Chạm eng rồi nhé.
◇
◇
Với nạn châu chấu, bọn tôi biết được rằng có một mối đe dọa như thế ở ngoài kia.
Không, tôi nghĩ 'được nhắc' thì đúng hơn.
Hòn đảo này có độ khó thấp nhất, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn yên bình.
Mối đe dọa của kẻ thù ở bên ngoài là không thể nào tránh được trong nông nghiệp.
Nếu mà sự phá hoại của châu chấu là hiếm, thì những vấn đề tương tự cũng sẽ xảy ra.
「Vậy nên, hôm nay chúng ta sẽ đi săn.」
Ở Nhật Bản, hươu được biết là loài gây hại cho cây trồng.
Lợn rừng cũng rắc rối không kém, nhưng chúng không sinh sống ở vùng này.
Loài hươu tại thế giới này dường như không có lãnh thổ cố định.
Chúng di chuyển theo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống hằng ngày.
Nhưng, chúng có nhiều hơn tại phía nam hôm qua, và hôm nay thì ở phía bắc có nhiều hơn.
Và bây giờ thì bọn hươu đang hoạt động ở gần nơi ẩn náu của chúng tôi.
Trông có chút dễ thương, nhưng không may thay, chúng lại có hại.
「Mọi người chuẩn bị xong chưa?」
Tôi hỏi những người sẽ đi săn hươu hiện đang đứng ở bãi biển.
Cụ thể đó là tất cả những người ngoài Eri, Sofia, Amane, Meiko và Muscle.
Eri thì nấu ăn, Amane đi do thám, Sofia và Meiko đang làm đồ thủ công.
Muscle hiện đang chặt cây.
「「「「「Ooh!」」」」」
Mọi người vui vẻ đáp lại và nâng vũ khí ở tay phải lên.
Vũ khí của bọn tôi là súng nỏ, hoặc nỏ hay một vũ khí tầm xa nào đó.
Chúng là những thứ đơn giản được làm từ gỗ và cao su đã qua xử lý, và hiệu suất cũng không quá lớn.
Tôi giữ cho nó ở mức tối thiểu vì, hiệu suất tỉ lệ thuận với số lượng vật liệu cần dùng.
「Mọi người, hãy tản ra và săn hươu. Đừng có bắn nhầm nhau đấy.」
Thứ Sáu, ngày 1 tháng 11, bọn tôi đi tiêu diệt những loài động vật có hại.
◇
Bọn tôi không cần phải bận tâm khi dùng mũi tên để săn hươu.
Nếu bọn tôi đặt bẫy, chúng sẽ dính bẫy và chết.
Nhưng, nếu chúng thấy bạn của mình bị mắc bẫy những con còn lại sẽ bỏ chạy.
Chịu khó lết cái thân đi săn chủ yếu là để giải trí.
Không có bất kỳ loại hình giải trí nào ở đây, cuộc sống hàng ngày của bọn tôi nhàm chán làm sao.
Đó là lý do dùng tên, chỉ để cho việc giải trí.
Nếu mấy cái phong trào bảo vệ ở thời hiện đại biết được điều này, họ sẽ vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, cũng có lý do khác ngoài việc giải trí.
Ưu điểm của việc săn hươu bằng mũi tên là, bọn tôi có thể nhặt lại mũi tên sau khi bắn.
Trong trường hợp sử dụng bẫy, sẽ mất nhiều thời gian để thấy chúng mắc bẫy.
Chúng sẽ phân hủy sau khi chết.
Hươu thối rữa sẽ không ăn được, và cũng rất khó để lột da.
Sẽ rất lãng phí nếu vứt cái xác đi.
Những con hươu bị săn bằng cung tên có thể được xử lý ngay khi chúng chết.
Chúng tôi có thể ăn được hết lượng thịt mà mình săn được, và phơi khô phần thịt thừa.
Và cuối cùng là, tên dùng ít vật liệu hơn so với bẫy.
「Vậy thì, đến lúc rồi.」
Việc săn hươu của bọn tôi cũng có khác biệt.
Bọn tôi sẽ chia thành hai nhóm và đi săn cùng bọn khỉ.
Karin và tôi sẽ là trưởng nhóm.
Nhóm của tôi có Mana, Hinako và Yoshiokada.
Của Karin thì có Tanaka, Arisa, Shiori bà Kageyama.
Chúng tôi đang đợi ở biển, ngay trước mặt khu rừng, rồi sau đó.
「Ukii!」
Bọn khỉ lùa đàn hươu đến chỗ bọn tôi.
Chúng khéo léo điều chỉnh hướng di chuyển của đàn hươu như cái cách đã dùng với tụi bò.
「Chúng đây rồi, chuẩn bị nỏ đi.」
Mọi người nhắm vào những con hươu đang lao về phía mình.
Mấy con hươu để ý thấy bọn tôi và cố gắng để di chuyển sang hai bên.
Điều này làm cho cơ thể chúng quay sang một bên, làm tăng diện tích chúng tôi có thể bắn trúng đích.
「Ngay bây giờ! Bắn!」
Tất cả bọn tôi bắn cùng một lúc.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ có vài mét, điều này là phải bắt buộc rồi.
Những mũi tên đơn giản được làm từ đá và gỗ xuyên qua người mấy con hươu.
「Cho đợt tên tiếp theo vào.」
Mọi người nạp lại mũi tên của mình từ cái bao đựng tên được gắn treo ở trên eo.
Nó có chứa ba mũi tên, bao gồm cả cái bọn tôi vừa nạp.
Nhiều hơn nữa sẽ khiến bọn tôi mất thời gian hơn, nên bọn tôi không làm nhiều.
「Hạ những con đang cố gắng chạy trốn.
」
「「「Ooh!!」」」
Những phát đầu tiên trúng đích nên phần còn lại không quá khó khăn.
Chỉ những con có vết thương nông mới cần đến phát bắn thứ hai.
「Đến lúc truy đuổi rồi!」
Bọn tôi chạy theo đám hươu vào rừng.
Bọn tôi sẽ theo dõi chúng từ một khoảng cách nhất định. Để chúng khỏi nhận ra và chạy trốn khỏi bọn tôi.
Nếu quá xa nơi ẩn náu, đám khỉ sẽ dọa để sửa lại quỹ đạo di chuyển của chúng.
Và rồi, chúng sẽ chạy vòng quanh trong rừng.
「Trước khi bắt đầu, tớ cảm thấy thương tiếc cho bọn hươu, nhưng giờ thì…」
Mana nói trong khi đang chạy.
「Nhưng bây giờ cậu đã làm nó, một màn giải trí tuyệt vời và rất vui, đúng không?」
「Đúng thế, tớ rất nóng lòng xem thịt hươu có mùi vị như thế nào.」
「Nó chắc chắn là ngon nhất.」
Đã 108 ngày kể từ khi bọn tôi sống tại thế giới này. Cảm giác của tôi về thời hiện đại đang phai mờ dần.
Không ai nôn mửa khi xử lý con vật bị bắt.
「Chúng ta đã hạ chúng! Ngay tại đây!」
Tôi nghe thấy một giọng nói ở gần đây.
Yoshiokada dường như đã giết một con hươu.
Con dao của cậu ta cắm vào tĩnh mạch của con hươu đã dừng chuyển động.
Bọn tôi cần nhanh chóng xử lý nó, nhưng cậu ta không thể làm được.
「Yoshiokada, đổi chỗ.」
「Nghe rõ, hết!」
Xử lý là công việc của trưởng nhóm.
Ở đây thì tôi là trưởng nhóm, còn Karin là ở nhóm bên kia.
Sau khi đổi chỗ với Yoshiokada, tôi kiểm tra tình trạng của con hươu.
「Ồ, tốt đấy chứ.」
Điều quan trọng là phải kiểm tra tình trạng của con hươu.
Ví dụ, những con còi cọc thì có giá trị thấp.
Nếu bị rụng lông, thì sức khỏe của chúng cũng có vấn đề.
Nhưng mà con hươu mà Yoshiokada giết có tình trạng rất tốt.
Nó sinh sống trong một môi trường tốt nên có chút mập mạp.
「Bọn tao sẽ ăn thịt của mày.」
Tôi cầu nguyện, đôi bắt đầu xử lý.
Nó khác rất nhiều so với khi xử lý lợn rừng.
Đầu tiên thì, cần mau chóng rút máu, rồi đưa những cơ quan nội tạng ra ngoài.
Sau đó, lột da, rồi cắt thịt thành từng phần.
「Mình đã làm việc này nhiều lần, nhưng có vẻ như vẫn khó khăn nhỉ.」
Mặc dù tôi đang dần thích nghi với hòn đảo này, nhưng vẫn rất khó để xử lý.
Đặc biệt là nếu liên quan đến việc xử lý những con vật dễ thương như là hươu và thỏ.
Thật đau khổ khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng và đờ đẫn của bọn chúng.
「Phù.」
Tôi đã xoay sở để xử lý của con hươu đầu tiên.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều hơn thế.
「Hokage-kun, tớ đã bắn hạ chúng rồi!」
「Hokage-san, đây nữa.」
「Shinomiya, đây nữa, làm ơn.」
Mọi người lần lượt báo cáo thành tích của mình.
Tôi thở dài với trời, đầu óc thì trống rỗng.
「Được rồi! Tới liền!」
Đây là vì sự tồn vong của bọn tôi. Đó là cách mà chúng tôi hoạt động.