Bữa tối an lành kết thúc trong êm đẹp. (chắc chắn nó không nói cho con bé biết)
Chúng tôi dọn dẹp như thường ngày, thắp một ngọn đèn, và giờ là lúc để nghĩ về những chuyện phiền phức.
- …Asuta, tôi sẽ nói thẳng.
Ai Fa đưa tay lên buông mái tóc vàng óng xuống và nhẹ nhàng nói.
- Những chuyện mà Kaslan Lutim nói lúc trước đều là cho cậu. Là một người đứng đầu gia đình, tôi sẽ nói với cậu quan điểm của mình. Nhưng cậu sẽ phải tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.
- Um, tôi biết.
- Còn nữa cậu không cần phải lo về vị thế của nhà Fa trong chuyện này.
- Huh?
- Đây là một cuộc trao đổi công khai. Dù cho cậu có thất bại, không một ai sẽ bị trừng phạt. Nếu cậu thành công, nhà Wu và nhà Fa cũng không thân thiết hơn chút nào. Ngoài tiền công ra chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì hết.
Mái tóc của cô ấy vung vẩy trong bóng tối.
Người phụ nữ chưa lấy chồng sẽ không cắt tóc, vậy nên mái tóc của Ai Fa rất dài.
- …Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với hai người họ? Nếu tôi thất bại, họ sẽ bị ảnh hưởng thế nào?
- Không nhiều lắm, họ sẽ chỉ bị mất lòng tin của họ hàng, và bị chế giễu. Mọi người sẽ nói rằng người nối dõi của nhà Lutim đã làm rối tung cả buổi lễ, và là một kẻ ngu ngốc làm nhơ bẩn niềm tự hào của một người thợ săn bằng trò chơi trẻ con.
- Uwah. Tôi rất mừng vì trong những lúc như thế này cô chẳng có chút nhân nhượng nào cả… Ah~! Tôi nên làm gì bây giờ!
- Trật tự đi… Cậu lo lắng cái gì chứ? Với tôi, đây là một cuộc cá cược an toàn mà chẳng có gì phải lo lắng cả.
Ai Fa dựa người vào tường và nghiêng đầu thắc mắc.
- Yêu cầu của Kaslan Lutim cho cậu là nấu những món ăn mà cậu đã làm trước đó rồi, chứ không phải là làm món mới. Kiba nướng, bơ gơ, súp thịt, poitan nướng… Cậu chỉ cần phục vụ những món đó, và những vị khách sẽ bị kinh ngạc đến phát hoảng.
- Có thể là như vậy… nhưng họ sẽ cho thêm rất nhiều loại rau khác nhau vào trong nồi súp trong suốt bữa tiệc mà? Mama Mia Lei đã nhắc đến chuyện này ngày hôm qua. Đó là tại sao tôi không ngại ngần cho lá tino và pula vào món súp thịt cho các vị khách.
Ai Fa lại hất tóc lần nữa.
Ánh nến quá mờ và tôi không thể nhìn rõ gương mặt của cô như thường lệ.
- Và vì vậy, không cần biết món ăn có ngon đến đâu, vẫn sẽ có người không hài lòng về những nguyên liệu, cảm thấy còn thiếu thứ gì đó và nổi giận. Không chỉ vậy, nếu mấy món của tôi không hợp với khẩu vị của họ…. Vậy thì bữa tiệc mà họ đang trông đợi sẽ bị hỗn loạn, đúng không?
- ….
- Và đây là một lễ cưới chính thức. Sẽ có những ông già với tư tưởng cổ hủ, hay những người còn cứng đầu hơn Donda Wu vốn thích nồi súp poitan nhầy nhụa bình thường. Mọi người đều có sở thích riêng mà, và tôi lại vẫn quên thứ rõ ràng như vậy. Đó là tại sao danh dự của một đầu bếp đã bị phá hỏng khi tôi nghe thấy những lời miệt thị của Donda Wu. Tôi không nghĩ mọi người sẽ chấp nhận món ăn của tôi một cách vô điều kiện nữa….
- Asuta, chính xác thì… cậu đang sợ cái gì vậy?
Giọng nói của Ai Fa có chút lúng túng.
- Dù cho tất cả chuyện đó có xảy ra, Kaslan Lutim vẫn muốn cậu lo chuyện nấu ăn cho họ. Đây là một bữa tiệc quan trọng của anh ta, nhưng anh ta lại muốn cậu chăm lo cho gia đình quan trọng của mình. Đó không phải là một vinh dự rất lớn sao?
- Đó thật sự là một vinh dự lớn. Tôi lo sợ vì tôi không xứng với nó. Kaslan Lutim và Ema Min tin tưởng tôi từ tận đáy lòng và muốn trao cho tôi một công việc quan trọng như vậy. Tôi có thể cảm nhận được điều đó… và nó làm tôi thấy sợ.
- …Tôi vẫn không hiểu.
Ai Fa nhún vai trong bóng tối.
Tôi đứng lên, đi về phía Ai Fa và ngồi xuống.
- …Chuyện gì vậy?
Ai Fa khó hiểu nhìn vào tôi.
Cô ấy đang cau mày, nhưng ánh mắt thì bình tĩnh hơn tôi tưởng.
- Xin lỗi, tôi cảm thấy khó chịu nếu không nhìn rõ được mặt cô. Nếu cô thấy khó chịu vì chúng ta quá gần, tôi sẽ đốt thêm một cây đèn nữa.
Ai Fa khẽ lắc đầu và nói.
- Asuta cậu đã hoàn thành xuất sắc thỏa thuận với Donda Wu, vậy tại sao cậu vẫn còn lo lắng chứ? Đây là lần đầu tiên cậu hành động rụt rè về việc nấu ăn đấy.
- …Những chuyện trước đó đều là do ý nghĩ và cảm xúc của tôi. Tôi muốn cho Rimee Wu và Jiba Wu thêm sức mạnh, và được thừa nhận bởi Donda Wu. Tôi chỉ chấp nhận những cuộc đấu có vẻ bất khả thi đó vì thứ cảm xúc mãnh liệt…. Nhưng lần này hoàn toàn khác.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Ai Fa và nói.
- Tôi không có bất cứ quan hệ nào với Kaslan Lutim, và tôi không biết liệu anh ta nói có đúng không. Mặc dù không liên quan đến tôi, tôi vẫn không thể quyết định đúng hay sai. Vì tôi-
- Cậu muốn nói rằng cậu không phải người của thế giới này sao?
Một tia sáng không bằng lòng phát ra từ đôi mắt của Ai Fa.
- ….Asuta, ánh mắt của cậu hôm này rất ủ rũ. Khi chúng ta gặp Donda Wu, cậu đã tìm được con đường thẳng tiến ngay trước mắt. Nhưng giờ, cậu không thể nhìn được gì cả.
- Ý-Ý cô là gì?
- Cậu không hiểu sao? Cậu không cần lo về lòng tốt hay huyết thống, cũng không có chuyện đúng hay sai ở đây, và quyết định không phải được đưa ra bởi cậu. Kaslan Lutim đã nói rồi đúng không? Họ muốn thuê sức mạnh của cậu.
Ai Fa đột ngột nắm lấy cánh tay tôi.
Gương mặt của cô gần tới mức ngay sát trước mũi của tôi. Mùi hương của Ai Fa bắt đầu lan tỏa, lấn át hết dư vị của bữa tối.
- Kaslan Lutim và Ema Min sẽ quyết định giá trị của cậu, chứ không phải cậu. Cậu không cần phải lo về ân huệ, quan hệ máu mủ, lòng tốt hay sự hào hiệp. Họ đã thừa nhận năng lực của cậu, và muốn “mua” sức mạnh của cậu trong một đêm.
- Đó là bởi vì…
- Không quan trọng kết quả có đúng với mong đợi của cậu hay không, đó là trách nhiệm của người mua, người bán không cần lo về chuyện đó. Asuta, cậu-
Ai Fa suy nghĩ rất kỹ rồi nói.
- ….Asuta, cậu đã mua ít đồ ăn ở trấn giao thương đúng không?
- Um, nó không ngon, nhưng cũng không đến mức kinh khủng.
- Tại sao cậu lại dùng một miếng đồng để mua nó?
- Hmm? Đó là vì… mùi của nó rất thơm và trông cũng ổn.
- Cậu nghĩ mùi vị của nó có xứng đáng không?
- Không hề, nó bằng giá một bình rượu hoa quả, thế là quá đắt.
- Nếu vậy, cậu có định phàn nàn với sạp hàng và đòi họ trả lại tiền không?
Tôi-
Tầm nhìn của tôi đã rõ ràng trở lại. (não đã thông)
- Cậu cảm thấy được giá trị của thứ đồ ăn đó và mua nó. Kaslan Lutim cũng thấy được giá trị trong món ăn của cậu và muốn trả giá cho chúng. Khách hàng có thể nghĩ bất cứ thứ gì họ muốn sau khi đã mua sản phẩm. Nhưng dù cho họ có không vui, họ cũng không thể phàn nàn về nó.
- Ai Fa…
- Hơn nữa, Kaslan Lutim và những người khác đã được thử món ăn của cậu rồi. Họ đã theo sau hương vị trong món ăn của cậu, và sẵn sàng trả giá cho nó. Cậu cũng đã từng sống bằng cách nấu ăn và bán chúng ở quê nhà, vậy sao cậu lại từ chối họ chứ….? Chuyện này làm tôi rất khó hiểu.
- Tôi hiểu rồi- tôi đã hiểu rồi, Ai Fa. Cuối cùng tôi cũng đã biết mình sợ cái gì rồi.
Kaslan Lutim và Ema Min chỉ đơn giản là “khách hàng”.
Tôi không hề có mối liên hệ nào với họ. Dù tôi có từ chối, họ cũng không có lý do gì để phàn nàn. Ngay cả khi họ có tìm được lỗi trong món ăn, tôi cũng sẽ không cần phải chịu trách nhiệm.
Đó là tại sao…. Tôi lại sợ hãi.
Thấy một “mức giá” được gán cho món ăn của tôi, và trao đổi như “buôn bán”….
Chuyện này làm tôi vô cùng sợ hãi.
- Tôi… chưa từng sở hữu riêng một cửa hàng trước đây. Cha tôi mới là chủ và tôi chỉ là giúp việc thôi.
Để làm nhẹ bớt tâm trí, tôi cố gắng nói hết thành lời.
Ai Fa im lặng ngồi nghe tôi giãi bày.
- Khi đó, các khách hàng trả tiền cho món ăn của cha tôi. Và dù cho tôi có nấu cơm nướng thịt, thái rau… các món ăn vẫn là do cha tôi nấu, không phải tôi. Tôi luôn luôn nghĩ như vậy.
- Un.
- Và sau khi đến thế giới này, tôi đã gặp cô và bắt đầu nấu những món ăn cho cô và cho chính bản thân. Sau đó thì tôi gặp Rimee Wu, bà Jiba và Donda Wu. Tôi đã nấu cho rất nhiều người… nhưng đó không phải là bán những món ăn của tôi. Mà tôi làm vậy vì muốn họ thử những món ăn của mình.
- Un.
- Vì vậy, đêm qua tôi đã không tự mình nấu những món ăn đó cho Donda Wu. Bởi vì họ không cần tôi với tư cách là một đầu bếp. Nên tôi nghĩ chỉ có món ăn được làm bởi chính người nhà ông ta mới có thể thỏa mãn được ông già đó.
- Un.
- Và lần này… hoàn toàn trái ngược với chuyện đó, họ cần tôi như một người đầu bếp.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Buổi đêm thì lạnh hơn ban ngày, nhưng chúng tôi vẫn chịu được với lớp quần áo mỏng… và giờ thì hai đầu gối tôi bắt đầu run rẩy.
- Đó chính là chuyện… làm tôi lo sợ.
- ….
- Lần này khác với những lời chúc mà tôi nhận được từ nhà Wu. Tôi chỉ là một đầu bếp nửa mùa, và không biết rằng món ăn của mình có chút giá trị nào không. Ý nghĩ những người xa lạ sẽ đánh giá món ăn của mình… làm tôi cảm thấy lo lắng.
“Dù cậu nói như vậy- ”, Ai Fa vừa đẩy ra lại tiến đến lần nữa.
- Ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt u ám của cậu rồi.
- Un… Đây là lần đầu tiên có người đặt niềm tin vào tôi như một đầu bếp. Nó làm tôi sợ… nhưng cũng rất hãnh diện.
- Vậy, cậu sẽ chấp nhận công việc mà họ yêu cầu chứ?
“…Tôi muốn nhận việc này.” Tôi cố gắng nặn ra mấy từ như vậy.
Dạ dày tôi đang siết chặt, chỗ thịt và poitan tôi vừa ăn có vẻ như muốn trào ra ngoài.
- Vì họ đã tin tưởng tôi như vậy… Tôi muốn làm việc chăm chỉ để chắc chắn nhận được phần thưởng mà họ đã đặt ra. Như một người đầu bếp, tôi hy vọng kỹ năng của mình sẽ không mang lại sự hổ thẹn.
Cả cơ thể tôi đang run lên.
Tôi thật sự cảm thấy mình sẽ nôn mất.
Tôi đã rất sốc, tôi chưa từng nghĩ mình lại hèn nhát thế này.
Khoảnh khắc sau đó... Ai Fa áp bàn tay lên hai gò má của tôi, khóa chặt ánh mắt.
Cô ấy thật gần.
“ …Tôi rất tự hào.” Ai Fa nhẹ nhàng nói.
Mọi sự run rẩy, lo lắng trong tôi đều tan biến trước đôi mắt của Ai Fa.