Isekai Toriwake

chương 74: mo gang và mo serious (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chợ nô lệ, một trong hai địa điểm đông đúc bậc nhất tại Đế Đô nếu nói riêng về sự lui tới mỗi ngày của người dân nơi đây. Lấy thước đo là quảng trường trung tâm Đế Đô, đi về hướng bắc là khu chợ thực phẩm, hướng nam là Công hội bán đấu giá và hướng tây nam chính là khu chợ dành cho nô lệ.

Mặc dù nói là khu chợ, nhưng đây chỉ là một khu đất trống vô cùng rộng rãi được các lái buôn và thương nhân dựng nên từ những cây sào xem như làm mái che, sau đó chỉ việc phủ vội lên bên trên một tấm thảm lớn đã sờn rách móc meo mà chính mình không sử dụng. Nhưng đó là đối với các lái buôn hay thương nhân. Còn với những người nô lệ mà nói, tấm thảm này không chỉ có mục đích che nắng che mưa. Nó còn là nơi ngã lưng, là nơi thấm nhuần nước mắt và máu của họ sau cả ngày dài đứng bất động chết trân một chỗ, chịu đựng những sự khinh rẻ và những trận đòn roi không thương tiếc mỗi khi có khách hàng ghé qua lên tiếng chê bai hoặc không ưng ý.

Ngoại trừ thương nhân và các lái buôn không đủ kinh phí khi xuất nhập Đế Đô một cách vội vã nay đây mai đó như những gã du mục thì ngược lại, kẻ xem kinh doanh nô lệ và coi đó như một nghề nghiệp mưu sinh chân chính, dồn hết tâm huyết vào bên trong như những địa đầu xà thì sẽ xây dựng hẳn cho riêng mình một căn nhà tập thể dành cho nô lệ nằm bên cạnh khu chợ để thuận tiện hơn về việc giao dịch.

Đương nhiên, mặc dù cách dùng từ là căn nhà tập thể dành cho nô lệ, nhưng chân chính ý nghĩa của nó không hơn gì một nhà chứa bẩn thỉu đầy hôi hám, ngoài một tấm thảm mỏng được lót dưới nền nhà và bốn bức tường ra thì chẳng còn gì cả.

Và cũng tại khu vực gần đó, là một ngôi nhà khá rộng khi chiếm trọn diện tích tới m. Đây là một ngôi nhà trệt, được xây dựng theo kiểu hình vuông, chính giữa là một lối đi nhỏ lộ thiên. Chính vì thiết kế này nên tránh được sự nặng nề và bức bách của loại nhà gỗ thông thường cũng như dễ dàng được tận hưởng không khí trong lành.

Ngôi nhà này không phải biệt thự, vì bản thân nó vẫn còn kém khá xa nếu so sánh về diện tích đất đai, không gian thoáng đãng và độ sang trọng của ngoại thất, nội thất. Nhưng nếu so sánh với các ngôi nhà phổ thông thường thấy còn lại, ngôi nhà này đích xác là rộng hơn, và còn là một kiến trúc tuyệt vời.

Nhưng lúc này đây, bên trong một căn phòng của ngôi nhà, một tốp gồm người đang ngồi chụm quanh một chiếc bàn tròn mà thủ thỉ bàn họp với nhau. Tình cảnh này trông tựa như hội những gã hiệp sĩ bàn tròn, nhưng khác biệt là chiếc bàn không hề lớn đến như vậy, và bọn họ cũng chẳng phải hiệp sĩ mà là thuộc hạ.

“Ngài Robert, tôi nghĩ rằng việc này không thỏa đáng đâu!”

Một người đàn ông ngồi cùng bàn nói ra bằng giọng điệu nghiêm túc, người này sở hữu một đôi lông mày sắc sảo, gương mặt dễ nhìn, mái tóc ngắn cũn cỡn màu vàng được cạo sát ở phía sau gáy và vai phải thì đeo một miếng giáp vai bằng sắt. Không chỉ vậy, anh ta sở hữu một thân hình cân đối hoàn hảo. Chỉ từ việc chiếc áo ngắn tay đã lộ rõ sự nam tính của đàn ông mỗi khi cơ bắp nhấp nhô khi cánh tay co duỗi. Và dù đang ngồi, nhưng tay phải vẫn luôn cầm lấy chuôi của thanh cự kiếm hiện đang được dựng đứng ở bên cạnh.

Vì châm ngôn sống của người đàn ông này đó là, “Một người đàn ông mạnh mẽ, vũ khí anh ta sử dụng phải là Cự Kiếm và những thanh gươm chỉ dành cho bọn yếu đuối”. Và lý do tại sao anh ta phải nắm lấy chuôi của thanh cự kiếm dù kể cả khi đang ngồi thì đó là do thói quen của bản thân. Đơn giản, vì trong tư thế này anh ta có thể dễ dàng xoay cổ tay mà bổ thanh cự kiếm ra bất cứ lúc nào.

Người đàn ông này là thành viên của Thế Giới Ngầm, anh ta cũng thường hay tham gia những cuộc đàm phán, hoặc hội đàm giao lưu. Và khi lời nói không hợp nhau, thanh cự kiếm bên cạnh anh ta sẽ làm tiếp phần việc còn lại.

Vậy nên, trạng thái sẵn sàng là cần thiết phải tranh thủ.

“Hừ! Eyebrow, tại sao lại không thỏa đáng? Chẳng lẽ các ngươi kinh sợ?”

Khuôn mặt Robert biến hóa dữ tợn, bực tức nói. Kẻ này khá mập, chỉ việc cái mông đầy đặn cố nhét cho vừa chiếc ghế khiến nó phát ra thanh âm kẽo kẹt chói tai mỗi khi thân thể gã lắc lư cũng đủ khiến cho những người ngồi cùng bàn tại đây cũng tỏ ra lo ngại. Gã này chính xác là kẻ đã bị Gen đánh đuổi và đoạt luôn ngôi nhà thân yêu của mình, Robert. Vậy nên, hiện tại bản thân hắn đang hận Gen đến thấu xương.

Nhưng có lẽ Robert không biết, nếu Gen nhìn thấy được ngôi nhà rộng rãi lộ thiên mát mẻ này, có lẽ hắn sẽ đổi ý mà thân thiện hoàn trả lại ngôi nhà kia cho gã cũng không biết chừng.

Nghe thế, người đàn ông tên Eyebrow bỗng khẽ nhíu lại hai hàng lông mày, sau đó siết chặt lấy thanh cự kiếm trong tay khiến phát ra một tiếng rít lạnh lẽo.

Robert chợt run lên, mồ hôi lạnh âm thầm đổ ra.

Chỉ thấy, qua một lát Eyebrow lại buông lỏng rồi giải thích: “Ngài nói không sai, chúng tôi qủa thật là sợ. Chẳng phải đêm qua ngài đã nói hội trưởng Tall Bonbon của chúng tôi đã chết sao? Không chỉ vậy còn bị đối phương miểu sát ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Ngài nói xem, hiện tại ngài muốn chúng tôi đi báo thù, như vậy có khác gì đẩy cả bọn vào chỗ chết chứ?”

“Nhưng các ngươi đông người hơn hắn ta!! Như vậy không giúp ích được gì sao?!”

Robert vốn không muốn bỏ cuộc, khi trông thấy Eyebrow nhún nhường thì lá gan chợt dường như to hơn, lập tức gằng giọng chất vấn.

Robert biết rõ Eyebrow là một gã máu nóng chuyên bổ thanh cự kiếm trong tay một cách vô tội vạ mọi lúc mọi nơi, nhưng vậy thì sao chứ? Eyebrow nóng tính chứ không phải là một kẻ điên chẳng biết suy nghĩ.

Bởi vì trên danh nghĩ, địa vị của Robert trong Thế Giới Ngầm còn cao hơn Tall Bonbon một bậc. Mà Tall Bonbon là ai? Hội trưởng của Eyebrow, đồng thời cũng là hội trưởng của tất cả những kẻ có mặt tại đây.

Và người ta thường nói, những kẻ vận dụng cơ bắp chỉ có thể làm thuộc hạ của kẻ dùng não. Mặc cho bản tính Robert kiêu ngạo thế nào, hay khinh rẻ người khác ra sao, nhưng không thể không tán đồng hắn là một gã thông minh, nếu không đã chẳng thể leo lên được vị trí như hiện tại.

Nhưng đáng tiếc là hôm nay phần não của Robert đã không được phát huy tốt mà thây vào đó là phần mỡ thừa.

Không, cho dù bất kỳ ai nếu đặt bản thân vào vị trí của Robert cũng đều đồng dạng như thế. Khi có cả một thế lực đáng sợ với nguồn tài lực phong phú ngang bằng cả một quốc gia chống lưng thì chẳng lẽ lại sợ hãi một tên vô danh?

Không chơi chết hắn thì thật có lỗi với chính mình.

“Không, ngài Robert. Việc này không liên quan đến vấn đề số lượng, muốn hạ một kẻ mạnh chỉ có thể tìm kẻ mạnh hơn hắn, hoặc tìm kiếm điểm yếu của hắn.”

Eyebrow lắc đầu bình tĩnh giải thích. Anh ta biết, Robert là một gã chuyên giải quyết công việc 'bàn giấy', ngồi phía sau xử lý vấn đề giấy tờ và tiền bạc sau đó chỉ việc hưởng thụ sơn hào hải vị mà thôi, việc gì phải nhàn rỗi quan tâm thế giới này vận hành ra sao.

“Nói như vậy...”

Robert nghe thế bỗng hớn hở.

Không để Robert đợi lâu, Eyebrow gật đầu rồi nói tiếp: “Tôi đã gửi một tin nhắn báo cáo kỹ lưỡng tình hình của ngài về tổng bộ, và vẫn đang chờ phía bên kia hồi đáp. Rất nhanh thôi, tôi nghĩ ở đấy sẽ cử đến một nhân vật nào đó để ngăn chặn chuyện này cho chúng ta. Và trong khi chờ đợi, tôi đã cử bốn người ra bên ngoài để điều tra cặn kẽ thông tin đối phương đồng thời phụ trách giám sát!”

“Hừ! Rốt cuộc phải đợi bao lâu chứ!”

Robert tỏ ra bất mãn, sau đó dữ tợn nói ra: “Khi chuyện này kết thúc, ta muốn tự tay mình hành hạ hắn, cắt xẻo từng miếng thịt trên người hắn, nấu chín chúng lên rồi vứt cho lũ nô lệ người thú bên dưới tầng hầm để chúng chậm rãi thưởng thức!”

“Sẽ không lâu đâu ngài Robert, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn một chút mà thôi.”

Một kẻ khác ngồi cùng bàn lập tức lên tiếng phụ họa.

“Ừ! Ha ha ha... việc này thì ta đồng ý với ngươi!”

Robert hài lòng cười to một tiếng sau đó thì đứng dậy. Gã bước đi ra cửa, nhưng bất chợt nghĩ tới điều gì, bỗng quay đầu lại nhìn Eyebrow cười một cách thô bỉ nói ra: “Eyebrow, sai người mang cho ta một con nô lệ rồi đưa lên phòng của ta nhé, nhớ sạch sẽ một chút!”

Nói rồi liếm liếm môi, sau đó dứt khoát quay người rời đi.

Đợi cho Rebert đi khỏi, Eyebrow lúc này mới hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm tràn ngập khó chịu.

“Xuống tầng hầm, lấy một con Elf lên cho tên mập chết tiệt đó đi!”

Eyebrow ngồi tại chỗ, lạnh giọng phân phó một câu. Nhưng rất nhanh, anh ta ngay lập tức hỏi: “Ngoài nô lệ tộc Elf là nữ ra còn nô lệ đồng dạng nào khác nữa hay không? Ví dụ như thú tộc chẳng hạn, bò sát thì càng tốt, mang lên cho hắn ta.”

“...”

“... Thưa ngài Eyebrow, ngoài nô lệ chiến binh với nô lệ chế tác mà chúng ta đang sở hữu ra, nô lệ loại này thì chúng ta chỉ có bốn con ả là hai Elf và hai người thú thuộc tộc Rabbit và Fox. Nhưng theo yêu cầu của ngài thì nô lệ là bò sát thuộc giống cái thì qủa thật chúng ta có, nhưng chỉ điều con ả nằm trong số nô lệ chế tác cùng với tộc người lùn, có cần tôi đem lên hay không?”

Một kẻ khác không suy nghĩ nhiều, nghiêm túc đứng dậy báo cáo.

“Ồ, là tộc nào?”

“Lizard!”

“...”

“...”

Lúc này bên ngoài, tại bầu không gian tối đen như mực trong một con hẻm nằm bên hông của ngôi nhà này. Một thân ảnh đứng ở nơi ấy, đưa tay chỉ về hướng ngôi nhà cùng lúc mở miệng nói như một vị chỉ huy thực thụ nghiêm trang ra lệnh: “Ở nơi đó, bao nhiêu tên thì ta vẫn chưa biết. Kỹ năng được trao dồi mà ngươi luôn lấy làm tự hào đến lúc cần được phát huy sở trường rồi đấy. Nào, hãy đi đi, đứa con của bóng đêm!”

Yên tĩnh.

Khoảng vài giây sau thì buông tay xuống, đồng thời trong miệng bất mãn lầm bầm nói ra: “Hừ! Tên khốn kiếp này, đi rồi cũng phải thông báo cho ta biết một tiếng chứ!”

Sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vừa chờ đợi vừa liếc mắt nhìn về hướng ngôi nhà.

Người này không phải ai khác mà chính là Mo Gang.

Nhưng khi anh ta vừa ngồi xuống không lâu, chỉ trong vòng giây mà thôi. Một tiếng bước chân đang nện bước phát ra thanh âm không chút nào che giấu chậm chạp đi đến sau lưng anh ta.

Mo Gang sững sốt theo phản xạ quay đầu nhìn lại thì phát hiện Mo Serious đang đứng ở đấy nhìn mình, thân thể không còn ẩn trong bóng tối nữa mà hoàn toàn lộ rõ ra bên ngoài.

Mo Serious, cách ăn mặc của anh ta hơi giống với một ninja, nhưng trang phục thì hoàn toàn bất đồng. Đây đơn giản chỉ là một bộ quần áo màu đen ôm sát cơ thể và che mất một nửa dưới của gương mặt, bộ phận duy nhất có thể nhìn thấy chính là đôi mắt xanh dương cùng mái tóc đen của anh ta.

Đương nhiên trang phục bó sát là không thể thiếu, như thế sẽ làm thuận tiện hơn trong việc di chuyển.

“Hả? Tại sao ngươi lại đứng đây? Chẳng lẽ nhanh đến vậy?”

Mo Gang đứng bật dậy, tỏ ra khó hiểu hỏi.

“Tại sao ta không thể đứng đây? Nhanh? Cái gì nhanh?”

Mo Serious hiện tại cũng không hơn gì Mo Gang.

Mo Gang lắp bắp truy vấn: “N... Nãy, từ nãy tới giờ ngươi đang làm gì?”

“Đi sau lưng ngươi!”

Mo Serious thản nhiên nói.

“Vậy suốt cả quảng đường vừa rồi ta nói chuyện với ai?”

“Một mình!”

Mo Serious lại nói, sau đó bổ sung thêm một câu: “Ngươi cứ liên tục lải nhải không ngừng, vì vậy ta quyết định cách xa ngươi hơn m.”

Mo Gang nghe thế tức giận không chỗ phát tác.

“Ngươi không ẩn thân nữa sao, còn chui ra làm gì?”

“Ta thích.”

“...”

Truyện Chữ Hay