Chương 60: Con gái của Beezel và Slime
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Con gái của Beezel sẽ sống ở làng này từ bây giờ.
Do cô ấy không là người mà chúng tôi cần đề phòng, chúng tôi đối xử cô ấy như một người di dân bình thường.
Maa, tôi sẽ khoái hơn nếu người nhập cư là con trai mà không phải con gái…
Dẫu sao, đó là con gái của ông ấy.
Cô ấy là một ma tộc nhưng nhìn vào cô, cô không khác biệt gì với một con người.
Tôi chỉ biết được ma tộc sở hữu lượng ma lực cao hơn so với con người.
Tôi đâm lo là liệu cô ấy sẽ có thể thích nghi được với vụ làm cư dân của làng chúng tôi không.
Do cô ấy có vẻ bằng vai phải lứa với Rasuti, tôi để Rasuti quan tâm tới cô ấy.
Tôi nghĩ đến việc chào hỏi cô ấy tối hôm đó nên tôi đi tới nhà trọ và thấy rằng cô ấy có vẻ kết thân được với Rasuti, thật là nhẹ nhõm.
Giờ thì tâm trí tôi đã có thể ngủ ngon.
~cạn~
Hãy nói về tụi slime.
Tier mang tới đây 17 slime.
Chúng chăm chỉ làm việc như người thanh tẩy toilet và đường cống.
Tôi không biết số lượng của chúng tăng lên khi nào nhưng một ngày tôi thấy chúng đi loanh quanh trong làng.
Thậm chí cứ chốc chốc tôi lại thấy chúng trong miệng của bọn Kuro. Hình như chúng đang mở đường máu tới chỗ khác mặc dù mấy nơi đó bị cấm vào.
Chúng ích kỉ di chuyển tới những nơi nước bẩn và chúng chưa bao giờ để lại chỗ dơ bẩn nào khộng đụng tới. Đến nay, chúng chưa từng gây phiền phức.
Số lượng hiện tại của bọn slime là…tôi không biết.
Nhưng rõ ràng chúng vượt ngoài 100.
Mà nói, bọn slime này…
Khi Tier mang chúng tới đây, cả đám đều xanh da trời.
Gió chúng có những màu sắc khác nhau.
Có slime xanh lá, slime vàng đất và slime đỏ.
Chúng khác nhau không chỉ bởi màu sắc mà còn với ma thuật mà chúng có thể dùng.
Chúng cũng có slime màu trắng và slime màu đen, dù số lượng của chúng rất ít ỏi.
Hai chủng loại đó rất hiếm có và người thằn lằn trân quí chúng.
Maa, vì chúng không làm gì sai hết nên tôi đoán để mặc chúng vậy.
~cạn~
Đó là những gì tôi đã nghĩ.
Một vấn đề phát sinh.
Một slime bò vào một thùng rượu và uống hết rượu bên trong. Nó biến thành một chú slime màu tía.
Có được không để gọi nó là slime rượu.
Nó có đặc trưng độc nhất, bốc mùi rượu.
Kĩ năng đặc biệt của nó là, thở mùi rượu.
Tôi muốn để yên cho nó qua mà không được.
Bởi vì phần đông dân làng yêu rượu nổi cơn giận dữ.
Làng chúng tôi tổ chức phiên tòa đầu tiên trước nhất.
Kết quả là một sự nhất trí “Có tội”.
Giờ hình phạt của nó đang thảo luận.
Maa, nó thực sự ăn trộm và uống cả thùng rượu nên không thể nào tôi bênh vực cho nó được.
Tôi tự hỏi trừng phạt của nó sẽ là gì?
Tội tử hình, hình phạt là cái chết.
Ai đó đề xuất nấu nó thành món ăn vì nó chắc có lẽ toát mùi như rượu. Mắt của dân làng sáng lấp lánh khi nghe ý kiến ấy.
Về phần tôi, tôi xin phép từ chối.
Slime cũng tẩy trừ chất bẩn.
Trời có sập đi nữa tôi cũng không muốn ăn chúng.
Tôi tự hỏi nó sẽ biết điều không nếu chúng tôi phơi khô nó dưới ánh mặt trời.
Nếu chúng tôi định trừng phạt nhẹ, chúng tôi sẽ cầm tù nó.
Có lẽ nó sẽ bị cầm tù được trong một cái hũ.
Sau một cuộc thảo luận cực kì bạo lực, con gái của Beezel, Fraurem, nói lời làm sốc tất cả mọi người.
“Ano, giả như chúng ta thực sự trừng phạt nó, mọi người nghĩ liệu con slime sẽ hiểu không?”
“_____”
“Chúng ta đang nói chuyện về một con slime, thiệt sự là bình thường để nghiêm túc xem xét trừng trị nó hả?”
“_____”
Những ai đã tham dự phiên tòa đều ngượng chín người và phiên tòa nhanh chóng giải tán.
Biện pháp về sau: chắc chắn cánh cửa nhà kho nơi chứa rượu luôn phải đóng chặc.
~cạn~
Sau việc đấy, slime rượu y nguyên là slime rượu.
Không giống tụi slime khác, nó không còn tham gia việc tẩy trừ. Nó chỉ đi thơ thẩn trong làng.
Nó tham gia những buổi liên hoan hoặc là xuất hiện mỗi khi ai đó uống rượu.
Maa, có một con slime như thế ở quanh cũng vui vui.
Mặc dù sẽ rắc rối to nếu như số lượng slime như thế tăng lên.
~cạn~
Con gái của Beezel, Fraurem.
Vào hôm đầu tiên ở đây, cô ấy mặc váy đầm và trông có vẻ lạc lõng. Tôi lo lắng cô ấy sẽ không thích nghi với hoàn cảnh vì cô ấy quá thời trang, cô ấy thậm chí thay đồ mấy lần trong ngày. Nhưng mà sang ngày thứ hai, cô ấy mặc quần và thậm chí cột tóc lên. Tôi ngạc nhiên là cô ấy thậm chí tình nguyện làm việc đồng áng.
Có phải tại vì cô ấy bị ảnh hưởng bởi Rasuti không?
Cô ấy đợi chỉ thị của tôi với một nụ cười.
Thú thật, tôi mừng là cô ấy muốn làm đồng thay vì làm tiềm năng chiến tranh như Rasuti.
Từ giờ hãy cố gắng nhé.
Sau khi làm việc cùng cô ấy 10 ngày, tôi đã quen thân với cô ấy tới độ giờ tôi có thể gọi cô là Frau thay vì Fraurem.
Nếu Rasuti dạng giống như chủ tịch hội đồng học sinh và chủ tịch hội kỉ luật thì Frau giống như át chủ bài của một câu lạc bộ thể thao.
Cô ấy học hỏi nhanh, tiến bước vững chắc và tràn trề sinh lực.
Cô ấy cũng kết bạn bè với lũ nhện, bọn Kuro và những high elf.
Đôi khi, cô ấy còn mofumofu được đuôi của những cô bé thú nhân.
Thật đáng ghen tỵ.
Hễ tôi mà nói tôi cũng muốn ve vuốt đuôi của họ, họ sẽ hiểu nhầm ngay đó là tôi dụ dỗ họ lên giường.
~cạn~
Trong những cuộc chuyện trò của tôi với Rasuti và Frau, tôi học được rất nhiều về thức ăn và đồ uống bên ngoài làng.
Trước hết, việc nấu ăn.
Tuy tôi đã hình dung được rồi tại vì xem cách nấu của các cô oni trước đây, nhưng đúng thiệt là thiếu hụt quá.
Tất cả những gì họ biết là luộc hoặc chiên mà thôi.
Về lý do tại sao chỉ có những phương pháp nấu ăn đó…có lẽ là tại văn hóa.
Dường như phần đông người ở đây nhìn thức ăn chỉ như biện pháp cung cấp năng lượng tầm thường.
Miễn ăn được là tốt.
Hơn nữa, chính quyền không nghĩ gì về việc cung cấp thực phẩm đa dạng và chỉ công nhận độc nhất một loại nông sản như lương thực chủ yếu. Tôn chỉ này làm nông dân chỉ trồng trọt nông sản cụ thể đó.
Do vậy, vì nông sản để ăn là cố định, nên phương thức nấu ăn bị giới hạn.
Theo trí nhớ từ cựu giới của tôi, thói quen ăn uống đó là không lành mạnh.
Tôi thích gạo nhưng tôi không chỉ biết ăn mỗi cơm.
Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ thử tìm thứ gì khác sẽ bổ khuyết cho gạo…
Nhưng mà, người ở thế giới này không có loại ý nghĩ xa hoa đó.
Có vẻ chỉ tầng lớp giàu có hay thống trị là có đủ khả năng ăn giống như thế nhưng dù vậy, chỉ một số ít ỏi trong họ là quan tâm về thức ăn.
Họ cũng không thể liều mạng vào rừng để săn bắn hay là đi ra biển kiếm cá tại vì sự tồn tại của quái vật.
A, có lẽ là lý do đó đấy.
Có quái vật.
À há.
Giờ tôi đã hiểu tại sao.
Tôi cuối cùng hiểu nguyên do làm sao mà người bên ngoài khen ngợi thức ăn ở làng này nhiều dữ vậy.
~cạn~
Thực trạng về rượu xem ra cũng tựa vậy.
Rượu được sản xuất hàng loạt ở nhưng nơi có thể làm được để cung cấp tới những nơi thiếu nước uống. Nó còn có thể cất giữ trong một thời gian dài làm nó thành một lựa chọn tốt.
Do đó, hương vị rượu như nhau cả dù bạn uống ở đâu.
Do số lượng quan trọng hơn hương vị, rượu thậm chí bị pha loãng với nước để nó rẻ tiền đi chút.
Bởi vì hương vị rượu ngon hơn thực phẩm nấu ăn, người giàu và người quyền lực có thể uống rượu ngon, nhưng thứ ấy hiếm hoi xuất hiện trên thị trường.
Người ta đã có rượu uống thì tội tình gì phải bán chúng phải không?
~can~
Hình như rượu trong làng này hương vị hảo hạng hơn rượu ngon của người giàu.
Không chỉ bởi vì công nghệ pha chế mà sự khác biệt còn ở nguyên liệu đầu vào.
Hiển nhiên rồi.
Giờ tôi đã hiểu vì sao dân làng này khao khát uống rượu.
Đó cũng là lý do vì sao Doraim luôn tới đây và đòi rượu uống.
~cạn~
“Nếu ngài chỉ trồng độc nhất một loại nông sản, thì chẳng phải sẽ lớn chuyện nếu có một trận dịch à? Điều đó không là nguyên nhân sẽ dẫn đến sụp đổ vương quốc ư?”
“Cậu nói đúng. Đó chính xác là những gì xảy ra ở một đất nước con người cách đây mấy năm… Tôi nghe nói một nạn đói lớn đã xuất hiện quanh vương quốc Full Heart.”
“Có chuyện vậy thật à?”
“Đúng thế. Đó là lý do vì sao họ gây chiến tranh với nước láng giềng. Họ đang tìm kiếm lương thực…họ cũng gây rắc rối cho Vương quốc ma vương.”
“Họ gây chiến tranh chỉ vì cái ăn sao?”
Có lẽ cướp bóc là mục đích của họ song chắc cũng là để giảm miệng ăn.
“Vương quốc ma vương có vượt qua nạn đói không?”
“Có chứ. Vương quốc ma vương là một liên minh của nhiều chủng tộc khác nhau thế nên có rất nhiều thực phẩm chủ yếu.”
“Hiểu rồi. Tuy các ngài không biết nguyên nhân nạn đói, nhưng thiệt hại không có nhiều vì các ngài trồng không chỉ có một loại nông sản nhỉ.”
“Đúng là như thế. Nhưng mà, thế không có nghĩa là chúng tôi không có thiệt hại nào. Vương quốc ma vương cũng không có nhiều gì còn lại. Vậy mà Vương quốc Full Heart lại cho rằng Vương quốc ma vương rất giàu có…”
“Nhưng, không phải các ngài sẽ dễ dàng đánh bại một quân đội đói khát sao? Các ngài thậm chí có thể hủy diệt họ hoàn toàn nếu muốn.”
“Thì có thể làm vậy nhưng chúng tôi đâu chỉ có mỗi việc chinh phục nước họ đâu.”
“À…”
Thu lợi được từ một lãnh thổ đã kiệt quệ sẽ mất một khoảng thời gian.
Trái lại, họ phải đầu tư vào nó mà việc ấy chỉ tăng thêm nợ họ phải gánh.
Điếu ấy khiến tôi nhận ra thế giới không phải như một trò chơi.
Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi chỉ là một trưởng làng.
Điều duy nhất tôi có thể làm là đáp ứng nhu cầu lương thực của Vương quốc ma vương đặng mà hạ thấp giá cả.
Hãy gắng hết sức mình để mà chúng tôi có thể sản xuất thêm nhiều nông sản nào.