Học viện Ma thuật giờ đây trong tình trạng, chỉ có thể miêu tả bằng từ “Ground Zero”[note39528].
Chẳng còn chút dấu vết nào của Thần hủy diệt Europa.
Trái lại, ngọn núi sau tòa nhà cũ, tòa nhà cũ, và cả sân trường giờ lâm vào tình cảnh hoàn toàn chẳng thể nào nhận ra được lúc trước như thế nào.
──Không ngờ sức mạnh lại to lớn đến vậy.
Dù mọi người đã chạy hết, nhưng sau tất cả chuyện này, không biết có học viên nào bị thương không nữa...
Lo lắng như đánh gục cậu vậy, nhưng khi nhìn kĩ thì, tòa nhà gạch màu xanh vẫn không bị tổn hại gì.
Những học viên trú ẩn sau tòa nhà chậm rãi đi ra và thốt lên ngạc nhiên trước cảnh tượng như sân trường đã thay đổi.
Và khi nhìn xuống mặt đất, rất có thể sóng xung kích đã bị chặn đứng ngay trước tòa nhà.
Là Hiệu trưởng, hay là giáo viên khác?
Mà nơi này là Học viện Ma thuật cơ mà. Thế nên một Ma thuật sư có khả năng như thế có lẽ cũng ở đây.
[Fuu...]
Diablo thở phào nhẹ nhõm.
Lumachina thì gật đầu.
[Tà ác đã bị tiêu diệt. Và những đứa trẻ dường như vẫn an toàn. Quả thật đúng là ngài mà, Diablo-sama.]
[Hmph...Quái vật tầm cỡ như thế không hề sánh ngang với ta được...]
[Vâng.]
[Chậc, mà cô cũng đã làm rất tốt rồi.]
[Cảm ơn ngài rất nhiều!]
Lumachina nở nụ cười thật tươi, dường như là đã xúc động từ tận đáy lòng.
Ánh mắt của Diablo quay sang nhóm của Horun.
Có vẻ họ vẫn an toàn.
Cả Horun và Angeline vẫn còn sửng sốt trước tình cảnh khủng khiếp mà Học viện Ma thuật lâm phải, nhưng có vẻ họ cũng không bị thương.
Rồi cậu quay sang chỗ Sylvie.
[Ta đã bảo cô sẵn sàng《Dispel》nhưng...]
[Thủ tục ở hội mạo hiểm giả hoàng gia đúng là đau đầu luôn á, và chuyện tuyển thành viên trong lúc nguy cấp cũng đâu phải dễ gì. Nên tôi đã nghĩ sẽ thử tới chỗ của Lumachina-san để mượn một mục sư, và vậy đấy ~]
[...Không ngờ là chính cô ấy lại tự mình tới chứ gì?]
Sylvie nhún vai.
[Tôi đoán hiện giờ Đại thánh đường chắc đang hỗn loạn lắm đây.]
Lumachina nở nụ cười.
[Không sao đâu. Nếu tôi nói rằng mọi chuyện đều là ý của Chúa, thì những tín đồ có lẽ sẽ hiểu.]
[Không phải...Nếu Giáo hoàng tự dưng biến mất, tôi nghĩ là có sao đấy.]
*Vun vun* Sylvie lắc tay.
Diablo cũng đồng tình với ý kiến đó.
Mặc dù nói vậy, nhưng cô ấy đã tới tận đây thì chịu thôi. Mà mọi chuyện đã an toàn cả rồi, nên cậu cũng quyết định rằng cứ để vậy đi.
Diablo tình cờ hướng ánh mắt về phía đám học viên đang ồn ào đằng kia.
──Merci.
Cô gái bán hoa đó đang ở chỗ bạn bè mình.
Đúng như dự đoán, cô ấy cũng rất sửng sốt trước tình cảnh hiện tại, tuy cô ấy cũng nhiều chuyện nhưng đôi mắt cứ liếc xung quanh.
Có vẻ sức khỏe cô ấy vẫn ổn nhỉ.
Mọi chuyện không đi theo hướng mà cậu dự tính, nhưng ít nhất thì, cậu vẫn có thể bảo vệ cô.
Một nụ cười tự nhiên hiện lên trên mặt cậu.
Sylvie đặt hai tay sau đầu.
[Giờ anh sẽ làm gì đây? Báo cáo với Hiệu trưởng hay gì? Có lẽ sẽ được thưởng đó.]
[...Thưởng với tờ hóa đơn hay gì.]
[Đặt vấn đề tòa nhà cũ với ngọn núi đằng sau ra một bên, thì vẫn còn sân trường ~. Nếu phải sửa chữa, thì có lẽ hơn một trăm triệu đó ~.]
[Nhìn kĩ hơn, cả tòa nhà gạch màu xanh kia cũng hư hại kha khá đó.]
[Diablo-san, ma thuật của anh mạnh quá rồi đó.]
[Một con quái vật cần giải quyết trong một chiêu. Thì làm tới mức đó thì cũng là điều bình thường.]
[Mà này ~, ta sẽ về lại thành phố Faltra chứ?]
[...Umu.]
Lumachina ngạc nhiên.
[Ngài sẽ rời đi sao, Diablo-sama...!?]
Horun cũng thốt lên, *Danna!*.
Trông mặt cô như sắp khóc tới nơi rồi.
[T-Tôi...một lần nữa...lại chẳng làm được gì rồi để được cứu...u-um...!!]
[Lo học đi. Người thiếu sức mạnh thì không có thời gian rảnh để phàn nàn đâu.]
[Đúng vậy –ssu! Tôi sẽ cố hết sức –ssu!]
Angeline đứng dậy cúi đầu, dù vẫn còn chút loạng choạng.
[Quả thật tôi không nắm rõ được tình hình nhưng...Tôi tin rằng bản thân mình và cả học viện đã được cứu. Tôi thành thật cảm ơn ngài.]
[Umu.]
Diablo gật đầu.
Sylvie, người vừa quay người định đi về, hét lên [Hiii!?]
Cùng lúc đó──
*Pachi pachi pachi pachi...* tiếng vỗ tay nửa vời của ai đó vang lên.
Trên nóc xe ngựa nhà thờ mà Lumachina dùng để đi tới đây, một chàng trai với thân hình to lớn đang ngồi chéo chân trên đó.
Cơ bắp của hắn khủng tới mức giờ hắn có lẽ cũng không còn là Con người rồi.
Nhưng khuôn mặt tri thức kia, mái tóc đen chẻ sang một bên, và đeo cặp kính có gọng, trông chẳng hợp với đống cơ bắp đồ sộ kia.
Hắn toát ra vẻ của một bậc đại trượng phu đi làm nhân viên tư vấn ngân hàng vậy.
[Quá đỗi kinh ngạc. Một chiêu tiêu diệt con quái vậy, thật tuyệt vời.]
[Uuu...Lại một trong những trụ cột Chivalric của Cung điện Hoàng gia...]
Sylvie lùi lại.
Đối phương mỉm cười.
[Tôi là đội trưởng, Marquis Maximum Abrams. Đây là lần thứ hai ta gặp nhau nhỉ.]
Hắn đang nhìn vào Diablo.
[Hmph...Làm như ta đi nhớ những thứ nhỏ nhặt vậy...!?]
Từ trong cái bóng của xe ngựa, một người nữa xuất hiện.
Là tên có áo choàng dài đỏ đậm.
Một Elf với mái tóc vàng, và đeo trên hông thanh kiếm màu đen bóng loáng.
Hắn không hề bị thương tí nào.
[Tên này rất nguy hiểm đó, Đội trưởng. Nhưng rồi cuối cùng, ta──Thanatos bất tử, sẽ đánh bại hắn.]
[Un...Sau này thì có thể là vậy, nhưng giờ thì không phải lúc.]
Diablo theo phản xạ thốt lên.
[Ngươi, đáng lẽ ngươi đã chết rồi mà?]
[Đừng để ta nhắc lại nữa. Ta là bất tử.]
──Vậy là không phải chém gió.
Lý do đằng sau thì không rõ.
Hiệp sĩ Cung điện Hoàng gia, một đám người khó nhằn. Thứ kẻ thù mà cậu không muốn đối đầu nếu có thể. Ngay cả năng lực thật sự của tên Đội trưởng cũng chưa rõ nữa là.
Maximum nheo mắt.
[Tôi đã xem qua trận chiến nhưng...Diablo-dono, hẳn là ngài biết rõ cách mà quái vật chiến đấu nhỉ.]
[Hmph...Tầm cỡ đó nhìn qua là biết. Mà tên cấp dưới của ngươi cứ xông vào mà chẳng có kế hoạch gì cả, hẳn là bất tài lắm nhở?]
[Cái gì!?]
Thanatos để vụt mất cơn thịnh nộ của mình, nhưng Maximum đã ngăn hắn bằng một tay.
[Không, những người trong đội của tôi đều có tài cả. Chỉ đơn thuần là ngài quá xuất xắc đến mức nghi ngờ.]
[Muốn nghĩ sao nghĩ.]
Với những gì cậu đã làm cho đến giờ, chỉ là cậu muốn chúng nghĩ rằng “đối đầu với Diablo thật sự rất nguy hiểm”. Chính vì lẽ đó mà cậu giờ vẫn cứ cố chấp với vai diễn Ma vương của mình.
Tuy nhiên, Maximum cũng không hề nhún nhường.
[Chậc, một sức mạnh nổi bật vượt qua cả hiểu biết của con người, nhìn theo con mắt của người bình thường thì đó là điềm xấu đó, Diablo-dono, và giờ có một nhân vật quan trọng muốn gặp ngài. Không biết ngài có biết không.]
[Nu...]
Hắn đưa một tay ra.
[Đức vua đang đợi. Xin hãy đi cùng tôi.]
[Và nếu ta từ chối?]
[Hãy bỏ suy nghĩ ấy đi. Diablo-dono, chắc hẳn ngài sẽ không từ chối đâu.]
Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn về phía Horun. Và rồi tới Angeline.
Diablo sẵn sàng trượng Ma thuật của mình.
[Ngươi!]
[Người luôn muốn một cách giải quyết êm đềm, giữa hai ta...Ngài hẳn đã biết câu trả lời rồi nhỉ?]
[Tsk...]
Không ngờ hắn lại đưa ra lời đe dọa.
Dù trông hắn cũng mạnh đấy, nhưng hắn cũng là chuyên gia trong đàm phán.
Nói về khoảng đó thì Sylvie cũng rất xuất xắc nhưng...cậu cũng không mong đợi được gì nhiều từ cô.
Cậu cũng suýt bất cẩn mà quên mất rằng, ngay từ đầu, chính cô ấy cũng nghĩ rằng “tốt hơn là Diablo nên chấp nhận lệnh của Nhà vua”.
Ở đây, nếu cuộc nói chuyện về sự diện kiến được giải quyết mà không ai bị thương, thì cô ấy sẽ không can thiệp vào.
*Chira* Cậu liếc cô với ánh mắt sắc lẹm.
Sylvie chắp hai tay lại ngụ ý “Xin lỗi mà!”.
Việc đội trưởng Hiệp sĩ Cung điện Hoàng gia ở đây, chẳng phải có nghĩa là ngay từ ban đầu cô ấy là kẻ dẫn đường sao? Cậu nghi ngờ.
[...Đồ phản bội.]
[Waah, đâu tới mức đó đâu !?]
Lumachina đứng trước Diablo.
[Nhân vật quan trọng này không được phép vô lễ. Ngay cả là Đức vua.]
Ánh mắt của Maximum thay vào đó lại hướng về Diablo.
“Ngài sẽ làm gì đây?”
Dựa theo quyết định của Diablo, hắn ta thậm chí có thể chém luôn Giáo hoàng──hắn dường như là kiểu người như vậy.
Diablo thở dài.
Cậu đặt một tay lên vai của Lumachina.
[Ta đủ hiểu sự tận tâm của cô. Hiện giờ cô nên trở về nơi cô thuộc về, làm hoàn thành những việc cô nên hoàn thành.]
[Diablo-sama!?]
[Hãy tin ở ta.]
[V-Vâng.]
Cô quỳ xuống.
Maximum nghiêng đầu.
[Ta cứ nghĩ người duy nhất mà Giáo hoàng cầu nguyện là Chúa cơ đấy.]
[Nghe này, Đội trưởng. Nếu ngươi dám đụng vào tài sản của ta, ngươi và cả tên Vua kia chắc chắn sẽ hối hận.]
[Umu. Tôi sẽ ghi nhớ từ tận đáy lòng.]
Hắn búng tay.
Một chiếc xe ngựa màu đen sáng bóng đi tới từ cuối còn đường.
Maximum giục cậu lên xe.
[Chúng tôi sẽ dẫn ngài đến Lâu đài Hoàng gia Grandios, Diablo-dono. Những người khác sẽ đi cùng chứ?]
[Ta sẽ đi một mình.]
[Umu.]
Hắn gật đầu.
Diablo thì thầm vào tai Sylvie.
[...Thành thật thì ta không tin tưởng hắn. Ta sẽ giao lại cho cô, làm sao đó để Horun và Lumachina không biến thành con tin là được.]
[Un. Tôi thật sự xin lỗi khi để mọi chuyện thành ra như này, nhé?]
[Ta không bận tâm.]
──Có ra sao thì rồi mình cũng phải đi gặp Nhà vua, cậu nghĩ.
Cánh cửa xe ngựa đen sáng bóng mở ra.
Maximum lên xe trước.
Thanatos, người đang đợi ở ngoài, đặt một tay lên thanh kiếm trên hông.
[Nếu ngươi dám hành động mờ ám, ta sẽ chém ngươi.]
Diablo leo lên xe ngựa, và đặt người xuống ghế đối diện Maximum.
[Hmph...Các ngươi dám mời ta, thì chắc hẳn đã chuẩn bị bữa tiệc phù hợp để giải trí rồi nhỉ?]
Còn tiếp
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Translator: Rappa
P/s: Vậy là kết thúc volume 10 rồi. Minh họa đã ra từ ba năm trước, và đến tận giờ mới hoàn thành. Volume này ít cảnh ecchi làm mình có hơi có chịu một chút :v Tạm thời xong volume này mình sẽ nghỉ 1 tháng trước khi bắt tay vào volume 11, deadline cũng đang dí sml. Cảm ơn các bạn đã theo mình từ đầu đến giờ. Mong các bạn sẽ luôn ủng hộ bộ truyện này <3