Isekai Shokudou

chương 43. trứng scotch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Emilio, một nam tu sĩ thực tập trẻ tuổi phục vụ Xích thần, lo lắng đứng trước mặt một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế lớn làm từ đá.

“Rất chào mừng cậu đến đây. Ta thực sự mừng là cậu đã đến,” Lucia nói với một nụ cười duyên dáng.

Mặc dù bà ta lớn tuổi hơn cả mẹ của Emilio, làn da trên khuôn mặt của Lucia lại không có bất kỳ một nếp nhăn nào. Chính ra, ở cái tuổi đó, bà vẫn là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ với chiếc áo choàng lụa nhẹ nhàng ôm sát những đường cong của cơ thể. Bà là một nữ tu của Xích thần, nhưng không chỉ có thế. Chẳng có mấy ai là tín đồ của Xích thần mà không biết đến bà: Lucia là chính là tổng giám mục, người đứng đầu giáo phái hiện tại.

Lucia giống như một nữ hoàng đối với những giáo dân của đạo thờ Xích thần. Mặc dù đã quá ngũ tuần, bà vẫn giữ được cho mình một vẻ đẹp mê hồn – và nhờ vào sức mạnh của lòng tin, bà còn có thể hoá thành dạng rồng. Trong rất nhiều các cuộc chiến với những giáo đồ của những vị thần khác, Lucia vẫn luôn là một thế lực không thể ngăn cản trên chiến trường.

Không chỉ là một người cực kỳ tài giỏi, bà còn đến từ một gia tộc rất có truyền thống. Bà là hậu duệ của một dòng họ từng sản sinh ra vô số những tu sĩ nổi tiếng. Hơn một nghìn năm qua, khi những kẻ mọi rợ tai dài vô thần xâm lược phương Bắc với những món vũ khi pháp thuật trên tay, chính tổ tiên của Lucia đã biến hình thành rồng và lướt trên nền trời, thiêu cháy những toán quân xâm lược. Kể cả những tu sĩ của Đền thờ Thánh Y cũng chẳng thể phớt lờ sức mạnh của họ.

“Cả-cảm ơn Ngài rất nhiều ạ. Được t-tu dưỡng ở đây quả là m-một niềm vinh dự ạ,” Emilio trả lời vị tổng giám mục. Cậu hy vọng rằng mình đã diễn tả được hết lòng biết ơn to lớn của mình khi được trao cho cơ hội này.

Emilio thừa biết rằng, là một tín đồ của Xích thần, cậu vẫn còn vô cùng non nớt. Cậu không phải một tu sĩ cấp cao. Cậu chắc chắn cũng không đủ tài giỏi để có thể được người phụ nữ phi thường trước mặt kia trao cơ hội rèn luyện tại nơi này .

Mình biết mà. Mình...

Emilio cảm nhận được những suy nghĩ u tối tràn qua đầu. Cậu có thể là một tu sĩ không có năng lực, ấy vậy mà cậu lại sở hữu một thứ mà chẳng một ai khác có.

Vóc dáng của một thiếu nữ xinh đẹp.

Đây là một món quà mà Emilio chẳng mong muốn, đặc biệt khi tất cả những gì cậu mong muốn lại là trở nên nam tính hơn.

Emilio từng là đối tượng của rất nhiều lời tỏ tình – từ những gã đàn ông biết rõ cậu là con trai và cả những người không nhận ra điều đó. Cậu cũng luôn phải gánh chịu rất nhiều sự ghen tỵ đến từ những người phụ nữ hằng ao ước vẻ đẹp của cậu.

Cậu đã thử cắt tóc ngắn và mặc quần áo nam tính hơn, nhưng chẳng việc nào trong số đó tạo nên được sự khác biệt cả. Mọi người vẫn nhìn nhận cậu là một cô gái đẹp, và chỉ thế mà thôi.

Vậy nên, khi Lucia nhìn thấy dảng vẻ của cậu và bắt chuyện, Emilio đã đứng hình.

Nhưng vị tổng giám mục chỉ mỉm cười hiền hậu. “Đừng có lo,” bà nói. “Ta thấy được tiềm năng ở cậu...”

Mặc dù không rõ Lucia có thể cảm nhận được sự lo lắng trong thâm tâm của Emilio hay không, bà vẫn nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng vuốt ve chàng trai nhỏ nhắn, có phần nữ tính này. Không phải bằng đôi tay, mà là bằng chiếc đuôi dài, rất dài.

***

Đúng thế, con người không phải chủng tộc duy nhất tôn sùng thần thánh. Miễn có trí thông minh, văn hoá, và sự khát khao, chủng tộc nào cũng có thể bước vào con đường của đức tin.

Bản thân Lucia là một trong những sinh vật không phải người tôn thờ Xích thần. Bà là một lamia. Mạnh mẽ hơn con người rất nhiều, phần trên của cơ thể giống với một người phụ nữ nhân tộc, phần dưới lại là một cái đuôi rắn lớn. Lamia được cho là chủng tộc có họ hàng gần gũi nhất với các vị thần, những sinh vật mạnh mẽ nhất trên thế giới này. Họ có thể biến hình thành rồng và cực kỳ thông minh cũng như rất có năng khiếu pháp thuật.

Tất cả lamia sinh ra đều là phụ nữ.

Là một chủng tộc chỉ có giống cái, khi một lamia đến tuổi, họ sẽ tìm kiếm bạn tình từ những chủng tộc khác để sinh con đẻ cái. Một khi họ đã được thụ tinh, ví dụ từ một con người chẳng hạn, họ sẽ đẻ ra một quả trứng mà sau đó sẽ nở thành một cô bé lamia.

Do đó, nếu loài lamia tách bản thân ra khỏi con người, họ sẽ phải đối mặt với sự tuyệt chủng.

Chỉ cần nhìn đại lục phía Bắc là biết. Theo những nhà lữ hành, những lamia vô thần man rợ tại đó sống trong những ngôi làng nhỏ bé mà chỉ có mẹ và con gái. Tại đó, họ sẽ bắt cóc những con người để thụ tinh, đẻ con, và rồi trừ khử những bạn tình giờ đã không còn tác dụng. Chính vì vậy, lamia bị coi là những sinh vật nguy hiểm và bị dồn vào bờ vực tuyệt chủng.

Những lamia tại những nơi khác thì đã quá hiểu về tình hình này và luôn tìm kiếm những mối quan hệ thân thiện với những đối tác là con người của mình.

Thi thoảng, họ còn nhận những nhân tộc như Emilio vào làm “thực tập sinh” nữa. Nói thế chứ hơn một nghìn năm qua cũng chưa từng có một nữ thực tập sinh nào ở đây hết.

***

Lucia tiến đến bên cạnh Emilio, đưa đôi môi lại gần khuôn mặt của cậu, cứ như thể bà đang rót những lời đường mật vào đôi tai cậu vậy.

“Nào nào... Hôm nay là một ngày đặc biệt. Ta sẽ đích thân dẫn cậu đến Thánh địa.”

“Thá-Thánh địa ạ?” Emilio lắp bắp.

“Đúng, chính xác rồi đấy. Một nơi đặc biệt của chúng ta. Hy vọng nó cũng sẽ trở thành một nơi như thế với cậu. Ta luôn chào đón cậu từ tận đáy lòng, Emilio ạ. Ta muốn cậu thực sự hiểu rằng trong lời nói của ta không hề có một chút dối trá nào.”

Lucia vẫn mỉm cười khi và tiếp tục trò chuyện với một Emilio vẫn còn có phần bối rối. Và rồi bà bắt đầu di chuyển, cậu bước theo, cứ như thể bà đang kéo cậu theo vậy.

Nhìn kìa, đó là người mà Ngài Lucia nói tới đấy.

Chà, tuyệt vời ghê! Ngài Lucia quả là có mắt nhìn người đấy.

Ồi, chà, họ định đi đâu...? À đúng rồi! Hôm nay là Ngày Satur mà, đúng không?

Cặp đôi băng qua nơi ở của các lamia, nơi được thiết kế để chịu được rất nhiều lần sức nặng của một con người bình thường. Emilio có thể nghe thấy những giọng nói của những cô gái khác về mình; họ cứ như là những chú chim líu lo với nhau vậy.

A-ai ai cũng nhìn mình.

Cảm thấy quá nhiều đôi mắt dõi theo mình quả là chẳng dễ chịu chút nào. Tuy nhiên, Emilio vẫn tiếp tục đi theo Lucia. Cuối cùng, vị tổng giám mục cũng dừng lại; họ đã đến đích.

“Chúng ta đến nơi rồi. Đây là Thánh địa... Nơi trấn giữ một thứ cực kỳ đặc biệt.”

Lucia quay sang Emilio và để lộ ra thứ, thoạt nhìn, có vẻ giống với một cái hang lớn.

Cửa hang là một tảng đá ánh đỏ bị nứt, hé mở thứ bên trong tới thế giới bên ngoài. Nhưng chẳng có chút đồ trang trí hay dấu hiệu gì chứng tỏ rằng đây là một điện thờ giống như bao điện thờ khác cả. Nó chỉ là một cái hang tự nhiên thôi.

Emilio nhìn qua cửa vào. “Đây là... Không, tôi nhận ra rồi. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của lửa từ bên trong. Uy lực của nó...”

Emilio chắc chắn rằng những gì Lucia nói là sự thật: đây chính là Thánh địa. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh thần thánh của Xích thần.

Lucia nhìn sang Emilio, đôi mắt bà vui vẻ nheo lại “Đúng chứ? Để ta đưa cậu vào trong nhé.” Rồi vị tổng giám mục bắt đầu đưa cậu vào bên trong hang.

“Cảm ơn Ngài rất nhiều ạ,” Emilio nói. Cậu gật đầu và theo bước sau bà, không thể nào kìm được sự tò mò của mình.

***

Họ chỉ mới đi một đoạn ngắn vào trong hang trước khi tới một không gian mở.

Đi đến đây, dù cho người với lamia có khác biệt đến đâu, Emilio chợt hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Lucia.

Danh tính thực sự của thứ ở bên trong cái hang này.

Trước mặt họ là một miếng vảy đỏ khổng lồ cắm sâu vào nền đất.

“Tôi hiểu rồi. Thứ đặc biệt mà Ngài nói tới ban nãy...”

Xích thần hẳng đã làm rơi chiếc vảy này khi Ngài chiến đấu với Thần Hỗn mang.

Và cậu cũng nhận ra một thứ khác nữa. Có hàng tá các lamia ở xung quanh chiếc vảy kia.

“Đúng, đây chính là thứ đặc biệt mà ta nhắc tới... và đây là nơi bảo vệ các đứa con của ta,” Lucia nói nhỏ, đưa mắt nhìn vầo những lamia đang cuộn tròn tại đó.

Emilio có thể nhận ra rằng sớm thôi họ sẽ trở thành những người mẹ; các nữ lamia đang cuộn tròn quanh những quả trứng màu trắng, mỗi quả bằng cỡ của một đứa trẻ con người.

“Ba mùa nữa thì những cô bé này sẽ nở ra,” Lucia nói. “Cho đến lúc đó, tất cả những bà mẹ sẽ dành hầu hết thời gian trong ngày ở đây, tại nơi tràn ngập năng lượng thì vị thần của chúng ta.”

Lucia tiến đến một trong số những nữ lamia, cô gái này ngước nhìn lên khi bà tiến đến.

“A, bà, sao vậy ạ?” cô hỏi vị tổng giám mục trong khi vẫn cuộn tròn quanh quả trứng của mình.

“Không có gì đâu, Lumia. Hôm nay ta đưa một vị khách đến thôi.”

“Một vị khách sao? Ôi, chà. Xin chào mừng đến với vùng đất thiêng liêng của chúng em. Tên em là Lumia. Quả là một hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài Tu sĩ.”

Cô kính cẩn cúi đầu trước Emilio.

“À, Lumia này, ta khá chắc hôm nay là ngày của con...” Lucia bắt đầu nói.

“Vâng, thưa bà, không sao đâu ạ,” Lumia ngắt lời, hiểu được điều mà vị tổng giám mục đang yêu cầu cô là gì. Cô gái lamia trẻ tuổi mỉm cười.

“Nhưng đổi lại...”

“Ừ, đương nhiên rồi,” Lucia mỉm cười như đã hiểu rất rõ.

“Ờm? Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?”

Emilio cảm nhận được rằng mình là người duy nhất ở đây chẳng thể nắm bắt được cuộc trò chuyện này.

“Đừng sợ. Cậu sẽ hiểu ra sớm thôi,” Lucia giải thích. Bà vẫn giữ nguyên nụ cười khi dẫn cậu vào sâu hơn trong hang và rồi dừng lại một lần nữa.

Emilio nghiêng đầu bối rối. “Hớ? Sao lại có một cánh cửa ở đây ạ?”

Tại sao bỗng dưng lại có một cánh cửa gỗ sồi mọc ra ở trong hang đá thế này?

Khu vực này vốn được bảo tồn nguyên vẹn khỏi những thế lực từ bên ngoài, có lẽ vì vị thế của nó là một nơi thần thánh. Ấy vậy mà lại có một cánh cửa đẹp đẽ ở đây, thứ rõ ràng được làm bởi những người thợ thủ công cực kỳ tài giỏi.

Lucia cười khẽ trước sự ngơ ngác của chàng trai. “Hơn mười năm trước, chính đức thần của chúng ta đã ban cho chúng ta cánh cửa này. Nó kết nối vùng đất của chúng ta tới vùng đất của các thần thánh.”

Vị tổng giám mục nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay nắm cửa màu vàng.

Bà xoay nó và mở cánh cửa ra. Và rồi một tiếng chuông vang lên khắp không khí.

“Whoa! Cá-cái gì thế?!”

Ngay khi cánh cửa được mở ra, Emilio bật ra một tiếng thét vì sốc. Cậu bị choáng ngợp bởi sức mạnh của Xích thần, nhưng nó không chỉ có vậy. Thứ năng lượng trong không khí ở bên đó hiện giờ vượt xa cả những kẻ ở trong lớp vỏ tại Đền Thánh Y.

Emilio chưa bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của Xích thần mạnh mẽ như bây giờ.

“Chuẩn bị đi,” Lucia cảnh báo Emilio khi bà nhớ lại lần đầu tiên khi bà đi qua cánh cửa này mười năm về trước, khi thứ này lần đầu hiện ra giữa thinh không.

“Bên kia cánh cửa này chính là thánh địa đích thực, nơi tiếp đãi những vị khách bằng những món ăn của thánh thần.”

Lucia cảm thấy miệng mình chảy nước. Thông thường, chỉ những người chuẩn bị làm mẹ mới được hưởng đặc quyền ăn uống ở đây. Bà cũng chẳng có nhiều cơ hội để được thưởng thức những thứ đồ ngon lành tại nơi thánh địa này.

***

Thánh địa đông đúc hơn mong đợi rất nhiều.

“Quả là có rất nhiều kẻ lạ mặt ở đây,” Emilo đưa ra cảm nhận chân thành của mình khi quan sát xung quanh bằng đôi mắt hiếu kỳ.

Ở bên trong thánh địa có những con người với những trang phục kỳ lạ. Có những tiểu tiên nhỏ nhắn và cả những sinh vật bé hơn thế nữa, một người đàn ông với cái đầu sư tử, một người với đôi tai mèo. Thậm chí còn có những người với đôi tai rất dài nữa. Quả là một nơi hội tụ rất nhiều những cá nhân thực sự lạ lùng.

“Đúng. Cậu thấy đấy, đây là một thế giới khác. Giống như chúng ta, những người này đều đến từ thế giới của chúng ta qua những cánh cửa,” Lucia giải thích. Bà tiến đến một chỗ trống, bên cạnh một tu sĩ của Kim thần, người gần đây bắt đầu chăm ghé thăm thánh địa. Bà cuộn tròn đuôi của mình lại và ngồi xuống.

Rồi Lucia đưa ánh mắt nhìn một nữ phục vụ trong bộ đồng phục màu đen trước khi quay lại với Emilio.

“Đến đây.”

“Vâng, thưa Ngài...” Emilio tiến đến chỗ ngồi của mình. “Cho tôi xin phép, ngài Tu sĩ.”

“Mm.”

Vị tu sĩ ngồi đối diện thờ Kim thần đang nhâm nhi một thứ đồ ngọt được làm từ kumaala.

“Xin chào quý khách! Quý khách đã chọn được món chưa ạ?”

Cô gái thú tộc với cặp sừng dê xuất hiện trước mặt họ như thể đã chờ đợi nãy giờ.

“Rồi. Như mọi khi thôi, ta muốn gọi một phần trứng scotch. Ồ, và nấu chúng một nửa chín, một nửa lòng đào nhé. Về món ăn kèm thì ta sẽ gọi bánh mỳ, cảm ơn cô. Và chúng ta sẽ gọi cả phần đồ ăn mang đi nữa. Cô có thể lấy cho chúng ta hai mươi phần giống như ta vừa yêu cầu không? Emilio, cậu thấy như vậy ổn chứ?”

“Vâng, xin Ngài cứ quyết định ạ,” Emilio trả lời, khuôn mặt ửng đỏ khi Lucia lại một lần nữa nở một nụ cười đẹp mê hồn về phía cậu.

“Cảm ơn quý khách rất nhiều ạ! Đây là nước của hai vị ạ!”

Cô gái phục vụ nhẹ nhàng đặt hai cốc nước đầy lên bàn trước khi biến mất vào phía sau.

Lucia ngắm nhìn Emilio đang đảo mắt đi khắp căn phòng.

“Tất cả chuyện này lạ đến thế sao?” bà hỏi.

“Thì, đúng ạ...” Emilio đáp. “Đây thực sự là thánh địa của Xích thần ạ? Vì trông nó giống như một nơi ăn uống ấy ạ.”

Nội thất bên trong căn phòng cũng bí ẩn đối với cậu y hệt như những vị khách kia vậy. Mặc dù đây là thánh địa của Xích thần, có vẻ như chỉ có mỗi Emilio và Lucia là những người ở đây thờ phụng Ngài.

Ví dụ, ngay bên cạnh họ, rõ ràng là một tu sĩ của Kim thần, dựa vào trang phục của ông ta. Ở một cái bàn khác là bốn người phụ nữ trong những trang phục lạ lùng, toả ra những luồng năng lượng của ánh sáng. Có thể chắc chắn rằng họ chính là những tu sĩ của Bạch thần.

Cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Hắc thần nữa. Vậy, nơi này thực sự là thánh địa của Xích thần sao?

“Đúng, cậu nói đúng rồi đấy,” Lucia nói. “Đây thực sự là lãnh thổ của Xích thần. Còn về tại sao, thì... Bản thân Xích thần cũng thường xuyên ghé thăm nơi này.”

Lucia hồi tưởng lại cái ngày mười năm về trước. Nó là lần đầu tiên trong đời mà bà thực sự cảm thấy kinh ngạc không thể thốt nên lời. Bà nhớ lại về khoảnh khắc đó với một sự hoài niệm và thích thú vô cùng.

Cùng lúc đó, một quả bom sự thật giáng thẳng xuống đầu Emilio.

“Sao ạ?! Chính Xích thần ấy ạ?!”

Emilio cố để nuốt lại những từ ngữ mà có thể mang hàm ý rằng cậu không tin lời Lucia. Trước mặt cậu chính là tổng giám mục đáng kính của Xích thần. Một người với đức tin lớn như vậy, dù chỉ là một tu sĩ bình thường đi nữa, cũng sẽ chẳng bao giờ nói dối về những vấn đề liên quan đến đức thần của mình.

“Đúng thế. Và tất cả cũng chỉ vì thức ăn ở đây rất ngon thôi. May mắn thay, Ngài chỉ ghé thăm nhà hàng vào tối muộn, nên cho đến lúc đó, tại sao chúng ta không tận hưởng nhỉ?”

“Vâ-vâng, đương nhiên ạ!”

Emilio, vẫn còn kinh sợ bởi lời giải thích của Lucia, cúi gập cả đầu xuống. Được diện kiến Xích thần bằng xương bằng thịt là một niềm vinh hạnh không thể tưởng tượng được, nhưng nó cũng là một áp lực quá lớn để cậu có thể gồng gánh. Chẳng thứ nào trong câu chuyện này có vẻ gì là thực cả.

Đang trò chuyện, Lucia nhận ra một người đàn ông đứng tuổi. Đó là ông chủ của nhà hàng này, người đang mang đồ ăn ra cho họ.

“Tuyệt vời. Chúng ta ăn thôi chứ?”

“Cảm ơn vì đã chờ đợi nhé, hai vị.” Ông chủ nhẹ nhàng đặt những đĩa thức ăn xuống mặt bàn.

“Đây là trứng scotch của hai người!”

Bên trên một chiếc đĩa trắng là những lá rau xanh muốt cùng xốt đỏ kèm với một loại thịt nào đó. Ngoài ra còn có thêm một cái lọ nhỏ chứa nước xốt đỏ nữa.

Phần trứng scotch ở một bên đĩa được cắt làm đôi, để lộ những miếng thịt được thái hạt lựu nhỏ cùng với màu vàng và trắng ở bên trong. Phần trứng ở phía bên kia thì có vẫn tròn trịa và còn đang sôi xì xèo.

Bên cạnh những phần trứng là một bát súp đầy màu sắc và một món ăn màu nâu mà Emilio chẳng thể nhận ra được. Cậu chỉ biết rằng mùi thơm nó toả ra cực kỳ cuốn hút thôi.

“Tất cả những thứ này trông đều phi thường quá.”

Emilio như lạc lối trước bàn ăn đẹp đến chảy cả nước miếng này.

“Tôi sẽ mang những phần đồ ăn mang về cùng tequilla ra khi hai vị chuẩn bị về nhà. Xin mời thưởng thức!”

Rồi ông chủ biến mất, để lại Emilio và Lucia bị bao vây bởi những đĩa đồ ăn bốc hơi nghi ngút.

“Chúng ta ăn thôi chứ?” Lucia nhìn xuống bàn ăn. Và nụ cười của bà lại mở rộng thêm khi ngước lên và nhìn thấy một chàng trai đang vô cùng hào hứng.

“Vâ-vâng ạ.”

Và thế là bữa tiệc bắt đầu.

“Ah! Thứ này tuyệt quá...”

Thứ đầu tiên mà Emilio lấy có một bề mặt đã được nướng giòn, trong khi ở bên trong lại bông mềm và thơm ngọt. Cậu chưa bao giờ được thưởng thức một thứ như thế này bao giờ và chẳng thể nào kìm lại được sự ấn tượng.

“Thứ đó được gọi là ‘bánh mỳ,’” Lucia giải thích. “Món này có vẻ như được làm từ một loại cây có tên là lùa mỳ, người ta nghiền chúng ra thành bột, rồi nướng thành thứ này.”

“Wow, lúa mỳ ấy ạ? Không phải ngô ạ?” Emilio hướng sự chú ý của mình xuống miếng bành mỳ ở trên tay.

Người dân xứ của Emilio thường ăn đồ ăn làm từ bột ngô nhào với nước và đem hấp. Sự thật rằng cậu đang được nếm thử một thứ rất khác biệt đã là đủ để thuyết phục chàng trai này về bản chất kỳ lạ của cái thế giới khác này.

“Nào, nào.” Lucia cười. “Ta biết là bánh mỳ rất ngon, nhưng nhớ phải nếm thử món trứng scotch đấy nhé!”

“Được rồi ạ,” chàng trai trẻ nói. “Tôi xin phép...”

Nghe lời khuyên của Lucia, Emilio hướng sự chú ý của mình đến món trứng scotch. Một phần trứng đã được xẻ trước làm đôi, hơi nóng bốc lên từ những vệt màu vàng và trắng ở bên trong. Phần thịt chín bao bọc bên ngoài quả trứng có màu nâu giống như thứ bánh mỳ mà cậu vừa mới ăn.

Emilio cắn thử một miếng, phần bên trong của nó giống như những vòng cây của một chiếc cây bị chặt vậy.

Whoa.

Sau khi cắn xuyên qua phần bề mặt thơm nức, cậu có thể ngay lập tức nếm được phần thịt ở bên trong. Nó đã được nêm nếm một cách hoàn hảo, đem lại một bị ngon của mỡ béo ngậy và vị ngọt của rau củ.

Nhưng đó chưa phải là hết; Emilio có thể cảm nhận được cả hương vị của quả trứng luộc bên trong nữa. Chẳng được nêm nếm chút muối nào, nó hoà quyện với vị ngon của thịt để tạo thành một trải nghiệm hợp nhất.

Sau khi ngắm nhìn Emilio chậm rãi ăn hết một phần trứng scotch, Lucia lại cười và hỏi chàng trai về ấn tượng của cậu.

“Cậu thích nó chứ?”

“Vâng, nó tuyệt với lắm ạ! Phi thường thật!” Emilio mỉm cười.

“Ta biết cậu sẽ thích nó mà. Nhưng món trứng scotch không chỉ có thể đâu, cậu nhìn xem. Tiếp đến cậu hãy thử nó với thứ tương ớt... À, thứ xốt đỏ ở ngay kia xem.”

“Vâng ạ!”

Emilio một lần nữa làm theo lời của Lucia, rưới một chút xốt lên miếng trứng trước khi ăn. Ngay lập tức cậu phải lấy tay bụm chặt miệng mình.

Gì thế này?! Cay quá!

Đúng thế, thứ sốt đỏ này lại vừa chua vừa cay. Rõ ràng nó là sự hoà quyện của marmett và quả pepel cay xè rồi. Thứ này ăn không thì khó có thể nào gọi là ngon được.

Nhưng mà như thế này, nó...!

Emilio tiếp tục đưa dĩa xuống phần trứng scotch, chấm một chút xốt đỏ lên trên trước khi nếm thử.

Ngon quá!

Thứ xốt đỏ đã điểm thêm vị chua cay lên hương vị tương đối giản đơn của trứng và thịt. Nó đã nâng tầm món trứng scotch lên một tầng cao mới của vị ngon. Vô số lamia đã trở nên mê mệt trước thứ hương vị hoàn mỹ này, và Emilio cũng không thể nào thoát được khỏi thứ pháp thuật đó.

“Thật mừng khi cậu thích nó,” Lucia mỉm cười. Và bà cũng bắt đầu phần ăn của mình trước khi nó nguội mất trong lúc cảm thấy nhẹ nhõm vì biểu cảm của Emilio.

Và trong khoảng thời gian đó, chỉ còn tiếng leng keng khe khẽ từ những chiếc dĩa phát ra từ bàn của họ.

“Tiếp đến là món trứng scotch ‘lòng đào’ nhé,” Lucia nói với Emilio. Họ đã ăn xong phần trứng scotch chín mà đã được cắt ra làm đôi.

“Ý Ngài là những quả trứng không được cắt này sao?” Hứng thú trước lời nói của Lucia, Emilio nhìn xuống phần thức ăn màu nâu có hình dạng quả trứng trên đĩa mình. Từ hình dạng của nó, trông có vẻ như chúng cũng là trứng scotch.

“Sao những quả này lại không được cắt đôi ạ?”

“Cậu sẽ biết được ngay khi cắt nó ra thôi,” Lucia nhẹ nhàng trả lời. “Giờ thì hãy thử cắt nó bằng con dao kia đi.”

“Vâng.”

Emilio cầm con dao bạc sáng loáng lên, nhấn mũi dao vào một quả trứng scotch. Vô cùng nhẹ nhàng, một thứ màu vàng bên trong trào ra lòng đĩa.

“Huh? Wh-whoa! Thứ này...”

Bình tâm lại sau bất ngờ, Emilio nhận ra thứ mà mình đang nhìn vào.

“Đúng rồi. Lòng đỏ của những quả trứng này chưa được nấu đến mức cứng lại,” Lucia nói.

Hoá ra đó là lý do mà họ không cắt chúng trước.

“Nào, hãy ăn đi... Lamia chúng ta vẫn còn gặp khó khăn trong việc nhận định loại trứng scotch nào ngon nhất đấy,” Lucia thúc giục Emilio ăn với một nụ cười trên khuôn mặt.

Cắn một miếng vào phần trứng scotch lòng đào, Emilio ngay lập tức hiểu được lý do tại sao các lamia lại gặp khó khăn trong việc đưa ra quyết định đến thế. Mặc dù lòng đỏ của quả trứng vẫn chưa cứng lại, nó lại không hề sống. Vị béo ngậy đến từ lòng đỏ trứng hoá ra lại là thứ gia vị nêm nếm tuyệt vời nhất cho phần thịt.

“Rồi... tôi hiểu rồi. Thứ này quả thực khó so sánh đấy.”

Lòng đỏ trứng có thể được thưởng thức riêng hoặc dùng chung với phần thịt. Dù có chọn thế nào đi nữa, nó vẫn ngon một cách phi thường.

Và một lần nữa sự im lặng lại bao trùm lấy bàn ăn của họ khi cả hai người đều tập trung thưởng thức phần trứng scotch (lòng đào) của mình. Trước khi kết thúc bữa ăn, họ dùng bánh mỳ để thấm nốt toàn bộ chỗ lòng đỏ và sốt còn sót trên đĩa.

Emilio thở dài. “Phù, quả là phi thường thật.”

“Chả đúng thế sao? Ta mừng vì cậu cũng thích nó đấy,” Lucia nói với người bạn ăn của mình. Đó là một cậu trai nhỏ nhắn, nhưng ăn uống lại rất điều độ.

Một lát sau, ông chủ quay ra cùng một túi giấy nâu đầy ắp trứng scotch bên trong trên tay.

“Cảm ơn vì đã chờ đợi! Đây là trứng scotch mang về của hai người.”

Bên cạnh ông là một cô gái trẻ với một bộ đồng phục đen tuyền, cầm theo một cái bình trông có vẻ như là một loại rượu gì đó.

“Cảm ơn ông chủ nhiều nhé. Bữa ăn hôm nay vẫn tuyệt vời như mọi khi.”

Lucia thể hiện lòng biết ơn tới ông chủ và cầm theo chiếc túi đầy đồ ăn mang về cho những người không thể theo bà đến nhà hàng. Bằng những ngón tay dài của mình, bà đưa cho ông chủ một nắm đồng bạc.

Rồi bà quay lại nhìn cô gái trong bộ đồ toàn đen và cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nó làm cho các ngón tay của bà run lẩy bẩy. Tuy nhiên, bà vẫn cau đôi mày xinh đẹp của mình lại và nhận cái chai từ cô ta.

Ông chủ nhận lấy những đồng bạc từ bà và đút chúng và túi sau khi đếm nhanh số tiền.

“Cảm ơn hai vị rất nhiều nhé! Hy vọng lại được gặp lại hai người!”

“Tất nhiên. Ta sẽ quay lại. Đi nào, cậu Emilio.”

“Vâng ạ.”

Họ bước qua cảnh cửa với dạ dày và trái tim đã no nê.

“Chào mừng Ngài đã về, thưa Ngài Lucia!” Những lamia chờ đợi bên kia cánh cửa cùng số trứng đang ấp đồng thanh đón chào thủ lĩnh của mình. Họ nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên tay Lucia.

“Hee hee.”

Ánh mắt của Lucia và Emilio chạm nhau, và hai người nở một nụ cười với nhau.

***

Và thế là những ngày tu luyện yên bình của Emilio đã đi đến hồi kết. Chàng trai nhỏ nhắn chẳng hề biết rằng vào cái ngày định mệnh đó, Lucia đã cảm nhận được tài năng tiềm ẩn trong cậu. Cuối cùng bà đã giúp cậu làm chủ được năng lực của mình và có được khả năng biến hình thành rồng. Cậu sau đó sẽ cùng với cháu gái của Lucia hạ sinh mười cô “con gái” và trở thành một vị tu sĩ nổi tiếng bằng chính năng lực của mình.

Truyện Chữ Hay