Mình hiện tại vừa về công ty nên đang rất bận, và cũng chưa quen với cuộc sống ở Nhật. Nhưng mình sẽ cố để các bạn có chương mới vào hôm Chủ nhật để đọc.
◇◇◇◇
Meiko lên tiếng thay mặt nhóm thủ công.
Và đó là… một cái gối.
「Chúng ta có thể chào tạm biệt đống sách giáo khoa rồi!!!」
Tiếng hét của Arisa vang vọng khắp hang..
Bọn tôi cũng không giấu được vẻ hớn hở.
Cho đến tận bây giờ, thứ gối mà chúng tôi dùng chỉ là những chồng sách mà thôi.
Gối đầu lên đống sách này cũng chả tiện cho lắm.
Nó cứng, có góc cạnh và còn hay bị sập nữa.
「Cuối cùng thì chúng ta cũng đã có đủ vật liệu để làm.」
Meiko nói.
Bọn tôi sờ vào cái gối mà Meiko đưa cho, rồi đoán xem chất liệu là gì.
Đây là vỏ kiều mạch.
Đúng như cái tên, đây là vỏ của chỗ kiều mạch thu hoạch được.
Bọn tôi có được thứ này trong quá trình làm mì.
Vì chúng tôi không không có bột mì, nên mấy sợi mì sẽ được làm từ kiều mạch.
Kiểu mạch không chỉ được sử dụng để làm mỗi mì soba, mà còn cho peperoncino nữa.
Những món làm từ mì khá ngon nên chúng thường được nấu để ăn.
Dẫu vậy, vẫn chưa có đủ vỏ để làm gối cho mọi người.
Đến bây giờ mới làm là vì bọn tôi không thể thu hoạch quá nhiều kiều mạch chỉ để đi làm gối.
Chắc chắn trong cái gối này có vô số vỏ kiều mạch luôn.
「Nhân tiện thì, Meiko này.」
Arisa vừa cười vừa nói.
Có vẻ như cô nàng chọc ghẹo gì đó.
「Tớ bị dị ứng với kiều mạch.」
Là nói dối.
Nhìn mặt Arisa là biết ngay.
Không, chả cần nhìn vào mặt cũng biết là lừa.
「Hử? Có thật không vậy!? Tệ thật nhỉ.」
Mana ngỡ ngàng nói.
Eri theo sau「Thật không đấy?」
Karin và Shiori chỉ im lặng.
Rồi Meiko lên tiếng.
「Không thể như thế được, trước khi làm tớ đã kiểm tra rồi.」
Cô mỉm cười.
Rồi Arisa bật cười「Ồ, lộ liễu quá ha?」
「Bên cạnh đó, nếu dị ứng thì cậu đã chết rồi. Cho đến bây giờ thì cậu đã ăn bao nhiêu soba rồi? Đặc biệt là Arisa, ăn nhiều hơn những người khác tầm năm mươi phần trăm.」
Mọi người đều cười khi tôi phản bác lại.
◇
Ngày tiếp theo.
Mới đầu ngày mà rắc rối đã kéo đến.
Ngay sau bữa sáng thì Eri bị đau kinh nguyệt. Vậy nên cô ấy sẽ nghỉ nấu ăn một hôm.
「Xin lỗi, Hokage-kun, tớ nghĩ lần này hơi nặng.」
「Đừng cố quá. Tớ sẽ lo cho, cậu có thể nghỉ ngơi mà.」
「Ừm, cảm ơn.」
Cho đến nay, Eri là người phụ trách nấu ăn, cho dù cô ấy đến ngày đi chăng nữa.
Cô vẫn nấu ăn, dù chỉ là những món đơn giản.
Tuy nhiên, lần này có vẻ nặng.
Có kinh nguyệt khổ nhỉ.
Tôi là con trai nên cũng không biết về nó nhiều.
Tuy không biết, nhưng chỉ nhìn thoáng qua là tôi biết nó cực khổ đến nhường nào rồi.
Mỗi khi thấy bạn mình đến ngày, tôi lại cảm thấy vui mừng vì mình là đàn ông.
Eri nằm xuống nệm, luôn miệng xin lỗi.
「Hinako, tớ hoặc là Sofia sẽ luôn ở gần đây. Nếu cậu cần thứ gì, cứ việc gọi cho bọn tớ.」
Eri yếu ớt cười, rồi nói「Cảm ơn」khi trán vẫn đang lấm tấm mồ hôi.
「Như đã nói, Tanaka, hãy cố hết sức mình với tư cách là trợ lý của tớ.」
「Đã hiểu.」
Hôm nay tôi sẽ là bếp trưởng và Tanaka sẽ là trợ lý.
Với tư cách là người thay thế, chúng tôi sẽ phải chăm chỉ làm việc để hoàn thành nhiệm vụ của Eri.
Mình nên nấu gì giờ nhỉ?
Việc thay thế Eri khiến tôi có chút áp lực.
Dù gì thì trình độ nấu ăn của Eri khá là cao.
Hơn nữa, kỹ năng nấu của cô ấy còn không bị thụt lùi, còn mỗi ngày đều được cải thiện.
Những bữa ăn mà tôi đứng bếp đều kém hơn so với Eri.
Không giống như những ngày đầu đến thế giới này. Bây giờ thật khó để thỏa mãn họ, vì họ đều ăn sang hết rồi.
Mình nên tránh nấu ăn theo kiểu của Eri.
Tôi không hề có một món tủ nào.
Nhận thức được điều này, tôi quyết định làm thứ gì đó độc lạ hơn.
「Shinomiya-dono, chúng ta sẽ làm gì vậy?」
Khi tôi đang mải suy nghĩ thì Tanaka hỏi.
Như thể cậu ta đang đợi những chỉ dẫn từ tôi vậy.
「Tạm thời thì hãy làm mấy việc thường ngày của cậu. Rửa bát, vân vân.」
「Đã rõ!」
Tanaka ngay lập tức di chuyển ra ngoài.
Cậu ta đặt bát đĩa của của mọi người vào xô bằng đôi bàn tay đầy kinh nghiệm.
Rồi cậu ta mang chỗ đó ra sông.
「Vậy thì, mình nên bắt đầu nấu ăn thôi.」
Sau khi kiểm tra những nguyên liệu sẵn có, tôi nghĩ xem mình nên nấu món gì.
Một thứ mà Eri không biết nấu và làm mọi người hài lòng.
Tất nhiên là dễ nấu đến mức ngay cả tôi cũng làm cho nó ngon được.
Kết luận đưa ra từ những yêu cầu trên chính là một món ăn truyền thống tại quốc gia nào đó.
「Hokage-kun, cậu định nấu thứ đó hả?」
Đang nắm thứ gì đó ở trên tường, Eri hỏi tôi.
Cô ấy ngồi dậy, nhìn tôi với vẻ tò mò.
「Tất nhiên rồi, không có cái này thì không được đâu.」
「Eeeh.」
Eri ngạc nhiên cũng dễ hiểu thôi.
Trên tay tôi là thứ không phải dùng để nấu nướng.
Nó là gì? Là một cái xẻng.
「Ngoài ra thì, cái này nữa.」
Tôi mang giỏ tre trên lưng và để cái xẻng vào đó.
Tôi còn bỏ thêm khoảng 20 hòn đá với kích cỡ bằng lòng bàn tay vào.
Mấy viên đá khá nặng, nên cái dây đeo làm cả hai vai tôi chùn xuống.
「Cậu định nấu thứ gì với cái xẻng và mấy hòn đá đó thế?」
Sofia, người đang làm việc ở đằng xa, tiến lại gần vì tò mò.
Tôi định giải thích chi tiết cho, nhưng mà thôi vậy.
「Để sau sẽ rõ nhé. Không chỉ nhóm thủ công mới có thứ để khoe ra đâu.」
Tôi rời khỏi nơi ẩn náu cùng với một tràng cười.
Món ăn mà tôi nấu sẽ không thể làm được trong nơi ẩn náu.
Thế nên, tôi đi ra ngoài rồi vào rừng.
「Ah, Hokage!」
Giữa đường thì tôi tình cờ gặp Mana.
Cô ấy đang dẫn tụi khỉ đi chăm sóc bọn vịt và đàn bò.
Việc này sẽ níu chân Mana khá lâu đây.
「Tuyệt. Tớ cần cậu giúp một tý.」
「Được chứ, chuyện gì vậy?」
「Tanaka sắp quay lại rồi, nên hãy nhắn với cậu ta. Dùng cái xẻng này để đào một cái hố… Độ sâu nhỏ thì phải nhỏ hơn một mét, phần đáy phải đủ rộng để trải hết số đá trong cái giỏ này ra.」
「Đã hiểu. Còn cậu thì sao, Hokage?」
「Tớ sẽ đi hái chút lá khoai sọ.」
Sau khi chuyển lời nhắn cho Mana, tôi bắt đầu di chuyển đến khu vực có khoai sọ.