[Cái gì đây nhỉ?]
Một bận kể từ lúc tôi bắt đầu công việc làm thêm, đập vào mắt tôi trên con đường về nhà quen thuộc là một cuốn tập bìa xanh đậm, to cỡ chừng một bàn tay nằm sóng soài ở trên mặt đất.
Đến khi tiến lại gần, tôi mới nhận ra là sổ tay của một học sinh trường mình.
Mặc cho sau này có cắn rứt lương tâm, và vì lúc đó cũng hơi tò mò, tôi bèn nhặt nó lên và nhìn thật nhanh bên trong.
“Reina Saito.”
Cái tên viết trong cuốn sổ cũng đồng thời là tên cô gái đẹp nhất trường tôi.
(Vậy giờ mình nên làm gì đây?)
Từ cuốn sổ lại đâm ra rắc rối. Tôi phải mang trả lại cho cô ấy khi người nhặt nó cũng chính là tôi. Nhưng ngặt một cái ở trong lớp tôi lại không dám bắt chuyện với cổ mới đau.
Cô ấy nổi tiếng là một người lạnh lùng, vậy nên rất dễ mường tượng ra cái cảnh cô ấy đối xử lạnh nhạt với tôi khi tôi cố bắt chuyện với cổ.
Nhưng, nhặt được của rơi thì phải trả cho người đánh mất, tôi đành thở dài một cái và liệu kế cho ngày hôm sau.
.
Ngày tiếp theo sau giờ tan trường, tôi đứng đợi Saito ở ngay tủ đựng giày.
Sau giờ học người ở lại cũng ngớt dần, ít cơ may dẫn đến những tin đồn, nên là tôi quyết định đợi ở đây.
Được một lát, thì cô ấy xuất hiện.
Vẫn là mái tóc đen dài thướt tha và dáng vẻ lộng lẫy thu hút bao ánh nhìn, danh hiệu mĩ nhân đẹp nhất trường đúng thật không cần phải bàn cãi.
[Mình nói điều này được không?]
Khi tôi gọi cô ấy, cặp mắt sáng ngời của cổ quay sang nhìn tôi.
Một khuôn mặt mĩ miều tựa như bao ngày. Dám cá trên khuôn mặt đó mà xuất hiện một nụ cười, nó sẽ là nụ cười rạng rỡ làm cho bao người phải thích mê thích mệt.Song hiện giờ, ẩn trong đôi mắt đen tuyền của cô là một sự thận trọng, ngầm ý chuẩn bị bắt chuyện với ai đó mà mình chưa từng quen biết.
[...Có chuyện gì sao?]
Đúng thật cô ấy đang tự dựng lên một bức tường từ giọng điệu lạnh băng của mình, như thể muốn ngăn tôi xâm nhập vào khoảng không riêng tư của cổ.
Thoạt đầu tôi hơi bị tổn thương trước phản ứng của cô ấy. Nhưng ngẫm một hồi, gặp người lạ thì tôi cũng cảnh giác như vậy chứ nói riêng gì cổ.
Hơn nữa ngay từ đầu, Saito đã là đối tượng được bọn con trai toàn trường săn đón và tỏ tình khi nhắm có cơ hội, bất kể mọi khối lớp. Chính vì cái sự tích đó thành ra cô ấy không muốn dính líu nhiều đến những cậu bạn khác giới.
Chắc cô ấy đang nghĩ tôi có động cơ thầm kín, hay chuẩn bị tỏ tình đây mà.
[Cái này, mình nghĩ là của cậu.]
Tôi cũng vậy, không muốn dính líu quá nhiều, càng chẳng mong người ta nghĩ rằng tôi tiếp cận cổ vì động cơ đen tối nào đấy. Vậy nên tôi vào thẳng vấn đề, rồi đưa cuốn sổ trả lại cho người ta.
[Ể?]
Thoáng một cái, đôi mắt cô gái mở to trong sự ngạc nhiên.
Saito nhận lại cuốn sổ tay, đứng ngây người, duy có đôi mắt vẫn nháy liên tù tì.
[Vậy gặp lại cậu sau.]
Hoàn thành nghĩa vụ, tôi liền phóng như bay ra ngoài trước khi Saito kịp mở lời chi.
Vì tôi đã mang trả đồ cho người bị mất, người ta ắt sẽ không phàn nàn câu nào về hành động thiếu lịch thiệp vừa nãy, tôi rời khỏi trường và không mảy may nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Phần của tôi trong câu chuyện này đã kết thúc, không có mối tơ duyên nào giữa chúng tôi cả, chỉ vậy thôi.
Tôi đinh ninh như vậy trên đường về nhà. Cho đến một hôm nọ...
============================================================