Kazaya mở cửa bước vô và cất lời chào cô gái ngồi bên trong quầy thanh toán.
“Oh, Kazaya-san. Nếu có đến thì phải nói trước để chị còn chuẩn bị chứ.”
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Ý là nếu biết trước Kazaya-san sẽ đến đây thì chị phải thay sẵn một bộ cánh hở hang để đợi em chứ.”
“Chị định làm cái quái gì thế!?”
“Ufufu, trêu em chút ấy mà.”
Ruma nở một nụ cười ngọt ngào với cậu. Cô là người hay nói những điều như vậy khiến cậu có hơi khó chịu.
“...Umm, đây là Mikoto Chihiro-san. Là một Lữ khách giống em, hôm nay chị ấy sẽ bắt đầu công việc thám hiểm đảo. Chị có thể chọn cho chị ấy vài bộ giáp nhẹ không, loại dành cho con gái ấy?”
“Hmm? Hiểu rồi. Nhưng trước đó thì chị có điều muốn hỏi? Chihiro-san là người yêu của Kazaya-san à?”
“.....Eh? Umm, sao chị lại hỏi vậy?”
Nghe phải câu hỏi này một lần nữa, Kazaya kinh ngạc nhìn cô.
“Vậy cũng hỏi á? Cách chị đối xử với em ấy sẽ tùy vào câu trả lời của em đấy.”
“Eeeeeeeh. Cớ chi chị lại làm vậy?”
“Quan tâm làm gì. Cứ trả lời câu hỏi đi đã.”
“Đún-humpf.”
Kazaya bịt miệng Chihiro lại trước khi cô kịp trả lời. Cậu không muốn mình rơi vào tình huống oán oăm đó thêm một lần nào nữa.
“Kh-không, chúng em không phải người yêu. Hoàn toàn không phải. Chị ấy là tiền bối của em ở trường.”
“Hmpfmmpf.”
“Ôi, xem ra em gái xinh đẹp này đang định nói gì đó hệ trọng thì phải.”
“Chị tưởng tượng mà thôi.”
Kazaya thấy đuôi lông mày của Chihiro hơi chùn xuống. Cậu cảm thấy cô ấy có hơi tiếc nuối.
“Được rồi. ‘Trường học' là nơi người ở thế giới của em đến để học tập phải chứ. Nếu vậy thì không vấn đề gì. Chị rất mong có thể được hợp tác cùng em trong tương lai, Chihiro-chan.”
“....Vâng, cảm ơn chị.”
Chihiro cuối cùng cũng thoát khỏi được bàn tay của Kazaya, cô ấy quay mặt sang hướng khác và trả lời. Ruma thì không rõ, nhưng biểu cảm của Chihiro trông hơi buồn.
“Giờ thì hãy đợi chị một chút nhé. Chị sẽ tìm vài món cho em.”
Ruma rời khỏi quầy và bước đi trong khi hơi đánh hông. Cô bắt đầu lựa chọn những mảnh giáp quanh cửa hàng.
“Senpai, tại sao chị lại cứ một mực, ưmm, tuyên bố mình là người yêu của em vậy?” Kazaya hỏi nhỏ cô.
“Ta đang ở thế giới khác mà. Làm những việc sai trái chút cũng đâu có sao.”
“Chị sẽ khiến em hiểu lầm đấy.”
“...Em nói phải. Có người bạn gái như chị chỉ tổ mang đến phiền phức cho Tsugami-kun thôi.“
“Eh!? Kh-không đâu, em chưa bao giờ nghĩ thế cả, em sẽ rất vui nếu được như vậy, nhưng...”
“Những người phụ nữ thâm độc sẽ dùng lời lẽ như vậy để dụ dỗ đàn ông, em nhớ cẩn thận đấy.”
“...Ah, vâng ạ.”
“Tốt lắm.”
Nghe Kazaya trả lời, Chihiro mỉm cười và đưa tay lên xoa đầu cậu. Kazaya không ngờ rằng mình lại hoàn toàn nhảy múa trong lòng bàn tay cô. Tuy nhiên, được tiếp xúc như thế này với người con gái mà đến hôm qua vẫn còn xa cách với cậu cũng phần nào mới mẻ và thú vị.
“Nhân tiện, chị Ruma đó lúc nào cũng cư xử như vậy à?”
“Không, em nghe nói chị ấy hoàn toàn bình thường đối với những khách hàng khác. Chị ấy lớn hơn em 6 tuổi nên em thấy điều đó giống như một người chị muốn trêu ghẹo đứa em trai của mình vậy.”
“...Đó cũng chỉ là một khả năng thôi.”
Chihiro thở dài khó hiểu. Thấy vậy, Kazaya nhíu mày---
“Xin lỗi vì đã bắt hai em đợi. Chị nghĩ những thứ này sẽ hợp với một cô gái, em xem có ưng cái nào không?”
Ruma quay lại cùng một chiếc xe đẩy chất đầy những mảnh giáp. Kế đến, cô bắt đầu xếp nó lên bàn.
“Chúng chủ yếu dùng để bảo vệ ngực, khuỷu tay, lưng dưới và một phần chân, nhưng chị nghĩ vậy là quá đủ cho một Lữ khách rồi. Trong số đó thì chị khuyến khích em mặc ~cái này~.”
Dứt lời, Ruma lấy ra một ‘bộ giáp' và đặt nó lên bàn. Nói là bộ giáp nhưng cậu không biết mình có nên gọi nó như vậy hay không nữa, vì nó chỉ có vài mảnh kim loại mỏng che đi phần ngực. Đặc biệt hơn, phần dưới được thiết kế cực kỳ nguy hiểm khi chỉ che được những phần quan trọng ở mức độ tối thiểu nhất.
“Nó cứng cáp hơn vẻ bề ngoài nhiều, khỏi lo.”
“Woa, cái này trông tuyệt quá? Em sẽ mặc nó chồng lên quần áo sao?”
Chihiro hỏi trong khi ướm thử bộ giáp. Ruma cứ cười mà trả lời cô.
“Em nói gì vậy Chihiro-chan? Tất nhiên em không được mặc gì dưới nó rồi.”
“Khoan đã, đó là giáp bikini phải không? Không được, không được, hoàn toàn không được. Senpai, chị không được mặc nó đâu đấy!”
Kazaya liều mạng phản đối mà không buồn suy nghĩ.
“Ehh... Nhưng chị thấy cũng ổn mà. Nó trông dễ di chuyển đấy chứ.”
“Sao chị không nghĩ đến điều khác đi!”
“Nó sẽ khiến chị trông như một đứa biến thái?”
“Đâu phải chỉ vậy là trở thành một con biến thái đâu chứ!?”
“Chị quyết định cả rồi Tsugami-kun, chị sẽ lấy cái này.”
“Senpai, chị đừng tỏ ra thích thú như vậy! Cái đó không ổn chút nào đâu!”
Kazaya lắc đầu dữ dội khi thấy cô nâng nó lên với vẻ tự hào.
“Ehh... Sao lại không? Chị chắc chắn không thể mặc thứ này ở Nhật rồi, thoải mái ở đây chút thì có sao đâu?”
“Không chỉ ở Nhật thôi đâu Senpai, em thấy chị không nên mặc nó ở bất kỳ nơi nào cả. Bộ chị không thấy xấu hổ khi mặc bộ giáp đó ư?”
“Chắc chắn là có rồi, nhưng lỡ chị dần nghiện lấy cảm giác đó luôn thì sao!”
“Em xin chị hãy từ bỏ ý định mặc nó đi!”
Cậu kiên quyết từ chối bộ giáp và đẩy nó đi.
“Chị đã đề xuất nó kia mà...”
Ruma bĩu môi, song cô ấy vẫn cất bộ giáp bikini đi.
“Muuuuu. Tsugami-kun là đồ keo kiệt.”
“Đây đâu phải là keo kiệt chứ... Hơn nữa, em cũng không muốn chị phơi bày da thịt ra cho thiên hạ nhìn đâu, Senpai.”
“Ehh... Tức là với chỉ mình em thì được á?”
Chihiro bỗng đỏ mặt, Kazaya cũng bối rối theo.
“Kh-không, sao em lại muốn như thế chứ!! Một chút cũng không... C-có lẽ.”
“...Vậy ra em cũng có chút mong muốn à.”
“Tất nhiên rồi! Được ngắm nhìn Senpai xinh đẹp trong bộ đồ đó thì còn gì bằng!”
Kazaya không hiểu sao mình lại nghĩ vậy, chính xác thì cậu đã vô tình nói to điều này. Chihiro chớp mắt vài lần trước câu trả lời đó.
“Ch-chị hiểu rồi. Ummm... cảm ơn em.”
Chihiro ho nhẹ nhằm cố xóa đi những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi người, cô cúi đầu xuống. Mặt cô lại đỏ rực lên, Kazaya cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
“Oh? Hai em có chắc mình không phải là người yêu đấy?”
“Kh-không, bọn em không phải!”
Ruma thích thú nhìn họ, Kazaya chỉ có thể đưa ra một lời phủ nhận yếu ớt.
“Nhưng áo giáp như vậy có thật sự bảo vệ cơ thể được không?”
“... Không, tất nhiên là không rồi. Chắc Ruma-san giữ nó lại chỉ vì chị ấy thích thôi.”
“Tại sao người ta lại làm ra bộ giáp ấy nhỉ?”
“Nó không nhất thiết phải dùng trong chiến đấu thôi đâu. Ừm, em biết đấy, nó được thiết kế để dành đi chơi đêm thì đúng hơn.”
“Chơi đêm?”
“Chị đừng bận tâm. Ruma-san, chúng em sẽ lấy mấy thứ này.”
Kazaya chỉ vào một miếng giáp bảo vệ ngực và khuỷu tay. Chihiro có thể dễ dàng dùng nó mà không phải lo bất kỳ gì. Ruma bắt đầu tính tiền cho cậu.
“Nè, ‘chơi đêm' là gì vậy? Thôi nào, nói cho chị biết đi.”
Kazaya cứ tưởng mình vừa thành công đưa chủ đề đó về với dĩ vãng, nhưng Chihiro lại tiếp tục hỏi trong khi kéo tay áo cậu.
“Chị không cần biết về nó đâu. Nó hoàn toàn không liên quan gì đến chúng ta.”
“Ai biết được chứ? Lỡ có hôm chị em mình đi ‘chơi đêm' thì sao?”
“V-việc đó chắc chắn sẽ không xảy ra!”
Kazaya trả lời bằng một giọng chói tai trong khi thầm mong chuyện đó sẽ đến vào một ngày nào đó.
“Bắt hai em phải đợi rồi. Tổng cộng là 2 ngàn gauls.”
Kazaya thấy nếu còn ở đây thêm nữa thì mọi việc sẽ trở nên tồi tệ hơn. Cậu liền lấy ra hai tờ tiền giấy từ túi da cậu để trên người và đặt nó lên bàn.
“Cảm ơn chị đã giúp đỡ. Em sẽ còn quay lại.”
Kazaya mang theo bộ giáp rồi vội vàng cùng Chihiro rời khỏi chỗ đó.
“Nè, mấy tờ giấy lúc nãy em dùng để thanh toán là tiền của thế giới này phải không?”
“Vâng, đúng thế ạ. Chị có muốn xem qua không?”
Kazaya dừng bước rồi lấy ra vài tờ tiền giấy và tiền đồng khỏi túi da.
“Đây là tiền tệ được dùng trên toàn cõi Grimveria, ‘gauls'. Những đồng tiền thì có giá trị từ 1 đến 100, còn tiền giấy thì từ 500 cho đến 1 ngàn. Nếu so với tiền Nhật thì nó có giá trị gấp 10 lần đồng yên.”
“Chị hiểu rồi... quả thật là ở thế giới khác nhỉ. Tiền tệ ở đây cũng khác hẳn với thế giới của chúng ta.”
Chihiro gật đầu tỏ vẻ ấn tương, sau đó cô đột ngột ngẩn đầu lên như vừa nhận ra điều gì đó.
“Em nói nó có giá trị gấp 10 lần đồng yên Nhật... vậy bộ giáp này đáng giá 20 ngàn yên á?”
“Đúng thế đấy chị. Chúng ta còn được giảm giá do là Lữ khách nữa, nên nhìn chung thì nó vẫn khá rẻ.”
“Hiểu rồi. Thế thì, tuy chỉ mang theo tiền Nhật trên người nhưng cứ để chị trả lại cho em.”
Thấy Chihiro rút ví ra, Kazaya liền ngăn cô lại
“Không sao đâu. Em mua cho chị mà.”
“Chị không cho phép đàn em trả thay mình đâu. Hơn nữa, em có thể sẽ dùng nó để làm cái cớ cho những hành vi biến thái của mình trong tương lai mất.”
“Em sẽ không bao giờ làm như vậy! Sao chị lại nghĩ thế về em cơ chứ...”
“Đùa chút thôi. Nhưng nếu chỉ nhiêu đó thì chị có thể trả lại em được mà.”
“Em đâu mong được chị trả lại tiền... Cứ coi đó là món quà mừng chị trở thành Lữ khách đi. Dù sao thì ở đây em chính là Senpai của chị mà.”
Chihiro tỏ ra hơi bối rối, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chịu cất ví của mình đi.
“Chị hiểu rồi... vậy, chị sẽ nhận nó! Cảm ơn em, Tsugami-kun.”
“Không có gì đâu. Em mong nó sẽ hợp với chị.”
Chihiro nhận lấy bộ giáp từ cậu. Tuy nhiên, cô ấy bỗng hơi ngã người ra sau.
“Uwaah, nó nặng hơn chị tưởng! Tiện thể thì chị nên mặc nó thế nào đây?”
“Ah, em quên mất. Tất nhiên chị chưa biết cách mặc nó rồi."
Kazaya nhớ lại lúc bắt đầu cậu cũng nhờ một Lữ khách khác giúp đỡ, lúc đó cậu còn thắc mắc mình phải mặc giáp như thế nào cho phải nữa là.
“Nè Tsugami-kun. Em giúp chị mặc cái này vào được không?”
“...Eh!? Em á? Có được không!?”
Cậu buộc phải xác nhận lại trước, vì Kazaya thế nào cũng phải chạm vào người cô nếu phải ra tay giúp đỡ. Nghe vậy, Chihiro chỉ đơn giản nháy mắt.
“Đúng rồi, nhưng chỉ khi em không cảm thấy phiền mà thôi. ...Ah, em đang nghĩ đến thứ gì đó đen tối đúng không? Không được. Onee-san này không cho phép đâu nhé.”
Chihiro nói và nở một nụ cười hút hồn. Khuôn mặt cô vốn đã đẹp sẵn rồi nên giờ trông cô cực kỳ quyến rũ.
“E-ehh? Kh-không, em có nghĩ thế đâu! Em còn hoàn toàn chẳng nghĩ như vậy ấy! T-tất nhiên là em không phiền rồi! Vậy, em sẽ giúp chị mặc nó!”
“Chị không hiểu sao em lại phải trang trọng thế, nhưng nhờ em.”
Kazaya khẽ hít một hơi thật sâu, thầm động viên bản thân và nhận lại bộ giáp từ Chihiro. Cậu bước ra sau cô và cố định miếng giáp ngực lại. Ngón tay cậu không thể nào ngừng run rẩy.
Ngoài ra, do bộ giáp không hoàn toàn vừa vặn nên cậu có ấn nhẹ vào lưng cô ấy trong lúc gắn nó. Kazaya cảm thấy có cảm giác gì đó truyền dọc tay mình khi chạm vào cô.
“Ah. ...Umm, Tsugami-kun này. Em có thể dịch tay ra khỏi đó được không?”
“Sao thế chị?”
“Em đang chạm vào áo ngực chị đấy. Chị thấy có hơi xấu hổ.”
“Uwaaah!?”
“Hay là em đang cố cởi nó ra vì mục đích giáo dục trong tương lai?”
Chihiro quay mặt về phía cậu, khóe miệng cô có hơi giần giật.
“Không không không không không không không không không, em có chết cũng không dám làm vậy!”
Giọng Kazaya trở nên hoảng loạn. Cậu nhanh chóng buộc xong áo giáp rồi lập tức bước ra xa khỏi cô và tự mình phủ phục sẵn trên đất.
“E-e-em vô cùng xin lỗi! Em sẽ chuộc tội bằng cách mổ bụng!”
“N-nè, em không cần phải mổ bụng đâu, và hãy mau đứng dậy đi. Dù sao chị cũng cảm ơn em đã giúp.”
“C-chị đừng nói thế. Vậy em sẽ mặc nốt giáp khuỷu tay lên cho chị...”
Bằng cách nào đó mà Kazaya cuối cùng cũng mặc xong giáp khuỷu tay cho cô, tất nhiên trong khi giữ cho tâm trí cực kì tỉnh táo.
“...Xong rồi.”
Chihiro nhìn xuống cơ thể mình và xoay vòng tại chỗ khiến váy cô nhẹ bay lên một cách thanh lịch.
“Cảm ơn em. Cảm giác mới mẻ này khá tuyệt! Mặc dù không chắc chị có thể có những chuyến thám hiểm để đời với bộ giáp này không. Mà nếu lỡ đồng phục của chị bị bẩn và lộ cả đồ lót ra thì chắc sẽ tệ lắm.”
“Ah, đúng nhỉ. Vậy nay ta sẽ bắt đầu với những thứ đơn giản thôi. Thế thì chị không cần phải lo đến điều đó.”
“Okay. Lần sau chị sẽ mặc đồ phù hợp hơn. Quả thật... chị cảm thấy vui lắm.”
Kazaya nghiêng đầu thắc mắc. Chihiro bắt đầu giải đáp cho cậu.
“Do luôn phải giả vờ làm một học sinh danh giá, hoàn hảo ở trường nên chị không có nhiều cơ hội để nói chuyện với người khác như vậy. Chị phải cố kiềm nén cảm xúc của bản thân lại, thành ra cũng phải hạn chế dùng cơ mặt nhất có thể. Từ đó mà chị có một khuôn mặt vô cảm khiến người khác không muốn lại gần. Chị luôn cảm thấy cô đơn vì điều này.”
“Eh? Đó là lí do chị đôi lúc lại lườm người khác sao?”
“...Thật sự thì chị không muốn lườm người khác đâu. Do chị luôn tự nhủ hãy cư xử với người khác theo cách tốt nhất có thể rồi bằng cách nào đó, khuôn mặt chị lại thành ra như vầy. Chị cũng rất buồn vì điều đó chứ.”
Chihiro ôm đầu hối hận. Điều đó có nghĩa cô không có ý gì xấu với cậu và bọn Maesaki cả.
“Nè, những người khác có sợ chị lắm không? Họ tránh né chị vì nghĩ chị đáng sợ sao!?”
“Kh-không, em không nghĩ đó là lí do đâu!”
Nếu có gì đó thì đó lại là lí do khiến lượng fan của cô ngày một hùng hậu hơn thôi. Nghĩ vậy nhưng Kazaya không thấy mình cần phải nói điều đó với cô vào lúc này.
“Umm, chị không có bạn bè nào cả sao?”
“Chị có qua lại với bạn cùng lớp nhưng không có một ai là thật sự thân thiết cả. Chị cũng quen với nó ít nhiều rồi, nhưng đôi lúc chị lại cảm thấy thật trống trải.”
“Tất cả là do cha chị thôi mà. Em thấy chuyện đó thật kinh khủng.”
Thấy Kazaya nổi xung, Chihiro nở một nụ cười cay đắng.
“Có lẽ vậy. Nhưng được sinh ra trong nhà Mikoto, chị vốn đã không có quyền lựa chọn rồi.”
Dứt lời, Chihiro nhắm mắt lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc...
“Nhưng khi đến Grimveria này, chị nhận ra một điều. Rằng nếu không ai ở đây biết về chị, vậy thì chị sẽ làm lại từ đầu. Chị sẽ đi thám hiểm và kết bạn theo ý mình muốn. Đó là lí do chị đến lớp gọi em mà không màng đến hậu quả.”
“...Em rõ rồi... Được triệu hồi đến đây hẳn là điều may mắn với chị.”
“May mắn nhất đời chị luôn ấy chứ. Vậy nên chị sẽ làm việc thật chăm chỉ! Tsugami-kun, chị sẽ rất vui nếu em sẵn lòng chỉ bảo chị về mọi thứ ở đây đấy.”
“Tất nhiên em sẽ chỉ chị rồi! Nếu có bất kỳ thắc mắc gì về Grimveria thì cứ hỏi em!”
Kazaya giơ nắm đấm lên hăng hái trả lời, Chihiro cũng gật đầu mạnh.
“Ta đã chuẩn bị giáp trụ xong rồi, giờ mình đến đảo nhé?"
“Làm phiền em! Umm, chị thấy phấn khích quá!!"
Chihiro nói với niềm vui từ tận đáy lòng và đưa hai tay lên cao. Thấy cô hành động như vậy sau khi kể về hoàn cảnh của mình, tinh thần của Kazaya cũng được sốc lại.
Kazaya cũng đưa tay lên, làm một cú high-five với Chihiro.
“Tìm thấy anh rồi, Kazaya-san!”
Kazaya bỗng cảm thấy bản thân bị ai đó ôm chặt. Cậu quay sang nhìn thử song chẳng thấy ai. Nhưng khi chuyển ánh mắt xuống, đập vào mắt cậu là một cô bé.
Dựa vào ngoại hình thì cô bé này chắc khoảng 13 hay 14 tuổi. Cô bé có mái tóc vàng bồng bềnh, trên mặt là đôi mắt to tròn và hai má phúng phính như bánh mì nướng, tất cả đều làm nổi bật lên sự trẻ trung của cô. Cô bé mặc trên người một cái tạp dề bên ngoài chiếc áo ca rô và cái quần ngắn khá giống quần đùi.
“Chào em Nina. Em dạo này thế nào.”
“Vâng! Nina dạo này rất khỏe! Thật trùng hợp khi gặp được anh ở đây!”
Nina ngước lên trong khi vẫn ôm cậu và nở một nụ cười rạng rỡ. Như thường lệ, hành động của cô chính là đại diện cho sự ngây thơ trong sáng. Phía sau cô là vài cái túi được để trên đường, có lẽ cô đang trên đường trở về sau khi mua đồ xong.
“Nina rất vui vì gặp được anh ở đây! Đây đúng là duyên phận!”
“Em có nói hơi quá rồi không.”
“Không, đây chắc chắn là nhờ duyên phận. Hai ta đã được sắp đặt bên nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chẳng phải đó là đuỵnh mện còn gì!”
“Phải là ‘định mệnh' chứ. Có vẻ như em vẫn nhớ những gì anh dạy.”
“Em ngày nào cũng ôn lại trước khi đi ngủ đó!”
“Giỏi lắm.”
Kazaya khen ngợi cô, Nina trông cũng có vẻ tự hào lắm.
“Ah, vậy ra cô bé này là Nina-chan mà em đã nói sao? Em ấy dễ thương quá!”
Khi Chihiro đến đứng bên cạnh Kazaya, Nina liền lùi khỏi người cậu.”
“Một người mà em chưa gặp bao giờ đang đứng cạnh Kazaya-san!? Chị ấy là ai vậy?”
“Chào em, chị là Mikoto Chihiro! Rất vui được gặp em, Nina-chan. Em có phiền không nếu cho chị đây ôm một cái?”
“Vâng, em sẽ phiền đấy! Rất vui được gặp chị! Em là Nina!”
Sau khi chào hỏi với Chihiro xong, Nina quay sang Kazaya và đưa tay lên hỏi.
“Chị ấy là ai vậy Kazaya-san? Nina chưa thấy chị này bao giờ cả!”
“Chị này là tiền bối ở trường trong thế giới mà anh sống. Em còn nhớ trường học là gì không?”
“Có, Nina vẫn nhớ rõ! Vậy tại sao vị tiền bối đó giờ lại ở đây với anh thế?”
“Chị ấy là một Lữ khách mới được triệu hồi vào hôm qua. Từ hôm nay, chị ấy sẽ đi thám hiểm cùng anh..”Bị sốc trước những gì Kazaya nói, Nina lảo đảo lùi ra sau vài bước.
“Chị ấy sẽ đi thám hiểm đảo cùng Kazaya-san... có nghĩa là hai người sẽ ở cùng nhau một thời gian sao?”
“Ưm, đúng vậy.”
“Haaau!”
Nina đột nhiên hét lớn, quay ra sau rồi ngồi ôm gối.
“Tình huống này cực kỳ nguy hiểm... Nina đã luôn dẫn trước những đối thủ khác nhờ làm việc tại quán trọ mà Kazaya-san thường hay ghé thăm, giờ lại sắp mất đi lợi thế của mình ư? Không thể, đối thủ mới này vượt ngoài sức cô rồi...”
“Nina? Em đang lẩm bẩm cái gì thế?”
Kazaya thử gọi vì cậu thấy cô bé hành động có hơi kỳ lạ. Nina đứng dậy và quay mặt về phía họ một lần nữa.
“Mikoto-san!”
“Em có thể gọi chị là Chihiro! Nina-chan, em để chị xoa đầu có được không?”
“Không được đâu! Chihiro-san! Xin hãy ghi nhớ điều này!”
Nina đột nhiên chỉ tay vào Chihiro.
“Nina đã chăm sóc cho Kazaya-san kể từ khi anh ấy lần đầu đặt chân đến thế giới này rồi! Em đã chỉ dẫn anh ấy rất nhiều về Grimveria từ lúc chỉ là một tân thủ! Em nói có đúng không, Kazaya-san!?”
“Không sai. Anh rất biết ơn.”
“Không có gì ạ! Vậy nên mỗi quan hệ giữa Nina và Kazaya-san rất... nói thế nào nhỉ... bọn mình có mỗi quan hệ khá sâu sắc... Đúng rồi--- quan hệ giữa Nina và Kazaya-san rất là thân mật đấy.”
“Nina này. Anh nghĩ em nên lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn.”
Kazaya bảo Nina sửa lại để tránh khiến Chihiro bị hiểu lầm, tiếc thay Nina lại không nghe.
“Đó là lí do, dù cho chị có là tiền bối của anh ấy ở trường học chăng nữa, thì một người vừa mới xuất hiện như chị không thể nào xen vào giữa mối quan hệ giữa Nina và Kazaya-san đâu! Xin hãy nhớ rõ điều đó!”
Sau một hồi liến thoắng, Nina chống hông lộ rõ vẻ tự hào. Kiểu như em ấy vừa khoe khoang về chiến tích của một trận chiến ngầm nào đó vậy.
“Chị rõ rồi! Nhân tiện, em có phiền nếu chị bế em không!?”
“Em đã từ chối chị bao nhiều lần rồi!? Sao chị cứ cố tỏ vẻ muốn gần gũi với Nina thế!?”
“Tại vì em dễ thương quá đi mất! Nhưng nghe chị nói này, Nina-chan. Đừng ỷ y dù cho quan hệ giữa em và Tsugami-kun có tốt đến mấy nhé!”
“Sao lại vậy!?”
“Tsugami-kun và chị sẽ ở cùng nhau tại Grimveria lẫn thế giới của bọn chị. Nói cách khác thì chị sẽ có gấp đôi thời gian để ở cạnh em ấy so với em! Chị sẽ tạo lập mối liên kết với em ấy nhanh gấp đôi em đấy. Em nghĩ mình còn cơ hội thắng chứ!?”
“Haaaaaaau!?”
Nina mở to mắt như thể vừa nhận ra một sự thật động trời, cô vô thức lùi lại.
“Đ-đúng thật... Nina bất cẩn quá...! Uwaaaah! Kazaya-saaaaan!”
Sau khi hét lên, Nina trốn ra sau lưng cậu.
“X-xin anh đấy! Hãy đưa Nina đến thế giới của anh với!”
“Không, việc đó là không thể. Người ở nơi này đâu thể đi đến thế giới của anh được. Chẳng phải em cũng biết điều đó sao?”
Việc người ở đây không thể đến thế giới của bọn cậu bằng Đá dịch chuyển đã được kiểm chứng. Không như bọn cậu, người dân Grimveria sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi đến trái đất, vậy nên biện pháp an toàn này được đặt ra cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy thì anh hãy sống ở đây luôn đi Kazaya-san!”
“Em đừng nói những chuyện vô lí như vậy chứ...”
“Bỏ cuộc đi, Nina-chan. Tsugami-kun sẽ thuộc về chị!”
“Uwaaaaaaaaaaahn!”
“Senpai, chị đừng chọc Nina nữa. Em ấy ngây thơ lắm nên rất dễ tin vào những gì người khác nói.”
Kazaya nhìn chằm chằm vào Chihiro với vẻ khó xử và thở dài.
“Không, chị đang rất nghiêm túc đấy.”
“Eeh!?”
“Tsugami-kun, em là người đầu tiên không phải gia đình chấp nhận con người thật của chị. Tình cảm của chị đối với em là vô cùng đặc biệt. Vậy nên chị sẽ sẵn sàng cạnh tranh nghiêm túc với bất kỳ ai muốn cướp em khỏi tay chị, dù cho đối thủ có là một cô bé xinh xắn dễ thương đi chăng nữa! Em hãy chuẩn bị tinh thần đi, Nina-chaaan!”
“Hiiiii, một kẻ kịch cực kỳ nặng kí đã xuất đầu lộ diện!”
Nina vùi mặt vào hông Kazaya với điệu bộ sợ hãi.
“...C-cảm ơn chị.”
Được ai đó thẳng thắn nói vậy với mình, Kazaya không thể tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, cậu cúi mặt xuống hòng che đi sự xấu hổ đó.
“Hmm? Sao em lại cảm ơn chị? Nếu có thì phải là chị cảm ơn em chứ.”
“Không, chẳng qua em không ngờ có ngày lại được nghe chị nói như vậy về mình, Senpai.”
Kazaya đoán chắc cả người cậu đỏ rực cả ra rồi.
“Huhu... Họ gần gũi quá... họ thật sự quá gần gũi...!”
Nina bắt đầu sụt sịt trong khi lẩm bẩm.
“Mà, kệ nó đi, chị hy vọng hai chungq ta sẽ hòa thuận với nhau, Nina-chan.”
“Muuu...Được ạ."
Thấy Nina miễn cưỡng trả lời, Chihiro dùng tay xoa đầu cô.
“Nina này, giờ Senpai và anh sẽ đến bến cảng. Em có muốn đi cùng đến đó không?"
Nina gật đầu trong khi vẫn vùi mặt vào người cậu.
Ba người bắt đầu bước đi. Sau một lúc, cảnh biển cuối cùng cũng hiện ra trước mắt họ.
Cùng lúc đó, số lượng những người mặc giáp như Kazaya và Chihiro cũng tăng lên. Họ đều là Lữ khách.
“Lúc ở quầy bar thì chị đã nghĩ như vậy rồi, nhưng những Lữ khách nhìn chung còn khá trẻ nhỉ. Có phải tất cả bọn họ đều là thanh thiếu niên hoặc những người tầm độ tuổi đôi mươi không?”
Phán đoán của Chihiro vô cùng chính xác. Hầu hết những người đến Grimveria đều còn khá trẻ và nằm trong khoảng độ tuổi đó.
“Em nghĩ nữ thần lựa chọn những người trong nhóm tuổi đó là vì họ có khả năng chịu đựng rất cao.”
“Có vẻ là thế thật. Có Lữ khách nào đến từ nơi nào đó không phải trái đất không? Kiểu người ngoài hành tinh ấy.”
“Em không rõ nữa. Chị biết đấy, dù sao thì Lục địa trung tâm cũng khá rộng lớn. Cho đến nay thì em chưa gặp bất kỳ người nào như vậy cả.”
Bất kể đến từ đâu, miễn là ở Grimveria này thì họ vẫn sẽ hiểu được nhau nhờ quyền năng của nữ thần. Vậy nên dù có đến từ một hành tinh khác thì với hình dáng con người, ta cũng khó mà phân biệt được.
“Ôi? Kazaya đấy à! Lâu rồi không găp nhỉ! Ah, Nina cũng đi cùng cậu sao!”
Một chàng trai trẻ với thân hình vạm vỡ cắt tóc ngắn bất ngờ gọi Kazaya, cậu ta tiến lại gần và vỗ vào lưng cậu. Tuy không mặc áo giáp nhưng tay phải cậu ấy có trang bị một thứ gì đó bằng sắt trông vô cùng khủng bố. Thiết bị đó bao bọc lấy toàn bộ cánh tay cậu ta, ở mu bàn tay thì lại dày lên bất thường. Nhìn thoáng qua, ta sẽ cảm thấy nó khá giống với một cánh tay robot trong những bộ anime.
“Oh, ra là cậu, Souya. Rất vui khi gặp cậu ở đây.”
“Sao lại nói chuyện khách sáo thế chứ, cứ gọi tớ là Tohru đi! Chúng ta là bạn thân mà chẳng phải sao? Hahaha!”
Cậu ta vỗ vào lưng Kazaya thêm cái nữa.
“Im đi Tohru. Tôi đã
bảo cậu bé bé cái mồm lại khi nói chuyện bao nhiêu lần rồi hả?”
Cô gái trẻ xuất hiện sau cậu ấy bịt tai lại lộ rõ vẻ ngán ngẩm. Cô ấy mặc một tấm giáp ngực đơn giản như Chihiro, ở hông cô còn vắt một con dao sáng bóng.
“Oh, cậu cũng ở đây sao Kotobuki? Hai người định đi thám hiểm đảo cùng nhau à?”
“Không có chuyện đó đâu. Tại sao tớ lại phải làm việc với một tên não cơ bắp ồn ào như gã này chứ?”
“À thì chuyện đó khó xảy ra thật.”
“Hahaha! Cậu ấy nói chuẩn đấy, tớ còn chẳng thể biện hộ được gì!”
Tohru cười to. Thấy cậu ta như vậy, cô lại càng cau mày hơn.
“Xin chào, Tohru-san, Izumi-san!”
“Chào em, Nina!”
“Vẫn nhỏ nhắn dễ thương nhỉ.”
Sau khi đáp lại lời chào, hai người họ chuyển sang xoa đầu em ấy.
“Tsugami-kun, họ đều là bạn em hả?”
Từ phía sau, Chihiro kéo áo cậu và hỏi.
“Vâng. Cả hai người họ đều là Lữ khách như chúng ta. Họ là Souya Tohru và Kotobuki Izumi. Chúng em từng làm việc với nhau vài lần khi đang thám hiểm đảo, do trạc tuổi nhau nên bọn em cũng khá thân. Hai người họ cũng là khách quen của Quán trọ Chuông mùa xuân nên họ cũng có quen với Nina.”
“Hmm. Vậy họ là một đội như chị và em hả Tsugami-kun?”
“Không đâu, đúng như những gì Kotobuki vừa nói, chỉ là hai người họ thường có dịp chạm mặt rồi làm việc cùng nhau thôi.”
“Ồ, chị hiểu rồi. Vậy Lữ khách thường sẽ làm việc một mình hả?”
“Không nhất thiết phải vậy chị ạ. Cũng có nhiều người làm việc theo nhóm lắm. Hai người họ đôi lúc cũng làm việc với những người khác nữa. Dù sao thì vậy cũng giúp việc thám hiểm trở nên dễ dàng hơn.”
Kazaya cứ thế mà giải đáp từng thắc mắc cho Chihiro, Izumi thấy vậy hỏi.
“Hmm? Người mới à?”
“Vâng. Tớ là Mikoto Chihiro! Rất vui được gặp các cậu!”
Chihiro nói trong khi cúi đầu, Izumi cũng cúi đầu đáp lại.
“Ừ, rất vui được gặp cậu. Ah, cậu không cần phải quan tâm đến tên não cơ bắp ồn ào này đâu.”
“Oioioi, quá đáng quá đấy, Izumi!”
“Quên tôi vừa nói gì à, cậu im mồm chút đi!”
Tohru hét lớn vào tai Izumi, cô ấy cứ thế mà đá vào cậu ta mà không hề do dự.
“Auu! Cũng đau đấy, hahahaha!”
Tohru chỉ vui vẻ cười mà không thèm để bụng.
“...Xem ra hai người họ khá thú vị nhỉ.”
“Vâng, theo nhiều nghĩa khác nhau.”
Kazaya gật đồng ý với Chihiro, sau đó cậu gọi bọn họ.
“Tiện đây tớ hỏi, bọn cậu định đi thám hiểm đảo nào thế?”
“Ah, bọn tớ đang định đến Đảo#1.”
Izumi đáp, Kazaya thấy có chút kỳ lạ.
“Đảo#1 hả? Đúng là bọn cậu có thể dễ dàng làm việc ở đó. Nhưng chẳng phải đó là nơi dành cho người mới sao? Cậu không lo sẽ cảm thấy nhàm chán à, Kotobuki?”
“Thì đúng là vậy, nhưng biết làm sao được, quán rượu mà tớ thường hay lui tới lại đưa ra nhiệm vụ thu thập loại thảo dược chỉ mọc ở đó. Rồi khi nhận nhiệm vụ, tớ lại dính vào tên đần này đây.”
Izumi trừng mắt nhìn Tohru bên cạnh khi giải thích.
“Tớ thì nhận nhiệm vụ tiêu diệt lũ ma thú! Hahaha! Izumi này, cậu không nghĩ hai ta được gắn kết bởi số phận rồi sao!?”
“Nói như vậy thêm lần nữa là tôi giết cậu luôn đấy.”
“Hahaha! Đáng sợ quá!”
Kazaya tiếp nhận thông tin trong khi lắng nghe bọn họ cãi nhau như thường lệ.
“Vậy là cậu định huấn luyện cho người mới à? Hiếm khi lại thấy cậu lập đội với một Lữ khách khác đấy, Kazaya.”
“Thật thế sao?”
Chihiro nghiêng đầu hỏi Izumi, nhưng Tohru đã trả lời thay cho cô ấy.
“Đúng đó, Kazaya thường chỉ đi một mình thôi! Tớ có mời cậu ta lập đội vài lần nhưng lần nào cũng đào ra lí do gì đó để từ chối!”
“Tớ cũng vậy đấy. Vậy nên tớ cho rằng cậu ấy không thích làm việc với người khác lắm.”
“Không phải vậy đâu... Chỉ là tớ thích solo hơn thôi, trong game cũng thế. Tớ thấy nó khá hợp với mình.”
Kazaya giải thích và quay lại Chihiro.
“Ah, nhưng nó không có nghĩa là em không muốn đi chung với chị đâu, Senpai! Em sẽ chỉ chị tất cả mọi thứ cho đến lúc chị có thể tự mình đi thám hiểm!”
“Hẳn rồi. Cảm ơn em, Tsugami-kun.”
Thấy Chihiro cười nói vui vẻ với Kazaya, Izumi chùn vai xuống và cất lời.
“Chậc, tuy không hiểu lắm nhưng hai người hãy cố gắng hết sức nhé. Đến lúc tớ phải đi rồi.”
“Tớ cũng đi luôn thôi!”
“Tôi đã bảo cậu đừng đi theo tôi nữa cơ mà, Tohru!?”
“Cậu nói gì vậy, chúng ta đi chung hướng mà! Hahaha!”
Izumi cùng Tohru hướng ra bến cảng, tuy nhiên đôi lúc cô âyq lại quay sang đá vào cậu ta.
“Hai người họ lúc nào cũng như vậy sao? Cứ như dầu với nước ấy, không thể nào dung hòa nổi vậy.”
“Vâng, hầu như lúc nào cũng thế. Mặc dù vậy thì họ vẫn là một nhóm tốt.”
Kazaya thả lõng vai và bắt đầu đi tiếp, nhưng...
“Oh? Này, Kazaya kìa! Dạo này cậu thế nào? Đang trên đường đi thám hiểm đảo hả?”
“Chào Kazaya. Cậu là người đã đánh bại con boss ở hòn đảo cuối phải không? Vẫn tuyệt vời như mọi khi nhỉ!”
“Eh, ra đó là Kazaya sao!? Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy đấy!”
“Tôi cũng vậy. Cậu ấy trông bình thường phát lạ.”
Nhiều người cứ gọi tên Kazaya và thì thào với nhau mỗi khi cậu đi ngang qua họ. Bất kể là Lữ khách hay người ở Grimveria, tất cả đều phản ứng theo cùng một kiểu khi nhìn thấy cậu.
“...Có vẻ như em khá nổi tiếng nhỉ, Tsugami-kun?”
Chihiro hỏi trong khi vẫn còn đang ngạc nhiên.
“Chị nói gì vậy? Trong hằng hà sa số những Lữ khách, Kazaya-san thuộc nhóm những người đứng đầu đấy!”
Kazaya định trả lời, nhưng Nina đã nhanh hơn cậu một bước.
“Tuy mới đến đây được vài tháng nhưng anh ấy đã không ngừng cho thấy những thành tích đáng nể như thành công chinh phục nhiều hòn đảo được xem là bất khả thi. Không chỉ vậy, nhờ nguồn nguyên liệu, thực phẩm và những kho báu đáng giá mà Kazaya-san mang về, nền kinh tế của Reancos đang tăng lên một cách chóng mặt! Có người còn đồn thổi rằng anh ấy sẽ sớm nhận được huân chương từ Đức vua vào một ngày không xa nữa kìa!”
“Ô? Em tuyệt thật đấy, Tsugami-kun!”
“Đó đâu phải chuyện to tác gì. Em chỉ làm vậy vì nó thú vị thôi, ai ngờ nó lại đến mức độ đó cơ chứ.”
Về phần mình, Kazaya chỉ đơn giản coi nó như việc hoàn thành nhiệm vụ ở trong game. Thành ra cậu có hơi bối rối trước ấn tượng thái quá của người khác dành cho mình.
“Chị không ngờ nổi luôn, nhìn em ngồi trong lớp trông bình thường thế mà!”
“Haha. Vì em đâu phải loại người nổi bật đâu. Em không đặc biệt nổi trội ở một mặt nào cả.”
“Em nói vớ vẩn gì đấy? Vấn đề là em có đủ ý chí không thôi!”
“Cảm ơn chị đã động viên, nhưng xin chị đừng nói theo kiểu vòng vo ấy nữa giùm em.”
“...Chị không hiểu em đang nói gì cả.”
Chihiro né tránh ánh nhìn của cậu bằng cách quay về hướng khác. Kazaya chỉ biết gãi đầu. Cậu không thực sự để tâm lắm, vì những gì cô nói đều là thật.
“Dù sao thì em vẫn là anh hùng của thế giới này phải chứ? Điều đó thật tuyệt vời.”
Kazaya có hơi ngại khi nghe cô nói. Cậu cảm thấy những lời đó phát ra từ cô khiến cậu vui hơn bất kì lời khen nào từ người khác.
“Uuuuuuuu.”
Song, Kazaya nhận ra Nina đang phồng má một cách kỳ lạ bên cạnh mình, cậu liền chuyển sự chú ý của mình sang cô.
“Có chuyện gì vậy Nina?”
“...Không có gì đâu.”
Bọn Kazaya cuối cùng cũng đến được bến cảng trong khi cậu còn đang thắc mắc về vẻ không hài lòng của Nina.
Có một vài con thuyền đang chờ sẵn ở bến. Chúng được dùng để đưa Lữ khách đến các hòn đảo.
“Đến lúc rồi. Senpai, chị đã sẵn sàng cho chuyến hành trình đầu tiên của mình ở Grimveria chưa?”
“Rồi!”
Chihiro gật đầu mạnh và nở một nụ cười tươi.
“Vậy, đến lúc bọn anh đi rồi. Gặp lại em sau.”
“Vâng! Anh nhất định phải đến quán trọ khi trở về đấy!”
Kazaya và Chihiro bước lên thuyền trong khi vẫy tay chào Nina.
Không lâu sau, chiếc thuyền nhanh chóng rời bến và cắt qua đại dương yên bình.
“Chị không ngờ có ngày mình lại được đến một hòn đảo lạ lẫm bằng thuyền buồm đấy.”
Tại boong tàu, Chihiro nói trong khi chống tay lên lan can. Mái tóc suôn dài của cô bồng bềnh bay theo những ngọn gió mặn mà từ biển cả thổi đến.
“...Không biết cha chị sẽ phản ứng thế nào nếu ông ấy biết chuyện này nữa.”
Chihiro lẩm bẩm và khẽ cười. Có lẽ cô vừa tưởng tưởng đến lúc mình bị mắng.
“Mà, dù sao chị cũng không thể kể cho ông ấy về chuyện này được. Nếu làm vậy thì chị sẽ bị coi như một kẻ dối trá và bị đối xử như con ngốc mất.”
“Chị nói phải. Do chỉ có những người được nữ thần triệu hồi mới có thể sử dụng Đá dịch chuyển.”
“Đúng thế nhỉ. Quả thật là nếu ai ở trái đất cũng đến đây được thì sẽ rắc rối lắm.”
“Nó chỉ là một phần thôi, em nghĩ việc chọn người triệu hồi cũng quan trọng nữa. Dù sao thì nếu nữ thần triệu hồi phải một tên độc ác thì sẽ trở thành thảm họa mất.”
“Cũng đúng, chuyện đó cũng không phải không thể xảy ra. Thế thì nữ thần chỉ triệu hồi những người tương đối vô hại đến đây thôi chăng? Nếu vậy thì chị phải giứ bí mật về thế giới này rồi, vì cả nữ thần nữa!”
“Vâng. Đó là bí mật.”
“Đúng vậy... Đó sẽ là bí mật nhỏ của hai chúng ta.”
Nói vậy, Chihiro đặt ngón tay thon thả của mình lên bờ môi màu hồng nhạt. Cử chỉ tinh nghịch trái ngược với vẻ ngoài trưởng thành của cô có sức quyến rũ đến lạ kỳ.
("Bí mật nhỏ của hai chúng ta” ấy hả...)
Kazaya thấy nó cứ nghe sao sao ấy.
Con thuyền cập bến hòn đảo sau một lúc. Một tấm ván được đặt ra nối đất liền với chiếc thuyền, hai người họ bước qua nó lên bờ.
Có một vài Lữ khách khác cũng tiến vào đảo, họ bắt đầu vào sâu hơn rồi biến mất khỏi tầm mắt bọn cậu.
“Giờ ta bắt đầu thôi. Ma thú ở đây tương đối yếu nên chị không cần phải lo, nhưng chớ vì vậy mà mất cảnh giác nh---“
“Tuyệt ghê! Nơi này cứ như một khu nghỉ mát nhiệt đới vậy! Woa!”
Chihiro dùng hết tốc lực phi người trên bãi biển.
“N-này! Nghe em nói đã chứ, Senpai! Đợi em với!”
Kazaya hốt hoảng đuổi theo cô. Băng qua bãi biển, trước mặt họ là một khu rừng rậm rạp tối đen ngay giữa ban ngày do bị cây cối um tùm che lấp.
“Tsugami-kun! Lũ ma thú đâu!? Chúng đâu rồi, em tiêu diệt chúng như thế nào, ta phải làm gì sau khi tiêu diệt chúng?”
Chihiro nhìn cậu với đôi mắt lấp lánh.
“Em xin chị đừng coi ma thú như linh vật ở công viên giải trí nữa!”
“Không được đâu, Tsugami-kun! Nếu em tiêu diệt linh vật của công viên giải trí thì sẽ bị mời lên phường uống trà đấy! Thật thô lỗ đối với ma thú khi bị so với thứ như vậy.”
“Khoan đã, chị đang bênh lũ ma thú đấy à!?”
Trong lúc còn đang thở hồng hộc, Kazaya nói.
“Ch-chị bình tĩnh lại trước đã. Còn nhiều thứ em phải giải thích lắm.”
“Rồi. Chị hiểu, vậy thì nhanh lên, nhanh lên đi, nhanh nữa lên, nhanh thêm giùm chị! Khẩn trương lên Tsugami-kun!”
Chihiro phấn khích đến độ không còn kìm chế được cảm xúc nữa, cô không ngừng giậm chân vào mặt đất lộ rõ vẻ sốt ruột. Đây là Mikoto Chihiro điềm tĩnh và biết kìm chế bản thân mà cậu từng biết á? Có nói với lũ bạn ở trường thì cũng chẳng có ma nào tin đâu.
“Chị cứ bình tĩnh lại đã. Senpai, chị còn nhớ em từng nói rằng mỗi Lữ khách đều được ban cho bốn thứ khi họ được triệu hồi tới đây không?”
“A, đúng thật, chị nhớ. Một trong số đó là hón Đá dịch chuyển đúng chứ? Vậy 3 món còn lại là gì?”
Kazaya liếc nhìn xung quanh. Cậu thấy một hòn đá đang nằm trên mặt đất và rồi nhặt nó lên.
“Đây, bắt lấy.”
Chihiro chụp lấy hòn đá cậu quăng về phía mình. Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, có lẽ là do không hiểu được ý định của cậu.
“Hãy ném viên đá đó về phía em đi. Càng mạnh càng tốt.”
“Eh, vậy có ổn không? Lỡ em bị thương thì sao?”
“Sẽ ổn cả thôi. Chị cứ ném đi.”
Kazaya thúc giục cô. Tuy có do dự một lúc nhưng Chihiro vẫn thu tay về và bắt chước động tác của một vận động viên bóng chày chuyên nghiệp.
“---Uryaaaaa!”
Cô hét lên, đồng thời ném hòn đá về phía cậu.
Hòn đá bay vút qua không trung, nó sắp sửa đâm vào trán cậu.
Bỗng dưng, hòn đá phát ra một tiếng động lớn khi va chạm vào thứ gì đó như rào chắn xuất hiện từ hư không, nó mất đà và rơi xuống đất.
“Chị không nương tay chút nào à!?”
“Nhưng em bảo chị vậy mà! Đâu chắc còn có cơ hội khác nữa nên phải tận dụng chứ!”
Kazaya tự hỏi cơ hội khác mà cô nói là gì. Chihiro chăm chú nhìn vào hòn đá nằm trên nền đất.
“Quan trọng hơn, chuyện gì vừa xảy ra thế? Chị nghĩ mình đã thấy thứ gì đó như bức tường bỗng nhiên xuất hiện.”
“Đó là『Rào chắn bảo vệ』. Kiểu như một sự bảo hộ của thần linh vậy. Khi chị sắp bị kẻ địch tấn công hay bị thương do tai nạn thì một rào chắn vô hình sẽ xuất hiện và bảo vệ chị khỏi tổn thương.”
“...A. Đúng thật là nữ thần có nói vậy với chị. Cô ta còn bảo nếu tập trung hay gì đó thì chị sẽ có thể cảm nhận được độ bền của nó nữa.”
“Không sai. Chị thử luôn nhé. Không khó lắm đâu, cứ tưởng tượng mình đang vuốt ve, nâng niu không khí là được.”
Chihiro làm theo chỉ dẫn của Kazaya, bắt đầu lần mò ngón tay trong không trung một cách nhẹ nhàng.
Như đáp lại, một thanh hình trụ màu đỏ xuất hiện ở mép tầm tìm của cô, chính xác là gần góc trên cùng bên phải.
“Đó là thanh độ bền. Nếu từng chơi game thì chị sẽ thấy nó như thanh HP vậy. Rào chắn bảo vệ của chị sẽ vỡ tan khi thanh đó trống không, vậy nên chị nhớ để ý nó nhé.”
“Vậy một khi nó vỡ thì chị sẽ có thể bị thương lại sao?”
“Không, chị sẽ bị buộc phải dịch chuyển lại nơi ta bắt đầu ở Reancos.”
Nói là một hình phạt cũng không đúng, có lẽ là thiện ý của nữ thần vì mục đích an toàn cho Lữ khách thì sẽ chính xác hơn.
“Vậy nên chị luôn phải chú ý trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Phải luôn để mắt đến độ bền của Rào chắn bảo vệ. Đây là một trong những điều cơ bản nhất mà bất kỳ Lữ khách nào ở Grimveria cũng đều phải biết.”
“Đã rõ! Tiện thể cho chị hỏi, chỉ có Lữ khách mới có Rào chắn bảo vệ sao?”
“Em đoán là thế. Người dân ở Grimveria nói rằng họ không thể sử dụng được nó.”
“Kể cả số ít những người thích đi thám hiểm?”
“Có lẽ là vậy.”
Kazaya gật đầu và tiếp tục nói.
“Có lẽ là do những người như vậy không nhiều, hoặc là do nữ thần phải hạn chế hết sức việc can thiệp vào cuộc sống của người dân Grimveria.”
Có lẽ ban đầu nữ thần cũng không có ý định đưa người từ thế giới khác đến đây, nhưng vì một số khủng hoảng nào đấy ở Grimveria mà cô ấy buộc phải làm vậy.
“------Dù sao thì, hai thứ còn lại là『Thánh khí』và 『Lồng côn trùng』. Thay vì giải thích thì em thấy để chị tự mình tìm hiểu sẽ tốt hơn.”
Khi Kazaya đang nói, bụi rậm gần cậu phát ra tiếng xào xạc. Không lâu sau, một sinh vật xuất hiện từ đó.
Ấn tượng đầu tiên của người nhìn về nó là một cục thạch bị ai đó vứt đi. Nó mang màu xanh lam như thể được pha bằng màu thực vật trông có vẻ độc hại, cơ thể nó không ngừng rung rinh. Tuy vậy, nó đang dần lết về phía bọn cậu như một con sên như để nói rằng "ta còn sống đây."
“Uwaah, con gì đấy!?”
Chihiro lập tức nấp ra sau lưng Kazaya, có lẽ là vì cô thấy nó khá đáng sợ.
“Nó là một con ma thú, gọi là『Slime Jelly』. Đúng lúc lắm, đây là đối thủ hoàn hảo cho người mới bắt đầu. Senpai, chị thử đánh nó xem.”
“Eh, chị á?”
“Em đâu có lí do gì để tiêu diệt nó? Hôm nay em dẫn chị đến đây là để giúp chị trở thành một Lữ khách thực thụ mà Senpai.”
“Ehh... Nhưng nó cứ nảy nảy phục phịch trông ghê quá, không có con ma thú nào trông bình thường hơn cho chị à?”
“Không có đâu. Lũ ma thú chỉ bao gồm: kinh tởm, đáng sợ, mạnh mẽ và gây khó chịu thôi.”
“...Nghe đau lòng thật. Nhưng nói thật, chị không nghĩ mình lo được con này đâu.”
“Senpai này, tuy chị là tiền bối ở bên kia, nhưng ở đây thì em mới là senpai của chị. Cứ làm như em bảo đi.”
Kazaya cho rằng nếu dùng giọng nghiêm khắc hơn để nói thì sẽ có tác dụng, nhưng những gì cậu nhận được chỉ là một cái bĩu môi từ Chihiro.
“Ah, em định dùng chiêu đó à? Bất công quá. Tsugami-kun, kể từ khi nào mà em lại trở nên độc ác với chị thế? Em từng là một người rất thật thà, dịu dàng, luôn sẵn sàng đi theo chị khắp mọi nơi như con thú cưng mà.”
“Xin chị đừng có tự ý pha trộn thêm vào ký ức của mình!... Chị sẽ không thể nào trở thành một Lữ khách thực thụ được nếu không vượt qua chướng ngại này đâu. Chị có biết chuyện sư tử đẩy con mình xuống vách núi để chúng trở nên mạnh mẽ hơn không?"
Sau một hồi suy nghĩ, Chihiro khẽ thở dài và bước ra phía trước.
Trong quãng thời gian đó, tuy chậm nhưng con Slime Jelly đã rút ngắn được khoảng cách với bọn cậu.
“Được rồi. Chị sẽ xử nó! Nhào vô đây?”
Chihiro nắm chặt nắm đấm lại thủ thế. Vài giây sau, như vừa nhận ra cái gì đó, cô quay đầu lại hỏi cậu.
“Vậy, chính xác thì chị cần làm gì?”
“Thế sao chị lại hành động như thể biết hết rồi thế hả?”
“Chị chỉ theo đà mà tới thôi. Mặc kệ đi, mau chỉ chị phải làm gì trước đã. Con Brine Teddy đang ngày càng đến gần chị hơn kìa.”
“Là Slime Jelly chứ! Brine teddy là cái quái gì vậy? Xin chị đừng biến một con quái vật bình thường trở nên khó hiểu như vậy. Thôi kệ, chị hãy dùng Thánh khí của mình đi. Hãy tập trung ý niệm muốn đánh bại kẻ thù của chị lại.”
“Chị không hiểu, chắc... như vầy à?”
Chihiro đưa tay về phía trước và nhắm nghiền mắt lại. Không lâu sau, các đốm sáng xuất hiện giữa không trung rồi hội tụ lại thành một thứ.
Đó là một cây cung. Hơn nữa, đó không phải là một cây cung tổng hợp, nhìn nó giống cung Nhật hơn. Có điều không có mũi tên nào đi kèm theo cả.
“Woa, tuyệt quá! Nè Tsugami-kun, có thứ gì xuất hiện nè!”
“Một cây cung hửm? Hợp với chị lắm Senpai. Thế, tên Thánh khí của chị là gì vậy?”
“Umm... Nó bảo là『Celestial Bow』. Cái tên đó tự dưng xuất hiện trong đầu chị.”
Mở mắt ra, Chihiro lập tức vào thế với cây cung đang cầm ở tay trái. Cô đặt ngón tay bàn tay phải lên dây cung, như thể đang giữ một mũi tên vô hình, cô bắt đầu kéo ra.
Ngay khi cô kéo dây, một mũi tên bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ hiện ra trong tay cô. Trông cứ như nó được tạo ra nhờ sức mạnh của nữ thần nhằm diệt trừ cái ác vậy.
“Trông ổn đó. Giờ chị thả nó ra đi!”
Theo chỉ dẫn, Chihiro buông tay
khỏi dây cung. Mũi tên lập tức lao về phía trước như xé gió.
Có điều nó chỉ bay đến thôi, chứ trúng thì không. Con Slime Jelly vẫn bình an vô sự.
“...Em lừa chị, Tsugami-kun.”
Chihiro nheo mắt nhìn cậu.
“Em có bảo nó sẽ tự động trúng đâu chứ. Lúc còn chưa quen thì ai cũng gặp khó khăn thôi. Chị cứ tiếp tục thử đi.”
“Rồi! Ei!”
Chihiro bắn ra một mũi tên khác. Tuy nhiên nó lại hoàn toàn trượt khỏi mục tiêu, cắm vào mặt đất rồi biến mất
“Ei, ei, ei, ei, ei ,ei ,ei, ei, ei, ei...!”
Chihiro bắn thêm mười mấy mũi nữa với kết quả trời phú: bách phát bách trượt. Không phải do con Slime Jelly có khả năng né tránh trình độ bậc thầy hay gì, chẳng qua là do cô bắn quá tệ.
“Senpai... khá dở ở khoảng này nhỉ.”
Kazaya vô thức nói vậy khiến Chihiro, người nãy giờ đã nhả tên đến mệt bở hơi tai cứng đờ người lại.
“Ch-chị có dở gì đâu! Chị là người mới mà! Ai mới bắt đầu mà chả gặp khó khăn hả em!”
“À không, dù chị có nói thế thì nó vẫn hơi... um, nói sao nhỉ, kỹ năng của chị khá là ‘đặc biệt'.”
“Giờ em mới chịu chú ý tới từ ngữ thì đã quá muộn rồi đấy! Ah, sao cũng được, cứ chỉ chị cách làm đi!”
Kazaya gãi đầu khi thấy Chihiro nổi xung với mình cùng khuôn mặt đỏ rực.
“Kể cả chị có nhờ thì bắn cung vẫn nằm ngoài tầm hiểu biết của em rồi... Dù sao thì, chị cứ bình tĩnh lại đã, sau đó chĩa mũi tên vào ngay giữa mục tiêu. Nếu là cung thật thì còn phải tính toán hướng gió các thứ nữa, nhưng vì là Thánh khí nên không cần đâu. Đừng quá tập trung vào những điểm chí mạng. Có lẽ vậy sẽ giúp chị bắn tốt hơn đấy.”
“Như vậy à!?”
Chihiro cẩn thận kéo dây cung và thả nó ra.
Một mũi tên lập tức được phóng đi, nó bay thẳng về phía con Slime Jelly và xuyên qua lớp dịch của nó. Con slime rung lắc dữ dội và nhảy dựng lên.
Chihiro bước lùi lại chuẩn bị cho những trường hợp có thể xảy ra, song, đối thủ của cô bỗng ngừng chuyển động.
Hoặc là cô tưởng vậy. Con Slime Jelly nổ thành từng mảnh nhỏ, đi kèm là một một tiếng nổ khá lớn.
“L-làm được rồi!! Chị đã làm được rồi! Nhìn xem Tsugami-kun, chị đã tự mình xử lí nó đấy!”
Chihiro sung sướng đến nỗi nhảy cẩng lên, sau đó chạy đến và ôm cậu thật chặt. Mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi cùng cảm giác mềm mại chạm vào da thịt khiến tim Kazaya như muốn nổ tung.
“C---Umm, Senpai!?”
“Nè, em có thấy không? Thấy mà đúng chứ? Nó tuyệt quá đi. Tuyệt hơn bất kỳ thứ gì ở trường. Tsugami-kun, cảm ơn em rất nhiều vì đã hướng dẫn cho chị. Tất cả là nhờ em đấy!”
“Kh-không đâu, chị quá lời rồi. Chúc mừng...”
Bằng cách nào đó mà cậu vẫn trả lời lại được trong khi đầu óc còn đang rối bời, sau một lúc, Chihiro cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
“Ah... X-xin lỗi em. Chị không cố ý làm vậy đâu.”
Chihiro lùi lại với vẻ mặt đỏ ửng, cô cúi mặt xuống trông khi nắm chặt gấu váy. Đó là phản ứng bình thường của một cô gái thuộc độ tuổi xuân thì khi lỡ làm những việc không phải với một người khác giới. Kazaya cũng hành xử y hệt cô.
Sau một lúc, Kazaya lên tiếng phá tan sự im lặng đáng xấu hổ đó đi.
“Thứ chị vừa dùng là một『Power』đặc biệt có hiệu quả với ma thú. Sức mạnh này rất đa dạng tùy thuộc vào mỗi người, Thánh khí của em được gọi là『Demonic Sword』.”
Kazaya giơ tay lên, một thanh kiếm từ hư không xuất hiện trong tay cậu. Một thanh kiếm bình thường, không có họa tiết trang trí bắt mắt nào trên đó cả.
“Mỗi khi đánh bại một con ma thú, em sẽ có thể sử dụng được một thanh『Kiếm』với khả năng của con ma thú đó.”
“Wow, tuyệt thật đấy! Vậy là em có nhiều kiếm lắm hả?”
Có vẻ như cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, Chihiro dán mắt vào thanh kiếm trên tay cậu.
“Vâng. Số kiếm của em bằng với số lượng ma thú mà em đã đánh bại.”
“Như thế là gian lận mà. Chị thì chỉ có mỗi cây cung. Đổi cho chị đi!”
Chihiro chìa tay ra với vẻ mặt không hài lòng, Kazaya chỉ biết cười gượng.
“Điều đó là không thể. Mỗi người chỉ có thể sử dụng được Thánh khí mà mình được ban mà thôi. Em nghe rằng chẳng có Lữ khách nào có Thánh khí như em, nên nó có lẽ thật sự hiếm. Nhưng Celestial Bow của chị sẽ ngày càng mạnh hơn khi nó lên cấp.”
“Lên cấp?”
“Thánh khí sẽ trở nên mạnh hơn dựa theo số ma thú mà chị hạ được, đôi lúc còn có cả kỹ năng mới nữa. Nếu là game thì nó sẽ giống như việc cày kinh nghiệm để cấp kỹ năng vậy.”
“Cho chị xin đi! Chị hoàn toàn chẳng hiểu gì hết!”
Chihiro giơ tay lên đầu hàng. Kazaya không biết mình nên nói thế nào nữa. Do thích game nên cậu thường có xu hướng lấy nó ra làm ví dụ, trong khi đó thì Chihiro lại hoàn toàn ở phía ngược lại. Cậu phải giải thích sao cho dễ hiểu với cô ấy đây?
“Hm. Kiểu như thành quả sau một thời gian làm việc chăm chỉ mà chị có thể nhận được ấy. Ở đó có những mục tiêu cố định, một khi đạt được thì chị sẽ trở nên mạnh hơn.”
“Ah, ra là vậy. Giờ thì chị hiểu rồi.”
“Chị tiếp thu nhanh lắm. Lữ khách chúng ta gọi quá trình đó là『Leveling up』. Giờ chị hãy thử kiểm tra lại độ bền Rào chắn bảo vệ như lúc nãy xem.”
Khi Chihiro làm theo lời cậu, Kazaya cũng đưa tay lên chỉ vào thanh hiển thị.
“Chị có thấy hai con số đâu đó ở đây không, một cái ở trên và một cái ở dưới? Một cái to và một cái nhỏ ý.”
“Có, chị có thấy. 1 và 10...”
“Số ở trên là cấp độ hiện tại của chị, Senpai. Còn cái ở dưới là số lượng ma thú mà chị cần đánh bại để biến cái số ‘1' kia thành ‘2'.”
“Vậy chị cần hạ thêm 10 con nữa hử?”
“Cơ bản là vậy, nhưng tiêu diệt những con ma thú mạnh sẽ được tính như hạ gục nhiều con ma thú yếu hơn. Thành ra có lúc chỉ gần đánh bại một con ma thú mạnh thôi là chị đã lên cấp được rồi.”
“Ra là vậy.”
Chihiro gật đầu và đóng màn hình hiển thị trước mặt cô lại.
“Nếu là người từng chơi game thì sẽ dễ hiểu hơn, còn chị thì phải mất ít nhiều thời gian mới có thể hiểu hết nổi.”
“Chị biết rồi. Game là như vậy sao? Nghe thú vị đấy chứ nhỉ.”
Chihiro khẽ cười như thể tính hiếu kì của cô vừa được khơi dậy.
“Giờ là thứ cuối cùng. Senpai, ngoài Đá dịch chuyển ra, chị còn nhận được một cái hộp nhỏ nữa khi xuất hiện ở thế giới này đúng chứ?”
“Ah, đúng. Cái này phải không? Chị khá thắc mắc nó có công dụng gì.”
Chihiro lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình khối và đặt nó vào lòng bàn tay.
“Tuy đã nói rồi nhưng em vẫn sẽ nhắc lại. Mục tiêu của Lữ khách chúng ta là quét sạch những hòn đảo, tìm kiếm thực phẩm, nguyên liệu thô, kho báu rồi đem chúng về Lục địa trung tâm. Nguyên liệu từ lũ ma thú rất hữu dụng nên ta cũng lấy nốt. Nhưng thế không có nghĩa là ta phải mang theo xác những con ma thú đã đánh bại, vì điều đó sẽ làm giảm đi khả năng chiến đấu.”
“Đúng thế. Mang vác đồ nặng thì mệt lắm, chị sẽ đứng ngoài cổ vũ, phần đó nhường cho em, Tsugami-kun.”
“Em mong chị sẽ không làm vậy!”
“Chị đã quyết định rồi!”
“Xin chị đừng tuyên bố với vẻ mặt nghiêm túc thế. Dù sao thì, việc đó sẽ dành cho Lồng côn trùng. Cách sử dụng rất đơn giản. Chị chỉ cần mở lỗ nhỏ ở một mặt ra và chỉ vào thứ chị muốn lấy là xong.”
Chihiro mở một lỗ trên Lồng côn trùng của mình như lời cậu nói và chỉ vào một phần con Slime Jelly. Dịch cơ thể của nó bỗng hóa thành những đốm sáng và bị hút vào trong.
“Woa, như cái máy hút bụi ấy. Thứ này tiện nhỉ?”
“Vâng. Khi đã đóng thì chị chỉ cần mở ra lại và nói『Release』thì những thứ được chứa bên trong sẽ xuất hiện. Nhân tiện, bán kính hoạt động của nó là 1 mét. Đó là bốn khả năng được ban cho mỗi Lữ khách. Nói luôn là chị chỉ có thể sử dụng chúng khi ở trên đảo thôi, mong chị hãy nhớ rõ điều đó.”
“Chị rõ rồi. Mấy thứ này thần kỳ nhỉ. Nếu không phải đang ở thế giới khác thì chị đã nghĩ người ta đã dùng mánh khóe gì để làm được vậy rồi.”
Về mặt nào đó thì điều Chihiro nói cũng không phải là sai. Đúng là những thứ này được tạo ra bởi nữ thần nhỏ bé kia nhằm giúp đỡ cho Lữ khách và người dân ở đây.
“Vậy thôi, bài hướng dẫn đến đây là hết. Chị phải tự mình nhớ lấy chúng, chúng chỉ dễ hiểu do được người có kinh nghiệm giải thích cho thôi đấy.”
“Đúng là nó dễ hiểu thật. Được rồi, chị đã có được những kỹ năng cơ bản, giờ ta đi tiếp nào!”
Chihiro ngày càng phấn khích hơn, cậu có cảm giác rằng chỉ cần mình sơ xuất một giây thôi là cô ấy sẽ biến mất ngay.
“Ah, khoan, chị đợi chút đã, xin hay đi theo sau em. Tuy nói rằng hòn đảo này phù hợp cho người mới nhưng nó vẫn có nguy hiểm.”
“Một nhà thám hiểm thực thụ sẽ không bao giờ chùn bước trước hiểm nguy chẳng phải sao!? Gặp lại em sau nha!”
Một lần nữa, Chihiro tự mình chạy đi, Kazaya hoảng hốt kéo tay cô lại.
“Khoan đã! Em muốn chị hứa điều này. Luôn đi theo sau em. Không tự ý chạy loạn lên. Dù có thấy thứ gì thú vị cũng không được tiếp cận bất cẩn. Không ăn những thứ nằm trên mặt đất hoặc có vẻ kỳ lạ.”
“Ah, em đang đối xử chị như một đứa nhóc đấy à! Chị là senpai của em đấy.”
“Thế thì chị hãy hành động đúng với độ tuổi của mình đi! Từ khi đến đây thì chị lúc nào cũng cư xử như một đứa trẻ cả, Senpai!”
Chihiro đặt tay lên hông, nhìn chằm chằm vào Kazaya và thở dài.
“...Xem ra là vậy thật, có lẽ chị đã cư xử hơi vô tư quá.”
Cuối cùng cô ấy cũng chịu chấp nhận và đứng ra sau cậu.
“Vậy thì, chị trông cậy vào em, Tsugami-kun.”
Kazaya cảm thấy bơi buồn cười khi nghe cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
Cậu hắng giọng rồi cả hai tiếp tục hành trình khám phá khu rừng.
“Tiện thể cho chị hỏi, hôm nay ta định sẽ đi đến đâu?”
“Hmm... em thấy thì càng xa càng tốt. Em ở đây để hướng dẫn chị, vậy nên nếu hạ được con boss trong hôm nay luôn thì tốt. Con boss đảo đứng trên toàn bộ những loài ma thú khác, sức mạnh của bọn ma thú không là gì khi so với nó, từ đó mà kinh nghiệm nhận được cũng cao hơn rất nhiều. Thừa để chị lên cấp luôn.”
“Chị hiểu rồi. Nhưng vậy thì có không công bằng với người khác quá không? Kiểu gian lận sao ấy... umm, em gọi nó là gì nhỉ... Lợi dụng lỗ hỏng? Game nào cũng có cái như vậy đúng không?”
“Mới ở mức độ đó thì chưa được coi là lỗ hỏng để lợi dụng đâu chị. Việc tân binh được kéo cấp bởi một người chơi lão làng trong game là chuyện bình thường mà.”
“Oh, ra vậy. Đó là quy tắc trên mạng phải không?”
“Không phải đâu, Senpai này, đừng nói với em rằng chị cũng không sử dụng cả internet luôn nhé?”
“....C-có vẻ là vậy đấy. Chị không. Nhưng chị cũng không coi mấy phim đen như em đâu, Tsugami-kun.”
“E-e-em không có xem chúng, được rồi chứ!? Hơn nữa em còn chưa đủ tuổi!!”
Mặc dù vẫn xem những video mà các idol hở hang đăng lên trang của họ, song Kazaya quyết định giữ kín bí mật đó.
Khi đang trò chuyện, một con ma thú nữa xuất hiện trước mặt họ.
Đó là một sinh vật có mũi dài và đôi mắt màu vàng lấm lem, trên người nó là một chiếc áo bẩn. Tay nó thì đang cầm lăm lăm thanh kiếm.
Không lâu sau, thêm vài con ma thú nữa xuất hiện từ sau nó. Tổng cộng có hơn mười con, tất cả đều giống với con trước mặt bọn cậu.
“Thêm một con nữa xuất hiện kìa Tsugami-kun, xem ra nó dẫn theo nhiều bạn phết!”
“『Class Goblin』hửm... Chúng luôn hoạt động theo bầy nên cũng hơi khó xử lí. Tuy vậy thì một Lữ khách có kinh nghiệm vẫn có thể tự mình hạ chúng.”
Kazaya đưa tay ra khi đứng trước bọn Class Goblin.
“Hỡi lũ quái vật dám ăn thịt cả đồng tộc và thách thức nữ thần! Ta sẽ phán xét các ngươi bằng sức mạnh của mình! Lưỡi gươm tử thần có thể sinh ra những trận bão tố, hãy xuất hiện trong tay ta---Razor Wind King!”
Đáp lại lời Kazaya, một thanh kiếm hiện ra trong tay cậu. Lưỡi gươm trông mỏng dính tới nổi sẽ vỡ vụn khi đụng vào. Lũ Class Goblin hò hét lao đến tấn công Kazaya, có lẽ là do nhận thấy sự thù địch qua hành động vừa rồi của cậu.
“Senpai, chị lùi lại đi. Để chúng em lo cho!”
Dứt lời, Kazaya vung thanh kiếm đi. Một âm thanh gầm lên như báo trước sự thay đổi của không khí.
Cùng lúc, một trận sóng xung kích thổi bay tất cả lũ Class Goblin đi.
“Nghỉ ngơi đi, Razor Wind King. Hỡi kẻ khao khát loại trừ tội lỗi bằng ngọn lửa địa ngục, hiện ra trong tay ta----Scorching King!”
Trước lời của Kazaya, thanh Razor Wind King biến mất và ngay lập tức được thay thế bằng một thanh kiếm khác. Lưỡi kiếm của nó đang bốc cháy đỏ rực.
Nhận ra một vài kẻ địch đang cố ngồi dậy, Kazaya đâm lưỡi kiếm xuống đất.”
“Hóa thành tro bụi đi, ma thú!”
Magma lập tức trào ra từ dưới chân bọn Class Goblin. Chúng liền bị nhấn chìm mà không có cơ hội phản kháng. Cả bầy goblin với vô số những vết bỏng trên người bị đánh bại.
“...Chị không thể tin được vào mắt mình. Nó kết thúc rồi.”
Chihiro không thể rời mắt khỏi cảnh tượng vừa rồi.
“Không đâu, vẫn chưa kết thúc. Em có kiềm chế lại nên chúng vẫn còn sống. Trừ khi tự mình ra tay nếu không thì chị sẽ không nhận được kinh nghiệm. Chị hãy dùng cung kết thúc chúng đi.”
Chihiro gật đầu. Cô triệu hồi Celestial Bow ra và bắn tên vào từng con một.
Như mong đợi từ một người có khả năng tiếp thu nhanh, xem ra cô đã nắm rõ được nó. Những mũi tên của cô xuyên qua người lũ Class Goblin khiến chúng bất động hoàn toàn.
“Hoàn hảo. Giờ chị dùng Lồng côn trùng đi.”
Chihiro làm theo chỉ dẫn mở nắp Lồng côn trùng ra, cơ thể của bọn Class Goblin bị hút vào.
Xử lí xong xuôi, cô bỗng nghe thấy một âm thanh chúc mừng phát ra từ đâu đó.
“Cái gì thế? Âm thanh đó phát ra từ đây vậy?”
Thấy Chihiro bịt tai lại trong nhìn ra xung quanh, Kazaya nói với cô.
“Không sao đâu. Đó chỉ là thông báo lên cấp từ nữ thần thôi. Chị kiểm tra màn hình thử xem.”
Chihiro gật đầu và mở màn hình hiển thị điểm kinh nghiệm của mình lên. Cô thấy số『2』và『15』. Cô còn thấy thêm thông báo『Còn lại: 3』bên cạnh hai số đó.
“Ah, em nói đúng!... Hmm, có cả thông báo chị có thể sử dụng được kỹ năng mới này.”
“Khi có thể sử dụng được một kỹ năng mới thì nữ thần sẽ cho chị biết nó ra sao luôn. Nhân tiện,『Còn lại: 3』 là số cấp chị cần phải đạt được để học thêm một kỹ năng mới khác.”
“Oh, ra là vậy. Hmm, chị có cảm giác mình có thể bắn ra được mũi tên mạnh hơn bằng cách giữ dây lâu hơn.”
“Đòn vận sức hửm? Nó khá tuyệt đấy. Ta tiếp tục đi đánh quái thôi.”
“Okay! Mà chị có điều muốn hỏi em, Tsugami-kun.”
“Vâng, gì thế ạ?”
Kazaya trả lời cô và bắt đầu bước đi.
“Sao lúc đánh nhau em cứ tỏ ra vẻ ngầu lòi thế?”
Kazaya vô thức khựng người lại.
“...C-có sao?”
“Có mà. Cái gì mà ăn thịt đồng tộc rồi thách thức nữ thần nữa. Em còn nói mấy thứ dài dòng phức tạp khi triệu hồi Demonic Sword, cần phải làm vậy á? Chị đâu cần phải hô hào gì khi triệu hồi vũ khí đâu.”
“Ư-ừm, chị biết đấy, umm... không nhất thiết phải làm vậy, nhưng...
(Chết cha.)
Kazaya cảm thấy như có dòng điện đang chạy khắp người cậu. Điểm bất thường duy nhất ở cậu đã bị lộ ra.
“Thế sao em lại làm như vậy? Có lí do nào ẩn sau đó à?”
“Umm... vì... làm vậy sẽ giống game hơn, em cho là vậy.”
Kazaya sao dám nói lí do thật sự ra chứ. Cậu định sẽ ôm nó xuống mồ.
(Không đời nào em lại dám bảo là mình có thể cảm nhận được bản ngã khi hành động giống nhân vật trong tựa game yêu thích chỉ vì không ai có thể nghe thấy em ở đây! Điều đó cực kì xấu hổ!)
“Eh? Đừng nói là em đang cố bắt chước nhân vật nào đó trong game nha?”
“Hiiii!”
Chihiro hoàn toàn nhìn thấu cậu.
“Vậy em là kiểu người như vậy hả? Umm... mấy cậu bạn trong lớp chị cũng có nói qua. Loại người thích dùng những từ ngữ phức tạp, thích tỏ vẻ đăm chiêu khi nhìn mọi thứ, tự cho rằng bản thân có siêu năng lực... nhớ rồi, là chuunibyou!"
“Hiiiiiiiiiiiii! Xin chị đừng có nói nữa!”
Kazaya quỳ thụp xuống, che lấy mặt bằng cả hai tay.
“Tsugami-kun, em có chắc rằng mình không bị bệnh không đấy? Đã nghe lời khuyên từ chuyên gia y tế chưa?”
“N-nó, chuunibyou không hẳn là một loại bệnh. Nói sao đây... nó chỉ là mong ước được trở thành người hùng thôi... Umm, em thật sự không bị bệnh gì đâu!”
“Em có chắc không? Cái gì mà『Loại bỏ tội lỗi bằng ngọn lửa địa ngục』và『Hiện ra trong tay ta』nữa? Là sao? Tại sao lại nói như vậy? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt à?”
“Em cầu xin chị đừng có nói nữa màaaaaaa.”
Đang quằn quại trên nền đất, Kazaya đột nhiên cuộn người lại và rung lẩy bẩy trước những lời của Chihiro.
“...Không biết sao nhưng chị nghĩ nếu còn nói nữa thì tàn nhẫn với em lắm, vậy nên chị sẽ không nói nữa.”
“Cảm ơn chị nhiều lắm...”
Kazaya cuối cũng cũng hồi phục lại và đứng dậy, còn Chihiro đang nắm chặt nắm đấm trước mặt cậu
“Dù sao thì em cũng đang tận hưởng Grimveria theo cách riêng của mình đúng không Tsugami-kun? Vậy thì đừng vì chị mà kìm chế gì cả, em cứ... Hãy làm theo những gì mà con tim cháy bỏng của em mách bảo đi!”
“Sao chị lại dùng cách nói đó để động viên em cơ chứ!”
Kazaya hét lên với đôi mắt ướt đẫm. Cậu biết cô không làm vậy vì muốn trêu mình nên cũng không nói về việc này nữa.
Cả hai cùng nhau đi sâu vào rừng. Mỗi khi chạm mặt ma thú, Kazaya sẽ ra tay trước để chúng hấp hối, sau đó để cho Chihiro last hit. Theo cách này, họ đã tiêu diệt không biết bao nhiêu là quái vật.
Mặc dù cách chiến đấu lúc đầu còn rất vụng về, song Chihiro đã dần thuần thục nó. Chẳng mất bao lâu, động tác của cô ngày càng trở nên quyết đoán và nhanh nhẹn hơn. Có lẽ là do khả năng thể chất thiên phú.
“Ngay lúc này, Senpai!”
Theo chỉ dẫn của Kazaya, Chihiro phóng ra một mũi tên ánh sáng với sức mạnh ở mức tối đa.
Mũi tên xuyên qua con『Wood Soldier』- một con ma thú dạng cây có vài cái lỗ ở vị trí của mắt và miệng - tạo ra cho nó một lỗ thủng trên người. Nó hét lên và ngã ầm xuống.
Sau khi cho cơ thể nó vào Lồng côn trùng, thứ âm nhạc đó lại vang lên bên tai cô.
“Tsugami-kun, chị lên rồi! Cấp 5! Xem ra chị đã có kỹ năng mới. Để coi, chị có thể bắn ra cùng lúc 2 mũi tên và điều khiển được quỹ đạo của chúng!”
“Chúc mừng chị! Kỹ năng mới nghe có vẻ hữu dụng đấy.”
Mặc dù được Kazaya giúp đỡ nhưng đạt tới cấp 5 trong một ngày vẫn quá mức tuyệt vời.
“...Được rồi, em thấy đã đến lúc nên tìm con boss. Thật ra thì để chị lên thêm vài cấp nữa sẽ tốt hơn, nhưng vậy thì trễ quá.”
Nhìn lên trời, Kazaya có thể thấy mặt trời đang lặn ở phía tây.
“Chị đồng ý... Cơ mà, thời gian ở Grimveria cũng giống với trái đất sao?”
“Vâng, y hệt luôn.”
“...Vậy thì tệ lắm. Tsugami-kun, chị có giờ giới nghiêm. Nếu chị không về nhà trước sáu giờ rưỡi thì sẽ bị cha mắng đấy.”
Kazaya rút điện thoại ra kiểm tra. Vẫn chưa tới năm giờ.
“Hmm, nếu ta đi tìm con boss ngay thì có lẽ vẫn kịp.”
Chihiro thoáng do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn tin vào cậu. Quay về vấn đề chính, cô hỏi Kazaya.
“Con boss không ở nơi nào cố định ư?”
“Dù sao thì ma thú vẫn là sinh vật sống. Tuy nơi này được coi là lãnh thổ của nó nhưng đôi lúc nó cũng xuất hiện ở gần nơi đó.”
Khi Kazaya đang giải thích thì có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện từ một nơi khuất bóng.
Hai người nâng cao cảnh giác vì tưởng là kẻ thù, nhưng hóa ra là Tohru và Izumi, người mà bọn cậu đã gặp ở bến cảng ban nãy. Thấy họ cậu mới nhớ rằng Tohru và Izumi cũng đến đảo này.
“Hey Kazaya! Trùng hợp thật nhỉ! Hahaha!”
“Chào. Công việc sao rồi?”
“Bọn tớ đã xong hết rồi! Người mới bên cậu thì sao!?”
“Tớ đã dần quen với nơi này rồi, nhờ chỉ dẫn của Tsugami-kun cả.”
“Tuyệt đấy!”
Chihiro mỉm cười đáp lại câu hỏi của Tohru, cậu ta cũng cười lớn với cô.
“À mà tớ lại thấy hai cậu đi chung nữa này. Xem ra hai người có quan hệ tốt nhỉ.”
Izumi cau mày trước câu nói đó.
“Chỉ là thứ tớ cần phải thu thập trùng hợp lại là tổ của con ma thú mà gã này săn thôi. Nếu vậy thì làm việc cùng nhau sẽ hiệu quả hơn phải không? Chỉ đơn giản thế thôi!”
“Ôi, đừng ngại mà Izumi! Cậu thật sự thích đi với tớ mà!?”
“Im đi! Và nói nhỏ lại hộ tôi, thưa ngài ít mỡ!”
“Đau lắm đấy!”
Tohru hứng trọn cú thụt cùi chỏ từ Izumi và kêu than, mặc dù nét mặt cậu không có vẻ gì giống vậy cả.
“’Ngài ít mỡ” á? Đó không hẳn là một lời xúc phạm nhỉ.”
“Em không chắc quan hệ giữa họ có tốt không nữa...”
Kazaya và Chihiro thì thào với nhau.
“Hơn nữa, có lần tớ đang ghi chú lại vào notepad thì tên Tohru này đến và cứ hỏi mãi, phiền chết đi được!”
“Tò mò chút ấy mà! Viết một câu thôi là đủ để tớ lăn ra bất tỉnh rồi! Vậy nên tớ nghĩ Izumi rất tuyệt vời đấy!”
“Nếu cậu là loài sinh vật thấp kém hơn cả con người thì tốt nhất nên đến thế giới bên kia luôn đi! Lời khen từ cậu chẳng làm tôi vui nổi đâu! Cút ra chỗ khác!”
“Đâu cần phải xấu hổ thế chứ!”
Lần này, Izumi thọc ngón tay vào bụng Tohru, song cậu ta trông vẫn chẳng xi nhê gì, còn tỏ ra không đồng ý với lời của Izumi nữa. Kazaya càng nghĩ họ đúng là một cặp kỳ lạ.
“Ừm, tóm lại là vậy! Giờ bọn tớ định sẽ về trước!”
“Tớ không nghĩ các cậu sẽ có vấn đề gì đâu, nhưng đừng có mất cảnh giác nhé!”
Tohru và Izumi chuẩn bị rời đi, nhưng Kazaya đã giữ họ lại.
“Ah, đợi đã. Hai cậu có ai biết con boss đảo ở đâu không?”
“Hmm? Ah, lúc nãy tớ có thấy. Chắc giờ này nó vẫn còn nằm trong tổ đấy.”
“Dù sao thì nó cũng đang ngủ! Chắc sẽ không thức dậy sớm đâu!”
“Cảm ơn nhé.”
“Đừng nói thế.”
Kazaya cúi đầu cảm ơn họ, cả hai đều khua tay như muốn nói không phải việc gì to tát. Sau đó bọn họ quay người đi mất khỏi tầm mắt bọn cậu.
“Lí do hai người đó đến Grimveria cũng giống em sao, Tsugami-kun?”
“Không, Souya bảo rằng mình yêu thích thiên nhiên, cậu ấy còn là một thành viên của câu lạc bộ leo núi ở trường nữa.”
“Công nhận thế giới này thật sự là nơi rất hợp với cậu ấy. Thế còn Kotobuki-san?”
“Ah, mặc dù cậu ấy nhìn hơi... nói vậy thì có hơi thô rồi... Cậu ấy muốn trở thành một nhà văn. Hơn nữa còn viết về truyện giả tưởng, vậy nên đây là cơ hội hoàn hảo cho cậu ấy. Thám hiểm ở Grimveria ý.”
“Nó... như kiểu vớ được vàng ấy nhỉ.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Kazaya gật đầu đồng ý. Nếu sử dụng kiến thức đó viết về đề tài xuyên không thì sẽ được một câu truyện siêu thực cho mà xem.
“Có vẻ như ai cũng có lí do riêng để đến đây nhỉ.”
“Đúng vậy. Giờ ta tập trung vào lại việc chính thôi.”
Theo lời khuyên từ Tohru và Izumi, bọn Kazaya hướng đến mục tiêu cần tới.
Họ băng qua nhiều hàng cây. Sau một lúc, họ bắt đầu nghe thấy âm thanh của những cơn rung động từ mặt đất.
Kazaya đưa tay lên miệng, ra hiệu cho Chihiro giữ im lặng. Cậu núp vào góc khuất và hất cằm về trước.
Ở hướng đó là một sinh vật mà Chihiro chưa từng thấy qua. Một con gà khổng lồ trụi lông.
Con gà đang an tọa trên nền đất có bộ da màu hồng, cái mỏ sắc nhọn và đôi cánh có vẻ vô dụng với cái thân hình quá khổ kia. Cái chân ốm tanh của nó có ba ngón như gà bình thường.
Mắt nó đang nhắm lại, không có dấu hiệu là sẽ chuyển động. Bên cạnh là một thứ gì đó hình bánh donut làm bằng rơm, hẳn là tổ của nó.
“Con đó là『Panic Chicken』. Boss của đảo này”
“Quái vật dạng gà nhỉ. Nó trông to phết! Không biết đem chiên lên thì đủ cho bao nhiêu người ăn đây? Với kích cỡ đó thì chị phải cần ít nhất một giờ để giải quyết sạch sẽ.”
“Senpai này, chị đừng nói như thể ta săn nó để ăn vậy chứ. Hơn nữa, chị thấy nó có giống thứ mà một người có thể ăn hết không?”
“Đừng lo Tsugami-kun, chị sẽ để phần cho em. Phần thịt giữa mấy cọng xương chẳng hạn.”
“Nhưng đó là phân khó đụng tới nhất mà không phải sao!? Mà thôi, đừng nói về vấn đề này nữa. Đúng như hai người họ nói, có vẻ như nó đang ngủ. Ta may mắn đấy. Bắt đầu tấn công thôi.”
“Eh, ta sẽ đánh con ma thú bự tổ chảng đó á?”
“Mấy con boss đều cỡ đó thôi chị. Không sao đâu, nó không được mạnh như bề ngoài.”
Kazaya nói nhỏ và tạo ra một thanh quỷ kiếm. Nó không có sức mạnh đặc biệt nào cả, đây là vũ khí khởi đầu của Kazaya. Cậu thường dùng nó khi kẻ địch quá yếu và cần kiềm chế lại, hoặc là khi muốn kiểm tra kỹ năng của bọn quái trước.
“Chị chỉ cần cần thận chiêu『Shriek』của nó thôi. Nếu mà nó không hét lên thì việc này dễ như bỡn. Em sẽ lên trước. Chị canh lúc nó đủ yếu thì tung đòn kết liễu nhé.”
Kazaya tiến lên sau khi xác nhận sự đồng ý của cô. Cậu cẩn thận tiếp cận con Panic Chicken.
(Mình sẽ chém vào cổ trước để nó khỏi hét. Sau đó thì cắt chân và để cho Senpai thôi.)
Không như Chihiro, cậu đã chạm trán con ma thú này vài lần trước đây. Phương pháp tấn công thích hợp với con Panic Chicken đã in sâu vào đầu cậu.
Kazaya hạ thấp người xuống. Khoảng cách tới cổ họng nó vẫn còn xa, nhưng tầm này thì cậu vẫn lo được.
Kazaya nhận ra rằng sức mạnh thể chất của những người được triệu hồi đến Grimveria đã tăng lên đáng kể. Có lẽ là để dễ chiến đấu hơn.
Thành ra khi Kazaya bật dậy, cơ thể cậu bay hẳn vài mét trên không trung.
Cổ họng con ma thú đã ở ngay trước mắt cậu. Kazaya giơ cao thanh kiếm, chuẩn bị cho một cú chém vào cổ---
Ngay lúc đó, một tiếng kêu hoang dại phát ra ở gần. Đưa mắt về phía đó, cậu thấy một con ma thú đang tiến đến gần Chihiro. Đó là『Gran Mouse』, ma thú dạng chuột nhưng lại có kích thước của một con người.
“Toang rồi! Senpai!”
Kazaya hét lên, nhưng Chihiro của bây giờ đã là một người có kinh nghiệm. Cô không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa. Thay vào đó bình tĩnh triệu hồi Thánh khí và lập tức bắn nó vào kẻ địch. Mũi tên xuyên thủng người con Gran Mouse, nó ngã xuống và chết.
Tuy nhiên, một vấn đề mới lại phát sinh.
Khi cậu quay đầu lại nhìn, con Panic Chicken đã mở toang mắt. Nó trông còn rất tỉnh táo nữa là đằng khác. Kazaya lại giơ kiếm lên, song đã quá muộn. Con gà đã mở mỏ ra---
Một tiếng hét rít lên, nó đủ lớn để xé nát màng nhĩ cậu. Cảm giác cứ như có ai đó đang cào móng tay lên bảng ngay cạnh tai cậu vậy, Kazaya buộc phải bịt tai lại. Đây là lí do con ma thú này được gọi là ‘Panic Chicken'.
Đáp xuống mặt đất nhưng bất động hoàn toàn trước tiếng hét của kẻ địch, Kazaya hứng trọn cú húc từ con Panic Chicken. Tất nhiên rào chắn đã bảo vệ cậu khỏi tổn thương trực tiếp, song cậu vẫn bị đẩy lùi về sau.
“Tsugami-kun...!? Em có sao không!?”
Chihiro chạy đến gần để kiểm tra.
“Nhờ có rào chắn nên em không bị thương. Mặc dù tai em có vẻ không được ổn cho lắm.”
Tuy có nghe được giọng nói của Chihiro, nhưng cậu thấy như nó đến từ rất xa.
“Giờ ta không thể tiếp cận nó được nữa. Nếu đến gần thì sẽ bị tiếng thét của nó làm bất động.”
“Chị nên làm gì đây? Dùng cung bắn nó được không?”
“Được đó, chị hãy thử đi. Nhưng bắn bình thường không ăn thua đâu. Tuy to lớn nhưng nó di chuyển nhanh lắm, nó sẽ tránh được đòn tấn công của chị. Vì thế...”
Kazaya quay lại nhìn vào mặt cô.
“---Lúc này, cứ chạy trước đã.”
Dứt lời, cậu phóng đi.
“Eeh? Ta chỉ có thể chạy trốn thôi sao!?”
Kazaya đáp lại lời cô gái đang theo sau cậu.
“Đôi lúc để giải quyết một vấn đề, ta phải giải quyết nó theo một góc độ khác.”
Con Panic Chicken đang đuổi theo họ ở phía sau. Con người và ma thú đều có ít nhiều điểm chung, như đang ngủ say mà bị đánh thức thì sẽ nổi cáu chẳng hạn.
Kazaya lướt qua từng cái cây một nhanh nhất có thể. Cậu định khi gặp một cây đại thì sẽ rẽ sang phải.
“Xin hãy theo sát em! Lúc còn là tân binh thì em đã in sâu địa lí nơi này vào trong đầu rồi!”
Sau một lúc, cả hai đã đến được bìa rừng. Đập vào mắt họ là một hẻm đá nhỏ. Không do dự, Kazaya chạy vào trong, tuy nhiên ở cuối con đường lại là ngõ cụt. Vách đá này trông khó mà leo lên được.
Kazaya quay lại. Con Panic Chicken đang cố chèn cái thân hình qua khổ của mình vào trong hẻm đá. Nó cố luồn lách vào với hai cựa đang ra sức cào cấu xung quanh.
“Haah--- Cách này đúng là liều thật. Nhớ lấy, ngươi không thể đánh bại ta bằng sức mạnh đơn thuần, thứ đang chờ đợi ngươi chỉ có cái chết thảm thiết. Như một người lính yếu đuối mà lại dám đơn thương độc mã thách thức cả pháo đài!....Á.”
“Đừng quan tâm chị, cứ nói tiếp đi.”
“... Umm...
Nắm đấm thép có thể nghiền nát vạn vật, hãy xuất hiện trong tay ta--- Cavern King!”
Kazaya đưa tay ra nắm lấy chuôi thanh kiếm vừa xuất hiện. Có một dòng năng lượng quấn quanh lưỡi kiếm hình xoắn ốc như con rắn cuộn quanh thân cây.
Không dài dòng thêm nữa, Kazaya đâm lưỡi kiếm xuống đất và hô lên.
“Than khóc đi---『Pulverise』!”
Một âm thanh chói tai vang lên. Ngay sau đó, một cái hố khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt con Panic Chicken.
Không kịp dừng lại, cả người con Panic Chicken rơi thụp xuống hố như Kazaya dự tính. Nó đau đớn vật lộn hòng thoát ra, song không thể dễ vậy được.
“Làm đi, senpai!”
Theo lời chỉ dẫn của cậu, Chihiro lập tức kích hoạt Thánh khí, kéo dây và bắn ra một mũi tên.
Mũi tên nghiền nát cổ họng con Panic Chicken. Nó kêu những tiếng thảm thiết bị bóp nghẹt với hai con mắt trợn ngược lên.
“Giờ nó không thể hét được nữa. Phần còn lại thì đơn giản thôi.”
Kazaya trả thanh Cavern King về lại hư vô rồi triệu hồi lại thanh kiếm ban đầu.
“Hứng chịu sự thống khổ từ địa ngục đi, ma thú!”
Kazaya lao đến chỗ con Panic Chicken và vung kiếm chém nó.
Không chỉ một lần, câu chém nhát thứ hai, thứ ba rồi thứ bốn, thổi bay sức phòng vệ của kẻ thù. Lúc đầu nó con phản kháng quyết liệt nhưng cũng dần yếu đi. Xem ra đã đến lúc.
“Dùng Charged Shot đi, Senpai!”Chihiro chĩa cung về phía mục tiêu, ánh sáng bắt đầu hội tụ lại trong tay cô. Với mỗi giây trôi qua thì nó càng lớn, cuối cùng đạt đến kích thước cực đại.
“Ta đến đây--- Teaaaaaah!”
Chihiro phóng mũi tên đi, nó đục một lỗ ở mặt đất phía trước con Panic Chicken rồi xuyên qua người nó. Con ma thú hét trên những tiếng cuối cùng đầy tham thiết rồi lăn ra bất tỉnh.
“Được rồi! Ta làm được rồi! Sự phối hợp của hai ta cuối cùng cũng được đền đáp Tsugami-kun!”
Sau vài lần nhảy cẫng lên vì sung sướng, Chihiro lại gần và mở Lồng côn trùng ra. Cơ thể con Panic Chicken hóa thành đốm sáng và bị hút vào trong, đồng thời vang lên bên tai cô là tiếng nhạc thăng cấp lớn hơn bình thường.
“...Kinh ghê! Chị lên một lần hẳn 3 cấp luôn này!”
Chihiro mở to mắt sau khi xác nhận.
“Cũng phải thôi, chị đã đánh bại một con boss mà. Chị làm tốt lắm, Senpai!”
Nhận được lời khen từ Kazaya, Chihiro mỉm cười với cậu.
“Tsugami-kun này, em bảo mình từng đánh với con boss này rồi đúng chứ? Thế thì đáng lí ra nó phải chết từ lâu rồi mới đúng chứ?”
“Ah, chị thắc mắc cũng đúng. Cả boss và ma thú thông thường đều sẽ hồi sinh lại sau một vài ngày kể từ khi bị tiêu diệt.”
“Eh!? Thật sao! Vậy đánh bại con boss đâu còn ý nghĩa nữa.”
“Không đâu. Nguyên liệu từ mấy con boss rất có giá trị, lượng kinh nghiệm lớn thì cần thiết để ta lên cấp. Hơn nữa, khi nó bị hạ gục, nhưng con ma thú khác ở đảo đó sẽ bị yếu đi cho đến khi con boss hồi sinh. Mặc dù không ai biết tại sao lại vậy cả."
“Ah, ra thế. Giờ chị hiểu tầm quan trọng của con boss rồi.”
“Vì những lí do đó mà Lữ khách đánh bại được boss sẽ được người khác kính nể kể cả trong giới Lữ khách.”
Đó là lí do khiến bất kỳ Lữ khách nào cũng muốn chinh phục được con boss đảo. Kiểu như game thủ trong game online săn mấy con boss khu vực vậy.
“Dù sao cũng chúc mừng chị đã chinh phục thành công hòn đảo đầu tiên của mình, Senpai.”
“Cảm ơn em! Đây thật sự là thứ kinh nghiệm mà ta sẽ không bao giờ có được nếu ở trái đất! Chị cảm thấy mình đang dần nghiện nó rồi! Mặc dù nếu không có em giúp đỡ thì chắc chị cũng không làm được gì, Tsugami-kun.”
“Ai lúc đầu chẳng vậy. Lúc đó em được một người mới quen chỉ bảo rất nhiều, tích lũy kinh nghiệm dần rồi được như thế này thôi.”
“Chị biết chứ. Nhưng... chị vẫn rất biết ơn em.”
Chihiro cúi đầu thật sâu trước cậu.
“Sao chị lại làm thế chứ, em có làm được gì lớn lao đâu... Mà, chị có vui không, Senpai?”
Chihiro gật đầu cái rụp và xác nhận câu hỏi của Kazaya.
“Có chứ, chị rất vui! Ban đầu chị còn tưởng nơi đây sẽ như một công viên giải trí, nhưng hoàn toàn không! Nó siêu thú vị và vui luôn! Cực kỳ--- mà ‘cực kỳ' có được không nhỉ? Cực kỳ vui? Vô cùng? Vô cùng vui chăng? Em sẽ miêu tả cảm giác này như nào thế!?”
Thấy Chihiro nói không ngớt lời như thể đã bị Grimveria cuốn hút, Kazaya cũng bị lây cái cảm giác hưng phấn đó từ cô. Họ cùng chia sẻ niềm vui ấy với nhau.
“Nó rất tuyệt ạ! Thế giới này rất tuyệt vời, chị có nghĩ thế không? Thực tế và hay hơn bất kỳ game MMO nào. À mà nó đúng là thực thật. Ý em là ta có thể thật sự trải nghiệm một thế giới khác! Bản thân hệ thống này đã là thực, nhưng nó lại được xây dựng như một game với các mục tiêu rõ ràng và mang đến những cảm giác mới mẻ cho ta như chị nói, Senpai. Lúc mới tới đây thì em sướng muốn chết đi được ấy chứ...”
Trào hết câu từ ra khỏi miệng, Kazaya mới nhận ra cậu vừa chứng tỏ người khác thấy bản thân là một tên lập dị chính hiệu đến nhường nào.
“Ah--- Xin lỗi Senpai. Có vẻ em đã nói nhiều quá rồi.”
“Em đang nói gì vậy? Say mê nói về một thứ gì đó là việc rất tuyệt vời kia mà!”
Chihiro cho biết cô không cảm thấy phiền hà gì cả.
“Th-thật ạ? Mà nó cũng không tới mức đó đâu.”
Được khen ngợi là điều mà Kazaya mong được nghe từ lâu, cậu đưa tay gãi má với cảm giác xấu hổ.
“Aah, cứ như một giấc mơ vậy. Nơi này thật tuyệt vời... Không chỉ được làm chính mình mà còn có thêm rất nhiều niềm vui... Chị mừng vì mình đã xin em đưa chị đến đây Tsugami-kun.”
Nét mặt của Chihiro trở nên nghiêm túc, cô nói trong khi đặt tay lên ngực như muốn nói những điều cô vừa thổ lộ là xuất phát từ tận đáy lòng.
“E-em cũng vậy, được dành thời gian bên Senpai, với em nó như một giấc mơ vậy.”
“...Fufu. Cảm ơn em.”
Khuôn mặt tươi cười của Chihiro có hơi nhuốm đỏ. Kazaya hắng giọng kéo cảm xúc đang bay lơ lửng của mình về lại tầm kiểm soát.
“Umm, vậy, chúng ta về chứ?”
“Ah, phải. Ta đã xong việc ở đây rồi mà nhỉ.”
“Oh, chưa xong đâu chị. Ta vẫn còn việc cuối cùng cần phải làm.”
Chihiro hơi nghiêng đầu trước những lời nói mơ hồ của Kazaya.
Nói xong, Kazaya bắt đầu quay lại con đường mà họ đã đi, đến bãi biển thì cậu rẽ sang một hướng khác.
Đi thêm một lúc nữa, đập vào mắt cậu là một thứ rất rộng lớn.
Đó là một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi tường cao, bên trong là những tòa nhà cao xếp san sát nhau.
“Mỗi đảo điều có một thị trấn. Đây là nơi mà chị sẽ bàn giao lại nhưng thứ đã thu thập được trên đảo. Sau đó, những thương nhân chuyên về mặt hàng đó sẽ đóng gói chúng lại để dễ vẫn chuyển, làm thịt lũ ma thú và đưa chúng về Lục địa trung tâm. Thị trấn nào trên đảo cũng có quán rượu và nhà trọ nên mỗi khi con boss bị đánh bại và bọn ma thú trở nên yếu hơn, sẽ có một vài Lữ khách đóng quân sẵn ở đây bắt đầu càn quét đảo.”
“Ra là vậy. Nhưng nơi đây không bị lũ ma thú đột kích sao?”
Chihiro hỏi trong khi nhìn những người đang qua lại trên đường.
“Mỗi đảo đều có một khu vực gọi là Thánh địa, vì lí do gì đó mà cả boss lẫn ma thú đều không thể xâm phạm vào được. Thị trấn được dựng trên những khu vực như vậy.”
Trong khi trả lời câu hỏi của cô, cả hai đã đến trước một cửa hàng cách lộ chính một khoảng.
Cửa hàng có một khu đất rất rộng, nếu so sánh thì có lẽ sẽ bằng một phòng thể chất tại trường học.
Sau khi vào trong, Chihiro đưa Lồng con trùng của mình cho người chủ đứng tuổi bên kia quầy.
“Chúng tôi muốn trao đổi.”
“Chào, Kazaya. Hiếm khi được thấy cậu ở đây. Hôm nay có gì nào?”
“Vài con ma thú và con boss đảo. Ngoài ra còn có trái cây và một vài loại nguyên liệu thô nữa. Dù sao thì đây cũng là Đảo#1, ông đừng mong đợi sẽ được những chiến lợi phẩm hiếm.”
“Fumu. Đợi tôi một chút.”
Người chủ cửa hàng người dường như có quen biết với Kazaya đi vào phòng phía sau.
“Nơi này là gì vậy Tsugami-kun.”
“Đây là nơi chị sẽ đổi những vật phẩm đã thu thập được trên đảo ra tiền. Mỗi thị trấn đều có vài nơi như vậy. Giá cả nơi nào cũng như nhau nên chị chọn chỗ nào cũng được.”
Một lúc sau, chủ cửa hàng quay lại. Ông ta đặt Lồng côn trùng và một cái túi vải lên bàn.
“Tôi đã kiểm tra ở kho phía sau rồi, thương nhân sẽ đến để nhận nhận hàng sau. Việc đó cứ giao cho tôi. Phần của hai người là 200 gauls.”
Kazaya cảm ơn ông ấy rồi cầm lấy Lồng côn trùng và túi tiền lên.
“Mà này Kazaya, khi nào cậu mới định đi chinh phục những hòn đảo chưa được khám phá đây? Người ta rất trông đợi vào『Kiếm sĩ với thanh ma kiếm chớp nhoáng』 đấy.
“...H-hahaha...”
“Thôi nào, việc gì phải ngại chứ."
Thấy Kazaya đang cố gắng nặn ra một biểu cảm phù hợp, chủ cửa hàng vỗ vai cậu và nói.
Sau khi rời khỏi đó, Chihiro hỏi cậu.
“Nè Tsugami-kun, ‘Kiếm sĩ với thanh ma kiếm chớp nhoáng' là sao vậy?”
“A-ah. Umm... Em không rõ tại sao nhưng từ lúc nào đó mà mọi người bắt đầu gọi em bằng biệt danh đó. Em đoán là do em có thể đánh bại một lượng lớn ma thú trong thời gian ngắn.”
“Ra vậy. Nó nghe ngầu thật đấy! Chị cũng muốn có một biệt danh. Kiểu ‘Chihiro, Kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn' chẳng hạn.”
“Sao chị lại muốn có một biệt danh nghe ghê gợn như vậy?”
“Nghe nó mạnh mẽ mà? Hay ‘Chihiro, một hòn đá được hai con nhạn' thì sao?”
“Nghe cứ như là khuyến mãi ấy!”
“Có sao đâu! Dù sao thì chị cũng lời!”
Chihiro nói với vẻ hài lòng. Nở một nụ cười cay đắng, Kazaya ước gì mình chưa từng nói vậy.
“Sao cũng được, phần của chị đây Senpai.”
Kazaya đưa túi tiền cho Chihiro.
“Eh? Em cho chị sao?”
“Hôm nay chị là người đã đánh bại con boss và lũ ma thú mà Senpai.”
“Nhưng đó là nhờ sự giúp đỡ của em mà...”
“Thế nên em không cho chị hết đâu. Em đã trừ ra phí hướng dẫn rồi, chị cứ nhận lấy đi.”
Ban đầu Chihiro còn hơi ngần ngại khi Kazaya đặt túi tiền vào tay cô, song cuối cũng cô cũng chịu nhận nó.
“...Tiền mình tự kiếm được sao...”
Chihiro tự lẩm bẩm với bản thân trong khi nhìn chằm chằm vào cái túi với vẻ nghi hoặc. Từ góc nhìn của Kazaya, trông cô có vẻ rất hạnh phúc.
“Senpai, chị không làm việc bán thời gian bao giờ ạ?”
“Chị không. Cha chị không cho phép chị đi làm thêm đâu. Thế nên cảm giác này... có chút lạ lẫm.”
Cách mà Chihiro giữ chặt túi tiền trên ngực cho thấy nó có ý nghĩa với cô đến nhường nào.
“Em hiểu rồi. Em thấy vui cho chị. Vậy giờ ta về quán trọ Chuông mùa xuân để chào một tiếng rồi về nhà thôi.”
Chihiro gật đầu đồng ý với cậu.
Trở về Reancos rồi đến quán trọ, họ được chào đón bởi Bado và Nina. Người trong quán trọ có mời cả hai ở lại ăn tối nhưng do Chihiro còn giờ giới nghiêm nên họ đã lịch sự khước từ.
Sau đó, họ dùng Đá dịch chuyển để quay về trái đất. Nơi họ xuất hiện là trước cổng trường. Nhìn vào chiếc đồng hồ gắn trên trường học, Chihiro tỏ ra nhẹ nhõm.
“Sáu giờ năm phút. Xem ra ta đã về kịp rồi.”
Khi Chihiro nhìn vào cậu, Kazaya thấy sự tự nhiên của cô đã giảm đi, như thể những gì cậu đã trải qua cùng cô đến tận vừa rồi chỉ là giả vậy. Biểu cảm của cô cứng đờ, và cái hào quang lạnh lẽo đó lại tỏa ra quanh cô.
“...Chị trở lại bình thường rồi ạ?”
“Lúc này ta đang ở trường mà, đâu biết được có ai đang quan sát hay không. Tôi không thể lơ là được.”
“Chị vất vả rồi, Senpai.”
“Không đến mức đó đâu.”
Chihiro vuốt nhẹ mái tóc suôn dài của mình và nói. Chihiro của bây giờ khiến người ta nghĩ cô ở Grimveria chỉ là đơn giản là một ảo giác không hơn.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì hôm nay. Hẹn mai gặp lại.”
Những tia sáng mặt trời chiếu vào Chihiro khi cô vẫy tay tạm biệt cậu, đó quả là một khung cảnh tráng lệ.
Đây còn chẳng phải là ở Grimveria, Kazaya cho rằng đó là điều vô lí nhất mà cậu được thấy trong ngày hôm nay.