Chương 61: Giao liên wyvern và Michael-san từ Hải Trấn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Con của tôi lớn lên như phổng.
Tôi chăm sóc nó mỗi ngày nhưng… sặc…
Nó sẽ có thể đứng lên sớm thôi.
Tôi thiệt sự là một phụ huynh thương con.
Dạo gần đây, Tier và các high elf thật sự hăng tiết.
Tôi hiểu các nàng ấy cảm giác thế nào nhưng có con ví như một món quà từ ông trời.
Gắng công bỏ sức để làm điều ấy thì tốt nhưng mà họ đừng nên cưỡng cầu thái quá.
Vả lại, từ khi Rasuti và Frau sống ở đây, Doraim và Beezel cũng thường ghé lại đây. Họ cũng gián tiếp đòi một đứa cháu.
Tôi sẽ không làm gì miễn là người trong cuộc không công nhận nó.
Câu hỏi đặt ra, người trong cuộc sẽ chấp nhận không?
Thì, hai người họ đều thật sự xinh xắn…eh? Đợi đã, Rasuti sẽ đẻ trứng hả?
Còn nữa, không phải Frau-san là con gái quí tộc à?
Tôi không quan tâm…
Tôi không muốn nghĩ nữa.
Hãy đừng bàn việc này xa hơn nữa.
Tôi không nghĩ là mình có thể ứng phó sợi dây đã cột.
~cạn~
Chúng tôi đang liên lạc thường xuyên với người khác bằng wyvern của Rasuti.
Bất kể là chúng tôi cần nói hay báo thứ gì, chúng tôi sẽ gửi wyvern theo một cự ly thường nhật. Bọn wyvern cũng mang tin nhắn từ bên kia lúc chúng trở về.
Tiêu chuẩn là chuyến đi một ngày.
Nếu chúng tôi hoặc bên kia muốn báo gì đó hệ trọng, nó sẽ tăng lên hai hoặc nhiều chuyến trong một ngày.
Nếu tôi không quên việc ấy hoặc nếu thật sự chẳng có gì để nói, thì một tuần một lần hay một tháng một lần cũng được.
Dù với cách nào, tôi cũng cần sự đồng ý của bên kia.
~cạn~
Chúng tôi liên lạc với làng Howling tuần một lần.
Nội dung chủ yếu là những lá thư viết từ những thú nhân nhập cư cho ba mẹ của họ.
Từ bên kia, họ nói về việc đổi chác ngũ cốc và khoáng sản.
Nói về việc trao đổi hàng của chúng tôi, một khi được quyết định, Tier sẽ đi trực tiếp đến đó để thực hiện thỏa thuận.
Liên quan tới việc trao đổi ngũ cốc và khoáng sản, chúng tôi trước đó hỏi xin Doraim làm điều ấy dùm chúng tôi nhưng giờ đó là công việc của Rasuti.
Đầu tiên cô nàng rồng này lưỡng lự về việc bị coi là phương tiện vận chuyển nhưng tôi lai dắt nhỏ làm được bằng cách đút lót cho cô ấy đồ ngọt.
~cạn`
Theo Tier kể, hình như làng của họ muốn một tổ chức dạng như là họ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vô làng Đại Thụ về khoản thức ăn và đặt hết nhân lực của họ vô việc khai quặng và làm đồ sắt.
Mặc dù bên kia đánh giá đấy là một giao dịch tốt, song một khi đồ sắt phổ biến trong làng Đại Thu, chúng tôi sẽ không còn mua nữa.
Trên thực tế, bao tiêu hết lượng thức ăn cần cho làng Howling sẽ thật sự khó khăn trừ khi chúng tôi mở rộng cánh đồng nhiều hơn nữa. Và họ định làm cái giống gì với tất cả đồ sắt họ sẽ làm hử?
Maa, vương quốc ma vương đang có chiến tranh nên sắt chắc có lẽ là cần.
Thế nhưng, chiến tranh không phải là vĩnh viễn.
Tôi nghĩ làng Howling nên tiếp tục sản xuất lương thực của họ.
~cạn~
Ở phương nam là ngọn núi nơi tổ của Doraim nằm. Vượt qua rừng sắt sau khi băng qua nó, đó sẽ là biển.
Có đề nghị là nên thực hiên kinh doanh với con người ở hải trấn ấy.
Người nêu lên yêu cầu ấy là Frau.
Mục đích là để thu được hải sản.
Có lẽ tại vì đó là những gì tôi trò chuyện trong lúc dùng bữa.
“Phải chi mà có hải sản, chúng ta có lẽ đã nếm thêm được hương vị phong phú rồi.”
Ngoại trừ tôi, mọi người khác trong làng đều nhất trí đồng ý.
Tên của hải trấn đó là Shashaato.
Nó được gọi là Thành phố Shashaato.
Dường như Frau nhận biết một lái buôn có cửa hàng ở đấy nên chúng tôi quyết định thực hiện giao dịch hải sản ở nơi đó.
Nếu họ buôn bán sản phẩm từ biển, tôi sẽ rất vui nếu họ hợp tác.
~cạn~
Bởi do những giao dịch của chúng tôi với làng Howling, chúng tôi biết có thể giao dịch bằng cách đổi chác nên tụi tôi giờ đang lựa chọn nên lấy gì trao đổi.
Mới đầu tôi đưa rượu ra nhưng nó bị bác bỏ.
“Giao dịch rượu của chúng ta, anh nói sao mà nhẫn tâm vậy.”
“Rượu là báu vật của làng này.”
“Chúng ta nên giữ rượu cho riêng mình, anh à.”
Người lùn và high elf đều nhất trí một lòng.
Do không có lựa chọn khác hơn, chúng tôi về lại với nông sản.
“Chúng ta không biết bên kia muốn cái gì nên hãy mang nông sản dư đi vậy.”
“Đồng ý.”
Tạm gác lại công chuyện làm ăn thường lệ, chúng tôi nghĩ xem làm sao để chúng tôi có được sản phẩm biển cần thiết.
Sau đó, chúng tôi nên thu thập tin tức ở chỗ đó.
Tôi muốn đi nữa nhưng tôi biết chuyện ấy bất khả thi.
Thành viên sẽ đi tới thành phố Shashato là:
Đại diện đoàn, Frau.
Phụ trách vận chuyển, Rasuti.
Phụ trách khuân vác và bảo kê, 5 người thằn lằn bao gồm Daga.
“Vậy tụi em đi đây.”
“Em sẽ cố gắng làm việc vận chuyển.”
“Để việc nặng cho bọn tôi lo.”
~cạn~
Thành phố Shashaato hơi xa xôi từ ở đây và xét trên tải trọng với sự an toàn hành khách, Rasuti sẽ mất nửa ngày để đi tới đó.
Tôi bảo họ cứ ở lại qua đêm đi để mà họ không làm việc quá sức.
Dường như họ lập kế hoạch ở lại tổ của Doraim trên núi ở phía nam.
Tôi hy vọng chúng tôi không quấy rầy ông chú…cơ mà, tại có Rasuti ở với họ, thì kiểu như con gái dắt bạn về chơi nhà vậy thôi.
Họ sẽ đi tới thành phố vào hôm sau và trở lại tổ Doraim lần nữa để nghỉ qua đêm.
Chuyến đi của họ sẽ kéo dài ba ngày nên họ sẽ trở về vào ba ngày sau.
Tôi cầu chúc cho họ thượng lộ bình an.
~cạn~
Họ về rồi.
Rất nhiều hành lý ở trên lưng Rasuti và số người ngồi trên cô ấy cũng tăng thêm.
“Trưởng làng ơi, bọn em mang tới thương nhân, Ngài Michael từ thành Shashaato.”
Frau giới thiệu một ông chú ăn mặc tươm tất.
“Cc-chào cậu, rất vui được bbiết cậu. Tôi là chủ tịch của Thương hội Goroun, Michael Goroun.”
“Chào ngài. Tôi là trưởng làng Đại Thụ, Hikaru.”
Tôi cúi chào một cách nhún nhường.
Chà, hoài niệm làm sao.
“Trưởng làng ơi, hai người này sẽ là gia nhân của em và họ sẽ ở nhà của em từ bây giờ. Hy vọng anh không thấy phiền ạ.”
Rasuti giới thiệu hai người mặc đồ hầu gái trong khi vẫn ở dạng rồng.
“Tôi là Bulga ạ.”
“Tôi là Stifano ạ.”
Họ trông giống con người nhưng…không, khi tôi nhìn lại, họ giang cặp cánh dơi ở lưng họ.
Họ có lẽ là ác ma tộc.
Hình như họ là người thân của gia nhân kia của Doraim, anh chàng Gucci ấy.
Rasuti dường như lựa hai người này bởi vì họ làm việc cho em ấy trước đây.
Tôi hiểu vì sao cô nàng mang họ tới đây.
Nhưng tại sao lại vác theo thương nhân Michael-san vậy?
Michael-san trả lời thắc mắc của tôi.
“Tôi kinh ngạc với nông sản từ làng này nên tôi quyết định tới chào hỏi cậu càng nhanh càng tốt và hy vọng có thể tiếp tục công việc kinh doanh của chúng ta về sau.”
“Cảm ơn ngài đã trình bày mục đích.”
“Hahaha. Đó thật là một trải nghiệm tuyệt vời ấy chứ. Để được cưỡi trên một con rồng và thậm chí ở lại qua đêm ở tổ rồng….”
Ô hô, mặt ông chú xanh lè kìa.
Coi bộ ổng thật sự hoảng sợ. Ông có lẽ đang tính chuyện trở về.
“Xin nghỉ ngơi lại đây đêm nay. Chi tiết để sáng mai bàn đi.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm theo yêu cầu. À, hành lý của tôi…”
Tôi dẫn Michael-san và gửi hành lý của ông tới nhà trọ. Tôi cũng thu xếp người để chăm sóc cho ông.
Cho tới cách đây một thời gian, Frau là người đang sống trong nhà trọ nhưng vì nhà của cô ấy đã hoàn thành, cô ấy đã chuyển tới đó.
Đây là lần đầu tiên cô ấy sống một mình nên những oni giúp đỡ cô ấy nhiều việc khác nhau.
Sớm muộn gì chắc cô ấy cũng mang người hầu tới đây như Rasuti thôi.
~cạn~
“Vất vả cho mọi người rồi. Thế kết quả ra sao?”
“Theo anh yêu cầu, bọn em đã mua rất nhiều sản phẩm biển.”
“Hành lý đã được dỡ xuống khỏi lưng Rasuti ạ.”
“Bọn tôi bỏ đá lạnh để duy trì độ tươi ngon. Đây là danh sách. Chúng tôi sẽ mang chúng tới hầm.”
Daga đưa một danh sách cho tôi.
Tên của cá và nghêu sò tôi chưa hề nghe thấy được viết trên đó.
~cạn~
Tôi kiểm kê hành lý và thấy những con cá hệt như cá ngừ đại dương, cá ngừ, cá thu đao, cá thu vạch. Cũng có những sò nhìn như là sò điệp.
Bộ chúng là chung loại tôi biết mà khác biệt tên gọi sao?
Giống như thế, bất kể nhìn ngắm thế nào, tôi thấy cái kia là con mực.
Dẫu sao, vì có nguy cơ ngộ độc và kí sinh trùng nếu chúng ta nói về cá với sò, tôi sẽ hỏi ai rành rẽ chuyện này một chút.
Liệu có người như vậy ở đây không?
Chắc ngày mai tôi nên hỏi Michael-san?
“Đây là một sản phẩm xử lý ở thành Shashaato. Hình như nó được dùng như gia vị.”
Daga bê ra một cái nồi và nói đó.
Hình như cái này là đặc sản của thành Shashaato.
Nhìn lại, nó giống như là nước sốt cá…phải không nhỉ?
Dù vậy, tôi mừng là có thêm được gia vị mà tôi không biết.
Hương vị món ăn rồi sẽ chắp cánh bay xa.
Họ cũng mua nhiều loại đồ vật nhỏ và đồ dùng nên tôi phân phát chúng cho dân làng.
Tối đó, có một tiệc liên hoan với danh nghĩa vinh danh nhóm đã mang sản phẩm biển về.
Tôi tính đây là bữa tiệc đón chào Michael-san luôn nhưng hình như tiệc chào đón ổng sẽ được tổ chức vào hôm sau nữa lận.