Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo

chương 08 : làm nông vào buổi chiều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tôi giết một con quỷ,kinh nghiệm của tôi tăng lên.

Kiếm kinh nghiệm từ việc săn quỷ là cách tốt nhất để nâng Lv củatôi.

Điểm thưởng đã tăng thêm 1 vì lý do nào đó,có lẽ là do Lv của tôi tăng.

Tôi cũng có cảm giác điểm thưởng của tôi tăng thêm khi tôi lên Lv2.

Đó sẽ là chương trình vĩ đại, nếu điểm thưởng của tôi tăng thêm mỗi khi tôi lên cấp.

Tôi tự hỏi người phải dùng chúng như thế nào nếu không có hệ thống reset kỹ năng nhân vật

Đó sẽ là một quyết định khó khăn

Trong cuộc sống, có những thứ khiến bạn phải bế tắc

Nó thật sự khá tàn nhẫn

Bằng mọi cách tôi phải tính đến việc tăng cấp độ của tôi.

Vấn đề tiếp theo là sao tăng số nghề nghiệp cho mình.

Tôi có chức nghiệp Dân Làng ngay từ mới bắt đâu.

Và tôi có được nghề Đạo Tặc bằng cách nào đó.

Nghề Anh Hùng có thể là do tôi bảo về ngôi làng khỏi bọn cướp.

Còn những nghề khác mà tôi đã thấy là Trưởng Làng, Thương Nhân và Nông Dân.

Tôi không chắc làm thế nào để trở thành Trưởng Làng, nhưng có lẽ nếu tôi làm những thứ mà Trưởng Làng làm thì khả dĩ.

Hay có thể chỉ có NPC mới trở thành Trưởng Làng thôi.

Có lẽ nếu bạn làm một việc tốt thì bạn có thể thay thế người trưởng làng hiện tại.

Tôi có thể hỏi vị thương nhân làm sao để trở thành một Thương Nhân.

Nhưng còn Nông Dân thì sao?

Giờ thử nghĩ về điều đó, tôi có được nghề Đạo Tặc nhờ chôm đôi sandals.

Có lẽ Nông Dân cũng giống như Đạo Tặc chăng? Vậy tôi phải làm một số việc trên nông trại để có được nó.

Làm nông.

Liệu tôi có thể làm nó trong làng không?

Tôi cất thanh Durandal đi và trở về ngôi làng.

Tôi đang nghĩ mình có lẽ nên thử dùng thanh kiếm đồng và bỏ 5 điểm vào vũ khí.

Tuy nhiên, nếu tôi không hạ gục được chúng trong 1 đòn, thì tôi sẽ bị phản công.

Kỹ năng hấp thụ HP của Durandal là rất cần thiết để phục hồi.

Có lẽ ý kiến hay là nên dùng kiếm luân phiên.

Thanh kiếm đồng đang được treo bên hông tôi, tay phải tôi cầm 5 nhúm lông thỏ, tay trái thì cầm miếng thịt thỏ.

Lông thỏ thì khá nhỏ. Không biết tôi phải cần bao nhiêu để làm một cái áo khoác lông?

Có lẽ khoảng 100-200 miếng, hoặc hơn.

Nó chắc là không bán được giá đâu.

Quái, đó là một con quỷ mà thậm chí một tân thủ cũng có thể săn được nếu họ có Durandal.

Ah, ra là do ngài Durandal.

Tôi rời khu rừng để trở lại ngôi làng và đi về nhà của ông trưởng làng.

“Xin hãy dùng nó cho nữa tối.”

Tôi đưa thịt thỏ cho ông trưởng làng.

“Tôi có thể nhận được nó sao?”

“Vâng tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho bữa tôi.”

“Chắc chắn rồi. Đây .... Là thịt thỏ!”

Ông trưởng làng tỏ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù ông ta là người nói cho tôi biết về việc rớt thịt thỏ.

“Nó có khả năng rớt mà.”

“Nhưng ngài phải giết khoảng mười con Slow Rabbit mới có thể có được nó.”

“Hmmm”

Vậy tỉ lệ rớt là 10%

“Michio, những vị thần chắc phải ưu ái ngài lắm thì nó mớt rớt ra ở lần đầu tiên."

“Không, tôi không có được nó ở lần đầu tiên.”

Tôi giơ tay phải mình lên

“Không thể nào...”

Ông trưởng làng nuốt nước bọt.

Sao ông ấy lại ngạc nhiên như vậy.

Ông ta đã nói với tôi đó sẽ là một chiến thắng dễ dàng mà.

“Ông cũng đã nói đó không phải là một con quỷ mạnh mà.”

“Tôi cũng biết là ngài có thể tiêu diệt được nó, nhưng nhiều như thế này mà chỉ trong có nửa ngày thì...”

“Bộ nó thật sự là quá nhanh à?”

Mặt trời vẫn còn ở trên cao, còn khá nhiều thời gian trước khi hoàng hôn xuống.

“Phải cần nhiều người dân để chiến đấu với Slow Rabbit , và đó là một cuộc chiến lâu dài trước khi họ có thể tiêu diệt được nó.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn khi sử dụng thanh kiếm đồng.

Nhưng với thanh Durandal thì chỉ cần 1 nhát.

“Thậm chí nó còn mất một lúc lâu để phục sức mạnh sau khi chiến đấu. Trị liệu cũng cần thiết nếu có ai đó bị thương. Họ không thể săn nó thành công một cách bình thường được.”

“Ahh”

Nếu họ dùng những thanh kiếm đồng, họ chắc sẽ bị tông trúng bởi cú nhảy của nó. Chắc là việc phục hồi lại sức mạnh thể chất là cần thiết sau khi bị trúng đòn.

Với tôi, nhờ kỹ năng hấp thụ HP của Durandal mà sức mạnh thể chất của tôi được phục hồi.

“Ngài quá mạnh, Michio! Những người có thể tự mình giết được Slow Rabbit trong một thời gian ngắn như vậy thường không đến ngôi làng này.”

“Vậy sao?”

Những người dân có thể nghĩ rằng tôi rất đáng kinh ngạc.

Tốt thôi

Tôi không cảm thấy gì không tốt nếu họ nghĩ tôi mạnh.

“Nếu có thể, xin ngài hãy bá những nhúm lông đó cho ông thương nhân. Chúng tôi dệt chúng ở trong ngôi làng này, mặc dù chúng tôi không săn được nhiều.

“Được thôi, tôi sẽ làm vậy.”

Vì bọn Slow Rabbit sống ở gần đây, nên có lẽ nó là đặc sản của ngôi làng này.

Tôi tự hỏi liệu tôi có nên kiếm nhiều hơn để bán ở nơi khác không?

“Cảm ơn ngài, nhà của vị thương nhân là ngôi nhà ba gian kia.”

“Ok, tôi sẽ đi đến đó.”

“Xin chờ tôi một tí.”

Khi tôi chuẩn bị rời đi thì ông trưởng làng yêu cầu tôi chờ đó.

“xxxxxxxxxx”

“xxxxxxxxxx”

Nghe ông trưởng làng gọi, một người phụ nữ dường như là vợ ông bước ra và cầm theo thứ gì đó.

“Xin ngài hãy dùng chiếc túi này.”

“Oh, cảm ơn.”

Ông trưởng làng đưa tôi một cái túi.

Đó là một cái túi nhỏ giống túi đựng tiền, và nó có cả dây để kéo khi cần đóng lại.

Tôi bỏ lông thỏ vào trong túi.

“Giờ tôi sẽ đi đây”

Tôi đi đến chỗ của ông thương nhân, một căn nhà ba gian.

Tôi cũng không nghe nói là gian bên trái hay bên phải

“Có lẽ là chỗ đó.”

Có một gian nhà có lối vào rộng mở. Phải nó là cửa hàng chăng? Nó không thật sự giống lắm.

Liệu tôi có nên trang bị cho mình kỹ năng thương lượng ko?

Tôi lại sử dụng kỹ năng tái thiết lập nhân vật.

Tôi bỏ kiểm tra Va Chạm Thiên Thạch và bỏ vào phần kiểm tra để xem thử kỹ năng Thương Lượng .

Nó làm tăng 10% giá bán.

Cũng vẫn là cái kiểu khi trước.

Tôi có thể sử dụng đến 64 điểm.

Giá bán được tăng lên. 15, 20, 25 và vừa vặn hết điểm ở 30%.

“Xin lỗi.”

Tôi gọi to và bước vào ngôi nhà mà tôi nghĩ đó là nơi buôn bán.

“Michio đây, tôi có vài thứ muốn trao đổi.”

Ông thương nhân lúc trước xuất hiện

“Cậu muốn bán gì ở đây?”

“Đây là cửa hàng duy nhất trong làng, tôi chủ yếu đặt hàng và mua những vật dụng từ thành phố.

Không có buôn bán à?

Có vẻ khá đáng tiếc.

Có cấp độ văn minh nào như ở đây không?

“Không có cửa hàng bán vật dụng sao?”

“... Thương nhân luôn dự trữ hàng hoá.... tôi nghĩ những người buôn nô lệ cũng thế.”

Giọng ông ta hơi có chút đáng ngờ.

Đúng như dự đoán, nô lệ không thể có ngay khi ai đó yêu cầu.

Cho nên một kẻ buôn nô lệ luôn dự trữ hàng trong tay. Và những cửa hàng khác luôn có hàng để cung ứng.

Nhân tiện, liệu trông tôi có giống người đến mua nô lệ không nhỉ?

“Nghe có vẻ khá lạ nhỉ, dù gì thì tôi đến từ nông thôn.”

Tôi nhanh chóng bịa đặt.

“Tôi không nghĩ là có những cửa hàng như vậy ở nông thôn.”

“Không phải, tôi có nghe vài người nói rằng có những cửa hàng như vậy ở thị trấn.

“Thật vậy sao? Ở thị trấn Vale không có những thứ như vậy. Có lẽ ở những thị trấn lớn hơn có cửa hàng vũ khí và cửa hàng áo giáp giống vậy.”

Vì tôi xuất thân từ nông thôn, nó có thể chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Đừng bận tâm về chuyện đó, tôi thực ra đến đây là để bán mấy nhúm lông thỏ này.

Tôi đổi đề tài

“Đó là lông thỏ à?”

“Vâng, và ông trưởng làng đề nghị tôi bán chúng ở đây.”

Tôi lấy lông thỏ ra từ cái túi dây kéo.

“Những thứ này... có chất lượng khá tốt đấy.”

Có 5 nhúm lông thỏ

Chắc không cần phải nói là do tôi đã đi săn chúng.

“Vậy ông sẽ mua chúng chứ?”

“Giá chợ của lông thỏ là 20 nar cho mỗi nhúm.”

“Hmmm.”

Tôi không hiểu giá trị tiền tệ, mặc dù ông ta đã nói 20 nars.

“Tôi sẽ đưa cậu 130 nars cho cả thảy.”

20 nar mỗi nhúm, 5 nhúm lông sẽ là 100 nar, và thật tuyệt vời khi nó thành 130 nar.

Làm sao mà chuyện này xảy ra?

Tôi sẽ không phàn nàn nếu ông trả giá cao.

“Tốt thôi.”

“Đây.”

Vị thương nhân đặt nhiều tiền đồng và một đông tiền màu trắng lên bàn.

Có phải đồng tiên màu trắng là một tiền bạc không? Vậy 1 tiền bạc có trị giá bằng 100 nars à?

“...26, 28, 30. Tôi đã nhận đủ”

Tôi đếm số tiền đồng.

Tôi bỏ những đồng tiền lẻ vào cái túi dây kéo.

Vị thương nhân cũng cất lông thỏ đi.

Chúng tôi có trái Kyupiki mọc trong vườn rau nhà tôi, tôi muốn tặng cậu một ít như lời cảm ơn cho cuộc trao đổi này.

“Kyupikp?”

“Vâng, nó là một loại trái cây tôi đã trồng từ những hạt giống tốt, tôi nghĩ rằng nó có thể trở thành đặc sản của làng chúng tôi.”

Đó là loại trái cây tôi chưa từng nghe bao giờ.

Có lẽ chỉ có ngừoi của thế giới này mới quen thuộc với nó

“Tôi biết rồi.”

“Xin chờ một chút.”

“Tôi có thể xem qua chỗ trồng cây kyupiko một chút không?”

Vị thương nhân đứng lại.

Đây có lẽ là một cơ hội để làm nông.

“Cậu muốn xem nó chứ, Michio?”

“Vì tôi cũng xuất thân từ vùng quê, nên nó có vẻ khá thú vị.”

“Ok, vậy thì ta hãy cùng đi đến vườn rau.”

Vị thương nhân và tôi đi ra ngoài.

“Có phải mọi người đều sở hữu một vườn rau?”

“Vâng, mọi người trong ngôi làng đều duy trì một vườn rau nhỏ.”

Người thương nhân và tôi vừa đi vừa nói chuyện.

Thu thập thông tin luôn là việc hữu ích.

“Tôi đã nghĩ chắc là có một số nông dân trong ngôi làng này?”

“Vâng, có một người đàn ông vốn là thành viên của hội nông dân đang quản lý một cánh đồng bên ngoài ngôi làng.”

“Hội nông dân...”

Có những thứ như vậy à?

“Tất cả nông dân quanh khu vực này đều thuộc về hội nông dân.”

Tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ khá quan trọng.

Nếu tôi làm nông, thì liệu nó có ích không?

“Ồ, thế còn về việc trở thành một thương nhân thì sao?”

Tôi bị mật dùng kỹ năng Thẩm Định để kiểm tra danh tính của vị thương nhân.

Kỹ năng Thẩm Định rất là tiện lợi

“Tôi cũng thuộc về hội thương gia.”

Vậy thì tôi chắc phải gia nhập hội nông dân để trở thành một người làm nông, và gia nhập hội thương gia để trở thành một thương nhân.

“Vậy, nếu tôi muốn trở thành một thương nhân thì tôi phải gia nhập hội (Guild)?”

“Bộ cậu cũng có hứng thú trở thành một thương nhân sao, Michio?”

“Không, tôi chỉ thắc mắc về điều đó.”

Tôi nhanh chóng chối bỏ.

“Tôi nghĩ cậu chắc đã ở trong một Guild rồi chứ?”

“Tôi chưa gia nhập Guild nào hết.

Tôi tỏ vẻ xấu hổ.

“Không phải cậu là một mạo hiểm giả sao? Tôi nghĩ cậu phải là một thành viên trong Guild mạo hiểm giả chứ?”

“Tôi chưa phải là một mạo hiểm giả.”

Vậy là có một.

Có một thứ giống như một Guild mạo hiểm giả.

“Cậu thật sự không phải là một thành phần của Guild?”

Tôi đoán nó không được như mong đợi.

“Uh...”

“Câu có thể đã biết, nhưng cậu chỉ có thể gia nhập một Guild, và có những hạn chế nghiêm ngặt cho việc bỏ Guild.”

“Oh.”

Ra là vậy

“Gia nhập Guild thương gia khá là dễ.”

“Tôi chỉ cần đăng ký thôi sao?”

“Vâng, và cậu không thể trở thành một thương nhân nếu không có sự đề cử của họ.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi nói tôi hiểu, nhưng thật sự không hiểu lắm.

Nghe vẻ hơi giống một thủ tục kỳ lạ.

“Còn có một Guild thương gia giàu có. Bạn không thể vào được đó trừ khi bạn có nhiều kinh nghiệm.”

“Ồ.”

Dù tôi không hiểu lắm, nhưng tôi đoán một thương nhân giàu có chắc là một thương nhân cấp cao.

Tôi buông những lời tán thành khi chúng tôi đi đến vườn rau.

Ở rìa ngôi làng là những cánh đồng bát ngát.

“Đây là vườn rau của chúng tôi.”

“Ồ, nó to quá nhỉ!l”

Thật lạ khi gọi một khu vực rộng lớn như vầy là một vườn rau. Có vài loại hoa màu khác nhau được gieo trồng ở đây.

Thực vật ở đây cũng tựa tựa như ở trên trái đất.

Có một cây cà rốt!

Có một cây cao khoảng một mét với những củ cà rốt đỏ được treo lủng lẳng trên nó.

Khoan. Bộ cà rốt phát triển theo kiểu này à?

Hmmmm

Cà rốt mà lại là một loại trái cây sao?

“Cái này là trái kyupiko.”

Người thương nhân nói với tôi khi ông ta tiến đến cây cà rốt.

“Ồ.”

Vậy nó không phải là cà rốt mà là một trái kyupiko?

Cà rốt là một loại củ. Nó không phát triển theo kiểu này.

“Khi nó trở nên chín đỏ thì đã có thể ăn được, thử nó xem.”

“Vẫn ổn khi hái nó bằng tay?”

Người thương nhân gật đầu, nên tôi hái một trái.

“...Thế nào?”

Sau khi hái hai quả, người thương nhân hỏi tôi trong tâm trạng lo lắng.

Không phải ông nói ông muốn biến nó thành đặc sản sao?

“Cà rốt không mọc ở quanh đây sao?”

“Nhân sâm à? Ngài có thể tìm thấy nó trong khu rừng.”

Dường như không có thứ gọi là cà rốt trong thế giới này.”

Nó không thành vấn đề, bởi vì đó không phải là thứ thực phẩm tôi thích.

Có lẽ sẽ ổn khi ăn nó, nó hơi cứng một chút.

“Nó giống với một thứ củ ở nơi tôi từng sống.”

“Ồ.”

Vị thương nhân nhìn tôi đầy mong đợi.

“Nó sai quả nhỉ.”

“Vị nó thế nào?”

Bạn đã thử nó chưa?

Tôi lấy lại tinh thần, và cắn một miếng vào thứ quả giống như cà rốt.

Ồ!

Nó khá ngon

Vâng, vị nó không hẳn là tệ.

Giống một quả cherry hơi chua.

Nhưng hình dáng là một của cà rốt.

Sự khác biệt tạo ra một cảm giác lạ.

“Nó có vị khá ngon và có thể bán được giá.”

“Cậu cũng nghĩ vậy à? Cảm ơn nhé.”

Người thương nhân cảm ơn tôi với một tâm trạng khuây khoả.

Một ngày bắt đầu kết thúc.

Tôi quyết định nhanh chóng quay lại nhà ông trưởng làng.

Trên đường trở về, tôi mở phần thiết lập nhân vật và kiểm tra nghề nghiệp của mình.

Nông Dân Lv1

Hiệu ứng: tăng ít sức mạnh

Nó đây rồi.

Nó không có được dễ dàng như mong đợi.

Tôi nhận được nghề nông dân từ việc hái trái cây.

Tôi có thể đặt nó làm nghề chính.

Tôi cũng có thể chuyển nghề Anh hùng thành nghề chính, nhưng tôi quên mất là nó đã hết chỗ.

Vì tôi chỉ được 3 nghề là có hiệu lực, tôi cần phần tắt một nghề đi.

Liệu tôi nên chọn hiệu ứng tăng sức bền nhẹ của Dân Làng hay là hiệu ứng tăng ít sức mạnh của Nông Dân.

Nếu tôi lấy lại điểm từ phần kinh nghiệm thưởng, thì tôi có thể dùng được chức nghiệp thứ 4.

Tôi có cảm giác như cơ thể mình cực kỳ nhẹ nhàng khi chiến đấu với bọn thỏ chậm và tôi nghĩ là do hiệu ứng của chúng cộng dồn lên nhau.

Mặc dù có thể là do hiệu ứng mạnh nhất trong các hiệu ứng được kích hoạt

Dù vậy, học thêm nhiều nghề vẫn là điều nên làm.

Vấn đề là kinh nghiệm.

Nếu tôi kích hoạt cả 4 nghề, điểm kinh nghiệm tôi đạt được sẽ tệ hơn.

Như nghề Đạo Tặc đang để kích hoạt làm chức nghiệp thứ ba, và nó được tăng lên Lv3, vì vậy nên tất cả nghề được kích hoạt sẽ chia sẻ điểm kinh nghiệm.

Nếu như tôi mở một chức nghiệp thứ tư, liệu có phải toàn bộ nghệ chỉ nhận được một phần tư điểm kinh nghiệm.

Nếu kinh nghiệm được chia ra, thì sẽ khó khăn hơn trong việc lên cấp

Nhưng nếu nó không được chia thì sao?

Thì cuối cùng càng nhiều nghề sẽ càng tốt.

Ba nghề sẽ là thêm 3 lần điểm kinh nghiệm, và thêm một nghề nữa sẽ là bốn lần.

Nó sẽ làm cho trạng thái kinh nghiệm thưởng của tôi thêm hiệu quả.

Tôi đổi nghề Nông Dân Lv1 thay cho nghề Dân Làng Lv3 làm nghề chính.

Kaga Michio: Nam, 17 tuổiNông dân Lv1Anh hùng Lv1Đạo Tặc Lv1Trang bị: kiếm đồng, sandals.

Không biết có sự khác nhau gì giữa nghề chính và nghề thứ ba không?

Tôi có nên đổi vị trí cho nghề có Lv cao hơn (nghề Đạo Tặc Lv3) làm nghề chính không nhỉ?

Dù mọi người không ai thích những tên cướp, nên hi vọng cái nghề này được ẩn đi một chút nếu nó ở vị trí thấp nhất.

Khi tôi trở lại ngôi nhà của ông trưởng làng, bữa tối vừa được chuẩn bị xong.

Bữa tối là một món hầm từ thịt thỏ, với một vài món cá rán làm món chính.

Cá hai đều thật sự rất ngon.

Có vẻ như những món ăn ở thế giới này đều có chất lượng khá tôt.

Bữa tối làm tôi khá thoả mãn, vì vậy tôi đi ngủ sớm để chuẩn bị cho sáng mai.

Hmmmm, Tirihi?

.....................................................

Cuộc đời của một Dân Làng Lv25

0 tuổi

Sinh ra ở một làng mạc quê mùa.

Cha mẹ đều là dân làng, và có 3 người anh trai.

10 tuổi

Vì tôi không phải là đứa con đầu, tôi nghĩ tôi chắc sẽ phải rời khỏi nhà một lúc nào đó trong tương lai.

Tôi thật sự không muốn trở thành một người lính. Nhưng không có nhiều lựa chọn cho công việc ở quanh đây. Tôi muốn sống tự do. Hy vọng tôi có thể thành một mạo hiểm giả.

12 tuổi.

Có một cuộc chinh phạt quỷ vật gần làng, nên tôi quyết định tham gia.

17 tuổi

Tôi trở thành đội trưởng đội lính canh làng.

Tôi bảo vệ một thương đoàn du hành ngoài làng, và tôi đã học được nhiều thứ về thế giới bên ngoài.

18 tuổi

Một con quỷ mạnh tấn công ngôi làng

Tôi lãnh đạo cuộc chiến, nhưng rất nhiều người dân đã tử nạn và những cánh đồng bị tàn phá.

Điều này khiến nạn đói và dịch bệnh bùng phát, đánh gục một số người dân yếu ớt.

19 tuổi

Gia đình của tôi chết vì bệnh tật, do vậy tôi rời ngôi làng và đi đến một thị trấn.

Tôi phải cúi đầu trước một mạo hiểm giả mà tôi biết và tôi được phép gia nhập nhóm (party). Tôi đổi nghề của mình thành thám hiểm gia. Và tôi không được đối xử tốt.

33 tuổi

Tôi yêu Tirihi (17 tuổi)

Tuy nhiên, tôi được thuê như một thám hiểm gia, và tôi không thể đến với cổ.

35 tuổi

Tôi làm việc chăm chỉ trong việc nâng cấp độ và đã đạt đến Lv50

Tôi đổi nghề thành mạo hiểm giả, và gia nhập Guild mạo hiểm giả

Tôi rời party và hành động độc lập. Tirihi giờ đang ở tuổi 19 và tôi cố gắng làm quen với cô.

Cuộc sống thật tốt đẹp. Tôi cũng nhận được một thanh liễu kiếm (rapier)

37 tuổi

Tôi cưới Tirihi (21 tuổi)

Tôi có gặp rắc rối với nghề mạo hiểm giả. Vì tôi là một thành viên bậc thấp trong party nhiều năm, trong khi trang bị tôi không được tốt. Tôi cũng không có mối quan hệ tốt. Tôi chỉ tồn tại bằng việc đi lang thang quanh Guild mạo hiểm giả.

40 tuổi

Tôi không gặp may, và bị thương.

Guild mạo hiểm giả bắt tôi làm việc dù thậm chí tôi đang bị thương. Điều đó khiến tôi phải rời Guild, với tình hình như vậy tôi bỏ công việc mạo hiểm giả và trở về làm một dân làng.

Tirihi và tôi trở về quê nhà và sống cùng nhau.

41 tuổi

Chúng tôi có một đứa con trai.

Tôi giúp ngôi làng săn quỷ. Mặc dù không còn nghề mạo hiểm giả, nhưng kỹ năng dùng kiếm của tôi vẫn còn khá tốt.

Tôi trải qua những ngày tháng chiến đấu với bọn quỷ vì ngôi làng, và chăm sóc vợ cùng đứa con yêu của tôi

47 tuổi.

Tôi chiến đấu với một tên cướp đã tấn công ngôi làng và hy sinh.

Truyện Chữ Hay