Lời tác giả: Tôi đã miễn cưỡng ngồi vào bàn làm việc.
Giờ nghĩ lại tôi thấy rất hối hận…
--------------------------------------------------
Một mình đứng trên con phố nhuộm vàng màu hoàng hôn trước cửa nhà ga.
Taichi không ở bên hai người bạn thường về nhà cùng cậu như mọi ngày.
Cậu cố ý tách ra khi còn ở trung tâm mua sắm và để lại tin nhắn: 「Gặp nhau trước cửa nhà ga lúc 17 giờ nhé.」
Giờ còn rất nhiều thời gian rảnh đang cần được lên kế hoạch sử dụng. Taichi cầm cuốn truyện tranh đang đọc dở rời khỏi cửa hàng tiện lợi lúc này đang chật ních nhân viên văn phòng và học sinh.
Lang thang vô định trên con phố hối hả, cậu chợt nhớ ra giấy vệ sinh ở nhà đã hết. Cơ mà bố mẹ phải đến tận tối muộn mới về, chị gái chắc giờ này đang vui vẻ bên bạn trai nên cũng chẳng mảy may để ý đến điều này.
Việc nhà tất nhiên là dồn lại cho Taichi. Vốn là kẻ lười biếng, cậu đương nhiên không thấy thoải mái khi nhận công việc này. Thế nhưng nếu giờ mà không làm thì mai sẽ chẳng có nổi cái quần lót để mặc. Bố mẹ đi làm từ sáng đến tối, cậu cũng không thân với chị lắm nên thành ra khó có thể nhờ ai được. Vì một lí do nào đó mà Taichi và chị của mình luôn tránh tiếp xúc với nhau. Thế nhưng nếu có hỏi thì họ cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Cái tên ngốc Taichi đó, một kẻ lười biếng lại tự nguyện đi làm việc nhà. Điều này khiến người ta phải bật cười.
Tuy thế nhưng nếu nói nghiêm túc thì ngoại hình của Taichi cũng không đến nỗi gì. Cậu cũng rất thông minh, đấu karate chưa hề để thua mất trận nào. Cơ thể săn chắc, tính cách ôn hòa, hào phóng, biết quan tâm đến người khác của cậu là thứ mà rất nhiều đứa con trai thèm muốn.
Taichi có thể trở thành một người đàn ông hoàn hảo trong mắt mọi người khi bỏ được những thói xấu của mình. Tuy vậy ngay bây giờ cậu trông đã rất quyến rũ rồi.
Một người chỉ được cái vẻ bề ngoài.
Và tiếp theo là Rin.
Cô gái xinh đẹp nhất lớp… Không, dù mới là học sinh trung học năm nhất nhưng sắc đẹp của cô được xếp vào hàng top của trường.
Số lần Rin được các tạp chí người mẫu săn đón trên đường phố đã vượt quá mười đầu ngón tay. Cô rất thân thiện, hòa đồng và biết chăm sóc người khác chu đáo.
Coi cô là một người hoàn hảo như Takashi cũng chẳng có gì sai. Ta có thể bắt chuyện với Rin bất cứ lúc nào. Cơ mà khi chủ đề câu chuyện đã chuyển thành tennis thì khó ai có thể khiến cô ngừng nói được. Như một cái đài bắt trúng sóng, cô sẵn sàng cho miệng người bên cạnh nếm mùi bất lực khi không thể nói thêm được câu gì khác. Mà điều này cũng là một phần trong sự dễ thương của Rin.
Taichi đã nhiều lần thấy họ (Rin và Takashi) liếc mắt nhìn nhau khi đang đi bộ chung.
Cậu thấy rõ ràng mình chỉ là một vai phụ trong khung cảnh đó. Thật khó để đếm chính xác số lần cậu đã phải quay mặt đi.
Liệu vào lúc 17 giờ họ có xuất hiện với nhau tay trong tay không nhỉ? Cậu phải chuẩn bị tinh thần sẵn để đối mặt.
Tất nhiên Taichi cũng mong điều đó sẽ xảy ra bởi vì cậu đã chọn lọc được những từ ngữ “thâm thúy” nhất để trêu cặp đôi ngu ngốc này.
… Taichi biết rằng ngoại hình mình không đẹp. Dù không sẵn sàng để đối mặt với điều này nhưng cậu cũng đã dần chấp nhận nó.
--------------------------------------------------
Một cặp trai thanh gái lịch đi trên phố mua sắm.
Sự hiện diện của họ chẳng khác gì thần tượng vậy. Ngay cả những học sinh và nhân viên văn phòng đi qua cũng đều phải ngoái đầu nhìn lại lần hai.
Hai người đi cạnh nhau mà chẳng nói câu nào. Tuy im lặng nhưng hình ảnh của họ đủ để khiến một nhiếp ảnh gia phải hối hận cả ngày vì quên mang máy ảnh. Rõ ràng đẹp cũng là một cái lợi lớn.
「Rin này.」
「Sao?」
Ngay khi sự ồn ào náo nhiệt của khu phố đã lùi xa, Takashi quay lại đối mặt với Rin.
Cô cảm thấy giọng nói của Takashi có hơi khác so với bình thường. Vì đã quá quen với cậu ta nên cô dừng lại mà không hỏi gì thêm.
「Cậu cho tớ cơ hội được không?」
Lời tỏ tình của Takashi có hơi khác người một chút.
Sắc mặt cậu vẫn vui vẻ như không hề có ý hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Hơn thế nữa, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì cuối cùng cũng đã nói được lời yêu với người con gái mình thích.
「…Mình xin lỗi.」
Trong khi Takashi đang cười như không có gì xảy ra cả, Rin lại bày ra vẻ mặt ái ngại. Nụ cười của Takashi dần trở nên gượng gạo cay đắng. Bàn tay cậu đưa ra khẽ chọc vào trán Rin một cái. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây chỉ là một cặp đôi đang tình tứ bình thường.
「Tớ biết sẽ thành ra thế này mà. Ngay cả khi đã thấy trước kết quả tớ vẫn phải nói vì cứ giấu mãi trong lòng thì khó chịu lắm.」
「Cậu thật chẳng biết gì cả.」 – Rin mỉm cười và gật đầu
「Tớ cứ ra vẻ như biết tất cả mọi thứ nhưng tớ nhận ra trong khoản này thì kẻ ngốc lại là chính mình mới đúng.」
「Rõ ràng.」
Rin trả lời một cách ngắn gọn.
Takashi đã biết rằng Rin không thích mình. Người cô ấy thật sự có tình cảm lại là Taichi. Cô ấy bắt đầu thích cậu ta từ năm học lớp 8. Tại sao Rin lại như vậy? Vì cô ấy đã yêu. Takashi hiểu rõ điều này.
Có một sự thật là Taichi gần như đi guốc trong bụng Takashi và Rin nhưng cậu ta lại chẳng thể nhận ra tình cảm mà Rin dành cho mình.
Suốt hai năm qua Rin luôn tìm cơ hội bày tỏ tình cảm với cậu ta, thế mà Taichi lại không hề hay biết. Nếu so với Takashi, người đã dám nói ra tiếng lòng của mình thì cậu ta đúng rất xứng đáng với danh hiệu “thằng đần vô cảm”.
Nghĩ lại thì Taichi đến giờ vẫn chưa có gì với Rin cả. Takashi cảm thấy như vậy. Mà như thế cũng chẳng sao. Cậu tiếp tục đi, với vẻ mặt thoải mái như thường lệ.
「Sắp năm giờ rồi.」
「Ừ. Để cậu ta đứng trước cửa ga như thằng dở như thế thật không hay tí nào.」
Hành động của cô ấy khiến Takashi thấy hơi cân cấn. Tuy nhiên thì dù sao đâu phải là hiếm cách để thể hiện tình yêu.
“Đó là lí do vì sao tớ yêu cậu đó.”
Takashi nghĩ thầm như vậy rồi khẽ mỉm cười với cô gái xinh đẹp trước mặt, một cô gái đang yêu.
--------------------------------------------------
Hai bóng người xuất hiện từ đằng xa.
Taichi cau mày khi thấy họ cố tình giữ khoảng cách với nhau.
Thành công chưa hả Takashi?
Nếu rồi thì sao lại như thế kia?
Takashi và Rin, đó là cảnh giới cao nhất cho sự hoàn hảo mà.
Thế mà không hiểu tại sao bầu không khí này mang lại cảm giác chẳng lành. Hai người kia đã đến gần Taichi.
「Cậu đợi lâu chưa?」
「Không sao đâu. Tớ vừa mới đến mà.」
Takashi và Rin cười khổ khi thấy câu hỏi của mình quá sáo rỗng.
Taichi lén nhìn Takashi. Trông cậu ta có vẻ hơi chán nản.
Cậu nhận ra ngay rằng thằng bạn thân của mình chỉ là đang giả vờ. Đây là kết quả của việc nhiều năm gắn bó với nhau.
Tuy nhiên không thể loại trừ khả năng Takashi đi đầu quân làm đệ tử của Hollywood và qua mắt được Taichi. Nếu đúng là cậu ta đã học được cách kiềm chế cảm xúc thì giờ này cõi lòng hẳn đang gào thét. Taichi cũng đã hiểu ý và không chạm vào đáy nỗi đau của cậu ta.
「Được rồi, về nhà thôi.」
「Ừ.」
Chính Takashi mở lời. Taichi không nói gì cả và chỉ gật đầu.
Khi ba người đi đến cửa soát vé, một người đàn ông trung niên vội vã vượt lên từ phía sau và xô mạnh vào Rin.
「Á!」
「Ối, xin lỗi.」
Taichi đứng ngay phía trước đỡ lấy Rin đang chao đảo.
「Cậu có sao không?」
「Tớ không sao… cảm ơn cậu.」
Mặt Rin đỏ như sắp sửa xì khói khỏi lỗ tai đến nơi. Khuôn mặt này chắc chắn là đòn đánh chí mạng cho trái tim của các chàng trai. Thế mà Taichi lại làm như chả có gì cả.
Rin chưa bao giờ nhìn Takashi như vậy. Đối mặt với Taichi đang tỏ ra rõ ràng là một kẻ đần độn trong tình trường, cậu bỗng thấy có ác cảm với đứa bạn mình.
Cho dù đối phương là bạn thân, cậu vẫn thấy ghen. Đó là cảm xúc bình thường của một người đang yêu.
Nếu chỉ dừng lại ở đây thì sẽ là câu chuyện một cậu bé đang ghen tị với bạn của mình. Thế nhưng không phải là như vậy.
Cô gái được người mình thích cứu, đang trong trạng thái cảm xúc lẫn lộn.
Thủ phạm đẩy cô đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Và chân của Taichi cùng với Rin đang bị bao quanh bởi một thứ ánh sáng kì lạ.
「Á, cái gì thế kia!」
Có ai đó la lên.
Takashi nhìn Taichi và Rin với vẻ mặt ngạc nhiên.
Những người đi xung quanh cũng dừng lại tò mò về hiện tượng lạ.
「Cái gì thế này!?」
Đột nhiên nhìn thấy một thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, Rin vô thức nắm chặt lấy áo của Taichi. Cô không thể ngờ rằng hành động này…
…sẽ thay đổi hoàn toàn số phận của mình.
Ánh sáng dưới chân họ bắt đầu ngưng tụ, dần tạo thành một vòng sáng lấp lánh tuyệt đẹp cùng vô số hoa văn cầu kì.
Những họa tiết kì lạ bắt đầu xoay vòng với tốc cao rồi dần bay lên khỏi mặt đất, lơ lửng trong không khí.
「TAICHI! RIN! RA KHỎI CHỖ ĐÓ MAU LÊN!!」
Xung quanh vòng tròn ánh sáng, mọi thứ bắt đầu trở nên méo mó. Khuôn mặt hai người bạn thân nhất của Takashi vặn vẹo lại thành những hình thù khủng khiếp.
Không kịp thốt ra lấy một câu, xung quanh Taichi tối sầm lại.
--------------------------------------------------
Lời tác giả: Lần tới tôi sẽ miêu tả một chút về người triệu hồi.