Au đã ngoi lên, nhâm nhi trà và tự nhủ "Sao mình vẫ lười như thế?". Thật là hết cách a...
-------------
Chương : Quả đắng.
Vầng thái dương le lói chân trời, rực rỡ chiếu rọi nhân gian. Ngày đã đến và xua tan đi bóng đêm phiền muộn. Như bao ngày, người dân Hittitle bắt đầu công việc của mình, lầm lũi kiếm ăn, hảo cầu giang phú.
Đại đường ắp người, nô nức thương nhân, đa đầy thương phẩm, khắp nơi là tiếng chào hàng nhiệt tình của mấy chủ quầy.
Bông, từ xa một bạch y nam tử cưỡi ngựa đi tới. Một thân bạch y vướng chút bụi trần, uy nghi anh dũng, mái tóc bạc tung bay trong gió không ai khác chính là Izumin - Hoàng tử Hittitle của họ. Theo sau anh còn một nam hán khác. Nam tử ấy thân hình cao vừa đủ lực, tráng kiện vác đao trên lưng, một tay cưỡi ngựa uy phong, mang theo cát bụi nơi xa.
Hai người họ vừa đi vừa hô tránh đường, một mạch chạy thẳng vào cung.
- Ta là Izumin, mau mở cửa!! - Cách trường cung cao chót vót, Izumin ra lệnh, lập tức, cửa lớn mở ra, hai người hai ngựa đi thẳng vào trong.
- Cung nghênh Hoàng tử hồi cung!! - Hai hàng thái giám, cung nữ kính cẩn hô. Izumin không để tâm, đi thẳng tới chính điện. Còn Ramah thì đứng ở ngoài chờ.
Vừa bước vào, anh đã thấy văn võ quan thần tụ tập đông đủ, đang bàn chính sự, mà trên cao kia chính là Đế quốc Hittitle.
- Bẩm phụ hoàng, hài nhi đã về! - Anh kính lễ, cúi đầu trước Đế quốc. Lão thấy vậy chỉ nhẹ phất tay, sắc mặt bình thản uy nghi, nói:
- Mọi chuyện sắp xếp theo như ý ngươi rồi. Giờ chuẩn bị được chưa? - Izumin nghe vậy, ngẩng đầu đáp lại, không chút dư thừa:
- Đi!
Thời gian không còn nhiều, bây giờ quân Ai Cập đang chuẩn bị leo qua sườn núi, tiến thẳng đến thủ phủ Hatusha. Nếu giờ không xuất quân kịp, quân Ai Cập sẽ tràn vào thành, khó mà trở tay.
- Hảo! - Lão cười, vuốt râu. Ánh mắt nham hiểm lóe sáng, vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp:
- Quân đội đã ở ngoại thành, chờ ngươi phát động. Izumin, nếu lần này ngươi thành công, đem giang sơn về cho ta thì Hittitle sẽ chẳng sợ một ai nữa! Hittitle sẽ xưng bá một vùng!!
Lần này mà thắng trận, Hittitle nghiễm nhiên sẽ trở thành bá vương một vùng, khắp nơi không ai không sợ. Giờ khắc này, lão đã chờ lâu lắm rồi. May mắn mà có đứa hài tử này, trí dũng song toàn mới giúp lão hoàn thành được giấc mộng đế vương.
Bá quan văn võ nghe vậy cũng đồng lòng hưởng ứng, không chút dị nghị. Bởi họ sớm đã muốn làm vậy, không chỉ diệt vong Ai Cập, trả thù hận xưa còn càng mong chờ nước mình ngày một mạnh hơn. Đây chính là sứ mệnh to lớn của phận quan và hoàng thất, không gì sánh bằng. Dĩ nhiên, Izumin thân là hoàng tử Hittitle, đấng minh vương bắt buộc phải thực hiện.
Mà vị hoàng tử này của họ, từ bé đến lớn, văn võ tinh thông, gì cũng giỏi cả. Tuy so với phụ thân còn kém một chút nhưng cũng đủ giảo hoạt, đủ âm hiểm, khó người sánh bằng. Thật là tiền vô cổ nhân, hậu vô giả lai, làm mù con mắt.
Chỉ tiếc là, trước kia vì dính ái tình mà bỏ bê quốc sự nên đâm ra bây giờ mộng bá vương chưa thành. Nếu Izumin nhận thức rõ ràng, không dính tình duyên quá sớm thì giờ khắc này, Hittitle đang đứng ở đỉnh cao của vinh quang chói lọi.
Nghĩ về mặt này, chúng văn quan võ bá đều thở dài tiếc nuối. Izumin lĩnh mệnh xong, quay đầu liếc nhìn họ, lòng liền biết họ đang nghĩ gì. Thâm tâm lại nổi chút gió, bối rối không thôi.
Muốn để mấy người này chấp nhận, vẫn là phải để ngươi chịu khổ chút, Diana...
Thấy Izumin vừa vào đã nhanh chóng đi ra, Ramah có hơi kinh Hai người đến thay ra giáp phục rồi nhanh chóng ra sa trường.
----
Cách thủ phủ không xa có một thung lũng rộng lớn, bát ngát cỏ xanh, vùng trời quãng đãng, một nhánh sông vắt ngang thảm cỏ. Nơi đây tuy rộng nhưng ít chỗ để mai phục, muốn tập kích là điều không tưởng. Quân Ai Cập vì thế chọn chỗ này nghỉ ngơi chút. Nhưng cái mà họ không ngờ tới chính là, mai phục vẫn xuất hiện.
- Xông lên!! - Tiếng hô hào vang vọng truyền tới từ phía sông xanh, cánh trái quân đội Ai Cập. Quân Hittitle ước chừng trăm người ngoi lên khỏi mặt nước, nhân lúc quân Ai Cập hoảng hốt ào ạt xông tới đánh gϊếŧ. Bên Ai Cập rơi vào thế bị động giây lát liền phản ứng, xông lên đánh trả. Hai bên giao chiến, tiếng binh khí vang lên không dứt.
Thật không ngờ, Hittitle lại có một màn này!
Menfuisu hơi kinh ngạc. Thâm trầm nhìn đám binh lính ướt nhẹp kia, tuy thân khoác lên giáp phục nhưng bước đi khoan thái, không chút cản trở, khí thế uy mãnh. Hơn nữa, săc mặt kẻ nào kẻ nấy đều sinh lực tràn trề, dường như đã có sự chuẩn bị sẵn.
Khiến hắn tự hỏi, Hittitle làm sao được như vậy?
Chẳng lẽ, họ mai phục hàng giờ dưới nước ư?
Đó là điều không thể, chắc chắn có mánh khóe nào đó!
Và đúng như hắn dự đoán, Hittitle quả thật có mánh khóe. Nhớ lần đầu Carol trốn khỏi Hittitle, nàng có dùng một vật để thở hàng giờ dưới nước, tẩu thoát thành công khiến họ bội phục. Quân Hittitle chính là nhờ nó mà luyện binh, chuẩn bị một màn mai phục kinh hoàng này!
Dùng gậy ông đập lưng ông, đánh trả lại Ai Cập một trận bại danh ngày đó. Lần này, Izumin đã thật sự quyết tâm phản lại một đòn khiến Menfuisu khoing trở tay kịp.
Nhưng vậy thì sao chứ? Quân Ai Cập là thiên mã trên sa trường, mặt đất chính là lợi thế của họ.
- Hừ! Một chút trò vặt cũng dám đem ra đấu với Ai Cập ta! Minue dẫn quân gϊếŧ sạch bọn chúng cho ta! - Menfuisu nổi sát tâm, đáy mắt lạnh như băng chỉ tay về phía quân Hittitle. Minue lĩnh mệnh đem quân đi đánh. Nhưng lạ là, hai bên rõ ràng chênh lệch về quân lực nhưng vẫn bị Hittitle áp đảo. Quả thực khó coi vô cùng!
- Chết tiệt! - Menfuisu tức giận hét, binh mã xuất ra hai phần, hơn phân nữa ngã xuống, còn ra thể thống gì nữa? Đã vậy nói về thiện chiến trên đất, Ai Cập nổi danh đứng nhì không ai dám đứng nhất nhưng đến giờ khắc này, lại bị vẻn vẹn trăm binh lính Hittitle đánh bại. Thật là không còn mặt mũi!
- Mau gϊếŧ chúng cho ta! Một lũ vô dụng! - Hắn quát.
Hừ! Rốt cục Izumin đã cho các ngươi ăn thứ gì mà mạnh như vậy?
Trong lòng hắn tức giận, ngoài tức và tức thì còn ngạc nhiên. Không phải Hittitle mấy ngày nay không có động tĩnh sao? Mấy tên tình thám kia làm việc kiểu gì vậy chứ?
Tức chết hắn mà!
Tuy nhiên Menfuisu chưa hết ngạc nhiên thì một bất ngờ khác liền ập tới. Chỉ thấy, từ xa có một đạo quân hùng dũng đang đi tới đây, khói bụi mù mịt, ước tính gần chục nghìn người, cờ bay phấp phới quốc kỳ của Hittitle và Babylon.
- Cái gì? - Menfuisu sắc mặt có chút tái, ngạc nhiên nhìn. Nét mặt thất kinh, hết xanh lại đỏ, u ám như mây quây vần vũ. Trong con ngươi sắc bén thâm trầm thổi phùng lên ngọn lửa giận dữ, tay nắm thành quyền.
- Unasu! - Một câu một chữ, rít từ kẽ răng bao nhiêu căm giận. Unasu nghe mệnh liền chạy qua, nói:
- Bệ hạ có gì phân phó!
- Truyền lệnh xuống, dồn lực tấn công! - Lời Menfuisu lạnh như băng, sắc mặt trầm xuống, bội kiếm bên hông lưu loát rút ra.
- Một trận này nhất định phải thắng!
- Tuân lệnh!
Không lâu sau đó, quân lính tụ tề, sĩ khí ngùn ngụt. Ai nấy nghiêm chỉnh đứng thẳng, tay đặt lên chuôi kiếm chờ thời mà rút. Còn Minue bên kia, vất vả lắm mới đánh xong phen tập kích, nhanh chạy lại cạnh Menfuisu.
Hai đạo quân tiếp giáp ngày càng gần, bầu không khí trùng xuống, căng thẳng hơn.
Liên quân Hittitle và Babylon, Izumin và Ragashu cầm quân chinh trận sa trường. Nét mặt hai người thong dong, thư thái không có nửa điểm hoảng sợ nhưng cũng không có một tia khinh thường. Tuy đều là kẻ kiêu quân ngạo sĩ nhưng trong lòng chính là không cho cơ hội để một lần sơ suất.
Mà bên kia, sắc mặt Menfuisu vốn đã có chút khó coi nay càng khó coi hơn. Hắn không ngờ Izumin lại xuất hiện ở đây. Không phải anh còn đang bị hắn giam lỏng trong tù lao sao? Bây giờ quái nào lại xuất hiện?
Chẳng lẽ...
- Izumin, chẳng lẽ một màn kịch này... Đều là do ngươi sắp đặt? - Menfuisu đột nhiên hỏi, cưỡi ngựa đi lên mấy bước. Nhìn thân ảnh ngân giáp chói lọi bên kia, hận tới cực điểm, trong lòng lửa giận đang chực chờ bùng phát.
Một màn này, từ lúc kết thương giao tới bây giờ đều là do Izumin sắp đặt đi. Giả vờ ký kết với Ai Cập là giả, thực chất là chỉ muốn một bước một bước mà xâm lăng Ai Cập, nuôi mộng bá quyền kia của phụ thân anh. Khiến hắn phải mất đi thê tử hiền thục, con ngoan chưa hiểu đời!
- Phải... - Menfuisu cứ nghĩ Izumin sẽ thoái thác, ai ngờ anh cứ như vậy mà tự vạch trần mình. Lời nói Izumin nhẹ như gió thoảng mây trôi nhưng hàm ý thâm lường, mang theo bao nhiêu trào phúng và khinh bỉ.
Quả nhiên là ngươi...
Menfuisu thời điểm này, tức giận phun trào. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hằn tia máu hận. Gân xanh trên trán và mu bàn tay nổi lên, cầm như muốn nát chuôi kiếm.
- Hóa ra là do ngươi làm... Ta ban đầu đâu đoán sai đâu... - Menfuisu cười lạnh, khinh thường mà nhìn. Thâm tâm bị lửa hận công sinh, cháy đến đau.
Tại Izumin! Tại ngươi mà Carol bị ngươi hại chết, hài tử của ta vong mạng. Chính ngươi là kẻ đã giở trò sau lưng, hại Ai Cập ta năm qua thất bại liên miên!!
Cái hận này, ta không nuốt trôi được!
Nhưng lúc này, Izumin lại nói thêm một câu. Trên gương mặt tuấn tú giương lên một nụ cười nhẹ đến phong hoa tuyết nguyệt nhưng câu nói lại nặng tựa thái sơn:
- Không... Ngươi đoán sai rồi... Việc lần này, tuy ta là người đứng sau hết thảy nhưng kẻ tự nguyện hại Ai Cập ngươi không phải ta mà là... - Nói đến đây, Izumin giương tay, chỉ về phía Menfuisu, cười một cái nhã nhặn nói tiếp:
- Nubia! - Ánh cười chưa dứt, đuôi mắt lóe lên trào phúng và tự đắc.
Memfuisu, lần này ngươi thua ta...
- Cái gì? - Menfuisu nhìn theo hướng tay Izumin chỉ, hai mắt kinh ngạc sau đó là hỏa nộ công sinh. Mày kiếm cau chặt, mi tâm lưu đọng sát ý.
Cư nhiên, cư nhiên là Nubia!
Nerphan đột nhiên bị người vạch trần như vậy, cũng không hó hé biểu cảm gì, mặt điềm nhiên. Đây rõ ràng muốn nói, đúng chính là như vậy đấy, càng làm Menfuisu tức hơn.
Thì ra, lời mà tể tướng Imhotep nói lúc đó không sai. Thủ phạm là Nubia... Nhưng hắn cứ nhất quyết không tin, cho đó là Hittitle. Để rồi bị người khác dắt mũi, dụ vào bẫy hiểm. Nubia và Babylon liên kết với nhau, tạo một màn kịch này diễn cho hắn xem, dụ hắn vào bẫy rồi xâm lăng Ai Cập. Ý đồ này, sao giờ hắn mới biết, mới nhận ra? Muộn rồi!
- Các ngươi... Các ngươi cùng một giuộc với chúng! Nếu vậy hết thảy đều đi chết đi!! - Menfuisu tức giận rống, tay cầm kiếm run lên mãnh liệt, giận đến nỗi thân thể run run, cơ ngực phập phồng. Dường như đã chịu đả kích rất lớn. Này là đương nhiên, đường đường là một hoàng đế kiêu hùng, muốn có bao nhiêu uy danh liền có bấy nhiêu, kẻ khác nhìn đến khiếp sợ không thôi lại bị Izumin chơi qua chơi lại đến đen cả mình. Sao không tức cho được?
Có điều, nhìn cái bộ dáng hỏa hận công tâm này của hắn Izumin vô cùng vui vẻ.
Bao nhiêu đau thương, thù hận ta bây giờ trả hết cho ngươi... Không phải ngươi oai dũng lắm sao? Ngươi được Carol trân quý vậy cơ mà?
Nhưng giờ thì sao, bị ta đùa bỡn trong tay có phải rất hận không? Nhanh thôi, ta sẽ cho ngươi thân bại danh liệt, cùng với vị thê tử ngươi yêu chịu một kiếp tuẫn quẫn người người khinh bỉ.
Izumin nghĩ đến đây, lòng liền lạnh, sát tâm nổi lên trong đáy mắt như gió bão vợn vờ.
Nếu bây giờ nói tiếp sự thật e là rất không thú vị! Thôi thì thời gian còn dài, cứ từ từ mà chơi thôi...
Bất giác câu lên một nụ cười tà mị, đáy mắt ngùn ngụt sát ý không kiêng kỵ đều bộc lộ ra, xung quanh lạnh hẳn đi, như muốn kết băng vạn vật. Ragashu nhìn thấy một cảnh này của anh, lòng có chút gợn sóng, mồ hôi lạnh nhàn nhạt toát ra.
Xem ra, đụng tới ngươi quả là thảm a...
- Đáng hận! Tên chó chết nhà ngươi! - Menfuisu tức giận quát lên, ra lệnh một đạo quân xông lên như ong vỡ tổ, chia làm hai cánh một cánh đánh Izumin, còn lại đánh Nubia ở phía sau. Nội tâm khó chịu thêm đả kích bùng nổ, hắn lúc này như một con thú khát máu, lòng ngoài hận và hận thì chỉ còn hận. Bị người ép đến đường cùng đành phải bạo phát mà quyết liệt chống trọi. Nhưng qua được bao lâu chứ?
Ta sẽ chờ... Menfuisu... Chờ ngươi gục ngã...
Izumin cười lạnh, một tay cầm kiếm, một tay thúc ngựa lao thẳng về phía Menfuisu. Đáy mắt vốn lạnh nay càng lạnh hơn, thâm trầm u ám lóe lên tia lửa sát tâm mãnh liệt.