Người dịch: Cáo
Part 3
Buổi sáng hôm sau, Baldr bị mẹ lôi đầu đi huấn luyện như mọi ngày thì bỗng bắt gặp Teresa đang hưng phấn tinh thần trong bộ đồ tập đứng kế bên cậu. Rồi còn có bóng dáng của vị tướng già Ramillies, người đang phát ra một aura cực kì trang nghiêm và tàn bạo của một chiến binh, mặc dù chỉ mặc trên người một chiếc áo lót (của nam) màu xanh cũng một đôi bao tay sắt.
Khuôn mặt của Maggot thì sáng rực rỡ cứ như một đứa nhóc mới hoàn thành xuất sắc một vố vào mặt đối phương. Điều đó khiến cậu muốn chực chờ mà rơi lệ.
Cậu lẩm bẩm, hai vai cậu xụi xuống bất lực.
“….Sao ngài tướng quân cũng ở đây thế?”
(Ngài còn đang hừng hực khí thế nữa. À không, đúng hơn là ngài ấy đang chuẩn bị tinh thần giết ai đó à?”
“Aa, Tướng quân Ramillies là chỉ huy cũ của mẹ nhờ một số tình huống ly kì đặc biệt. Con không vui à, giờ con có thể tập luyện với cựu tướng từ kinh đô hoàng gia rồi. Mẹ nghĩ con biết nào rồi nhưng, nếu con mà không đánh đấm đàng hoàng, những buổi huấn luyện về sau sẽ “hơi” vất vả hơn đấy, con hiểu chứ?”
“Con sẽ làm hết sức mình! Thưa mẹ ạ!”
(Yep, bây giờ đã ở level Siêu Khó rồi, nếu mà còn khó hơn thì tương lai mình cầm chặt cái chết trong tay rồi. Mình chỉ có thể lay lắt sống qua ngày…. mình có thật là cậu chủ nhỏ của một gia đình quý tộc không?)
“Đánh với mình trước nào! Baldr!”
Teresa bước vào sân tập với một ánh mắt đầy quyết tâm và kiên định trên mình.,
Bộ đồ tập màu đen được may một cách điêu luyện thực sự tô điễm thêm sắc đỏ trên mái tóc của Teresa.
Giá như cá tính của cô cũng thục nữ… thì cô sẽ thành một thiếu nữ xinh đẹp với vô số người theo đuổi, thế mà…. Baldr không thể không cảm thấy tiếc nuối cho người bạn thơ ấu của cậu*.
“Teresa, cậu có ổn không khi sử dụng thanh kiếm gỗ kia đấy?”
“Giáo viên của mình bảo rằng mình hợp với kiếm hơn là sử dụng giáo.”
“Hmm, vậy mình cũng nên sử dụng một thanh kiếm nhỉ….”
“Muu, cậu hơi láo quá đó dù cậu chỉ là Baldr!”
Có một điều không thể chối bỏ được là giáo đã trở thành món vũ khí chính trên chiến trường, nhưng vẫn có một số nhỏ quý tộc vẫn tự mình đứng trên tiền tuyến. Hay nói cách khác, thanh kiếm được xem như lựa chọn ưa thích của những quý tộc.
Bởi vậy, không có gì là lạ khi Baldr không chỉ được rèn luyện sử dụng giáo mà là cả kiếm nữa.
Teresa cảm thấy không hài lòng vì có vẻ như Baldr đang muốn đùa giỡn với cô, nhưng cô cũng không than thở gì thêm.
.
“Cả hai sẵn sàng chưa? Okay, bắt đầu!”
Teresa lao vào tấn công đúng lúc Maggot tuyên bố khai chiến, bởi, cô tin tưởng rằng chiến thắng sẽ đến với người giành được tiên cơ.
Cô di chuyển như lướt trên bàn chân mình, nhưng tốc độ lao về phía trước của cô vẫn mang đủ gia tốc cần có. Và rồi cô chém xuống bằng cách dồn tất cả trọng lượng của mình vào đó để bù đắp cho khuyết điểm về thể chất thường gặp ở con gái.
Việc giáo viên của Teresa bảo rằng cô có thiên bẩm trong việc sử dụng kiếm không phải chỉ là những lời nịnh bợ trống rỗng.
---Nhưng nó quá chính diện, quá gọn gàng.
Để thách đấu với một kẻ địch mạnh hơn mình, một người cần phải tận dụng yếu tố bất ngờ hay ít nhất dùng một chuỗi đòn đánh liên tục để khiến đối phương mất trọng tâm.
Nếu một chiến binh tấn công mà không dùng tiểu xảo gì, họ phải nhận ra rằng mọi thứ sẽ kết thúc nếu đòn đánh của họ bị né thành công. Họ phải đặt hết mọi thứ vào một đòn đánh trực diện.
Một đòn gọn gàng như thể đang tập luyện như thế chỉ có thể hiệu quả với kẻ địch ngang hoặc yếu hơn mình.
Nói gì thì nói, một Baldr đã sinh tồn được với những buổi tập luyện với ác quỷ cũng như có ký ức của một chiến binh như Sanai có thể dễ dàng né đòn tấn công này không một chút vấn đề.
Baldr hơi lách nhẹ nửa trên người mình để né cú chém của Teresa. Rồi cùng lúc đó, cậu quay người bằng cách dùng bàn chân phải làm trục quay và tấn công vào mạn sườn của Teresa cùng lúc đó.
“Guh!”
Mặc dù cậu đã nương tay rồi, một đòn trực diện bởi thanh kiếm gỗ này cũng đủ gây một cơn đau nhói xương đến mức thở không ra hơi.
Tuy vậy, Teresa vẫn bình tĩnh giữ khoảng cách mà không một chút xao động nào.
“Đừng nương tay với tớ!”
“…..Xin lỗi.”
Mặc dù đòn đánh vừa rồi hoàn toàn có thể để lại vết bầm tím, nhưng thay vì nhăn mặt vì đau đớn, trái lại Teresa cảm thấy sự nương tay trong Baldr nên cảm thấy giận dữ.
Nhưng cùng lúc đó, cô hẳn đã nhận ra cô không thể động một ngón tay vào người Baldr với một đòn đánh tầm thường như thế.
Ngay cả một cú chém mà cô nghĩ đã phô diễn một cách cực kì chuẩn chỉ cũng không thể chạm vào Baldr. Teresa không sống trên mây đến mức mà cô tin cả hai đang ngang tài ngang sức.
Cô chấp nhận thực tế, nhưng ngay cả vậy cô vẫn muốn vượt qua Baldr.
Vậy làm thế nào để có thể rút ngắn khoảng cách sức mạnh giữa hai người đây.
Không cần phòng thủ. Không combo nhiều đòn. Bỏ qua luôn việc phải giữ sức đánh lâu dài. Đừng nghĩ về kết quả mà chỉ đơn giản là tấn công. Một lần. Một lần với tất cả sức mạnh của cô dồn vào trong đó.
Teresa nghiêng người về phía trước, chậm rãi dồn sức mạnh vào mũi kiếm bằng cách ép trọng lượng của mình vào đó. Và rồi, như một mũi tên được bắn ra từ một cánh cung được bung hết cỡ, cô lao như bay về phía Baldr.
(Bén lắm!)
Baldr trợn mắt kinh ngạc trước một cú đâm ở tốc độ cao như thế. Không phải là cậu đánh giá thấp cô hay gì, nhưng đây là một con người hoàn toàn khác so với những gì cậu từng thấy.
Đây xứng đáng là một thành tựu được gặt hái bởi thiên bẩm tồn tại bên trong Teresa.
Nhưng, so với những đòn gặt như của thần chết từ Maggot, đòn này còn non lắm.
Bởi vậy, không thể nào có chuyện Baldr chỉ bất lực lãnh trọn đòn tấn công.
Teresa đang hoàn toàn tin tưởng vào chiến thắng mình. Không thể nào có chuyện Baldr có thể né được ngay cả khi cậu né ngay bây giờ. Đôi môi cô bắt đầu nhoẻn lên nhe miệng cười thì đúng lúc đó, thiên đường và mặt đất như đảo lộn và thứ duy nhất cô thấy là mặt đất ở ngay trên đầu cô.
Ánh mắt của Teresa bắt gặp bờ lưng của Baldr lúc não cô hoạt động trở lại.
Vào giây phút ấy, Baldr đã nắm lấy phần đầu kiếm của Teresa, tận dụng quán tính của chính cô để quăng cô ra phía sau cậu.
“Gahah!”
Teresa đã dùng toàn bộ sức lực vào đòn tấn công vừa rồi bất lực không thể làm gì để giảm lực tác động khi lưng mình chạm đất.
Phổi cô bị áp lực đè xuống và ép đẩy chút không khí cuối cùng bay khỏi cuống họng cô.
Ngay cả khi cố gắng đứng dậy, việc duy nhất cô có thể làm là siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình.
“Trận đấu kết thúc!”
Maggot giơ tay mình lên báo hiệu kết thúc trận đấu.
Baldr cười nhạt, với Teresa đang cắn chặt môi trong tức tối, và giúp cô đứng dậy.
Mặc dù Teresa đang cảm thấy vui vẻ gì, cô cũng không mất đi sự tỉnh táo của mình và trao đổi lời cảm ơn với Baldr.
“….Lần sau mình sẽ chiến thắng.”
“Không, cậu đã mạnh hơn nhiều rồi đấy. Mình bất ngờ lắm.”
Đúng là kiếm thuật của cô cực kì sắc bén và khiến Baldr ấn tượng. Hoàn toàn có thể đoán được cô đã được mài dũa trong tay một giáo viên có thực lực.
Không thể nào có chuyện một nữ quý tộc như Teresa, người được cha mẹ cưng như trứng, lại có thể trải qua địa ngục huấn luyện như Baldr được. Nếu cân nhắc điều đó, sức mạnh chiến đấu của Teresa đã cao hơn mong đợi rồi.
“….Xấc lắm.”
Teresa trợn má và nhìn lảng đi.
Không thể có chuyện Baldr không nhẹ tay với cô, nhưng trong quá khứ cô chưa bao giờ nhận ra điều đó. Bây giờ cô ít nhất cũng đạt tới cảnh giới mà cô có thể nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa cả hai.
Tuy vậy, Teresa không muốn thực lòng chấp nhận điều đó. Bởi nhẽ Teresa biết được một Badlr bất ổn về tâm lý hồi ấu thơ ấy đã coi cô như người chị lớn của mình.
.
“… Ngài thấy thế nào?”
“Thiệt tình mà nói, ta cũng không tin đâu cho đến khi chính mắt ta nhìn thấy.”
Maggot và Ramillies có thể cảm nhận sự khác biệt của cả hai còn chính xác hơn Teresa.
Teresa đã vừa cường hóa thể chất của mình bằng ma thuật trong trận chiến vừa rồi. Còn bên kia chiến tuyến, Baldr đã áp đảo hoàn toàn Teresa chỉ bằng sức mạnh thể chất đơn thuần của cậu.
Ramillies không biết liệu ông có thể tìm ra bất cứ ai có thể làm được như thế ngay cả khi là tìm trong hội hiệp sĩ. Điều đó cho thấy độ bén trong chuyển động của Baldr.
“Gufufu…” Một tiếng cười đang cố nén lại phát ra từ Ramillies.
(Thú vị lắm. Đúng là vận phúc khi gặp được một tài năng thú vị thế này)
Bên trong xương tủy đã già cõi của Ramillies, từng dòng máu đang sôi phừng phực lên cứ như được sống lại thời trẻ vậy.
.
“Vậy bây giờ, vì ta không giỏi dùng giáo như Maggot, nên ta sẽ dùng kiếm để đối đầu với cậu. Cậu thấy được chứ, Baldr?”
“Nhẹ tay với tôi….”
Liếc nhìn, cậu thấy Maggot đang cười vui vẻ với một đôi mắt vô cảm. Xác nhận xong điều đó, Baldr chuẩn bị thanh kiếm của mình trong khi mồ hôi lạnh cứ rỉ rả phía sau lưng cậu.
(Trời phật… ông già này không đùa được đâu.)
Có cảm giác như aura của thanh kiếm đang đâm thẳng vào da thịt cậu khi Ramilies chĩa mũi kiếm.
Ramillies giờ đã chạm mốc tuổi già mang con số sáu mươi tuổi, nhưng cơ bắp của ông đã được rèn luyện cứng như thép không có vẻ gì biến đi đâu hết cả.
Trong khi cơ thể ông hơi thấp, từng thớ thịt của ông đã được trui rèn hoàn hảo. Cộng thêm với kinh nghiệm trận địa đã được thêm đầy bằng lượng kinh nghiệm phong phú đã giúp Ramillies vẫn là một chiến binh hạng nhất dù ở độ tuổi này.
Cả hai cầm thanh kiếm trước mặt mình và chĩa mũi kiếm hướng về mắt đôi phương.
Điều này khiến đối phương khó có thể phán đoán độ dài của thanh kiếm bằng mắt thường.
Đây là nguyên tắc cơ bản nhất khi sử dụng một thanh kiếm.
.
“Fuh!”
Không một chuyển động nào từ bả vai và cùi chỏ, thanh kiếm của Ramillies, hiện đang trông như một chấm tròn đối với Baldr bỗng vụt lên – giây phút cậu nhận ra điều đó, thanh kiếm ấy đã đâm thẳng về phía trước mặt Baldr.
Baldr theo trực giác lách nhẹ đầu né cú đâm đó.
(Hou, vậy là cậu né được mà dùng ma thuật à.)
Ramillies cảm thấy thán phục trong lòng.
Dẫu là dùng kiếm hay là giáo, một trận chiến một chọi một có nhiều phương thức kỹ thuật để đối phương không thể nhắm chừng được khoảng cách của đối phương. Đây không chỉ đơn thuần là kĩ năng, mà còn bao gồm dự đoán suy nghĩ của đối phương. Kinh nghiệm là một phần cực kì quan trọng trong đó.
Ngay từ ban đầu, trực giác không phải là suy nghĩ. Nó là phản xạ đã được in sâu vào tiềm thức để tìm ra câu trả lời phù hợp từ hòm chứa kinh nghiệm của một người.
Nhìn thấy Baldr có thể làm được điều này ở tuổi của cậu khiến Ramillies cảm thấy đồng cảm hơn là bất ngờ.
(…. Ngân Quang không hề nương tay với bất kì ai kể cả con mình, dù ở độ tuổi nhỏ thế này….)
Đối với một Baldr chỉ ở tuổi mười một đã có nhiều kinh nghiệm quyết đấu có vẻ là hơi quá mức, ngay cả là từ cái nhìn của một người luyện võ như Ramillies.
Tuy nhiên, không thể quên rằng trong thực tế, sự ảnh hưởng của Sanai đóng vai trò rất lớn trong điều này.
“Ho ho… vậy là ta có thể dùng hết 100% công lực nhỉ?”
“Tha tôi đi, tôi đã nghiêm túc rồi đấy.”
“Không sao đâu, chẳng phải là một chuyện to tát gì ngay cả một ông già như ta nghiêm túc đâu.”
Ramillies vừa nói vừa tung đòn tấn công về phía Baldr.
Đó là một chuyển động uyển chuyển không phù hợp với thân hình phì ngang tạo cảm giác ì ạch của ông.
Ông tấn công cậu liên tục từ phía trên, phía dưới, bên trái rồi lại bên phải với tốc độ không thể nào bắt kịp bằng mắt thường.
Baldr với một sức mạnh cơ bắp rõ ràng là bị áp đảo lại có thể né hoặc chặn toàn bộ những đòn đánh đó. Cậu bảo vệ cơ thể mình hoàn toàn khỏi việc bị đánh trúng.
Và rồi Baldr tiến lại gần Ramillies, nhưng tốc độ của Ramillies chẳng có vẻ gì là sẽ suy giảm cả. Với một vóc dáng thấp của mình, đánh ở phạm vi mặt đối mặt không phải là một vị trí mà có thể coi là yếu đối với ông được.
(Chết---! Mình sai lầm rồi!)
Với sự khác biệt về chiều cao, Baldr nghĩ rằng cậu sẽ không thể nào tìm được cơ hội chiến thắng ngoài việc đánh cận chiến, nhưng cậu không ngờ rằng bản thân Ramillies chẳng phiền về điều đó tí nào.
Cậu nghĩ ngay cả khi không thể đánh bại Ramillies dễ dàng, cậu cũng có thể khiến đối phương tấn công chậm lại được xíu nào đó.
Vào lúc này, cậu để việc né đòn của bản thân mình cho trực giác của bản thân. Cậu sẽ bị trúng đòn ngay nếu cậu chỉ nghỉ trong một khắc trước khi né đòn.
Rồi cậu tập trung lập nên một kế hoạch để kết thúc trận đấu không ngang sức này.
(Tướng quân không hề dùng ma thuật để cường hóa cơ thể của ông. Nhiều khả năng là ông cũng sẽ không xài ngay cả khi mình cường hóa cơ thể của mình. Cơ chắc chắn ông sẽ dùng nó mà không sợ sệt gì nếu mọi thứ trở nên bất lợi với ông. Nếu điều đó xảy ra, mọi thứ sẽ kết thúc với Baldr vì sự chênh lệch cả từ thể chất tới ma thuật giữa hai người.)
Nói cách khác, cậu chỉ có thể đánh bại Ramillies trong một đòn trong khi ông vẫn còn chưa đề phòng.
Đó là cách duy nhất cậu có thể thoát khỏi cuộc huấn luyện với ác quỷ của Maggot.
.
“Kinh thật… Baldr mạnh thế rồi à…”
Baldr đang chịu đựng hàng loạt những cú chém, mà một trong số chúng đã có thể đánh cô bay tít tắp. Cậu ấy đang có một cán cân sức mạnh hơn hoàn toàn với cô.
Mặc dù không muốn nhưng cô phải chấp nhận sự thật đó.
“Con trai ta đã tập luyện nhiều hơn con thôi…. Ta xin lỗi khi phải nói điều này Teresa, nhưng ta sẽ không còn mặt mũi gì nếu con có thể dễ dàng bắt kịp Baldr.”
Maggot nhận ra được tài năng mà Teresa đang mang trong người, nhưng những buổi tập của Maggot không nhân từ đến mức mà Teresa có thể dễ dàng vượt qua chỉ bằng một giáo viên tạm gọi là có năng lực.
Kể từ khi Baldr là một học sinh, cậu đã phải chịu đựng những buổi tập thế này. Nhưng bình thường, chín trên mười, kể cả là một người trưởng thành cũng sẽ vỡ trận về tâm hồn hay thể xác nếu phải trải qua những buổi tập cực hình như vậy.
Bỏ qua việc liệu có ổn không khi một người mẹ ép con trai mình phải chịu đựng những buổi tập như thế; mặc dù cô cảm thấy buồn cho Teresa, người đã xem Baldr như đối thủ cạnh tranh kể từ khi Teresa còn là một đứa trẻ, Maggot không hề có ý định để cô có thể bắt kịp Baldr ngay cả trong tương lai sắp tới.
Tuy nhiên, Teresa đang nở nụ cười không hề sợ sệt.
“Không, sẽ càng có ý nghĩa hơn nếu con có thể đánh bại cậu ấy mạnh như thế này.”
Teresa biết về một sự thật về Baldr mà gần như không ai biết trừ những thành viên trong gia tộc Cornelius.
Mặc dù một Baldr trẻ con đã mang trong mình sức mạnh phi thực tế, cậu đã từng là một đứa trẻ nhút nhát sợ sệt một cách kì lạ khi giao tiếp với người khác.
Hiện thì cậu không còn như thế nữa, nhưng khi cá tính của cậu vẫn còn bất ổn định, cậu đã bị quay như chong chóng bởi những kí ức về kiếp trước của mình như thể cậu đang sợ hãi cả thế giới này.
Cảm xúc của một Teresa chỉ thích người đồng giới, dành cho Baldr lúc đó là khác khao được bảo về, nhưng vào thời điểm đó, không ai biết về điều ấy, kể cả là chính Teresa.
“Chậc!”
Thanh kiếm gỗ kia đang ngay trở nên khó khăn để Baldr cầm lấy đang hằn trên da cậu những đường đỏ chót.
Những pha trao đỗi chiêu thức, không hề có một khoảng trống để ngừng lại đang tiêu hao sức lực của Baldr hơn hẳn bình thường.
Baldr, người đang muốn suy ngẫm về thói quen tấn công của Ramillies thêm một chút nữa cũng không thể giấu sự băn khoăn của mình.
(Geez… ông ấy còn không cho mình chậm lại một nhịp để chờ đợi một cơ hội.)
Tình huống, cứ thế này, đang dần trở nên tồi tệ hơn đối với cậu.
Lên dây cót tinh thần xong xuôi, Baldr tuần hoàn ma thuật khắp cơ thể cậu.
Cường hóa cơ thể --- đó là một phép thuật mạnh mẽ với một độ linh hoạt cao, và là một phép cơ bản đối với một chiến binh nào.
Sức mạnh của Maggot ở phép cường hóa cơ thể được chuyên hóa về tốc độ. Nó đã cho cô một biệt danh, đó là “Ngân Quang”.
.
(Hmm. Sử dụng ma thuật một cách hoàn hảo… liệu cậu đã thừa hưởng bao nhiêu từ Ngân Quang nào?)
Ramillies không hề mất tập trung một tí nào, nhưng vẫn có đủ thời gian trống để đánh giá khả năng của Baldr.
Kĩ năng của Baldr đã khiến máu của Ramillies sôi lên bùng bục dẫu cho chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, bản thân nó đã đủ kinh ngạc rồi. Tuy nhiên, ngay cả vậy vẫn không đủ để Ramillies phải tự mình dùng cường hóa cơ thể.
Nhưng, nếu tốc độ của Baldr có thể đạt tới cảnh giới của Maggot, thì ngay cả Ramillies cũng không thể khó có thể chịu nổi nếu không sử dụng cường hóa cơ thể.
Nếu ông bị ép phải sử dụng nó, thì Ramillies chắc chắn sẽ xem đây là một chiến thắng đối với Baldr.
.
(Vậy con trai ta, con sẽ chống trả kiểu nào đây,)
Maggot nhìn cả hai cực kì chăm chú.
Baldr là đứa con trai quý báu của Maggot, nhưng cậu không phải truyền nhân của cô dù nhìn ở góc độ nào.
Baldr được thừa hưởng kiếm thuật và thương thuật từ thời đại Chiến quốc cùng nhu đạo khi sử dụng bàn tay không của mình. Baldr còn có một cách sử dùng ma thuật không hề giống như thường thức của con người thế giới này.
Đó có thể xem là phong cách của Baldr luôn rồi.
Trận chiến này sẽ thú vị lắm đây khi Ramillies không hề biết gì về điều đó.
Maggot tận hưởng việc theo dõi trận chiến. Đôi mắt cô nheo lại khi khuôn mặt của Baldr đang dần trở nên nam tính. Cậu ta sẽ giơ nanh vuốt của mình ra trong khi mồ hôi vẫn cứ là chảy như thác đổ.
.
“SERYAAAAAAAAA!”
Baldr gầm lên.
Cậu hét như thể mình sẽ tấn công ngay lúc này, nhưng đó cũng là một cách hữu dụng để không bị đối phương áp đảo tinh thần trong một trận chiến sinh tử.
Kí ức của Sanai hiểu rất rõ về hiệu quả ấy.
Ngay cả Ramillies người đã qua khỏi giai đoạn sốc và hiện tại cảm thấy không dễ chịu với âm thanh can trường vang vọng của Baldr được phát ra từ sâu bên trong cậu.
Đây không thể nghi ngờ gì nữa, đây là tiếng gầm của một con người đã quen với chiến trường.
Họ không còn quan tâm là liệu mình sẽ sống hay chết, chỉ còn ý nghĩ sẽ thảm sát đối phương trên chiến trường --- chỉ có một chiến binh đã lên cót tinh thần mới có thể gầm lên để áp đảo đối phương, một chiến binh giờ đã thành một xác sống di động, chiến đấu vì để chiến đấu.
Dù là kỹ năng thực sự họ đến mức nào, kiểu người này rất đáng sợ và không thể coi thường được. Ramillies hiểu điều đó từ kinh nghiệm lâu năm của mình.
(Nghĩ về chiến trường khi đối đầu với một đứa nhóc thể này ư.)
Baldr hạ thấp cơ thể mình xuống như thế là một quái vật đang chạy bằng bốn chân chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình.
Cũng giống như Teresa lúc nãy, Ramillies cảm nhận thấy Baldr đang chuẩn bị tấn công một đòn bằng tất cả sức mạnh của mình.
Rammilies cẩn thận lên tư thế sẵn sàng. Sức mạnh của Baldr được tích tụ tới khi giói hạn bùng nổ, và rồi cậu “bay” sát mặt đất về phía Ramillies với tốc độ khủng khiếp.
Một điều cơ bản ai cũng biết khi sử dụng kiếm là chém phần trung tâm của cơ thể. Đối phương cũng trông đợi điều đó. Vì vậy vào cuối thời Edo, một kỹ thuật chém vào ống chân như trường phái Ryuugou đã có thể thể hiện sức mạnh của nó trong thực chiến.
Tuy nhiên, không quan trọng là cú chém này khó đỡ cỡ này, đối với Ramillies đòn đánh này quá trực diện.
(Đó là một đòn đánh tốt nhưng… không, ta nghĩ đã đủ đáng sợ để một đứa trẻ mười một tuổi có thể rèn được kỹ năng này?)
Không có nhiều hiệp sĩ có thể thực hiện đòn này ngay cả trong thủ hạ của Ramillies. Ít nhất là không tới năm người trong những người mà Ramillies biết.
Nếu ông cân nhắc về khả năng phát triển của Baldr trong tương lai, tiềm lực của Baldr đang để lại một nét lo sợ bên trong ông.
Nhưng đúng vậy, là quá mức khi cho rằng cậu là một tài năng có thể vượt qua Maggot.
Ramillies cảm thấy một chút thất vọng, nhưng nó nhỏ đến mức chỉ bằng phần vạn trong cảm xúc của ông. Rồi, ông gập khuỷu tay lại và dễ dàng đánh bay thanh kiếm của Baldr đang bay sát mặt đất.
.
“Cái gì!?”
.
Trong tức khắc, chân phải, chân thuận của Ramillies, cứ như đang bị hút vào lòng đất. Ông không thể không hoảng hốt được.
(Chết tiệt! Ma pháp hệ đất ư!?)
Baldr thực hiện cú chém cùng lúc với việc kích hoạt một ma thuật đã bị giấu đi sau lớp vỏ cường hóa cơ thể.
Nếu đó là một ma thuật có thể nhìn thấy bằng mắt thường đạn lửa hay nước, Ramillies có thể dễ dàng hủy nó.
Đó là lý do Baldr dùng thanh kiếm của mình làm vật trung gian để khiến mặt đất lún xuống, thứ rất khó để nhận ra.
Đương nhiên, nếu đó chỉ là ma thuật để biến mặt đất bên chân phải của Ramillies thành cát lún, có thể dễ dàng kích hoạt nó chỉ bằng câu niệm một từ.
Ramillies ngay lập tức cố gắng giữ thăng bằng bằng chân trái của mình, nhưng Baldr đã tận dụng quán tính khi thanh kiếm của cậu bị đánh bay đi để nửa quay người trong khi giang tay nhỏ bé của mình ra.
Ramillies không thể kịp phản ứng với điều này vì thanh kiếm của ông đang vung về hướng khác.
Ngay cả khi ông muốn né, ông cũng không thể kịp vì sức nặng đang dồn lên chân trái của mình rồi.
Hai tay của Baldr nắm lấy khuỷu chân trái của đối phương và dồn hết sức mạnh vào đó.
Jujitsu Hizakarame Knee Entangling* - đó là một kỹ thuật chiến đấu tay không trong thực chiến được phát triển vào thời Chiến quốc nhằm giữ đối phương lại và gặt cổ chúng.
Vào thời ấy, cuộc đấu rất dễ thành một trận cận chiến, nơi một người phải gặt được đầu đối phương như thể hiện chiến tích của mình. Sanai, một người đã sống sót qua thời kì nó là một người lành nghề trong việc sử dụng kỹ năng này.
Ramillies có thể lấy lại thăng bằng của mình nếu ông thực sự cường hóa cơ thể mình, nhưng điều đó thật vô liêm sĩ với ông sau khi đã cố ráng sức nãy giờ.
Hông của Ramillies dày như một gốc cây giờ đang lắc lư dữ dội và cuối cùng ông ngã đập mặt xuống đất với một tiếng rầm.
.
“Haha! Ta thua rồi, ta thua rồi! Không ngờ cậu lại tài năng thế này!”
“Không, tôi vẫn không thể khiến tướng quân cường hóa cơ thể mình. Tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm.”
Trận chiến kết thúc với lời đối đáp như thế.
Baldr đã vừa suýt soát thành công trong đòn tấn công bất ngờ ấy, nên chắc chắn lần sau sẽ không thể dùng lại nữa.
Tuy nhiên, sự thật là Baldr nhận ra nhận định của Ramillies về cậu cao như thế nào.
“Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng ma thuật đất để làm sụp hố như thế. Ta mới chính là người cần phải học hỏi thêm.”
Ramillies cảm thấy xấu hổ khi không nhận ra rằng mình đag bị cầm tù trong định kiến của bản thân mình.
Ma thuật thực sự là hữu dụng, nhưng thời đại mà ma pháp sư sử dụng cầu lửa hay giáo băng và là ngôi sao của chiến trường không còn gì ngoài là một câu truyện trong quá khứ. Nguyên nhân là, đầu tiên, ma thuật là thứ phá vỡ những nguyên lý cơ bản của thế giới. Vì vậy chúng sẽ càng yếu đi khi nói bay ra xa khỏi người tri triển. Cho nên chỉ có những ma pháp sư có sức mạnh đáng kể mới có giá trị của mình trên chiến trường.
Theo lẽ tự nhiên, đó là một số lượng cực thấp.
Một nguyên nhân khác là sự phổ thông hóa của ma thuật Hủy Phép có thể vô dụng hóa ma thuật.
Bởi vì đó là phép biến những nguyên lý bị bóp méo đó trở lại bình thường, cho nên nó có hiệu quả rất cao. Có thể nói một đơn vị hủy ma thuật có thể tương đương ba đến đến đơn vị ma thuật.
Hơn nữa, Hủy phép là một phép rất cơ bản. Ngay cả một tên lính bình thường với ma lực kém cũng có thể sử dụng được.
Từ những lý do đó, những đòn tấn công màu mè có thể dễ dàng biến mất trong chớp mắt.
Thay vào đó là những phép cường hóa bên trong, nổi bật nhất là cường hóa cơ thể.
Con người sinh ra đã mang ma thuật dù nhiều hay ít. Bằng cách lưu chuyển ma thuật bên trong cơ thể, nó có thể chặn tác động của ma thuật bên ngoài can thiệp vào và bảo vệ cơ thể. Bởi vậy, nó có ưu điểm là khó bị Hủy phép vô hiệu hóa nên ngày càng được phổ biến hơn.
Học ma thuật cường hóa cơ thể là tối quan trọng ngay cả trong hội hiệp sĩ. Phần lớn thời gian là họ luyện cách nhanh chóng kích hoạt chúng vào vùng cơ thể họ muốn tăng cường.
Maggot với biệt danh Ngân Quang là bởi vì cô là thiên tài không thể sánh được trong khả năng cường hóa phản xạ của mình.
Tuy nhiên, để có thể cường hóa phản xạ như thế, bản thân người đó tiên quyết phải có các giác quan vượt qua cả thường thức.
Có những trường hợp một người cường hóa các hệ thống truyền dẫn thần kinh không phù hợp và cuối cùng không thể tiếp nhận được kết quả ấy, dẫn đến việc nửa người họ bị tê liệt, không phải một câu chuyện hiếm hoi.
Bởi vậy, đa số quân lính chỉ cường hóa thể chất và thể lực của mình.
Hiện tại, những phép thuật kiểu phóng ra chỉ được sử dụng bởi các thiên tài nổi bật, ví dụ như các ma pháp sư hoàng gia. Trường hợp còn lại là dùng cho những công việc lặt vặt thường ngày vì sự tiện lợi của chúng.
Nhưng cách Baldr sử dụng ma thuật có thể khiến hồi sinh lại việc sử dụng ma thuật dạng phóng.
Chưa ai từng có một cách nhìn khác về chúng bởi vì nghĩ là nó không thể dùng để tấn công được, nhưng trên thực tế khả năng tận dụng chúng là vô tận.
Tuy vậy, cần một giác quan tuyệt vời như Baldr để có thể thuần thục chúng.
Ramillies cảm thấy thất vọng. Ông phải nghiên cứu chúng lại từ đầu trước khi có thể phổ biến thứ này trong quân đội.
.
“Con vừa may mắn sống sót đấy, Baldr.”
“Cảm ơn mẹ rất nhiều!!:
(M-mình sống rồi…cảm giác thật chân thực.)
Baldr muốn ngay lập tức ngã xuống đất để thư giãn, nhưng cậu có thể vừa đủ để có thể chịu đựng nó.
Cậu vừa vượt qua được trận chiến mà không lộ ra cái gì xấu xí, nên có vẻ như cậu có thể giữ toàn mạng của mình để có thể tiếp tục thấy ánh mặt trời kể từ ngày mai.
Maggot nhíu mắt lại nhìn Baldr. Nhìn thì có vẻ như cô đang đe dọa Baldr, nhưng thực ra cô nhíu lại vì tự hào về sự phát triển của Baldr.
Ngay cả Ramillies, một người hiểu rõ Maggot cực kì lại không hề nhận ra cô có một bản ngã khác như thế. Đó hẳn là do thái độ thường ngày của cô.
“Nhưng vậy là vẫn chưa đủ. Đáng để ngợi khen nếu con có thể bắt lấy khuỷu chân của đối phương, nhưng nếu đã tới đó rồi thì lần sau nên nhắm vào “của quý” của đối phương luôn.”
….Chắc chắn là do thái độ thường ngày của cô, không còn nghi ngờ gì nữa.
.
Ngay cả vậy, Ramillies tự ngẫm.
Ban đầu ông chấp nhận một phần của những việc vừa mới xảy ra bằng cách Đúng rồi, đó là con của Maggot mà, nhưng có nhiều phần không thể giải thích chỉ bằng nhiêu đó được.
Tiếng gầm can trường đó được nhắm vào đối phương để gây áp đảo tinh thần. Đó là một tiếng hét của một người đã quen với chiến trường.
Đã đũ bất ngờ khi người như Baldr đã có trải nghiệm giết người, nhưng càng khó tin hơn khi cậu cũng có được kinh nghiệm trên chiến trường.
Không, rất có thể Maggot đã cải trang và tham gia một trận chiến nhỏ ở biên giới với con mình. Khả năng đó không thể chối cãi nhưng… đúng là Ramillies muốn tin rằng Maggot sẽ không vô lý đến mức đó.
Và ma thuật ấy… đó rõ ràng khác biệt với ma thuật gia tốc được Maggot thuần thục.
Nếu đó là ma thuật mà Baldr tự nghĩ ra, vậy tài năng của Baldr có thể nói chắc chắn rằng là đã vượt qua Maggot.
Bây giờ là một khoảng thời gian hòa bình, mặc dù không ổn định lắm, nên nhiều khả năng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu chiến tranh nổ ra lần nữa, Baldr không chỉ bảo vệ những thứ tấn công gia tộc Cornelius, cậu còn có thể trở thành một tồn tại quyết định vận mệnh của vương quốc. Ramillies thở dài. Cùng lúc đó ông không thể không nghĩ đến tương lai của Baldr.
Ông cảm thấy ghen tị khi Maggot có thể mài một viên ngọc thô này ngày qua ngày như thế.
Như một võ sĩ, có thể được mài dũa một môn sinh tài năng cũng là một niềm vui ngọt ngào không thua gì đối mặt với một kẻ thù đáng kính.
.
Part 4
Oka Masaharu lại khác với Sanai. Cậu là một thường dân sinh ra trong một gia đình cực kì bình thường của một viên chức ở nước Nhật hiện đại.
Tuy nhiên, cậu lại dính chưởng chuunibyou, một chứng bệnh đặc trưng của tuổi dậy thì. Cậu bị ám ảnh bởi một sở thích nhất định mà hơi khác so với bình thường. Hơn hết, cậu thực sự thích nghiêm túc cân nhắc trường hợp cậu sẽ được tái sinh ở thế giới khác. Và nhờ cái điều thần kì nào đó, cậu thực sự được tái sinh đến thế giới này. À không, có lẽ đây là vận mệnh của chính cậu.
Mới phút trước cậu nghĩ tới việc bản thân vừa bị dính tai nạn giao thông, rồi tới khắc sau lại có một đôi vợ chồng đẹp đôi nào đó đang ngắm nhìn cậu trong khi nói một ngôn ngữ nào đó mà cậu không thể hiểu nổi.
Trong đầu cậu như có một trận cuồng phong của những cảm xúc phức tạp, từ bối rối đến thất vọng vì tất cả công sức cậu chuẩn bị cho kì thi vào đại học đã tan thành mây khói, nhưng cảm xúc kế tiếp cậu nhận ra trong lòng mình lại là niềm vui.
Bởi không cần biết bằng cách nào, đây là một sự tái sinh cậu hằng mong mỏi.
Có lẽ đây là sự bắt đầu của câu truyện về “Thế giới anh hùng viễn tưởng của Oka Masaharu, huyền thoại về nhân vật chính mạnh nhất từ trước đến nay”. Nhưng không, những kì vọng ấy đã bị phản bội một cách tàn nhẫn.
Điều khác vời kì vọng của cậu đó chính là bên cạnh kí ức của Masaharu, ở đó còn có cá tính của Sanai, và cả Baldr cũng có một cái tôi riêng bên trong cậu.
Giờ nghĩ lại, cũng chính nhờ Baldr chỉ mới là một đứa bé* chưa hoàn thiện về cái tôi của mình bên trong mới có thể thích nghi được tình huống dị thường này.
Lượng thông tin từ ba con người khác nhau là quá lớn. Để trải nghiệm và phân tích chúng theo trình tự thời gian rõ ràng là một gánh nặng quá lớn đối với não con người.
Việc ba cá tính đó có thể hòa hợp với nhau, dù không thực sự hoàn hảo, phần lớn nhờ công của Sanai, người luôn hạn chế can thiệp đến Baldr khi cậu vẫn còn là một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm.
Bản thân Masaharu, mặc dù cậu cần một khoảng thời gian dài để chấp nhận rằng nhân vật chính trong truyền kì lần này không phải là cậu, cuối cùng cũng chấp nhận việc cùng chung sống với Baldr.
Đây là một quyết định khó khăn, nhưng nếu so với niềm hạnh phúc khi được sống trong một thế giới khác, thì nhiêu đây chẳng có nhằm gì cả.
Đúng vậy, nếu cậu có thể sống--
.
“N-nó sẽ gãy mất! Tay con sẽ gãy mất nếu nó bẻ theo hướng đó! Đừng có nhảy ra sau lưng con lúc này chứ!”
“….Có phải là ta đang tưởng tượng không hay là thực sự con đang còn thời gian rảnh ấy nhỉ?”
Thứ đang chờ đợi ba con người bắt đầu chung sống với nhau là một buổi huấn luyện khốc liệt thứ sẽ mang lại cho họ thứ gọi là cái chết nếu họ chỉ lơ là trong một cái chớp mắt. Ngay cả khi họ suýt soát tránh khỏi cái chết, những chấn thương nặng nề như gãy xương là chuyện rất bình thường.
Không, có lẽ là bản thân Maggot đang tin rằng cô đã kiềm chết rất nhiều rồi, dù ngay cả khi đối thủ của cô là một đứa nhóc sáu tuổi.
Hơn nữa, Masaharu chỉ là một học sinh cao trung bình thường. Khóa huấn luyện của Maggot là một thứ gì đó rất là bất bình thường, hay nói đúng hơn là một cuộc tra tấn với cậu.”
“Chạy marathon trong khi có một cây giáo đâm sau lưng là một việc điên rồ!!”
“Nào nào! Sẽ có một lỗ lớn tạo ra ngay sau lưng con nếu con giảm tốc độ dù chỉ một chút đấy!”
“Dừng lại! Mẹ kiểu gì mà-!”
Những buổi huấn luyện tuyệt vọng ấy đã hình thành nên việc hợp nhất ký ức của ba người với nhau bên trong Baldr trong khi mỗi cá tính vẫn tác động mạnh mẽ đến nhau.
Vì huấn luyện với Maggot quá khắc nghiệt, cho nên ảnh hưởng của Sanai đến Baldr tương đối lớn hơn, nhưng không có nghĩa ảnh hưởng của Masaharu là nhỏ cả.
Hay nhìn một hướng khác, nếu cân nhắc mục tiêu của Baldr hiện tại, có lẽ ảnh hưởng của cậu ta, Masaharu, lớn hơn cả Sanai.
Có lẽ đây là một điều rất quen thuộc với một chàng trai dính chưởng chunnibyou trong người. Masaharu rất quen thuộc với việc cheat game.
Part 5
“Kết quả khá thuận lợi đấy. Nhưng việc loại đường này không được làm từ cây mía đã bị lộ ra rồi đấy? Ngay cả khi chúng ta không nói gì.....”
Selina người vừa trở về từ kinh đô đang nở một nụ cười vui vẻ với đôi môi tao nhã của mình.
Nhờ vậy, cổ phiếu của công ty Saravan tăng vọt lên. Bởi ngay cả ở kinh đô hoàng gia, cũng chỉ có vài thương nhân có thể chạm tới việc phân phối những món hàng xa xỉ cho quý tộc như đường.
Nhưng làm sao mà một công ty nhỏ ở một vùng ven của vương quốc như lãnh thổ Cornelius lại có thể nhập được đường chứ? Những con cáo già ranh ma ở những công ty lớn đang bắt đầu gây sức ép lên thương hội kinh tế ở kinh đô hoàng gia nhằm để điều tra rõ ngọn ngành.
“Mình biết chuyện này sẽ xảy ra ngay từ đầu rồi. Ta cần câu thêm môt chút thời gian nữa.”
“Mình đã hoàn thành việc mua mẫu đất ấy rồi. Khoảng năm hecta đất cằn cõi bị bỏ hoang.”
“Không không, năm hécta là hơi nhiều quá….”
Cô ấy đang có nhiều động lực thật. Trong kế hoạch của Baldr, cậu tính ban đầu sẽ chỉ dùng một hécta mà cậu sẽ có được từ họ hàng của mình.
Năm hécta là rộng như sân vận động Tokyo Dome* vậy. Đó là một diện rích đáng kinh ngạc khi so với lượng đất trồng trọt hiếm hoi ở lãnh thổ Cornelius.
“Queo, cứ nghĩ đây là mình đầu tư trước.”
Selina khịt mũi lướt qua mà không có chút tội lỗi nào. Với lượng vốn mà Baldr đã tin tưởng giao cho mình, đó chỉ đơn thuần là thêm lợi nhuận cho công ty cô dù cô có kiếm được bao nhiêu từ việc bán đường.
Buôn bán không phải chỉ là mỗi việc tích trữ tiền. Đầu tư để mở rộng hoạt động của công ty cũng là hoạt động tối cần thiết. Một thương nhân có năng lực như Selina chắc chắn cũng hiểu điều đó.
Bởi lẽ, cô đã đầu hàng trong việc chia lợi nhuận với Baldr, nên cô nghĩ là một chuyện hợp tình hợp lý khi cô có ít nhất từng này lợi ích.
Selina sẽ mất toi lượng tiền này nếu thương vụ này thất bại, nhưng khi nghĩ về lợi nhuận nó có thể mang tới, từng ấy rủi ro không đủ khiến cô chùng bước trong việc đầu tư vào nó.
“….Thế mình từ hỏi mình sẽ nhận được bao nhiêu nhỉ?”
Với sự khác biệt rõ mồn một giữa khoản vốn đầu tư của cả hai, không thể tránh khỏi việc phần lớn lợi nhuận sẽ rơi vào tay Selina. Việc công ty có thể nhận được tiềm lực và năng lực mà có thể giúp họ trở thành một công ty lớn không phải là quá tệ với Baldr.
Tuy nhiên, dù cậu có thân thiết với Selina cỡ nào, cậu không hề muốn một kết quả nơi cậu là người duy nhất thu được lợi nhuận trong thương vụ này.
Khi nhắc tới tiền bạc, dù chỉ là một đồng, tốt hơn vẫn có càng nhiều càng tốt. Đó chính là niềm tin của Baldr.
“Để xem nào… vậy ba mươi phần trăm tổng lợi nhuận được chứ? Ngay cả khi vậy phần mình nhận được vẫn nhiều hơn đáng kể so với lúc trước.”
“Queo, mình không có rủi ro nên… mình nghĩ thế là phù hợp nhỉ?
Cơ mình sẽ không phàn nàn nếu cậu thêm lớp lông mềm mượt bên tai phải của mình vào phần thưởng đâu.”
“Đi-điều đó thì không! Mình chỉ cho cậu một lần ấy vì đó là một trường hợp đặc biệt thôi!! Cậu chỉ được quyền chạm vào tai mình khi mình cho phép!”
Mặt cô ngay lập tức ửng đỏ như trái cà chua chín mọng, hai tai ép chặt hai chiếc tai chó của mình đang dựng thẳng lên.
Cơ, chiếc đuôi của cô vẫn đang vẫy qua vẫy lại một cách nhiệt tình. Có lẽ trong tiềm thức Selina đang thực sự muốn mình được vuốt ve.
“—Nếu cậu chủ nhỏ thích đùa giỡn với chủ tịch như thế, sẽ thế nào nếu ngài cưới cô về làm vợ nhỉ?”
“Mình xin lỗi vì đã lỡ lời.”
Lời trách móc nhẹ nhàng của Rorona khiến Baldr xin lỗi theo phản xạ.
Cậu hiểu ra điều này trong suốt hai năm quen biết với cô rằng cô không phải là người thích đùa.
Khuôn mặt Selina hơi xụ xuống khi thấy Baldr tạ lỗi mà không chút nghĩ ngợi, nhưng thực sự bất khả thi cho một đứa trẻ mười một tuổi tưởng tượng về “nghĩa trang cuộc đời”, nên Baldr mong là cô sẽ hiểu điều đó.
“Và, chúng ta đã nhập bụi vàng về với giá rẻ nhất có thể, nhưng cậu chủ nhỏ tính làm gì với chúng?”
Bụi vàng là nguyên liệu thô chưa chế biến của vàng miếng. Vì nó không được thêm giá trị nào từ việc xào nấu của mình, so với những đồng vàng hay những tạo tác vàng, nó có thể mua với giá rẻ hơn.
Nhưng ngay cả vậy, vàng là một thứ rất có giá trị cả ở thế giới này. Nó không phải là một thứ có thể mua với giá rẻ mạt được.
“Mình cũng đã mua một số tạo tác kim loại cũ với giá như cho không. Cậu không tính sẽ làm ra tạo tác bằng vàng theo cách thông thường nhỉ?”
Đương nhiên, đa số những tạo tác vàng cao quý đều mang trong mình giá trị cao tương ứng.
Tuy nhiên, nó chỉ có thể khả thi khi có cả ba yếu tố hội tụ. Những quý tộc có tiền là khách hàng, thợ thủ công lành nghề với giác quan cảm nhận mỹ thuật tuyệt vời, cùng một công ty có một danh tiếng nhất định để khách hàng có thể đặt niềm tin của họ vào sản phẩm.
Không cần biết Baldr có thể làm ra bao nhiêu sản phẩm, nó cũng sẽ ế hàng nếu như không có những yếu tố đó hội tụ.
Nếu như có thể hạ giá thành thì lượng người muốn mua chúng sẽ nhiều như sao trên trời vậy, nhưng nếu thế thì sẽ không còn tí lợi nhuận nào.
Selina không hề nghĩ là Baldr sẽ làm một điều ngu ngốc đến thế. Hẳn là cậu đã có một hướng đi khác.
“Không, chúng ta sẽ làm những tạo tác bình thường. Cơ nó sẽ hơi khác với những điều Selina đang nghĩ.”
“Eeh?”
Selina bắt đầu cảm thấy bất an, tự hỏi liệu cô có đang tin tưởng Baldr quá mức không. Nhưng nếu hỏi Rorona, cô ấy chắc chắn sẽ trả lời cô đã luôn quá tin tưởng Baldr từ rất lâu về trước rồi.
Tuy vậy, Selina nhận ra đôi mắt của Baldr đang phấn khích cỡ nào. Cô nhận ra cậu chỉ đang trêu chọc cô và phồng má càu nhàu.
“Cậu ranh lắm nhở, Baldr. Cậu thích chơi đùa với một cô gái dễ thương như mình thế à?”
“Nhìn một Selina điềm tình trở nên ngại ngùng thực sự vui lắm cậu biết chứ?”
“Uuu… đúng như mình nghĩ, cậu thực sự là quỷ ma mà.”
“….Để tôi báo trước nhé, nếu tôi mà đánh giá chủ tịch sẽ không thể trở thành một người vợ trong tương lai, tôi sẽ bắt ngài lấy cô ấy làm vợ bằng bất cứ giá nào.”
“Đáng sợ! Rorona thật đáng sợ--!!”
(D-dù rất là vui, bây giờ mình phải chơi đùa với tương lai mình mỗi khi trêu chọc Selina à….)
Dưới áp lực của Rorona, Baldr căng thẳng lưng ra như cây sào phơi đồ vậy.
“Au au…”
Trong khi đó, Selina hình như đang tưởng tượng mối quan hệ của mình với Baldr trong tương lai. Cô lắc đầu nguậy nguậy với một khuôn mặt vẫn ửng đỏ.
Một Selina không thể bị làm cho khiếp sợ ngay cả khi phải đối mặt với quý tộc, nhưng lại ngây thơ thế này… giống ai thế nhỉ…. Rorona tự hỏi.
(Ngay cả khi cô luôn bị coi thường lúc ban đầu, giây phút quyết định cô luôn cho thấy một sự quyết đoán đang kinh ngạc… chắc là, do dòng màu của cha cô ấy nhỉ.)
Tức là, vẫn có rủi ro Selina sẽ đưa ra quyết định sai lầm trong giây phút quyết định nhỉ. Đáng sợ thật. Thế là Rorona gật thật mạnh với lòng mình rằng cô phải để tâm hết mức với tư cách là một cấp dưới của Selina.
Một không khí ngại ngùng bao trùm căn phòng cả một lúc.
Thế là Baldr hắng giọng mấy cái để bản thân bình tĩnh lại rồi lấy ra một món trang sức* từ trong túi của mình.
“Mình đã nhờ bên xưởng làm món này như hàng mẫu…”
Đó là một món trang sức với một thiết kế tương đối lộng lẫy ngay cả dưới góc nhìn của Selina.
Với hình dạng của một bông hoa thu mẫu đơn*, bản thân thì nó trông có vẻ đơn giản, nhưng phần trang trí ong mật được làm cứ như thể là đang bị thu hút bởi bông hoa, biến nó thành một biến tấu đặc trưng cho thiết kế này.
Một người có thể dễ dàng đoán được người thợ tài năng ấy đã đổ cả trái tim và linh hồn của mình vào món tạo tác cao quý này.
Tuy nhiên, điều gây sốc hơn là nó lại làm từ vàng.
“Món đồ thủ công này… nó mắc cỡ nào thế?”
Selina nuốt cái ực trước khi hỏi.
Ngay cả một Rorona bình thường rất hiếm khi thay đổi cảm xúc bây giờ lại đang cạn lời với đôi mắt mở hết cỡ.
Đó là một giây phút trân quý mà cậu muốn giữ cả đời, giá như cậu có một cái camera bây giờ.
Tuy nhiên, đó là bình thường với họ khi phản ứng thế này.
Món đồ tinh tế và lộng lẫy này đang mang trên mình một cái lấp lánh không thể nhầm được của vàng hẳn phải có giá cả trăm đồng vàng theo tính toán của Selina.
Không, nếu là một quý tộc có mắt nhìn trong mảng này, họ hoàn toàn có thể trả cho nó một cái giá đến 200 đồng vàng.
Một món đồ cao cấp như thế gần như không thể tìm được ở vùng quê hẻo lánh như lãnh thổ Cornelius.
“Nó tốn chưa tới một đồng vàng ấy?”
“Cậu nói gì!?”
Không không, đó là điều bất khả thi. Ngay cả chỉ tính tới nguyên liệu làm ra nó, giá vốn của nó không thể dưới mười đồng vàng được.
Cái giá mà Baldr đưa ra quá bất thường đến mức cô đang tự hỏi mình có đang bình thường không.
“Đây chỉ là mạ vàng mà.”
“…Mạ?”
“Yep, mạ vàng. Lớp vàng chỉ ở trên bề mặt trong khi bên trong là đồng.”
“Ngay cả khi vậy, không thể nào nó chỉ có giá nửa đồng vàng!?”
Phương pháp mạ vàng hiếm hoi được sử dụng trong vương quốc bây giờ được thực hiện bằng cách hòa tan vàng bằng thủy ngân, rồi nhúng vật vào dung dịch ấy, sau đó phơi khô dưới lửa để phần thủy ngân bay mất, để lại một lớp vàng phía trên bề mặt. Phương pháp này có lợi thế trong việc giảm lượng vàng cần sử dụng, nhưng nó cần rất nhiều công sức và thời gian để thực hiện nó. Thế là, phần vốn cần bỏ ra không thực sự rẻ hơn việc chỉ dùng vàng 100% bao nhiêu cả. Nếu nói thật, phương pháp này không có tí giá trị thương mại nào.
Đó chỉ một kỹ thuật hiếm gặp. Ngay cả Selina cũng sẽ không biết nếu cô không phải là thương nhân. Baldr nhìn Selina với một biểu cảm hân hoan từ sâu tận trái tim cậu. Rồi cậu thả một trái bom còn bự hơn…
“Cơ mà, ai cũng có thể dễ dàng làm món này.”
“EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!”
Đúng như cậu dự đoán, hai nàng tiên giàu kinh nghiệm sống phía trước cậu đang lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm hoi trước mặt Baldr.
Và sau đó, cả hai ngại ngùng phục dựng lại biểu cảm của mình và tức tốc quay trở về công ty để lên kế hoạch quảng bá sản phẩm mới này.
Ngay cả khi họ đã đủ bận bịu với việc chuẩn bị nhân lực cho việc sản xuất đường, kho chứa, thị trường tiêu thụ,… và giờ thêm cả việc này nữa.
Nhưng bản năng thương nhân mách bảo rằng họ không thể bỏ qua cơ hội lần này bằng bất cứ giá nào.
Bởi vì tạo tác mạ vàng lần này sẽ có cơ hội mở toang thị trường của những quý tộc tầm trung và những bình dân giàu có, người không thể mua được những món hàng xa xỉ cao quý thế này được.
Đối với công ty Saravan đang bắt đầu phất lên, trong khi vốn gốc chỉ là một hòn sỏi ven đường, sản phẩm này sẽ cho họ một cái danh tiếng mà họ đang hằng mong ước. Không quan trọng là việc dẵn dắt công ty lần này sẽ khó đến cỡ nào, họ sẽ không phải là một thương nhân nếu tim họ không bùng cháy lúc này.
(Đúng như mình nghĩ, nên để, hoặc ép buộc, ngài ấy cưới chủ tịch làm vợ…)
Tham vọng của Selina đang cháy bỏng và cô gào thét với cả thế gian trong khi hoàn toàn không nhận ra ý đồ của con người đang ở kế bên cô.
“Yosshaa, mình sẽ thực hiện nó~! Hãy nhìn con đây, ba, má!”
Nếu cô có thể nắm được sản phẩm này, đừng nói là lãnh thổ Cornelius, việc là công ty đứng đầu ở kinh đô cũng không phải là một giấc mơ hoang đường nữa.
Nàng thiếu nữ không thể không nghĩ đến địa vị xã hội của mình trong khi nghĩ về tương lai thực sự là đã được thừa hưởng bởi dòng máu của một thương nhân quyết đoán.
.
Part 6
Căn xưởng được Baldr tin tưởng chọn làm nơi mạ tạo tác nằm ở một nơi cách hai mươi phút di chuyển từ nơi cánh đồng củ cải đường ở ngoại ô.
Trên tấm biển đề rõ dòng chữ “Xưởng Gothe” được ghi nguệch ngoạc rất hợp với vẻ bí ẩn bao trùm căn xưởng ấm cúng này.
Cõ lẽ nó hợp là bởi vì, chúng thuộc về một thợ thủ công lành nghề thạo việc mặc dù không gian không có gì gọi là nổi bật.
“Sếp Gothe, anh thế nào rồi?”
“Ooh, cậu chủ nhỏ. Queo, bây giờ anh đã hoàn thành được khoảng hai mươi cái rồi.”
“Em có bảo là đừng gọi em là cậu chủ nhỏ mà…”
Cậu cảm thấy không thoải mái khi anh ta gọi cậu là “wakatono”* bởi nó gần gần giống với “bakatono”* ấy.
Ban đầu người đàn ông này tỏ vẻ kiêu căng và gọi cậu là “nhóc”, nhưng sau đó anh chỉ nói chuyện bằng một ngôn ngữ lịch sự thế này sau khi cậu chỉ anh ta phương pháp mạ kim loại ấy. Có vẻ đây là một quy tắc trong việc sắp xếp tôn ti trật tự trong giới thợ thủ công. Gothe là anh trai của Tyros, năm nay chỉ mới 33 tuổi.
Việc anh ta có một cái xưởng riêng cho mình khi còn trẻ thế đã nói lên tất cả. Anh là một trong những người có tiếng sắc ra miếng trong vùng về kĩ năng của mình khi mang đầy cá tính của bản thân.
Lúc Baldr bắt gặp sản phẩm kim khí của Gothe trong một cửa hàng dụng cụ, cậu đã bí mật điều tra danh phận của anh. Cuối cùng, cậu phát hiện ra đó là họ hàng của Tyros. Thế là cậu nhờ Tyros giới thiệu cậu cho anh.
Thế nhưng, Gothe lại giễu cợt và dứt khoát phản đối Baldr khi cậu đưa ra yêu cầu nhờ anh giúp đỡ.
.
“Nghe này nhóc. Ta sẽ không làm bất cứ thứ gì ngoài những thứ ta muốn lắm!”
“Em không muốn ép anh làm gì đâu sếp. Cơ, ít nhất anh cũng nên coi thử xem.”
Gothe không chỉ đơn giản là lành nghề. Baldr biết được từ Tyros rằng anh ta cũng là một thợ thủ công với tính tò mò cực mạnh mẽ.
Ở tuổi này bình thường Gothe chỉ mới là một thợ tập sự, nhưng anh đã tự mình tách ra độc lập thế này là do sự đấu đá với tư tưởng bảo thủ từ thấy của mình khi không thể đáp ứng được sự tò mò và tham vọng của Gothe để phát triển bản thân.
Baldr đoán là cậu đã nhận được sự đồng ý ngầm từ Gothe và đặt một chiếc bình , đường kính khoảng 30cm trước mặt Gothe.
“Cái gì? Cái đó là…”
“Queo, đó là nguồn năng lượng cho một kỹ thuật…”
“Nguồn năng lượng?”
Gothe nghiêng đầu khó hiểu.
Trong thế giới này, khi nói về nguồn năng lượng, người ta thường nghĩ tới bánh xe nước hay cối xoay gió, hay hiếm khi là một hệ thống chạy bằng dụng cụ ma thuật.
Gothe không thể hiểu nổi một cái bình nhỏ thế này có thể làm được gì.
“Và, nếu ta kết nối điện cực của chiếc bình với cái khay này bằng một sợi dây đồng…”
Baldr đổ một dung dịch acid vào chiếc khay kim loại và lấy sơi dây đồng đang nối vào chiếc bình.
Rồi sau đó, cậu đập dẹp nút vàng mà cậu mà cậu được tặng như một chiếc dĩa. Rồi cậu nối sợi dây đồng vào đó và nhúng phần ấy vàng ấy vào dung dịch trên.
“Oi oi, nhóc. Cậu lấy vàng đó đâu ra thế?”
Bản thân Gothe cũng có sử dụng vàng cho công việc của mình, nhưng việc một đứa nhóc nhỏ thế này mà lại mang theo vàng trên người.
Đến lúc này Gothe cuối cùng cũng nhận ra bộ đồ và đôi giầy mà Baldr đang mang có chất lượng cao hơn hẳn thường dân bình thường.workshop to show his stuff.)
(…Đừng nói cậu ta là quý tộc? Không, làm gì có lý do để quý tộc đến xưởng của mình để phô diễn thứ của họ.)
“Và chúng ta bỏ món tạo tác đồng của sếp vào đây---“
“Oi! Đó là tạo tác của ta được bán ở chỗ Messina.”
“Một tạo tác tốt lắm đấy. Nó nhìn đúng như em nghĩ.”
Đó là một bông hoa thu mẫu đơn lớn với một đàn ong mật dễ thương bám vào cánh hoa. Cơ, màu sắc thì xấu đáng thương.
Có nhiều thứ phải chịu thôi. Gothe là một thợ thủ công chứ không phải thợ sơn.
Người ta thường bảo rằng một người khi nắm một tài năng vượt bật nào đó thì là thiếu mất đi ở một mảng khác. Trường hợp của Gothe là đúng như vậy. Tài năng sơn màu của anh không hề có.
“Và chúng ta đợi một chút…”
“…. Cậu mới làm gì thế? Hm, cái này… tạo sao nó lại nổi bọt? Mà còn nóng nữa chứ?”
Gothe trố mắt nhìn khung cảnh đang lật ngược mọi lý luận thông thường của anh từ tận gốc rễ.
Anh từng nghe đã từng có một thợ thủ công điên rồ ở thủ đô hoàng gia khi sử dụng ma thuật trong việc chế tạo của mình, nhưng ngay cả một tay nghiệp dư như Gothe cũng biết rằng thứ này không phải là ma thuật.
Nhưng, anh không thể hiểu được nhóc con này đang dùng gì trong khi không hề đụng tới tay hay là lửa.
(Thú vị thật. Lần cuối cùng tim mình đập nhanh thế này là bao giờ nhỉ?)
.
Cái bình ấy mà Baldr đã chuẩn bị là một dạng pin cổ đại.
Nó là một món khảo cổ vật được phát hiện ra ở thủ đô của Irag, Baghdad. Masaharu biết được điều này từ một chương trình truyền hình, nơi thứ này được gọi là pin Baghdad và được xem như một cổ vật bất thường*.
Làm nó rất đơn giản. Đầu tiên đặt một cuộn dây đồng bên trong chiếc bình, sau đó đặt một thanh sắt dài ở giữa cuộn dây ấy. Rồi nhúng chìm cuộn dây trong dung dịch điện li. Điều này có thể dễ dàng làm được ngay cả ở một thế giới mà không hề có sự phát triển đáng kể về công nghệ này.
Máu chuuni trong người Masaharu cứ sôi sục khi chương trình TV này nói về một huyền thoại đô thị rằng điện đã có từ trước công nguyên, vì vậy cậu nhớ nó rất kĩ, nhưng đó là một bí mật. Trong thí nghiệm mà những nhà khoa học Đức thực hiện, chiếc bình này có thể tạo ra một dòng điện ổn định khoảng 2 vôn.
Có thể dễ dàng mạ kim loại miễn là có sự tốn tại của điện. Có vẻ như khả năng là chiếc vòng cổ được mạ vàng được phát hiện ra ở Ai Cập cũng được thực hiện bằng cách này.
Ở thế giới trước, khi Masaharu còn sống, cậu đã từng thí nghiệm thành công việc mạ những con ốc trong chiếc xe ZZR* yêu quý của cậu.
Lúc ấy cậu đã sử dụng một cục pin bình thường, nhưng cơ bản là nguyên lý chúng giống nhau, vì vậy Baldr có thể thoải mái chờ đợi kết quả mà không có vẻ quá lo lắng.
.
Và rồi khoảng ba mưới phút sau.
Thành quả được đặt trước mắt Gothe, người đang nhìn chằm chằm và nín hơi thở của mình.
“Đợi đã, CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!?”
Không thể trách được việc Gothe bị sốc.
Bông hoa thu mẫu đơn thiếu đi sự duyên dáng lúc trước do màu sắc dở tệ của mình giờ đang chìm mình trong một sự óng ánh, hoàn mĩ và quyến rũ của vàng.
“Anh có muốn làm thử không?”
Gothe không hề ngại ngùng gật đầu liên tục như một con rối đứt dây trước đề nghị của Baldr.
Kể từ đó, Gothe không thể ngừng việc hành xử lịch thiệp đối với Baldr.
Khi với Gothe, một người không thể làm ra một thứ có thể làm hài lòng bản thân trong khi luôn bảo chỉ làm thứ mình muốn, sự tồn tại của Baldr như là một đấng cứu thế*.
.
“Đây là vàng thô của anh.”
Baldr mở lời với Gothe, người đang nhớ lại cuộc gặp đầu tiên của họ.
“Có sao không khi tôi giữ nhiều thế này?”
“Có thể em sẽ đặt thêm tùy vào lượng công việc sắp tới của anh.”
Gothe biết ơn nhận lượng vàng ấy. Rồi Baldr đáp lại anh trong khi nhớ lại phản ứng của Selina lúc trước.
Nếu cậu yêu cầu họ, công ty Saravan chắc chắn sẽ đầu tư vàng vào “chuyến phiêu lưu” lần này.
“Hehehe, tôi cảm thấy thật mừng khi có thể là người thợ thủ công được đảm nhiệm vị trí này.”
Gothe xoa mũi mình hạnh phúc và chỉ vào một số thành phẩm của mình.
‘Tôi sẽ hoàn thành bằng một cách nào đó, năm mươi cái trong tháng này.”
“Yep, từng đó là đủ rồi.”
Chúng không phải nhắm tới đối tượng là số đông người dân, vì vậy không cần phải sản xuất quá nhiều lúc này.
Ngay cả vậy, nếu chúng được bán thành công….
Tham vọng, trải đầy sàn trong phòng của Baldr --- diện tích ít gì cũng mười hai chiếu* --- bằng hàng ngàn đồng vàng không còn là chuyện bất khả thi.
Baldr bật cười “guhehe” trong khi nước dãi gần như tràn ra khi cậu khi về cảnh tượng ấy.
Baldr bắt đầu nghĩ rằng nếu điều đó thành sự thật, nhiều khả năng cậu sẽ không thể kiếm chế mình được nữa.
(…..N-những đồng vàng. Những đồng vàng của mình!!)
.
Part 7
Dạo gần đây, Baldr đang giấu một thứ gì đó quan trọng với mình.
Chỉ vậy thôi mà Seyruun đã cảm thấy cô đơn đến độ như có một cơn gió mùa đông bắc lạnh lẽo đang gầm rú trong ngực cô vậy.
Seyruun cũng nhận ra rằng cảm xúc này không thể giải thích dưới tư cách một người hầu gái với chủ nhân của họ được.
Cô cảm thấy rằng Baldr đã thay đổi đáng kinh ngạc mấy năm gần đây.
Chỉ mới năm năm trước lúc cả hai lần đầu gặp mặt, tâm lý cậu bất ổn đến mức không thể có một trò chuyện ra hồn được vào lúc ấy.
Thế mà bây giờ, cậu không chừng còn gan hùm hơn cả cha cậu, Ignis, thuở thiếu thời, trong khi kỹ năng chiến đấu của cậu đã phát triển đến mức độ mà ngay cả mẹ cậu Maggot cũng không thể thắng cậu một cách dễ dàng được nữa.
Danh tiếng của cậu cũng có tầm vóc từ sau buổi tiệc chiều hôm ấy. Không nghi ngờ gì nữa, cậu chắc chắn sẽ trở thành một ứng cử viên xuất chúng cho những quý tộc nhắc đến mỗi khi bàn đến chuyện cưới hỏi.
Nếu so với những thứ ấy, vậy cô có gì?
Ngón tay cô tiếp tục chơi đùa với mái tóc mà cô rất tự hào, thứ vẫn tiếp tục dài đến tận thắt lưng của cô đâu đó khoảng ba năm về trước.
Baldr đã gọi cô là dễ thương, nhưng đâu đó sâu bên trong, cô đã có cảm giác rằng ngoại hình của cô chỉ là thường thường bậc trung nếu so với Maggot hay hầu gái trưởng Emma.
.
Cha của Seyruun, Cyril, là một chư hầu dưới trướng gia tộc Cornelius đã nhiều thế hệ. Ông ta là một hiệp sĩ mà Ignis cực kì tin tưởng và để cho ông cầm trịch vị trí lãnh đạo pháo đài Hohen ở sát biên giới.
Từ những điều cô được nghe, cha cô và Ignis là những người bạn thuở nhỏ với nhau. Cha cô bảo rằng trong cuộc sống, việc có một người bạn mà mình có thể hoàn toàn thực lòng với họ là một điều cực kì quan trọng. Nhưng mà, có một điểm khác biệt rõ rệt giữa Cyril và Ignis so với giữa Seyruun và Baldr.
Đó là việc Baldr là con trai còn Seyruun là con gái.
.
Sinh nhật thứ mười bốn đang tới ngay trước mắt. Việc đồng nghiệp của cô, Mathilda, cứ trêu chọc cô gần đây khiến cô không thể không quan tâm đến vấn đề này.
“Sao rồi? Chuyện cậu với cậu chủ nhỏ ấy?”
“… Nghe cậu nói vậy, tự nhiên mình có cảm giác như mình đang nghe một thứ gì đó không sạch sẽ cho lắm.”
“Cậu vẫn còn ngây thơ quá…Seyruun. Cậu sẽ trở thành một thiếu nữ sớm thôi, và cậu chủ nhỏ cũng trưởng thành trước tuổi của mình, vậy chắc chắn là có một sự phát triển nào đó giữa cả hai nhỉ?”
“Sa-!?”
Mặt Seyruun ửng đỏ lên tới tận cổ.
Cùng lúc ấy, cô nhận ra Mathilda đang chuyển ánh nhìn giữa ngực và bờ mông căng tròn đang phát triền đều độ dạo gần đây. Thế là cô liền nhanh chóng che ngực mình bằng hai tay như thể đang tự luyến vậy.
Cô không biết nhiều về các quý tộc khác, nhưng gia tộc Cornelius cực kì ga lăng với phụ nữ. Bởi, cô vẫn chưa có miễn nhiễm được với cái nhìn thô thiển như thế.
“H~~m, có lẽ là vẫn còn quá sớm đối với Seyruun.”
“Cậu chủ nhỏ sẽ không bao giờ nhìn mình bằng ánh mắt dâm dục thế!”
“Có lẽ bây giờ là vậy. Nhưng còn ngày mai? Năm sau? Cậu nghĩ cậu chủ sẽ không bao giờ xem cậu như người khác giới? Cậu ta là con của ngài Ignis ấy, sẽ thành người lớn sớm thôi!”
“Uuu~!!”
Ignis được nhắc đến như một ví dụ ở đây khiến ngay cả Seyruun cũng phải hạn hán lời ngay lập tức.
Trước khi cưới Maggot, thứ đầu tiên người nghĩ tới khi nhắc đến tên Ignis là một người lãng tử độc thân, một vị bá tước nổi tiếng là một tay sát gái có tiếng sắc ra miếng với nhiều mĩ nhân xinh đẹp.
Cơ bây giờ thì thật khó để tượng tượng ra việc ngài ấy ngoại tình.
Thế là khả năng cao con ngài, Baldr sẽ cướp lấy trái tim của nhiều người phụ nữ như ngài vậy.
“Bên cạnh đó, bình thường thì cậu là một ứng cử viên cho việc làm vợ lẻ rồi nhỉ? Mình ghen tị quá… Thậm chí mình có thể được chọn làm người tình của ngài nếu mình trẻ hơn năm tuổi để cả hai có thể sánh ngang với nhau…”
“Eeeeeeeeeeeeeeeeee!?”
Vợ lẻ? Mình là vợ lẻ? Không phải bạn thơ ấu? Không phải chị cả? Trong khi cậu chủ cứ toàn gọi mình Sey-nee, Sey-nee, nên không thể nào….
“Ee? Cậu không để ý à? Nhà Fragol và Dhaka ở lãnh địa bên cạnh cũng chọn bạn thơ ấu làm vợ lẻ cho lãnh chua đấy. Đó là một chiêu trò quen thuộc của các quý tộc nhằm để vai trò quản lý các nữ nhân của mình cho người bạn thuở nhỏ đáng tin cậy.”
“Đ-điều đó…Mình…”
Lời của Mathilda như sét đánh ngang tai, đầu Seyruun hoàn toàn trống rỗng. Cô không thể tưởng tượng việc mình làm vợ Baldr.
“Ngài Ignis rất tốt bụng nên sẽ không ép cậu đâu, nhưng hẳn bố mẹ cậu cũng mong chờ đấy. Sau tất cả thì đây là một cơ hội hiếm có mà chỉ một số người có thể chạm tới được thôi đấy.”
Vậy ư? Bố và mẹ chưa nói với mình bao giờ.. nhưng có thể nào, họ cũng mong chờ điều này?
.
Thực tế thì, Cyril chưa bao giờ tính tới việc sẽ để con gái mình trở thành vợ lẻ của Baldr cả.
Cyril là một người bảo thủ với một lòng trung thành chất đầy. Ông không phải kiểu người sẽ dâng hiến con mình chỉ để bản thân được thăng quan tiến chức.
Nhưng ngay cả vậy, bất cứ bố mẹ nào cũng sẽ hạnh phúc từ sâu tận trái tim nếu con trai của lãnh chúa đổ vào trái tim con gái của mình.
Một phần lớn trong lòng mẹ Seyruun, Recella, cũng mong muốn điều đó.
Nhưng nói gì thì nói, điều chắc chắn là bố mẹ Seyruun không hề muốn đẩy con gái mình vào một cuộc hôn nhân mà cô không mong muốn.
.
Cô có thể trở thành vợ lẻ của Baldr---
Cô không thể nào nhìn thẳng vào mắt Baldr với suy nghĩ như thế cứ lởn vởn trong đầu.
Ngay cả khi đến tận bây giờ, mối quan hệ cả hai chỉ như chị lớn và đứa em trai ngỗ nghịch, cô không thể tưởng tượng bản thân có thể đạt được kì vọng của Baldr nếu đối phương nhìn cô như một người con gái.
“Có chuyện gì à, Sey-nee?”
“UHyAAAAHH!”
Seyruun phát ra một tiếng hét không một tí nữ tính nào và tránh người về phía sau theo phản xạ.
Baldr đã trở về dinh thự mà cô không hề hay biết. Cậu ta đang liếc nhìn khuôn mặt của Seyruun với biểu cảm lo lắng.
“Gần quá! Cậu chủ! Khuôn mặt cậu gần quá!”
“X-xin lỗi. Em không nghĩ Sey-nee lại sốc đến thế.”
Khuôn mặt điển trai được thừa hưởng từ Ignis tấn công cô một cách bất ngờ.
Seyruun đặt bàn tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình và lảng đi mất.
(Không được rồi. Tim mình đang đập nhanh quá, mình không thể nhìn thẳng vào cậu chủ nhỏ được rồi…)
“Có một điều mà em muốn nói với Sey-nee hôm nay.”
“Eeee!?”
Một Seyruun đang bị nhấn chím bởi cơn lũ tình yêu hẳn đang nghĩ đây là một lời tỏ tình. Ngay cả ánh nhìn của cô cũng hướng về Baldr một cách đầy kì vọng.
“Cái điều mà em làm dạo gần đây trong thành phố và giấu Sey-nee ấy…”
(Eh? Đây đâu phải là…)
Nhìn kĩ lại, Baldr đang nhìn chăm chú vào cô với biểu cảm cực kì nghiêm túc.
Ngay cả một Seyruun thiếu kinh nghiệm về tình yêu cũng có thề mường tượng rằng biểu cảm của Baldr không phải là của một người đang say đắm trong tình yêu.
Nhận ra điều ấy, cô trở nên xấu hổ vì sự bối rối, và vặn vẹo của trái tim mình nãy giờ.
(Sheeesh! Đây là do con ngốc Mathilda đó nói với mình những điều kì quái)
Baldr không hề biết đến cuộc tranh đấu trong tim Seyruun.
Cậu chỉ nghĩ rằng có điều gì đó kì lạ với cô, nhưng cậu chỉ nghĩ một cách ngây thơ là do cậu đang giấu thứ gì đó với cô ấy.
“Thực ra là, em đã làm bạn với mấy đứa trong thành phố được một thời gian rồi, và tính trồng một loại khoai tây với chúng. À, cái khoai tây đó giờ thành nguồn cung cấp đường…”
“Haa? Đường từ khoai tây!?”
Seyruun quên mất rằng chỉ mấy phút trước não cô đang muốn sôi lên vì xấu hổ, giờ lại rít lên kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nghe đến việc đường, một sản phẩm của phương nam, lại được sản xuất ở lãnh địa Cornelius.
Nếu không phải là Baldr, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ người đối diện đang có điều gì đó bất bình thường.
“Sey-nee biết có những ký ức khác bên trong em nhỉ?”
Seyruun im lặng gật đầu.
Seyruun được chọn là hầu gái riêng của Baldr chính vì lý do đó.
Cô nhớ rằng những năm tháng đầu, cậu sẽ bất ngờ nói một thứ ngôn ngữ mà cô chưa nghe bao giờ, rồi trở lại thành đứa nhóc có hứng thú với một món đồ chơi trẻ con. Cậu là một đứa nhỏ rất bất ổn định về tâm lý lúc ấy.
Quan sát cậu một khoảng thời gian, cô cảm thấy có hai nhân cách khác bên trong Baldr, người có vẻ còn già hơn cả Seyruun.
Kể từ khi ấy, Seyruun cảm thấy ghét hai người ấy.
Tới tận hai năm trước, Seyruun không những cùng cậu ăn, ngủ mà cả khi đi tắm. Điều này nhằm bảo vệ cái tôi của một Baldr nhỏ tuổi cũng như bảo vệ sự trẻ con bên trong cậu.
Hai tai Seyruun ửng đỏ lên khi nghĩ về điều đó, nhưng Baldr không hề nhận ra mà nói tiếp.
“Em đang tính sử dụng kí ức đó để làm một vài thứ cho lãnh địa này. Bố của bảo rằng em có thể làm bất kì điều gì mà em muốn bằng tiền của em.”
Đây là cách Baldr giải thích lời nói của Ignis theo cách có lợi của mình.
Đúng là Ignis có bảo cậu muốn làm gì thì làm, nhưng không thể có chuyện ông ta nghĩ tới việc Baldr sẽ dùng tiền đó để phát triển một nền công nghiệp mới.
“Sao cậu chủ lại giữ bí mật đó đến bây giờ?”
“…Xin lỗi, đúng là em có cảm giác sẽ bị coi nhẹ nếu một đứa trẻ như em nói câu đó. Em sẽ sốc lắm nếu Sey-nee cười vào mặt em đấy.”
Thật ra là cậu sợ Sey-nee sẽ làm lộ kế hoạch với Ignis, nhưng đúng là cậu cũng không muốn bị cười nhạo.
Dù gì thì cũng phải nói, Seyruun là người khác giới gần gũi được cậu quan tâm nhất.
(Mà, bố cũng đâu có nhận ra việc độc quyền sẽ có lợi cho lãnh thổ Cornelius thế nào đâu…)
Ignis là một người thẳng tính và công tâm, cũng như là một vị mãnh tướng không ai sánh bằng, nhưng ông lại thiếu đi sự ma mị cần thiết của một lãnh chúa cần để làm giàu lãnh thổ của mình dù có phải ảnh hưởng tới những lãnh thổ khác đi chăng nữa.
Dù trôi qua không biết bao nhiêu thời gian, quân sự của lãnh thổ Cornelius vẫn sẽ cứ tồi tàn nếu lãnh chúa chỉ biết rộng lượng mà cùng hợp tác, cùng phát triển.
“Nhưng cuối cùng cái cây em trồng cũng ra trái rồi. Trồng khoai tây không hề khó, và may mắn thay đã có Selina lo vấn đề marketing rồi.
.
“…Selina?”
.
Seyruun thốt ra một âm thanh lạnh lẽo đến mức cô cũng thấy bất ngờ bản thân.
Đây là lần đầu tiên Seyruun nhận ra một cảm giác bức rức trong lòng khi cái tên của một người phụ nữ lạ mặt thốt ra từ miệng Baldr.
Giác quan thứ sáu của Baldr đang hú lên từng hồi chuông báo động khi nghe thấy tiếng gầm trầm lặng của Seyruun, nhưng cậu không thể đoán được lý do của cái điềm báo này.
“C-cô ấy là chủ tịch công ty Saravan. Em quen với cô ấy từ hai năm trước, và mọi thứ vẫn tiến triển khá tốt đẹp…”
“H~~m. Cô ấy nhiêu tuổi? Đẹp không?”
“Nếu em nhớ không lầm là nay vừa tròn mười tám. Còn về ngoại hình thì khá xinh, nhưng đôi tai thú mềm mượt là số ----“
Baldr để ý là biểu cảm của Seyruun như là mang mặt nạ Noh vậy. Đó là một biểu cảm mà cậu chưa từng thấy trong suốt năm năm họ chung sống với nhau.
(Vậy à… cậu chủ nhỏ hạnh phúc với người đàn bà khác trong khi mình khó xử thế này.)
“Mình cảm thấy mừng vì cậu chủ đã chia sẻ bí mật ấy. Từ bây giờ, xin đừng che giấu bất kì điều gì và nói hết với mình nhé.”
“Y-yah… em hiểu rồi. Cuối cùng thì em nghĩ sắp tới sẽ cần giúp đỡ của Sey-nee nhiều.”
Cậu tự hỏi vì sao. Baldr cảm thấy không gì ngoài cái điềm dù cậu đã thuyết phục thành công Seyruun.
Một khía cạnh khác của Seyruun mà cậu chưa thấy bao giờ--- nửa kia của cô ấy khiến Baldr không thể không kinh ngạc.
Rồi trong tương lai cậu sẽ nhận ra đó sẽ sớm thành hiện thực.
.
(Bỏ vụ vợ lẻ qua một bên… Mình cần phải cẩn trọng thứ chim chuột xấu xa đang muốn tiếp cận chủ. Ngay lập tức.)
Cuối cùng thì Seyruun vẫn không tìm được câu trả lời cho cảm giác gợn sóng trong lòng này tình yêu hay tình cảm gia đình.
Nhưng ít nhất là cô chắc chắn cô không muốn một người con gái lạ mặt ấy tiếp cận Baldr bằng bất cứ giá nào.
.
Part 8
Sự kì vọng của Baldr đã thành công mĩ mãn. Những tạo tác mạ vàng của cậu bán cháy như tôm tươi.
Thường chỉ có những đại quý tộc có thể mua một thứ giá trị như tạo tác bằng vàng thường xuyên. Những quý tộc vừa và nhỏ chỉ có thể mua chúng một vài lần trong cả đời họ dành cho những sự kiện trọng đại như đám cưới.
Nhưng mà, nếu họ có thể mua được một thứ lộng lẫy tương tự với giá chỉ phần mười hàng thật, là bình thường khi con người chúng ta muốn trang hoàng cho vợ hay con gái mình.
Những sản phẩm ấy ngay lập tức nổi tiếng giữa các quý tộc. Thiết kế tinh tế, đầy chiều sâu nhưng lại không quá lòe loẹt được đánh giá rất cao. Thậm chí có những đại quý tộc cũng muốn chạm tay vào chúng.
“Giá trị của chúng sẽ giảm sút nếu có quá nhiều sản phẩm trên thị trường. Vì vậy sếp cứ làm chúng theo khả năng của mình nhé.”
“Đỡ quá. Tôi không phải kiểu người cắt xén sản phẩm của bản thân.”
Gothe đang tràn ngập trong hạnh phúc, bởi lẽ anh đã có thể tạo ra sản phẩm mà bản thân có thể tự hào về chúng.
“Bộ sưu tập Gothe” bắt đầu được lưu chuyển trong thành phố nhưng lại có quá it1 để đáp ứng nhu cầu.
Có một số thương nhân muốn biết về người kĩ nhân bí ẩn đó đã tìm đến hỏi nguồn gốc của sản phẩm ấy, công ty Saravan, nhưng Selina chỉ từ chối ngay tắp lự.
Rõ ràng là nếu cô nhanh nhảu giới thiệu họ với Gothe, họ sẽ ném rất nhiều tiền để săn được Gothe về làm việc cho họ. Thậm chí không chỉ dừng ở đó, họ còn có thể dùng đến những biện pháp cực đoan như bắt cóc.
Nhưng cái phương pháp mạ vàng, thứ đóng vai trò lớn nhất trong giá trị thương mại của sản phẩm này, lại nằm trong tay Baldr. Gothe đã thề với thần rèn Manos rằng anh sẽ không tiết lộ thông tin này cho người ngoài.
Tuy những hành vi điều tra thân phận thật của Gothe vẫn chưa có vẻ ngơi, nhưng dù họ có theo dấu đến mức nào, không một ai trong kinh đô phù hợp với thông tin về kĩ nhân vàng Gothe.
Chỉ có thông tin về một kĩ nhân tầm thường hay sản xuất những sản phẩm bình dân vô giá trị là phù hợp.
“Những sản phẩm mới được Baldr phát minh cũng đang bán chạy quá…ukuku. Mình không thể ngừng cười được…”
Lượng tiền công ty Saravan nhận được chỉ trong nửa năm chỉ có thể tóm bằng con từ là rất lớn.
Mặc dù lượng ấy vẫn không thể so được với những công ty lớn ở kinh đô, nó đã hoàn toàn vượt qua cột mốc của một công ty ở nông thôn.
Hơn nữa sự phát triển này chỉ mới là khởi đầu thôi. Cô có một cảm giác sợ hãi mơ hồ chỉ từ việc tưởng tượng công ty này sẽ phát triển lớn thế nào trong tương lai.
Nếu chỉ có một tính toán sai lầm từ Selina thì mọi thứ thuận buồm xuôi gió này sẽ….
.
“Xin lỗi, thưa ngài chủ tịch.”
Một cô gái xinh đẹp với với miếng băng đô vừa khít đính trên mái tóc vàng nâu đang cúi chào cô.
Hình bóng của đứa bé mà thường ở bên cô ấy giờ lại không có ở đây.
“Cho tôi hỏi Baldr đâu rồi?”
“Cậu chủ nhỏ đang bận đi thực kiểm rồi.”
(Con nhãi! Mày là đứa ngăn cậu ấy tới chỗ này!)
Selina dùng hết sức mình ngăn lại việc hét lên và nở nụ cười ấm áp.
Cô đã hiểu ngay từ phút đầu họ gặp mặt, không phải bằng logic nhưng là bằng bản năng phụ nữ của mình.
Người con gái này là kẻ thù của mình.
.
Trở về khoảng nửa năm về trước.
Baldr, người đã lôi kéo thành công Seyruun thành đồng minh của mình đã dẫn cô đến công ty Saravan để giới thiệu. Seyruun sẽ đóng vai trò liên lạc với công ty từ bây giờ trở về sau.
Vì một vài lý do nào đó, khi giới thiệu bản thân, Seyruun đã chêm thêm vài lời rất dễ thương với một nụ cười cực kì thân thiện.
“Selina, để mình giới thiệu với cậu. Đây là hầu gái của mình Seyruun, người mình xem như người chị của mình vậy. Cô ấy sẽ giúp đỡ chúng ta trong thời gian sắp tới. Mong sẽ hợp tác thành công viển mãn.”
“Rất vui được gặp cậu. Mình hy vọng chúng ta sẽ thân thiết với nhau giống như cậu với cậu chủ nhỏ của mình vậy.”
Một cái liếc nhìn đánh giá Selina hiện diện rồi biến mất ngay lập tức trên đôi mắt Seyruun. Nó khiến Selina tin rằng Seyruun chính là kẻ thù của mình.
“Thật tuyệt vời khi có người chị dễ thương của cậu ở đây. Mong là chúng ta cũng có thể thân thiết với nhau nhỉ.”
(Mày chỉ là một con nhóc thôi. Đừng cản đường ta chứ?)
“Mình cũng vậy. Đúng như mình nghĩ, mình cảm thấy một sự hiện diện đặc biệt đúng với vị trí chủ tịch một công ty. Không thể trách việc ngài Baldr dựa vào cậu được. (Đừng đùa giỡn trong khi mang một khuôn mặt hề hước như thế. Đây không phải sàn diễn cho một người phụ nữ trung niên đâu!)”
Cả hai đều đang nở một nụ cười thân thiện với nhau, nhưng Baldr lại cảm giác một cái buốt lạnh đang sượt qua người cậu.
Seyruun và Selina bình tĩnh đánh giá đối thủ của mình.
Lợi thế của Selina nằm ở sự trưởng thành của một người phụ nữ. Không dễ dàng để Seyruun có thể tranh đua với cô về cái khoản eo thon ngực bự được.
Bản thân thịt thà của Seyruun đã có phần thua kém với những cô gái đồng trang lứa rồi.
Cô có nghe nói một số đàn ông lại thích một cơ thể thanh mảnh của cô, nhưng cái quan trọng nhất là ý kiến riêng của Baldr. Vẫn không ai biết được gu của cậu ấy là gì.
Về mặt ngoại hình, Selina mang một vẻ đẹp truyền thống mà ai cũng có thể nhận ra sự xinh đẹp trong ấy, còn ngược lại, Seyruun lại mang vẻ dễ thương thường thường có thể thấy ở mọi nơi. Có khả năng cô sẽ thay đổi mạnh mẽ về sau này, nhưng bản thân Seyruun cũng biết rằng cô sẽ không thể nào quá nổi bật ngay cả trong tương lai. Cơ bản thân Selina cũng không dám chắc phần thắng của mình được.
Dù gì thì nói, mối quan hệ thân thiết giữa Seyruun và Baldr đã được trao dồi kể từ khi họ còn nhỏ. Mối nguy hiểm đó đến mức cô muốn đối phương trở thành đồng minh của mình nếu họ không phải là kẻ thù.
Với cả, hai người còn xêm xêm tuổi nhau nữa.
Chênh tuổi giữa Selina với Baldr là tận bảy năm, tức là cô sẽ 27 tuổi năm Baldr đạt tuổi 20.*
Trong khi đó, Seyruun chỉ mới 22 tuổi vào lúc ấy, tức là đang ở tuổi đẹp nhất của người phụ nữ. Selina không thể nào coi nhẹ sự khác biệt này được.
Từ sự xem xét kĩ càng đó, Selina quyết định phải đánh nhanh thắng nhanh, trong khi Seyruun chọn cách đánh cầm chừng để kéo dài trận đấu.
Việc Seyruun ghé qua Selina một mình như là để liên lạc cũng như là một phần trận chiến của cô.
.
“Về lời nhắn của cậu chủ, cậu muốn nhập vào vôi sống cũng như bụi núi lửa trong lần này.”
“Haa? Mình có thể hiểu về vôi sống, nhưng cậu ấy cần đá núi lửa làm gì?”
“Cậu chủ bảo lần này muốn làm bê tông La Mã*.”
Baldr lại thốt ra một từ mà cô không thể giải thích ý nghĩa cũa chúng được. Selina ngước nhìn bầu trời một cách khó chịu.
Mà cùng lúc đó, có một sự thật là cô đang mong chờ sản phẩm mà cậu ấy sẽ tạo ra lần này.
“Mình sẽ chuẩn bị chúng xong trong tuần sau. Cậu nhắn trước với Baldr thế nhé.”
“Cảm ơn rất nhiều. Mình sẽ nhắn lại với cậu chủ.”
“Cậu ấy nợ mình lần này nhé.”
“Thật đáng tiếc, mình không nghe nhắc gì về điều đó từ cậu chủ.”
(Kuh… kiểu này sự phòng vệ sẽ ngày càng nghiêm ngặt trong khi mình chôn chân không thể làm gì!)
Selina chậc lưỡi tự sâu tận trái tim.
“Vậy thì, mình nghĩ mình nên gặp cậu ai trực tiếp để thu món nợ này.”
“Thế mình sẽ ngăn cản điều đó bằng tất cả sức mạnh của mình.”
Hai mĩ nhân lườm nhau mạnh mẽ và thốt ra tiếng cười “fufufu” như tuyên chiến.
Trận chiến giữa hai người phụ nữ đang bùng cháy ngày càng một mãnh liệt hơn, nhưng chúng sẽ vẫn trong tầm kiểm soát khi họ đang ở vị trí muốn giúp đỡ người đàn ông cả hai yêu thương hết cả. Thật là đáng nể trọng mà.