Quả như dự đoán, sau hôm đó hai chúng tôi hoàn toàn “lánh mặt” nhau.
Từ đầu cô ấy với tôi chỉ như người dưng nước lã. Tôi được bắt chuyện với cổ trong hai ngày liên tiếp cũng đã là một phép màu rồi.
Nhưng chỉ với hai lần đó thì không thể nói rằng mối quan hệ chúng tôi đã thay đổi được. Dù gì đi nữa chúng tôi vẫn là hai người xa lạ.
Nếu muốn nói đến thứ gì đó thực thay đổi, thì ắt hẳn là những ánh lườm của mọi người dành cho tôi, khi tôi đang rảo bước dọc hành lang vào giờ ra chơi.
Thỉnh thoảng tôi có thấy Saito ở bên phòng học khác.
Tụi con gái chụm đầu vây quanh cô ấy, còn cổ thì thân thiện đối đáp lại bọn họ, tuy nhiên ở trong nhóm người đó chẳng hề thấy một mống “nam nhi” nào.
Tôi đoán cũng là vì mọi người đều hiểu rõ cô ấy sẽ tỏ vẻ lạnh lùng, mỗi khi tụi con trai tìm cách bắt chuyện.
Nhưng nhìn qua cũng đủ hiểu, lũ con trai luôn ngắm mĩ nhân đẹp nhất trường qua ánh mắt đầy ngưỡng mộ, lạc vào đâu trong đó là vài ánh mắt “hàm chứa động cơ đen tối”.
Nếu người ta nhìn tôi như vậy, thiết nghĩ tôi cũng cảm thấy khó chịu lắm chứ.
Thật tốt khi được trời ban cho vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng nếu đưa mình vào trong hoàn cảnh của cô ấy, thì tôi khá quan ngại trước những khó khăn mà cô nàng gặp phải.
Không hiểu hư thực thế nào, Saito lại tặng quà cho một thằng như tôi. Nhưng nói gì thì nói, chúng tôi sống ở hai thế giới khác biệt nhau hoàn toàn.
Viễn ảnh tôi với cô ấy trở nên thân thiết sẽ không bao giờ xảy ra.
Sống ở giới thượng lưu, chỉ những người cùng đẳng cấp mới thu hút lẫn nhau.
Nên chắc có lẽ tôi, một người đủ tỉnh táo để nhận ra mình chỉ đơn giản là nhân vật ngoài lề, và Saito, một "tuyệt sắc giai nhân" làm lòng người ngây ngất, không việc gì phải dây dưa vào nhau cả.
Đúng vậy, tôi không nghĩ mình sẽ dính líu tới cô ấy thêm bất cứ lần nào nữa.
.
.
.
[Cậu đang đọc cuốn gì vậy?]
Và rồi điều ngược lại đã xảy ra, là lúc tôi đang ngồi trong thư viện để thỏa thú vui đọc sách của mình.
============================================================
Ngắn thôi nhớ. :v