Isekai Nonbiri Nouka

chương 51: kết quả giao dịch với thú nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 51: Kết quả giao dịch với thú nhân

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngay sau khi nghe chuyện người nhập cư từ Tier, tôi bắt tay xây dựng một căn nhà ở khu dân sinh với sự giúp đỡ của người elf.

Đó là một ngôi nhà khang trang mà 30 người có thể sống chung.

Chúng tôi làm những phòng riêng nhưng hầu hết là những phòng lớn có thể chứa hai tới bốn người;

Chúng tôi làm kiểu như vậy vì tính tới chuyện họ hẳn cảm thấy cô đơn nếu như lẻ loi một mình một phòng.

Sẽ phải mất ít lâu để họ quen được nhịp sống ngôi làng này.

~cạn~

25 cá nhân di cư.

Ba người trong họ là trẻ mẩu giáo.

Người lớn tuổi nhất, Sena, bằng một học sinh cao trung nên em ấy thành người đại diện của họ.

Có một số di dân nhìn cứ như học sinh sơ trung nhưng hầu hết họ ở độ tuổi học sinh tiểu học.

Tuy tôi thấy hơi không an tâm là liệu những cô gái đó có tự mình sống độc lập được không, nhưng họ tự giác giúp đỡ việc nhà cho tới nay, nên có lẽ không sao.

~cạn~

Tôi đang suy ngẫm, dân số làng Howling khoảng độ 500, vậy họ gửi đi những 25 cá nhân thế kia thực sự có ổn không?

Họ sẽ không gặp nguy hiểm gì vì đã gửi đi nguyên cả một thế hệ nữ giới ư?

Tôi nói chuyện với Sera song hình như những di dân là con gái thứ hai của những gia đình đông con nên ngôi làng vẫn đủ nữ.

Tuy vậy, vì các di dân cả thảy đều quá trẻ, nên Sena, là con gái của trưởng làng, cũng bị tiễn đi nốt.

Không bỏ lỡ cơ hội tốt để quảng bá hình ảnh chuyện di cư, trưởng làng đã gửi ngay con gái của ông ấy đi luôn.

Dù vậy, nhìn từ quan điểm người ngoài, họ bị gửi đi bởi tại họ là những người thà-không-có-còn-hơn.

Sena đã xin tôi chăm sóc em ấy và tất thảy di dân khác.

Hóa ra là vậy.

Tôi giờ đã hiểu tại sao Sena thật sự buồn lúc lần đầu tiên tới đây.

Đừng lo lắng, tụi này sẽ không đối xử như thế với các em ở đây.

Em không phải là đồ-bỏ-đi, Sena à!

Anh biết điều ấy tận đáy lòng mình!

Thế nên, Sena à…

Em không cần tới phòng của anh.

Anh sẽ không xuôi theo chiều gió đâu.

Tuyệt đối đừng đến luôn nhá.

Tôi đã nói rõ rồi mà sao em vẫn ở trong phòng anh thế?

Ối trời ơi?

Cửa gì mà tự nhiên đóng lại vậy?

Tại sao tôi không thể mở cửa vậy?

Tôi nhớ đâu có làm thứ như ổ khóa bên ngoài đâu.

“Bữa ăn dâng tới tận miệng mà không ăn thế là phụ tâm ý của người chế biến đó anh à.”

“Vì lợi ích của làng Howling, xin hãy chấp nhận em đi mà anh.”

Tôi không hiểu khúc cuối em ấy nói gì.

Thế này hoàn toàn khác hẳn với kiếp trước của tôi, hay ít nhất là thật sự khác với Nhật Bản.

~cạn~

“Không có vấn đề lưu ý nào với di dân từ làng Howling ạ. Họ đầy động lực để làm việc và đòi hỏi công việc nếu họ không có gì để làm.”

Tôi nhận báo cáo ấy từ người đảm nhiệm coi sóc di dân, Ramurias.

“Họ có trải qua chuyện lớn nào không?”

“Là có… vì họ là thanh thiếu niên, họ khóc lóc khi thấy nhện con của Zabuton.”

“À…”

“Và tè ra quần khi thấy bọn Kuro.”

“_____”

Mấy cái đó mà là chuyện lớn à?

Tôi chắc là người xấu nhưng tôi đánh giá Kuro và nhện con cao hơn họ.

Họ nên tập quen dần với chúng đi.

Tiện thể nói, vì mấy cậu nhóc thú nhân còn nhỏ, mấy cô gái thú nhân đang chăm sóc họ.

Nghĩ tới tương lại, tôi thấy cái đó thì hay lắm.

Tôi muốn mấy nhóc đó thành người yêu của các onee-san của họ bằng mọi giá.

~cạn~

Đồ vật mà chúng tôi trao đổi từ làng Howling.

Đồ nấu nướng bằng sắt.

Dao bếp, chảo chiên, chảo lớn, chảo nhỏ, nồi nhỏ, vân vân…

Nấu ăn giờ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mấy oni và tôi rất vui.

~cạn~

Đồ bạc.

Dao, nĩa, muỗng, dĩa dẹp, chén bát, ly tách, cốc và cứ thế.

Bởi vì bề ngoài xa xỉ, chúng tôi đặt chúng trong nhà trọ dành cho khách dùng.

Một phần đồ bạc ấy đã thân tặng cho Doraim.

~cạn~

Chai thủy tinh.

Chúng sẽ đóng một phần chủ động trong cất trữ gia vị và thuốc men.

Dù nhóm Tier đã mua về một số lượng chai, thì mớ người nhất định muốn có nó đã lấy đi phần lớn và chạy biến đồng loạt.

Một điều tốt trong vụ này là tôi đã giành giật được 5 lọ để cất gia vị.

~cạn~

Những vật khác.

Rìu, búa, đèn cầy, kim khâu, chỉ sợi, da, phụ kiện, vân vân.

Rìu và búa được đưa cho người elf và oni tại họ đang dùng điêu khắc những hòn đá được làm bởi tôi.

Đèn cầy.

Ma thuật tuy có thể dùng để thắp sáng sự vật… nhưng đèn cầy quan trọng lắm.

Đặc biệt là với người không thể dùng phép như tôi.

Cơ mà khi nói tới đèn cầy, tôi nghĩ chúng làm bằng sáp, nhưng…

Vật trước mắt tôi khác hẳn.

Có vẻ giống nguyên liệu thô của một loại cây.

Tôi sẽ là người dùng cái này.

~cạn~

Zabuton lấy kim khâu, chỉ sợi và da thuộc.

Cô ấy kiên cường nhận việc may vá.

Tôi rất biết ơn.

Phụ kiện như là hộp nhỏ, túi bao, đai da và cứ thế.

Ai thích cái nào thì lấy cái đó.

~cạn~

Hiện tại trong làng không có chuyện tiền bạc.

Dù chúng tôi có thể trao đổi đồ, thì vật cá nhân duy nhất mỗi dân làng sở hữu chính là đồ họ mang tới đây.

Tất cả nông sản được chia bằng nhau.

Khi dân số tăng thêm nữa, chắc tôi nên khảo sát vấn đề này.

Tôi thảo luận với người khác và tất cả họ trả lời là thế này.

“Mọi thứ ở đây đều thuộc về trưởng làng hết nên anh muốn làm gì thì làm.”

Tôi hết biết nói gì tiếp. Bộ ở đây thường là nghĩ theo cách đó ấy hả?

Truyện Chữ Hay