Cuộc chiến chống lại Byakuya và cái nhóm hãm hiếp của cậu ta đang dần trở thành hiện thực.
Trước đó, tôi đã từng bảo với Meiko mình có biện pháp đối phó...
Và đó là:
「Hả? Di chuyển ư?! Bọn mình sẽ rời bỏ nơi này á?!」
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe những lời tôi nói trong lúc ăn tối.
「Chính xác là như vây. Nhưng, không cần phải vội.」
Kế hoạch của tôi chỉ là chuồn thôi…nếu muốn nghe nó ngầu hơn thì là biến mất khỏi nơi này.
「Hokage, đừng chạy trốn mà hãy đối đầu với chúng. Nếu cậu tạo ra vũ khí, thì bọn mình sẽ không thua đâu! Hơn nữa, lũ tay sai chỉ làm theo lệnh Byakuya vì họ không còn cách nào khác đúng không? Thay vào đó, sao chúng ta không biến họ thành đồng minh nhỉ?」
Arisa nói một tràng.
Mana gật đầu, dường như cô ấy cũng tán thành kế hoạch này.
Nhưng những người còn lại thì không nghĩ như họ.
「Chiến đấu đồng nghĩa với việc giết họ đấy. Cậu có hiểu không?」
Tôi nói với một khuôn mặt nghiêm túc.
「Giết ư? Cậu nói quá lên rồi.」
「Không phải phóng đại đâu. Tớ không giỏi chiến đấu. Mình không thể dùng mấy thủ đoạn như chém sau lưng như mấy bộ phim cổ trang đâu. Nếu chúng ta chọn chiến đấu, chỉ có giết hoặc bị giết. Rất khó để làm họ bất động mà không phải hạ sát họ.」
「Ugh, cậu nói đúng.」
「Kể cả khi nơi này không có pháp luật, bọn mình vẫn là người Nhật Bản. Chúng ta vẫn còn nhân tính, tụi mình không thể giết người một cách dễ dàng được. Nên, bọn mình sẽ không chiến đấu với họ. Ngay cả khi đối đầu với họ, ta sẽ thua, và nếu thua, các cậu chắc chắn sẽ bị hiếp dâm.」
Tôi đã học hỏi rất nhiều để rèn luyện kĩ năng sinh tồn của mình.
Một trong số chúng không chỉ là kĩ năng sinh tồn thông thường mà còn là những thứ mà một người lính cũng sẽ được học.
Ví dụ như, kĩ thuật phát hiện thông tin con mồi từ các dấu vết lưu lại trên cỏ và các cành cây bị gãy.
Thứ này liên quan đến kĩ nghệ tiên tiến được sử dụng bởi Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kì.
Với lượng kiến thức đó, tôi có thể đấu với một lượng nhỏ kẻ thù.
Nếu chúng tôi có thể quyết đoán trong việc chọn sự sống hay là cái chết cho đối thủ, thì bọn tôi có khả năng cao là sẽ thắng.
Tôi có chiến thuật mà những người lính thực thụ chuyên dùng và cả công cụ nữa.
Nhưng, thực tế khác xa với trò chơi điện tử, không thể giết người như chơi được.
Trong trường hợp chúng tôi không thể hoặc sẽ không giết họ, thì bọn tôi sẽ gặp bất lợi lớn.
Tốt hơn hết là chạy trốn.
「May mắn thay, ở khu vực này không có động vật nào thích hợp làm thức ăn cả. Vì vậy, ngay cả khi Byakuya và nhóm của cậu ta đến chiếm nơi này thì họ cũng không ở đây lâu đâu.」
Không có lời phản đối nào nữa.
Tất cả bọn họ đều đồng ý với tôi. Vì vậy, cuộc họp bàn về việc chạy trốn sẽ được tiếp tục.
「Điều quan trọng là không được để cho họ biết nơi chúng ta sẽ trốn chạy. Sẽ rất vô ích nếu họ tìm ra nơi tụi mình trốn.」
「Tớ! Tớ! Tớ!」
Arisa giơ tay lên.
「Còn có điều quan trọng hơn việc đó nữa đúng không?」
「Ý cậy là gì?」
「Nơi mà chúng ta sẽ chạy trốn?! Chúng ta sẽ đi đâu? Nó sẽ không phải cái hang của Meiko phải không?」
「Không sao. Tớ đã tìm thấy một nơi hoàn hảo để trốn rồi.」
「Thật ư? Cậu làm việc đó khi nào vậy? Cậu có bỏ lỡ cái gì không đó, Hokage?」
Arisa tươi cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh của cô ấy.
「Đúng như mong đợi từ Hokage-kun.」
「Cậu làm tớ siêu lòng đấy. Cậu đã tìm thấy nó khi nào vậy?」
Eri và Mana trông có vẻ ấn tượng.
「Tớ tìm thấy lúc ở một mình cùng Mana.」
「Huh, ý cậu là?」
Mặt của Mana bỗng nhiên ửng đỏ lên.
Mana nhớ lại lúc mà cô ấy đã 'mát xa' cho một tôi đang trần truồng.
Chà, 'mát xa' không phải là phần quan trọng trong đó.
「Đúng như cậu đoán, đó là biển.」
「Biển?! Ý cậu là tụi mình sẽ lập căn cứ ở trên biển sao?! Giống như là Cung điện của Long Vương á!」
「Đúng vậy, chúng ta sẽ làm Cung điện của Long Vương...ủa, không!」
Tôi phản bác lại lời nói đùa của Arisa.
Nếu là trước đây, tôi sẽ đáp lại với khuôn mặt nghiêm chỉnh. Nhưng tôi cũng đã thay đổi.
Nhìn thấy Arisa mỉm cười hạnh phúc, tôi cũng vui khi phản bác lại với cô ấy như vậy.
「Cậu có biết về xói mòn bờ biển không?」
「Bờ biển gì cơ? Sự tận tâm?」[note38510]
Arisa nghiên đầu của cô ấy.
「Cậu nghe nhầm rồi. Tớ là nó có liên quan đến biển hay gì đó. 」
Mana nói.
Hinako phản ứng khi nghe thấy từ đó.
Em ấy đang nhìn Meiko với khuôn mặt 'có phải như thế không?'
Meiko nghiêng đầu như thể cổ muốn nói "Chị chả biết gì đâu."
「Rồi, xói mòn bờ biển sẽ tạo ra mấy cái hang trên biển. Nói một cách dễ hiểu, cậu có thể tìm thấy mấy cái lỗ hang trên bờ biển hoặc vách đá phải không? Đó chính là xói mòn bờ biển.」
「「「Ồ!」 」 」
Tôi giải thích để cho mấy gái hiểu, ngoại trừ hai người là Karin và Hinako.
Karin trông có vẻ như đã biết rồi, và Hinako như chỉ mới hiểu ra nó.
Em ấy không nói gì cả, nhưng đôi mắt lấp lánh như thể muốn nói "Đúng là như vậy!"
「Khi tớ và Mana đi ra biển, mình tìm thấy một cái hang được tạo bởi sự xói mòn bờ biển. Lúc tớ thu thập rong biển, tớ đã nghĩ mình nên kiểm tra nó. Và nơi đó rộng hơn chỗ này nhiều.」
Cái hang tôi tìm thấy có môi trường rất tốt.
Có thể dễ dàng tiếp cận nó từ bờ biển, và nó cũng cao hơn so với mực nước biển nữa.
Nghĩa là, bọn tôi sẽ không phải lo bị ngập khi thủy triều lên.
Hơn nữa, cửa hang hướng ra biển nên rất khó để tìm thấy nó.
Không nơi nào tốt hơn để trốn cả.
「Tớ sẽ chỉ đường tới cái hang vào ngày mai. Bọn mình có đủ sẵn tài nguyên ở cái hang này rồi và vì vậy chúng ta cần tiết nhiệm nhu yếu phẩm cho cái hang khác. Byakuya và nhóm của câu ta thực sự rất nguy hiểm. Chúng ta cần chuẩn bị nhiều hơn nữa so với những mối đe dọa từ thiên nhiên. 」
「Tớ có một câu hỏi.」
Arisa giơ tay lên.
「Đặt tên cho nó nào.」
「Tên? Tên gì?」
「Tên của cái hang xói mòn và cái hang này. Rất khó để nói nếu không có tên.」
「Chà, đúng vậy. Chỉ gọi là 'hang động' làm khó phân biệt là nơi này hay là hang động của Meiko. Bên cạnh đó, chúng ta còn thêm hang động xói mòn vào những cái hang mà bọn mình nói tới.」
Tôi đồng ý với việc nên đặt tên.
Tuy nhiên.
「Vậy, cái hang này sẽ là 'ngôi nhà hạnh phúc'.」
Tôi phản đối với cách đặt tên của Arisa.
「Chúng ta rời đi bởi vì tụi mình sẽ không hạnh phúc và giờ bọn mình gọi nó là ngôi nhà hạnh phúc sao?」
Karin nói khi bật cười.
Nghe thấy vậy, chúng tôi cũng cười theo.
「Vậy chúng ta sẽ gọi nơi này là gì?」
Arisa trông có vẻ không hài lòng vì bị trêu cười nên cô ấy bĩu môi này.
「Hừm, câu hỏi khó đấy.」
Tự nhiên vớ phải rắc rối.
Arisa thể hiện ánh nhìn tự phụ khi thấy việc này.
「Vậy thì nó sẽ là ngôi nhà hạnh phúc nhé.」
「Không, gì cũng được trừ nó ra.」
Tôi lắc đầu.
Nên là thứ gì đó khác.
「Vậy cái này thì sao?」
Mana giơ tay lên.
「Sao chúng ta không dùng họ của người đã tỉnh dậy trong hang động nhỉ. Ví dụ, đây sẽ là hang Shinomiya, và nơi mà Meiko và Hinako tỉnh dậy sẽ là hang Asakura. Sẽ không có chút nhầm lẫn nào nếu đặt tên như thế, đúng không?」
「「「Ồ! Cậu nói đúng.」 」 」
Mọi người đều đồng ý.
「Vậy còn cái hang xói mòn thì sao? Không ai tỉnh dậy ở đó đúng chứ?」
「Hay là gọi cái hang xói mòn bờ biển là 'nơi ẩn náu'? Ý mình là xây dựng căn cứ trong một hang động xói mòn ở dưới biển như một căn cứ bí mật. Rất hay mà.」
Mana nói. Tôi run cả người lên.
Gọi nó là nơi ẩn náu là không công bằng chút nào cả.
Thằng đàn ông nào có thể cưỡng lại khi nghe từ đó chứ.
「Tớ chấp thuận cái tên 'nơi ẩn náu'!」
Tôi nói lớn mà không cần nghĩ ngợi gì cả.
Tụi con gái có vẻ bị ngạc nhiên vì tôi lớn một cách đột ngột.
「Ưm, nó phải là 'ngôi nhà hạnh phúc'.」
「Nơi ẩn náu!」
Tôi thúc đẩy cái tên của hang động.
Hang Shinomiya, hang Asakura, và nơi ẩn náu bí mật của tụi tui.