Chương 25: Chuyện lạ
Dịch: Ichijou
Biên tập: MeoRung
—
“Éccccc!!!”
Ngay khi nhóm tôi vừa bắt đầu di chuyển sau khi nghỉ ngơi thì chợt có một tổ đội ma thú gồm sáu con Orc được dẫn đầu bởi một con High Orc.
Cả nhóm nhanh chóng áp sát mục tiêu và phân chia tấn công, những Hiệp sĩ sẽ lo đám Orc trong khi con cầm đầu bị chặn lại bởi các thành viên của nhóm 『Hơi Thở Của Rồng』.
Tôi cũng đang giải quyết một trong số chúng, nhưng tôi lại đảm nhận việc này dù cho Allen và Elena đang ở cùng.
Thấy vậy, Rudolph và Gilm đề nghị giúp đỡ nhưng tôi đã từ chối.
Đừng đánh giá thấp tôi thế chứ, dù gì cũng chỉ có một con ma thú thôi mà.
“Phong Nhận”
Chỉ một chiêu đơn giản, tôi hạ gục nó ngay lập tức.
Orc có thân xác to lớn đi kèm với sức mạnh đáng sợ, nhưng lại vì thế mà tốc độ ra đòn khá chậm khiến việc đánh bại chúng rất dễ dàng. Tất cả những việc cần làm là ngắm và bắn vào những bia tập bắn bằng thịt chậm chạp.
Dễ như trở bàn tay vậy~
“Haaa!”
Những Hiệp Sĩ lại sử dụng chiến thuật, một người khiêu khích chúng trong khi người còn lại tấn công.
Họ cứ lặp lại chiến thuật đó cho đến khi con Orc bị hạ gục. Quả là một chiến thuật an toàn.
Tôi đứng đó yên lặng quan sát họ chiến đấu, chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Chiến thuật của họ hoàn toàn không phù hợp với tôi, một người chưa từng chiến đầu lần nào trong suốt hai mươi năm cuộc đời và chỉ biết dùng sức mạnh thuần tuý.
Hồi còn ở Trái Đất, bài tập thể dục duy nhất là chạy bộ nhưng cũng chẳng đến đâu bởi tôi cũng chẳng nghĩ đến việc trở thành vận động viên chuyên nghiệp.
Điều nữa là, tôi thuộc dạng người khá hậu đậu. Việc này thật đáng buồn.
Chuyện này gợi lại cho tôi một ký ức đáng buồn – Có một lần chơi đá bóng, tôi chỉ có thể đỡ bóng bằng mặt và xấu hổ làm sao.
Nhưng giờ đã khác trước, với cơ thể dồi dào sức khoẻ tôi có được lúc này, tôi có thể chạy rất nhanh và xa.
Ôi trời~ di chuyển thanh thoát như này thật là điều tuyệt vời! Giờ thì có lẽ sẽ không phải lo rằng bóng bị dính mặt nữa đâu nhỉ?
Đáng tiếc là, dù cho sở hữu thể lực đáng kinh ngạc, tôi lại chả có bất kỳ kinh nghiệm võ thuật nào, nên chắc tôi sẽ không hỗ trợ được chút nào đâu.
Sự khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu này là không thể tránh khỏi nếu sống trong một môi trường không cần tranh đấu để sinh tồn như tôi.
Phong cách chiến đấu của Allen và Elena khá đáng gờm, liệu tôi có nên học từ chúng không nhỉ? Hay liệu rằng có một võ đường nào ở đây để tôi tham gia không?
Chắc phải có nơi nào đó để dạy những thứ cơ bản về chiến đấu. Tôi sẽ tìm trong thị trấn khi quay trở về.
“Oraaa~!”
“Éccccc!”
Ah, Wald-sama và mọi người đã đánh bại lũ Orc mà không chút thương thế nào.
“Haaaa!”
“Éccccc!”
Ồ, có vẻ như nhóm của Rudolph cũng đã hạ được con High Orc.
Tiếng rú lên của con ma thú chính là dấu hiệu cho cú dứt điểm của Rudolph.
“Whoa!”
Sau khi đánh bại bọn Orc, Wald-sama nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị rồi bất thình lình kéo tôi lại gần.
“Này Takumi!!”
“À, Vâng!?”
“Tất sát Orc chỉ với một đòn...Cậu là thứ gì vậy hả!”
Chính tôi cũng không biết phải trả lời thế nào.
Tôi hiểu được việc đơn độc đối đầu với một con Orc là rất khó, nhưng với những người có khả năng ma pháp tốt thì việc hạ gục chúng trong nháy mắt hẳn là điều dễ dàng. Hơn nữa, mọi người cũng hạ gục bọn chúng rất nhanh mà. Vậy thì sao ngài lại chất vấn tôi chứ.
“Ughhhh”
“Allen, Elena đừng làm thế. Anh không sao đâu. Vả lại, Wald-sama, làm ơn dừng việc này lại được không? Hai đứa nhỏ bắt đầu khó chịu rồi kìa.”
Bọn nhỏ nghĩ rằng tôi đang bị bắt nạt và hai đứa tạo ra những tiếng kêu thật dễ thương làm sao.
“Hai đứa nhìn này, anh không sao cả thế nên bình tĩnh nha.~”
Tôi xoa đầu bọn nhỏ trong khi nói thế để trấn tĩnh chúng.
“Bị nắm vậy mà vẫn bình thường sao!”
“Có lẽ đội trưởng đang không nghiêm túc nhỉ?”
“Tôi không nghĩ là anh ta giỡn đâu. Anh ta dùng lực rất mạnh đó.”
“Thật không phải con người mà.”
“Đúng vậy, cậu ta không phải người thường.”
Tôi vẫn có thể cảm nhận được đau đớn bởi tôi đang bị nắm với lực cực mạnh. Tuy nhiên, khả năng kháng đòn vật lý của tôi đã đạt cấp tối đa, nên tôi chả hề hấn gì. Mấy vị Hiệp sĩ bắt đầu thì thầm sau khi chứng kiến tôi không phản ứng lại với việc chất vấn của Wald-sama.
Này, tôi có thể nghe thấy mấy người nói đấy.
Tôi biết bọn họ nói không hề sao, dù sao thì tôi cũng là hầu cận của thần mà. Nhưng nói thế rất thô lỗ đó biết không.
“Wald-sama đây và những người khác cũng đâu mất nhiều thời gian để hạ gục đám ma thú còn gì.”
“Chúng tôi tấn công chúng theo đội! Hơn nữa bọn tôi cũng không thể nhất kích tất sát nó! Cậu có thực là rank F không đấy!”
“Không, tôi đã được nâng hạng rồi, bây giờ tôi đang ở Hạng E.”
Một mạo hiểm giả bắt đầu từ Hạng F, rồi dần dần thăng hạng sau khi kĩ năng được cải thiện. Phải vậy chứ?
Và tôi không phải một kẻ lừa đảo!
“Việc đó không thể thay đổi được sự thật là cậu rất đáng ngờ!”
Thật thô lỗ....
“Này Rudolf! Sau khi trở về nhớ báo chuyện này cho Trưởng Công Hội để nâng hạng cho anh bạn này ngay lập tức nhá!”
“Được, tôi sẽ báo chuyện này cho ông ta.”
“....”
Thật tình!
“Nếu có vài lời đề nghị nâng Hạng được gửi đến thì Trưởng Công Hội có thể sẽ đưa cậu lên một mức Hạng cao hơn.”
Rudolf giải thích khi thấy tôi đang bối rối với đề nghị thăng hạng.
Tôi hiểu rồi, hệ thống thứ hạng ở đây cũng có việc nhảy hạng.
Những thông tin nhỏ nhặt như này không có trong kiến thức được trao.
Có lẽ, ngoài thông tin cơ bản về thế giới này, những chi tiết nhỏ như thế sẽ bị Syl bỏ qua. Khá chắc là vì chúng không ích lợi gì cho Syl.
Được nâng hạng là chuyện không tệ. Nếu vậy thì tôi sẽ được nhận nhiều ủy thác hơn.
Không biết có cần phải làm thêm thủ tục gì không nhỉ?
Rudolph phải báo cáo lại cho Trưởng Công Hội, còn tôi chắc là cứ đợi đến khi được thông báo chăng?
“Được rồi, hãy dọn dẹp thôi! Fuse và Cain, hai cậu lo việc đó. Rudolph và những người khác phân tách lũ Orc. Lấy số lượng thịt cần thiết thôi.”
Mọi người bắt đầu việc phân tách như Wald-sama bảo.
Tôi cũng bắt đầu thu thập con tôi đã hạ.
Đầu tiên là Ma Thạch.
Tiếp đến là… tinh hoàn. Dường như đây là nguyên liệu tạo ra thuốc cương dương cho nam và có vẻ như nhu cầu cho việc này khá cao. Tôi thì chắc chả bao giờ dùng đến nó.
Orc hay High Orc cũng đều có hai loại đó, ngoài ra da của chúng còn được dùng làm giáp.
Nhưng vấn đề bây giờ là chúng tôi có thể sẽ phải để lại lượng lớn thịt.
Bình thường chúng sẽ được mang về thị trấn để làm thực phẩm, nhưng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên của chuyến chinh phạt. Nếu giờ chúng tôi thu thập hết, những thứ này sẽ hỏng trước khi chúng tôi về được thị trấn.
Trong những trường hợp như vậy, thường mọi người sẽ chỉ lấy vừa đủ để dùng cho chuyến đi.
“Được rồi, đã xong.”
Phần còn lại sẽ bị đốt để ngăn chúng trở thành Thây Ma.
Thường sẽ là thế, nhưng đã có tôi ở đây thì...
“Wald-sama”
“Có gì không Takumi?”
“Mọi người quên tôi rồi sao? Tôi có thể thu được mọi thứ vào túi mà?”
Thịt sẽ không bị hư nếu nằm trong Kho Chứa Vô Hạn của tôi.
“Ờ nhỉ.”
Anh ấy dường như quên mất chuyện này do chưa quen.
Khả năng đặc biệt của Ma Pháp Thời Không đó chính là ngăn dòng chảy thời gian, do đó Kho Chứa Vô Hạn của tôi cũng có khả năng tương tự.
Vì vậy chúng tôi quyết định tiếp tục phân tách thịt của đám ma thú và thu thập chúng. Nhưng việc này sẽ mất một lúc nữa đây.
“Dù vậy.... Tôi không nghĩ rằng đám ma thú này sẽ xuất hiện gần thị trấn.”
“Chuyện này bất thường thật.”
“Rudolph, cậu nghĩ sao?”
Việc chạm trán với Orc ở nơi chỉ cách thị trấn nửa ngày đường dường như rất hiếm và thường thì chúng sẽ đi riêng lẻ.
Ngài Wald và Risner đồng tình với Rudolph.
“Hmmm. Tôi cũng cảm thấy khu rừng dường như yên tĩnh hơn trước.”
Rudolph cho rằng đây không phải điềm tốt, bởi rất có thể việc này chỉ là “bình yên trước cơn giông”.
“Đội trưởng, chúng ta nên tìm hiểu kĩ việc này.”
“Đúng vậy, tôi cũng có cùng suy nghĩ. Kể từ bây giờ, hãy cảnh giác cao độ hơn.”
Tổ đội bọn tôi tiếp tục di chuyển với tinh thần cảnh giác cao độ.