Kể từ hôm đó, đến Grimveria cùng Chihiro sau giờ học đã trở thành hoạt động thường nhật mới của Kazaya.
“Ah! Nhìn kìa Tsugami-kun, có trái gì ở đó kìa!”
Vào một ngày khi hai người bọn cậu đang thám hiểm Đảo#2, Chihiro nhìn thấy một cái cây trông như cây cọ ở thế giới của bọn cậu và nói.
Có một trái gì đó trông như trái đào nhưng lớn hơn nhiều đang nằm lơ lửng giữa những tán cây rậm rạp.
“Ồ, trái đó hiếm đấy. Nó là đào chuối.”
“Đào chuối?”
“Chị thấy nó giống trái đào phải không? Nhưng vị thì y như quả chuối ấy. Thành ra người ta gọi nó là đào chuối.”
“.....Cách đặt tên có hơi đơn giản nhỉ.”
“Đúng vậy thật, nhưng cố đặt cho một cái tên độc lạ chỉ khiến nó khó hiểu hơn thôi. Nó bán được giá lắm nên ta sẽ lấy luôn.”
Kazaya lại gần cái cây và lấy Lồng côn trùng của mình ra.
“Đợi đã! Tsugami-kun, chị muốn thử hái nó!”
“Eh? Thật ạ? Chị đã từng leo cây bao giờ chưa Senpai?”
“Chưa! Vậy nên chị muốn thử. Khám phá những điều chưa biết chính là thám hiểm mà không phải sao!?”
Thấy mắt Chihiro ánh lên vẻ háo hức, Kazaya đành để cho cô tự làm.
Cô đặt tay lên cây rồi cẩn thận trèo lên.
“Chị nhớ cẩn thận, dù có Rào chắn bảo vệ thì cũng không được chủ quan đâu đấy.”
“Biết rồi, chị sẽ cẩn thận mà!”
Chihiro hăng hái trả lời. Tuy không thấy được nhưng Kazaya đoán cô đang trưng ra bộ mặt thích thú như trẻ con. Có lẽ vì đây là lần đầu cô có cơ hội làm một việc như thế này.
Dẫu vậy thì Chihiro vẫn leo rất khéo. Tay cô đang hướng cái Lồng côn trùng đã mở sẵn về phía quả đào chuối.
Sau một khoảng trễ, quả đào chuối biến thành một đốm sáng và bay vào Lồng côn trùng. Chihiro gật đầu thỏa mãn và chuẩn bị leo xuống... Tuy nhiên, cô thẫn người ra sau khi nhìn xuống dưới.
“Không ổn rồi... Tsugami-kun, có vấn đề rồi.”
Chihiro nói với vẻ mặt lo lắng, cậu tự hỏi vấn đề mà cô đề cập là gì.
“Có vẻ như chị không hợp với độ cao cho lắm. Chị không xuống được!”
Chihiro mạnh dạn thừa nhận, giọng điệu xem chừng khá nghiêm túc.
“.....Chị có cần giúp không?”
“Có đấy, nếu em không phiền thì lên đây giúp chị với!”
Kazaya lại gần cái cây, cậu leo lên một cách thuần thục và đưa tay ra cho Chihiro. Tuy nhiên, Chihiro chỉ nhìn cậu mà không làm gì cả.
“Ừm... Chị có cảm giác mình sẽ té nếu như động đậy mất, chị không dám di chuyển!”
“Eeeeh... nhưng ta đâu còn cách nào khác đâu?”
“Umm... Nói thế này có hơi xấu hổ, nhưng em ôm chị xuống luôn được không?”
“Eh!? Chị nghĩ làm thế có ổn không!?”
Kazaya bối rối trước diễn biến bất ngờ này, Chihiro khẽ gật đầu. Tuy bề ngoài vẫn như mọi khi nhưng vai cô có hơi run. Xem ra cô ấy thật sự cảm thấy sợ.
“...Xin lỗi.”
Sau khi hắng giọng, Kazaya thì thào một lời xin lỗi ngắn gọn rồi vòng tay qua eo cô. Chihiro cũng bám chặt vào người cậu.
“T-từ từ thôi nha? Chầm chậm thôi. Ưmm, ý chị là thiệt chậm thôi! Sống vội vàng quá là không tốt đâu đó!”
“Em không biết cuộc sống có liên quan gì đến việc leo cây, nhưng em sẽ leo xuống chậm như ý chị.”
Kazaya từ từ trèo xuống mặt đất. Tuy nhiên có chút khó khăn vì cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô. Ngay khi vừa xuống được mặt đất, Chihiro liền rời khỏi người cậu và đặt tay lên ngực.
“Chị bị sợ độ cao ạ? Lần sau cứ để mấy việc như vầy cho em.”
“Eh? À, đúng. Em nói phải. Cảm ơn em.”
Thấy cô thở ra, cậu nghĩ cô phải sợ hãi lắm. Tuy vậy, Chihiro lại áp tay lên đôi má đã ửng đỏ của mình.
“...T-tuy đó là tình huống bất khả kháng, nhưng chị vẫn không dám tin mình lại nhờ một chàng trai thậm chí còn nhỏ tuổi hơn ôm mình xuống. Xấu hổ quá đi!”
“E-ehh!? Chẳng phải hơi muộn rồi sao!?”
“S-sao chứ? Lúc đó chị sợ hãi và tuyệt vọng lắm em biết không!?”
“Đúng vậy thật, nhưng trước đây chị đã từng ôm em rồi mà...”
“Cái đó là hành động vô thức nên không tính! Còn vừa rồi là yêu cầu có chủ đích của chị! N-nó khác nhau đấy!”
“Em không ngờ chị lại phản ứng như vậy đấy Senpai. Chị làm em thấy là lạ sao ấy...”
Nhớ lại những việc vừa xảy ra làm Kazaya không khỏi bồn chồn. Kết quả là cả hai không dám nhìn vào mắt nhau.
“Umm...Kh-không phải là chị không thích hay gì đâu. Không phải chị dễ dãi với người khác vì đó là Tsugami-kun đâu.. Ah! Không phải vậy... Um, c-cái kiểu tình huống quái quỷ gì thế này!?”
“E-em cũng không biết! Thôi thì, ta tạm gác chủ để lại này được không?”
“Đ-đúng đấy! Đáng lí ra ta nên làm vậy ngay từ đầu!”
Chihiro nói khá nhanh, cô cứ thế rồi nói “Đi thôi!”, rồi bắt đầu cất bước.
“...Nhưng mà, lúc leo lên thì chị có thể nhìn thấy hòn đảo từ trên cao. Góc nhìn đó tuyệt lắm đó.”
Nét mặt của Chihiro cuối cùng cũng thả lõng, cô nhìn lên trời. Có lẽ đang nhớ lại khung cảnh đó.
“Thế giới này quả nhiên là nơi tuyệt nhất.”
Chihiro rất thích việc phiêu lưu ở Grimveria. Như để chứng minh những lời xuất phát từ sâu trong tim ấy là thật, mỗi khi giờ học kết thúc thì cô đều vội vàng rời khỏi trường và dùng Đá dịch chuyển để đến đây.
Kazaya cũng không phiền khi phải dành thời gian với cô, vì cậu có thể được vui vẻ ngắm nhìn những hành động trẻ con của Chihiro - thứ vốn hoàn toàn trái ngược với tính cách lạnh lùng có phần hơi gay gắt của cô khi ở trường.
Song, có một vấn đề nhỏ bắt đầu xảy ra, mà căn nguyên là từ quãng thời gian mà bọn họ ở cùng nhau đó.
“Ah, tui đói quá. Kiếm gì ăn đi.”
“Ờm, tôi cũng đang đói. Bụng tôi cứ kêu mãi.”
Vào giờ ăn trưa, khi đang lắng nghe những câu nói đùa thường ngày giữa Maesaki và Ayukawa, Kazaya định sẽ xuống căn tin mua chút bánh mì bỏ bụng, nhưng...
“Xin phép.”
Cửa lớp được mở ra và Chihiro là người đang đứng ở đó. Cô tiến về phía Kazaya mà không hề để tâm đến những người bạn học đang bị hóa đá của cậu và đặt xuống trước mặt cậu một chiếc hộp hình chữ nhật được gói trong mảnh vải màu hồng.
“Tsugami-kun, tôi có chuẩn bị bento cho cậu này. Cùng ăn đi.”
“Eehh!? Mikoto-senpai làm bento cho Kazaya!?”
Hết nhìn Kazaya rồi đến Chihiro vài lần, Ayukawa hét lên kinh ngạc. Bạn cùng lớp cậu cũng bắt đầu xì xào với nhau.
“...Có vấn đề gì sao?”
Tuy vậy, khi Chihiro chuyển ánh nhìn băng giá của mình về phía họ, tất cả lập tức im bặt.
“C-cảm ơn chị vì phần bento... Xin lỗi vì đã khiến chị phải làm bento cho em.”
Kazaya nói lời cảm tạ trong khi ý thức rõ bản thân đang bị bạn học soi mói.
“Không có gì. Ta sẽ ăn ở đâu đây? Tại đây luôn sao?”
“Umm, ở đây thì có hơi... Trên sân thượng thì sao ạ?”
Nghe Kazaya đáp, Chihiro có hơi liếc nhìn Ayukawa, nhưng lập tức quay lại phía cậu.
'Vậy cũng được. Tôi sẽ đi trước.”
Cô ấy quay người lại rồi hiên ngang bước ra khỏi lớp cậu.
“......Oi! Tsugami! Cái quái gì vừa xảy ra thế hả!?”
Maesaki túm lấy cổ áo cậu rồi ra sức lắc mạnh.
“Mikoto-senpai! Mỹ nhân trường ta! Thánh nữ của chúng ta! Chị ấy làm bento cho mày hả? Tao biết ngay là chị ấy với mày có quan hệ gì đó đặc biệt mà!?”
“Kh-không, tao... Umm...”
Đúng là hai người có một mối quan hệ đặc biệt, nhưng nó chắc chắn không phải loại quan hệ mà bạn học cậu nghĩ. Tuy định nói ra, song cậu biết rõ điều đó chỉ khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn, thành ra Kazaya quyết định giữ im lặng.
“Tao muốn có một câu trả lời rõ ràng Tsugami! Tuy lần trước mày đã chối nhưng sự thật đúng là vậy phải không?”
“Không, tao với chị ấy thật sự...”
“Thôi đủ rồi! Tuy ghen tị muốn chết đi được nhưng mày vẫn là bạn thân nhất của tao! Tao sẽ hỗ trợ mày! Tao sẽ tận tâm tận lực cổ vũ cho mày! Đúng không mọi người?”
Khi Maesaki hét lên với cả lớp, các bạn cùng lớp cậu bắt đầu từ Ayukawa lên tiếng đồng tình.
“Đúng thế! Vì người đó là Mikoto-senpai nên chúng tôi ngưỡng mộ ông hơn là ghen tị! Ông đã làm được điều tưởng chừng còn khó hơn khiến bầu trời sập xuống nữa đó!”
Những nữ sinh khác gật đầu đồng tình với ý kiến của Ayukawa.
“Đúng vậy. Tớ mong quan hệ của hai người sẽ bền lâu. Tớ cũng sẽ cổ vũ cho cậu.”
“Tuy vậy thì tớ vẫn thắc mắc cách mà họ bắt đầu. Cậu có đoán ra được họ bắt đầu như thế nào không?”
“Ah, đúng rồi nhỉ. Ai tỏ tình trước ha? Cậu à? Hay là Senpai?”
Kazaya chùn bước trước sự hiếu kỳ không thèm che giấu từ phía bạn học.
“Nh-như tớ nói đấy, bọn tớ đâu có đang hẹn hò hay gì...”
“Thôi nào, có gì phải ngại chứ. Mày tỏ tình trực tiếp với chị ấy à? Hay qua điện thoại? Hay là gửi tin nhắn?”
“Ta đang nói về Mikoto-senpai đấy, có khi nào là một bức thư tình viết tay kiểu cũ thì sao?”
“Có vẻ hợp lí. Nghe khá hợp với phong thái của chị ấy.”
“Tôi muốn đọc thử ghê.”
Kazaya lẻn khỏi lớp học nơi có hai con người đang phấn khích tột đỉnh là Maesaki và Ayukawa. Cậu sợ rằng nếu còn náng lại thêm tí nữa thì bí mật về Grimveria cũng sẽ bị phanh phui mất.
“Ah! Tsugami, mày đi đâu đấy! Tao sẽ hỗ trợ đường tình duyên cho mày mà, vậy nên biết điều thì khai hết ra đây!”
Kazaya mặc kệ Maesaki rồi bắt đầu bỏ chạy.
Cậu chạy lên cầu thang và mở cửa sân thượng ra.
Có vài học sinh đang ăn trưa trên này, song ở xa có một chỗ vắng người đến lạ. Chihiro đang ngồi trên băng ghế đằng đó. Chắc người ta đều thắc mắc cô đang làm gì ở đây, nhưng không một ai dám lại gần và hỏi cả.
Về phần Chihiro, cô ấy đang ngồi hướng mặt xuống và trầm ngâm suy nghĩ.
“Umm, Senpai. Có gì không ổn ạ?”
Nghe thấy Kazaya hỏi, Chihiro ngẩn lên nhìn cậu và dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán.
“Ah Tsugami-kun... Không có gì đâu, chỉ là chị nghĩ mình lại lỡ làm mọi thứ rối tung lên nữa rồi.”
“Làm mọi thứ rối tung?”
Chihiro vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh mình. Hiểu ý cô, Kazaya gật đầu và ngồi xuống. Học sinh xung quanh hướng ánh mắt về phía bọn cậu mà không giấu nổi sự kinh ngạc. Nhưng khi bị Kazaya nhìn lại, họ liền quay mặt đi. Có lẽ là do không muốn làm Chihiro nổi giận. Vậy cũng tốt, họ sẽ có không gian riêng tư hơn để trò chuyện.
“Chuyện ở lớp em vừa nãy ấy. Chị chỉ định hỏi một câu bình thường thôi, không hiểu sao mọi người lại á khẩu như vậy. Có lẽ là do mặt chị trông đáng sợ lắm nhỉ. Không thể tin được chị lại đi dọa nạt đàn em của mình như vậy...”
“...Không, em không nghĩ vậy đâu.”
“Thật chứ? Em có chắc không?”
Kazaya gật đầu đáp lại câu hỏi mà cô thì thào nói. Người ta quan tâm đến mối quan hệ giữa cậu và cô ấy hơn nên không phải lo mấy việc như vầy bị để ý làm gì.
“Ơn trời... Vậy thì tốt quá.”
Thấy Chihiro trộm vuốt ngực nhẹ nhõm, vẻ mặt Kazaya cũng hơi giãn ra. Lúc này, một Chihiro đối lập hoàn toàn với những gì người khác nghĩ xem ra đang khá vui mừng.
“Vẻ mặt gì thế? Lúc đó chị lo lắng lắm đấy, cảm thấy tội lỗi là điều hiển nhiên mà không phải sao?”
Chihiro hơi bĩu môi, đảm bảo rằng những người xung quanh sẽ không thấy được nó. Thấy vậy, Kazaya xin lỗi cô.
“...Mà, chị có làm gián đoán gì không?.”
“Gián đoạn? Ý chị là sao?”
“Thì, có cô gái đang ngồi bên cạnh em đúng chứ? Chị nghĩ em sẽ muốn ăn trưa với bạn gái mình hơn.”
Biểu cảm của Chihiro không hề thay đổi khi cô nói, đúng chuẩn với một Chihiro ở trường. Song, dường như cô đang lảng tránh ánh mắt của cậu, mặc dù nếu không chú ý kỹ thì cũng không nhận ra được.
“Nếu em ép buộc bản thân phải ở đây với chị thì không cần lo đâu. Vẫn còn thời gian đấy, em có thể trở về lớp.”
“Ah, chị đang nói về Ayukawa sao? Không sao đâu. Bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi, đâu có hẹn hò hay gì.”
“Th-thật không?... Nhưng nhìn hai em thân thiết vậy mà.”
Chihiro nheo mắt nhìn cậu. Không hiểu sao Kazaya lại có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn do bị bắt quả tang trong lúc ngoại tình vậy.
“Thân đến mức chị còn cảm thấy do dự khi bước vào ấy chứ.”
“Nh-như em nói đấy, bọn em chỉ là bạn. Tuyệt đối không có kiểu quan hệ gì như vậy cả! Đó là sự thật, xin chị hãy tin em!”
Đến Kazaya cũng không hiểu sao mình lại dùng lời lẽ như vậy để biện hộ nữa.
Sau một hồi im lặng nhìn chằm chằm vào cậu, nét mặt Chihiro cũng thả lỏng đi một chút.
“Thôi được rồi. Không phải chị có ý gì đâu... Thế, hai em thật sự không hẹn hò?”
Chihiro thở ra sau khi nói. Có lẽ là do cậu tưởng tượng, hay cô ấy thật sự trông nhẹ nhõm hơn hẳn nhỉ.
“Phải rồi, bento của em đây. Chị tự làm đó, vậy nên chắc không được ngon đâu.”
“Cảm ơn chị... Mà để Ayukawa sang một bên, xin chị sau này đừng làm thế nữa, Senpai. Mỗi lần chị hạ cố đến lớp thì y như rằng em sẽ bị núi câu hỏi từ bạn học oanh tạc đó.”
“Là câu hỏi như thế nào thế?”
“Không, nó... Chậc. Nếu được thì chị cho em xin mail được không? Nếu cần nói chuyện riêng thì ta có thể liên lạc bằng tin nhắn mà.”
“Việc đó không được đâu. Chị không được phép lưu địa chỉ liên lạc của bất cứ ai ngoài cha và mẹ trên điện thoại.”
Cô ấy được nuôi dưỡng nghiêm khắc đến mức nào vậy? Kazaya không thể không tự hỏi với bản thân.
“Eh, kể cả bạn bè cũng không được sao chị?”
“Phải đó. Điện thoại chị bị kiểm tra mỗi ngày. Chị phải đồng ý điều kiện đó trước khi được phép nhập học ở đây.”
“Ý chị là sao?”
“Thật ra ban đầu chị được dự định sẽ nhập học tại một trường tư mà người quen của cha chị làm chủ, nhưng chị đã buộc cha mẹ cho mình theo học ở ngôi trường này.”
Thấy Kazaya nhíu mày vẻ bối rối, Chihiro bắt đầu giải thích cặn kẽ hơn.
“Nơi đó được gọi là ‘Trường nữ sinh nhà giàu'. Những nữ sinh ở đó đều có gia thế giống chị. Tuy ở đó không hẳn là tệ nhưng... chị cảm thấy rất ngột ngạt. Chị đã cố gắng học đến hết sơ trung, nhưng rồi lại nhận ra mình sẽ không bao giờ cảm thấy bình yên được khi vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của cha. Đó là lí do lần đầu tiên trong đời, chị đã nổi loạn với cha mẹ. Chị một mực đòi nhập học ở trường này vì nó gần nhà và không có liên hệ gì với ông ấy. Nhờ lúc cuối mẹ nói ‘nghiêm khắc quá cũng không tốt' rồi đứng về phía chị nên chị mới thuyết phục được cha mình.”
“...Ra đó là hoàn cảnh của chị.”
“Để đổi lại, họ bắt đầu giám sát cuộc sống riêng tư của chị nhiều hơn, có lẽ đây là điều mà ông ấy thực sự muốn... Xin lỗi nhé, bắt em phải lắng nghe câu chuyện tẻ nhạt này rồi.”
Chihiro thì thầm như muốn tự chế giễu bản thân rồi nhắm mắt lại.
“Không đâu, em rất mừng vì có thể hiểu thêm về chị, Senpai.”
Nghe Kazaya trả lời thật lòng như vậy, Chihiro nở một nụ cười tươi với cậu.
“Cảm ơn em. Chị hy vọng em sẽ thích món bento này.”
“...Chị biết không, em vẫn còn khá bất ngờ trước chị ở thế giới khác. Cho đến gần đây em vẫn thấy chị ở đó không đúng lắm, nhưng giờ em lại bắt đầu nghĩ chị ở đây mới là không hợp lí.”
“Thôi đi. Nếu em nói nữa thì chị sẽ rớt mặt nạ ra ở đây luôn mất.”
Chihiro nói nhỏ với khuôn mặt đỏ ửng.
“Chỉ ngoài những lúc có mỗi hai ta ra, chị buộc phải đội lên tính cách này. Hy vọng em sẽ sớm làm quen được với nó.”
“Vậy sao... Em hiểu rồi.”
“...? Em cười cái gì đấy?”
“Eh!? Ah, có gì đâu chị!?”
Kazaya vội vàng sửa lại biểu cảm trên mặt. Câu “có mỗi hai ta” làm cậu sung sướng có hơi thái quá.
Kazaya mở nắp hộp bento ra, bên trong là đủ thứ loại thức ăn đầy màu sắc. Trứng cuộn, sa lát khoai tây, xúc xích cùng cá ướp tương và cải bó xôi rắc mè. Giữa phần cơm là một quả mận chua. Một phần bento lý tưởng.
“Cảm ơn chị đã làm nó... Ngon quá đi mất!”
Tuy nhìn như đồ nhà làm song mùi vị thì nó chẳng thua kém gì món được nấu bởi một đầu bếp chuyên nghiệp cả. Việc mẹ cậu không giỏi nấu ăn còn khiến sự vĩ đại của thứ này tăng lên gấp bội. Kazaya bị cuốn lấy từ miếng đầu tiên và xử gọn hộp bento trong vài nốt nhạc.
“...Haah. Bento ngon quá.”
“Em đâu cần phải ăn vội thế chứ.”
Chihiro nói với giọng ngạc nhiên pha lẫn chút hài lòng.
“Em không ngờ chị lại nấu ăn giỏi đến vậy, Senpai. Em cứ tưởng những người sống trong gia đình khá giả như chị sẽ được người hầu làm hết chứ.”
“Thường thì là vậy, nhưng bên ngoại chị sở hữu một nhà hàng kiểu Nhật truyền thống, mẹ chị thì lại thích nấu ăn. Bà thường sẽ tự tay nấu vào những dịp hiếm hoi cha chị được nghỉ. Chị cũng thích ăn những món ngon, vậy nên đã học cách nấu nướng từ bà ấy.”
“Ra là vậy... Dẫu thế thì em vẫn không ngờ có ngày mình lại được ăn bento do chị làm đó Senpai. Nếu mai có lăn ra chết thì cũng không còn thấy bất ngờ gì nữa.”
Cậu thật lòng nghĩ vậy.
“Đừng nói chuyện bi đát thế. Dù sao thì em cũng đã giúp chị rất nhiều ở Grimveria mà. Như lúc đi thám hiểm ở Đảo#3 chẳng hạn, nếu em không giúp thì chị đã gặp nguy rồi.”
“Ah, vụ con『Invisible Lizard』ấy hả?”
Invisible Lizard là loài quái thú có khả năng ẩn thân bằng cách hòa mình vào môi trường xung quanh, Chihiro đã bị nó tấn công từ phía sau. Nó là một đối thủ phiền phức, luôn tấn công và tránh nhận đòn bằng cách tàng hình. Rào chắn bảo vệ của Chihiro đã bị nó bào mòn dần bằng cách này.
“Chị rất ấn tượng bằng cách mà em phát hiện ra nó chỉ bằng tiếng động và bụi bay lên khi nó bước đi đấy Tsugami-kun.”
“Đó chỉ là vấn đề về kinh nghiệm thôi. Trước đây em đã từng nhận kha khá nhiệm vụ choảng nhau với nó.”
“Nhiệm vụ... nhắc mới nhớ, hai người mà ta đã gặp cũng nói vậy. Không phải Lữ khách chỉ đến đảo để thu thập tài nguyên và tiêu diệt quái thú thôi sao?”
“Phần lớn thì đúng là vậy, nhưng cũng có lúc người dân trong thị trấn đưa ra những yêu cầu đòi hỏi thu thập một loại vật phẩm nào đó hoặc tiêu diệt một loài quái thú cụ thể. Đó là nhiệm vụ. À, và đôi khi chính nữ thần cũng đưa ra nhiệm vụ nữa.”
“Nữ thần ư?”
“Vâng, em thấy để chị tự trải nghiệm sẽ tốt hơn, ta sẽ tạm gác lại chủ đề này nhé.”
Chihiro gật đầu đồng ý và chuyển chủ đề.”
“Nhân tiện, Tsugami-kun. Chị rất biết ơn việc em hằng ngày đều cùng chị Grimveria, nhưng em có chắc rằng những thứ khác trong thực tại đều ổn không?”
“Những thứ khác?”
“Là việc học ý. Tuần sau là tới kỳ thi mà phải không? Nếu không học hành chăm chỉ thì điểm số của em sẽ bị thụt lùi đấy.”
“Ugh...”
Kazaya không kìm được tiếng thở dài. Điều mà còn chút xíu nữa là cậu đã hoàn toàn quên béng, nói đúng hơn là điều mà cậu đã cố quên phắn đi, giờ lại bị đem về thực tại một lần nữa.
“Haa... Em không hứng thú với việc học cho lắm. Nếu là game thì em có thể chơi bao lâu cũng được.”
“Do em không học đúng cách thôi. Học hành không khác việc đi tiêu diệt ma thú và thám hiển đảo là bao đâu. Nếu biết phương pháp phù hợp với mình thì nó không khó chút nào cả... Hmm.”
Chihiro tự gật đầu với bản thân, xem ra cô vừa quyết định xong điều gì đó.
“Được rồi, vậy thì sao? Chị sẽ kèm cho em. Dù sao thì chị cũng đã ôn tập cho kỳ kiểm tra tới hết rồi, giúp đỡ năm nhất như em cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Eh, Senpai sẽ dạy em á? Chị định sẽ dạy ở đâu?”
“Thư viện thì không ổn lắm, ta có lẽ sẽ làm phiền người khác. Nhà chị thì tất nhiên cũng không, cha chị mà biết được thì sẽ nổi giận mất... Thế thì ở nhà em thì sao?”
“Hể!? Ch-chị muốn đến nhà em sao Senpai!?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là không!!”
Kazaya còn không nhận ra mình đã đứng phắt dậy từ khi nào. Đúng là không có vấn đề gì cả, nhưng tim cậu thì có đấy, nó đang đập nhanh hơn bình thường.
“Được rồi. Vậy thì chị sẽ đến nhà em. Chị sẽ đợi em ở cổng sau khi tan học.”
“V-vâng!”
Kazaya lớn giọng trả lời với tư thế thiếu tự nhiên chết đi được. Chihiro nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.
(Mình sẽ được học với Mikoto-senpai!)
Đây quả là điềm may không ngờ tới được. Nếu cuộc đời cậu là một game phiêu lưu lãng mạng thì tình huống này sẽ được mô tả bằng hai từ『cắm flag』, thứ sẽ giúp cậu mở khóa route lãng mạng với một nhân vật trong game.
“Cảm ơn chị rất nhiều!”
Kazaya cúi đầu và cảm ơn cô từ tận đáy lòng.
○
Chihiro nói rằng mình cần phải chuẩn bị, vậy nên cô đã về nhà mình trước sau khi Kazaya cho cô địa chỉ nhà cậu. Cha mẹ Kazaya đều là người làm công, cậu còn là con một nữa, thành ra cả ngày chỉ có mỗi cậu ở nhà.
Ngôi nhà vắng lặng và trống trải thường khiến cậu cảm thấy hơi cô đơn, nhưng hôm nay thì khác, cậu mừng vì mình là người duy nhất ở nơi đây.
“Chị xin phép.”
Vào bên trong, Chihiro cởi giày ra và bước vào, sau đó quay người lại, quỳ xuống sàn và xếp giày lại ngay ngắn. Hành động đó chứng tỏ cô đã được giáo dục rất tốt. Kazaya hơi xấu hổ do mình chỉ tháo giày ra và để chúng nằm lung tung, cậu liền bắt chước theo Chihiro xếp giày lại ngay ngắn.
Phòng của Kazaya nằm trên tầng hai, vậy nên giờ họ sẽ lên lầu.
(...Ơ mà khoan, lần cuối mình dọn phòng là khi nào ấy nhỉ?)
Nếu Kazaya nhớ không lầm thì là vào tuần trước, nhưng cậu cũng không chắc liệu mình có không lầm hay không. Nếu cậu nhớ lầm thì sẽ tệ lắm.
“Senpai, chị đợi ở đây chút nhé. Em phải vào dọn dẹp một tí.”
Nhận được sự đồng ý từ Chihiro, cậu mở cửa ra và lập tức chui vào.
Như những gì đã lo sợ, phòng cậu là một mớ hỗn độn đạt mức tiêu chuẩn. Bên trong là manga, máy chơi game, game media, thậm chí còn cả quần áo mà cậu thay ra vào buổi sáng nữa, chúng nằm rải rác khắp phòng. Nếu chỉ vậy thì vẫn có thể chấp nhận ở một mức độ nào đó. Tuy nhiên đó không phải là tất cả, trong đống đó còn có mấy quyển album ảnh của những idol mát mẻ được mở toang hoang, lộ rõ hình của những người phụ nữ ăn bận hở hang.
(Mình tuyệt đối không được để Senpai thấy đống này.)
Kazaya ném cặp vào một góc rồi bắt tay vào việc dọn dẹp.
Sau khi Kazaya dùng hết công suất để dọn dẹp, căn phòng đã sạch sẽ gọn gàng hơn hẳn, hoàn toàn khác với vài phút trước.
“Senpai, chị có thể vào được rồi.”
Chihiro mở cửa ra khi nghe cậu gọi. Kazaya tròn mắt kinh ngạc trước diện mạo lúc này của cô.
Cô ấy mặc một bộ đồ ôm sát cơ thể, đeo chiếc kính gọng bạc, tóc thì được buộc lên.
“Th-thế này là sao vậy, Senpai? Ý em là, chị biến thành như vầy lúc nào thế?”
“Fufu... Khi em đang dọn phòng ấy. Hôm nay chị sẽ là cô giáo, chị sẽ giảng dạy rất nghiêm khắc đó nhé! Đổi lại, nếu em có thể chịu được bữa học này, chị sẽ cho em một phần thưởng, được chứ?”
“M-một phần thưởng...!?”
Một phần thưởng từ cô giáo. Nghe vậy mà không bị hấp dẫn chắc chỉ có hâm. Đầu óc Kazaya bắt đầu tràn ngập những ảo tưởng.
“Chính xác thì phần thưởng đó là gì thế chị...?”
“Fufu, đừng nóng vội thế chứ. Nếu không lầm thì đó sẽ là thứ mà em mong muốn nhất đấy.”
“Cái đó... Đừng bảo với em là...!”
Chính là Chihiro? Khi con tim Kazaya còn đang tiếp tục đoán già đoán non, Chihiro trả lời cậu.
“Một túi kẹo các loại.”
“...À, ra là vậy.”
Sự phấn khích của cậu tụt nhanh như điểm thi môn hóa.
“Hửm? Sao tự nhiên em trông chán nản thế!? Chẳng phải cậu con trai nào cũng đều thích kẹo sao?”
Chihiro đưa tay vào trong túi mà cô mang theo và lấy ra một túi nhựa lớn chứa đầy kẹo.
“Ừm, đúng thế, em thích ăn kẹo lắm... Mà kệ chuyện đó đi. Mời chị vào...”
Được cậu mời, Chihiro bước vào phòng. Trên mặt cô vẫn còn chút vẻ bối rối về cuộc trò chuyện lúc nãy.
“Oh, phòng em khá sạch nhỉ. Chị cứ tưởng phòng của bọn con trai sẽ bừa bộn hơn nhiều.”
Kazaya trả lời cô trong khi lấy ra một tấm đêm và đặt nó vào chỗ chiếc bàn gần ti vi.
“Không đâu, đó chỉ là tưởng tượng của nhiều người mà thôi.”Cậu quyết định sẽ giả vờ như đống hổ lốn lúc nãy chỉ là hư vô.
“Ra vậy. Giờ thì-em giấu tạp chí đen ở đâu nào!?”
Câu hỏi kế đến của Chihiro quá bất ngờ, nó làm Kazaya thấy hoang mang hết sức.
“E---em làm gì có mấy thứ như vậy chứ!!”
“Kể cả khi em là một cậu thanh thiếu niên sao? Không có mới là lạ ấy! Mấy cậu bạn trong lớp chị cứ bàn tán về chúng suốt! Em không cần giấu làm gì đâu, ở dưới gầm giường hả?”
“Em ch-chắc chắn rằng mình không có bất kỳ thứ nào như vậy! Em đâu phải một thằng biến thái đâu chứ!”
“Hay là---sau tủ quần áo?”
“Uwaah!!”
Kazaya la lên một tiếng kỳ quái. Cô ấy đã đoán đúng. Lúc vội vã dọn dẹp lại căn phòng, cậu nhớ rằng mình đã cất số album mát mẻ ở đó.
“Xem ra chị đoán trúng rồi nhỉ! Để chị coi thử cái nào!”
“Kh-kh-không có gì thật mà! Xin chị hãy dừng lại đi, Senpai!”
Kazaya tuyệt vọng kéo tay cô lại khi Chihiro lao về phía tủ quần áo. Cô lặng lẽ nhìn cậu một lúc.
“...Được rồi, chị đành nghe lời em vậy.”
Chihiro nói như thể muốn đề nghị cái gì đó, cô chuyển ánh mắt của mình đến tủ sách.
“Woa, em có nhiều manga thế! Chị xem qua chút có được không?”
“Chị cứ tự nhiên.”
Được sự chấp thuận từ Kazaya, Chihiro lấy ra một cuốn manga và bắt đầu đọc.
Lúc đầu Kazaya còn kiên nhẫn chờ đợi vì cậu tưởng cô chỉ xem lướt qua, nhưng cô ấy đã đứng yên ở đó hơn 10 phút rồi.
“...Senpai này? Không phải hôm nay chị sẽ giúp em học à?”
“Hmm? Có sao?”
“Vâng, ta dự định sẽ thế mà. Chị đừng quên chỉ vì mải mê đọc manga chứ!”
Chihiro miễn cưỡng đóng cuốn truyện tranh lại. Mặt cô đầy vẻ nuối tiếc.
“Thôi được rồi, chúng ta bắt đầu học đi.”
Thấy Chihiro chịu ngồi xuống bàn, Kazaya cũng ngồi xuống ở phía đối diện.
“Ah, vậy là không được đâu Tsugami-kun. Sao em lại ngồi xa thế. Vậy thì khó dạy lắm, chị cần phải xem vở và sách giáo khoa của em nữa. Lại đây!”
“Eh?”
Nghe cô nói, Kazaya thẫn người ra.
“Hể, em không muốn ngồi cạnh chị à? Chị ngày nào cũng tắm nên không có bốc mùi đâu.”
“Không phải thế... Vậy, em xin phép.”
Kazaya kiên định lại ý chí của mình và chuyển đến ngồi cạnh Chihiro. Khi đang ngồi xuống, tay cậu lỡ chạm vào tay cô, Kazaya bất giác thốt lên một tiếng.
“G-gì vậy? Em thấy có con gián à?”
“Kh-không, không phải đâu...”
Cậu hắng giọng rồi lấy ra từ cặp hộp bút, sách giáo khoa và vở.
“Em nói trước là mình khá dở môn tiếng Nhật, toán, tiếng Anh, nghiên cứu xã hội và khoa học. À, em cũng ghét thể dục nữa.”
“Chẳng phải hết toàn bộ luôn rồi à?”
“Đúng là nếu ở một góc độ nào đó thì là vậy thật.”
“Đó là góc độ duy nhất đấy!”
Chihiro thở dài và vén tóc ra sau. Cử chỉ trưởng thành đó của cô càng khiến Kazaya cảm thấy lo lắng.
“Được rồi, em yếu nhất những môn nào? Hôm nay ta sẽ tập trung học chúng.”
“Nếu vậy thì... em đoán là toán và tiếng Anh.”
Sau khi Kazaya gật đầu rồi mở sách và vở ra, Chihiro nói tiếp.
“Toán thì dễ thôi nếu em nhớ được công thức. Có nó rồi thì chỉ việc thế vào là xong.”
“Nhưng nhớ chúng khó lắm đó chị.”
“Em nhìn qua nó một lần mà chưa nhớ được sao? Umm, lạ vậy ta? Chị thấy nhớ mấy thứ đó là việc bình thường thôi mà? Sao em lại cho rằng là mình gặp khó khăn trong việc ghi nhớ chứ?”
“E-em xin lỗi! Não em chỉ là cục rác! Em không tài nào nhớ nổi vì em chỉ là một tên óc bã đậu!”
Kazaya xin lỗi vì cô cứ chất vấn cậu không ngừng. Thấy vậy, Chihiro mỉm cười.
“Đùa chút thôi. Chị sẽ dạy em cách ghi nhớ chúng.”
Sau đó, Chihiro bắt đầu dạy học cho cậu. Cô không chỉ dạy về những công thức toán học mà còn cả cách hiểu và giải những bài toán đố. Đối với môn tiếng Anh, Chihiro dạy cậu cách nhớ những từ vựng mới hiệu quả, cách đọc và trả lời những câu hỏi thông hiểu.
Cô dạy giỏi đến kinh ngạc. So với những tiết học chỉ chui vào tai này rồi ra ở tai kia khi ở trường, bài giảng của Chihiro dần dần xây dựng kiến thức nền tảng cho cậu. Mỗi khi nắm được cách thức giải quyết một vấn đề, Kazaya bắt đầu tự hỏi tại sao lúc trước mình lại không tài nào hiểu nổi chúng.
“...Và đó là cách làm. Tiếp đến em hãy thử dịch đoạn tiếng Anh này sang tiếng Nhật nhé... Tốt đấy. Ah, nhưng ..”
Kazaya ngẩn lên nhìn Chihiro do cô tự dưng im lặng và thấy cô đang nghiêng người lại sát cậu. Ngay sau đó, Kazaya cảm thấy như có thứ gì đó mềm mại đang ấn vào tay mình.
“Từ ở đây sai rồi. Em phải dùng thì hiện tại tiếp diễn mới đúng.”
“V-vâng, em bất cẩn quá. X-xin lỗi.”
Tuy vẫn còn đáp lại được, nhưng hiện giờ trong đầu Kazaya chỉ nghĩ về một thứ thôi.
(Ngực chị ấy đang chạm vào mình, ngực chị ấy đang chạm vào mình, ngực chị ấy đang chạm vào mình, ngực của Senpai, ngực của Senpai, ngực của Senpai!)
Tình huống này tệ rồi. Ý thức của Kazaya đang dần bay hơi đi mất.
(Ngực của Senpai... nói gì đi nữa thì nó vẫn là ngực của Senpai đấy...)
Cậu còn bắt đầu nghĩ đến mấy thứ vô ích nữa.
(Dù gì thì ngực của Senpai cũng khá lớn.... Mình không để ý lắm vì chị ấy khá mảnh mai, nhưng chắc cũng cỡ D cup? Không, có khi còn lớn hơn nữa không chừng.....)
“Gì thế Tsugami-kun? Em có đang chú ý không đấy?”
“Eh? À vâng! Là ‘F' đúng chứ!?”
Đó là điều đầu tiên Kazaya thốt lên khi cậu được Chihiro đưa về thực tại.
“Không, là ‘G' mới đúng.”
“’G'!? Lớn đến thế ạ? Em không thể nào ngờ được luôn đấy!”
“Lớn? Em nói cái gì đó? Chữ ở đây thay vì ‘F' thì phải là 'G'
mới đúng.”
Tay Chihiro đang chỉ vào một câu bằng tiếng Anh.
“...Ah, ra là về chữ cái sao.”
“Thì ta đang học tiếng Anh mà. Không là nó thì là gì nữa?”
“Không, chị hoàn toàn đúng. Hahaha, nó là ‘G' chứ
không phải ‘F'. Em không biết mình vừa nói gì nữa.”
Ngay lúc đó---Chihiro dường như đã nhận ra. Cô tách khỏi cậu và hắng giọng.
“Ch-cho chị xin lỗi nhé. Chị ở gần quá phải không?”
“Eh!? Ah, không, chị đừng quan tâm đến nó.”
Thật sự thì, Kazaya có hơi nuối tiếc khi không thể tận hưởng cảm giác đó lâu thêm chút nữa.
“......Tsugami-kun là đồ biến thái.”
Có lẽ mong ước thầm kín đó của cậu đã hiện rõ lên mặt rồi. Chihiro đỏ mặt nhìn cậu.
“Ch-chị nói gì thế!? Em không biết sao chị lại nghĩ vậy! Em không có nghĩ gì về ngực hay gì đó như vậy cả!?”
Cậu hoảng hốt phủ nhận nhưng chỉ khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.
“Ngh-nghiêm túc đi.... Tập trung học hành vào!”
Chihiro đưa tay ra giáng nhẹ một cú vào đỉnh đầu cậu. Ở mặt nào đó, điều đó khiến Kazaya thầm biết ơn.
“Vâng!”
Kazaya hét lên lấy tinh thần mặc cho cảm giác nóng rực đang chiếm lấy má cậu.
Sau đó, Kazaya được Chihiro kèm cho một tiếng rưỡi nữa. Buổi học của họ cuối cùng cũng kết thúc.
“Hôm nay đến đây thôi. Ngày mai ta sẽ học những môn khác.”
“Em hiểu rồi. Cảm ơn chị rất nhiều! Nhờ có chị mà em thấy chúng dễ hiểu hơn hẳn!”
“Vậy thì tốt. Mà kể cả vậy thì em cũng không được đến Grimveria cho đến hết bài kiểm tra đâu đấy.”
“Eeh!?”
Thấy Kazaya kêu lên một tiếng buồn bã, Chihiro lắc đầu và nói với cậu.
“Chị biết thế giới đó rất vui, nhưng nhiệm vụ chính của học sinh là học tập. Em phải hoàn thành nhiệm vụ của bản thân trước, sau đó muốn làm gì cũng được. Em cũng biết mình sẽ gặp rắc rối nếu điểm số bị hạ xuống mà phải không?”
“.....Chị cũng sẽ không đến đó ạ, Senpai?”
“Eh!? Ah, umm, tất nhiên!”
Không chỉ lảng tránh ánh mắt của cậu, giọng Chihiro cũng trở nên kỳ lạ hơn.
“Ah, ra là chị định đi một mình! Bất công quá!”
“Đ-đi một chút thì có sao đâu!? Việc học hành của chị vẫn ổn đấy nhé!”
“Nhưng... em rất mong được cùng đi đến đó với chị...”
Kazaya nói vậy rồi gục đầu xuống. Thấy Kazaya như thế, Chihiro chăm chú nhìn cậu.
“...E-em thật sự muốn đến đó cùng chị sao? Chị vẫn chưa mạnh được như em, chỉ kéo chân em lại mà thôi...”
“Em không quan tâm chuyện đó.”
Kazaya cau mày nói.
“Kể từ khi nghe về hoàn cảnh của chị với gia đinh, em bắt đầu cảm thấy rất vui khi chị có thể tận hưởng trọn vẹn thế giới đó. Cách mà chị đùa giỡn sau khi thoát khỏi sự ràng buộc của bản thân trông khá là dễ thương... úi.”
Kazaya vô tình nói nhiều hơn dự tính. Cậu vội vàng ngậm miệng lại.
“Ơ-ừm... Chị hiểu rồi.”
Chihiro cúi mặt xuống và gãi má. Mang tai cô giờ đã đỏ như táo chín luôn rồi.
“Do em đang học hành nghiêm túc nên chị nghĩ mình cũng sẽ cố gắng chống lại cám dỗ muốn đến Grimveria vậy. Umm, chị cũng thấy... Chị thích được đi phiêu lưu cùng em, Tsugami-kun. Chị sẽ đợi đến khi kỳ kiểm tra kết thúc rồi hai ta sẽ ăn mừng ở Grimveria luôn nha.”
“Eh, th-thật sao!?”
Kazaya đứng thẳng người dậy trong sự ngỡ ngàng, Chihiro khẽ gật đầu xác nhận.
“Ban đầu thì chị định sẽ đến đó mặc cho bài kiểm tra đang cận kề, vì chị muốn nhanh chóng bắt kịp và kề vai sát cánh bên cạnh em... Nhưng chắc giờ không cần nữa rồi.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm, Senpai!”
Thấy Kazaya cười, nét mặt Chihiro cũng giãn ra. Sau đó, cô hướng mắt lên chiếc đồng hồ treo tường.
“Ah, đã muộn thế này rồi. Chị nghĩ mình nên về sớm.”
Chihiro bắt đầu đứng dậy nhưng cô bỗng dừng lại giữa chừng.
“.....Oh. Đó có phải game không?”
Có lẽ cô đang nói đến cái máy chơi game ở dưới kệ để tivi.
“Vâng. Em mới mua nó gần đây sau khi đã dành dụm đủ tiền từ công việc bán thời gian ở cửa hàng của một người thân. Nó là kiểu mới nhất đó. Chị có thể kết nối internet và chơi với những người chơi khác. Chị có muốn thử không?”
“....Chị cũng muốn lắm, nhưng không còn nhiều thời gian cho đến giờ giới nghiêm của chị nữa.”
Chihiro đứng hẳn dậy trong khi tỏ ra tiếc nuối.
“Có vẻ như chị cũng có không ít khó khăn, Senpai. Chị không thể đọc manga hay chơi game được... Hay chị đến những cửa hàng bán chúng và bí mật mua thì sao? Em có thể dẫn chị đi vào ngày nghỉ.”
“Nhưng dù có mua thì chị cũng không biết phải giấu chúng ở đâu nữa.”
“Để em giữ giùm chị cũng được mà.”
“... Chị không làm thế được đâu! Vậy thì làm phiền em lắm, Tsugami-kun!”
Mặc dù Kazaya đã nói rằng sẽ không có vấn đề gì nhưng Chihiro vẫn một mực từ chối.
“Dù cho có thuê nơi nào để giấu thì cha chị thế nào cũng truy ra thôi. Nếu có một chỗ trốn bí mật thì hay biết mấy.”
“Một chỗ trốn bí mật hửm...”
“Đúng thế, mà làm gì có nơi nào như vậy đâu. Em cứ quên nó đi. Vậy, tạm biệt em nhé.”
Kazaya lên tiếng sau khi Chihiro cúi đầu và chuẩn bị rời khỏi phòng.
“...Không, em biết có nơi như vậy đó Senpai. Em có thể chuẩn bị nó, một chỗ trú bí mật chỉ dành cho hai ta.”
Đôi mắt Chihiro phản ánh rõ sự bối rối. Cô thầm thúc giục cậu giải thích.
“Chị rất mong đợi đấy, dù sao thì cũng sắp đến kỳ thi rồi.”
Kazaya nhìn Chihiro và mỉm cười.
“Chúng ta hãy cố gắng hết sức ở kỳ kiểm tra nhé Senpai. Sau đó, ta sẽ cùng nhau đến Grimveria.”
○
Nhờ sự giúp đỡ của Chihiro mà bài kiểm tra giữa kỳ của Kazaya đã diễn ra vô cùng thuận lợi.
Mặc dù phải đợi một thời gian nữa thì kết quả mới được công bố, song Kazaya cảm thấy kết quả lần này của cậu là cao nhất từ trước tới nay.
Sau khi điền hết những gì có thể vào giấy kiểm tra và nộp, Kazaya cuối cùng cũng được giải thoát, cậu hào hứng đi đến Grimveria sau vài ngày xa cách. Tất nhiên là Chihiro cũng đi cùng với cậu.
“Senpai coi chừng! Phía trên chị kìa!”
“Waah!?”
Chihiro ngước lên khi được Kazaya cảnh báo, cô hét lên rồi giơ tay ra chắn. Cùng lúc đó, một âm thanh dữ dội vang lên cách đầu cô chỉ vài xen ti mét.
Một sinh vật dạng dơi đang dang rộng cánh ra sức đục lấy Rào chắn bảo vệ của Chihiro bằng cái mỏ hình mũi khoan của nó. Nó là loài ma thú được gọi là『Hole Bat』.
Chihiro giương cung lên rồi bắn mũi tên về phía nó, con dơi chỉ việc vỗ cánh là đã nhẹ nhàng né được đòn tấn công của cô. Tuy nhiên, Kazaya cũng lường trước được điều đó.
“Hãy chuẩn bị tinh thần đi sinh vật bóng tối! Hỡi sợi xích vô tận - kẻ đã bị kìm hãm suốt cuộc đời, hiện ra trong tay ta---Snakebite King!”
Kazaya tóm lấy thanh kiếm xuất hiện giữa không trung. Thanh kiếm có lưỡi dài và mỏng, không có đốc bảo vệ, thành ra chui và lưỡi kiếm được nối trực tiếp với nhau.
Khi Kazaya lắc mạnh thanh kiếm, phần lưỡi cong lại như thể được làm bằng cao su rồi đột nhiên dài ra. Lưỡi kiếm quấn lấy con Hole Bat trong nháy mắt rồi quật nó xuống đất.
Con Hole Bat chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngừng chuyển động.
“Vũ khí vừa rồi hay thế!”
Chihiro nói khi Kazaya đang hút con ma thú vào trong Lồng côn trùng của cậu.
“Nó là loại ma kiếm có thể hóa dài ngắn tùy ý, dùng như roi cũng được luôn đó chị. Mà thật ra thì đó cũng không phải là cách sử dụng duy nhất.”
Kazaya trả lời trong khi cất Lồng côn trùng và bắt đầu bước đi.
“Kiểu để mũi kiếm vào trong miệng kẻ địch đang ngủ rồi kéo dãn nó ra, đến lúc thích hợp thì buông tay. Chuôi kiếm sẽ bị kéo lại rồi đập vào mặt kẻ thù kiểu “Guaah!” ấy hả Tsugami-kun?”
“Sao em lại làm vậy cơ chứ, nghe nó cứ như từ mấy chương trình tạp kỹ cũ ấy...”
“Thế, hay là em căng nó ra làm dây đích, khi người ta tưởng đã nắm chắc được phần thắng trong tay thì ta bắn họ thẳng về vạch xuất phát luôn thì sao!”
“Không được đâu, nó vượt quá mức độ của một trò đùa rồi đấy!”
Kazaya và Chihiro hiện giờ đang ở Đảo#5.
Sau khi đến Grimveria, hai người họ đến quán trọ Chuông mùa xuân và được ông chủ cho biết đã có người giao nhiệm vụ cho Kazaya. Nhiệm vụ là mang về một loài hoa chỉ xuất hiện Đảo#5.
Đảo#5 có tương đối ít thực vật, hầu hết chỉ là đất hoang. Do môi trường khắc nghiệt đó mà ma thú ở đây như con dơi mà bọn cậu vừa đánh bại phải ăn cả đất để tồn tại.
“Nơi này có hoa mọc thật á?”
Kazaya tìm thấy mục tiêu của bọn cậu trước khi kịp trả lời Chihiro.
Một tòa nhà được xây bằng đá xuất hiện trước mắt họ.
Nó không quá lớn nhưng khá cổ, và chắc chắn là sản phẩm do con người làm ra.
“Vâng, trong nơi như thế này đây chị.”
Nói xong, Kazaya cúi người chui qua lối vào. Ở cuối hành lang, họ tìm thấy một căn phòng lớn. Ở sâu bên trong là một tế đàn đã đổ nát như những bức tường và cột trụ xung quanh. Có cửa sổ ở phía trên song nó không hứng được mấy ánh sáng vào trong.
“Đây là... phế tích sao? Thế thì lạ quá. Người dân ở đây không đi đến đảo mà phải không? Thế tòa nhà này từ đâu mọc ra mới được?”
“Em nghe nói rằng vào thời xưa, người dân ở Grimveria đã từng rất hiếu chiến và có niềm khao khát mạnh mẽ với việc mạo hiểm, vậy nên họ đã sống ở nhiều nơi khác ngoài Lục địa trung tâm. Có lẽ đây là một trong những thứ còn sót lại từ thời đại đó.”
“Ồ, ra là vậy. Thế nhờ đâu mà họ lại sống chan hòa như bây giờ thế Tsugami-kun?”
“Em không biết nữa... Chuyện đó cũng xảy ra từ rất lâu rồi, chẳng còn mấy bản ghi chép gì về chúng còn sót lại. Theo em thì đã có một biến cố gì đó rất lớn đã xảy ra. Lớn đến mức chính tay nữ thần phải can thiệp.”
Vào lúc đó, tầm nhìn của Kazaya cố định vào một chỗ. Cậu thấy một chiếc rương được trang trí rất tinh xảo đang an vị trên mặt đất.
“Ôi, cái này trông kỳ lạ nhỉ. Nó trông giống như hòm kho báu trong cuốn sách hình mà cô bạn hồi tiểu học của chị từng đọc vậy. Không biết có gì bên trong ta!”
Tính hiếu của cô
được khơi dậy, Chihiro tiến lại gần cái hòm.
“Ah, đợi chút! Dừng lại Senpai! Chị không thể tùy tiện đến gần như vậy được!”
Kazaya hoảng hốt ngăn cô lại nhưng đã quá muộn, Chihiro đã cúi xuống trước chiếc rương.
“Thường thì mấy cái rương như này sẽ chứa những thứ xịn xò như tiền vàng hay bản đồ kho báu thì phải? Để coi nào...”
Khi Chihiro đưa tay về phía chiếc hộp, Kazaya vội hét lên từ phía sau cô.
“Senpai, tránh ra khỏi đó ngay!”
“Eh?”
Việc đó xảy ra ngày khi Chihiro quay đầu lại và thắc mắc về ý nghĩa của câu nói đó.
Chiếc rương kho báu tự mở ra---Hay nói đúng hơn, nó nhe nanh ra và cố dùng chúng cắn đứt cánh tay của Chihiro.
May mắn là Rào chắn bảo vệ của cô đã ngăn được thảm cảnh đó. Cái rương kho báu lui lại trong khi rên rỉ thứ âm thanh kỳ lạ.
Nhìn kỹ hơn, Chihiro có thể thấy bên dưới chiếc rương có những thứ trông như xúc tu thò ra, có vẻ như là chân của nó.
Cô hoảng sợ chạy về phía Kazaya.
“Th-thứ kinh tởm gì thế kia? Nếu không có Rào chắn bảo vệ thì chị đi tong một cánh tay rồi!!”
“Nó là một loài ma thú tên là『Fake Treasure』. Loài này sống trong tàn tích và sẽ tấn công những ai cố chạm vào nó. Con này là thứ mà em đang tìm.”
“Ra vậy. Chị bất cẩn quá.”
Chihiro siết chặt nắm đấm lại, xem ra cô đang thực sự rất khó chịu. Nhìn cô, con Fake Treasure mở toang nắp ra rồi đóng lại. Nó lặp lại hành động đó vài lần tạo nên những tiếng động binh tai.
“Nó làm gì thế?”
“Có vẻ như nó đang cười đó Senpai. Cười chị đó.”
Chihiro đột nhiên im lặng và bắt đầu lườm chằm chằm vào kẻ thù.
Kazaya bất giác nuốt bước bọt khi được chứng kiến cái nhìn lạnh lẽo không thua kém gì sương giá giữa mùa đông đó.
“......Tsugami-kun. Ngăn cái hòm đó di chuyển lại cho chị. Ngay lập tức.”
“Eh? Không cần phải thế đâu, em có thể xử nó bằng cách kh---“
“Nhanh lên! Cứ làm như những gì được bảo đi!”
“V-vâng!”
Nhận phải giọng nói như làn sóng xung kích, Kazaya ngay lập tức đồng ý và triệu hồi thanh ma kiếm『Cavern King』ra.
Cậu cầm chặt chuôi kiếm và cắm lưỡi kiếm xuống đất. Ngay sau đó, một cái hố lớn xuất hiện ngay dưới mặt đất chỗ con Fake Treasure, nó rớt xuống và bắt đầu vật lộn điên cuồng.
“Tốt lắm. Ta tới đây---Uryaaaaaaaaaa!”
Chihiro nạp năng lượng vào mũi tên trên Celestial Bow và bắn nó đi ở mức cực đại.
Mũi tên khổng lồ đâm thẳng vào chỗ được xem là đầu của con Fake Treasure. Vụ va chạm thổi bay người nó lên không rồi rớt xuống đất.
“Ch-chị đã làm được rồi, Senpai!”
“Chưa xong đâu! Mới nhiêu đây thì chưa đủ làm chị hả dạ! Chết đi!”
Chihiro vận năng lượng vào mũi tên khác rồi bắn nó đi.
Con Fake Treasure lại bị thổi bay rồi đập vào bức tường gần đó.
“Vẫn chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ!”
“Ấy, chị kh---“
Ba rồi bốn, rồi năm, sáu, bảy.
“Chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ---Ăn đi nàyyyyy!”
Tám, chín, mười.
“D-dừng lại đi Senpai! Vậy là đủ rồi! Em thấy tội nghiệp nó quá!”
Kazaya giữ chặt tay Chihiro sau lưng cô. Con Fake Treasure đã ngừng chuyển động từ lâu.
“Em nói gì thế Tsugami-kun? Không cần phải tỏ ra nhân từ với một con ma thú. Chị sẽ tiêu diệt từng con một. Đó là nhiệm vụ mà Lữ khách chúng ta được giao cho, chúng ta có nghĩa vụ phải thực hiện nó....!”
“Đáng sợ quá! Chị làm em sợ đó! Tính cách chị lại thay đổi nữa kìa! Senpai! Vậy là đủ rồi, xin chị hãy dừng lại đi mà!”
Sau khi Kazaya thảm thiết cầu xin cô, Chihiro cuối cùng cũng chịu hạ cung xuống.
“...Senpai này, chị đã thực sự nổi giận ạ?”
“Không hề.”
Mặc dù nói vậy nhưng khuôn mặt cô đang đỏ bừng, lông mày thì nhếch lên. Rõ ràng là Chihiro đang rất tức giận.
“Nếu chị còn bắn tiếp thì nó ra cám mất. Dù sao thì con ma thú cũng đã bị tiêu diệt, không cần phải tốn sức thêm đâu.”
Kazaya bước về phía con Fake Treasure đã tan tác, cậu nhấc nó lên và lắc liên tục, lắc cho đến khi nó rớt ra một thứ gì đó. Kazaya nhặt nó lên và đưa cho Chihiro xem.
Nó là một cây hoa trông khá lạ, có một cánh hoa màu đỏ, một cánh hoa màu lục và một cái nữa màu lam.
“Thứ này thường được gọi là『Treasure Flower』. Nó là một loài hoa hiếm chỉ có thể tìm thấy trong người con ma thú này.”
“Sao bông hoa đó lại mọc trong người con ma thú được nhỉ?”
Kazaya thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chihiro đã lấy lại được bình tĩnh. Cậu trả lời cô.
“Chính xác mà nói thì loài hoa này không mọc bên trong người con ma thú. Nó chính là một phần của cơ thể của chúng, có tác dụng thu hút côn trùng để ăn thịt.”
“Oh? Hóa ra nó giống với loài thực vật ăn thịt. Không biết cái này có ăn được không nhỉ?”
Chihiro hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào bông hoa đầy màu sắc.
“Không ăn được đâu chị.”
“Thế thì nó không có giá trị gì rồi.”
“Cách đánh giá cực đoan về giá trị của một thứ đó là sao vậy Senpai? Em nghe nói rằng nó được dùng làm thuốc nhuộm cao cấp, thành ra luôn được những thương nhân vải và họa sĩ săn tìm. Mà với cái này thì ta đã xong nhiệm vụ rồi đó.”
Sau khi cất bông hoa vào trong người, Kazaya trữ lấy cơ thể con Fake Treasure vào trong Lồng côn trùng của cậu.
“Ma thú bí ẩn thật nhỉ? Tuy đã có nguồn thức ăn riêng nhưng chúng vẫn đi tấn công con người.”
“Chị nói em mới để ý, công nhận kỳ lạ thật. Không biết có lí do gì cho việc đó không nữa.
Kazaya nghiêng đầu hoài nghi rồi cùng Chihiro rời khỏi tàn tích.
“Mà---với phần thưởng từ nhiệm vụ này, em nghĩ rằng chúng ta đã đủ hoàn thành được mục tiêu rồi đó.”
“Mục tiêu?”
Kazaya cười toe toét với Chihiro, mặc cho cô bối rối nhìn cậu.
“Em có nói với chị rồi đó, chị còn nhớ không? Rằng em sẽ chuẩn bị một『chỗ trú bí mật』. Cùng đi thôi chị---Đi mua ngôi nhà của riêng chúng ta.”
○
Sau khi quay về Reancos, hai người bọn cậu trao lại bông hoa cho người giao nhiệm vụ và nhận lấy tiền thưởng. Sau đó họ lại đi vào thị trấn.
“Mua nhà ư... Em làm được thật sao? Ta thậm chí còn đâu phải cư dân ở thế giới này đâu.”
Chihiro nhíu mày nói.
“Có luật đặc biệt dành cho Lữ khách chị ạ. Tất nhiên là cũng tốn kha khá.”
“Nhưng thế có được không? Em vẫn còn là học sinh thôi mà.”
“Đúng là ở thế giới của chúng ta thì em không có khoản tiền tiết kiệm đúng nghĩa nào, nhưng ở đây thì khác, em đã tích được kha khá nhờ thù lao từ những nhiệm vụ.”
Cửa hàng mà Kazaya đi đến có hình một ngôi nhà trên bảng hiệu. Đây là nơi môi giới bất động sản.
Khi vào trong, họ được chào đón bởi một người đàn ông to lớn với cái bụng bự. Ông ấy tên là Bran, chủ cửa hàng này.
“Chào cậu, Kazaya-san. Cậu có công việc gì ở đây sao?”
“Không, tôi đến đây vì thứ mà ông từng nói. Tôi đang tính đến chuyện mua nó.”
“Thật sao? Vậy thì tuyệt quá. Cơ mà, sao tự dưng cậu lại thay đổi ý định thế? Chẳng phải cậu bảo rằng mình không cần nhà ở đây vì cậu không có ý định lưu lại thế giới này lâu sao?”
“Chà, chẳng qua tình hình có thay đổi đi một chút ấy mà.”
Nghe Kazaya nói, Bran nhìn vào người con gái đứng sau cậu và gật đầu như thể đã rõ.
“Vậy cậu dự định sẽ cưới quý cô đây và cùng nhau xây dựng tổ ấm sao? Thấy cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi ghen tị lắm đấy nhé.”
Xem ra có một hiểu lầm cực lớn ở đây. Kazaya xua tay và phủ nhận. Tuy nhiên...
“Cảm ơn ông đã luôn giúp đỡ anh yêu của tôi!”
Cậu hoảng hốt khi thấy Chihiro được dẫn đi trong khi cười nói với chủ cửa hàng.
“S-Senpai! Em xin chị đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!”
“Fufu, được thăng hạng lên làm người yêu của em đột ngột ghê...”
Chihiro nói với không một chút do dự. Phần đáng quan ngại là cậu không biết lời nói đó của cô nghiêm túc đến mức độ nào.
“Tuy không hiểu lắm nhưng tôi sẽ mang xe ngựa ra cho hai người.”
Bran tò mò nhìn bọn cậu và rời khỏi cửa hàng.
Bước ra ngoài, họ thấy một cỗ xe ngựa lớn đang đợi bọn cậu. Kazaya và Chihiro bước lên theo lời thúc giục của người đánh xe. Không lâu sau, cỗ xe bắt đầu lắc lư.
“Woa, đây là lần đầu tiên chị được ngồi xe ngựa từ khi đến thế giới này đấy! Cảm giác cứ như là trong phim ý!”
“Nhưng nó không được thoải mái như trong phim đâu đó chị.”
Tuy con đường mà họ đang đi được lát đá nhưng một khi đã ra đến ngoại ô thị trấn thì con đường sẽ trở nên gồ ghề hơn, chắc chắn sẽ bị rung lắc không ít. Tệ nhất thì có thể dẫn đến say xe.
“Eeh. Nhưng đây là một cỗ xe ngựa đấy! Một cỗ xe thật sự! Mấy thứ đó chỉ là tiểu tiết mà thôi!”
“Nếu chị không ngồi yên thì lát nữa sẽ bị buồn nôn đó Senpai.”
Kazaya nhắc nhở cô gái đang nhún nhẩy quanh chỗ ngồi, nhưng xem ra sự phấn khích tột độ của Chihiro đã chặn hết những lời đó lọt vào tai cô.
“Em nói gì kỳ thế? Đâu mấy khi ta có được cơ hội như này đâu, phải tranh thủ tận hưởng chứ!”
Nói xong, Chihiro lại tiếp nhún nhảy trong xe như một đứa trẻ---nhưng chưa đầy 10 phút sau khi xe bắt đầu chao đảo, cô đã trở nên nhu mì hơn.
“Umm, Senpai? Chị bị gì ạ?”
Kazaya thấy cô đang dùng tay che miệng lại và ngồi yên bên cạnh cửa sổ.
“Chị buồn nôn quá...”
Như dự đoán, Chihiro đã bị say xe. Thấy vậy, Kazaya dùng tay xoa lưng cho cô.
“Thấy chưa, vậy nên em mới bảo chị ngồi yên đấy. Chị lớn hơn em đó, hãy cư xử cẩn thận hơn đi.”
“X-xin lỗi... Tại chị vui quá...”
Chihiro nhờ người đánh xe dừng lại một chút. Sau khi hồi phục, họ lại tiếp tục di chuyển.
“Phew. Lúc nãy vất vả thật đấy. Dù trong xe ngựa thì chị cũng không được hành động bất cẩn nhỉ.”
“Đúng rồi đó Senpai. Chị nên cư xử chín chắn hơn đi!”
“S-sao tự dưng em tỏ vẻ như người lớn thế?”
“Ít nhất thì lúc nãy em trưởng thành hơn chị, Senpai...”
Nghe Kazaya bình tĩnh trả lời, má Chihiro có hơi đỏ lên. Cô hắng giọng.
“M-mà này, ý định mua nhà của em ý... Có nhiều Lữ khách cũng làm vậy sao?”
“Không hẳn chị ạ. Còn tùy người nữa, có một vài người thấy thích cuộc sống ở Grimveria nên mua nhà ở đây và biến nó thành một biệt thự nghỉ dưỡng.”
“Đúng thế đấy. Vậy nên tôi thường dành thời gian để gặp mặt những Lữ khách nổi tiếng và đề xuất việc mua nhà cho họ.”
Bran, người ngồi cạnh vị trí đánh xe nói.
Chiếc xe ngựa cuối cùng rời khỏi thị trấn và hướng đến khu vực đồi núi.
Sau một hồi chịu đựng chuyến đi không thoải mái do đường xấu đến độ suýt cắn vào lưỡi mình, bọn họ cuối cùng cũng đến được đích.
Sau khi Kazaya và Chihiro xuống xe, họ được Bran dẫn đường đi.
Họ đi bộ qua khu rừng khoảng chừng năm phút nữa. Một căn nhà gỗ hiện ra. Nó trông giống như một ngôi nhà bungalow [note25986] ở trái đất.
“Cậu thấy sao? Tuy có hơi xa thị trấn nhưng được cái rất yên bình. Nơi này cũng khá lớn nên có nhiều phòng trống lắm.”
Trước sự thúc giục của Bran, Kazaya và Chihiro đi vào trong ngôi nhà.
Đúng như Bran nói, không gian bên trong rất rộng rãi.
Trong phòng khách đã có sẵn một bộ bàn ghế sáng bóng, còn bên kia phòng là một căn bếp. Phía bên phải nơi bọn họ đứng có một cái lò sưởi được trải thảm ở trước. Bran cho rằng đó là nơi tuyệt vời để ngồi trò chuyện.
Quanh ngôi nhà được lắp đặt rất nhiều ngọn đèn với ánh sáng vừa phải.
“Nơi này tuyệt quá. Cứ như một ngôi nhà ở Bắc Âu.”
Chihiro nói lên ấn tượng của bản thân trong khi đi xem xét một vòng căn nhà.
“Bran-san, còn thứ mà ông nói đến lần trước thì sao?”
“Ah, nó ở lối này.”
Khi được Kazaya hỏi, Bran đưa bọn cậu đến một căn phòng khác. Đi sâu vào trong, cậu có thể thấy một phòng ngủ với giường ở bên trong, bên cạnh phòng ngủ có một cánh cửa khác. Mở cửa ra, một làn khói dày đặc phà ra ngoài.
Thứ trước mặt bọn cậu là một phòng thay đồ, bên cạnh đó là một cái bồn tắm được làm bằng đá đang chứa đầy nước nóng.
“Có một suối nước nóng ở gần chỗ này. Tôi nghe nói rằng người Nhật như Kazaya rất tự hào về văn hóa tắm rửa của họ nên đã cho lắp đặt đường ống dẫn nước nóng về đây.”
“Tuyệt quá! Chúng ta còn có thể hưởng thụ suối nước nóng ở thế giới khác luôn sao!?”
Chihiro dán mắt vào khu tắm rửa với vẻ thích thú.
“Cậu thấy sao Kazaya-san? Giá cả đã bao gồm nội thất, giường lẫn bồn tắm rồi đấy. Cậu sẽ không tìm thấy được thỏa thuận nào tốt hơn nữa đâu.”
Nếu xét về chất lượng của căn nhà thì mức giá của Bran là khá rẻ, nhưng đối với một học sinh cao trung bình thường thì vẫn đủ làm họ bị choáng váng. Song...
“Tôi sẽ mua nó. Tôi sẽ thông báo cho ngân hàng về số tiền cần phải chi trả, ông hãy đến đó nhận tiền nhé.”
Kazaya đưa ra quyết định mà không hề do dự. Vẻ mặt của Bran ánh lên vẻ vui mừng.
“Cảm ơn cậu đã mua nhà! Đây quả thật là tin tốt. Một khi tin đồn về Kiếm sĩ với thanh ma kiếm chớp nhoáng đã mua nhà ở chỗ tôi được lan ra thì cửa hàng của tôi sẽ trở nên nổi tiếng hơn rất nhiều đây!”
Bran vỗ vào cái bụng to lớn của mình và cười to.
“Tôi cũng cảm ơn ông vì đã đưa chúng tôi đi xem nhà. Vậy, ta về được chứ, Senpai?”
Chihiro gật đầu khi nghe Kazaya gọi. Vì lí do nào đó mà trông cô có hơi do dự, song cô vẫn cùng cậu đi ra ngoài.
Họ lên lại cỗ xe ngựa và trở về Reancos bằng con đường đến đây.
“Vậy thì tôi xin phép chào hai người. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào về căn nhà thì cứ đến hỏi tôi nhé!”
Bran vẫy tay rồi đi mất.
“Chị có ưng không Senpai? Ngôi nhà trông đẹp hơn em tưởng.”
“....Em nói đúng.”
Cậu tưởng Chihiro sẽ vui mừng lắm, nhưng phản ứng của cô lại mờ nhạt đến khó tin.
“Chuyện gì vậy? Ngôi nhà có vấn đề gì sao chị?”
“Không đâu, nó không có vấn đề gì hết, chỉ là... Làm vậy có được không Tsugami-kun? Em mua căn nhà đó là vì chị đúng chứ? Chỉ vì chị nói rằng mình không có nơi để cất manga và game nếu mua chúng....”
“Vâng, đúng vậy. Em nghĩ rằng chị có thể cất chúng trong ngôi nhà đó.”
“Chị cảm thấy có lỗi quá. Chị lại đi bắt em làm một việc vô lí như vậy chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.”
“Không có đâu, nó đâu có vô lí hay gì. Cũng đâu phải là em dùng hết tiền tiết kiệm của mình để mua đâu chứ.”
Trong thế giới này, việc sử dụng tiền kiếm được nhờ thám hiểm đảo còn khá hạn chế. Hầu hết Du khách đều dùng số tiền kiếm được để mua đồ ăn ngon hay hay mấy thứ hiếm lạ mà họ chưa từng thấy bao giờ, song Kazaya không có hứng thú với mấy thứ đó. Cậu chỉ đơn giản muốn được tận hưởng cảm giác phiêu lưu ở Grimveria mà thôi.
Vì lí do đó mà cậu đã gửi gần hết toàn bộ số tiền mà mình kiếm được ở một ngân hàng dành riêng cho Lữ khách ở Reancos.
Vụ giao dịch vừa nãy cũng chỉ là cách tiêu số của cải đó mà cậu vừa nghĩ ra gần đây. Tuy cũng ngốn gần hết tài sản của cậu nhưng làm vậy thì vẫn tốt hơn việc để chúng đóng bụi ở đó.
“Hơn nữa, nếu điều đó giúp chị tận hưởng được những thứ mà trước giờ chưa có cơ hội chạm đến thì nó còn khiến em vui hơn rất nhiều, Senpai.”
Chihiro chớp mắt ngạc nhiên, nhưng nét mặt của cô nhanh chóng chuyển sang vẻ hạnh phúc và rồi, cô tặng cho cậu một nụ cười thật tươi.
“Tsugami-kun... Cảm ơn em. Chị sẽ trân trọng nó.”
Chihiro nắm chặt lấy bàn tay cậu.
“Kh-không cần đâu chị, nó cũng chẳng phải việc gì lớn lao. Đây chỉ là điều duy nhất em có thể giúp chị.”
“Không đâu. Chị rất biết ơn em đó.”
“V-vâng ạ. Umm... Dù sao thì cũng đã mua nhà rồi, hay là cuối tuần này ta đi đâu đó đi?”
“Okay luôn, nghe được đó. Thứ bảy này chắc được. Mỗi tháng chị sẽ được một ngày hoàn toàn tự do. Mai cha chị sẽ đi công tác ở nước ngoài, còn mẹ chị thì ủng hộ sự tự do của chị ở một mức độ nhất định.”
“Nghe cũng đỡ nhỉ chị. Vậy, ta sẽ hẹn ở đâu đây? Trước ga tàu được không?”
Chihiro đồng ý và vỗ vào vai cậu.
“Chị rất mong đợi đấy, Tsugami-kun!”
“V-vâng. Em cũng vậy, Senpai.”
Trả lời xong Kazaya bỗng nhận ra một thứ.
(Khoan... Chẳng phải mình vừa lên kế hoạch hẹn hò với Senpai à!?)
Chưa đầy một giây sau, tim cậu đã bắt đầu nhảy loạn xạ lên như sổ số kiến thiết ở miền Bắc Việt Nam.
○