Isekai Ryouridou

chương 3.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng ngày hôm sau, Ema Min đến thăm nhà Fa một mình.

Chúng tôi đã hoàn thành các công việc hàng ngày như vệ sinh đồ dùng, bảo dưỡng kiếm và kiểm tra lại kho thực phẩm.

Khoảng thời gian mà cô ấy đến cũng giống với Rimee Wu lần trước.

- Tôi có thể chấp nhận lời đề nghị của các người, sau khi đã xác nhận lại vài thứ.

Chúng tôi vẫn ngồi đúng vị trí như ngày hôm qua, tôi cùng với trưởng tộc đối diện với vị khách.

Ema Min bình tĩnh hỏi lại:

- Xác nhận? Cậu muốn xác nhận chuyện gì vậy?

- Có rất nhiều vấn đề vẫn còn quá mập mờ. Tôi muốn kiểm tra lại chi tiết, cũng như là yêu cầu về số lượng và chất lượng các món ăn. Nấu ăn cho một trăm vị khách là một khối lượng công việc khổng lồ đấy.

Ai Fa và tôi sánh vai đối diện với Ema Min. Tôi nói với cô ấy những điều mà tôi đã nghĩ đến tối hôm qua.

- Đầu tiên, các người chỉ yêu cầu tôi làm những món ăn mà mình đã từng làm trước đó. Tuy nhiên, tôi không biết có bao nhiêu người sẽ thỏa mãn sau khi nếm thử, tôi khá lo về khoản đó. Chỉ còn năm ngày nữa là tới bữa tiệc. Thời gian không nhiều nhưng tôi muốn làm mọi thứ hoàn hảo nhất có thể.

- Được.

- Và vì vậy, các người muốn mua những kỹ năng nấu nướng của tôi, tôi hy vọng các người không chỉ mua trong tối hôm đó, mà là cả năm ngày này.

- Được thôi… Chính xác thì chúng tôi nên làm gì?

- Chính xác thì tôi muốn các người cung cấp những nguyên liệu và không gian cho tôi để nghiên cứu món ăn. Tôi cần rất nhiều bếp lò, các nguyên liệu và củi đốt. Cuối cùng, người nếm thử cho tôi… Và tất nhiên, tôi không thể là người duy nhất nấu ăn tối đó đúng chứ?

- Vâng, theo như những lần trước, sẽ có hơn mười người phụ nữ tham gia vào tối đó.

- Tuyệt vời. Tiếp theo là thịt kiba, tôi cần đủ cho năm ngày này, và cho cả bữa tiệc nữa. Tôi không thể tự mình xẻ thịt được, nên tôi muốn những người đàn ông nhà Lutim hỗ trợ mình… Nếu các người muốn có được những món ăn ngon ở nhà Lutim trong tương lai, thì tất cả mọi người đều phải học các kỹ thuật này.

- Vâng, chúng tôi cũng rất mong cậu làm chuyện đó.

- Vậy thì, cô có đồng ý với những chuyện đó không? Ngoài nguyên liệu cho năm ngày và bữa tiệc tôi cũng muốn được trả phần công tương ứng.

- Tất nhiên. Chúng tôi đều mong muốn các kỹ năng và kiến thức của cậu, vậy nên chúng tôi sẽ chuẩn bị các nguyên liệu mà cậu cần.

Mọi câu nói của cô ấy đều bắt đầu bằng việc đồng ý với tôi, cho thấy cô thật sự tin tưởng.

Sau đó Ema Min ngồi thẳng lưng, nhìn vào tôi và nói.

- Asuta của nhà Fa, cái giá mà cậu muốn để chấp nhận trao cho chúng tôi sức mạnh của cậu như thế nào?

- Um, tôi… hy vọng có thể đạt được thỏa thuận này với số lượng răng và sừng của hai mươi con kiba.

Ngay sau đó, gương mặt tươi cười của Ema Min chuyển sang u ám.

- Hai mươi con kiba… vậy là tám mươi mảnh răng và sừng đúng không? Chúng tôi không thể định giá được năng lực của cậu… Nhưng cái giá đó là quá rẻ. Như chúng tôi đã nói ngày hôm qua, tất cả các vị khách đều sẽ tặng chúng tôi một mảnh, và sau khi tính cả chỗ đó-

- Tôi không thể nhận hai trăm mảnh răng và sừng được, tôi vẫn chỉ là một đầu bếp thực tập thôi.

Tôi gãi đầu và nói thêm vào.

- Thật ra thì tôi cũng rất là phiền não. Tôi không nghĩ là tìm được một người có thể định được mức giá công bằng cho việc này.

- Đúng vậy. Chắc chắn không một ai ở Forest’s Edge có thể sẵn sàng để cho người ngoài giữ lửa trong lễ cưới của mình.

Ema Min mỉm cười hiền lành.

Cô ấy không chỉ trong sáng và vui vẻ mà còn là một cô gái rất linh hoạt. Một lần nữa tôi lại được cảm nhận con người của cô.

- Thật ra có vài thứ tôi muốn mua ở trấn giao thương và tôi nghe nói nó có giá khoảng hai mươi con kiba, đó là tại sao tôi đưa ra cái giá đó… Nhưng tôi thấy đây là một khoản xứng đáng, nên tôi chắc chắn sẽ không giấu nghề đâu.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Ema Min.

- Tôi hứa sẽ làm mọi thứ để xứng đáng với mức giá đó. Cô có muốn mua kỹ năng của tôi với mức giá đó không?

- Chúng tôi yêu cầu sự giúp đỡ của cậu cũng chính là vì tính cách này.

Ema Min cười thoải mái.

Nụ cười đầy tình thương của một người mẹ, thật là khó tin khi cô ấy chỉ bằng tuổi tôi, Ai Fa và Leina Wu.

- Vậy thì, chúng tôi sẽ dùng số lượng răng và sừng của hai mươi con kiba để đổi lấy năng lực của cậu-

- Ah, chờ chút! Tôi vẫn còn một chuyện nữa cần xác nhận.

Tôi nói vậy trong khi liếc nhìn sang Ai Fa đang ngồi cạnh mình.

Cô ấy vẫn đang ngồi khoanh chân với một gối dựng lên, biểu cảm rất đường hoàng.

- Tôi là người chăm lo cho nhà Fa, nên cũng không muốn bỏ bê công việc của nhà Fa. Đó là tại sao… Trong năm ngày tới, tôi muốn mang Ai Fa theo cùng đến nhà mà sẽ cho tôi nấu thử các món ăn. Tôi không yêu cầu nhà Lutim chuẩn bị giường ngủ cho chúng tôi, nhưng cô có thể chuẩn bị chỗ ngồi cho tôi và trưởng tộc không?

- Tôi hiểu, Đó cũng là bổn phận của chúng tôi nữa… Hmm…

Khi Ema Min nói như vậy, cô nghiêng đầu đặt ngón tay trỏ lên má và chìm vào những suy nghĩ.

Ah, vậy là cũng tồn tại mặt moe này sao—Cái suy nghĩ kỳ lạ đó chạy qua đầu, nhưng tôi vẫn làm mặt nghiêm nghị.

- Tôi nghĩ… chuyện đó không thành vấn đề. Sau cùng thì, nhà Lutim cũng gẫn gũi với nhà Wu…

- Sao? Sao lại có liên quan đến nhà Wu chứ?

- Lễ cưới sẽ được tổ chức ở khu nhà Wu.

Oh no.

- Và những người phụ nữ nhà Wu cũng sẽ vào bếp hôm đó.

Oh no no no no.

- Những thành viên nhà Lutim và nhà Min phải chuẩn bị những thứ khác, vậy nên họ không thể vào bếp được. Cậu sẽ bắt đầu nghiên cứu vào chiều muộn ngày hôm nay đúng không? Tôi đang tính đến nhà Wu để thảo luận về việc mượn nhà bếp và nhờ sự giúp đỡ của những người phụ nữ nhà Wu.

Chết tiệt.

- N-Nhưng không phải nhà Wu là “nhà lớn” sao? Cô có thể yêu cầu họ làm một chuyện tầm thường thế này sao?

- Chúng tôi làm vậy là vì họ là nhà chính. Chăm sóc hậu bối là công việc của trưởng bối mà.

Cô ấy hoàn toàn đúng.

Nhưng tôi muốn làm việc ở một nơi có ít những lo lắng hơn.

- Vì vậy, nếu nhà cậu muốn ăn tối với nhà Wu, cậu phải có được sự cho phép của trưởng tộc nhà Wu, Donda Wu. Với mối quan hệ của hai nhà tôi nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ không sao.

Không, có thể là một mối quan hệ tốt, nhưng cũng có cái tệ nữa.

Mà nói đến thì, không lâu trước tôi vừa mới nói “món ăn gia đình thì nên do người trong nhà đảm nhiệm”, vậy thì tiến triển này thật là mỉa mai mà.

- Nếu vậy thì cậu sẽ dành thời gian này để làm những món ngon đúng không? Đó thật là một cơ hội tốt cho nhà Wu. Tôi rất ghen tị với những người phụ nữ nhà Wu đó. Rất nhiều họ hàng sẽ muốn học hỏi từ họ trong tương lai đấy.

Tôi hiểu rồi, vì lợi ích của bà Jiba đây có thể là một sự sắp đặt thỏa đáng. Leina Wu học khá nhanh, bà Ditto Min và mama Mia Lei cũng có kỹ năng nữa. Ba người bọn họ chắc chắn có thể làm chủ được các kỹ thuật nấu ăn trong vòng năm ngày.

Bên cạnh đó tôi có thể dùng cơ hội này để phổ biến kỹ thuật cắt tiết và xẻ thịt kiba cho nhà Wu.

Mà hình như đó mới là diễn biến mà tôi mong muốn nhất đúng không?

Nhưng tôi sẽ phải làm gì với Donda Wu, Jiza Wu và Darum Wu?

Dùng bữa tối trong năm ngày với những con người nguy hiểm này… Mới nghĩ thôi mà tôi đã thấy tương lai mù mịt rồi.

Ngược lại thì bữa shabu shabu tối qua rất là thư thả.

… Nhưng đây cũng là một phần của công việc.

Nếu xét về hiệu quả, vì những người phụ nữ nhà Wu sẽ tham gia việc nhà bếp ở lễ cưới, tôi sẽ có thể chỉ đạo trực tiếp cho họ. Sẽ rất là ngu ngốc nếu dừng nghiên cứu của tôi lại và trở về nhà Fa vào lúc hoàng hôn. Tôi nên tách bạch chuyện cá nhân và công việc trong suốt khoảng thời gian này, và tìm cách giải quyết những bữa tối khó khăn ở nhà Wu.

Hơn nữa, không tính đến chuyện thử nghiệm món ăn, những người phụ nữ cũng vẫn sẽ phải chuẩn bị bữa tối… Khi tôi nhắc đến chuyện làm việc ở một nhà khác, nghĩa là tôi chỉ muốn tránh nhà Wu ra thôi.

Hmm mà nói đến thì… tôi đang nghĩ đến chuyện thay đổi thực đơn để có nhiều người hứng thú hơn với đồ ăn của tôi. Vì thế, người cứng đầu như Donda Wu chính là thích hợp nhất cho vị trí nếm thử đồ ăn. Cũng tương tự dành cho Jiza Wu, tư tưởng của anh ta khá cổ hủ, và Darum Wu người có ấn tượng xấu với tôi—Tôi sẽ phải làm hết sức mình để họ phải thừa nhận món ăn của mình.

- Asuta… cậu có ổn không?

Ema Min rướn người ra lo lắng.

- Tôi ổn, chúng ta vẫn cần có sự cho phép của nhà Wu, nhưng cô có đồng ý với những điều mà tôi đã nhắc đến… và mua kỹ năng của tôi? Giá là lượng sừng và nanh của hai mươi con kiba.

- Vâng. Asuta của nhà Fa, làm ơn cho chúng tôi sự giúp đỡ của cậu.

Ema Min mỉm cười dịu dàng—

Thỏa thuận đã đạt.

Truyện Chữ Hay