Isekai Nonbiri Nouka

chương 93: hội thi đấu võ thuật, bảng thường dân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 93: Hội thi đấu võ thuật, Bảng Thường Dân

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Suốt thời gian lễ hội diễn ra, ngôi làng sẽ hoàn toàn đóng cửa.

Kể cả vậy, vẫn còn nhiều thứ cần được làm.

Bọn kuro và nhền nhện đang làm hết sức để bảo hộ toàn làng.

Nếu ngôi làng bị tấn công bởi quái vật trong giữa chừng lễ hội, nó sẽ phá hỏng cuộc vui. (Dịch: anh lo xa quá. Có Chân tổ với đám rồng thì ma nào dám đụng =)) )

Tôi sẽ tặng thức ăn chúng khoái khẩu đặng mà cảm ơn sau.

Còn có việc nấu ăn. Người nào đó phải lo nấu ăn cho thí sinh và khách khứa.

Thậm chí đích thân tôi cũng phải chăm sóc cho Alfred và Tiselle.

Mặc dù họ sẽ tham gia lễ hội, nhưng mấy cô công chức và oni phải gắng sức làm bởi vì khách khứa bao gồm những vip như Dors.

Đương nhiên, phần tôi cũng bận rộn ngập mặt.

Tôi đang giúp đỡ giải đấu, nấu ăn và chào đón khách.

“Trưởng làng ơi, để em giới thiệu phụ thân của em với anh.”

Yuri giới thiệu cho tôi chú ikemen xa lạ.

Cha của Yuri, hổng lẽ là…

“Chú là ma vương hả?”

“Umu. Ta là Ma vương Gullgald của Ma vương Quốc. Fuhahahahahhhaa.”

Ồ.

Ma vương đó nha.

“Phụ hoàng à, người có chút quá bộc trực.”

“Papa của Yuri, hân hạnh được gặp chú.”

“À, rồi. Hân hạnh được gặp cậu.”

Tôi bất ngờ bởi lời chào đầu tiên của ma vương nên tôi vô thức gọi là papa-san của Yuri thay vì ma vương.

Tôi cảm giác như mình đang nói chuyện với một papa-san bình thường.

“A, trưởng làng, ta xin lỗi vì đã quấy rầy bất ngờ nha.”

“Không có gì đâu ông ạ.”

“Ta yêu thích những lễ hội thế này trong cả thời gian dài. Ta sẽ thưởng thức nó trọn vẹn.”

Cụ tổ-san à? Tôi nên chào ông ấy cùng với Loo.

“Hakuren có gây cho cậu rắc rối chi không?”

“Haha, tôi nghĩ với cô ấy chuyện đó là bình thường.”

Nghe tôi đáp, Dors mỉm cười thỏa mãn.

Tất cả khách khứa đều cho tôi gì đó sau khi hỏi thăm và tất cả đều là thứ có thể ăn được. Michael-san, tuy nhiên, lại gửi một lá thư biểu thị ổng hối tiếc vì không thể xem được và chuyển phát hải sản như một bày tỏ việc xin lỗi.

Tôi tự nhủ có phải thức ăn là quà cáp tiêu chuẩn cho một lễ hội nơi thế giới này không.

Tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ nó.

Vừa đánh giá cao quà tặng của họ, tôi vừa xăm xoi sau khi thấy những nguyên liệu lạ.

“Trưởng làng ơi, em biết việc nấu ăn là quan trọng nhưng nếu chúng ta không bắt đầu sớm, chúng ta sẽ hết thời gian đó.”

“Anh hiểu rồi.”

“Vậy thì, hãy bắt đầu lễ hội võ thuật đầu tiên từ trước tới nay của làng Đại Thụ!”

Sau khi nghe lời tuyên bố khai mạc của tôi, mọi người hò reo vang trời.

Dường như nó có thể gây nên một cơn địa chấn nhỏ.

~cạn~

“Rồi, trước hết bắt đầu với bảng thường dân nào.”

Chủ trì khu vực thường dân là Gran Maria.

Cũng có một đề xuất cho tôi làm chủ trì nhưng tôi đã từ chối.

Tôi có một bổn phận quan trọng đó là phụ giúp việc nấu nướng.

Trong lúc tôi đang nghĩ cái đó, họ làm tôi ngồi ở một ghế chuẩn bị đặc biệt gần nơi sàn dấu.

Khi Dors và những vị khách danh nhân tới, các dân làng điều chỉnh một phần địa điểm nhằm để những vị khách cao quí ngồi ở đó.

Còn tôi thì ngồi ở ghế trưởng làng.

Làm trưởng làng, tôi phải ngồi ở đây.

Không hiểu sao, cụ tổ-san và vợ Doraim là người phụ giúp việc nấu ăn.

Họ khéo léo lột khoai tây với vỏ cà rốt.

Xin lỗi các vị nha.

Tôi từ bỏ những suy nghĩ nhảm và quyết định tập trung vào trận đấu bảng thường dân.

~cạn~

Bắt cặp ở bảng thường dân được quyết định bằng bốc thăm.

Một người buộc đấu liên tiếp?

Theo luật, người ta thắng nếu đối phương bị đánh bại.

Có một số điều kiện bại trận.

Nếu thí sinh bất tỉnh.

Nếu thí sính trực tiếp nói bỏ cuộc.

Nếu thí sinh bị nốc ao và không thể gượng dậy trong 10 giây.

Nếu thí sinh hạ xuống bất cứ chỗ nào khác ngoài trong sàn đấu.

Nếu trọng tài phán định rằng thí sinh không còn có thể tiếp tục nữa.

Đó là 5 điều.

Bởi do trên, tôi đang cầu mong nguyên nhân chính để thắng là đối thủ mất ý thức hoặc là bị đẩy ra khỏi vòng.

Hồi đầu, luật lệ mà người khác nghĩ ra quá hoang dã. Bạn chỉ có thể giành chiến thắng nếu đối thủ không còn đánh được nữa hoặc là bỏ cuộc nên tôi đã thêm vài luật lệ ôn hòa.

Hơn nữa, như một luật chủ yếu, bạn chỉ có thể lấy hai vũ khí.

Bạn phải cho đối thủ của bạn xem trước khi trận đấu bắt đầu và bạn phải chắc chắn rằng có miếng vải quấn trên vũ khí của bạn để giảm thiểu thương tổn.

Bạn có thể mặc áo giáp tùy bạn chọn.

Bạn cũng có thể dùng bất cứ phép nào bạn muốn.

Với nữa, vì đây là một lễ hội, không ai được phép giết hại người khác. Nếu bạn giết đối thủ, bạn sẽ tự động mất tư cách và sẽ bị trừng trị nặng nề sau đó.

Tiôi không nói chi tiết về hình phạt.

Nếu tôi truyền đạt chi tiết của hình phạt một cách không khéo léo, họ sẽ không thèm bận tâm với nó. Điều này hẳn thậm chí dẫn tới kết quả là thí sinh nghĩ điều đó là không sao và đó sẽ ra vấn đề.

Tôi chắc chắn dùng thường thức của họ, họ sẽ không bao giờ nghĩ tới việc giết đối phương…nhưng nếu họ bị nhiễm độc với trận đấu thì…

Trước giờ họ không đánh với người khác nên tôi không thể an tâm được.

Tôi chỉ còn biết đặt tin tưởng vào đánh giá của trọng tài.

~cạn~

Sau khi trọng tài, Hakuren, đi lên sân đấu, người chủ trì, Gran Maria, tuyên bố bắt đầu trận đầu tiên.

Trận đầu là giữa một cô gái thú nhân và một cô gái công chức.

Vào những ngày thường, hai người họ đều mặc váy nhưng giờ họ đang mặc quần.

Tôi là người đề nghị cái ấy.

Cô thú nhân có hai đoản kiếm ở hai tay trong khi cô công chức trang bị kiếm và khiên thông thường.

“Đấu!”

Sau tiếng hô của Hakuren, trận đấu bắt đầu và sự hào hứng của dân làng với khán giả trỗi dậy.

Ủng hộ tự do và tôi đã bảo họ không chế nhạo đối thủ của thí sinh mà họ ủng hộ nên chỉ có những tiếng hò reo cổ động tinh thần.

Trận đấu kết thúc chẳng mấy chốc.

Nó bắt đầu khi cô thú nhân hạ thấp tư thế và xông tới. Cô nàng công chức đỡ bằng khiên nhưng cô thú nhân đã lăn tròn từ trước sang bên phải của cổ.

Cô công chức đang cầm kiếm bằng tay phải nên dường như có vẻ cô tránh né đòn đó.

Thế nhưng, mặc dù cô đi xa khỏi đường kiếm, song cái khiên ở trước mặt cô.

Sau đó, cô thú nhân hụp bên dưới cái khiên để cố gắng móc chân cô công chức té ngã.

Cô công chức mất thế nhưng chưa bị đánh gục.

Cô đánh chân cô thú nhân bằng cái khiên.

Cô nàng thú nhân lại lăn từ phải lên trước.

Thấy vậy, cô công chức vặn người và dùng kiếm tấn công cô thú nhân đang lăn.

Cô nàng thú nhân không nao núng mà cố sức tấn công bằng đoản kiếm trên tay mình.

Rồi cô nàng bất tỉnh.

Kiếm của cô nàng công chức đánh trúng đầu cô nàng thú nhân, người mất thế phòng thủ tại vì đang lăn.

Mặc dù hai đoản kiếm của cô đánh trúng cô công chức, song cô chỉ đánh trúng phần dưới và điều ấy không thể so sánh nổi với thanh kiếm đập vô đầu của cô.

“Dừng lại! Trận đấu kết thúc!”

Hakuren dừng trận đấu và tuyên bố chiến thắng của cô nàng công chức, người đánh ngất đối thủ.

Tiếng reo hò vang lên tại địa điểm.

“Tôi bất ngờ với diễn biến. Không bao giờ, dù chỉ một khắc, khoe lưng cho đối thủ của bạn nhé.”

Gran Maria bình luận trận đấu. Tôi sẽ ghi chú điều ấy đặng về sau tham khảo.

Quả nhiên, tôi không thể nào làm người chủ trì được.

Tôi chỉ làm những gì mình có thể thôi.

Cô nàng công chức chiến thắng đến trước mặt tôi.

Tôi khen ngợi và tặng cô một mề đay chiến thắng.

Cô công chức nhận mề đay thưởng công với nụ cười mãn nguyện. Cô ấy rõ ràng gắng chịu đau đớn nên Flore chữa trị cho cô ấy.

Mặc dù nhìn không thấy, nhưng hình như đoản kiếm của cô thú nhân đã gây thương tổn cho cổ.

Nếu mà đau đớn, đừng có ráng chịu đựng như thế chứ.

Cô có thể nhận điều trị trước mà.

Bảng bình dân tiến hành theo như thế đó.

Hên làm sao, không có ai bị thương nghiêm trọng.

Truyện Chữ Hay