Isekai Nonbiri Nouka

chương 69: gia đình rồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 69: Gia đình Rồng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cha của Doraim tên là Dor.

Mẹ của Doraim tên là Raimeiren.

Tôi hỏi Rasuti về họ lần lại để mà nhớ được tên của họ.

Chị cả của Doraim, dĩ nhiên là Hakuren.

Nhớ được tên cô ấy là chuyện không vui lắm.

Một người chị khác tên là Suiren.

Cô ấy giống hệt Hakuren nhưng không thể nào có chuyện một người nhầm nhọt cô ấy với Hakuren được.

Em gái của Doraim tên là Sekiren.

Hakuren, Suiren, Sekiren .

Tên của họ nghe na ná nhau.

Em trai của Doraim tên là Domaim.

Thế nào đó mà tên của họ giống như là trò chơi thử thách trí nhớ của tôi.

Tôi cố gắng hết sức để ghi nhớ tên của họ.

Ông chồng cơ bắp lực lưỡng của Suiren tên là Maxbergawk.

Tôi được bảo chú ấy thích được kêu là Mack.

Không giống như hình dáng bên ngoài, chú ấy trải qua quãng thời gian vất vả theo nhiều cách khác nhau.

Tôi cảm giác chúng tôi có thể làm bạn.

Con gái của Mack và Suiren tên là Herzernark.

Cô nhỏ cho phép tôi gọi nhỏ bằng nickname Herze.

Tôi phải làm hết sức để nhớ tên họ mới được.

~cạn~

“Ano Rasuti-san ơi. Dors…sama có phải là long vương ở lục địa phương bắc, mình nói có đúng không? Mình thậm chí đã nghe thấy ông ấy ép một cựu ma vương phải thoái ẩn nữa đúng không?”

“Mình không nghe về cựu ma vương nào nhưng ông nội đúng là sống ở phương bắc lục địa. Thế thì, ai đã bố cáo nói ông nội mình là long vương vậy?”

“Ông ấy được kêu là như thế chỉ ở trong ma vương quốc…với nữa, Raimeiren-sama, có phải bà ấy đến từ lục địa phương nam không…?”

“Bà mình thường ở đó.”

“H—họ là một cặp vợ chồng hả. Còn nữa, mình không biết Rasuti-san và Herzernark-sama là người thân đó.”

“Ahaha, bọn mình gấu ó nhau suốt cả thôi…Mà này, sao cậu lại gọi mình bằng “san” trong khi gọi Herza bằng “sama” vậy?”

“Tôi rất xin lỗi, Rasuti-sama.”

“Ngược lại cơ, hãy gọi nhỏ ấy như cách cậu gọi mình.”

“Rasuti-san và Herze-san à?”

“Tốt tốt. Nào lại đây, mình sẽ giới thiệu cậu.”

“Á, xin đừng, cậu không phải làm thế…aaa…”

~cạn~

Tiệc liên hoan chào đón dòng họ Doraim kéo dài tận 5 ngày. Đó là bữa tiệc dài nhất từ trước tới nay.

Maa, tôi chỉ tham dự bắt đầu từ ngày thứ ba nên có nghĩa mọi thứ bắt đầu lại từ hôm đó.

Suốt bữa tiệc này, người tỏa sáng nhất là người lùn.

Dù cho bên kia là những con rồng, họ vẫn có thể phục vụ bằng kiến thức bao la về rượu của họ.

“Cái này nhất quyết uống ngon.”

“Cái đó mạnh hơn một chút so với cái trước…ồ phải, cái này thì sao?”

“Thêm trái cây để thay đổi hương vị hả? Umu, dễ uống đấy. Hình như ta có thể uống đã đời ta muốn.”

Rượu pha loãng là món phổ biến nhất.

Món phổ biến thứ hai là cocktails (cốc tai).

Tất cả bắt đầu khi tôi thêm trái cây vào rượu của người làm vì nồng độ của nó quá mạnh.

Bất kì thứ gì liên quan tới rượu đều được nghiên cứu học hỏi một cách thành tâm bởi người lùn. Đoan chắc, họ đã thành những chuyên gia pha chế có thể làm được tất cả loại cốc tai nào.

Gần đây, họ thậm chí bắt đầu nghiên cứu xem coi loại thức ăn nào thích hợp với rượu.

Ngó họ nhà rồng, coi bộ nghiên cứu về rượu của họ đã được tưởng thưởng.

Trong số dân làng, người tỏa sáng nhất là người lùn, người bận bịu nhất phải kể đến các cô oni.

Rồng thực sự có thể ăn.

Thức ăn biến mất hết thứ này tới thứ khác.

Họ không chỉ phải nấu cho rồng mà cho cả dân làng nữa.

Đến cả nhóm trông trẻ cũng phải vô bếp giúp đỡ trong khi các high elf làm tiếp viên.

Tuy vậy, họ vẫn không thể bắt kịp lượng đòi hỏi táo, cam, chuối, thơm, dưa hấu và dâu tây được phục vụ giữa hiệp ăn.

Herze có vẻ thích trái cây hơn là đồ có cồn.

Cô gái nhìn giống như một cô gái nhỏ lại ăn nhiều hơn cả cỡ người cô ấy.

~cạn~

Lẽ dĩ nhiên, 5 ngày đó không phải là 5 ngày ăn liên tu bất tận. Họ cũng giải trí và chơi trò chơi.

Nhắc tới giải trí, có ca hát, nhảy múa và những màn biểu diễn khác. Nó ở cấp độ sự giải trí góp vui trình diễn trong tiệc đám cưới ấy.

Thậm chí có những màn biểu diễn bằng otedama và kendama.

Mặc dù chỉ được xem có nữa phần màn hai, nhưng tôi nghĩ màn diễn tốt nhất là hài kịch vui nhộn của gia nhân của Rasuti, Bulga và Stiffano.

Tuy vậy, hình như gia đình rồng đã quen thuộc với trò ấy. Ờ, họ vốn phụng sự cho rồng mà.

“Kuh, cậu nên biểu diễn một cái mới luôn đi chứ.”

Dù không tự nguyện, tôi cũng bị kéo ra chiến trường.

Tôi bị đẩy lên chỗ giống-sân-khấu nhưng tôi đâu biết làm cái gì?

Tôi có kinh nghiệm làm việc như một thành viên xã hội cho tới khi ngã quị vì căn bệnh ở thế giới trước.

Bởi tại điều đó, tôi có một vũ khí mạnh mẽ tên là kinh nghiệm.

Nếu tôi biểu diễn mấy thứ mà được trình diễn trong những buổi nhậu nhét, họ chắc chắn sẽ cười bể phổi.

Tôi sẽ làm trò bắt chước!

(____)

Bắt chước?

Ồ không!

Nếu họ không biết nguồn gốc, họ sẽ đâu có hiểu được.

Đây là một giới khác rồi.

Bỏ đi.

Nói một cách khác, nó kiểu như một nước ngoài. Nước ngoại quốc.

Fufufu, tôi cũng đã tham dự tiệc chung với người nước ngoài à nha.

Nhận lấy này!

Một mánh ảo thuật trẻ con!

(___)

Hình như nhà rồng đã quen với loại trò mèo này.

Mánh ảo thuật không khan hiếm lắm tại vì ở đây có rất nhiều người biết dùng ma thuật.

~cạn~

Kể về trò chơi, họ chơi golf, cờ vua, và cờ vây.

Khi họ muốn thong thả mà chơi, họ chơi golf và nếu họ muốn có một trận đấu trí tuệ đỉnh cao, họ chơi cờ vua và cờ vây.

Lúc chơi, tôi kiềm chế việc đưa họ chất cồn và mới họ trà xanh, trà đen, cà phê và nước hoa quả.

Bởi tại vì họ giống như có cái động không đáy trong việc tiêu thụ đồ uống có cồn.

Nếu chúng tôi để họ uống, tôi chắc chắn họ sẽ liên tục uống và chỉ dừng lại khi họ lăn ra ngủ.

May mắn thay, họ đánh giá cao những thức uống khác hơn chất cồn nên tôi thấy nhẹ nhõm.

Không có rắc rối đáng kể nào xảy ra, nhưng lúc họ chơi cờ vua hay cờ vây, nó trở thành một trận đấu nóng bỏng.

Dĩ nhiên, tôi nhắc khéo họ ý nghĩa của việc giải trí và cho những dân làng tài năng nhất để dạy họ chơi.

Đến tụi Kuro cũng không đủ vô lý tới độ thình lình đánh bại đối thủ của chúng.

Tôi để họ nghiền ngẫm và tuân theo luật trò chơi.

Bất kể là chiến thắng hay thảm bại, tôi bắt đầu truyền tải niềm vui mà trò chơi mang lại.

Vấn đề là những trận đấu giữa những con rồng không hề biết ý nghĩa của cái từ “giải trí”.

Đặc biệt là khi nói đến những trận đấu giữa cha mẹ Doraim và giữa các chị em gái của ông chú.

Mặc dù những trận đấu của họ toàn là của dân nghiệp dư, nhưng lại cho cảm giác như những trận tranh cúp vô địch của những cao thủ.

Dư âm trận đấu, đã có mấy con bò và dê ngất xỉu.

Vì cờ vây với cờ vua là trận đấu một chọi một, tôi thử mang ra sugoroku do nó có thể chơi một lượng nhiều người nhưng mắt của họ cuối cùng đặt ở bàn cờ mạc chược.

Tôi có nên nói “quả là rồng” không? (dịch: cái này ko biết là gì nhưng mạc chược có mấy quân “rồng” và “vương/tướng”.)

Họ nhớ luật chơi một cách hoàn hảo và sắp bài một cách điệu nghệ.

Tôi đã kì vọng một ván mạc chược gia đình hạnh phúc nhưng tôi cho là mình đã sai.

Bộ rồng không đánh nhau thì họ sẽ chết à?

Người thắng là high elf Rize.

Cô ấy gan góc và cơ hồ thắng liên tục kể cả đối thủ rồng của cô ấy không hề giữ lại sự khát máu của họ.

Nhân tiện, như một hậu quả, bọn gà không thể đẻ trứng trong vài bữa sau đó tại vì cơn khát máu đó.

Tôi lo lắng cho Tier bởi vì nàng ấy cũng có thai nhưng nàng ấy nổi khùng lên với tôi tại vì tôi đánh đồng nàng ấy với bọn gà.

Do Alfred thản nhiên như bình thường, là bậc phụ huynh thương con, tôi và Loo, kháo nhau về tương lai thằng bé sẽ trở nên vĩ đại thế nào.

~cạn~

Đó là tất cả chuyện những ngày vừa qua và nhà rồng giờ sẽ rời đi.

“Cảm ơn cậu đã săn sóc tận tình cho chúng ta.”

Dors, thay mặt đại diện, cúi đầu cảm ơn.

:”Không, không có gì đâu.”

Phân nửa thức ăn tích trữ của chúng tôi đã biến mất.

Tuy chúng không gây khó khăn cho chúng tôi vào mùa đông, song nó vẫn là một chi phí xám hồn.

Kệ đi, có lẽ ổn hết tại vì mọi người đã có cuộc vui.

Thay vì vụ đó, vấn đề bây giờ là họ gián tiếp đòi vật lưu niệm.

Mặc dù tôi đã chuẩn bị rượu và nông sản khác nhau, nhưng tôi lại không ngờ thứ họ muốn là những món đồ giải trí.

Đặc biệt là cờ vua, cờ vây và bàn mạc chược.

Một người đàn ông vĩ đại là người không tự mình làm hết mọi vật, tôi nhớ câu nói này lúc họ yêu cầu tôi.

Do tôi không thể chuyển nhượng cho họ những món đồ sờn mòn của mình, tôi hứa sẽ gửi cho họ những cái làm mới.

Thế là, họ nhà rồng rời đi, và tôi, Rasuti với Hakuren vẫy tay chào họ.

(____)

“Ê, Hakuren?”

“Gì cơ?”

“Họ đã đi rồi, sao cô còn ở lại đây?”

“Eh, anh thật sự muốn tôi nói…ee, làm ơn đừng bóp mặt tôi, đau lắm…”

“Tại sao cô vẫn còn ở lại đây?”

“Cha biểu tôi ở lại để phục vụ cho anh.”

Tôi nhìn Rasuti.

Rasuti gật đầu. Có vẻ không phải cô ấy xạo sự.

“Rasuti, em thấy có được không khi cô của em ở lại đây. Nếu em thấy phiền, anh sẽ tống khứ cô ấy đi ngay.”

“Ahaha. Không sao đâu anh. Hakuren anee-sama và em có quan hệ tốt.”

“Hehehe, tôi là người đã nuôi Rasuti-chan…au au đau đau.”

Maa, nếu Rasuti nói cô ấy không phải một mối phiền toái thì thôi vậy.

“Phục vụ hả. Tôi hiểu rồi. Cô chuẩn bị làm việc tới chết đi.”

“Ano, trưởng làng ơi? Tôi đã nghĩ từ lâu rồi, sao anh lại đối xử với tôi khác với người khác vậy? Cụ thể hơn, anh đối xử với tôi xấu thậm tệ…au au đau đau.”

Và thế là, chúng tôi có thêm một người thường trú.

~cạn~

Phòng thí nghiệm, ở đâu đó bên trong lâu đài ma vương.

“Cậu thu được phả hệ của nhà rồng? Chúng ta nhận được thông tin nào khác ngoài quan hệ cha mẹ-con gái của Rồng gác cổng với Rasutisumoon à?”

“Đúng là vậy. Theo báo cáo nói, Long Vương Dors và Cuồng phong Long phía nam, Raimeiren, đích xác là một đôi vợ chồng và Rồng gác cổng Doraim là kết quả tình yêu của họ.

Vợ của rồng gác cổng là công chúa Bạch Long phía bắc, Grafaroon, và con gái của họ là Cuồng bạo Long nổi tiếng Rasutisumoon.

Còn nữa, Maxbergak, Tà ác Long ở lãnh địa phía tây của nhân loại, là chồng của chị thứ hai của Rồng gác cổng, Ma (thuật) Long Suiren và con gái của họ không phải ai khác mà chính là Hung bạo Long Herzenark.

Chưa hết, Chân Long Hakuren, con rồng nổi khùng ở phương tây cách đây một trăm năm, với Hỏa Long Sekiren, hoành hành ở phương nam cách đây 30 năm, đều là núm ruột của Long Vương với Cuồng phong Long nốt.”

“N-những con rồng nổi tiếng đó đều có quan hệ máu mủ sao? Vả lại, mỗi người họ đều có danh hiệu riêng nữa chứ? Đây đúng là một phát hiện lịch sử. Nhưng, nguồn cung cấp tin có đáng tin cậy không đấy?”

“Tin được nghe từ cá nhân của “rồng trong cuộc” nên nó rất đáng tin.”

“R-rồng trong cuộc h—hả?”

“Ừa, cô ấy tự mình hỏi họ.”

“Lẽ nào có ai đó trong quân đội ma vương đủ tài năng tới nổi hỏi chuyện được một con rrrồng?”

“Nó không đến từ chính ma vương-sama à?”

“Không có, nó là một báo cáo đệ trình lên cho ma-vương-sama.”

“Vậy là một ma tộc khác ư?”

“Đúng rồi…Bằng giá nào cũng phải tuyển mộ nhân tài đã gửi bài báo cáo đó. Nếu người đó đủ tài giỏi, người ấy thậm chí có thể lấy được một vảy rồng.”

“Phải phải, dù chỉ một cái vảy thôi, chúng ta chí ít cũng có thể làm được những vũ khí và đồ phòng hộ phi thường. Tôi sẽ đi tìm xem ai là người báo cáo bằng mọi biện pháp.”

~cạn~

Tại làng Đại Thụ.

“Trưởng làng ơi, ở đâu mà anh có mấy cái đó?”

“Hả? Nó được nhà rồng để lại đấy…là vảy của họ.”

Một miếng khoảng kích thước một tấm tatami.

“Nó nhìn trông thật khác với của Rasuti. Nếu không phải nó dày cui, em sẽ bảo nó là một phiến đá bằng.”

“À ừ, nhưng nó khá nhẹ đó. Muốn thử nhấc lên không?”

“Chắc chắn ạ…à, đúng là nhẹ thật…heh…”

“Cái đó từ Dors-san, cái đằng kia từ Raimeiren-san. Ở bên kia là…là từ Suiren-san nhỉ? Không, có lẽ từ Sekiren-san. Họ nói anh có thể bán chúng lấy tiền nhưng…Anh không biết giá trị của chúng là bao nhiêu?”

“Ehto…Những cái vảy ở đây có lẽ từ Herzenark-san. Cô ấy là người duy nhất sẽ có loại vảy nhỏ như thế…nhưng một vảy nhỏ từ cô ấy là đủ để xây dựng một dinh thự nguy nga ở vương đô của ma vương quốc rồi.”

“Chúng giá trị vậy sao?”

“Vâng ạ.”

“Và có một số lượng “khiêm tốn” của chúng ở ngay trước mắt anh?”

Nếu tôi tập hợp chúng, số vảy có thể nhét vừa một căn nhà nhỏ.

“Phải đấy anh. Đó là tại sao em linh cảm có gì đó trong người em nát mất rồi.” (dịch: nát thường thức :v)

“Vậy hả? Em nghĩ anh có nên bán chúng cho Michael-san hoặc Beezel không?”

“Điều đó sẽ gây rắc rối to. Anh nên ném chúng vào hầm ngầm và phong ấn…à không, ý em là cất giữ chúng.” (dịch: tựa như cất đồ quí giá mà ko bao giờ đem xài)

“Quả vậy, anh không muốn có rắc rối.”

Tôi không có vấn đề tiền bạc nên tôi cho mình sẽ cất chúng.

“Được rồi, hãy cất vảy vào một ngôi nhà và làm nó thành một chỗ trang trí đặc biệt.” (nói với Hakuren)

“Eh, phiền phức chết đi được…au au đau đau.”

“Em biết rồi. Xin để cho em.” (Frau)

Truyện Chữ Hay