Isekai cheat magican

mở đầu 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời tác giả: Tôi đã hoàn thành hết phần cốt truyện…

--------------------------------------------------

Quả bóng lăn tròn trên sân cỏ trong tiếng reo hò huyên náo

Các cô cậu học trò sau khi thoát khỏi “nhà tù” lớp học đang chạy tung tăng như vừa mới được sống lại. Giờ thể dục ngay sau tiết toán đúng là quá hoàn hảo đối với một người học sinh. Được chạy ngoài trời cùng nắng tươi và gió nhẹ là trải nghiệm khiến người ta bị mê hoặc ngay cả khi đã trở thành học sinh cao trung.

「Taichi!」

Một đường chuyền từ khoảng cách 15m.

Vị trí của Nishimura Taichi, người nhận được đường chuyền, là một vị trí hoàn hảo nằm ngay trong vòng cấm địa. Vì không có ai kèm nên đồng đội đã tạt bóng sang chỗ cậu.

Một cơ hội phải nói là “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”. Trung vệ của đối thủ đã bị bỏ xa lại phía sau. Đồng đội của Taichi hẳn đã nhận ra điều này và họ hoàn toàn sáng suốt. Với tài năng xuất sắc của mình, Taichi không hề nao núng trong những tình huống phức tạp. Nhất là lúc này, đội của cậu đang bị dẫn bàn. Nếu không chớp lấy cơ hội thì rất lãng phí.

Chỉ cần một cú ra chân chuẩn xác thôi và mọi thứ sẽ tiếp diễn theo hướng có lợi. Đúng lúc đó, cậu bắt gặp ánh mắt của người bạn cũ từ thời trung học.

「Ê, nhìn về đằng trước điiiiiiiiiii!」

「Đợi đã… Hả!?」

「Xin bóng nhé!」

「Chết rồi!!」

Đội của Taichi thất bại toàn tập khi bỏ lỡ mất cơ hội ngàn vàng trong trận đấu với Dome Gokko.

--------------------------------------------------

「Taichi, cậu thật là. Lúc đó cậu đang bị cái gì thế hả?」

「Xin lỗi Takashi. Khi nhìn thấy mặt cậu tớ bỗng nhận ra mình phải đấm cậu một cái…」

「Thế thì cậu phải ráng chịu hậu quả đấy nhé!」

Đây là trò đùa thường ngày của hai người. Kể từ khi nhập học, cái cách họ đùa nhau đã gây chú ý cho cả trường. Không chỉ mỗi Taichi và Kishi, vẫn còn một người nữa cũng thường tham gia vào cuộc vui này.

「...Hai tên ngốc này đúng là chẳng thay đổi tí nào cả.」

Một giọng nói hơi khàn nhưng rất dễ nghe truyền đến tai hai người.

Không cần nhìn Taichi và Takashi cũng biết đó là ai.

Giọng nói đó không cố giấu đi sự chán ngán.

「Ồ, Rin. Cậu đã giành chức vô địch rồi à?」

「Làm gì có. Đấy chỉ là tập luyện thôi mà.」

「Vậy sao, hả tên bốc phét?」

「Đừng có gọi tớ là đứa bốc phét!」

Nói rồi Rin vung cây vợt trong tay lên khiến Taichi và Takashi nhanh chóng lùi lại.

Azuma Rin.

Cô bắt đầu chơi tennis từ nhỏ và đã trở thành nhà vô địch quốc gia.

Cô chắc chắn đã phải luyện tập rất nhiều. Thế nhưng khi nhìn vào cô thì người ta không thể thấy được điều đó. Cao hơn các cô gái cùng tuổi, dáng người chuẩn như người mẫu, số đo ba vòng khỏi chê, khuôn mặt xinh xắn với nụ cười mà cứ mười người mới có lấy một người không thích. Mái tóc đuôi ngựa dài đến ngang lưng tung bay theo làn gió. Cùng với tư thế đứng hoàn hảo của mình, Rin đẹp tựa như một bức tranh sống.

Và bên cạnh đó là chàng Onodera Takashi điển trai.

Cậu ta cao hơn một mét tám, thân hình cân đối và khuôn mặt soái ca. Dù nằm trong top 3 nam thần được theo đuổi nhiều nhất khối nhưng có vẻ như cậu ta chẳng hề hay biết gì về điều này. Nghe đồn Takashi đã được hai cô gái tỏ tình và họ đều rất xinh đẹp. Sau đó cậu thẳng thừng từ chối tình cảm của hai cô và có được cộng đồng antifan đông đảo là những tên con trai FA trong trường.

Thực ra thì từ hồi trung học cơ sở, cậu đã thích Rin. Mặc dù nhìn bên ngoài trông chả khác gì một gã sát gái nhưng thật ra đó chỉ là một tên ngốc không dám thổ lộ tình cảm. Và chỉ mình Taichi là biết được bí mật này.

Tiếp theo ta sẽ nói về Nishimura Taichi. Cậu chính là tiêu biểu cho những người không mấy nổi tiếng trong trường. Khuôn mặt cũng không có gì là xuất sắc, chiều cao thì ngang bằng Rin: một mét sáu mươi tám.

Thành tích học tập ở mức trung bình, khả năng chơi thể thao tốt nhưng được cái tính ngại khó khăn. Làm gì cũng chỉ ở mức khá cho dù có cố thế nào đi chăng nữa. Một sự tồn tại chỉ để làm kẻ thù cho những người luôn cống hiến hết mình vì câu lạc bộ. Một kho báu bị lãng quên.

Thoạt nhìn thì có vẻ như Taichi là người sống vô tư buông thả. Thế nhưng thực tế thì lòng cậu đang có một nỗi lo khó tả. Đó là về Takashi và Rin, bạn của cậu. Cậu luôn cảm thấy sự chênh lệch về ngoại hình với hai người họ là rất lớn. Cũng như người ta hay mặc cảm về sự chênh lệch tài chính vậy.

Một vài đứa con gái nghiện đam mỹ thì lại lấy cậu ra để tưởng tượng nhiều thứ linh tinh không đứng đắn có thể khiến tóc gáy người ta dựng đứng lên. Kiểu như Takashi là công, Taichi là thụ, và rất nhiều điều không hay ho khác. Tất nhiên Taichi cũng không biết điều này. Người xưa có câu “Không biết thì lành”. Trong trường hợp này thì đúng là phải dành những lời khen có cánh cho ai nghĩ ra câu đó.

Một khoảnh khắc vui vẻ, mọi ngày đều diễn ra như vậy, chậm rãi, yên bình.

Kể cả khi có chửi nhau thì cũng thấy vui. Khi lên cấp ba, ta có nhiều bạn hơn, niềm vui cũng theo đó mà nhân lên. Nhìn Takashi và Rin cãi nhau, Taichi bất giác nở một nụ cười.

Cậu nghĩ rằng mọi thứ sẽ vẫn mãi như thế này, thế giới sẽ luôn đi theo quỹ đạo của nó.

Nhưng thế giới sẽ luôn có thể thay đổi.

Dù hiểu được điều này nhưng Taichi vẫn còn quá trẻ để hình dung một cách rõ ràng.

「.......tsu ! ………….tsu tsu ! !」

“Hả?”

Taichi dừng lại. Một âm thanh kì lạ mà cậu chưa từng nghe thấy bao giờ.

Quay lại sau lưng, cậu chỉ thấy khoảnh sân trường vắng tanh, ảm đạm.

「Có phải mình nghe nhầm không nhỉ?」

Không ai đáp lại.

Taichi chạy về phía những người bạn đang gọi mình, bỏ lại sau lưng cảnh tĩnh mịch của ngôi trường sau giờ tan học.

Thế nhưng cậu không thể ngờ rằng âm thanh kì lạ đó chính là hồi chuông chấm dứt cuộc đời yên bình của mình.

Truyện Chữ Hay