Giờ học kết thúc, tôi lấy đôi giày từ tủ khoá ra định xách cặp đi về, thì bất chợt nhìn thấy Saito đứng ngay trước ngưỡng cửa.
Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau thì phải. À không, chắc là tôi tưởng tượng ra thôi.
Chúng tôi chỉ bắt chuyện với nhau mới có một lần, là vào ngày hôm qua. Khá chắc chẳng còn gì để cô ấy phải bận tâm đến tôi nữa.
Có khi cô nàng còn chẳng buồn nhớ tới chàng trai chuyển phát sổ tay này. Một nhân vật ngoài lề như tôi, ắt cô ấy đã quên bẵng đi rồi.
Nhủ bụng cô ấy không phải đang đợi mình, vậy nên tôi mặc nhiên lướt ngang qua cổ.
.
[Chờ mình một chút được không?]
.
Một tiếng nói nghiêm trang phát ra, nghe thực rõ tựa như ban ngày.
Điệu giọng không nhẹ nhàng là mấy, nhưng so với hôm qua cũng bớt lạnh băng đi phần nào, và nó đập thẳng vào tai tôi.
[Ể, mình á?]
Cô ấy làm gì ở đây thế? Có vẻ sẽ liên quan đến ngày hôm qua, nhưng nghĩ một chặp tôi chẳng nghiệm ra được điều gì.
…Hay cuốn sổ tay mình trả lại đàng hoàng, nhưng ở trỏng đã rách mất mấy trang, và cổ tới đây để hỏi tội tôi?
[Để mình đính chính cái đã, mình không hề xé sổ tay của cậu đâu. Nếu có sứt mẻ gì thì đó là từ lúc cậu làm rớt nó, chớ mình không có làm.]
Nhằm tránh phải nghe những lời kêu ca, tôi đã nhảy ngược thời gian để xác nhận lại mọi chuyện. Nhưng dường như trước đó đầu tôi đã "nhảy số" chệch hướng, vì tôi thấy Saito chỉ lắc đầu.
[Hmm? Cuốn sổ mình vẫn nguyên vẹn và sạch sẽ như thường mà?]
[Ể, vậy à? Thế cậu gặp mình có chuyện gì không?]
Biết mình nghĩ sai, tôi đâm ra hơi ngường ngượng.
Sau đó tôi chẳng nghĩ được gì liên quan đến cuốn sổ tay nữa.
Nếu cô ấy không đến để phàn nàn, vậy tại sao cổ lại bắt chuyện với mình?
.
[Ừm…tặng cậu này.]
.
Cùng với khuôn mặt bồn chồn, cô ấy lấy ra một cái túi nhỏ đã thủ sẵn từ phía sau.
Tôi đón lấy cái túi theo phản xạ.
Cái túi ấy không nặng lắm. Nếu không muốn nói là nhẹ hều.
[Cái này là gì vậy?]
[Cảm ơn cậu đã mang trả cuốn sổ cho mình. Mình tặng cậu món quà này để trả ơn.]
À, hoá ra là vậy!
Người tôi bỗng chốc nhẹ bâng, sau khi biết lý do cô ấy bắt chuyện với mình.
Cô ấy thật tốt bụng khi cảm ơn tôi theo cái cách mà cổ thường không hay làm.
Sau buổi gặp lạnh tanh và thẳng thừng khi trước, nhưng đến hôm nay tôi đã thay đổi ấn tượng của mình dành cho cô ấy.
[Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu nhé.]
[…Không có gì.]
Tới đây nhẽ ra đã xong việc rồi, nhưng cô ấy vẫn nhìn tôi và chưa chịu rời đi. Cặp mắt trên khuôn mặt đầy lo âu của cổ mãi dán vào chiếc túi mình vừa tặng.
[Mình mở nó ra nhé?]
Có gì khiến cô ấy bận lòng sao?
Dù chưa hiểu cô ấy đang tính làm gì mà cứ thừ người ra đó, tôi vẫn gặng hỏi để xem mình có được mở túi ra không, cũng bởi cổ là người đã tặng nó cho tôi mà.
[Ể? Được chứ...]
Vì lý do gì khiến miệng cô ấy bặm chặt lại, làm sự lo âu hiện trên khuôn mặt cổ càng thêm đậm nét.
Nhìn cổ cứ như đã chuẩn bị tâm thế cho một điều gì đó.
Tôi mở túi ra, cũng kịp để trông thấy khuôn mặt của cô nàng đã chuyển sang liếc trộm tôi.
Bên trong túi, là một cái bánh quy. Bên ngoài được phủ một lớp choco mà khi nhìn thôi đã đủ biết nó ngon thế nào.
Trông nó ngon mắt như thế, tôi liền lấy ra và nếm thử một miếng.
[Mm!?]
Tưởng đâu là một cái bánh chocolate bình thường, nhưng tôi đã hố to. Len lỏi trong miệng tôi có cả vị cam thanh dịu.
Ngoài thì giòn trong thì mềm, một sự pha trộn càng khiến tôi muốn cắn thêm vài miếng nữa.
Vị ngọt chỉ độ vừa phải, mà đến một đứa con trai như tôi cũng thích mê.
Chiếc bánh đó ngon quá xá, miệng tôi liền xuýt xoa.
[Ngon thật đó.]
[Vậy-Vậy sao!? Mừng là nó hợp với miệng cậu.]
Rõ là cô ấy muốn xem tôi phản ứng thế nào.
Nghe lời khen ngon tắm tắc của tôi, khuôn mặt căng như dây đàn của cô ấy đã về với vẻ vô cảm thường ngày, mép miệng cổ cũng giãn ra đôi chút.
Tôi đứng trơ ra đó, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô ấy thoáng nở một nụ cười nhẹ
(Giờ hiểu vì sao người ta bảo cổ dễ thương rồi.)
Tôi nghĩ Saito đích thực là một cô gái kiều diễm, nhưng chỉ có vậy thôi. Cổ thì đẹp với dễ thương thật, song đó là tất cả những gì tôi nghĩ về nàng mĩ nhân này.
Một nét đẹp không khác gì tranh vẽ, ví như bàn tay của ai đó đã tạo ra bức kiệt tác để đời.
Còn bảo sự lạnh lùng, thiếu thân thiện của cô ấy dễ thương ở điểm nào, thì đến giờ tôi vẫn chưa biết. Song nhìn nụ cười thoáng nở trên khuôn mặt vô cảm ấy, thì ít ra cổ vẫn có nét dễ thương của một con người bình thường.
Nên giờ tôi đã hiểu lý do mọi người thường hay bảo cô ấy dễ thương.
[Có chuyện gì sao?]
Nhưng nụ cười ấy chưa tồn tại được lâu, thì nó đã sớm vụt tắt. Và tôi cảm thấy rất uổng khi cô ấy lại cười không được nhiều.
[À không, không có gì. Cảm ơn cậu vì món quà. Gặp lại sau nhé.]
[Ừm, tạm biệt.]
Tôi nhanh chóng chuồn gấp để giấu nhẹm những suy nghĩ của mình khi nãy.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ được nói chuyện với cô ấy thêm một lần nữa, thực sự tôi rất bất ngờ với sự kiện đường đột này. Thế nhưng dù có cho tôi tiền, tôi cũng không dám mơ đến viễn ảnh được bắt chuyện với cổ lần sau. (Note: Đùa hay lắm main ạ. )
Cơ mà bữa nay được nhìn cổ cười sương sương cũng đáng tiền phết, tôi nghĩ vậy và ôm cặp về nhà.
============================================================
Có khúc mắc gì thì ý kiến nha bà con. Dịch MTL khổ vcc.