Isekai Saikyou wa Yuusha? Maou? Ie, Yousei Desu!!

chương 8: tìm ra rồi! con người và thị trấn đầu tiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

---------------

「Không thấy gì hết!」

「Tớ không nghĩ là thảo nguyên này lại lớn đến vậy… mệt rồi đây.」

Chúng tôi vẫn chưa ra khỏi thảo nguyên dù cho mặt trời đã nhô lên lặn xuống được hai lần, có vẻ như chúng tôi đang bị lạc. Vậy, giờ tôi nên làm gì đây? Vì tất cả những gì nãy giờ tôi làm chỉ là đi và đi, chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian ở đây rồi. Arena cũng bắt đầu gà gật trên tay tôi, a, cậu ấy ngã rồi.

「Đành chịu vậy, lẽ ra mình nên làm việc này ngay từ đầu rồi mới phải. Mà kệ đi…」

Rồi tôi sử dụng tiên thuật để dò ma lực xung quanh, tưởng tượng hình ảnh một lớp màng ma lực đang được trải đều ra và bất cứ nguồn ma lực nào bên trong nó sẽ bị phát hiện.

「…Yosh, tìm thấy rồi, Arena, cuối cùng hôm nay chúng ta có thể tìm chỗ nghỉ rồi, cậu ráng cố thêm một chút nữa thôi nhé?」

「Hai!」

Rồi tôi bắt đầu chạy, khối ma lực mà tôi cảm nhận được đã nằm trong tầm mắt tôi. Bây giờ hãy thử kiếm chỗ nào đó trốn để xem sao.

「Ồ, có người kìa」

「Thật sao?」

Sự căng thẳng của Arena lập tức trở lại. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp một người khác loài. Vậy nên chúng tôi ai nấy cũng đều cảm thấy căng thẳng.

「…Khoan, có vẻ như họ đang bị tấn công.」

Con người đầu tiên mà tôi tìm thấy đang bị ma thú tấn công, từ đó đến chỗ tôi khoảng tầm 100 mét. Anh ta đang lái một thứ gì đó trông như một cỗ xe ngựa, chắc ảnh là thương nhân nhỉ? Anh ta trông có vẻ vẫn còn trẻ. Và lũ ma thú đang đuổi theo anh ta… sáu con Lang Hùng sao? Dù là sói nhưng chúng lại có kích thước của một con gấu nên nhìn khá đáng sợ. Con người kia chắc chắn sẽ trở thành bữa sáng cho chúng nếu cứ như này.

「Tớ không thể cứ đứng nhìn thế này được, tớ sẽ đi giúp anh ta rồi lấy thông tin sau.」

「Un!」

Tôi choàng mũ trùm lên để che mặt mình lại và chạy tới. Tôi hoàn toàn có thể đến đó chỉ với vài bước nếu khoảng cách quả thực là 100 mét. Tôi đứng chen ngang giữa cỗ xe và lũ sói.

Nhìn thấy tôi đột nhiên xuất hiện, anh trai đó liền lớn tiếng kêu lên.

「Eh!? Làm sao!!? Cô là mạo hiểm giả ư!!」

「Không phải, nhưng tôi sẽ giúp anh」

「Eh, ah, cảm ơn nhé!」

Tôi liền sử dụng ma thuật tứ nguyên tố tấn công bọn sói.

「Gió hãy thổi, trở thành ngọn thương và đâm xuyên kẻ thù!!」

Sáu ngọn thương được tạo ra và lao đến bọn sói. Ngọn thương không bay theo đường thẳng mà phóng về phía mí mắt bọn sói. Chỉ duy nhất con đứng cuối có thể xoay sở né được ngọn thương và tiếp tục chạy đến. Cơ thể nó trông lớn hơn so với những con Hùng Lang khác và nanh của nó cũng dài hơn. Nó hẳn là con đầu đàn nhỉ?

Vô danh (12) Lv.25

Tộc: Hùng Lang - Thủ Lĩnh

HP 245/245

MP 53/53

AK 128

DF 110

MAK 35

MDF 41

INT 13

SPD 220

Kĩ Năng: Di Chuyển Nhanh (D +), Thú Chiến (C-)

Ra vậy, là do kĩ năng sao? Có vẻ như đó là loại ma thú tập trung vào tốc độ, nhưng xin lỗi nhé. Thử né cái này lần nữa xem.

「Gyan!!」

Vừa cất tiếng kêu khi nghĩ rằng nó đã né được ngọn thương gió nhưng rồi lại nhận ra nó đang cắm sau đầu từ lúc nào, và chính điều đó cũng đã kết thúc mạng sống nó. Dù có làm gì thì cũng vô ích thôi, tôi có thể thoải mái điều chỉnh quỹ đạo của ngọn thương mà..

「Mọi chuyện ổn rồi đó」

Tôi lên tiếng gọi anh chàng ở trên xe ngựa. Ban đầu anh ta trông rất sợ, nhưng khi nhìn thấy xác của lũ sói sau lưng tôi, anh ta dần mỉm cười.

「Tuyệt thật đấy! Chỉ một mình mà có thể hạ hết bọn chúng! Có thật là cô không phải mạo hiểm giả không vậy? 」

「Mạo hiểm giả là gì?」

「Eh!?」

「Thì anh biết đó, tôi chỉ mới vừa xuống núi thôi nên tôi sẽ rất biết ơn nếu anh có thể chỉ tôi về những thứ đó.」

Sau một lúc khuôn mặt của anh ta cũng đã trở nên thoải mái hơn rồi đưa tay ngỏ ý muốn bắt tay với tôi.

「Được rồi, cô muốn biết về chuyện gì thì cứ nói. À quên chứ, tôi là một thương gia, tên tôi là Pad. Một lần nữa xin cảm ơn cô vì đã giúp tôi. Mà, sao cô lại giấu mặt mình kín mít thế? 」

「Un, không có gì đâu, tôi chỉ che lại để không quá nổi bật thôi, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh không đào sâu vào chuyện này đấy. 」

「Tôi hiểu rồi.」

Tôi chấp nhận lời mời và bắt tay với anh ta. Tôi cũng sẽ được học những điều tốt sau này nên cuộc gặp gỡ đầu tiên thế này là tốt rồi..

Vừa di chuyển trên xe ngựa, tôi vừa lắng nghe những thông tin mà anh ta biết.

「Mạo hiểm giả là những người đảm nhận công việc thanh trừng ma thú, đôi lúc họ cũng nhận những công việc hộ tống, làm thuê hay những công việc linh tinh khác, hầu hết những người không thể tìm việc thường sẽ chọn trở thành mạo hiểm giả.」

「Có vẻ đó là một công việc nguy hiểm. Mà anh là thương nhân thật sao? Nhìn anh trẻ vậy mà. 」

「Ừ, ngay cả mạo hiểm giả cũng có thể trở thành thương gia đấy cô biết không. Vì thương gia được guild bảo vệ nên người trẻ tuổi làm việc này cũng không sao.」

Pad nở nụ cười khô khốc và đưa tay ra đống hàng hóa phía sau và nâng tấm vải choàng lên một chút. Có vài chiếc hộp đang được chất ở bên trong.

「Kia là...?」

「Là rau củ, chúng được lấy từ một ngôi làng gần đây.」

Khi tôi thử mở một chiếc hộp ra, có những loại rau củ tôi biết và không biết được sắp xếp bên trong theo màu sắc. Tôi hiểu rồi, vậy ra đây là hàng hóa của anh ta, chả trách bọn ma thú thích nhắm vào những loại đồ ăn này.

「Vậy sao anh không thuê mạo hiểm giả mà lại đi một mình? Anh không nghĩ đến khả năng bị lũ cướp hay ma thú tấn công sao? 」

「Uuu…」

Ban đầu Pad im lặng nhưng rồi anh ta cũng chịu nói về chuyện này. Iya, tôi có cần phải nghe không? Chắc tôi nên lờ đi quá, nhưng tôi vẫn lắng nghe.

「Ban đầu thì tôi cũng có thuê mạo hiểm giả như bình thường, và số rau củ này bán cũng được nữa. Tôi cũng có đủ tiền để thuê một tổ đội tốt. Nhưng dạo gần đây hầu hết các mạo hiểm giả đều bận việc cả nên tôi cũng không thể làm gì. 」

「Nếu vậy các thương gia khác thì sao?」

「Ah… mọi người có vẻ vẫn chưa được ra khỏi thị trấn. Chủ hội vẫn đang cố thương lượng với lãnh chúa nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến đâu cả… Tôi thì là phân phối hàng hóa tươi nên tôi cần đến những ngôi làng mà tôi đã kí hợp đồng hoặc không thì tôi sẽ không thể nuôi sống gia đình mình 」

Ra vậy, tôi đang nghĩ đến chuyện nhờ anh ta cho tôi vào thị trấn, nhưng có vẻ ở đó đang không ổn cho lắm… chắc tôi sẽ phải cẩn thận khi đến đó. Đó chỉ là những điều Pad kết luận. Mà, với một người ngoài như tôi thì chắc sẽ không sao đâu đúng không?

「Có vẻ mọi chuyện sẽ hơi khó khăn một chút, nhưng quay lại vấn đề nào. Hãy nói về chuyện tiền công nào.」

「À dĩ nhiên rồi, cô là ân nhân của tôi mà, chỉ cần không phải là tiền thì chuyện gì cũng được.」

「Tôi sẽ đưa anh số vật liệu từ bọn Hùng Lang và anh có thể vờ như không biết tôi được không?」

「…Hả?」

Anh ta đang làm khuôn mặt kiểu như muốn hỏi con nhỏ này đang nghĩ gì vậy. Bộ có chuyện gì sao?

「Tôi sẽ đi với anh cho đến thị trấn mà thôi. Anh có thể bảo tôi chỉ là một cô gái qua đường anh vô tình gặp và số nguyên liệu này là nhặt được ở đâu đó. Tôi không có gì để chứng minh bản thân và sẽ rất rắc rối nếu như anh bị lính chặn đường và tra hỏi đúng chứ?」

Đây cũng là vì bản thân tôi. Tôi đã điều chỉnh trạng thái của mình và theo lẽ thường thì họ sẽ không thể thấy Arena, nhưng tôi cũng không thể chắc rằng tất cả mọi người đều sẽ không thấy. Một khi đã nghi ngờ rồi thì sẽ không bao giờ dứt được nó. Khả năng bị dính vào chuyện gì đó cũng sẽ tăng theo. Thế nên tôi phải cố gắng giảm thiểu nguy cơ hết mức có thể.

Còn về Arena.

「Chán quá!!」

Tất cả đã ngưng lại chỉ trong một từ. Nhưng cậu biết không Arena, an toàn quan trọng lắm đó.

「Quan trọng sao? Vậy được thôi!!」

「Hm? Cô mới nói gì sao?」

「À xin lỗi, không có gì đâu, thế anh thấy sao?」

「Đây là một yêu cầu từ ân nhân của tôi nên làm sao tôi có thể từ chối được, tôi cũng đã nhận được vật liệu từ Hùng Lang rồi. Chỉ là tôi hơi buồn một chút thôi. Tôi thực sự muốn mời cô về gặp gia đình tôi để tôi có thể báo đáp cô.」

Báo đáp sao… ẩm thực của loài người!!

「Đồng ý!!」

「Nn?」

「Tôi chỉ nói chúng ta tách khỏi nhau khi tới thị trấn chứ có bảo không gặp lại nhau đâu. Vậy nên tôi xin vui lòng đón nhận lòng hiếu khách của anh.」

Với những lời đó, Pad nở nụ cười quen thuộc của mình. Lần này đến lượt tôi đưa tay ra và anh ta lập tức nắm lấy và lắc lấy lắc để.

「Được rồi, cho tôi hỏi thêm một điều nữa được không. 」

「Chuyện gì vậy?」

「Trong thị trấn chúng ta đang đến có chủng tộc nào khác không?」

「Hmm, ah, có có. Hầu hết họ đều là nô lệ cả.」

「…Eh? Tại sao? 」

Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ thế giới này là vậy sao? Nô lệ có vẻ tồn tại ở đây? Uwaah… tôi không biết có kiểu văn hóa như vậy…

「Sao cô trông buồn vậy?」

「Ah, không… chỉ là hơi sốc văn hóa một chút mà thôi. Mà, chắc để tôi tự xác minh sau vậy.」

Nói rồi tôi nhảy khỏi xe ngựa.

「Nô lệ à… mình đã đọc qua trong mấy cuốn tiểu thuyết rồi. Nhưng… thì…」

「Cậu sao thế? 」

「Ah, không, không có gì đâu. Mà, thị trấn, tớ mong lắm đấy.」

「Un!」

Vài tiếng sau…

「Cuối cùng cũng thấy rồi! Tuyệt quá đi…」

「Oh~lớn~quá!!」

Trước mặt tôi là một cánh cổng lớn và một bức tường khổng lồ bao lấy thị trấn. Ở phía trước tôi thấy một hàng dài người đang xếp hàng ở bên dưới cánh cổng để vào thị trấn và có những người lính đang kiểm tra họ. Có vẻ như sắp đến chúng tôi rồi.

「Được rồi, tiếp, xin cô cho tôi xem chứng minh thư.」

Khi đến lượt tôi, một người lính đến chỗ tôi. Dáng vẻ ông ấy trông thật có trách nhiệm.

「Tôi đến từ một ngôi làng ở miền núi và định làm một chứng minh thư ở đây」

「Chà, chuyện đó hiếm đấy, vậy cô cần phải đặt cọc trước, cô có tiền không? Giá là ba đồng bạc.」

「Hai, đây ạ…」

「Nhìn hơi cũ nhỉ, mà vậy được rồi.」

Testania-san đã cho bọn tôi một số tiền trước khi rời khỏi Thị Trấn Tiên Tộc, đó có vẻ như là của nữ hoàng đời trước khi bà ấy đi du ngoại. Chúng hoàn toàn bị vứt xó vì gần như không có ai dùng tiền ở Thị Trấn Tiên Tộc cả. Tôi cũng không thể cứ dùng một cách vô tội vạ vì nó không có bao nhiêu cả, ít nhất là đến khi tôi có được thu nhập của riêng mình.

「Ta sẽ không hỏi cô về việc lấy chứng minh thư ở đâu, nhưng cô có thể quay lại đây và lấy lại số tiền mà cô đã đặt cọc khi tôi thấy chứng minh của cô」

「Cảm ơn ông, tôi chắc chắn sẽ quay lại」

「Không có gì, và chào mừng đến với Havel」

Thành phố đầu tiên, đã đến!!

------------------------

「Rau này tên gì thế?」

「Nó là Boltoco, đất nước này là nơi sản xuất nó đấy cô không biết à? Nó dai và rất ngon」

「Hou… Vậy cái này thì sao?」

「Nó là Ro Toro. Nó có vị đắng và thường được dùng trong những món cần đậm vị đắng」

「Còn cái này?」

「Đó là trái Ribble, trông nhỏ vậy thôi chứ tôi đã vô tình thiêu rụi cổ họng mình chỉ vì ăn nó với vài thứ khác đấy.」

(Thế giới khác thật đấy…)

Truyện Chữ Hay