Họ không lời có thể nói, tình huống này quái dị đến tột cùng. Những kẻ duy nhất không hiểu chuyện gì xảy ra và không bị ảnh hưởng là Fastidious cùng với hai người học trò của ông ta.
Không thể không kể đến hai vị hiệp sĩ đang canh giữ nơi chỗ cửa kia, họ cũng đồng dạng rối rắm. Cả hai lặng im ném cho Fastidious ánh mắt như đang yêu cầu ông ta nhanh chóng phá vỡ cục diện này. Đương nhiên, vì lúc này bên trong căn phòng, người có lý do chính đáng để lên tiếng cũng chỉ có mỗi Fastidious mà thôi.
Nhận thấy dấu hiệu từ hai người họ, Fastidious không trả lời mà đáp lại bằng cách đi đến chỗ Charlottle. Khuôn mặt ông ta trước sau vẫn bình tĩnh như một, hiện tại chỉ khác biệt là thả bước một cách chậm rãi, không vội vàng hối hả như lúc bản thân vừa đến. Mặc dù vậy, dẫu không có sự nhắc nhở từ phía hai vị hiệp sĩ thì Fastidious cũng sẽ làm thế, vì vốn dĩ ông ta cũng đang rất ngờ vực.
Hai người học trò của Fastidious thoáng nhìn nhau, sau đó không nói một lời trực tiếp theo sau ông ta cùng đi tới, đồng thời cả hai vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Vì nơi này không chỉ có mỗi thầy của mình mà còn có mặt của những người khác nên hành động này của cả hai là tỏ ra tôn trọng đối phương. Và một nguyên nhân trọng yếu hơn, đó là cả hai chỉ là Witch tập sự mà thôi, đi theo Fastidious là điều phải làm nhưng không được phép can thiệp vào qúa nhiều.
Rất nhanh, chỉ trong vòng vài bước chân thì Fastidious ngừng lại, ông ta đứng tại sau lưng Charlottle rồi hơi khom lưng, bình tĩnh chậm rãi mở miệng hỏi dò: “Thưa công chúa Charlottle đáng kính, ngài không việc gì chứ?”
Khoảng vài giây yên tĩnh trôi qua, Fastidious nhẹ nhàng lập lại: “Công chúa?”
Có vẻ câu nói của Fastidious đã phát huy hiệu qủa rất tốt, gương mặt đang ngây ngốc của Charlottle lập tức hồi phục.
Dường như nhận ra sự thất thố của bản thân, kết hợp với hành vi nhìn đăm đăm vào da thịt của một người khác giới, liên tưởng tới những cử chỉ đáng xấu hổ vừa rồi, khuôn mặt Charlottle chợt ửng đỏ với tốc độ chóng mặt.
“Celestia!”
Vì tưởng tượng rằng mọi người đang nhìn mình nên Charlottle muốn đẩy sự chú ý sang một hướng khác, cô vờ nổi giận quát khẽ một tiếng, đồng thời cũng thuận tiện nhắc nhở Celestia. Bởi vì hiện tại hai con mắt của Celestia đều muốn lồi cả ra bên ngoài rồi.
“Ah—!”
Celestia phản ứng trì trệ, đầu óc trống rỗng, cô theo phản xạ bật thốt lên một tiếng.
Sau đó Celestia chậm chạp đưa mắt nhìn lại Charlottle, rồi quay đầu nhìn thấy Fastidious đứng ở nơi đó cùng hai người học trò của ông ta đang nhìn mình một cách khó hiểu. Và xa hơn nữa là hai vị hiệp sĩ kia, từ trong ánh mắt của họ cô có thể nhìn ra, họ như nghĩ rằng cô đang mắc phải một căn bệnh đần độn nào đó.
Ngay lập tức, Celestia nghĩ đến tình cảnh của bản thân, nghĩ tới khoảng khắc thất thần của chính mình thì tràn ngập cảm giác xấu hổ xen lẫn giận dữ.
“Lũ lợn này, các ngươi đứng ngốc ra đấy làm gì thế hả!!!”
“Nếu vẫn còn chưa đi, có tin hay không rằng ta sẽ đá vào cái mông bằng thép của các người??!!”
Celestia hậm hực, trút hết mọi sự căm giận lên đầu sáu vị hiệp sĩ vẫn còn đang rất 'nhập tâm' bên cạnh mình.
✦✦
Tại một quán rượu nào đó trong Đế Đô.
Không gian của quán rượu này khá nhỏ và chật chội, ngay cả trần nhà cũng rất thấp nếu so sánh với các quán rượu còn lại. Từ quầy bar cho đến tất cả mọi vật dụng tồn tại nơi đây, trừ nhu yếu phẩm ra thì mọi thứ đều được tạo dựng từ gỗ. Và có vẻ như vật dụng không phải được kẻ sành sỏi tạo ra, nên từng bộ bàn ghế được lắp đặt trong quán rượu vẫn còn khá thô ráp.
Mỗi khi có một vị khách từ bên ngoài đi vào, người chủ của quán rượu và đồng thời cũng là kẻ đứng sau quầy bar sẽ bước ra đón tiếp cùng một ngọn đèn dầu trên tay. Và sau khi người chủ này quay trở lại vị trí quầy bar của mình, ngọn đèn dầu sẽ được đặt lại ở trước mặt của những vị khách để thắp sáng cho cả chiếc bàn.
Không hề có một ngọn đuốc hay ánh nến nào, trừ khi có một hoặc hai vị khách đặt chân ghé qua, ngọn đèn dầu sẽ được thắp lên, vì vậy bầu không khí u ám là không thể tránh khỏi tại đây.
Không hẳn chủ nhân của quán rượu này là một nhân vật bí hiểm nào đó, hoặc ưa thích không khí huyền bí của sự u ám. Mà đơn giản vì kẻ này qúa nghèo. Khi những điều đó kết hợp với sự lười biếng của bản thân, một quán rượu mang sắc thái u ám, lắng động với sự buồn bã tĩnh lặng của bóng tối đã tạo ra một quán rượu đầy chất nghệ thuật khi khiến cho bao vị khách phải mò mẫm mỗi khi say khướt.
Lúc này đây, ngồi ở phía trước quầy bar, Mo Gang liên tục cúi đầu đưa tay vuốt ve bộ Dagger Razor của mình.
“Mo Serious, thật khâm phục ngươi. Ngươi tính duy trì tình cảnh này thêm bao lâu? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm một con chuột chũi chui rúc trong cái ổ bẩn thỉu này hay sao?”
Mo Gang không ngừng vuốt ve, miệng lẩm bẩm như đang nói với ai đó.
Yên tĩnh.
Dẫu không một sự đáp lại, Mo Gang vẫn tiếp tục nói: “Ta thật sự xin lỗi vì đã kéo ngươi rời đi khỏi bộ tộc, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ nếu như ta không làm thế thì sao ngươi có được cơ ngơi 'sáng sủa' như ngày hôm nay?”
Nếu như có thể nghe ra, trong ngữ điệu của Mo Gang đầy sự chăm biếm, bởi biểu lộ nén cười của anh ta đã nói lên tất cả.
“Ta ghét ngươi...”
Mất một lúc sau, từ bên trong quầy bar tối tăm không chút ánh sáng, một giọng nói đầy lạnh nhạt vang lên. Thanh âm rất nhỏ, nhỏ bé đến nổi chỉ như đang thì thầm với chính mình. Tiếp theo, không gian lại một lần nữa chiềm vào yên tĩnh.
“Ôi, Mo Serious, sao ngươi cứ kiệm lời như thế. Ta vẫn một mực ghé thăm ngươi, chẳng lẽ ngươi chỉ có mỗi câu nói đó thôi sao?”
Mo Gang dừng lại động tác vuốt ve, thở dài một hơi sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, giơ một cánh tay ra chỉ chỉ xuống bề mặt quầy bar trống trơn trước mặt mình rồi bầy ra giọng điệu than vãn: “Ngươi nhìn mà xem, ngay cả một cốc nước cũng chẳng có. Đây là cách tiếp đãi bạn cũ hay sao?”
Sau khi nói xong, Mo Gang tràn đầy sự thất vọng trên khuôn mặt.
Nhưng sự thất vọng đó rất nhanh thì biến mất và thây vào đấy là biểu lộ hớn hở, bởi vì Mo Gang nghe thấy âm thanh róc rách của thứ chất lỏng nào đó đang được rót ra từ phía sau quầy bar tối tăm.
Tiếp theo chính là một cánh tay chậm rãi thò ra từ trong bóng tối cùng một chiếc cốc gỗ trên tay.
Rất khó để thấy rõ diện mạo của kẻ ẩn sau quầy bar này.
Mặc dù chỉ là một cánh tay, nhưng lại được bao phủ toàn bộ bằng loại vải tối màu, ngay cả bao tay cũng được đeo. Có thể nói, từ quần áo cho đến tác phong làm việc, bản thân kẻ này như thể hòa làm một vào với bóng tối.
“Vẫn luôn chăm chỉ nhỉ, Mo Serious?”
Mo Gang thấy thế hài lòng mở miệng nói một câu, câu nói này không chỉ vì cốc nước trên quầy mà còn ám chỉ đến bản thân Mo Serious.
“Qúa mức dựa dẫm vào skill không tốt đâu Mo Gang, kỹ năng của ta là được truyền dạy và luyện tập mỗi ngày, chứ không hề mặc định như lũ 'Golem' các ngươi.”
Giọng nói hờ hững của Mo Serious đáp lại từ bên trong.
Mo Gang lập tức tỏ ra khinh thường: “Xì... Đợi khi mặt trời mọc, xem ngươi trốn ở đâu...”
“... Khi màn đêm buông xuống xem ngươi chạy đi đâu.”
“Hừ! Rất may là có tồn tại đá phát sáng!”
“Một tên nghèo đến nổi phải chuyển nghề ăn trộm nào vừa nói thế?”
“Ai đó nên nhìn lại quán rượu của chính mình đi rồi hãy chê bai kẻ khác!”
“... Một tên phung phí như ngươi thì hiểu được gì? Đây là cuộc sống của sự tiết kiệm...”
“Ồ! Chính vì sự tiết kiệm của ngươi mà quán rượu này không có lấy một ma nào... Hay ngươi vốn dĩ chẳng có một xu để tiết kiệm?... Ha ha ha ha ha!!!”
Mo Gang nói rồi ôm bụng cật lực cười to, đồng thời đưa mắt nhìn Mo Serious nơi phía sau quầy bar như đang nhìn một tên thảm hại. Hiển nhiên, anh ta không thể nào nhìn thấy được bóng dáng của Mo Serious ngoại trừ bóng tối dầy đặc đang bao trùm ra. Có chăng cũng chỉ là suy đoán đại khái vị trí của Mo Serious mà thôi.
Cười một trận no nê, Mo Gang lúc này mới xem như hài lòng hả dạ. Cảm thấy cổ họng khô khốc, anh ta đưa tay lên cằm lấy cốc nước, trong thâm tâm cầu nguyện trong chiếc cốc này có chứa rượu thây vì chỉ là một đống nước lã.
Cũng chẳng tốn công dò xét, bởi vì cơn khát nên Mo Gang nốc thẳng một ngụm lớn để rồi ngay lập tức lại phun mạnh trở ra.
“A—! Cái quái qủy gì vậy??!!”
Mo Gang nện mạnh chiếc cốc lên trên quầy khiến cho bọt nước bắn ra vương vãi khắp nơi, đồng thời biểu cảm nhăn nhó gầm thét hỏi.
Mo Serious thản nhiên giải thích: “Thành phẩm của mấy con dê bên nhà hàng xóm. Ta biết ngươi sẽ đến nên đã phải chực chờ rất lâu mới đợi được khoảng khắc chúng chịu đi tè.”
“A a a!!! Mo Serious, ngươi thật qúa đáng!!! Ngươi qủa nhiên biết cách đầu tư, ngươi là một tên biến thái có biết hay không!!!”
Mo Gang bỗng hét lên chói tai, mái tóc vàng vốn được vuốt kỹ càng hiện tại cũng đã rối tung không còn sót lại gì, một chút phong độ lịch lãm mà bản thân gây dựng nên cũng đã biến mất từ bao giờ.
“Mẹ kiếp ngươi Mo Serious, ngươi có còn xem ta là đồng hương hay không??!! Dù sao thì ta cũng là con trai của trưởng tộc, ngươi đối xử với ta như vậy sao??? Ngươi tin hay không ta chạy về mách lẻo với cha ngươi!!!”
“Ngươi nghĩ rằng địa vị của bản thân vẫn còn như trước đây à? Nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của ngươi đi, chính ngươi đẩy hai ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ cũng chỉ vì sự ích kỷ trộm đi skill『Invisible』của cha ngươi. Còn ta thì sao? Chỉ vì đi gần với ngươi mà bị xem như đồng lõa!”
“Chẳng phải hiện tại ngươi đang sống rất tốt sao??!!”
“Tốt con mẹ ngươi!!!”
Mo Serious đồng dạng cũng không lạnh nhạt điềm tĩnh thêm được nữa mà bỗng nhiên phát tác, không chỉ văng tục chửi thề mà còn bất ngờ vung tay đấm thẳng vào mặt Mo Gang, dường như bản thân đã phải kiềm nén rất lâu rồi.
“Mo Serious!!!”
“Mo Gang, tới đây nào con trai!”
“Mẹ nó Mo Serious, ngươi dám nhái giọng cha ta??? Xem ta có chém chết ngươi hay không!!!”
“Nắm đấm sát thủ!!!
“Chiếc ghế biết bay!!!”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
“Tên khốn Mo Gang, đó toàn bộ đều là gia tài của ta!!!”
“Đừng vội khóc con trai, vẫn còn cốc 'sữa' dê đang chờ lấy ngươi đây!!!”
Từ bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bàn ghế liên tục va đập vào nhau, tiếng chửi bới vang lên liên miên không dứt cùng tiếng hét như ai đó đang giết mổ heo. Còn khung cảnh bên trong quán rượu thì tối tăm đến lạ thường, nhưng tuyệt đối không hề im ắng.
Phải mất gần nửa giờ sau, bầu không khí đối chọi bên trong quán rượu mới dần dần dịu đi, hoàn trả lại không gian yên tĩnh như lúc ban đầu. Nhưng toàn bộ nội thất của quán rượu đã không thể quay trở lại được như lúc trước.
“A.”
Mo Gang đặt mông ngồi trên ghế, gục đầu lên quầy mà phát ra âm thanh rên rỉ. Nếu như nơi này có được một chút ánh sáng chiếu rọi thì sẽ nhìn thấy, gương mặt anh ta đầy những vết bầm trông rất khó coi. Đặc biệt là vùng da ở cả hai mắt, chúng giờ đây cũng đã đổi sang màu tím đen, còn cơ thể có bị chút thương tổn nào hay không thì chẳng thể biết được.
Có vẻ từ đầu cho tới cuối, chỉ mỗi Mo Gang mới là nạn nhân của trò đấm đá tay chân này, anh ta chẳng thể nhìn thấy được mục tiêu thì nói gì đến việc trả đòn. Bởi vì Mo Serious len lỏi trong bóng tối như một con ma thoát ẩn thoát hiện để cho Mo Gang khó mà nắm bắt.
“Mẹ kiếp Mo Serious, ngươi thật sự không nương tay sao?”
Mo Gang xoa xoa khuôn mặt bầm dập, giọng điệu ấm ức nói ra.
“Ngươi hủy đi bàn ghế nơi này.”
Mo Serious không biết từ khi nào đã đi về lại phía sau quầy bar, nơi đấy vẫn không hề có một tiếng động gì phát ra, chỉ khi Mo Gang nói xong thì mới nghe thấy giọng nói Mo Serious lạnh nhạt vang lên ở đó.
“Ha ha, ta chính là muốn phá hủy đấy. Cho ngươi biết điều này Mo Serious, ta vừa được quốc vương trao tặng một ngôi nhà cao cấp ở hướng Đông. Ngươi nên rời khỏi nơi bẩn thỉu này và tới sống cùng ta.”
“Cái gì?! Lão ta bị lừa đá sao??”
Mo Serious kinh ngạc, dù bản thân rất điềm tĩnh nhưng vì thông tin này qúa mức dọa người. Benjamin thật sự là mắt mù mới đưa ra quyết định như vậy.
“Hừ! Ngươi nói vậy là sao? Ngươi đang xem thường ta à? Ngươi không được xúc phạm quốc vương Benjamin đáng kính, ông ấy là người sáng suốt nhất mà ta từng gặp...”
“Vì ông ta tặng nhà cho ngươi? Nói đi, ngươi rốt cuộc đã làm gì rồi?”
“Chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể mà thôi.”
“Vậy thì đừng nói.”
“Không, ta nhất quyết phải nói. Quét ngang Đại địa Dungeon, giải cứu công chúa Charlottle cùng mấy gã tùy tùng vô danh khỏi lao ngục giam cầm. Ngươi không nhìn thấy đó thôi, mấy gã hiệp sĩ trọng giáp ấy ôm chặt lấy chân ta mà nước mắt nước mũi chảy ròng... Aiz, nghĩ lại mà cảm thấy bọn họ thật đáng thương.”
Mo Gang nói, trong khi đó ngửa mặt lên như muốn đọ độ cao cùng với trần nhà.
“Ra vậy...”
Mo Serious bật thốt lên.
“Ngươi tin ta rồi sao?”
Mo Gang hớn hở nói ra.
“Ra là ngươi chém gió lừa phỉnh cả quốc vương.”
“...”
Im lặng khoảng một lát, Mo Gang trước tiên mở miệng: “Khoan nói tới chuyện đó, nhưng ta hứa với ngươi phần thưởng tuyệt đối là thật, ngươi nên đến xem thử ngôi nhà mới của ta đi, hiện tại không còn là căn nhà thấp bé với bức tường lụp xụp trong khu ổ chuột nữa. Còn toàn bộ bàn ghế đã vỡ kia của ngươi... Ha ha, ta cũng có thể bồi thường.”
“Tại sao ngươi lại tốt bụng đột xuất như vậy? Ngươi làm ta cảm thấy bất an đấy Mo Gang.”
Mo Serious trầm mặc trong phút chốc, rồi mới dè chừng nói ra.
“Hử? Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Đừng tổn thương lẫn nhau như thế chứ Mo Serious!”
“Không phải đùa, nhưng thật sự ngươi để lại bóng ma trong ta qúa lớn. Mỗi lần ngươi trịnh trọng là dường như sắp có việc xảy ra, vậy nên ta không thể không cảnh giác.”
“Bản thân ta không hề như thế, đừng xúc phạm lương tâm của ta!”
“Nếu ngươi không kéo người khác cùng xuống nước đó mới là xúc phạm lương tâm của ngươi!”
Mo Serious tỏ ra khinh bỉ, sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Đừng vòng vo nữa, mục đích ngày hôm nay ngươi tới đây là gì?”
“Ha ha ha... Chỉ là đến thăm ngươi thôi, ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
Mo Gang mặt dày cười một tiếng.
“Vậy sao? Có vẻ đêm nay không có khách, ta muốn đóng cửa đi ngủ sớm, ngươi có thể về được rồi đó.”
“Đừng, đừng làm thế. Ta thật sự có việc cần nhờ ngươi hỗ trợ!”
Mo Gang đổi giọng vội vàng nói ra, dường như rất sợ Mo Serious thật sự rời đi.
Nhưng qua một lúc lâu vẫn không có hồi âm nào đáp lại, anh ta lập tức tỏ ra luống cuống.
“Này, Mo Serious... Ngươi còn ở đấy không thế?”
Mo Gang chóng một tay lên quầy bar rồi ngóc đầu vào tận bên trong, sau đó nghiêng trái ngó phải đồng thời nhỏ giọng hỏi.
“Còn.”
Bất thình lình, giọng nói Mo Serious áp sát vào một bên tai của Mo Gang mà đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau