Au đúng hẹn lại đăng, lười nhuqng vẫn cố viết cho mấy bạn dễ thương đọc nè!
Mấy bạn đọc xong nhớ để lại cmt rôm rả, Au nhìn Au thích muốn bay luôn á~
-----------
Chương : Đạp ngươi dưới chân.
Đại chiến nổ ra, oanh oanh liệt liệt. Huyết chiến chém chém gϊếŧ gϊếŧ, tiếng binh khí vang lên không dứt. Máu tươi vấy bẩn khí thanh tịnh của đất trời, u oán ngập trời nồng mùi máu tanh tưởi.
Tại thung lũng rộng lớn, hai đạo quân quyết chiến mãnh liệt. Ai Cập sức thế như hổ báo nhưng vẫn không áp đảo bằnh liên quân của Hittitle - Babylon - Nubia, nhanh chóng rơi vào thế bị động. Còn Izumin thì áp đảo hoàn toàn, chiếm thế thượng phong, một bàn cờ này anh chuẩn bị kỹ lưỡng, mỗi nước dập tắt hy vọng của kẻ địch.
Nhưng mọi chuyện cũng không dễ như vậy.
Menfuisu từ lâu vốn nổi danh thiện chiến, một lần xuất quân là một lần khải hoàn lẫy lừng. Lần này cho dù bị áp đảo bởi số lượng nhưng trong lòng hắn có thù, hỏa hận công tâm khiến hắn đánh càng thêm quyết liệt, chém một kiếm đoạt mạng đối phương. Sức công phá thường ngày vốn mạnh nay còn sinh khí, dĩ nhiên mạnh hơn vài phần. Do đó, sức tàn phá tăng đáng kể giúp Ai Cập đang bị thất thế chiếm được vài lần thượng phong.
Hai bên càng đấu càng hăng, càng quyết liệt không gì cản nổi. Ngươi sống ta chết, chính là chỉ có hai lựa chọn đơn giản mà tàn nhẫn dọa người.
----------
Menfuisu cưỡi ngựa giữa sa trường, biểu cảm căm phẫn cầm kiếm tiến về phía Izumin. Mà anh, cũng đang từng bước từng bước phi mã về đó.
Cuối cùng, hai kiếm giao nhau, tiếng "keng..." thanh thúy vang lên, lưỡi kiếm ma sát tóe lên tia lửa. Mã giáp mã, mặt đối mặt cùng nổi sát tâm. Hai mắt giao nhau băng lãnh lại tàn khốc nhìn, đuôi mắt lóe lên tia chết chóc.
- Hôm nay ta sẽ gϊếŧ chết ngươi, tên khốn khiếp! - Menfuisu nhìn anh, căm phẫn dâng trào, máu nóng lại sôi lên. Nghĩ tới chuyện bản thân cư nhiên bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay là không chịu nổi, thập phần tức giận. Cơ ngực phập phồng một biển hận, lực đạo ở tay tăng lên muốn đàn áp Izumin.
- Vậy sao, muốn gϊếŧ ta à? Tùy ngươi vậy... Nếu có đủ sức thì tới gϊếŧ ta đi! - Đối với biểu cảm căm phẫn này của Menfuisu, Izumin sắc mặt lãnh đạm, đuôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng quỷ dị. Điềm nhiên một dáng vẻ tàn lãnh và uy vũ, bên môi câu lên nụ cười nhã nhặn đối lập với biểu cảm của anh. Tuy nhiên, anh để lộ ra vẻ như vậy thì càng đáng sợ. Vì bây giờ dùng mắt thường cũng thấy được, quanh Izumin là bầu không khí gì. Nhiệt độ chung quanh như vẻ lãnh ngạo trong mắt anh, âm trầm lộ ra sát khí ngày càng nồng. Nhớ tới thù xưa, lực kiếm tăng lên, lần nữa ma sát với lưỡi kiếm của Menfuisu, tóe ra tia lửa.
- Oắt con nhà ngươi!! - Menfuisu mắt hằn tia máu, lực tăng thêm, chèn ép Izumin. Anh đương nhiên sẽ không để như vậy, cầm chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm dịch lên, đàn áp hắn.
Hai người so kiếm một hồi, không ai nhường ai cũng chẳng chịu lui kiếm về. Izumin thấy không thú vị liền rút kiếm về, lưỡi kiếm sắc loáng kia theo lực chém tới phía anh nhưng anh lại thuận thế ngả người ra sau, tránh được.
- Chết đi!! - Menfuisu chớp lấy cơ hội, nhún người xông tới, nhắm tới chỗ hiểm của Izumin. Nhìn đường kiếm này, Izumin tính nghiêng người né thì một đạo ảnh vụt qua, đỡ cho y một kiếm.
Izumin liếc mắt qua thì thấy Ramah, y vừa mới từ chỗ Unasu chạy qua, khóe mắt vì vậy ẩn ẩn tia lửa. Lòng thập phần không vui, chân động nâng lên đạp Ramah một phát. Y chịu đòn của anh, theo thế ngã oạch xuống đất, khó coi vô cùng. Menfuisu thấy cảnh này, ngớ người một chút.
- Tên thần kinh nhà ngươi, ta cứu ngươi ngươi lại đánh ngược lại ta! Đạo lý thúi tha gì vậy?! - Ramah ngạc nhiên nhìn anh rồi nhanh chóng chuyển sang bộ điệu tức giận. Y nhanh chóng đứng lên, cùng anh đối mắt nhìn, muốn chờ một lời giải thích.
Nhưng Izumin ngoại trừ liếc mắt lạnh lườm một cái liền thôi, trực tiếp quăng y qua một bên mà đánh tiếp với Menfuisu. Ramah thấy vậy càng giận hơn, lòng một bụng ủy khuất.
Y cư nhiên có lòng cứu người mà lại không biết điều như vậy! Đây đã là lần thứ hai rồi a!!
Cái ánh mắt kia của anh, lạnh lạnh hòa lẫn mơ hồ tia giận cùng không cam. Mày cau khẽ, sắc mặt u ám đôi chút. Cứ như một người bị người ta cướp đi cái gì vậy... Ramah không hiểu, y đã chọc trúng chỗ nào của anh a?
Có điều, y cũng không thèm để ý nữa, liếc thấy một tên lính lao tới liền vung đao lên chém. Một thân giữa vòng vây uy dũng chiến.
Hai người kiếm lại kề kiếm, uy áp bức người. Izumin nhìn Menfuisu, khiêu khích nói:
- Này, sao ngươi không gϊếŧ ta đi? Lề mề như vậy, là không đánh được sao? - Ánh mắt mang theo nét châm biếm, nụ cười vậy mà nhã nhặn đến cực điểm. Hai kiểu đối lập như vừa đánh vừa xoa, khiến Menfuisu chỉ biết tức giận mà rống. Nhưng sợ mất cảnh giác liền gắng gượng tiết chế bản thân, kiềm xuống lửa giận. Xem ra, tâm trí hắn vẫn còn sót lại vài tia lý trí.
Izumin thấy vậy, miệng nhếch lên hứng thú. Không ngần ngại mà đâm chọt, công kích hỏa hận của hắn:
- Xem ra ngươi cũng chỉ được cái mã... Ai Cập của ngươi, Carol của ngươi còn hài tử kia đều bị ta hại như vậy rồi mà ngươi vẫn bình tĩnh như vậy. Chứng tỏ ngươi cũng chả muốn trả thù cho thân nhân của mình nhỉ? - Lời nói tuôn ra, nhẹ nhàng nhưng thâm ý. Izumin vừa nói vừa cười, nụ cười bên môi càng sâu càng nhã nhặn. Nhẹ nhàng mà châm chọc Menfuisu, dễ như trở bàn tay. Dáng vẻ khiêu khích như thế này khiến Menfuisu có chút không chịu nổi. Nhưng trong lòng lại quyết liệt kiềm chế!
Thấy Menfuisu mày cau lợi hại, hai mắt giăng đầy tơ máu, cực lực nhẫn nhịn đến nghiến răng ken két Izumin phá lên cười:
- Ha... Ha... Ha... Ha... - Tiếng cười thống khoái vang vọng huyết chiết phanh thi, thời điểm này khiến người nghe có cảm giác chói tai, man rợ rùng mình. Menfuisu ngược lại cảm thấy máu nóng hắn kiềm chế sôi sục dữ dội, sắp không chịu nổi.
- Ngươi câm miệng! - Menfuisu tức giận quát, lực đạo vang lên tính một chân đạp văng anh ra.
Izumin nhanh chóng né ra, tiếp tục buông lời châm biếm:
- Ta nói sai sao? Ngươi thê thảm quá đấy, Menfuisu! - Phóng thân lao tới, bội kiếm trong tay dao động sượt ngang vai trái Menfuisu, máu tươi lập tức tuôn.
- Đáng chết!! - Menfuisu căm phẫn, máu giận sục sôi, tia lý trí duy nhất còn sót lại lụi tàn. Hắn hai mắt giăng đầy tơ máu, lửa hận phun trào giương kiếm chặn kiếm của Izumin, chớp thời nhún chân phi tới, đâm lại một kiếm.
- Hừ! - Izumin vai trái bị thương, máu liền tuôn ra. Ngân giáp nhuốm một dòng máu tươi, thân kiếm đâm sâu nửa tấc. Anh nhàn nhạt nhìn xuống, máu theo lưỡi kiếm chảy xuống đất, ấy vậy mà chẳng thấy đau.
- Đến cuối cùng, cũng chỉ là kẻ vô dụng! - Anh buông lời khiêu khích, giương kiếm đánh văng. Chân phải nhấc lên đạp Memfuisu văng xa mấy trượng rồi phi thân tới.
- Hự... - Thân thể bị kéo lê trên mặt đất, tấm lưng ma sát với nền đất đá ngồ nghề, da thịt rách ra, rớm máu. Hắn tính đứng lên thì anh đã xông tới, một chân đạp mạnh xuống.
- A!! - Menfuisu cảm giác sương xườn muốn gãy vụn, đau đớn như xé gan xé ruột đến. Hai mắt hắn trợn lên, căm phẫn tột đỉnh trừng Izumin.
Mà lúc này, Minue nghe thấy tiếng kêu thảm của Memfuisu lập tức quay đầu qua, sợ hãi la lên:
- Bệ hạ!! - Y nhanh phóng thân qua, chém hết mấy kẻ cản trở chạy tới chỗ Menfuisu. Nhưng chưa tới gần thì đã bị Nat phi thân qua ngăn lấy, kiếm kiếm va nhau xẹt xẹt tia lửa.
- Mau tránh ra cho ta!! - Minue rống lên, tức giận cau mày. Y phải bảo vệ hoàng thượng, ngài không thể có chuyện gì được!
- Hừ! Ngươi nói tránh liền tránh sao? Ngu xuẩn!! - Nat châm biếm cười, giơ chân đạp y. Minue văng ra xa, chưa kịp hồi thần một kiếm đã vung tới, chém ngang giáp phục. Một chiêu nguy hiểm có thừa khiến Minue lòng rối loạn cũng phải bình tâm lại, muốn cứu giá cũng phải giải quyết tên này đã.
Mà bên này, sắc mặt Izumin vẫn vậy, ngoài lãnh đạm cũng chỉ có lãnh đạm. Khóe mắt khinh thường nhìn Menfuisu, mang theo hận ý cùng sát khí nhàn nhạt. Anh nhếch miệng, tựa tiếu phi tiếu nói:
- Chậc... Chậc... Thảm, ngươi thảm quá Memfuisu! - Lời nói bao nhiêu sỉ nhục, Izumin từ cao nhìn chằm chằm Menfuisu khinh thường vô cùng. Loại ánh mắt lãnh ngạo này, chính là không coi hắn ra gì, với hạt cát đạp dưới chân giống nhau.
- Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!! - Memfuisu rống lên, căm phẫn trợn anh, vẻ mặt nhăn nhó, đã không kiềm chế cơn giận được nữa. Izumin thấy hắn mất khống chế như vậy, lòng hài lòng vô cùng. Nụ cười khóe môi càmg sâu thêm, sát khí bao quanh tăng vụt, chính là thái độ muốn gϊếŧ người! Chân đạp trên ngực Menfuisu dùng sức, mấy tiếng "răng... rắc..." lập tức vang lên.
Xương sườn gãy rồi!
- Ta liều mạng với ngươi! - Menfuisu rống, đau như tê tâm phế liệt. Hai mắt trợn trừng hằn tia máu, miệng phun ra một búng máu huyết diễm.
Minue cũng không kiềm được rống lên, muốn lao tới. Nhưng Nat lại ngăn lại, từ đầu đến cuối không cho y đến gần một bước.
- Chết tiệt!! - Y bất lực, nghiến răng ken két.
- Ha... Ha... Ha... - Izumin lại cười. Chứng kiến một cảnh chủ tớ tình thâm, khiến anh không nhịn được. Cảm động, cảm động. Nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần nghĩ tới hồi ức tang thương không muốn nhắc kia, anh liền gia tăng lực, chuyển chân đạp bụng Menfuisu, liền liền mấy phát.
- Tên khốn khiếp!! - Menfuisu đau đến xanh mặt xanh mày, nghiến răng chịu đựng. Tay vơ lấy kiếm, chém về phía chân Izumin. Anh thấy vậy, đành rút chân về nhưng kiếm lại huy lên đánh tới.
"Keng...". Hai kiếm lần nữa va nhau. Izumin gia tăng lực đạo ở tay, chuôi kiếm run run đàn áp Menfuisu ở phía dưới. Chỉ thấy, Memfuisu cắn răng chống đỡ, bị ép phải ngồi dậy khiến hắn đau mặt nhăn mày, mồ hôi tuôn ra như suối.
Thống khoái!
Ý cười Izumin lạnh dần, sát tâm vùn vụt gia tăng lực kiếm. Menfuisu vì vậy càng chống trả quyết liệt hơn, mặt mày tái nhợt, dầm dề mồ hôi lạnh.
Bỗng lúc này, một kiếm truyền tới nhắm về phía hông của Izumin. Anh cảm nhận được nguy hiểm lập tức chuyển mình, huy kiếm đỡ. Ánh mắt lóe lên sát tâm mãnh liệt.
To gan...
Dám đánh lén? Rốt cục là kẻ nào?
"Keng...". Lại là tiếng kiếm sắc bén hữu lực vang lên. Bây giờ, Izumin mới biết kẻ đánh lén là ai.
- Ồ... Hóa ra là ngươi... - Izumin nhìn kẻ trước mặt, dung mạo tuấn tú lại điềm đạm như nữ tử, không ai khác là Unasu. Anh biết y, qua mấy lần trong thư mà Ruka gửi có kể chút về y, nói coi trọng rồi để ý người này mấy phần. Nghĩ tới điểm này, sát tâm nhạt dần Izumin giảm lực, đổi qua nâng chân đạp y văng xa mấy trượng rồi phun một câu:
- Không biết lượng sức... - Dứt lời liền bước thẳng tới chỗ Menfuisu, không để ý nữa.
Unasu ôm một bụng hỏa, trừng mắt nhìn. Song, chỉ đành bất lực mà cắn môi, gắng gượng ngồi dậy. Ruka lúc này chạy qua, vội đỡ lấy y.
- Ngươi không sao chứ? Tại sao lại hành sự ngu xuẩn như vậy? - Bên tai truyền tới tiếng lo lắng, Unasu biết nhưng vì trọng trách, nói y không làm sao mà được.
- Buông... Hoàng thượng gặp nguy, ta không thể trơ mắt nhìn được! - Unasu hất tay Ruka ra, gắng gượng ngồi dậy tính đi tới. Ruka thấy y ương ngạnh cũng đi theo chặn, quát:
- Không được, ta không cho ngươi đi! - Giọng điệu và vẻ mặt rất là kiên quyết, ánh mắt mơ hồ lửa giận khó kiềm chế. Cứ như nếu y tiến thêm vài bước, Ruka sẽ giận đến điên vậy.
- Ta đã nói là... - Nhưng đây là bổn phận, Unasu bắt buộc phải làm. Chuôi kiếm trong tay nắm chặt, tính uy hiếp hắn nhưng chưa nói xong liền bị hắn ôm lấy, trở mình một cái.
- Hự... - Unasu vì cử chỉ hồ đồ này của hắn mà sinh giận, tính trách mắng hắn thì cảm thấy không ổn. Ngước mắt lên nhìn đã thấy khóe môi ai kia trào máu, vài vệt máu lưu đọng trên môi hắn. Unasu hoảng sợ la, nét mặt tái đi, tức giận phút chốc tan biến thay vào đó là sợ hãi dâng trào.
- Ngươi sao vậy? - Y la lên. Chỉ thấy Ruka sắc mặt hơi tái đi, cười ôn nhu không nói gì. Rồi chợt thấy phía sau hắn có một tên lính Hittitle đang nhìn về đây, xét dáng vẻ giống như mới đâm Ruka một nhát. Unasu trong lòng ngẩn ra, lập tức hiểu hắn vừa làm gì. Y cảm giác hốc mắt đỏ lên, tim quặn lại. Nhìn kia một ánh nhìn ôn nhu, đau không thèm nói.
- Ngươi... - Y nghẹn họng trân trối nhìn. Ruka lúc này khẽ đáp:
- Nếu ngươi cương quyết đi như thế, tâm ta sẽ đau gấp vạn lần hơn nhát kiếm vừa rồi đấy - Nói xong liền phun ra mấy ngụm máu. Unasu lúc này sợ lắm rồi, y lo mỗi lần hắn nói sẽ lại phun ra búng máu nữa. Lòng lúc này lo đến phát hoảng, không biết làm sao.
- Nhưng ta...
- Đừng nói nữa! Lần này vì ta đi, được không Unasu? - Ruka giọng âu yếm, nhẹ như không ôm lấy hắn thật chặt. Y bị hắn ôm chặt thế này, lại nghĩ hắn vì mình đỡ một kiếm, mình toàn máu muốn đi cũng khó, đành bất lực kiếm tạm một chỗ cầm máu cho hắn.
- Ngươi xem kìa Menfuisu, đến thuộc hạ thân tín nhất cũng sắp rời xa ngươi rồi... Ngươi, chỉ một chữ thảm thật chưa đủ nhỉ? - Izumin liếc mắt qua rồi lại nhìn Memfuisu, chế giễu cười cười. Ánh mắt nhìn vẫn vậy, giương kiếm về họng của hắn, lành lạnh nói:
- Ngươi chịu thua đi, Menfuisu! - Đuôi mắt lóe lên tia quỷ dị, ý cười thâm sâu lạnh lẽo, sắc bén như mũi kiếm kia.
Nếu như hắn chịu quy hàng, anh sẽ rộng lượng mà tha cho, không gϊếŧ, chỉ tra tấn một chút mà thôi.
Anh không muốn làm bẩn kiếm của mình, cũng không muốn làm cô thất vọng.
Menfuisu nghe vậy, đình trệ tâm trí.
Izumin kêu hắn đầu hàng... Nhưng, Menfuisu hắn nào phải một kẻ như vậy? Trời sinh đế kiêu chi tử, muốn gì có nấy, người khác đối hắn khiếp sợ, quỳ rạp dưới chân. Chưa từng có kẻ nào đối hắn mà không kính sợ, cũng không có chuyện hắn sẽ cúi đầu trước kẻ khác. Hắn quyết không hàng!
- Nằm mơ! Cho dù có kêu ta chết, Memfuisu ta quyết không hàng! - Menfuisu cắn răng, phun ra hai chữ. Dẫu bị ép đến nước này, vẫn cố chấp như vậy. Nói ra hai chữ khiến Izumin triệt để bùng sát tâm.
Hảo! Hảo!
Sắc mặt Izumin u ám, như mây đen vần vũ. Đáy mắt hàn ý lóe lên mãnh liệt, bao trùm một cỗ niệm ý gϊếŧ chóc. Miệng nhếch lên, thốt lên một câu nhẹ như băng khiến người người rợn tóc gáy:
- Rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Hảo! Ta cho ngươi toại nguyện! - Izumin cười, giọng nói lạnh lẽo. Kiếm giương lên tự bao giờ, một đường dứt khoát và tàn lãnh hạ xuống. Sau đó, nghe thấy bên tai đều là tiếng hét thảm thiết, tê tâm phế liệt:
- Aaaaaaaa... Khốn khiếp! Khốn khiếp! Tên chó nhà ngươi, Izumin!! Ta liều mạng với ngươi!! - Gân chân bị một kiếm cắt đứt, Menfuisu rống lên. Tựa như đau khổ lại tựa như tức giận. Sức lực gần như bị rút cạn, chỉ còn phân nửa.
Khốn nạn!
Khốn nạn!!
Mà mấy binh lính Ai Cập xung quanh nghe thấy một tiếng này, máu nóng liền dồn lên, phân tâm không chiến nổi. Liếc qua chỉ thấy vị hoàng đế kiêu hùng của mình, bị Izumin không kiêng kỵ dẫm đạp dưới chân, kiếm vương máu tươi còn sót lại vài đám huyết nhục mơ hồ.
- Hoàng thượng!!
- Bệ hạ! Bệ hạ!
- Tên Hittitle đáng chết nhà ngươi!
...
Tiếng ai oán, phẫn nộ vang lên. Tức mà không làm gì được, nghiễm nhiên bị chà đạp dẫn đến nội khí công tâm.
Minue và Unasu cũng không nhịn được kêu lên, sợ hãi và giận giữ trong lòng:
- Bệ hạ!
Muốn chạy tới nhưng đều bị ngăn cản.
Nên làm sao mới phải?
- Nói! Có đầu hàng không? - Mũi kiếm để trước họng, Izumin đanh mặt, tàn lãnh hỏi hắn. Lưỡi kiếm tắm máu này tỏa ra hàn khí lạnh như băng làm hắn vô thức nuốt vài ngụm khí. Nhưng không khiến Menfuisu khuất phục, nói đúng hơn là tôn nghiêm không cho phép hắn làm vậy. Hắn cắn răng, nhẫn nhịn một tầng mồ hôi lạnh chảy xuống, quát lớn:
- Không hàng!! - Chính là cố chấp như vậy. Thua sắp đến nơi mà còn không biết nhìn nhận thế cục ra sao!
Ngu xuẩn!!
- Hảo! - Izumin lại cười, mũi kiếm giơ lên hạ xuống một đường nữa.
"Xoẹt...".
- Aaaaaa...! - Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lần này so với lần trước còn thảm hơn. Sắc mặt Menfuisu trắng hơn giấy, môi phun ra một búng máu. Dường như vì hỏa hận công tâm, sinh khí mà thổ huyết. Trong người cạn kiệt sức lực, lòng ngoài đau đớn chỉ còn giận dữ dâng trào.
Izumin cắt tiếp một gân chân của hắn. Lúc này, Menfuisu chính thức bị phế hai chân. Bất lực bị anh tàn nhẫn, khinh bỉ chà đạp dưới chân, so với một con chó còn không bằng. Chính thức thân bại danh liệt!
Cánh quân của hắn, sau gần một canh giờ hoàn toàn bị diệt gần hết. Huyết chiến như tên gọi, tử sĩ chết đầy, thi phanh thây chất thành đống, máu me tanh tưởi hóa thành sông, làm vấy bẩn cả một dải sông bên cạnh. Oán khí bốc lên trời ngùn ngụt, ngoài bốn chữ thê lương và tàn nhẫn thì không còn gì diễn tả nỗi.
Hoàn toàn thất bại!
Một trận này, Izumin thâu tóm ván cờ, nước đi kín kẽ mà gian xảo ép Menfuisu quy hàng. Muốn đỡ chính là không có khả năng!
Kết cục, anh thắng!