Ngay khi nhận ra trận mưa bão, tôi nghĩ.
Đúng là rất suýt soát mà.
Nếu nó đến sớm hơn một ngày, thì nhu yếu phẩm của bọn tôi có lẽ sẽ không đủ để trụ lại.
Giờ bọn tôi có thể sống sót được miễn là nó không thổi bay hết đống thức ăn.
Nhưng, tôi vẫn phải thận trọng.
Nếu lương thực của bọn tôi không đủ nhiều, thì sẽ rất nguy hiểm nếu cơn bão còn kéo dài.
Đó không phải là tất cả.
Còn có những vẫn đề khác.
「Nhanh! Gấp tấm futon lại! Đua đống nhu yếu phẩm vào sâu trong hang mau. Nước sẽ chảy vào hang ngay bây giờ thôi.」
Vì nền hang thấp hơn mặt đất.
Đã có những vũng nước xuất hiện ở lối vào và nó đang lan rộng vào đây.
Sớm thôi, nó sẽ chảy vào trong này.
Thật ra tôi đã lên kế hoạch để giải quyết việc này vào ngày mai.
Chỉ cần làm một cái hào ở phía trước cái hang, bọn tôi có thể giảm thiểu thiệt hại ở một mức độ nào đó.
Đó là điều đầu tiên cần phải làm khi muốn dựng lều hoặc trại.
Tôi đã mắc một sai lầm rất nghiệp dư.
「Hinako và tớ sẽ lo đống futon! Vì bọn tớ đã làm ra chúng nên chúng tớ có thể xử lý chúng tốt hơn hẳn những người khác.」
Meiko đề nghị.
「Hiểu rồi! Mọi người, hãy để Meiko và Hinako lo đống futon. Những người còn lại sẽ chia ra và lấy đồ vào! Hãy ưu tiên nước và thức ăn.」
Tôi phân chia công việc cho mọi người.
Trước hết là ưu tiên những bình thực phẩm, kế đến là các công cụ bằng đá, rồi tới mấy quyển sách mà chúng tôi sử dụng để làm gối.
「Chết tiệt! Nếu biết chuyện này xảy ra thì tớ đã đi giặt cái cặp từ lâu rồi.」
Arisa bỏ đồ đạc của mình vào cái cặp đã bị bẩn bởi đất sét.
Vì là con gái, nên Arisa có rất nhiều mĩ phẩm và phụ kiện nên khá mất thời gian để có thể cho hết chúng vào.
「Arisa, bỏ chúng qua một bên và đến giúp bọn tớ với nào.」
Mana gọi Arisa.
「Điều này có lẽ không quan trọng, nhưng đối với tớ, chúng rất quý giá. Bọn mình không còn đồ vật nào khác từ Nhật Bản nữa. Dù chỉ là mĩ phẩm, nhưng với tớ, chúng là cả một kho báu.」
Lời nói nặng nề của Arisa vang vọng khắp hang động.
Không ai đáp lại cả. Mana cũng đã xin lỗi.
「Xin lỗi, nhưng tớ ưu tiên đồ cá nhân hơn.」
「Không sao đâu! Sau khi xong việc, cậu vẫn có thể giúp bọn tớ mà.」
「Hiểu rồi.」
Có hai lí do để bọn tôi lui vào sâu trong hang.
Thứ nhất, là để tránh gió.
Còn lại là vì, phía sâu trong hang có nền đất cao hơn lối vào.
Ý thứ hai là lí do trọng yếu nhất.
Cái hang này có hình dáng khá kì lạ.
Từ lối vào cho đến nửa hang, thì nó dốc xuống.
Nhưng nửa sau thì lại dốc lên.
Dù dốc, nhưng vì nền đá là loại đá cấm thạch, nên chúng tôi sẽ không bị trượt.
Hơn nữa, nếu bọn tôi di tản vào sâu trong hang, khả năng cao nước sẽ không ngập tới đó.
Mặt khác, nếu không đủ sâu. Thì sẽ không có khoảng trống từ lối vào cho đến giữa hang.
「Ugh, nước đang tràn vào.」
Arisa thét lên khi đang di chuyển xung quanh.
Cuối cùng nước cũng bắt đầu tràn vào trong.
Nước đổ vào như một vòi nước được mở ra.
「Biến đi! Chết tiệt!」
Arisa đá chân vào nước.
Tất nhiên là vô nghĩa rồi, dòng nước chỉ việc đi vòng qua chân của cô.
「Arisa, cầm cái này đi.」
「Được rồi.」
Những thứ còn lại là đống công cụ mà tôi tạo ra.
Cụ thể thì, bao gồm hai ngọn giáo và một cái rìu đá.
Tôi cầm hai ngọn giáo, còn để cái rìu lại cho Arisa.
「Có vẻ như chúng ta không để mất thứ gì nhỉ.」
Chúng tôi thở phào nhẹ nhõm khi ở sâu trong hang.
Hang động vốn đã tối, bây giờ lại còn tối hơn nữa vì ở tận sâu trong hang.
Kể cả khi bọn tôi có khả năng nhìn đêm tốt, thì cũng chỉ thấy được hình dáng của nhau thôi.
Tôi kiểu tra xem thử có vấn đề mới nào phát sinh không.
「Thức ăn được mang vào đâu nên chắc ổn rồi. Nhưng còn mấy thứ khác thì sao?」
「Tớ đã đem hết đống sách vở rồi.」
Karin đáp lại.
Tôi không thể thấy cô ấy, nhưng có vẻ như Karin đang ở gần bức tường phía bên trái.
Tôi cảm nhận được một khoảng cách nho nhỏ.
「Bộ đồ giường thì ổn rồi. Bọn tớ cũng đã đưa mấy thứ mình đang làm dở vào nữa.」
Là giọng của Meiko.
Cô ấy ở ngay đằng sau tôi.
「Ngoài cặp của Arisa, Eri và tớ đã mang cặp của mọi người vào.」
Đó là Mana.
Cô ấy cũng ở phía bên trái, nhưng lại xa hơn cả Karin.
「Tớ đã lấy cặp của mình nên nó ổn rồi.」
Arisa ở phía bên phải tôi.
Khoảng cách chỉ bằng chiều rộng của một người lớn.
Cô ấy là người duy nhất tôi nắm bắt được vị trí chính xác.
「Tốt, mọi người đều an toàn.」
Chúng tôi lại thở phào thêm lần nữa.
「Bây giờ bọn mình chỉ cần đợi cho đến khi mưa tạnh thôi. Một khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ có thêm tầm nhìn, khi đó bọn mình có thể ăn và làm những việc khác. Giờ tụi mình chỉ cần ngồi đây thôi. Hãy giữ sức.」
Sau đó, chỉ có sự tĩnh lặng.
(Tôi buồn ngủ.)
Tôi không thể chống lại cơn buồn ngủ.
Tôi hối hận vì đã mắc sai lầm trong việc không tạo một cái hào. Tôi nên nghĩ tới việc đó vào tương lai.
Tại nơi này tôi là thủ lĩnh, mạng sống của mọi người đang nằm trong tay tôi.
Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng sai lầm của tôi có thể đặt mọi người vào tình thế nguy hiểm.
(Hừm?!)
Cơn buồn ngủ của tôi biến mất bởi vì một số hiện tượng lạ.
Guaaaa. 」
Arisa đang ngáy rất to nên không phải do cô ấy.
(Cánh tay này…)
Ai đó đang ôm tôi từ phía sau.
Tôi không biết đó là ai, ngoài việc đó chắc chắn không phải là Arisa.
Tuy nhiên, tôi vẫn không lên tiếng.
(Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó vẫn có lợi dành cho tôi)
Những cô gái ở đây đều có ngoại hình xinh đẹp.
Cho dù là ai đang ôm đi nữa, thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Hơn nưa, cảm giác ngực của cô ấy đang ấn vào lưng tôi thật sự rất tuyệt vời.
Tầm nhìn tuy bị suy giảm, nhưng độ kích thích thì vẫn rất cao.
(Khoan, ooh, cái này…)
Bà tay bí ẩn di chuyển đến bước tiếp theo.
Từ ôm, giờ đây nó đang vươn đến quần của tôi.
Cô ấy lặng lẽ tháo thắt lưng của tôi ra, rồi sau đó kéo khóa quần xuống.
(Đợi đã, đây là?)
Chính xác là như vậy rồi.
Đôi bàn tay bí ẩn nắm lấy dương vật của tôi.
Bàn tay phải của cô ấy từ từ di chuyển lên xuống.
Cảm giác mát lạnh mà tay của cô ấy mang lại là không thể cưỡng lại được.
「Oof.」
Tôi rên rỉ.
Bàn tay ẩn cũng ngừng chuyển động.
Tôi đặt tay lên miệng, kìm lại giọng nói của mình.
Sau một lúc, cái bàn tay bí ẩn lại tiếp tục việc 'mát xa' tôi.
Sự sung sướng mãnh liệt ập vào tôi.
Đây chính xác là tấn công một chiều, tôi hoàn toàn không thể phản công được.
Tôi không được phép kháng cự lại cũng như việc không được lên tiếng.
Nhưng không sao cả. Điều này thật sự rất tuyệt.
(Dù không biết đâu là ai nhưng việc này thật tuyệt.)
Cứ để cho vấn đề tự giải quyết.
Tôi ngậm chặt miệng và nhìn lên trần hang.
Tôi không biết là tay của ai, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra mọi người đang khỏa thân.
Tôi càng lúc càng ảo tưởng rồi.
Trong tâm trí tôi, cả sáu cô gái đều đang cùng lúc 'mát xa' cho tôi.
Ngoài trừ Arisa, người đang ngáy rất to.
(Ah, chết. Tôi sắp 'ra' rồi.)
'Thằng em' của tôi sắp đến giới hạn rồi. Báo hiệu rằng nó sắp xuất tinh.
Thần Dương Vật, hãy ban phước cho thế giới này với một trận đại hồng thủy. [note38317]
(Aah, Oh Thần Dương, xin hãy ban cho thế giới này một cơn hồng thủy.)
Tôi thả lỏng cơ thể để xuất tinh.
Vào lúc đó, người phụ nữ phía sau tôi biến mất.
Cô ấy không còn ôm tôi từ phía sau nữa.
Người này biết rằng là tôi sắp xuất tinh rồi.
Paku.
Hơn nữa, người phụ nữ này còn đưa dương vật của tôi vào miệng của cô ấy.
Nếu tôi 'bắn' ra ngoài, nó sẽ để lại mùi, và đây chính là cách giải quyết nó.
(Tôi biết rồi, người phụ nữ này là!!)
Người này đang nghĩ việc xảy ra sau khi tôi xuất tinh.
Theo tôi biết, chỉ có một người làm như vậy.
Nghĩ về nó, tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu nữa.
Trong trường hợp này, sẽ không có gì lạ nếu cô ấy ở ngay sau tôi.
(Là Eri! Tôi chắc chắn đó là Eri!
Ngay khi chắc mẩm với đáp án của mình, tôi xuất tinh một cách lộng lẫy.
Tôi bắn đống tinh dịch của mình vào trong miệng của người phụ nữ có vẻ là Eri.
Zudodododododoooon!
Khi tôi ăn mừng vì sự xuất tinh của mình, thì có tiếng sấm vang lên.
Hình như có một tia sét đánh ở gần đây, hang động trở nên lóe sáng trong tích tắc.
Vào lúc đó, khuôn mặt của Eri, người đang ngậm dương vật của tôi-chờ đã...
(Không! Đó không phải Eri! Khoan, không thể nào?!)
Người phụ nữ vội vã đứng dậy và đi về phía sau tôi.
Đó không phải là Eri.
Dù tôi chỉ thấy cô ấy trong một khoảnh khắc. Nhưng tôi chắc chắn rằng.
Người phụ nữ bí ẩn đó là Karin.