Tôi đang lo lắng về việc trời sẽ tiếp tục mưa cho đến khi nào, nhưng nó đã tạnh vào buổi sáng hôm sau.
Mặt trời tỏa nắng như thể muốn chào "Buổi sáng tốt lành" với bọn tôi. Gió mát, thời tiết trong lành.
「Dậy nào các cậu! Bọn mình có việc cần phải làm trước khi ăn sáng đấy.」
Tôi nói lớn để gọi mọi người dậy.
Hầu hết họ vẫn đang ngủ ngồi khi tôi đang nói.
Arisa là người duy nhất ngủ nằm.
Nếu nước ngập lên tới đây thì gái này sẽ chết mất.
「May thay không có nhiều nước đọng lại trong hang. Nhưng, để mặc nó như vậy thì không ổn chút nào. Vì vậy, tớ muốn Meiko và Hinako múc đống nước ra khỏi hang.」
Ở phía bên ngoài cái hang, tôi giải thích cho họ về kế hoạch làm việc.
Vũng nước nằm ngay giữa hang.
Cái hang động này có hình chữ 'V' nghiêng về phía trong, phần đáy thì nằm ở giữa hang.
「Làm thế nào để bọn tớ múc nước ra vậy?」
「Cho lượng đất khô phù hợp vào đó. Sau khi nước thấm vào đất thì hãy lấy nó ra. Cuối cùng, là dọn dẹp số đất còn sót lại trên sàn.」
「Hiểu rồi.」
Chị em nhà Asakura bắt tay vào làm việc ngay lập tức.
Họ biến mất vào sâu trong rừng với một cái đồ đất nung chưa được sử dụng.
「Arisa, hãy cố câu được nhiều cá nhất có thể. Sẽ tốn một chút thời gian để có thể làm được bẫy cá. Nên hiện giờ, kỹ năng của Arisa rất có ích đấy.」
「Hiểu rồi, cứ để tớ lo! Mình sẽ câu thật nhiều cá cho mà xem.」
Arisa đang hào hứng ra mặt.
「Cô ấy cầm lấy cây cần câu tre, và một cái đồ nung thay vì cái xô. Rồi đi về phía dòng sông.」
「Cậu vừa gọi tớ đấy à?」
Eri nói.
「Không, tớ không có gọi cậu. Mình đang nó về mấy cái bẫy cá. Nói một cách đơn giản thì, cậu sẽ tạo một cái mê cung trên sông, điều nãy sẽ khiến tụi cá không thể thoát ra khỏi đó, và cách này được gọi là 'Eri'.」
Mana và Eri có vẻ bị ấn tượng.
Karin hình như đã biết về nó nên không có phản ứng gì cả.
「Mana và Eri, hãy bảo quản đống thức ăn dự trữ. Chủ yếu là các loại qua hạch, quả mọng, cùng với nấm nữa.」
「「Hiểu rồi.」 」
Bấy giờ, chỉ còn tôi và Karin.
「Hokage, còn tớ thì sao?」
Karin hỏi một cách tự nhiên như thể chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng tôi sẽ không bỏ qua việc đó đâu. Bàn tay bí ẩn đó chắc chắn là cô ấy mà.
Không có nghĩa là tôi có ý định hỏi cô ấy. Trước tiên, cứ làm việc đã.
「Karin, cậu hãy cùng tớ đi đào một cái hào. 」
「Ừm.」
Bọn tôi bắt đầu làm con hào.
Dùng một thanh gỗ dày, chúng tôi đào đất ở phía trước cái hang.
Nhờ có cơn bão mà việc đào đất lên trở nên dễ dàng hơn nhiều.
「Như vậy có đủ tốt chưa?」
Karin bắt đầu làm việc và bảo tôi kiểm tra những gì cô ấy đã làm được.
「Nhìn tốt đó. Cứ tiếp tục đi.」
Chúng tôi đào con hào bao quanh hang động.
Trừ khi có lũ lớn. Điều này sẽ giúp bọn tôi tránh bị nước tràn vào.
「Đầu tiên phải làm cái hào đủ rộng đã. Việc còn lại là đào sâu rồi gia cố thêm cho nó, để nước không thể tràn ra ngoài 」
「Rõ.」
Sau một khoảng thời gian ngắn, bọn tôi cũng đã hoàn thành xong công việc của mình.
Chị em Asakura cũng đã quay trở lại.
Họ khá im ắng, chỉ chào bọn tôi với vài từ và tiếp tục công việc của họ.
「Cái hào này có lẽ là ổn rồi.」
Xong việc, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi.
Một khi giờ nghỉ kết thúc, bọn tôi sẽ quay trở lại việc dự trữ thức ăn.
Bọn tôi đi vào trong hang trong thời gian nghỉ.
Karin theo sau tôi mà không nói một lời nào cả.
Cô ấy trông có vẻ như muốn nói gì đó.
Hoặc có lẽ là do tôi nghĩ thế.
「Này, Karin, vào lúc xảy ra cơn bão.」
「Tớ nghĩ cậu đã nhận ra mình rồi nhỉ.」
Cô ấy thừa nhận nó ngay lập tức.
「Xin lỗi vì đã đường đột như vậy.」
「Không cần phải xin lỗi đâu. Tớ cảm thấy việc đó cũng tuyệt nữa.」
「Thật tốt vì nghe cậu nói như vây.」
Má của Karin đã ửng đỏ, cô ấy liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
「Mà tại sao lại đột ngột như thế chứ?」
Đó là điều mà tôi đang tò mò.
Tôi biết mình không đẹp trai.
Những vẫn nằm ở mức trung bình.
Nhưng nếu so với Karin, tôi vẫn chả là cái thá gì cả.
「Vào lúc đó, tớ đã nghĩ là mình sẽ chết. Nên nếu có thể, tớ muốn làm giảm những tiếc nuối của mình.」
「Tớ hiểu rồi.」
「Tiết trời đã trở nên quang đãng, nhưng nó vẫn có thể kéo dài lên tới ba ngày ba đêm. Nếu chuyện đó xảy ra, không phải có khả năng cao là tụi mình sẽ chết sao? 」
「Ừm, đúng vậy.」
「Khi suy nghĩ về việc muốn làm trước khi chết. Việc 'quan hệ' liền hiện lên trong tâm trí tớ. Nhưng tụi mình không thể quan hệ tình dục ở nơi đó, đúng không?」
Yeah, việc đó là bất khả thi.
Nó cần một chút kỹ thuật nếu muốn tạo sự kích thích.
Và chuyện đó là không thể được đối với một tên trai tân như tôi.
「Nên tớ đã nghĩ rằng, thay vào đó mình sẽ để cho cậu thưởng thức nó bằng tay.」
「Xin lỗi vì người đó là tớ. Sẽ tốt hơn nếu có một số người khác, đúng chứ.」
「Không, tớ mùng vì đó là Hokage.」
「Tớ ư?」
「Cậu đang cố gắng hết mình để chỉ dẫn cho bọn tớ. Mana, Eri và cả Arisa đều đặt niềm tin vào cậu. Tất nhiêu là cả tớ nữa. Nếu không, tớ sẽ không làm việc đó với tay và miệng của mình, cho dù có phải hối tiếc đi chăng nữa.」
Thật hạnh phúc khi nghe được điều này.
Tôi bất giác nở một nụ cười.
「Nhưng, tớ chưa bào giờ tính tới tia sét vào lúc cuối sẽ làm lộ mình.」
「Nó căng thời gian tốt đấy chứ.」
「Phải là tệ chứ. Nếu chuyện đó không xảy ra, cậu sẽ không biết là ai đã làm việc đó.」
「Chà, tớ đã nắm bắt được tình hình rồi. Việc đó hoàn toàn tốt cho tớ mà, tớ biết ơn cậu lắm, Karin. Ở độ tuổi của tớ, việc được vây quanh bởi những cô gái dễ thương như các cậu sẽ khiến cho ham muốn của mình ngày một tăng lên. Tớ phải kìm hãm bản thân y hệt như Byakuya vậy.」
「Tụi con trai thực sự hứng lên như thế chứ?」
「Ừm, à. Trừ khi chúng tớ bị bệnh thôi, nên tớ sẽ không phủ nhận chuyện đó. Nhưng cho dù có hứng tới đâu, mình vẫn sẽ không hiếp dâm họ đâu.」
「Tớ hiểu rồi, việc đó thật tuyệt. Hokage đúng là mộ người tử tế mà.」
「Cũng không hẳn, bình thường thôi mà.」
Karin mỉm cười và đi về phía tôi.
Sau đó, cố ấy thì thầm vào tai tôi.
「Nếu cậu muốn cho nó ra, cứ nói với tớ.」
Chỉ cần nghe điều đó cũng đã khiến tôi cứng lên rồi.