Isekai Nonbiri Nouka

chương 158: sáng tạo thần thoại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 158: Sáng tạo Thần thoại

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thần sáng tạo chắc phải có một ý chí vĩ đại để tạo nên thế giới.

Trước tiên, thần tạo ra thần thời gian.

Kết quả thật khả quan và cô ấy trở thành vợ của thần.

Thần sáng tạo và vợ thần sau đó hạ sinh thần mặt trời, thằn mặt trăng, và thần đất.

Thần mặt trăng là một cặp song sinh.

Vì thế mà có hai mặt trăng trên bầu trời đêm.

Thần sáng tạo sau đó phối hợp với vợ thần, vị thần thời gian, cùng bốn đứa con của họ tạo nên thế giới.

“Đó là cách thế giới bắt đầu như thế nào.”

Và đó cũng kết thúc màn nói chuyện dài vô tận của ông tổ-san trên sân khấu.

Có chăng, dù cho đó là một câu chuyện dở ẹc, tôi cũng nên nói lời cảm ơn… hình như đa số người không biết câu chuyện này.

Tôi mãi nhập hồn chuyện ăn với uống.

Bởi vì vậy, tôi nghe chuyện tai này lọt lỗ tai kia nhưng ít ra tôi có thể kể những ý chính.

Thần mặt trời tạo ra thần ánh sáng và thần lửa.

Thần mặt trăng tạo ra thần bóng tối và thần nước.

Thần đất cố gắng tạo ra những thứ khác nhưng tất cả đều là thất bại.

Tuy nhiên, bởi tất cả thứ thần ấy tạo ra đã gắn bó với thần ấy, nên thần quyết định giữ họ và chẳng vứt bỏ một ai.

Và những gì được tạo ra bởi thần đất đang sinh sống trong thế giới này.

Vậy thì…

Nó có nghĩa chúng ta đều là những phế phẩm đấy à?

Hay phải chăng, vì chúng ta không thể thu được thần vị, mà thần đất bèn dạy chúng ta sự vật nhằm để chúng ta tự chăm sóc mình và trưởng thành ư…

Lần sau hãy nghe câu chuyện một cách nghiêm chỉnh mới được.

Bỏ qua đi, giờ trước tôi là rượu và thức ăn.

Lý do tại sao khởi xướng tiệc chiêu đãi này từ đầu thì đơn giản.

Sự không hài lòng.

Nó bắt đầu với việc ông tổ khám phá ra những tảng đá đen khác và tôi điêu khắc chúng.

Tiến độ tìm thấy và điêu khắc của chúng tôi là một cái một ngày và nó đã kéo dài suốt năm ngày.

Giả định có sự sắp xếp hình thất giác là chính xác.

Điều đó chẳng phải nói kỹ thuật đo lường của ông tổ thật đáng khiếp sợ ư?

Dù là đằng nào, thì những nạn nhân đầu tiên… Loo, Flora, Tier và Gran Maria bị điều động theo sau ông tổ.

Họ khoan đất cứng tới một độ sâu khoảng 200m.

Tất nhiên, họ không dùng tay mà làm bằng ma thuật nhưng nó vẫn gây mệt mỏi đáng kể.

Họ đã làm vậy liên tục năm ngày trời.

Tôi nhớ chuyện xảy ra ở cái ngày cuối cùng. Loo trông như đã dự toán ra sao để ám sát ông tổ, Flora thì mỉm cười tà ác trong khi cầm một chai thuốc nọ, mắt Tier nhìn giống như vực thẳm sâu không đáy, và Gran Maria đang lẳng lặng mài bén mũi giáo của cô ấy.

Bốn người họ tấn công đồng loạt nhưng xem ra họ bị thất bại.

Bản thân tôi cũng muốn gia nhập lý do của họ lắm chứ…nhưng ngặt nỗi mỗi khi tôi thấy một tảng đá đen, là tôi không thể khống chế được cảm giác bất an nên tôi yên lặng làm phần công việc của mình.

Một khi tôi đục đẽo đá thành một tượng thần, là tảng đá đen chuyển sang màu trắng và cảm giác ma quỷ nó tỏa ra cũng nhạt phai.

Rồi thì, lúc tôi kết cuộc làm xong tảng đá thứ năm, cái thứ bảy nếu chúng tôi tính từ pho tượng thần sáng tạo, nó liền bung ra một quầng khí tươi sáng.

Thực sự khoái trá.

Tôi thậm chí khóc khi tôi hoàn thành nó.

Và bốn người khác sụp đổ vì kiệt sức.

Ông tổ-san cũng vất vả như họ nhưng ông ấy ngó ổn áp phết.

Ủa, thế lúc trước đi với Hakuren, cái gì đã làm ông ấy thấy hết hơi vậy?

Chả lẽ có một thời gian đặc biệt mà ông thấy mệt à?

Nhằm làm dịu lòng bộ tứ kiệt sức, chúng tôi mở một bữa liên hoan.

Địa điểm là sảnh biệt thự của tôi.

Tất nhiên, những dân làng khác cũng được mời dự nữa.

Hoặc không thì, đó sẽ là bữa tiệc dành để chửi rủa ông tổ-san.

“Rồng là mánh gian lận tạo ra bởi thần sáng tạo mà có thể kháng cự lại chúng thần. Qua đó, dù cho rồng có đánh với thần, thì họ vẫn có thể giữ miếng của riêng mình.”

“Heh.”

Ông tổ giải đáp thắc mắc về thần thoại.

Người hỏi là một gái thú nhân.

“Không ai ở làng Howling có thể dạy về đề tài ấy cả.”

Gulf xầm xì vậy khi anh ta đứng xem ở một bên.

“Bên cậu không có thứ như là giáo hội à?”

“Tôi đã kể anh nghe trước làng Howling giống như một làng du cư rồi đúng không. Trước đó thì chúng tôi có giáo hội.”

“Vậy à, thế mọi người làm gì nếu cần một buổi lễ đám cưới?”

“Họ chỉ cần hỏi xin làng mà thôi.”

“Ra vậy.”

“Ma vương quốc và giáo hội không thù hằn gì với nhau nhưng quyền lực của họ ở đó không mạnh… đạo lý của họ không mở rộng tới nơi ấy.”

Chú Beezel gia nhập.

Bộ đó vẫn tính là không có thù hằn dù cho quan hệ giữa họ giữ nguyên y xì dù đã lâu tới cỡ vậy sao?

Mà thôi, ma vương không thấy nổi giận với họ nên tôi đoán nó có lẽ ổn cả.

Ở một góc sảnh, Glatts và Ronana đang ve vãn nhau.

Quan hệ của họ đã cải thiện lên nhiều.

Nơi đây hiện có hai thành viên của tứ đại thiên vương đó, có thực như vậy là không sao chứ?

“Không có gì phải lo. Chúng tôi đã hoàn thành một việc lớn trước khi tới đây.”

“Việc lớn hả?”

“Đúng. Ma vương quốc không liền nguyên khối mà là hợp thành bởi nhiều phe phái. Chúng tôi vừa uốn nắn được một trong số họ.”

“Eh?”

“Nếu người ta cảm thấy vật sở hữu hay ảnh hưởng của họ rơi rụng, họ sẽ làm gì đó ngoài tầm tay của họ… phe phái đó không gây nhiều chú ý nhưng khi nó bị phát hiện, nó đã thành sự náo động. Nào là ám sát ma vương, thay thế tứ thiên vương, nào là bắt cóc công chúa, rồi vương quốc Full Heart xâm lược… Âm mưu của chúng ngoạn mục đấy nhưng hiện nó vẫn còn trong giai đoạn ấp trứng. Theo đà phát hiện, chúng tôi bắt giữ từng tên liên quan tới âm mưu đó… Và như một phần thưởng, ta được nghỉ dưỡng suốt toàn mùa đông này.”

“Heh…”

Có vẻ đó là chuyện xảy ra khi tôi ở bên ngoài trong chuyến điều tra suối nước nóng.

Nếu loại việc ấy xảy ra, chắc là cũng có những sự cố khác xảy ra ở những chỗ khác nhỡ.

“Vậy Glatts thì sao?”

“Chúng khả dĩ mở rộng ảnh hưởng được tới quân đội… để trừng phạt sự bất tài của tôi, tôi đã lập kế hoạch về hưu rồi. Nhưng, họ không muốn tôi nghỉ hưu vì vậy tôi hiện thời ở đây như một hình thức quản thúc tại gia ấy mà.”

“Anh nói nghiêm túc đấy hả?”

“Đó là tại vì sẽ không có trận đánh lớn nào vào mùa đông.”

Ra chuyện là vậy.

Beezel, Glatts và tôi cùng ăn uống và cùng nhậu.

Khu sảnh bỗng dưng trở nên ồn ào. Hình như Rasuti đã về đến nơi.

“Tiệc chào đón em…hình như không à.”

“Lâu rồi không gặp. Em thế nào rồi?”

“Hmm.”

Phía sau Rasuti là Bulga và Stifano.

“Chuyến về nhà thế nào rồi hả mọi người?”

Tôi hỏi cả ba nhưng nét mặt của họ đều nói nó xấu.

Khi tôi lắng nghe việc xảy ra…

“Thật khủng khiếp.”

Có vẻ vậy thật.

Theo Rasuti kể.

Dors là thủ lĩnh của tộc rồng nhưng có những con rồng không nghe lệnh của ông ấy.

Và thủ lĩnh của bọn rồng đối chọi với Dors là hắc ám long Girar.

Ông ta tự dưng hạ đầu trước Dors nên ông ấy gặp khó xử không biết làm sao mới phải.

“Ta xin lỗi về mọi thứ ta đã làm cho tới nay. Từ giờ chúng ta hãy làm thân nhé.”

“Được chứ, tất nhiên rồi.”

Sự việc sẽ tuyệt lắm nếu họ thật sự hòa giải giống thế nhưng khi bạn trở thành một người lớn, bạn cần suy xét thể diện trước khi làm thế.

Dors tức tốc gọi Raimeiren vì cho rằng Girar tới xâm lược.

Sau đó, có nhiều cuộc nói chuyện xảy ra với Girar và về việc hòa giải… Một rồng con tin sẽ được gửi tới chỗ Dors.

Sẽ là hay quá nếu trò chuyện của họ kết thúc ở đó nhưng không biết nguyên cớ do đâu mà tôi bị kéo vào chủ đề.

“Hình như con gái đáng tự hào của ông đã cưới một con người. Cậu ta là loại người gì đấy? Cậu ta có tài giỏi không?”

Mặc dù đã hòa giải với Girar, song Dors vẫn còn thận trọng với ông ấy nên ông vẫn chưa đưa Girar tới làng.

Do vậy, nhằm nghe được thêm nhiều điều về tôi, Hakuren cùng Rasuti được gọi về.

Trong kịch bản tồi tệ nhất, họ sẽ đáp ứng thành tiềm năng chiến tranh.

“Ám long Girar có thể nói là đối thủ truyền kiếp của ông nội em. Khi em gặp ông ấy, ông ấy trông cứ như ông già nát rượu hàng ngày ấy…”

Hình như em ấy bị làm cho nói chuyện liên tục không ngừng nghỉ.

Sẵn tiện kể luôn, rượu mà họ uống khi họ trò chuyện là rượu của làng Đại Thụ và ông ta ước muốn được giao dịch với chúng tôi nếu được.

Trông như ông ấy yêu thích rượu của chúng tôi hơn bất cứ thứ gì.

“Có phải ám long Girar là con rồng xuất hiện trong chuyện thần thoại không chị?”

“Một dạo trước đây, ông nội của chị Loo nói rằng ông ấy đã cắn chân của thần sáng tạo đấy.”

“Girar là một cái tên nổi danh nhưng ông ấy không phải người xuất hiện trong thần thoại đâu. Ông ấy đã là thế hệ thứ bảy rồi.”

Rasuti trả lời cho mấy cô thú nhân hiếu kì sau khi nghe đến cái tên Girar.

Đó có nghĩa họ là những hậu duệ của mấy nhân vật trong thần thoại hả?

Dù sao đi nữa, Rasuti đã nhập tiệc giống như vậy.

Bulga và Stifano mệt mỏi cũng ngang bằng Rasuti.

“Lúc bọn tôi trở về cố hương, đã xảy ra một vụ náo động lớn.”

Có vẻ như từng người có ảnh hưởng ở nơi đó đều tự dưng lên cơn nổi điên.

Họ đã giúp sức trấn áp sự bạo loạn ngay khi họ về tới đó.

“Về phần nguyên nhân, tôi nghe nói họ hình như nghe được tiếng nói của thần linh… nhưng họ là người duy nhất nghe được nên chẳng có ai biết việc đó là thật hay giả nữa.”

Hình như họ chẳng thể nào nghỉ ngơi được một giấc và phải liên tục dọn dẹp khi họ ở quê nhà.

“Phiền phức thật sự.”

Thêm nữa, quà lưu niệm họ mang về cũng gây rắc rối.

Có vẻ nó được ưa chuộng tới mức phát sinh những rắc rối.

Tôi mừng là chúng được ưa thích nhưng tôi không muốn gây rắc rối.

Tôi có nên gửi thêm một ít cho họ vào hồi sau không?

Tôi thấy không sao nhưng ai sẽ là người mang tới đó đây?

Để suy nghĩ việc ấy hồi sau vậy.

Bulga và Stifano hãy thư giãn ở bữa tiệc này đi.

Tôi cảm giác có gì đó sai sai nhưng tôi không muốn làm nó hiện lên trên mặt.

“Kierbit hả, tôi ước chi cô ấy nên ở lại chơi lâu thêm một chút.”

Ngay khi nhóm điều tra suối nước nóng được giải tán, Kierbit đã trở về Vương quốc Garret.

Tôi xin lỗi vì đã nhờ ông tổ lập tức tiễn cô ấy lên đường. Tôi thật biết ơn sự giúp đỡ của cô ấy.

Ông tổ-san tới.

“Ta thật sự xin lỗi về lần này.”

“Ông đừng nói vậy, cháu cũng thấy nó tệ như thế nào. Cháu nghĩ nó phải là điều tốt vì chúng ta đã xoay sở làm được gì đó về nó một cách mau chóng.”

Đó là cảm xúc thành thực của tôi.

“Cậu cũng nghĩ vậy à? Ừ thôi…mà ta đã thấy thú vị từ nãy giờ rồi, cái gì ở trên đầu gối cậu thế?”

“Một con mèo ạ.”

“Ta biết nó là một con mèo nhưng ta chưa từng nghĩ cậu có một con.”

Tôi thật sự không có.

Tôi chỉ gặp con mèo này cách đây vài phút.

Vừa trước khi bữa tiệc này bắt đầu luôn.

Tôi ngạc nhiên là có một con mèo đen ở ngay trước thần miếu dưới cây đại thụ.

Nó cũng đeo vẻ mặt như đang nói “Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?”

Nhưng mà, theo như con mèo thấy mặt tôi, biểu cảm của nó liền biến đổi như nó cuối cùng hiểu ra mọi thứ và nó bắt đầu thân mật với tôi.

Làm điều mày muốn xem.

Nó bắt đầu cọ người vào tôi để nài xin.

Sau đó, tôi mời nó vào làng.

Mèo là minh hữu của nông dân.

Đó là một động vật có thể chăm sóc lũ chuột.

Maa…tôi không nghĩ con mèo này có thể đánh đuổi bọn chuột đất.

Hahaha.

Giờ tôi cảm giác mình thấy thích nó một chút.

Tôi đoán đây là cái mà bạn gọi là đồng cảm.

Hãy thân thiết với nhau nghen mèo.

Vừa lúc tôi nghĩ ngợi, con mèo đứng dậy khỏi đầu gối của tôi và lủi xuống bàn.

Một nơi mà một chú mèo bình thường sẽ tới.

Ông tổ cũng bỏ đi.

Hahahaa.

Giờ còn…

Có bốn người gần bên tôi.

Loo, Flora, Tier và Gran Maria.

Và thêm nữa.

Đằng sau họ là Frau, Ann và Ria.

À, Hakuren với Rasuti cũng ở đây nữa.

Ghê chưa.

Tôi giống như ông chủ vậy.

‘---‘

Con mèo ló mặt nó ra dưới cái bàn.

Một vẻ mặt cho thấy nó nhận ra gì đó.

Có lẽ tôi cũng đang làm vẻ mặt y chang vậy hả.

Truyện Chữ Hay