Chương 52: Việc thu thuế
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trước mùa đông.
Bezeel tới để thu thuế.
Không hiểu sao, ông chú trông mệt mỏi.
Chú ấy khỏe không vậy?
Tạm thời, tôi dẫn đường chú ấy tới căn nhà kho mà có những phần nông sản chia ra dành cho việc trả thuế.
“Đây là mọi thứ sao?”
Dàn xếp của chúng tôi là 10% nhưng vì chúng tôi thu hoạch nhiều lần trong năm, tôi không chắc tổng sản lượng là bao nhiêu.
Dẫu tôi có tự giác trả đúng chính xác số lượng, thì thật khó để tính toán số thu hoạch tại vì chúng tôi thậm chí không thể thu hoạch mọi thứ trong mỗi có 1 ngày…mà nói, tôi chả hề lưu tâm chuyện này luôn.
Thế mới nói, tôi quyết định đưa ra 30% nông sản thu hoạch của lần thu hoạch mới nhất của bọn tôi.
“Mấy quả táo được để ở nơi khác cơ. Chúng tôi không để chung ở đây vì trái cây có thể bị hư hỏng.”
“Táo à? Có phải là quả cây tôi nhận lúc trước không?”
“Đúng thế, là táo đó đó. Cẩn thận trên đường về nhà nghen. Nhưng…sao ngài đi một mình vậy? Ngài có thể mang hết đồ này về sao?”
Mặc dù chỉ 30% sản lượng thu hoạch lần cuối, song bởi vì chúng tôi gia tăng số lượng cánh đồng, nên số lượng coi như đáng kể.
Nó có thể lấp đầy một nhà kho khoảng 8 tatami.
Đó là số lượng mà độc một người không thể mang nổi.
“Đừng lo. Tôi đã có thảm.”
“Thảm gì?”
Khi Bezeel vỗ tay, một tấm thảm lớn xuất hiện.
“Đây là một cái thảm bay. Bằng nó, tôi có thể mang số này về nhà.”
“À, hay ghê.”
Tôi không thể để chú ấy chất thuế lên thảm một mình nên tôi nhờ các người thằn lằn làm giúp.
Trong khi đó, Bezeel và tôi dùng bữa ăn nhẹ.
Tier chỉ bảo tôi làm vậy đặng thu thập tin tức.
“Gần đây có gì biến động không?”
Tôi không có kĩ năng thu thập tình báo nên tôi hỏi chú ấy một câu vô chủ đích.
“Chiến tranh với con người gần đây lâm vào bế tắc. Nhưng điều phiền phức nhất là anh hùng nổi khùng lên ở nhiều chỗ khác nhau.”
Tôi dự mong nghe cái gì đó nhè nhẹ thôi nhưng tại sao cái tôi nghe được lại nặng nề thế nhỉ?
Con người và ma tộc đang chiến tranh à?
Thật hả?
Đã có một ma vương.
Tất phải có anh hùng.
Hễ~
“Ra vậy? Thảo nào ngài trông mệt mỏi phết…”
“Hahaha. Đó là do có một vấn đề xuất hiện trước khi tôi tới đây.”
…vấn đề à.
Tốt nhất là tôi không nên hỏi thêm gì.
Đổi chủ đề đổi chủ đề…nhưng tôi không nghĩ ra thứ gì khác.
Hình như Bezeel hiểu ý tôi và tự ổng tạo chủ đề khác.
“Mà nè, dù chúng tôi đã nhận thuế của cậu, nhưng tôi muốn được mua ít sản phẩm bằng tiền.”
“Tiền à?”
“Đúng đúng. Trái táo mà tôi nhận từ trước rất được ưa chuộng và tôi chắc những loại nông sản khác cũng giống vậy. Ngay cả thức ăn mà tôi đang dùng đây cũng rất ngon.”
Có lẽ ổng chỉ nói xã giao vậy thôi, nhưng tôi vẫn sung sướng khi nghe sản vật ở đây được ca ngợi.
Dường như mặt tôi không giữ được cảm xúc nữa.
“Bezeel-san, uống thêm rượu đi.”
“Eh? À, tôi xin thôi.”
“Thôi mà đừng có ngại. Hahaha~”
Bạn có thể nói tôi là kẻ dễ dãi.
Nó hóa thành bữa tiệc và Bezeel chỉ có thể về nhà vào ngày hôm sau.
~cạn~
Tại lâu đài ma vương.
“Bezeel, ông mới về à? Thế nào rồi?”
“Hức… ông là ai nữa vậy? Hic, thôi nhớ rồi. Ông là Randan của Tứ Đại Thiên Vương đáng lẽ phải đi tới làng kia lần trước nhưng mà đã trốn mất.”
“Ơ-ờ, cái kia là…chả là có chút chuyện khẩn cấp cần làm ấy mà. Anh hùng xuất hiện ở phía tây. Không có nói dối đâu. Nhìn xem, báo cáo rành rành ở đây.”
“Fuh~”
“Đừng có nhìn tôi thế kia chứ. Lỗi ở tôi đấy được chưa. Thế chuyện của ông ra sao rồi?”
“Sao là sao?”
“Ngôi làng đó. Có con đại quỷ nhện ở đó không?”
“Hahaha, tôi đã xác minh. Không có con đại quỷ nhện ở đó.”
“Ồ hay nha? Tôi biết ngay mà. Con quái vật đó không là cái mà ông có thể đụng cái là thấy, gahaha.”
“Đại quỷ nhện có phải là một con nhện lớn có tổng chiều dài hơn 20m không?”
“Hnn? Điều đó tôi biết mà.”
“Vậy ông có biết điều gì sẽ xảy ra nếu đại quỷ nhện lớn hơn nữa không?”
“…ủa? Cái đó chưa phải là hình thái cuối cùng của nó hả?”
“Khi đại quỷ nhện lớn hơn nữa, nó trở thành quỷ nhện phi lý.”
“Phi lý?”
“Đúng vậy. Theo như trở thành phi lý, con quỷ nhện sẽ teo lại một chút.”
“_____”
“Nó sẽ còn khoảng 2 tới 3m.”
“Đừng nói…”
“Nó ở đó.”
“____”
“Và có rất nhiều nhện con.”
“Ý-ý ông là…nó xây dựng tổ ẩm hạnh phúc ở đó sao? Ahaha…haha…”
“Hahaha.”
“Tôi sẽ từ chức ngay hôm nay. Cảm ơn về tất cả những sự giúp đỡ.”
“Ông không chạy được đâu. Tôi sẽ không để ông bỏ trốn dù có trời có sập đi nữa.”