Ông chủ và cũng là thợ làm bánh của “Cún Bay”, cửa hàng bánh ngọt ở tầng phía trên nhà hàng Nekoya, đi xuống tầng hầm với đơn hàng vào buổi sáng hôm đó, khi nhà hàng vẫn còn đang chuẩn bị trước giờ mở cửa.
“Yo. Vẫn chăm chỉ như mọi khi, nhỉ?”
“Yo-ho.”
“A! Chào buổi sáng, ông chủ!”
Ông chủ của Nekoya và Aletta chào người đàn ông đang bước tới cùng chiếc xe đẩy đầy ắp bánh ngọt.
“Chào buổi sáng, tiểu thư. Ta mang bánh ngọt đến đây! Ta có phần bánh như mọi khi vààà một món quà đặc biệt nữa.”
Người thợ làm bánh của tiệm Cún Bay bắt đầu dỡ những phần bánh bông lan và pudding như mọi khi ra, rồi lấy ra “loại bánh đặc biệt của ngày hôm nay”.
“Ôi chao, trông chúng tuyệt quá!”
Aletta chẳng thể nào kìm được mà phải thốt lên đầy thán phục. Bề mặt chiếc bánh có một màu tím ửng đỏ, nhưng bên trong lại có màu vàng óng. Trông chúng ngon cực kỳ. Chỉ cần nhìn qua thôi là cô đã biết chúng đầy ắp những thứ kỳ diệu ngọt ngào rồi.
“Chứ còn sao nữa! Ta thực sự đã sử dụng những thứ được thu hoạch đầu tiên trong mùa đấy, cháu biết không?”
Người thợ làm bánh không nhịn được mà bật cười. Hàng năm, từ sau “Ngày Ăn Rau” vào cuối mùa hè cho tới hết năm, món bánh này vẫn luôn là mặt hàng thương hiệu trong thực đơn mùa thu của tiệm Cún Bay. Những vị khách quen đã yêu cầu ông cho thêm nó vào thực đơn thông thường bao nhiêu năm nay, nhưng ông vẫn giới hạn nó chỉ trong quãng thời gian này thôi. Đó cũng là một phần lý do tại sao món bánh lại nổi tiếng đến thế.
“Cháu biết không, giờ đang là mùa mở bán bánh tart khoai lang đấy.”
Người thợ làm bánh lấy một chiếc bánh tart từ chiếc xe đẩy và đưa nó cho Aletta.
“Ông ta mời. Ăn thử đi cháu.”
“Ớ?! Thật ạ?!” Aletta ngay lập tức quay sang ông chủ của mình.
“...Chỉ cái này thôi đấy.”
“V-vâng ạ. Ch-cháu xin phép...” Aletta nuốt nước bọt và cắn một miếng vào chiếc bánh tart.
Ah. Thứ này...
Chiếc bánh nướng giòn rụm vỡ ra và tan chảy, lan toả vị ngọt đi khắp miệng cô. Vị ngọt từ hoa quả của nó mạnh hơn bất kỳ thứ gì đã từng được bán tại Nekoya nhưng lại khác hoàn toàn với vị của các loại kem ở đây. Nó rất bí ẩn.
Chiếc bánh ngọt chầm chậm trôi xuống bụng cô. Cấu trúc của chiếc bánh tan biến trong miệng Aletta, thôi thúc cô cắn thêm miếng nữa. Chỉ mất năm miếng cắn nhỏ trước khi chiếc bánh tart hoàn toàn biến mất.
“Thế nào?” ông chủ tiệm bánh hỏi, đôi mắt ông nheo lại và nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ.
“Ngon ạ!” Aletta trả lời ngay lập tức cùng một cái gật đầu.
“Chà, thật mừng khi được nghe điều đó!”
Người thợ làm bánh, cảm thấy nhẹ nhõm bởi lời nhận xét của Aletta, quay sang ông chủ. “Vậy là từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu bán cả món này nữa nhé. Ông sẽ giúp ông bạn của ông chứ? Nếu tôi nhớ không nhầm, nhà hàng cũng có một vài người hâm mộ bánh tart khoai lang ở phía bên kia, đúng không?”
Không lâu về trước, ông chủ đã kể với ông bạn của mình về một vị khách quen hàng năm chỉ xuất hiện khi những chiếc bánh tart khoai lang lên kệ mà thôi.
“Aye. Thực ra, tôi có cảm giác là hôm nay người đó sẽ đến đấy.”
Nhà hàng Nekoya có một vị khách quen mà chỉ ghé thăm trong những tháng mùa thu, và đôi mắt của vị khách đó chỉ dán chặt vào mỗi món bánh tart khoai lang mà thôi. Cũng đến lúc người đó xuất hiện rồi. Hoặc ít nhất, đó là những gì mà bản năng nhạy bén của ông chủ nói.
***
Đó là Ngày của Satur, và lớp tuyết còn sót lại ở thị trấn tại chân núi cuối cùng cũng đã tan, báo hiệu mùa xuân đã tới.
“Mm, hôm nay có vẻ hợp đấy.” Antonio, giáo sĩ của Kim Thần, Chúa tể của bầu trời, tự gật đầu. “Ta đi luyện tập một chút. Ta sẽ quay lại vào tối nay.”
Antonia thông báo ngắn gọn với vợ con về dự định của bản thân và rời đến khu vực tập luyện của mình.
“Hừm.”
Đó là một địa điểm được sử dụng cho cái mục đích kia từ khá lâu rồi. Antonio nhìn lên vách đá dựng đứng trước mặt, nơi chẳng một con người bình thường nào có thể leo nổi. Nó cao đến nỗi đỉnh của nó được bao phủ trong tuyết và gần như chẳng thể nhìn thấy được. May mắn thay, đây lại chẳng phải vấn đề với Antonio. Anh là một trong những giáo sĩ tài năng nhất trong số những tông đồ của Kim Thần.
“Đến lúc đi rồi,” Antonio thì thầm và bắt đầu chuẩn bị một cách nhanh chóng. Anh cởi bỏ chiếc áo giản đơn bên ngoài và quấn nó quanh hông, để lộ một cơ thể cường tráng và làn da nâu sẫm. Chàng giáo sĩ im lặng nhắm mắt và chắp hai tay lại cầu nguyện với vị chúa tể của ánh sáng và bầu trời, Kim Thần. Vị thần này là một trong Lục Thần Cổ Đại, những sinh vật huyền thoại mang dáng hình của sinh vậy hùng mạnh nhất thế giới này, rồng. Để có thể được ban cho chút ít sức mạnh từ Thần, Antonio tập trung toàn bộ năng lượng vào lời cầu nguyện của mình.
“Nrnn!”
Pháp thuật được kích hoạt ngay giây phút anh hét lên. Qua lời cầu nguyện của mình, anh đã có thể mọc ra hai đôi cánh vàng ròng từ sau lưng, chả khác gì đôi cánh của Kim Thần.
“Hừm.”
Chàng giáo sỹ dành vài phút để tập cử động đôi cánh, gần như là để giúp cho bản thân quen với phần cơ thể mới mọc ra của mình. Khi đã cảm thấy ổn thoả, Antonio ngước nhìn lên trời và bay lên. Mặt đất dưới chân anh ngày càng nhỏ lại và nhỏ lại, vách đá trước mặt anh càng ngày càng gần.
Ngay gần đỉnh vách là mục tiêu của anh. Đó là một khu vực nhỏ chỉ ngay rìa vách đá với một chỗ đứng vô cùng hẹp. Tại đó anh nhìn tháy một cánh cửa đen kỳ bí bị gắn chặt vào vách đá.
“Mong là ông ta đã bán chúng rồi.” Antonio mặc lại chiếc áo lên người và mở cửa.
***
Tiếng chuông vang vọng trong không khí.
***
“Ông chủ, tôi tới rồi đấy. Hửm?”
“A, xin chào quý khách!”
Khí tức áp đảo của Xích Thần ngay lập tức dội vào Antonia ngay giây phút anh đặt chân qua cánh cửa. Anh quay người và nghiêng đầu tò mò trước một nữ bồi bàn trẻ, người chưa xuất hiện ở đây vào lần cuối cùng anh ghé thăm nhà hàng mùa thu trước.
“Hừm. Cô gái, cô là ai?”
“Ồ! Tên tôi là Aletta, và tôi là một phục vụ bán thời gian ở đây ạ! Rất vui lòng khi được gặp quý khách!”
Từ cặp sừng dê trên đầu cô, Antonio cho rằng cô có thể là một tín đồ của vị thần hỗn mang xưa kia, cũng chính là người đứng trên cả Lục Thần Cổ đại. Hầu hết mọi người dân vùng phía Bắc đều phải rụt rè trước dung mạo của Antonio, nhưng lại chẳng có một chút sợ sệt nào hiện diện trong đôi mắt của cô gái trẻ này khi cô ta giới thiệu bản thân cả. Người giáo sỹ kết luận rằng cô có lẽ đã được thuê vào mùa đông, chuyện này lý giải tại sao cô lại thành thạo với việc tiếp đủ mọi loại khách như vậy. Sau cùng thì, nơi này thậm chí còn vui lòng đón tiếp cả những quái vật cơ mà.
“Tên ta là Antonio, và sự vinh dự đó phải thuộc về ta mới đúng. Nhận tiện, món bánh tart khoai lang đã được mở bán chưa?” Anh chẳng bỏ phí chút thời gian nào.
“Rồi ạ! Thực ra là nhà hàng chỉ vừa bắt đầu bán vào ngày hôm nay thôi ạ! Quý khách có muốn gọi chúng không ạ?” Aletta trả lời câu hỏi của anh với một nụ cười toả nắng, và Antonio ngay lập tức gật đầu.
“Tất nhiên. Ta có thể lấy... năm chiếc và một chút sữa không?”
“Tôi hiểu rồi ạ! Đồ ăn sẽ ra ngay ạ!”
Sau khi quan sát Aletta quay lại phòng bếp, Antonio ngồi xuống một bàn trống.
Cư dân của phương Bắc không tin vào các Long Thần, ấy thế mà cô ta lại lại đang làm việc ở trong lãnh thổ thần thánh của Xích Thần. Hay thật.
Cũng khoảng nửa năm kể từ lần cuối Antonio ghé qua nhà hàng, nên anh ngắm nghía xung quanh để xem xem còn thứ gì nữa cũng thay đổi hay không. Anh có cảm nhận được năng lượng của các vị thần đang chảy khắp căn phòng. Đây quả là một nơi kỳ lạ.
Như mọi khi, nhà hàng Nekoya luôn ngập tràn năng lượng của Xích Thần, một trong các Lục Thần Cổ đại và cũng là chúa tể của ngọn lửa. Khi Antonio còn là thiếu niên, anh từng chu du khắp lục địa, một phần vì anh được ban cho đôi cánh. Trong hành trình đó, anh đã học hỏi được rất nhiều và đã thăm khắp nơi, một trong số đó là một ngôi chùa được xây tại tổ cũ từ năm trăm năm trước của Xích Thần. Anh nhận ra khí tức còn sót lại của vị thần này vẫn còn rất mạnh mặc dù sau một thời gian dài như vậy.
Khá chắc chắn là Xích Thần cũng thường đích thân lui tới nơi này.
Sẽ là một lời giải thích hợp lý nếu Xích Thần thực sự thường ghé thăm vùng đất này. Ừ thì, đồ ăn của Nekoya đúng là xứng đáng để phục vụ cho cả các vị thần mà.
Có lẽ đó cũng là lời giải thích cho những cư dân phương Bắc kia.
Antonio hướng sự chú ý sang những vị khách đang ngồi trong nhà hàng. Đúng, có cả những con thú thờ phụng Lục Thần, thậm chí có cả lamia, một tín đồ của Xích Thần. Nhưng hầu hết, các khách hàng ở đây đều có những nền văn hoá hoàn toàn khác với Antonio. Họ là những người phương Bắc, những kẻ sống tại vùng đất vô thần.
Anh lần đầu biết đến bọn họ vào khoảng ba năm về trước. Mọi chuyện bắt đầu từ một chàng thiếu niên tự nhận mình là một thợ săn kho báu. Quả là một công việc kỳ quái. Có vẻ như anh ta đã bị gửi đến lục địa của Antonio thông qua sức mạnh của một tàn tích cổ còn sót lại của những kẻ xâm lược tai dài ngày xưa. Theo chàng trai đó, người đang tìm đường về nhà, có một lục địa ở phía bên kia “Đại dương của Lam Thần” về hướng Bắc. Cậu ta đã quả quyết rằng có rất nhiều người sinh sống ở đó, và anh cũng cho rằng vùng đất mà Antonio mà người dân của anh sinh sống nên được gọi là “Nam Lục địa”.
Cư dân ở thị trấn của Antonio cảm thấy tò mò trước câu chuyện của chàng trai này, nhưng chàng giáo sỹ đây thì không. Dù gì thì chuyện đó đã góp phần lấp kín những lỗ hổng còn lại. Là người đã ghé thăm cái nhà hàng bé nhỏ kỳ lạ này từ lâu, anh giờ đã biết chắc chắn rằng những con người mà anh thấy ở đây là cư dân phương Bắc.
Antonio hiếm khi thấy người dân Nam Lục địa tại nhà hàng Nekoya. Nhưng có vẻ hầu hết các cánh cửa tại lục địa này chỉ đơn giản là chưa được khám phá thì đúng hơn. Kể cả vậy, vẫn có một lượng người phương Nam nhỏ đang ngày càng tăng lên xuất hiện tại nhà hàng Nekoya này.
“Ừm, cảm ơn vì đã chờ đợi ạ! Đây là phần bánh tart khoai lang và sữa của quý khách!”
Ngay khi Antonio đang lạc trong những suy nghĩ của mình, cô gái lúc nãy đã quay lại với đồ ăn trên tay.
“Ồ! Nó đây rồi!”
Vị giáo sỹ ngay lập tức dừng suy nghĩ và những biểm cảm của anh bừng sáng lên. Nằm trên đĩa thức ăn là một chiếc bánh kumaala vàng óng trông rất ngon miệng, thứ khoai lang tuyệt phẩm mà anh chưa có cơ hội để thưởng thức cũng gần nửa năm nay rồi. Sáu năm trước, nó chính là món tráng miệng đã hớp hồn Antonio.
“Xin mời quý khách tự nhiên thưởng thức ạ!”
Antonio nhìn cô gái lễ phép trò chuyện với mình và rời đi rồi ngay lập tức bắt đầu cuộc tấn công của mình vào đĩa bánh khoai lang. Anh nhấc đĩa lên, thứ nhỏ nhắn chỉ vừa bằng lòng bàn tay anh, và cắn vào chiếc bánh.
Hương vị ngọt ngào, mọng nước của kumaala được nướng chín và nghiền mịn tràn ngập trong miệng anh và tan chảy vào trong bụng.
Ah! Mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi.
Chỉ đến khi Antonio được ăn một chiếc bánh tart khoai lang thì anh mới cảm thấy mùa xuân thực sự đã về. Kumaala rất dễ trồng và bảo quản, nên người ta vẫn thường thấy chúng xuất hiện trên bàn ăn suốt năm. Tuy nhiên, Antonio lại chưa bao giờ là một người hâm mộ thứ này. Luộc hoặc nướng kumaala qua lửa sẽ hút mất độ ẩm trong nó và khiến cho người ăn bị khô họng.
Đó là thứ khiến cho món khoai lang ở đây thực sự khác biệt. Chúng ngọt, ẩm, và tan chảy ngay trong miệng Antonio. Theo những gì anh có thể cảm nhận, ông chủ có lẽ đã sử dụng sữa và bơ để bù đắp cho lượng nước đã bị mất của khoai.
Cách mà những củ khoai lang này được nghiền và nặn lại đã giúp chúng bộc lộ được vị ngọt thực sự của mình.
Nếu mình có thể ăn khoai lang như thế này ở bên kia, mình sẽ chẳng có vấn đề gì với kumaala hết.
Nhưng việc than trách về thứ anh không có chẳng có nghĩa lý gì hết. Thay vào đó, Antonio quyết định thưởng thức món ăn hiện hữu với anh tại vùng đất thần thánh này và tiếp tục ngấu nghiến hết miếng khoai lang này đến miếng khoai lang khác, thi thoảng lại dừng lại để nhấp một ngụm sữa lạnh. Cũng chỉ mất hai miếng trước khi cả cái bánh tart khoai lang biến mất vào thinh không. Không lâu sau đó, toàn bộ đĩa đồ ăn của anh đã trống trơn.
“Cô gái, ta muốn gọi một suất nữa.”
“Vââââng ạ! Xin quý khách chờ một chút!”
Và thế là, bữa tiệc lại tiếp tục.
Đây quả là thứ đồ ăn hoàn hảo cho mùa xuân mà.
Antonio cảm thấy mùa xuân ghé qua khi đang chất đầy dạ dày mình với bánh tart khoai lang. Đây là truyền thống hàng năm của anh.
Antonio trả tiền ăn và nhấm nháp một cốc “cà phê”, một thứ đồ uống giống như trà có màu đen và vị đắng. Thứ đồ uống này rất hiệu quả trong việc rửa trôi dư vị của kumaala.
Sau khi xong việc, vị giáo sỹ quay lại vách đá nơi anh đến.
“Hiyah!”
Antonio cởi bỏ chiếc áo ra, và với một tiếng hét, anh mọc ra đôi cánh và bay lên trời.
“Còn bảy ngày nữa.”
Người đàn ông chao lượn trên trời trong khi quan sát cái nơi mà cánh cửa xuất hiện. Đó là một quãng thời gian chờ đợi không quá lâu, thế mà nó vẫn có cảm giác như mãi mãi vậy. Antonio bay đi, thầm hứa rằng mình sẽ quay trở lại.
Đây là điều mà Antonio mong chờ mỗi năm. Với anh, mùa xuân chỉ vừa mới bắt đầu.