Isekai Yurutto Survival Seikatsu ~Gakkou no Minna to Isekai no Mujintou ni Ten-i Shita Kedo Ore Dake Rakushou Desu~

chương 52: bắt vịt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có vịt sinh sống ở trên hòn đảo này.

Nó không phải vịt trời, cũng không phải vịt nhà, mà là loại lai giữa hai giống trên.

「Bắt mấy con ở đằng sau ấy, Amane.」

「Vì?」

「Nếu con ở đằng trước biến mất, chúng sẽ rất ngạc nhiên.」

Bọn tôi đi đến cái hồ ở cạnh hang Washimine.

Hang Washimine là nơi mà Sofia và Amane tỉnh dậy.

Bọn vịt đang bơi ở trong cái hồ.

Hai con bố mẹ đi đầu, mấy đứa vịt con thì lội theo sau.

Tại đây đã có vài đàn vịt rồi.

Tổng cộng có đến hàng chục con.

Bọn tôi không cần phải bắt hết tất cả chúng. Chỉ cần một đàn là đủ rồi.

Tôi dùng mồi dụ, còn Amane thì lặng lẽ bắt chúng.

Mấy con vịt bị bắt được nhốt trong cái lồng tre mà tôi mang theo.

Xin lỗi vì đã để bọn mày trong cái chỗ chật hẹp này.

Tôi thầm xin lỗi trong lòng.

「Từng này là đủ rồi.」

Bọn tôi bắt được 17 con, bao gồm cả hai con bố mẹ.

「Bọn mình có nên ăn hai con bố mẹ không?」

Amane hỏi.

Tôi lắc đầu.

「Bọn mình sẽ thử nhân giống. Suôn sẻ thì, chúng ta có thể có được trứng. Nếu chuyện đó xảy ra, tụi mình không gặp phải rắc rối từ việc phải bắt chúng lại nữa.」

「Ra là vậy. Thông minh thật.」

Khi công việc kết thúc, bọn tôi nhanh chóng trở về nơi ẩn náu.

Tôi muốn thả mấy con vịt đang kêu thất thanh ra khỏi lồng càng sớm càng tốt.

Không tốt khi con người bị căng thẳng, bọn động vật cũng thế.

Điều quan trọng là phải kiểm soát được độ căng thẳng của chúng.

Trên đường về, mọi thứ đều tốt cả.

Bọn tôi vừa đi vừa tám nhảm.

Khi bọn tôi đang tiến lại gần hang Asakura thì có chuyện kì lạ đã xảy ra.

「!!」

Amane dừng lại, trông mặt cô ấy hơi dữ tợn.

Dù là con gà trong việc chiến đấu, nhưng tôi cũng nhận ra có gì đó rồi.

Amane cảnh giác bởi vì cô cảm nhận được nó.

「Sao vậy?」

Tôi dừng lại.

「Cậu không nghe thấy ư?」

Amane thì thầm.

「Tất cả những gì mình nghe thấy là tiếng của đám vịt ở sau lưng.」

Bọn vịt la ói không ngừng nghỉ.

Tôi muốn được thoát khỏi chúng càng sớm càng tốt.

「Cậu nghe thấy gì?」

Tôi hỏi Amane, rồi cô ấy bình tĩnh đáp lại.

「Tiếng súng.」

「?!」

Có va chạm ư.

Trên hòn đảo này, có ba người sở hữu súng.

Sofia và anh em nhà Sumeragi.

Tôi nghĩ không phải Sofia bóp cò đâu.

Vì Amane đang giữ súng của cô ấy ở đây.

Vậy, chỉ có một câu trả lời.

「Một trong hai anh em Sumeragi đã bóp cò.」

「Tớ chắc nó ở hướng trước mặt tụi mình.」

Tiếng súng có vẻ xuất phát từ hướng có ngọn đồi của anh em Sumeragi đóng quân.

Tôi không nghe thấy, nhưng vì Amane đã bảo vậy nên chắc là thật rồi.

「Shinomiya Hokage, bọn mình có nên do thám nó không?」

Tôi gật đầu và nói "Tất nhiên rồi."

「Nhưng, đừng cởi khẩu trang ra, vẫn có nguy cơ bị lây cảm lạnh đấy.」

「Không sao, tớ có mà.」

Amane mang khẩu trang lên.

Rồi cô ấy nói "Tớ sẽ quay lại vào bữa tối," và biến mất ngay trong khoảnh khắc tiếp theo.

Quan sát xung quanh, có vẻ Amane di chuyển băng qua mấy cái cây.

Cô ấy nhảy từ cành cây này qua cành cây nọ như là khỉ vậy.

Có thể nói là cô ấy còn nhanh hơn cả bọn khỉ nữa.

「Những chuyển động đó...」

Tôi cảm thấy ngạc nhiên, và cũng thật nhẹ nhõm khi chứng kiến mấy cái chuyển động không phải con người của Amane.

Một trên một triệu phần trăm nguy cơ cô ấy sẽ mắc lỗi.

Đặc biệt là khi Amane hành động một mình mà không phải lo gì cả.

「Mình cũng nên làm việc phải làm.」

Tôi để Amane lo vụ tiếng súng và đi về phía nơi ẩn náu.

Khi tôi trở lại, chỗ đất canh tác cũng được hoàn thiện rồi.

Có năm chỗ được xới đất lên.

Nghĩa là, mỗi khu vực là 100 mét vuông.

「Ooh, vịt ngon! Cùng ăn nào!」

Arisa trở nên hào hứng khi thấy mấy con vịt ở trong lồng.

Tôi ngượng cười và nói "Tụi mình không có ăn chúng."

Rồi, tôi nhìn Karin và hỏi.

「Cậu đã rải Canxi Cacbonat xong chưa?」

「Ừm, xong rồi. Những gì còn lại là chờ nhóm Lúa xong việc. Mana và tụi con gái cũng trở về nơi ẩn náu trước đó rồi.」

「Ừm.」

Như dự đoán, tôi biết thật đúng đắn khi giao việc này cho Karin mà.

Tôi đánh giá cao đến từng những chi tiết mà cô ấy báo lại cho tôi về nhóm Lúa.

「Nhân tiện thì, Hokage, Amane đâu rồi?」

「Amane đến để do thám nhóm của Sumeragi rồi. Vì nghe thấy tiếng súng nên cô ấy muốn đi kiểm tra tình hình.」

「「「「Tiếng súng?!」 」 」 」

「Tớ không nghe thấy, nhưng Amane thì có. Ừm, nó sẽ ổn thôi.」

Tôi nhìn vào Tanaka trong lúc nói "Để chuyện đó qua một bên."

「Cho nước chảy vào đi.」

Tanaka hô "Rõ," và đi đến cái ống tre.

Rồi.

「Tớ mở cổng nước đây.」

Cậu ta di chuyển cái đĩa đồng ra khỏi ống tre.

Nước từ con sông chảy ra thông qua cái ống tre.

Nó lấp đầy cánh đồng mà bọn tôi đã làm.

「Karin, đưa bọn này đến cái hồ ở nơi ẩn náu đi.」

Tôi cho hai con vịt bố mẹ vào lồng tre và đưa cho Karin.

「Bọn mình có nên thả rông chúng ở cái hồ không?」

「Ở đó dễ để quản lí và giữ chúng hơn.」

「Được rồi.」

Karin mang cái lồng trên lưng và quay trở về nơi ẩn náu.

「Kageyama, Tanaka đảm bảo rằng bọn vịt con không trốn khỏi ruộng lúa. Nếu bọn chúng định chạy ra, thì hãy dùng tay và chân chặn đường để bọn nó quay đầu lại. Cứ làm vậy cho đến khi cánh đồng đầy nước.」

「Rõ rồi!」

「Được.」

「Muscle và Arisa sẽ chăm lo cho cái ruộng khác. Làm đất canh tác như đã làm ở chỗ này. Bọn mình sẽ dừng lại vào giờ ăn tối.」

「Được.」

「Hiểu rồi, Cơ bắp!!」

Sau khi thêm lời chỉ dẫn, tôi quay lại nơi ẩn náu, nơi nhóm Lúa đang đợi mình.

Một lượng lúa khổng lồ được bày ra tại nơi ẩn náu.

「Được chứ?」

Mana hỏi

「Vậy là đủ rồi.」

「Bọn mình sẽ tuốt lúa, đúng không?」

Eri hỏi.

Tôi gật đầu

「Tớ không biết phải làm gì trước, nên bọn mình đã đợi. Giờ bọn mình có nên làm luôn không?」

「Cậu có thể làm được nếu biết cách dùng đống công cụ, nhưng lựa chọn chờ đợi là đúng đắn đấy.」

「Đúng vậy. Không một ai biết dùng nó cả.」

Khi Eri nhắc đến "nó," tất cả bọn tôi đều nhìn vào đó.

Meiko và Sofia đang làm việc thủ công cũng đang quan sát từ đằng xa.

「Cậu đã làm cái đó từng chút, từng chút à?」

Mana nói. Tôi lắc đầu và trả lời "Không phải."

「Tớ đã làm cái này trong bữa trưa ngày hôm qua. Tớ đã có sẵn những nguyên liệu mà mình cần rồi.」

「Wow, đúng như mong đợi từ Hokage-san.」

Hinako vỗ tay và reo hò.

Em ấy gọi tôi là "Hokage-san," giờ tôi mới nhận ra.

Nhớ lại thì, trước đây em nó gọi tôi là "Shinomiya-san."

Tôi cảm thấy bọn tui thân nhau hơn rồi.

「Ừm, dù phương pháp thô sơ, nhưng tốt hơn cậu thấy nhiều đó.」

Tôi đứng cạnh cái thứ đó, và gọi tên nó.

「Đây là cách sử dụng máy tuốt lúa ngàn răng.」

Cái máy tuốt lúa tôi làm ra cho thời điểm này, máy tuốt lúa ngàn răng.

Truyện Chữ Hay