Góc tâm sự người dịch:
Up truyện vào giờ này tưởng là bom anh em nhưng thật ra không khác gì tự huỷ :|
Trong thời gian này (quãng thời gian trong đợt 'giãn cách xã hội'), mình có khả năng up được truyện thường xuyên hơn. Đến lúc đi học sẽ cố up 1 chap mỗi cuối tuần. Còn đồ án mà ập vào đầu thì không hứa được. ._.
Anw, mời các bạn thưởng thức!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cựu giám đốc của Công ty Alfade, Thomas Alfade, người đứng đầu trong gia đình Alfade, là người đã hồi sinh công ty nhờ vào việc buôn bán các loại nguyên liệu được làm từ lúa mỳ.
Các thành bang chư hầu có ảnh hưởng lớn tồn tại từ thời của Vương quốc Cổ - quốc gia đầu tiên của con người mà đã diệt vong từ lâu, tập trung đông đúc xung quanh thủ đô của Vương quốc Hoàng gia, nơi được cho là thủ đô thịnh vượng nhất trong tất cả. Trong kinh đô, có rất nhiều các công ty đã ra đời từ lâu nhưng lại không lớn. Một trong số đo là Công ty Alfade.
Sản phẩm Công ty Alfade buôn bán là các loại thành phẩm được làm từ lùa mỳ, cụ thể, mỳ khô được nhào từ bột mỳ. Mặc dù công tác bảo quản chúng rất dễ bởi vì chúng vốn khô, sự thật rằng bạn cần một lượng nước sôi lớn để nấu chúng và hương vị của chúng khá nhạt khiến chúng không hề nổi tiếng. Điều đó có nghĩa mỳ chỉ được đặt ngang hàng với những loại thực phẩm phổ thông khác và chúng chỉ có thể được tìm thấy trên bàn ăn trong gia đình hay tại những quán rượu bình dân. Người đàn ông đã đưa được loại thực phẩm này đến với tầng lớp quý tộc và do đó, đưa Công ty Alfade lên vị trí công ty số một tại kinh đô không ai khác ngoài Thomas.
Bí mật thành công của Thomas là rất nhiều loại sốt do ông sáng tạo ra. Một loại sốt phù hợp với dân thường được làm từ sữa và bột mỳ. Một loại sốt làm từ nấm xào thêm cùng với nước mắm cá, thứ không quen thuộc ở vương quốc này được làm từ cá lên men và có nguồn gốc từ một quốc gia hàng hải từ Tây lục địa. Một loại sốt táo bạo được làm từ trứng cá muối, một sản phẩm nổi tiếng từ một bến cảng giao thương quốc tế phát triển ở phía Tây hoặc một loại sốt sử dụng cùng loại trứng cá muối đó nhưng thêm một chút bột togaran[note22472] cay, thứ tạo nên một hương vị sắc sảo.
Loại sốt mỳ thương hiệu của Alfade đã nâng cao vị thế của mỳ lên rất nhiều, thứ trước đó chỉ được nêm nếm đơn giản với muối, phô mai, mật ong, hay hạt tiêu. Mọi người ngày càng ưa chuộng món mỳ cũng như loại sốt quý phái và thơm ngon mà Thomas nghĩ ra, và Công ty Alfade, từ một công ty bé nhỏ vào thời điểm đó, nhanh chóng trở thành công ty dẫn đầu của cả vương quốc. Và Thomas, người đã gây dựng nên cơ đồ đó, đã được biết đến với tên gọi ‘Thiên tài Cách tân Ẩm thực’.
Nhưng, Thomas biết. Ông không phải thiên tài, ông chỉ đơn giản là vô cùng may mắn. Tại hốc tường tối tăm trong nhà kho chứa lúa mỳ của nhà ông, có một chiếc cửa đen nằm im lìm. Người bằng một cách nào đó đã phát hiện ra nó là Thomas, một thương nhân năng nổ.
Từ góc nhìn của người bên thế giới đó, trong gần ba mươi năm từ khi cửa hàng mở cửa (bản thân cửa hàng có lẽ thực sự được mở từ khoảng năm mươi năm trước), Thomas cứ mỗi bảy ngày nhân bốn, tức 28 ngày một lần, ghé thăm nhà hàng không phải với tư cách một khách hàng mà là một thương nhân.
Giờ ông đã nhường vị trí đứng đầu công ty cho con trai mình và ngừng việc kinh doanh để nghỉ hưu. Nhưng, Thomas đã có một lời hứa với người chủ quá cố. Để giúp cho việc ‘kinh doanh’ cả hai bên vẫn tiếp tục, họ cam kết sẽ tiếp tục ‘giao thương’ với nhau. Sau khi nghỉ hưu và có nhiều thời gian rảnh, vào mỗi một Satur’s Day như hôm nay, Thomas sẽ chuẩn bị để tới nhà hàng.
“Được rồi, thế này là đủ rồi.”
Sau khi nhìn vào chiếc túi yêu thích của mình, thứ ông có và đã giữ gìn từ ngày nhỏ và có thể mang theo rất nhiều thứ, để kiểm tra lại những món hàng hoá người chủ nhà hàng đã yêu cầu, Thomas nói.
Bạn chỉ có thể sử dụng ‘cánh cửa’ tại chính xác cùng một vị trí đó một lần mỗi Satur’s Day. Một khi cánh cửa đóng lại, hoặc được mở trong khoảng thời gian ngắn tầm 300 giây, nó sẽ biến mất, và đi vào trong đó là một chuyện bất khả thi. Đó là nguyên tắc của cánh cửa dẫn tới Nhà ăn của Thế giới Khác mà Thomas nghe được từ các khách hàng khác. Vì lý do này, Thomas phải chuẩn bị thật kỹ càng trước khi đi qua cánh cửa.
Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị của mình, đã đến giờ khởi hành, ông cất tiếng gọi người cháu lần đầu tiên được đi cùng với mình.
“Được rồi, đi thôi, Sirius.”
“Cánh cửa này liên kết với thế giới khác... có thật sự như vậy không hả ông? Nhưng, đúng là kỳ lạ khi có một cánh cửa tốt thế này nằm trong nhà kho cũ kỹ của công ty nhà ta...”
Cháu trai của Thomas, cậu thanh niên trẻ thuộc thế hệ tiếp quản Công ty Alfade tiếp theo, bộc lộ một khuôn mặt bối rối.
“Chà, đúng vậy đó.”
Những điều mà cháu ông chỉ ra không phải không có căn cứ, Thomas nghĩ về điều này rồi cười lớn. Một cánh cửa dẫn tới thế giới khác sẽ là một dụng cụ để di chuyển từ nơi này sang nơi khác của các mạo hiểm giả hoặc sẽ có liên quan đến người elf, những người có khả năng sử dụng những pháp thuật đáng sợ. Điều này như một câu chuyện cổ tích, thứ sẽ chẳng liên quan chút gì đến một thương nhân thuần tuý cả. Người duy nhất có thể dễ dàng tin vào một cánh cửa nằm đâu đó giữa thành phố có thể đưa bạn tới lui tại một thế giới khác chỉ có thể là một thằng ngu với đầu óc ngơ ngẩn trên mây mà thôi.
“Đi thử thì cháu sẽ biết. Đừng lo, sẽ ổn thôi. Kể cả nếu cháu đến thế giới khác, mọi thứ cũng sẽ không quá khác biệt với thế giới này đâu. Quan trọng nhất, thứ ở bên kia là một cửa hàng, nơi có thể được coi là ân nhân của Công ty Alfade đó.”
Trong khi nói điều đó, ông đặt tay lên tay nắm cửa bằng đồng thau và vặn nó. Khi cái tay nắm cửa được lau chùi sạch sẽ được xoay, cánh cửa mở ra cùng một tiếng chuông vang lên leng keng.
“Cửa hàng của ân nhân?... Đấy là thứ cửa hàng gì vậy?”
Người cháu trai hỏi khi ông đang bước chân qua phía bên kia của cánh cửa.
“Nhà ăn của Thế giới Khác... đó là một nhà hàng.”
Thomas trả lời xong cũng là khi ông bước qua bên kia cánh cửa. Trái ngược với nhà kho tối tăm, nội thất sáng loáng của nhà hàng trải ra trước mắt của Thomas.
“Xin chào... Aah, chẳng phải đó là Thomas sao. Xin làm ơn đợi một lát.”
Khi họ bước qua cánh cửa, ông chủ nhà hàng chỉ vừa mới lau xong mấy chiếc bàn bằng một cái khăn ướt. Đến từ nhà bếp, chỉ có tiếng sôi lục bục từ những chiếc nồi phát ra. Không có khách hàng nào khác. Để không gây trở ngại cho những thực khách khác, Thomas đến từ khá sớm, trước cả khi các khách hàng thường ghé đến.
“Aah, có ổn không nếu chúng tôi ngồi tạm đâu đấy để đợi cậu?”
“Đương nhiên, tôi mới lau xong chiếc bàn đằng kia nên làm ơn hãy ngồi ở đó. Ngoài ra, chàng trai trẻ bên cạnh ông là ai thế?”
“Rất vui được gặp bác. Cháu là cháu trai của ông Thomas, Sirius. Cảm ơn bác vì đã luôn giúp đỡ ông cháu.”
Trước câu hỏi từ người chủ nhà hàng, Sirius cúi đầu chào bằng phong thái lịch thiệp của một người thương nhân.
“Cậu nghe thấy đó, nó là cháu trai tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đưa nó theo, nên xin hãy để ý đến cháu nó.”
“Tôi hiểu rồi, vậy đó là cháu trai của ông. Rõ ràng là cậu cũng thừa hưởng vài đặc điểm của Thomas hồi trẻ đấy.”
Người chủ gật đầu và trả lời.
Tầm ba mươi năm trước, Thomas đã quen biết với ông chủ hiện giờ từ khi cậu chỉ là một chú bé, và ông chủ hiện giờ cũng biết đến Thomas như là một người khách quen và là người có một mối quan hệ thân thiết với ông của mình. Hai người họ đã biết nhau từ rất lâu và có một mối quan hệ đối tác kinh doanh cũng như là bạn thân của nhau.
“Vậy thì, tôi sẽ mang ra chút cà phê trước. Làm ơn đợi tôi một lát.”
Ông chủ nói vậy và hướng về phía sau nhà hàng.
“Cà phê?”
“Một loại trà từ thế giới khác. Nó có màu đen và vị đắng. Một khi cháu quen với nó, cháu sẽ thấy nó khá ngon, và nó sẽ nạp thêm cho cháu chút năng lượng khi uống.”
Trong khi Thomas đưa cho cháu mình một lời giải thích đơn giản về cà phê, ông hướng cặp mắt ấm áp của mình tới người cháu trai đang nhìn ngang dọc khắp bên trong nhà hàng.
“Cháu thấy tò mò, đúng không?”
“Vâng. Đây là thế giới khác ạ?”
Thứ phản chiếu trong cặp mắt Sirius đang nhìn ngó một cách không mệt mỏi là những đồ vật mà anh không hề quen thuộc chút nào.
“Đúng rồi đấy. Hãy nhìn cho thật kỹ vào. Cháu cũng hiểu rằng tất cả những thứ ở đây đều nằm ngoài thường thức của cháu chứ?”
“...Vâng. Đúng là thế.”
Sử dụng câu nói của Thomas và chính đôi mắt mình để đánh giá như một thương nhân tại vương đô, Sirius cảm thấy thuyết phục. Ánh sáng ở đây phát ra như được dùng pháp thuật mặc dù đáng lẽ trong này phải bị tối, và có những cái lọ thuỷ tinh đẹp đẽ được sắp xếp thẳng hàng. Nhìn thật kỹ, cậu nhận ra cái lọ chứa một loại dung dịch màu đen kia không được làm từ gốm hay thuỷ tinh. Mặc dù cậu vẫn có thể nhìn xuyên qua nó, nó lại được làm từ loại nguyên liệu cậu không biết. Điều này chắc chắn đã vượt qua mức độ của sự khác biệt văn hoá của một nền văn hoá nước ngoài.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Cà phê của ông đây.”
Trong khi họ đang mải mê với cuộc trò chuyện của mình, người chủ mang cà phê ra. Một hương thơm phảng phất từ thứ dung dịch màu đen được rót ra hai cốc, và sữa được cho vào một cái bình nhỏ bằng kim loại. Những thứ này được đặt ra trước mặt họ.
“Ooh, xin thứ lỗi vì đã làm phiền.”
“Không vấn đề gì. Dù sao thì, tôi sẽ mang tiền doanh thu ra nên làm ơn đợi thêm một chút nữa.”
Ông chủ nhà hàng nói vậy rồi một lần nữa hướng về phía nhà bếp.
“Giờ thi, nếm thử một chút chứ? Sirius, cháu lấy cho ông cái lọ màu xanh đó được không... và lấy cho ông ít đường?”
“À, vâng. Đây quả là loại đường chất lượng cao. Nó trắng tinh này.”
Sirius với lấy lọ đường và xúc ra hai thìa đầy, không nghi ngờ gì, loại đường này giống như loại đường trắng cao cấp mà Công ty Alfade bán ra, và khuấy chúng vào trong cốc cà phê. Uống cà phê cho thêm hai thìa đường và không cho sữa là cách thưởng thức Thomas ưa thích sau khi đã thử nghiệm các cách uống khác nhau trong nhiều năm dài.
“Umu, ngon thật.”
Trong khi Thomas uống cốc cà phê của mình, ông nhớ rằng có một vị khách ở nhà hàng này đã từng kể cho ông về một loại đồ uống được gọi là Caffa, thứ tương tự như món đồ uống này ở một quốc gia vùng sa mạc xa xôi nằm ở phía bên kia đại dương, nơi vương quốc này không đặt nhiều mối quan hệ ngoại giao. Cảm nhận được kỹ năng của những người thợ tinh chế, vị ngọt thuần khiết từ thứ đường không lẫn một hương vị thừa thãi nào và hương thơm độc nhất của cà phê quyện vào với nhau và toả ra trong miệng, và vị đắng với một chút chua cũng được kết hợp lại và mang đến một cảm giác hài hoà. Hơi ấm và hương vị ngọt đắng thấm đượm tại đầu lưỡi và thẩm thấu đi khắp cơ thể ông.
Với một tiếng ‘Hou’, ông cảm nhận bản thân được thư giãn và hơi ấm làm ông dễ chịu từ tận đáy lòng. Thomas thầm cảm thấy mong chờ mỗi lần đến với nhà hàng này và được mời một ly cà phê ‘miễn phí’.
“Cháu trai này, cháu nên uống nó sớm đi trước khi nó nguội mất. Thử cho một chút đường vào. Đó là sở thích của ông nhưng sữa cũng sẽ ngon đấy. Nó tạo ra một hương vị mềm mại cho món cà phê.”
“Okay.... Cháu sẽ thử một chút.”
Bắt chước ông, Sirius cũng cho vào hai thìa đường trước khi uống một ngụm đầy để cảm nhận rõ ràng hương vị. Sau đó, cậu rót thêm vào khá nhiều sữa.
“Cháu thấy rồi. Nó có hương vị đắng cùng chút chua độc nhất, nhưng rất ngon. Món này ý ạ.”
Được cho vào nhiều sữa, cốc cà phê giờ có thêm một vị ngọt nhẹ nhàng khiến khuôn mặt Sirius nở ra một nụ cười lớn.
May mà Cuộc chiến Pháp thuật cuối cùng cũng đã dừng lại, họ cũng có thể thực hiện giao thương buôn bán ở quy mô lớn sau hàng bao nhiêu thập kỷ, ai mà đếm được. Mặc dù giá cả của loại đường được chế biến từ cây mía họ thu mua ở phía nam đã giảm do sự xâm nhập của một loại đường khác đến từ Tây lục địa, chúng vẫn là một sản phẩm có giá trị lên đến vài đồng bạc, chưa đáng gì so với loại đường trắng tinh luyện cao cấp, thứ hiếm khi thay đổi về giá cả. Công ty Alfade đánh giá cao cái ví dày hơn việc trở thành những quý tộc nghèo khổ, nên đó là phương châm của gia đình rằng tất cả lợi nhuận thu được sẽ không được chi vào những món hàng xa xỉ. Chính vì vậy, họ không có nhiều cơ hội được nếm thử loại đồ ngọt như thế này.
(Cảm thấy hài lòng với vị ngọt... Có vẻ như nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.)
Thomas nghĩ vậy khi trìu mến ngắm nhìn đứa cháu Sirius, người đang cau mày vì hơi nóng của cà phê khi cậu uống nốt ngụm cà phê trong cốc. Sirius, người được sinh ra trong gia đình đứng đầu một công ty lớn và thiếu đi bản tính không ngại xấu hổ của một thương nhân đi lên từ tay trắng, là đứa cháu trai nhanh trí yêu thích của Thomas. Cả hai ngồi nhâm nhi vị ngon của cà phê từ thế giới khác, và vào khoảng thời gian họ uống xong, ông chủ quay lại với một hộp kim loại nhỏ kẹp dưới nách.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Tôi mang đến tiền bán hàng của tháng này của Nhà ăn của Thế giới Khác. Ông có phiền nếu tôi xách cho ông chiếc túi kia không?”
“Aah, trông cậy vào anh. Vậy chúng tôi sẽ tính toán ngay bây giờ.”
Thomas đưa cho ông chủ nhà hàng những chiếc cốc không và cả cái túi mà ông mang theo.
“Vâng, đương nhiên rồi. Vậy thì, tôi sẽ để thứ này ở đây.”
Ông chủ nhà hàng đeo chiếc túi trông có vẻ nặng lên và mở chiếc hộp kim loại ra.
“Uwa... tám đồng tiền vàng elf cổ.”
“...Umu. Vẫn như mọi lần.”
Những đồng tiền vàng này, bằng một cách nào đó, luôn ở đây vào mọi lần là thứ thường nằm trong tay những quý tộc, những thương gia giàu có, một người elf, hoặc được lấy ra từ một tàn tích elf cổ bởi một mạo hiểm giả tài giỏi. Nếu không, bạn chẳng có cơ may nào có thể tìm được chúng. Được chế tạo ra từ hơn một nghìn năm trước, chúng hiện đang có giá trị cao nhất. Vậy là trong hộp có tám đồng tiền vàng cổ quý giá này, 41 đồng bạc có nguồn gốc khác nhau, và khoảng 700 xu đồng.
Bên trong cái hộp kim loại đó chính là tiền ăn thu được trong một tháng của Nhà ăn của Thế giới Khác.
“Fumu. Tháng này doanh số nhiều hơn một ít.”
Thomas đã ước lượng ra được tổng doanh thu bằng kỹ năng điêu luyện của một thương nhân kỳ cựu.
“Đây là... tiền doanh thu của cửa hàng này?”
“Đúng vậy. Và...”
Ông gật đầu trả lời. Kiểm kê doanh số bán hàng của nhà hàng này chính là trách nhiệm của Thomas.
“Bên trong túi này là hàng trao đổi.”
Thứ ‘hàng hoá’ Thomas mang theo là đồ để trao đổi với số tiền này.
“Bên trong cái túi đó là... nguyên liệu?”
Hàng hoá trong túi Thomas mang chứa đầy những loại thức ăn chất lượng cao, những nguyên liệu nấu ăn cho Nhà ăn của Thế giới Khác, những thứ không thể được xử lý và chuẩn bị nếu không có Công ty Alfade. Chúng là bột mỳ, thịt gia súc, và rất nhiều loại rau củ. Có những món hàng bạn có thể tìm thấy tại khu chợ nhưng cũng có những món hàng được vận chuyển một quãng đường xa xôi từ ngoại quốc và những vật phẩm chỉ có thể thu được từ quái vật đã bị giết bởi thợ săn hoặc mạo hiểm giả. Trao đổi doanh thu từ Nhà ăn của Thế giới Khác với những thứ này là một giao kèo được lập ra giữa Thomas và nhà hàng.
“Đúng vậy. Chà, thỉnh thoảng ta lại mang tới những loại thuốc hồi phục chất lượng cao và những thứ khác không thể tìm thấy ở đây. Còn bình thường thì ta sẽ bán các nguyên liệu.”
“Cháu hiểu rồi...”
Sirius gật đầu trước lời nói của ông mình. Đây chắc chắn là một hợp đồng có lợi cho Công ty Alfade, một công ty chuyên nghiệp trong việc giao dịch những thứ như thức ăn ở Vương quốc này.
“Nhưng bác ấy sẽ làm gì với từng này nguyên liệu? Như thế đâu có đủ cho việc nấu nướng của nhà hàng, cháu thấy vậy.”
Xem xét hoàn cảnh này, doanh thu tháng của Nhà ăn của Thế giới Khác thậm chí còn không đạt đến mười đồng tiền vàng. Nghĩ về việc nhà hàng này chỉ được mở một lần vào mỗi bảy ngày, vậy tiền ăn thu được mỗi ngày sẽ nhỉnh hơn hai đồng vàng một chút. Lượng nguyên liệu mà ông Thomas mang đến chắc chắn sẽ không đủ.
“À, cháu thấy đó, thực ra chính ông chủ nhà hàng mới là người ăn số nguyên liệu này.”
Thomas cũng từng có câu hỏi y hệt như vậy trong đầu khi ông bắt đầu giao dịch với người chủ cũ của nhà hàng và đã hỏi ông ta trực tiếp. Đó là câu trả lời ông nhận lại được.
“Ăn nó ạ? Người chủ nhà hàng sẽ ăn nó ạ?”
“Aah, người chủ cũ cũng như vậy. Có vẻ như anh ta sẽ sử dụng nó để nghiên cứu hương vị.”
Những thứ nguyên liệu Thomas mang đến không đủ để phục vụ thực khách, và hình như có một vấn đề về thứ được gọi là ‘vệ sinh’ nên chúng không thể được đem ra phục vụ cho khách hàng được. Vì vậy, ông chủ sẽ tự mình ăn chúng. Đó là thứ người chủ cũ và cả người chủ hiện giờ gọi là ‘nghiên cứu’.
“Nghiên cứu ạ?”
“Ta cũng không hiểu được suy nghĩ của người người đầu bếp đâu...”
Ông đưa ra một lời giải thích đơn giản cho người cháu Sirius vẫn còn tỏ rõ sự nghi ngại trên khuôn mặt. Trong quá khứ, ông đã nghe từ người chủ lý do tại sao ông ta lại muốn nguyên liệu từ thế giới này.
Nhà ăn của Thế giới Khác chào đón những vị khách đến từ thế giới của Thomas. Do đó, những thứ được cho là ngon theo khẩu vị của một người Nhật Bản... một người dân ở Thế giới Khác như ông chủ nhà hàng sẽ có một chút khác biệt. May mắn thay, những khác biệt đó không lớn, nhưng không may, vẫn có sự khác biệt.
Vì vậy, để làm ra những món ăn hợp với khẩu vị khách hàng, ông ta đã nếm thử tất cả các nguyên liệu mà Thomas mang đến, và sau đó tìm cách nêm nếm chúng để tạo ra hương vị giống như những món ăn từ nguyên liệu của chính thế giới ông ta. Như vậy, ông ta sẽ điều chỉnh được món ăn để phù hợp với khẩu vị của những cư dân tại thế giới của Thomas.
“Làm tất cả những thứ đó... mặc dù ông ấy chẳng được chút lợi nhuận nào.”
Sau khi nghe xong câu chuyện, Sirius thể hiện một khuôn mặt có được chút thuyết phục nhưng không hoàn toàn. Sự thật là, nhìn vào tiền doanh thu đến từ việc mở cửa Nhà ăn của Thế giới Khác một lần mỗi bảy ngày, công sức đó cũng không làm tăng lợi nhuận lên.
“Chà, đối với ông chủ nhà hàng, Nhà ăn của Thế giới Khác dường như là một thú vui mà thôi. Nhìn thấy những khách hàng được thưởng thức những món ăn ngon và tỏ ra hạnh phúc có vẻ là niềm vui của ông ta... Ông chủ nhà hàng bây giờ cũng thừa hưởng đức tính này từ người chủ trước.”
Thomas cười và thuyết phục người cháu của mình. Ông nhớ lại về người chủ cũ, một con người cũng coi nấu nướng vừa là một nghề nghiệp cũng như là một sở thích. Nhà ăn của Thế giới Khác đã được mở tại thế giới của Thomas khoảng ba mươi năm. Thomas biết rằng nhà hàng nơi hai người chủ bọn họ vô cùng yêu quý và tiếp nối nhau mở cửa đón khách chính là thành quả từ công sức của họ.
“Cảm ơn vì đã giúp tôi việc khó khăn này. Tất cả hàng hoá đều đã được nhận đủ.”
Khi hai ông cháu còn đang nói chuyện với nhau, ông chủ đã quay lại và mang ra hai quyển thực đơn.
“Như mọi lần, tôi muốn mời ông một món ăn nên cứ tự nhiên gọi món. Cả cậu nữa, Sirius.”
Nói ra điều này như một thói quen, ông đặt xuống bàn hai quyển thực đơn.
“Tôi sẽ gọi món như mọi khi... đúng vậy, một đĩa spaghetti lớn với sốt thịt băm. Sirius, cháu có muốn dùng như ta không?”
“Vâng. Cháu xin để ông quyết định ạ.”
Gật đầu xác nhận lại yêu cầu của hai ông cháu, ông chủ quay lại bếp. Một lúc sau, thứ họ đang mong chờ đã được phục vụ ra.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Mỳ sốt thịt băm của hai người.”
Trước mặt hai người họ, một chiếc lọ màu xanh lục bảo và một chiếc dĩa bạc sáng lấp lánh cũng với một đĩa mỳ lớn đầy ắp được đặt xuống. Phủ lên trên chỗ mỳ là một lớp sốt đỏ rực chứa đầy những miếng thịt băm nhỏ nhắn.
“Umu. Đúng như ông nghĩ, đến đây là phải ăn spaghetti cùng với sốt thịt.”
Đây là món sốt thịt ông đã ăn vô số lần ở nhà hàng này... Đối với Thomas, đây là hương vị của sự khởi đầu. Hơn ba mươi năm qua, ông đã gọi nhiều món mỳ khác nhau để theo đuổi hương vị của mỳ. Đã có lúc ông ăn một món bao gồm sốt thịt và napolitan, một cặp món ăn không có đối thủ, nhưng cuối cùng ông quyết định món ăn này là ‘mục tiêu’ cuối cùng của mình.
“Huh? Món này... ông?”
Khi Sirius nhận ra mình đã được chiêm ngưỡng món ăn này trước đó, cậu trở nên bối rối. Với vẻ mặt khó hiểu, cậu nhìn sang Thomas để tìm kiếm câu trả lời. Nhưng Thomas bỏ qua điều đó và nói:
“Cái gì chứ, cháu sẽ hiểu khi ăn nó thôi. Cháu sẽ hiểu ra nhiều thứ. Giờ thì, ăn thôi kẻo nguội.”
Thomas cầm lấy chiếc dĩa bóng bẩy được đặt cạnh chiếc đĩa và đâm nó vào trong lớp sốt thịt. Sau khi nhẹ nhàng đảo lớp sốt đỏ chứa đầy thịt băm vào trong phần mỳ, ông cuốn tròn cái dĩa để cuộn mỳ với sốt vào rồi đưa một dĩa mỳ lên trước miệng. Với một cái nuốt nước bọt, ông ăn dĩa mỳ đầy ứ miệng kia.
Ngon. Mỗi lần ăn nó, chỉ có một từ duy nhất hiện ra trong suy nghĩ của ông. Thịt... ngôn ngữ của Thế giới Khác gọi nó là ‘niku’. Sốt được hầm chung với hương vị của thịt. Hương vị mạnh mẽ của thịt bò mềm mại, thứ không được thả rông ngoài đồng mà được nuôi chỉ để lấy thịt, và hương vị của thịt lợn, thứ cũng được chăn nuôi cẩn thận và được bao bọc một lớp mỡ, toả ra trong khoang miệng Thomas. Chỉ cần nướng chúng lên một cách đơn giản rồi ăn là đã đủ ngon, nhưng thay vào đó, họ còn cầu kỳ băm nhỏ chúng ra trước khi hầm chúng với nhau, hoà trộn hai hương vị thịt khác biệt để tạo ra một hương vị độc đáo mà một mình chúng không thể có được. Bình thường, đây là một thủ thuật để che giấu những miếng thịt đã ôi, chất lượng kém, hoặc rẻ tiền nhưng khi sử dụng thịt cao cấp, chúng đã khai sinh ra một hương vị mới.
Và nền tảng của sốt thịt này, thứ bao bọc bên ngoài loại thịt chất lượng cao, là hương vị của một loại rau quả từ Thế giới Khác gần giống với marmette[note22473] luộc chín. Ông nhớ lại mười năm trước đây tại một quốc gia xa xôi, nơi mà tên của nó khó có thể được người dân Vương quốc biết đến, niềm vui thích ông đã cảm nhận được khi bỏ một vài trái marmette khô vào trong miệng và thưởng thức chúng. Loại quả này giờ được nấu chín kỹ cho đến khi chúng mềm nhừ và tiết ra dung dịch nước cốt có vị chua ẩn giấu một chút vị ngọt cùng với một vị ngon tuyệt vời. Sốt quả marmette đỏ mọng rất hợp rơ với thịt và chúng đã nâng tầm hương vị của nhau lên.
(Fumu... những miếng nấm được thái mỏng và những quả rang nghiền, cùng với oranie được chiên trong dầu và khá nhiều loại thảo mộc.)
Sau khi chầm chậm nuốt miếng mì, ông thở ra một tiếng. Từ khi nào ông đã có thể phân biệt được những nguyên liệu đã đem lại hương vị phức tạp của loại sốt này? Khi ông vẫn còn là một chàng trai trẻ, món mỳ sốt thịt người chủ cũ đã làm cho ông khi ông lần đầu đặt chân tới đây chỉ có thể được miêu tả là ngon đến mức như trôi tuột xuống dạ dày. Món ăn ấn tượng như vậy đấy. Đó là một món ăn ngon không thể tưởng tượng nổi khi nhìn lại những món mỳ có hương vị đơn sơ được bán tại nhà.
“... Fumu. Cháu thấy thế nào? Sirius. Hương vị mỳ của nền ẩm thực của Thế giới Khác.”
Ông quay sang hỏi người cháu đang bần thần sau khi ăn một miếng mỳ. Sau một lúc ngẩn ngơ, Sirius đột nhiên hỏi Thomas điều này.
“Tại sao nhà hàng này lại có thứ mà chúng ta thậm chí còn chưa tung ra thị trường?!”
Đúng rồi, cậu biết hương vị này. Đó là một loại sốt họ gần đây mới làm ra được nhờ vào sự hợp tác của những người nông dân muốn kiếm thêm tiền và các học giả từ quốc gia đồi núi nhỏ bằng cách sử dụng rau quả tươi và marmette, thứ họ đã tìm ra cách trồng tại những cánh đồng trên Vương quốc.
Thứ sốt ‘mới’ này đáng ra sẽ được ra mắt trong dịp hè này. Hương vị gần giống với nó... nhưng ở một trình độ cao hơn hẳn này đang tràn ngập trong miệng của Sirius.
“Vô lý... Không thể nào!?”
Một cách bản năng, Sirius nhìn vào quyển thực đơn ghi đầy những cái tên lạ lẫm cùng với những miêu tả về chúng... và bị thuyết phục. Ý nghĩa của những từ ‘ân nhân của cửa hàng’ mà người ông đáng kính đã nói tới khi nãy.
“...Ông, ông.”
“Đúng rồi đấy. Cái danh hiệu thiên tài cách tân ẩm thực là một lời nói dối. Ông chỉ đến... ‘nơi đó’ và đơn giản là ăn thôi.”
Ông cười xoà và thừa nhận. Ông thấy mừng rằng cái ngày sự thật lộ ra cuối cùng cũng đến.
Thomas Alfade là một thương nhân. Nếu nói về động lực của công việc, kiếm lợi nhuận thông qua kinh doanh chính là niềm tin của một thương nhân. Và đó là sự khởi đầu cho chuỗi ngày hoàng kim của Công ty Alfade.
“Giờ thì, ăn nốt đi thôi.”
Nói đến đó, ông cầm chiếc lọ màu xanh lục lên cùng với chiếc lọ thuỷ tinh chứa thứ dung dịch màu đỏ được đặt trên bàn.
“Bên trong chiếc lọ màu xanh này là phô mai bào. Nếu cháu rắc chúng lên sốt thịt, chúng sẽ tạo nên vị ngậy. Và thứ nước đỏ này là một loại sốt gọi là tabasco. Nó chứa đựng vị cay của togaran và vị chua của giấm... và nó sẽ thắt chặt hơn nữa mùi vị của món mỳ sốt thịt băm này.”
Vừa giải thích cho đứa cháu mới được thưởng thức món ăn lần đâu, ông vừa cẩn thận cho chúng lên đĩa. Như vậy, bạn có thể tuỳ ý thay đổi hương vị của món ăn tuỳ thuộc vào khẩu vị của bản thân. Đó chính là thú vui của món mỳ sốt thịt.
“Lần đầu ăn thì nên cẩn thận. Cho vào quá nhiều và cháu sẽ phá hỏng hương vị của món ăn này đấy.”
Nhớ lại sai lầm trong quá khử, ông khéo léo nhắc nhở đứa cháu của mình và nhấc chúng lên.
Đầu tiên, ông ăn món mỳ được phủ lên một lớp vừa phải sốt tabasco. Khi đó, vị cay, nóng, thơm nồng cộng hưởng thêm vào vị chua vốn có từ marmette và vị đậm đà của thịt băm. Cho quá nhiều sốt tabasco và bạn sẽ rơi vào một tình huống xấu hổ với vị cay giàn giụa cùng nước mắt, nhưng chỉ một ít thôi sẽ nâng tầm vị ngon lên.
Tiếp đến, ông lấy chỗ phô mai bào và rắc nhẹ nhàng lên đĩa. Hương vị của phô mai cũng rất hợp với marmette khi được cho vào cùng với sốt thịt, nhưng nếu cho quá nhiều phô mai, cấu trúc của món ăn sẽ bị quá sệt và khô, và hương vị của phô mai sẽ át hết các vị khác. Sau khi cẩn thận điều chỉnh nắp vặn của ống rắc phô mai, ông đưa một dĩa mỳ sốt vào miệng.
(Umu. Đúng như mình nghĩ, mình nên để công ty bán cả thứ này... mà từ đã, mình quên mất mình nghỉ hưu rồi mà.)
Sốt thịt băm đỏ cùng với vị chua nguyên bản cùng huơng vị cay mới được cho thêm và cuối cùng là hương vị của phô mai đã sinh ra một vị ngon hoàn toàn mới khiến Thomas cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Hương vị đó đã khiến ông quên mất mình đã nghỉ hưu và nở ra một nụ cười đắng, và như một khách hàng, ông cảm thấy yêu thích món mỳ sốt thịt băm này.
“Xin chào! Ông chủ mở cửa hàng rồi à!?”
Từ đằng sau ông, một vị khách nôn nóng mở cửa và hỏi.
Một lúc sau, hai ông cháu đã hoàn thành phần ăn của mình, và sau khi thưởng thức thêm một chút cà phê, họ rời nhà hàng. Với một tiếng ‘cạch’, cánh cửa đóng lại... và biến mất. Thomas và Sirius quay trở lại với không khi ảm đạm của nhà kho.
“Ông...”
Sirius, vẫn còn đang ngơ ngẩn, thốt lên. Khi cánh cửa biến mất, cậu nghĩ rằng chyện vừa rồi chỉ là giấc mơ. Nhưng chỗ nguyên liệu nấu ăn được chất đầy ắp trong túi kia đã biến mất tiêu và được thay thế bằng một túi tiền trên tay cậu. Ngay trên đầu lưỡi của cậu, vẫn còn đó hương vị của món mỳ sốt thịt băm vừa rồi. Nó không phải là giấc mơ mà là sự thật. Nghĩ tới đó, Sirius bật cười trước câu nói của mình.
“Cháu chỉ có thể đến nhà hàng đó một lần mỗi bảy ngày... Lần tiếp theo là ngày thứ bảy tới.”
Thomas nói cho cháu mình điều này trong khi cảm thấy thích thú với những biểu cảm của cậu.
“Ông sẽ tới nhà hàng một lần mỗi bốn lần nhà hàng mở cửa. Vào những ngày còn lại, cháu có thể tự tới nếu thích.”
Ông đã quyết định nghỉ hưu và trở thành một ‘khách hàng’.
“Ông chắc chứ ạ?”
Sirius vô thức liếm chỗ sốt thịt còn vương lại trên môi và hỏi lại ông mình khi nghe thấy điều đó.
“Aah, ổn thôi. Dù bây giờ ta tới nhà hàng với tư cách là một thực khách chứ không phải một thương nhân, ông chủ đó chắc cũng không thấy có vấn đề gì đâu.”
Là một ông già tinh ý, Thomas gật gù. Bản năng của một thương nhân mách bảo ông rằng sẽ tốt hơn nếu để công việc này lại cho người cháu vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết so với việc để ông, một người gần đất xa trời, tiếp tục làm.
“Cháu cảm ơn ông nhiều ạ. Cháu hiểu rồi. Không biết lần tới cháu nên ăn món gì tiếp nhỉ...”
Ông ngắm nhìn đứa cháu trai của mình, người chắc chắn sẽ tới nhà hàng vào ngày thứ bảy tới, và nheo mắt. Ông không biết liệu cháu trai yêu quý của ông có thể hoàn thành được mục tiêu ngày xưa của ông hay không, mục tiêu thưởng thức hết những món mỳ còn lại của nhà hàng và tìm ra phương pháp để nấu được chúng.