Cái cây khổng lồ nơi Touichirou từng vui chơi hồi nhỏ đứng sừng sững, chẳng có chút thay đổi nào về ngoại hình so với tám năm trước.
“Oooh! Vậy ra hôm nay là Ngày Satur!”
Touichirou đã ghé thăm cái cây này mỗi ngày trong suốt mấy ngày qua. Tuy nhiên, riêng hôm nay, anh nhận ra cánh cửa đen quen thuộc nằm trên ngọn của cái cấu trúc thiên nhiên hùng vĩ này. Anh reo lên trong sự mừng rỡ. Lần cuối cùng anh và Aya cùng sử dụng cánh cửa này đã là khoảng tám năm về trước rồi...
Anh từ lâu đã quên mất Ngày Satur là ngày nào, nên anh đã phải đến đây mỗi ngày. Ngày hôm nay đã chứng tỏ nỗ lực của anh không hề vô ích; anh cuối cùng cũng được đoàn tụ với cánh cửa.
“Giờ thì ta đi chứ? Đi thôi, Aya...”
Anh đưa tay ra định nắm lấy bàn tay Aya như mọi khi để rồi chợt nhớ ra là anh chỉ có một mình.
“...Ừ nhỉ, đúng rồi. Mình chỉ có một mình mà,” anh buồn bã lẩm bẩm với bản thân trước khi bắt đầu leo lên cây.
Hồi còn nhỏ, cánh tay của anh gầy guộc và anh thấp hơn Aya rất nhiều. Chuyện đó gây ra đủ thứ rắc rối khi phải leo lên cái cây khổng lồ thế này. Tuy nhiên, khi trưởng thành, Touichirou đã rèn luyện được một thân hình của một kiếm sỹ. Cái cây này chẳng là gì với anh cả. Rất nhanh chóng, anh đã leo lên được đến ngọn cây, nơi có một vài cành cây dày có thể chống đỡ sức nặng của mấy người trưởng thành cùng một lúc.
“Quả là một cảnh tượng đã mắt đấy,” anh nói.
Từ ngọn của cái cây khổng lồ, Touichirou nhìn xuống những rặng núi xanh ngắt trải dài ra tận đường chân trời bên dưới bầu trời xanh biếc ngập tràn với những đám mây trắng phau, bồng bềnh. Nó vẫn đúng y như những gì anh từng nhớ, và anh giành một chốc để khắc sâu cảnh tượng này vào trí nhớ của mình một lần nữa.
“...Có lẽ là mình nên đi thôi.”
Thất vọng vì chẳng thể nào chia sẻ quang cảnh không hề đổi thay này với Aya, Touichirou quyết định tiếp tục và hoàn thành mục tiêu thực sự của mình. Gắn chặt trên một khúc cây lớn là một cánh cửa đen huyền bí với hình minh hoạ là một con mèo ở trên. Chàng kiếm sỹ đặt tay vào cái tay nắm cửa màu vàng và chậm rãi xoay nó.
***
Tiếng chuông quen thuộc tràn ngập trong không khí.
“Aye, xin chào... Ơ, có phải Touichirou đó không?” ông chủ lên tiếng.
Touichirou gật đầu. “Cũng khá lâu rồi đấy nhỉ. Xin lỗi, nhưng ông chủ có thể làm nhanh cho cháu một chiếc hotdog và một cốc cola không?”
Mặc dù chẳng nói ra, nhưng anh quả thực đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy một gương mặt thân quen.
“Đương nhiên rồi. Hôm nay cậu đi một mình à?”
“Vâng, cháu đến một mình. Nên là cháu chỉ gọi một suất thôi. Và làm ơn chuẩn bị cho cháu ba phần ăn mang về nhé.”
Ông chủ nhắc lại yêu cầu, và Touichirou gật đầu để xác nhận lại toàn bộ. Đúng thế, ngày hôm nay anh đến ăn một mình... Aya không đi với anh.
“Ta hiểu rồi,” ông chủ nói. “Cứ ngồi đi nhé.”
Thay vì tiếp tục chủ đề đó, ông chủ chỉ đơn giản là quay lại nhà bếp trong yên lặng.
“Hừm, nơi này chẳng thay đổi gì cả.”
Touichirou kiếm một chỗ ngồi và quan sát nhà hàng. Phản chiếu trong mắt anh là rất nhiều những gương mặt mới bên cạnh những vị khách quen mà vẫn lui tới nhà hàng bao nhiêu năm nay. Các khách hàng thì vẫn đa dạng và hỗn loạn như vậy: đàn ông, đàn bà, những sinh vật chẳng có chút nào giống con người... Mọi người đều đến đây để tụ họp và thưởng thức những món ăn ngon.
Giờ nghĩ lại thì nhà hàng này là khởi đầu của tất cả. Mình sẽ chẳng bao giờ nhận ra thế giới này thực sự rộng lớn mức nào nếu không đến đây.
Thật vậy, nhờ Nekoya và thế giới khác, Touichirou đã học hỏi được thế giới của mình kỳ bí và tuyệt vời đến mức nào. Lớn lên tại một thị trấn nhỏ bé, việc này đã khiến anh bị mê hoặc với thế giới bên ngoài, và anh cuối cùng đã rời quê nhà trong một chuyến du hành để rèn luyện và khám phá bản thân. Và anh không hề đi một mình vào chuyến đi đó; Touichirou đã rời làng cùng Aya, nữ tu sĩ của Thổ thần và cũng là con gái của một tu sĩ.
Cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi nhỉ.
Trong chuyến đi của mình, anh và Aya đã đi tới tận Đông Lục đĩa và đã được thấy rất nhiều. Có những lúc mà họ đã suýt phải bỏ mạng trong những trận chiến với những con quái vật nguy hiểm. Họ đã chạm được tay vào những kho báu quý giá và chia sẻ niềm vui đó đến những người bạn đồng hành. Họ cũng đã khóc thương trước những người bạn đã mất. Năm năm dài đằng đẵng đã trôi qua kể từ khi Touichirou rời nhà, nhưng tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó đã trui rèn anh thành một chiến binh mạnh mẽ như hiện giờ.
Nhưng tất cả đều đã kết thúc rồi...
Những hồi tưởng của Touichirou bị gián đoạn bởi ba giọng nói.
“Giờ kế hoạch của chúng ta khi đi là thế nào đây? Chúng ta bắt đầu với việc săn goblin chứ?”
“Chắc chắn là không. Chúng ta chưa có chút kinh nghiệm thực chiến nào, nên bất kỳ kiểu công việc săn bắn nào đều cũng quá nguy hiểm. Chúng ta nên thử xin đi cùng những nhóm hộ tống cho thương nhân. Như thế sẽ dễ đến được các thành phố lớn hơn, và chúng ta sẽ một mũi tên trúng hai đích luôn.”
“Nếu vậy thì tới muốn đến Vương đô xem sao. Cha vẫn kể rằng vị pháp sư tài giỏi nhất tại Vương quốc đang sống ở đó.”
Tại một chỗ khác trong nhà hàng là nhóm ba cậu nhóc. Chúng có lẽ cũng tầm tuổi của Touichirou và Aya khi họ lần đầu quyết định rời nhà đi lập nghiệp. Ba cậu nhóc nảy đang thưởng thức cola cùng với món ăn của mình trong khi đang bàn bạc về chuyến đi của họ. Ba đứa có vẻ đến từ Đông Lục địa.
Touichirou lại nhớ lại trải nghiệm của bản thân mình. Vài tháng trước, anh đã quay trở lại quê nhà sau khi nhận ra mình không còn khả năng tiếp tục hành trình của mình nữa.
Mặc dù đã chạy trốn khỏi nhà và vứt bỏ địa vị là người thừa kế của gia đình, anh vẫn được đón chào quay trở lại với những vòng tay rộng mở. Cha của Touichirou đã từ mặt anh, nhưng ông đã mất tương đối lâu rồi. Người em trai của chàng kiếm sỹ đã thừa kế lại gia đình từ đó, và cậu rất vui mừng khi biết được rằng anh trai của mình vẫn an toàn và lành lặn. Những ngày tiếp theo yên bình đến nỗi bao năm tháng chu du ngoài khi cứ chỉ như một trò đùa vậy.
Một mặt, nó buồn chán vô cùng, nhưng mặt khác, anh không phải lo sợ về ngày mai và về những trận chiến khốc liệt với tử thần chờ chực nữa. Anh vẫn chưa quen với cảm giác đó, nhưng dần dà thì cũng sẽ quen thôi. Touichirou giờ đã nhận ra rằng sự bình thường nó chính là như vậy. Rằng đấy chính là thế giới và cuộc sống của anh ngày xửa ngày xưa về trước.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi ạ! Đây là hotdog và cola của quý khách ạ!”
Touichirou vẫn đang lạc trong những suy nghĩ khi một nữ phục vụ trẻ tộc quỷ nhân đem đồ ăn ra cho anh.
Anh không quen biết người thiếu nữ mặc trên mình trang phục của thế giới khác này. Lần cuối cùng anh ghé thăm nhà hàng, ông chủ vẫn làm việc một mình trong bếp. Ông hẳn đã thuê cô sau khi Touichirou rời quê.
Mình hiểu rồi. Vậy là cũng có thay đổi đấy chứ.
“Cảm ơn, cô gái,” anh trả lời.
“Tôi sẽ mang phần đồ ăn còn lại ra khi quý khách chuẩn bị ra về. Xin mời quý khách tự nhiên thưởng thức ạ!”
Cô gái trẻ đặt đồ ăn và thức uống xuống bàn một cách trang trọng rồi rời đi để tiếp một vị khách khác.
“Vậy thì, có lẽ mình cũng ăn thôi.”
Sau khi nhìn người phục vụ rời đi, Touichirou hướng mắt về bữa ăn ở trước mặt anh.
Một chiếc hotdog. Đó là một món ăn của thế giới khác mà anh và Aya đều yêu thích từ khi còn nhỏ.
Chiếc hotdog hiện nằm trên chiếc đĩa trắng trước mặt anh vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút. Thanh xúc xích heo được kẹp giữa một chiếc bánh nướng, được rưới lên một loại sốt đỏ có vị chua và sốt vàng có vị cay. Nó là một món ăn cực kỳ đơn giản, nhưng nó cũng là món ăn chỉ có tại Nhà ăn của Thế giới Khác.
Chàng kiếm sỹ cầm chiếc hotdog lên bằng tay không. Món ăn này giống như cơm nắm, tức là nó có thể được ăn mà không sử dụng đũa hay những thứ dụng cụ ăn theo kiểu của Đông Lục địa.
Đầu tiên thì...
Touichirou nhấc chiếc hotdog lên và cắn một miếng. Ngay khoảng khắc đó, miệng của anh tràn ngập những hương vị tuyệt vời.
Thứ đầu tiên mà anh cảm nhận được là vị của chiếc bánh nướng. Lớp vở bên ngoài giòn rụm, nhưng bên trong lại mềm xốp, trắng bóc, và ngọt.
Nghĩ lại thì, chúng mình còn từng nghĩ thế này là bình thường cơ.
Tại Sơn quốc, ăn cơm trong các bữa ăn là truyền thống. Chính vì vậy, những cư dân tại đây chẳng hề biết chút gì về bánh mỳ và vô vàn các kiểu dáng của nó. Ở phía bên kia, người dân Đông Lục địa lại hiếm khi được ăn những món làm từ cơm và thực phẩm chủ đạo của họ là bánh mỳ. Việc này khiến cho Touichirou và Aya đã mong chờ những điều lớn lao, nhưng cuối cùng họ lại phải đối mặt với sự thất vọng khi nhận ra bánh mỳ ở đó chẳng giống chút nào so với thứ họ ăn tại Nhà ăn của Thế giới Khác.
Cơn sóng hương vị tiếp theo đổ ập qua người kiếm sỹ đến từ chiếc xúc xích heo nằm gọn ghẽ trong bên trong chiếc bánh. Bề mặt của chiếc xúc xích đã được nướng cẩn thận, tạo nên một lớp vỏ bên ngoài giòn rộp khi mà anh cắn vào. Vị cay nhẹ đến từ thứ sốt màu vàng và vị chua của thứ sốt màu đỏ đã chứng tỏ chúng là thứ gia vị hoàn hảo dành cho miếng xúc xích heo với hương vị đậm đà đang tràn ngập trong miệng anh. Vị ngon phi thường của thịt kết hợp một cách tuyệt diệu với lớp bánh mỳ ôm ấp bên ngoài.
Nói là vậy, nhưng trải nghiệm thực sự chỉ mới bắt đầu thôi.
Mm, oranie và cải bắp cũng thật tuyệt vời.
Và khi Touichirou tiếp tục ăn, anh đi xuống phía dưới của chiếc xúc xích để tới một nơi được rắc đầy những lát oranie chiên được thái mỏng và những miếng cải bắp tươi mát, giòn rụm. Cả hai loại rau đều làm nền cho nhân vật chính của món ăn.
Mm, mm. Thứ này thực sự là đỉnh nhất mà.
Cũng đã rất lâu rồi kể từ lần cuối Touichirou được thưởng thức món hotdog, nhưng nó vẫn thoả mãn như ngày nào. Anh đã chu du qua khắp các vùng đất, khám phá rất nhiều nơi hiểm nguy. Chàng kiếm sỹ đã được ăn đủ các thể loại món ăn trong chuyến hành trình đó, nhưng chẳng có thứ nào được như hotdog cả.
Sẽ thật là tuyệt nếu Aya có thể được thưởng thức một chiếc hotdog nóng hổi mới ra lò như thế này.
Hương vị của chiếc hotdog gợi cho Touichirou nhớ về người con gái không ở đây: Aya yêu dấu của anh. Nếu cô ở cạnh bên anh lúc này, chắc chắn món ăn sẽ còn ngon hơn thế nữa.
Và thế là anh uống nốt cốc cola đá, để cho thứ chất lỏng ngọt lịm kia rửa trôi đi toàn bộ dư vị của chiếc hotdog trong miệng anh.
“Ông chủ, bữa nay thật là tuyệt. Cho cháu trả tiền với.”
“Aye, được rồi. Phần ăn đem về của cậu cũng xong rồi đây.”
“Tuyệt. Cảm ơn vì mọi thứ nhé.”
Touichirou đưa cho ông chủ tiền ăn và nhận lấy cái túi kỳ lạ từ ông. Mùi thơm nhẹ nhàng từ những chiếc hotdog len lỏi lên sống mũi anh, khiến anh cảm thấy bản thân lại đang đói ngấu một lần nữa.
“Cháu sẽ quay lại.”
“Hẹn gặp lại!”
Touichirou rời khỏi nhà hàng và chỉnh đốn bản thân mình.
“Giờ thì mình cần phải nhanh thôi.”
Chàng kiếm sỹ cẩn thận leo xuống cái cây và nhanh chóng quay trở lại thị trấn.
Anh có lý do để vội vàng: Anh phải về nhà trước khi những chiếc hotdog kia nguội mất.
“Cứ chờ đấy, Aya. Anh sẽ mang hotdog về cho em!”
Touichirou phải đảm bảo rằng người vợ yêu dấu Aya của anh được ăn hotdog. Cuối cùng thì, cô cũng đâu thể rời khỏi nhà khi mà đã quá bận bịu để chăm sóc đứa con mới đẻ của hai người rồi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Góc người dịch:
Chào mọi người. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ. :3
Vốn mình định bàn trước một chút về chương này, nhưng mà thôi, tốt nhất là để các bạn tự đọc để thưởng thức cốt truyện vậy.