Ảo tưởng của người hùng (1)
Đây là một kết thúc khác, nơi mà Tirihi đến giường của cậu ta trong đêm.
Đây chỉ là ảo tưởng, nó không liên quan gì đến cốt truyện chính.
Sẽ không có vấn đề gì nếu bạn tiếp tục đọc truyện mà không cần xem chương này.
Sư kiện ở tương lai sẽ khác với cái này, bao gồm cả nhân vật và thiết lập. Sẽ có những nhân vật mới xuất hiện mà không được giới thiệu.
Thậm chí những tập truyện này có tựa đề là “Harem”, nhưng sẽ không có nhân vật mới xuất hiện cho đến chương 11.
Ah thì, nếu bạn tính luôn cả chương này, thì nhân vật đầu tiên sẽ không xuất hiện cho đến chương 12.
Tôi sẽ cố gắng viết nhanh hơn
Xin đừng ném đá tôi
...............................................
“Chủ nhân, có thứ gì ở trong ngôi làng này à?”
Miria hỏi trong khi đang vểnh tai.
“Không, chắc là không có gì đâu.”
“Cũng dường như không có bất kỳ khu nghỉ dưỡng nào ở đây.”
Sherry cũng nhìn quanh không ngừng.
Trông có vẻ giống tò mò hơn là thận trọng.
“Đây chỉ là một nơi nào đó mà ta đã đến từ rất lâu rồi.”
Tôi đặt tay mình lên đầu cô ta.
Tôi bước vào làng cùng với họ.
Cũng đã lâu rồi, và mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, nhưng ngôi làng này hầu như vẫn không thay đổi gì nhiều, thật là hoài niệm.
Có một chuồng ngựa ở bên phải khi tôi bước vào làng
Bikka. 41 tuổi, nam.
Thương nhân Lv14
Có một người đàn ông trước chuồng ngựa.
Đó là một khuôn mặt mà tôi còn nhớ.
Cấp độ của ông ta cũng không tăng lên nhiều dù 10 năm đã trôi qua.
“xxxxxxxxxx”
Ông ta nói gì đó, nhưng như thường lệ, tôi vẫn không hiểu.
“xxxxxxxx”
“xxxxxxxx”
Roxanne trả lời, và người thương nhân hơi cúi đầu rồi đi vào trong làng.
Ông ta có thể giao tiếp bằng tiếng brahim mà.
“Chủ nhân, chúng ta có việc gì cần làm ở đây sao?”
“Đúng vậy, hãy mua vài trái Kyupiko từ người thương nhân này.”
Tôi yêu cầu Roxanne.
Sau khi Roxanne dẫn Miria đi khỏi. Tôi tiến đến trước cái chuồng ngựa.
Có một con ngựa trong chuồng.
“Đó là một cái chuồng ngựa.”
Sherry đi đến bên cạnh tôi và nói.
“Chủ nhân, tại sao chúng ta lại đến trước chuồng ngựa?”
“Hmm, ta vẫn thắc mắc tại sao mình đã đến được đây.”
Tôi nhìn sang Vesta, người đang đứng bên trái tôi rồi lại nhìn lên mái chuồng ngựa.
Tôi không muốn nói rằng tôi đến đây vì tôi có một chút cảm giác nhớ nhà.
“Huh?”
Vesta trả lời trong sự nghi hoặc, nhưng tôi nhẹ nhàng xoa lưng cô ta.
10 năm trước, cái chuồng ngựa này là nơi đầu tiên tôi xuất hiện khi tôi đến thế giới này.
Chuyến hành trình của tôi cũng bắt đầu từ đây.
Thật khó mà nhớ nổi nếu nó trông hệt như trước kia dù 10 năm đã trôi qua.
Vị thương nhân đã đứng ở đây, nên cái chuồng ngựa này chắc thuộc sở hữu của ông ta.
Chắc là vậy.
Cũng không có nhiều ngựa trong ngôi làng này, trừ một con dùng để kéo xe hàng.
Vị thương nhân kia có một xe hàng, vì vậy con ngựa này chắc là của ổng, và cả cái chuồng ngựa này nữa.
Vậy thì, đôi sandals đó cũng thuộc về ổng.
“Mày có nhớ tao không?”
Tôi vuốt con ngựa khi nói chuyện với nó.
Cũng có thể đây là một con ngựa khác vì 10 năm đã trôi qua rồi.
Nếu nó cùng là con ngựa lúc đó, thì nó là thứ sinh vật sống đầu tiên mà tôi thấy khi vừa đến thế giới này.
“Chủ nhân, tôi đã đem nó về rồi đây.”
Miria đi đến từ bên kia đường.
Cô mang một thứ trái cây màu đỏ trên cả hai tay.
“Có rồi ư?”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Miria đưa tôi hai trái kyupiko, rồi quay trở lại chỗ cô ta đã đi đến khi nãy.
Roxanne cũng đến từ bên kia đường.
“Nhanh lên, Nee-san!”
“Ok.”
Miria chạy đến chỗ Roxanne và kéo tay cô.
Roxanne bắt đầu chạy theo.
Tôi đưa thứ trái cây giống như cà rốt cho Sherry và Vesta.
Tôi chờ Roxanne đến.
“Em đã nói chuyện với ông ta?”
“Vâng thưa chủ nhân, nó hình như là đặc sản của ngôi làng này.”
“Thật vậy sao?”
Có vẻ vị thương nhân đó đã thành công trong việc gieo trồng nó.
“Chủ nhân, nó đây ạ.”
Roxanne lấy một trái kyupiko từ túi của cô với một nụ cười và đưa nó cho tôi.
Nụ cười đó vẫn không thay đổi dù 10 năm đã trôi qua.
Tôi nhận trái Kyupio từ Roxanne.
Tôi lấy thêm một trái khác và đưa nó cho Rutina.
“Cảm ơn ngài, chủ nhân.”
Rutina cúi đầu. Đôi tai dài của yêu tinh (elf) nằm giữa mái tóc vàng xinh đẹp của cô thật đáng yêu.
Trong khi ngắm nhìn cô với cặp mắt đầy ngưỡng mộ, tôi để ý thấy Miria đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi.
Dù tôi đã từng ăn một trái trước đây.
Tôi cắn trái kyupiko một miếng.
Vâng, kyupiko
Hmm,hình như nó có vị giống trái anh đào (cherry)?
Thật khó mà nhớ vị trái cherry như thế nào?
“Ngon quá.”
“Ah, tuyệt quá.”
Tôi đặt tay mình lên đầu Miria. Thật tuyệt khi được xoa đầu một cô gái mèo.
Vỗ về cảm giác thật tuyệt.
Tôi nhìn vào những vườn rau của ngôi làng.
Loại cây trồng nào là kyupiko nhỉ?
Có một cậu bé đang làm việc trên vườn rau.
Cậu ta có một mái tóc đen tuyền đáng ngưỡng mộ.
...Một cậu bé tóc đen?
Cậu ta liên tục biến mất rồi hiện ra vì cậu ta đang làm việc đằng sau những cây trồng cao đến ngực.
Có khá nhiều người tóc vàng và tóc nâu quanh đây.
Nhưng tóc đen chỉ là thiểu số.
Hay có ai đó tóc đen trong ngôi làng này?
Với một cảm giác kỳ lạ trong ngực, tôi sử dụng thẩm định.
Mio. 9 tuổi, nam.
Dân Làng Lv1.
.....
Mio và Michio
Ok
Là vậy sao.
Nó chắc là.
Đúng vậy chứ?
Thậm chí cậu ta không được thừa kế tên họ.
Có thể nào đó là con tôi?
“Nyaaa...”
Tôi vẫn còn xoa đầu Miria, và cô khẽ kêu lên một tiếng.
Cô hoàn toàn thoả mãn cới sự ngọt ngào của trái cây và việc tai cô đang được vuốt.
Roxanne, em có thể phiên dịch được không?”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Tôi đi đến vườn rau.
“Xin phép cậu một lát.”
“xxxxxxxxxxx”
Sau khi Roxanne nói chuyện, cậu bé bước ra khỏi vườn rau.
Khuôn mặt đó ... trông khá giống?
“Em đang trồng gì đó?”
“Xxxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxxx”
“Cây Kyupiko.”
Nó có vẻ trông giống.
Quả đỏ.
“Ba mẹ cháu thế nào?”
“xxxxxxxxxxx”
“xxxxxxxxxxx”
“Mẹ tôi vẫn khoẻ, nhưng cha tôi chết trước khi tôi qua đời.”
Thật sao?
Ra là vậy.
Tôi rút một thanh kiếm ra từ túi vật dụng.
Đại Đao Phẫn nộ (Scimita of Anger).
5x sức tấn công, hấp thụ HP.
Đó là một thanh kiếm cũ mà tôi không còn dùng đến.
Nó khá tốt vì những kỹ năng phụ trợ của nó.
“Liệu cháu có làm đúng theo những gì mà cháu bảo không?
“xxxxxxxxxxx”
Sau khi Roxanne phiên dịch, cậu bé gật đầu.
“Tôi có một cảm giác là ta biết cha cháu.”
“xxxxxxxxxx”
“Ta sẽ tặng cháu thanh kiếm này, nếu mẹ cháu nghĩ rằng nó ổn thì cháu hãy dùng nó. Hãy chắc rằng cháu có thể bảo vệ được mẹ mình.”
“xxxxxxxxx”
Cậu bé nhìn thanh kiếm.
Cậu dường như cực kỳ thích thú.
“Đừng từ chối.”
“xxxxxxxxxx”
Tôi thúc giục cậu bé.
“Khi cháu dùng thanh kiếm này, có thể cháu nghĩ rằng mình mạnh, nhưng thực sự là do thanh kiếm này mạnh. Cháu không có mạnh, đừng quên điều đó.
“xxxxxxxxxxxx”
Tôi cảnh báo cậu ta trước khi buông thanh kiếm ra.
Liệu nó có nghe lời tôi không nhỉ?
Thật là xấu hổ cho tôi nếu nó từ bỏ mẹ mình vì thanh kiếm này và trở thành một mạo hiểm giả, nhưng dù gì đó là cuộc đời của nó.
Tôi chờ đến khi Roxanne phiên dịch xong rồi buông tay ra.
“xxxxxxxxxxx”
“Cảm ơn.”
Cậu bé cúi đầu thật sâu, và rồi chạy khỏi với thanh kiếm được giữ trên tay như một báu vật quan trọng.
Có lẽ mẹ của nó, Tirihi, đang ở nhà.
“Chủ nhân, đó là một thanh kiếm cũ mà em quý trọng.”
“Xin lỗi, Roxanne, nhưng trước đó nó là một thanh kiếm của tôi.”
“Em không phiền đâu, dù đó chỉ là thanh kiếm đầu tiên em nhận được từ chủ nhân.”
Roxanne nở nụ cười vì cô nhớ lại những ngày tháng trước.
Nó thật đẹp dù bất cứ lúc nào tôi nhìn thấy.
Thậm chí sau 10 năm thì vẫn nụ cười đó, tôi không bao giờ chán khi ngắm nhìn nó.
“Đi thôi.”
Chắc tôi sẽ quay lại ngôi làng này một lần nữa.
Hoặc có thể không.
Bỏ lại ngôi làng sau lưng, tôi dùng phép thuật di chuyển.
Vẫn còn những cuộc chiến trong tương lai của chúng tôi.
Xin hãy chờ đợi thêm nhiều tác phẩm từ Sogano Shachi.
(Còn tiếp)