“Cảm ơn cậu vì mọi thứ. Nếu như có vấn đề gì thì cậu có thể đến gặp chúng tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi sẽ nhớ điều đó.”
Một tiếng đồng hồ đã qua kể từ cuộc tấn công. Tôi và Myna đã ra khỏi tàu một cách an toàn và cuối cùng cũng đã đặt chân len được thủ đô hoàng gia.
Đám quan chức của Guild sẽ làm ồn lên mất nếu như mà họ tìm thấy được tôi và biết về chuyện tôi là một kẻ học việc nên tôi đã nhờ Myna giấu tôi trên tàu cho khi đến khi mọi người ra khỏi tàu hết. Nhờ có cô ấy mà tôi đã được ra khỏi tàu một cách bí mật.
“Vậy ra đây là thủ đô hoàng gia…”
Như mọi người đã mong đợi từ thủ đô của một quốc gia, nơi đây cực kì tấp nập và tràn đầy sức sống, hơn nhiều so với Elia. Lượng người sinh hoạt tại đây là không đếm xuể. Nhưng mà nếu như so sánh với Nhật Bản thì chúng chả là gì cả.
Tôi liền vào một quán trọ để tìm chỗ ngủ và hoàn thành tất các thủ tục giấy tờ. Tôi muốn hoàn thành việc đổi Class nhanh nhất có thể, nhưng vì có thể sẽ có lũ cướp lẩn tránh ở đấy nên đi vào giờ này, cuối chiều như thế này, không phải là một ý tưởng khôn ngoan cho lắm.
Họ thường hay nói rằng khả năng tập trung của một người bình thường sẽ là thấp nhất vào tầm lúc 3 giờ sáng. Nó sẽ là hoàn hảo khi mà tôi lẻn vào trong đó vào khoảng thời gian ấy. Cho đến lúc đó thì bây giờ tốt nhất là tôi nên chợp mắt lại và cho cơ thể mình nghỉ ngơi đã.
…
Và tôi cũng chả ngủ được một chút nào. Tôi phấn khích quá. Cuối cùng thì tôi cũng có thể chào tạm biệt chuỗi ngày chiến đấu với chỉ số thấp của kẻ học việc rồi. Nghĩ về những điều đó thôi cũng làm cho sự mệt mỏi trong người tôi tan biến hết.
Mà cơ thể tôi cũng đã được giải tỏa do nằm nghỉ trên giường rồi. Tôi có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, tôi nghĩ vậy khi mà đi ra khỏi quán trọ. Tôi đã để lại đa số đồ đạc của mình tại quán trọ bởi đem chúng đi sẽ chỉ tổ làm chậm tôi lại nên tôi sẽ chỉ đem những thứ cần thiết như là tiền bạc và kiếm mà thôi. Tôi đã ngăn cách từng đồng một để cho chúng không tạo ra tiếng động khi mà di chuyển.
Đống tiền này không dùng để mua sắm gì cả. Nếu như mà có chuyện xảy ra thì chúng sẽ được dùng để mua chuộc lũ cướp. Tôi không chắc là nó có được như thế hay không nhưng mà cũng đáng để thử đấy.
“…Ở đây yên tĩnh quá.”
Cả thủ đô vào giờ này vẫn đang ngủ. Hầu hết những cột đèn trên đường chính cũng đã bị tắt nên cũng khó mà nhận biết được chỗ đứng của mình chứ còn nói là của người khác.
“Tầm nhìn đêm.”
Tôi đã kích hoạt tầm nhìn đêm, một Skill mà thông dụng đối với mọi Class. Mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên sáng hơn. Skill này là thứ không thể thiếu được cho việc di chuyển vào ban đêm. Tôi mong rằng bọn cướp không biết đến Skill này để cho chúng không thể dễ dàng mà tìm được tôi. Nó sẽ tốt cho cả hai là không liên quan gì đến nhau. Bởi đánh nhau chẳng được lợi gì cả.
Khi mà tôi dần tiến tới phần ngoại ô của thị trấn, ánh đèn ngoài lại càng ít ỏi đi. Nếu như không có tầm nhìn đêm thì đến cả di chuyển bình thường thôi cũng còn khó nữa là. Tôi cũng không nghe thấy một tiếng động gì ở khu vực này cả.
Nhưng khi mà tôi đến gần hơn tới đống phế tích thì bắt đầu có những âm thanh có thể nghe được. Có vẻ như ở chỗ này cũng vẫn còn có những người thức đến tận giờ này cơ à. Nếu như sở hữu kĩ năng tăng cường thính giác thì tôi có thể nghe được rằng họ nói cái gì, nhưng không may là kĩ năng đó là độc quyền chỉ dành cho bọn cướp mà thôi. Một kẻ học việc không thể dùng được nó.
(Để mình kiểm tra thử chỗ đó xem nào). Tôi nói rồi rút thanh kiếm của mình ra.
Không phải là tôi định giết hết mọi người tại nơi này mà không hỏi gì đâu. Nó sẽ tiện hơn nhiều khi
mà tôi thủ sẵn cây kiếm của mình phòng khi mà họ định tấn công.
Có rất là nhiều loại nhà thờ khác nhau trong BBO, và trong loại này, phòng mà bạn có thể đổi Class của mình nằm ở tầng hầm đầu tiên. Mình nên tiến về phía cầu thang một cách lặng lẽ, tôi nghĩ vậy khi mà cẩn trọng lựa chọn lối đi của mình qua khu phế tích để họ không thể phát hiện được tôi.
Lối đi dẫn tới tầng hầm đã bị chặn lại. Còn cánh cửa đẫn tới cầu thang thì lại bị khóa lại. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó phía bên kia cánh cửa.
(Mình đành đi đường khác vậy.)
Đi qua chỗ có người là điều ngu xuẩn nên tôi đã cố tìm những lối đi khác khả thi hơn, nhưng chũng đều bị khóa lại rồi.
Khóa được dùng giống y như mấy cái cửa khác, có khả năng được đặt bởi nhóm người mà chiếm cứ nơi này. Theo như những gì mà Myna nói, có khả năng là nơi này đã bị chiếm bởi lũ cướp rồi.
(Thế này thì khó khăn hơn mình tưởng)
Tôi không nghĩ là tôi có thể gõ cửa và bảo chúng cho tôi vào. Hầu hết bọn chúng đều tập chung ở tầm hầm đầu tiên và số còn lại bên ngoài cửa chỉ là để canh gác thôi.
Với điều đó, tôi rút lui, cẩn thận không phát ra một tiếng động nào và quay trở lại ra bên ngoài. Tôi liền đi tới chỗ cái giếng ở cửa sau nhà tờ và ngó vào bên trong.
(Tôi biết ngay mà)
Phần lớn những cái giếng trong những nhà thờ kiểu như thể này thì sẽ có một lối đi kín dẫn tới tầng hầm và nơi này cũng không phải là một ngoại lệ.
Đáy của cái giếng này dẫn tới dẫn tới tầng hầm đầu tiên. Việc mà xung quang đây không bị khóa gì cả đã cho thấy rằng bọn cướp không hề biết đến đường đi này.
Nhưng nếu như mà tôi cứ thế mà nhảy vào thì chúng sẽ phát hiện ra tôi mất. Dẫu cho nó không phải là một biện pháp yên lặng, nhưng tôi phải đánh lạc hướng chúng thôi.