Isekai Shokudou

chương 42. mont blanc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thomas, mạo hiểm giả của Vương quốc, không thể giấu nổi sự bất ngờ của bản thân trước hương vị tuyệt vời mà mình vừa thưởng thức.

Cái quái quỷ gì thế này?! Đồ ngọt mà ngon như thế này thì quả là phi pháp mà!

Thứ đồ ăn trước mặt ông đây sử dụng một lượng kha khá marone (có tên gọi là hạt dẻ ở thế giới bên kia). Nó chắc chắn khác biệt hoàn toàn với bất kỳ thứ đồ ngọt nào mà Thomas từng được ăn.

***

Ở trên cùng của món ăn là một hạt marone màu vàng óng ả đã được đun trong nước đường. Miếng marone này mềm bở, nhanh chóng vỡ ra nhiều miếng nhỏ ngay trong miệng ông.

Nhưng bên dưới đó là một thứ có màu trắng. Nó mềm mại và ngọt như sữa, tan ra trong miệng Thomas ngay giây phút ông đưa nó vào miệng. Bên dưới nó lại có thêm một lớp bánh mỳ ngọt màu vàng tươi, mềm xốp nữa.

Bất kỳ lớp nào trong món ăn này đều đủ tốt để có thể đem phục vụ cho các quý tộc. Nhưng món ăn này còn kết hợp cả ba thành phần tuyệt vời này lại thành một món ăn duy nhất.

Vị ngọt tinh tế phai dần trong miệng Thomas, và ông ngay lập tức cảm thấy bị thôi thúc phải ăn thêm một miếng nữa. Và khi ông lặp đi lặp lại quá trình đó, đĩa đồ ăn trước mặt ông cuối cùng đã hết sạch.

“Này! Cô bé quỷ nhân!” ông gọi. “Có thể lấy cho ta thêm một chiếc mont blanc như thế này nữa không?”

“Vâng, được ạ!”

Đây là lần thứ ba mà Thomas lên tiếng gọi món ăn này.

***

Và thế là, trong khi chờ đợi phần mont blanc thứ ba của mình, Thomas ngả người vào chiếc ghế thoải mái của mình và thả hồn theo những suy nghĩ.

Khi chấp nhận công việc này, mình đã đoán rằng có chuyện gì đó, cân nhắc đến việc họ đã đề nghị trả cho mình tận 3000 đồng bạc chỉ để tìm một món đồ ngọt. Nhưng mà thứ này...

Giờ khi đã tự mình trải nghiệm, Thomas hiểu ra tại sao ông lại được trả nhiều tiền đến thế.

Quả là phải cảm ơn bà hầu gái trưởng về thứ này.

Thomas thầm biết ơn hầu gái trưởng, người đã qua đời vào mùa đông năm ngoài. Nếu không phải vì bà đã giữ kín nơi này, ông sẽ chẳng bao giờ có thể đặt tay vào cái công việc 3000 đồng bạc như thế này. Hay cũng sẽ chẳng bao giờ được ăn mont blanc.

Ta muốn ông tìm một thứ cho ta.

Bị lôi kéo bởi lời hứa về 3000 đồng bạc kia, Thomas kẻ Kiếm tìm, một mạo hiểm giả có tiếng ở Vương quốc, đã chấp nhận công việc đó. Đây là câu chuyện đã xảy ra vào mười ngày trước.

***

Mất tầm ba ngày đi xe ngựa với cuốc bộ để đến được thị trấn này từ Vương đô. Ở phía đông nơi này là một khu vườn xum xuê những cây marone; nơi giúp cho thị trấn này kiếm được bội tiền mỗi mùa thu.

Thật ra, hầu hết những hạt marone được dùng đem rang hoặc luộc đều đến từ chính thị trấn này. Nó chính là thứ đã khiến cho thị trấn này nổi tiếng với tên gọi “Thành phố Marone” thay vì cái tên thực sự của nó. Họ vẫn cho rằng nơi này là một trong những thị trấn quan trọng nhất của toàn Vương quốc.

Lãnh chúa của lãnh thổ đã ở rể tại gia đình nhà vợ, khiến cho vợ ông trở thành người cai trị không chính thức của nơi này.

Và chính người phụ nữ này, Phu nhân Eleanor, là người đã giao Thomas công việc này.

“Vậ-vậy ý của bà là...”

“Đúng. Ta muốn ông tìm kiếm một món ăn ngọt được làm từ marone.”

Eleanor là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ở tầm độ tuổi hai mươi lăm với một đứa con. Cô mỉm cười và gật đầu để trả lời ông.

Nhưng Thomas nghi ngờ chính đôi tai của mình. Cô ta nghiêm túc sao? Tận 3000 đồng bạc cho một món ăn ngọt sao?

Người khởi đầu cho toàn bộ chuyện này chính là nữ hầu gái trưởng già cả, người đã phục vụ cho gia đình này kể từ thời ông nội của Phu nhân Eleanor.

Suốt bao năm ròng, cứ mỗi khi hạ tàn thu tới, bà hầu gái trưởng sẽ bằng một cách nào đấy làm ra được một món ngọt tuyệt hảo làm từ marone và chia sẻ nó cùng gia đình của chủ nhân mình. Nó phi thường đến mức có thể dễ dàng đánh bại tất cả những món ngọt khác mà Phu nhân Eleanor từng nếm thử. Cả gia đình đều trở nên bất lực trước món đồ ngọt kia không lâu sau đó. Họ vẫn luôn đón chờ khoảng thời gian này trong năm.

Thomas hỏi lại người phụ nữ trẻ trước mặt. “Vậy là khi người hầu gái trưởng này qua đời, gia đình bà đã không thể nào tìm lại được món ăn ngọt đó, phải không?”

“Chính xác. Cũng không phải là ta chưa tìm kiếm, nhưng...” Phu nhân Eleanor thở dài.

Từ những gì Thomas được kể, hầu gái trưởng khi mất cũng đã khá cao tuổi. Thứ mà họ nghĩ là một cơn cảm lạnh đơn giản (dù sao thì lúc đó cũng đang là mùa đông mà) lại là thứ đã cướp bà đi khỏi gia đình lãnh chúa. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng mười ngày.

Và chuyện là như thế. Cái chết thường đến rất bất ngờ, và con người ta chẳng có thể làm gì được với nó cả.

***

Vấn đề là người hầu gái trưởng đã đem cả bí mật của bà theo xuống mồ. Bà được sinh ra trong một gia đình quý tộc đã suy tàn, và vì bà đã dành gần như cả cuộc đời của mình để phục vụ cho lãnh chúa, bà chẳng có một thân quyến nào cả. Bà mất đi một mình, không con không cháu.

Kể cả người kế vị của bà, người mà chính bà đã rèn giũa bao nhiêu năm trời, cũng chẳng hề hay biết về nơi mà bà đã học được về món đồ ngọt kỳ bí kia cả.

Ban đầu, Eleanor cho rằng cô sẽ có thể được đặt tay vào thứ đồ ngọt kia vào lúc giao mùa. Sau cùng thì, nó được làm từ một lượng marone khổng lồ, thứ sản vật nổi tiếng nhất của thị trấn. Mặc dù nó có chất lượng cao tương đối so với hầu hết những món ăn mà cô từng được nếm qua, hoàn toàn có thể cho rằng nguồn gốc của nó chính là một người thợ làm bánh nào đó ở trong thị trấn.

Và khi mùa thu sang, Eleanor đích thân tiến vào thị trấn để hỏi những cư dân về món đồ ngọt này. Bà hầu gái trưởng đã mua thứ này ở đâu trong suốt bao năm qua? Đen đủi thay, cô sớm phát hiện ra rằng chẳng một người nào biết về nó cả.

***

“Tôi hiểu rồi.” Thomas gật đầu. “Điều đó lý giải cho việc tại sao bà lại đòi... ờm, yêu cầu tôi giúp đỡ.”

“Chính xác. Vì Jazelle đã mất, ta muốn ông tìm thứ ‘mont blanc’ bí ẩn này cho ta. Sự thịnh vượng của thị trấn này đặt vào vai ông đấy.”

Đúng thế, lý do mà Eleanor tìm kiếm thứ “mont blanc” này một cách tuyệt vọng không chỉ đơn giản là vì cô muốn được ăn nó một mình. Bởi họ chỉ mới mời mont blanc cho một vài vị khách mà nó đã trở thành một món đồ ngọt nổi tiếng mà chỉ có thể tìm thấy được tại Thành phố Marone mà thôi.

***

Eleanor không biết tại sao mọi người đã nghe được về thứ đó, nhưng đã có một số vị khách đến thị trấn này để tìm kiếm mont blanc. Có một vị thương nhân nổi tiếng của Vương đô và thậm chỉ còn có cả một nữ tu sĩ cao cấp của giáo hội Quang thần – những quý tộc cực kỳ hảo ngọt.

Họ là những kiểu người sẽ chẳng có lý do gì để ghé thăm một thị trấn nhỏ bé như thế này vào khoảng thời gian này trong năm, ấy vậy mà họ vẫn đến đây để kiếm tìm món đồ ngọt đó.

Và nó chỉ là một món đồ ngọt thôi đấy. Nhưng những vị khách như vậy đã lặn lội từ xa đến, chỉ để bị từ chối được nếm thứ thứ mà họ mong mỏi được thưởng thức, đã khiến cho Eleanor cảm thấy không thoải mái. Quan trọng hơn, giá trị mà những vị khách đó mang lại lại chẳng phải chuyện đùa, và việc làm phật ý họ sẽ rất phiền phức với cô, dưới tư cách là người cai trị không chính thức của mảnh đất này.

Vậy nên dù có phải bỏ ra thêm một lượng lớn tiền, sẽ rất đáng giá nếu cô có thể tìm được cách để có được món mont blanc thêm một lần nữa. Đó là lý do tại sao Eleanor đã phải sai một gia nhân lặn lội đến tận Vương đô để mời gọi Thomas và cũng là lý do cô đã chuẩn bị một khoản kếch xù tận 3000 đồng bạc.

“Tôi hiều rồi,” Thomas nói. “Tôi sẽ nhận công việc này.”

Sau khi nghe giải thích về nó, ông đồng ý nhận nhiệm vụ này. Mặc dù ông là một mạo hiểm giả, ông lại phù hợp với công việc điều tra kiểu này hơn là thực chiến. Dù sao thì ông cũng từng là một thợ săn kho báu mà.

Đôi mắt ông đã kém đi và đôi tay đã không còn có thể thực hiện được những mánh khoé của một thợ săn kho báu nữa, nên ông đành phải ngừng công việc đó. Nhưng ông vẫn còn giữ tát cả những kiến thức cần thiết trong việc lần theo những thứ đồ quý giá. Và đó là lý do Thomas đã tập trung vào công việc điều tra dưới tư cách một mạo hiểm giả; và đó chính là ông của bây giờ.

“Cứ để đó cho tôi! Tôi sẽ tìm được thứ mont blanc đó của bà bằng bất cứ giá nào!”

Và thế là Thomas đã bắt đầu công cuộc điều tra của mình vào khoảng tám ngày trước.

***

Vậy mà đến ngày thứ ba của cuộc tìm kiếm món mont blanc này, Thomas đã bế tắc.

“Không ai có một chút đầu mối nào sao?”

Đây là mùa mà marone nướng đang được bày bán khắp nơi, kể cả ở Vương đô. Thomas vừa ăn vừa thở dài.

Cuộc tìm kiếm mont blanc hoá ra lại vừa khó khăn với Thomas mà cũng vừa tốn kém cho Eleanor. Hợp lý thôi; cái cô phu nhân đó đã thông báo rằng việc tìm kiếm thông tin về nguồn gốc của nó cũng chẳng đi tới đâu mà. Thomas cho rằng ông nên thử lại, dưới một góc độ khác hoặc đại loại thế. Nhưng ông vẫn chưa chứng minh được gì, kể cả mọi người mà ông nói chuyện cùng đều cực kỳ hợp tác nhờ vào danh tiếng của cô phu nhân.

Cuối cùng thì, tất cả những gì ông có được là một đống các yêu cầu từ những người quyền lực nhất Thành phố Marone về việc thông báo về nguồn gốc của cái món mont blanc kia một khi ông đã tìm ra. Tuyệt.

Tệ rồi đây. Chẳng ai có manh mối gì. Mặc dù mình cũng có thể cho rằng bà hầu gái trưởng đã có cách để kiếm được món mont blanc theo một cách mà không ai biết.

Thomas cuối cùng cũng nhận ra rằng bà hầu gái trưởng cũng đã gặp tương đối khó khăn để có thể lấy được thứ đồ ngọt này hàng năm mà không để cho bất ký ai nhìn thấy.

***

Phải nói luôn từ đầu là thứ đồ ngọt này không phải đồ nhà làm. Mặc dù bà hầu gái trưởng có vẻ như có khả năng làm được những món ăn đơn giản, bà chẳng thể nào có đủ công cụ để làm được một thứ ở trình độ chuyên nghiệp như vậy. Thêm vào đó, nếu đây chỉ đơn giản là một công thức tự chế thông thường, nó sẽ chẳng thể nào là một bí ẩn được!

Hơn thế nữa, nữ hầu gái trưởng còn phục vụ gia đình nhà phu nhân rất nhiều năm rồi; có rất ít người trong cái Thành phố Marone này không nhận ra được bà.

Mặc dù trẻ con thì có thể không biết mặt bà, những người trưởng thành lớn lên ở thị trấn hẳn đều đã thấy bà rất nhiều lần ở bên cạnh những người phu nhân của các đời lãnh chúa rồi.

Nếu bà ra có đi khỏi thị trấn rồi quay trở lại, kiểu gì cũng sẽ có người nhìn thấy bà.

Việc đó sẽ còn rõ ràng hơn nếu bà mang theo một hộp mont blanc bên mình nữa...

Đó là một cái hộp giấy màu xanh dương với hình vẽ một chú chó quái vật có cả cánh ở trên. Một thứ hiếm thấy dù nhìn theo góc độ nào đi nữa.

Chuyện này đã đưa Thomas đến với kết luận của mình.

Có thể nào... người hầu gái trưởng đã kiếm được món mont blanc tại một nơi nào đó bên trong dinh thự?

Mặc dù giả định này nghe có phần kỳ lạ, tất cả những chứng cứ lại đều hướng về nó. Cân nhắc đến việc bà hầu gái quen thuộc đến mức nào với nơi này, sẽ chẳng có gì đáng lạ nếu bà có biết một vài bí mật mà người khác không biết cả.

Thomas cũng kết luận rằng thứ mont blanc kia là thứ mà bà hầu gái trưởng chỉ có thể lấy được một lần mỗi bảy ngày. Bà chưa bao giờ phục vụ thứ đồ ngọt này cho chủ nhân bên ngoài khung thời gian đó. Không trước cũng chẳng sau.

Theo phu nhân Eleanor, bất kỳ thời gian nào khác mà cô ta hay những thành viên khác của dinh thự yêu cầu món ăn này, bà ta đều từ chối cả.

Và thế là Thomas quyết định hỏi những hầu gái trong dinh thự nếu họ từng thấy bà hầu gái trưởng làm việc gì kỳ lạ. Có lẽ thứ đó sẽ dẫn ông đến “những dấu mốc trên bản đồ” kia.

Có một phòng kho trong căn nhà được dùng để cất trữ đồ chơi cũ của phu nhân Eleanor và những bộ váy mà cô mặc khi còn là một đứa trẻ. Nó vẫn được lau dọn tương đối thường xuyên, nhưng ngoài chuyện đó ra thì chẳng có ai thực sự sử dụng nó cả. Tuy nhiên, bà hầu gái trưởng có vẻ như lại ghé thăm cái tủ này khá đều đặn.

“Giờ khi tôi đã làm ở đây được bao nhiêu năm rồi, có đôi lúc tôi muốn được chìm đắm trong những ký ức về Thiếu Phu nhân,” những người hầu gái khác kể lại lời của bà hầu gái trưởng. Nhưng có quá nhiều lỗ hổng trong câu truyện đó.

Thứ mont blanc kia chắc chắn phải nằm ở đó.

Nhận định nó là một phần của cuộc điều tra, Thomas đã xin được ghé thăm căn phòng đáng nghi ngờ đó ba lần mỗi ngày.

Và vào ngày thứ năm thì ông phát hiện ra một cánh cửa pháp thuật có hình vẽ một con mèo.

***

“Chờ chút đã. Cái quái quỷ gì thế này?”

Trước mặt ông là một cánh cửa pháp thuật, thứ mà ông chắc chắn không hề nằm ở đó vào ngày hôm qua. Cứ như thể là nó đột ngột hiện ra trong phòng kho này vậy.

Nhưng Thomas không mất quá nhiều thời gian để lấy lại quyết tâm cho mình. “Thường thức nói với mình rằng thứ mình cần nằm ở ngay bên kia...”

Ông đặt tay lên tay nắm cửa và mở cánh cửa.

***

Cánh cửa mở ra với một tiếng chuông.

“Ồ? Xin chào quý khách. Quý khách đến sớm vậy.”

Thomas bước qua cánh cửa để tiến vào một căn phòng ký bí mà ông chưa từng thấy bao giờ.

Có một nữ quỷ nhân trong một bộ quần áo khá hở hang với đôi chân lộ hết ra ngoài. Cô ta đang lau dọn căn phòng cùng với một người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông này, có vẻ là chủ nhân của nơi đây, vui vẻ chào đón Thomas khi ông tiến vào.

“À, ừ, chỉ là, ờ... Ông có cái món được gọi là ‘mont blanc’ không?” Thomas hỏi. “Và... ông có tình cờ quen bà Jazelle không?”

Câu hỏi của vị khách lần đầu mới tới gợi nhớ cho ông chủ về một trong những vị khách quen cực kỳ yêu thích bánh ngọt. Nhưng ông đã nửa năm rồi chưa được gặp lại người phụ nữ lớn tuổi này.

“Chà, không hẳn, nhưng mà...”

Thomas đã chắc chắn được về chuyện đó. Nơi này chính là nguồn gốc của thứ bánh mont blanc bí ẩn. Khoé miệng ông khẽ cong lên. Ông rất hài lòng vi mình đã thực hiện thành công phi vụ này.

***

Và thế là Thomas đã gọi cho bản thân một đĩa mont blanc, xác nhận được rằng nó không chỉ ngon đúng như những gì đồn đại, mà cái nơi sản sinh ra loại bánh này còn có tên gọi là “Nhà ăn của Thế giới Khác” nữa.

Sau khi ăn một lèo hết hẳn bốn phần bánh, ông gọi thêm một hộp “đem về”. Rồi ông dành chút thời gian để ngẫm nghĩ.

Xem nào... Mình đã hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng thế này thì có vẻ là phí quá.

Tình hình này, Thomas sẽ chẳng bao giờ được ăn lại món đồ ăn ngon tuyệt hảo này bao giờ nữa. Một khi ông đưa mont blanc cùng thông tin về nhà hàng ra, ông có lẽ sẽ nhận được tiền công và bị đưa ra ngoài. Chẳng có lý nào Eleanor lại cho phép ông sử dụng cánh cửa cả, kể cả ông có hỏi đi nữa.

Thomas thầm hạ quyết âm. Mình sẽ tìm cách.

Trong lúc ông đang ngồi thưởng thức những phần bánh mont blanc của mình, ông nhận ra nơi này có đủ các thể loại khách vào ra. Quái vật, quý tộc, thường dân, và kể cả những quỷ nhân cũng ngồi đây, thưởng thức những món ăn khoái khẩu đến từ thế giới khác.

Nếu thế, rõ ràng là sẽ có rất nhiều các “cánh cửa” khác cho những khách hàng ở đây.

Có lẽ đã đến lúc để mình tìm hiểu đôi chút rồi.

Nếu Thomas may mắn, có khi còn có một cánh cửa ở ngay gần Vương đô ấy chứ.

“Cảm ơn vì đã chờ đợi ạ.” Cô gái quỷ nhân quay lại, đưa cho ông một hộp mont blanc mang đi. “Đây là sáu phần bánh mont blanc của quý khách ạ!”

“A, cảm ơn nhé.”

Thomas đưa cho cô ta ba đồng bạc, tổng số tiền của mười phần mont blanc mà ông đã gọi. Thế nhưng ông lại chưa biết rằng, thật ra, chỉ riêng hộp bánh mà ông cầm kia thôi đã có trị giá 3000 đồng bạc rồi.

Truyện Chữ Hay