Trans: Zard
Trans đã trở lại và bộ này sẽ có chung lịch đăng với bộ sokushi cheat là tối thứ 6 hằng tuần lúc 10h nhe :))
-----------------
「Nor~n, cậu đến đây một chút được không~?」
「Nn? Có chuyện gì vậy Testania?」
Hồi còn nhỏ Testania lúc nào cũng muốn chơi đùa. Tôi luôn đi với cậu ấy vì tôi cũng rất thích được chơi. Ngay từ đầu, không như những nàng tiên khác, sự tò mò của bọn tôi vốn đã vượt xa họ.
Và rồi tôi đã cố hết sức trong những ‘Trò chơi’ mà tôi có thể nghĩ ra. Đấu kiếm, Đuổi Bắt, Trốn Tìm, Daruma Đã Đến, Đá Gậy, Động Tượng, và nhiều nữa. Chúng tôi đã làm rất nhiều thứ nhưng rồi tôi cũng không còn nghĩ ra được trò nào vui dầu cho mình là một nàng tiên nữa.
「Này~ Nữ Hoàng đang gọi chúng ta kìa~」
「Nữ hoàng sao?」
Nữ hoàng là người dẫn dắt chúng tôi. Vào lúc này đây ngài ấy đã khoảng tầm được 300 tuổi. Cách nghĩ của ngài ấy rất giống với con người. Nhưng ngài ấy thực chất là một cô gái rất đáng yêu với đầu óc lúc nào cũng lông bông và thích phá phách mọi thứ xung quanh rồi đến khi ngã dập mũi thì lại nằm khóc òa lên.
Bước vào cung điện, nữ hoàng đang ngồi phía trên ngai vàng cùng nụ cười thường ngày của mình.
「Con đã gọi cậu ấy rồi ạ~」
「Có chuyện gì sao Nữ Hoàng?」
「Cảm ơn con nhé bé Testania, chào buổi sáng bé Norn, hôm nay ta gọi hai đứa đến vì ta có một thứ mà ta nghĩ hai đứa sẽ rất thích cho mà xem.」
「「Thật sao!?」」
Nữ hoàng lấy ra một thứ gì đó rồi khoe ra cho chúng tôi. Đó là một cuốn sách với kích cỡ dành cho con người. Chúng tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì to đến vậy. Tôi đã rất ngạc nhiên khi có một thứ lớn như vậy có thể giấu sau lưng của nữ hoàng.
「Thứ này gọi là 『Sách Tranh』mà trẻ con loài người thường đọc, các con muốn xem không?」
「「Waaai!?」」
Ở trang đầu tiên là một bức tranh về một vị nữ hoàng trẻ tuổi, một vị hiệp sĩ trong bộ giáp phục màu trắng đang đứng chắn phía trước để bảo vệ cô, và một con rồng màu đen khổng lồ đang tấn công hai người họ. Tên của câu truyện này là『Trận Chiến Tình Yêu』. Nữ hoàng tiếp tục vừa kể vừa sang trang để nhấn mạnh từng nhân vật.
Và sau khi câu truyện kết thúc, nữ hoàng đóng sách lại và mỉm cười nhìn chúng tôi.
「Các con thấy câu truyện thế nào?」
「Hiệp sĩ ngầu quá đi!!」
「Nữ hoàng cũng đáng yêu thật đó!!」
「Nếu vậy, sao các con không thử bắt chước họ xem?」
「「Eh?」」
Nữ hoàng đang định làm gì vậy? Nếu đây là một 『Trò chơi』thì tôi, dĩ nhiên sẽ đóng vai Hiệp Sĩ, Testania sẽ là Nữ Hoàng và tôi cũng không rõ liệu nữ hoàng có phải là người sẽ đóng vai Con Rồng không. Nhưng nữ hoàng đã chuẩn bị mọi thứ như trang phục và đạo cụ, hơn nữa ngài ấy còn sử dụng cả Tiên Thuật để hóa thành một con Rồng thật sự.
「Vậy, bắt đầu thôi!!」
「Nữ Hoàng, thần xin thề là sẽ bảo vệ người!」
「Ah, ngài hiệp sĩ, xin đừng mạo hiểm như vậy nữa, nếu ngài chết, cả đời này em sẽ rất đau buồn.」
「Thần sẽ không chết, vì người mình yêu thì dù khó khăn thế nào thần cũng sẽ vượt qua, dù phải bơi qua dòng nước lũ, dù phải bước qua cơn bão dữ dội hay thậm chí là một con rồng cũng sẽ không thể cản bước thần!」
Đó thực sự là một vở kịch tuyệt vời, nhưng giờ khi nhớ lại thì nó lại thật xấu hổ. Tôi tự hỏi làm sao tình yêu được mô tả trong 『cuốn sách tranh』lại mãnh liệt đến nỗi đến giờ tôi vẫn còn nghĩ đến nó. Và một trong những điều ngượng nhất là tôi đã quá hòa mình vào câu truyện đến nỗi tôi có cảm giác như chúng tôi thật sự là người yêu của nhau.
『Gyaooo~♪』
Và rồi, con Hắc Long huyền thoại cuối cùng cũng xuất hiện và tạo ra một tiếng gầm dễ thương trông thực sự không hợp với ngoại hình của nó. Vừa nắm cây kiếm gỗ tôi vừa đứng chắn trước Testania.
「Lên di, ta sẽ tiêu diệt ngươi để bảo vệ tình yêu của ta. Đồ con rồng xấu xa~!」
『Gyaa~~♪~ta~thua~rồi~』
Tôi nghĩ màn trình diễn của bọn tôi khá tốt mặc dù mình chỉ mới 3 tuổi. Nhưng nữ hoàng thì thực sự diễn rất là tệ. Sau khi bị đánh vào đầu với tiếng *pokon* và nằm lăn quay ra, con rồng biến mất cùng với cô diễn viên nghiệp dư của nó.
「Thưa nữ hoàng, thần xin thề sẽ mãi bảo vệ người…」
「À, Hiệp sĩ của ta, ta sẽ mãi luôn yêu chàng đến muôn đời…」
Rồi chúng tôi hôn má nhau và vở kịch kết thúc. Nó giống như một vở diễn hơn là một vở kịch, mà nói đúng hơn là chẳng giống vở kịch chút nào cả. Nhưng chúng tôi cũng không quan tâm vì nó rất vui. Sau đó nữ hoàng lại xuất hiện với tiếng *dondon* và chúng tôi cùng ôm nhau với nụ cười rạng rõ.
「「Vui thật đó!!」」
Điều hạnh phúc nhất của việc『Chơi』 là sự tự do. Câu chuyện có thể được biến tấu theo bất kì cách nào mình muốn và ta có thể làm mọi thứ với Tiên Thuật. Ta có thể làm trang phục từ những bộ quần áo và thay đổi màu sắc bằng Tiên Thuật. Và bạn biết rồi đó, ta có vô số các câu chuyện nên ta cũng có thể thay đổi vai diễn và có thể trở thành bất cứ ai.
「Ta rất vui vì hai con thích nó. Ta nghĩ các con có thể nghĩ đến vô số những khả năng có thể xảy ra khi các con tăng cấp. Vậy nên nếu các con muốn tăng cấp thì cứ đến gặp ta và chúng ta sẽ ra ngoài cùng nhau nhé.」
「「Hai!!」」
Chúng tôi đều rất hăng hái và muốn Nữ hoàng đọc thêm một cuốn sách tranh với nhiều câu chuyện nữa. Càng tò mò bao nhiêu chúng tôi lại càng có thêm nhiều truyện để đọc bấy nhiêu. Rồi tôi bắt đầu học từ những câu truyện cách trở nên ngầu hơn, thay đổi cách nói và hành động, cuối cùng là mối quan hệ giữa chúng tôi.
Nhằm để tôi luyện nó hơn nữa vì mục đích vui chơi, khi có thời gian rảnh chúng tôi sẽ nhờ nữ hoàng đi cùng để đánh bại lũ quái vật, và tôi càng tranh thủ thời gian đó để tập luyện thêm cho kĩ năng hiệp sĩ của mình trong lúc được nữ hoàng huấn luyện cho. Xui thay là không có ai trong Thị Trấn Tiên Tộc có thể giúp tôi tập luyện nên tôi phải mất kha khá thời gian, nhưng việc đó cũng thực sự rất vui.
Và cuối cùng sau một trăm năm chúng tôi cũng đã trở thành Nữ Hoàng và Hiệp Sĩ lí tưởng trong giấc mơ của mình. Giờ đây tôi đã có thể hãnh diện ngẩng cao đầu như một hiệp sĩ thậm chí trong cuộc sống hằng ngày. … … và khi chúng tôi 103 tuổi, tôi mới nhận ra…
「「Xấu hổ quá đi…」」
Với một nàng tiên, 100 tuổi có thể coi như là độ tuổi trưởng thành của con người. Hay nói cách khác, chúng tôi giờ đã trở thành người lớn. Khi chúng tôi nhận ra mình đã đủ chín chắn, chúng tôi đã thực sự đào một cái hố và ngồi trốn trong đó suốt cả một tháng. Thế nhưng, sau khi chơi hơn 100 thì tính cách đó thực sự rất khó để thay đổi và nó đã trở thành một phần của chúng tôi
Câu truyện bao giờ cũng là Happy Ending. Vai anh hùng và nữ chính lúc nào cũng là chúng tôi. Chúng tôi đã chuẩn bị ở mọi kiểu mẫu và tích trữ được một lượng lớn đồ dùng. Chúng tôi luôn làm mọi thứ một cách hoàn hảo.
… … … Và chúng tôi đã không nhìn mặt nhau trong suốt vài năm.
Trong tình cảnh đó, tôi đã xoay sở hồi phục lại được một chút và đã trở lại bình thường sau hai năm. Bây giờ tôi đã có thể bằng cách nào đó cư xử đúng đắn đến tận lúc này.
「Vậy ra đã có nhiều chuyện xảy ra nhỉ.」
「Còn về đống đồ đó thì sao, kể tớ nghe với」
「Tha tôi đi…」
=======================================================================
Thế đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Và khi bạn bỏ đi tính cách Nữ Hoàng của Testania thì cô ấy trông chẳng khác gì Arena cả.