãnh đạo các tôn giáo khác nên công việc cũng bớt khó khăn đôi phần. Với con người thì đôi khi cần phải mềm mỏng, không phải cái gì cũng phải dùng nanh với vuốt được.
(Edit : Cái này gọi là :”Cây gậy và củ cà rốt” nè ~ nghĩa là vừa đấm vừa xoa đó.)
Nhờ vậy Thành phố Ryun Height cũng dần dần lấy lại sức sống vốn có của nó từng chút một. Bởi vì hiện tại việc thương mại bị cấm nên thành phố không còn nhộn nhịp như trước nữa, muốn nó trở lại như cũ cũng cần phải có thời gian.
“Vaito-sama, có tin báo từ đội gác cổng ! Có một nhóm đang tiếp cận từ cửa ngõ phía Nam của thành phố.”
Một người đưa tin Khuyển nhân hồng hộc chạy vào vừa lè lỡi thở vừa báo cáo cho tôi.
(Edit : Chả khác gì con chó ha :3)
Tôi dừng tay hiện đang kí các văn bản, quay lên hỏi tay đưa tin úc trông chả khác gì một con chó Shiba.
(Chú thích : Shiba là một giống chó của Nhật)
“Mùi tỏa ra từ chúng như thế nào?”
“Nó giống như chúng tôi !”
Nghe vậy tôi cười thoải mái.
“Oh, Cuối cùng họ cũng tới !.”
Thứ không thể thiếu đối với một thành phố thương mại cuối cùng cũng tới. Đó là một đoàn Caravan.
(Edit : Caravan chỉ đoàn xe chở hàng hóa từ thành phố này sang thành phố khác thời xưa, ở đây dịch ra tiếng việt nghe lại không hay nên cứ để tiếng anh)
“Cậu là người chỉ huy ở đây ư ?, Vaito-san.”
Một người trong đám Khuyển nhân có khuôn mặt như chó beagle vừa tới thành kia, tiến lại gần tôi nói.
Tôi gật đầu xác nhận.
“Vâng,tôi là Vaito ~ Hiện tại đang chỉ huy Quân đoàn Ba quân đội Quỷ và cũng là người quản lí mọi việc ở đây.”
Vừa nói tôi vừa bắt tay với Khuyển nhân kia.
“Tôi là Kuu, rất vui được gặp anh. Nhân tiện thì, tôi có người em trai hiện đang làm việc dưới quyền anh đấy.”
“À ~ Joey là một người lính xuất sắc cũng, cậu ấy cũng khá chăm chỉ.”
Joey là một trong nhưng người lính đưa tin trong chiến dịch của tôi khi chiếm thành phố. Anh biểu hiện khá tốt trong nhiệm vụ nên tôi đang tính cất nhắc cậu ta lên làm chỉ huy của đội Khuyển nhân. Tuy nhiên để có thể gặp chị cấp dưới của mình một cách trùng hợp thế này thì tôi thật không ngờ tới.
Việc họ tới đây là kết quả của những cố gắng của tôi. Tôi đã nghĩ trước về những gì sẽ làm sau khi chiếm thành phố, vì vậy tôi đã tìm cách thương lượng với nhưng thương gia Khuyển nhân. Khi biết chị gái của Joey là một trong số họ, tôi ngay lập tức liên lạc với cô.
Việc đàm phán diễn ra vô cùng nhanh chó vì đây là một cơ hội giúp họ được độc quyền giao thương với con người sống trong thành phố. Tất nhiên chúng tôi cũng phải đảm bảo an toàn cho họ.
Đằng sau Kuu, những thuộc hạ của tôi đang cố gắng bốc dỡ hàng hóa. Có vẻ như họ đã làm đổ một thùng hàng, bên trong đó chứa khá nhiều loại hàng hóa khác nhau.
“Trong đó có gì vậy ?”
“Nó chứa thịt hươu khô và đồ chạm trổ làm bằng sừng thú. Còn lại là đồ gỗ được khảm bạc.”
Kuu quay ra tôi khoe khoang nói.
“Chúng tôi có rất nhiều đồ thủ công, chất lượng của chúng chắc chắn tinh xảo hơn nhiều so với đồ được làm bởi con người.”
Bởi vì những Khuyển nhân sở hữu bàn tay khá nhỏ nhắn và thô nên vô cùng thích hợp để làm thợ thủ công.
Để cho chắc chắn, tôi ra lệnh cho một người lính Khuyển nhân.
“Tôi giao việc kiểm tra hàng hóa lại cho anh. Đừng có nhận hối lộ đấy !”
“Rõ !”
Tay Khuyển nhân trông như Dachshund trả lời nhận lệnh rồi chạy nhanh lại chỗ những xe hàng.
(Chú thích : Dachshund là giống chó lạp xưởng, hay chó xúc xích, tên quốc tế là chó Dachshund hay Tacken là giống chó thân dài, chân ngắn hư cấu "bậc nhất" thế giới. Đây là giống chó săn huyền thoại xuất xứ từ Đức, chuyên săn các con mồi khó nhằn và lớn hơn chúng gấp nhiều lần.)
Không chỉ trong lãnh thổ của Mirarudia, ngay cả trong xã hội Quỷ chúng cũng là những món đồ có giá trị. Thật vậy những thương gia Ryun Height chắc chắn sẽ sẵn sàng trả giá cao để có được chúng.
Nhắc mới nhớ, tôi cũng có việc muốn nhờ họ.
“Hey, Kuu !”
“Có chuyện gì sao, Chỉ huy-san”
Kuu, người mà đang cố gắng hối lộ tay lính Khuyển nhân quay lại trả lời một cách ngây thơ như thể không có gì xảy ra vậy.
(Edit : Con mụ này vc thật, hối lộ trước mặt sếp thằng kia luôn)
“Tôi cần Than và Lưu Huỳnh, cả Nitrat nữa. Cô cung cấp được chúng chứ ?”
(Edit : Thông não cho mấy bố ngu Hóa - Nitrat là chỉ nhóm chất chứa ion NO3-, có thể được dùng để chế tạo thuốc súng hay thuốc nổ)
“Nnyoro,....Tôi nghĩ mình có thể cung cấp chúng. Nhưng anh tính dùng chúng làm gì vậy ?.”
Tôi mỉm cười với cô ấy, người đang có khuôn mặt đầy tò mò. Nhẹ nhàng nói :
“Bí mật quân sự ~”
(Trans : Thằng này tính thả thính con nhà người ta à)
Vì kinh phí được hậu thuận cho nên cuối cùng tôi cũng có thể tự mình bắt đầu chế tạo thuốc súng.
Một con người đến từ một thế giới khoa học vô cùng phát triển ~ Đôi lúc tôi quên đi điều đó đấy.