Isekai Apocalypse Mynoghra

dark elf

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: LoS

--------------------------------

Người đứng đầu đoàn Dark Elf, Gia Naguive Mazaram, nhẹ bước trên con đường không dấu vết người.

Anh từng được những nước láng giềng gọi mình là [Thép] nhưng giờ trông anh thật gầy guộc; người ta còn có thể nói rằng anh còn yếu hơn cả một đứa trẻ. Mấy thuộc hạ đi theo anh cũng chả khác là bao.

Khu rừng này rất sâu, u ám, bị bao trùm bởi bóng tối và cái lạnh thưa thoảng, thiếu sức sống.

“Như mình nghĩ, không có gì cả….”

“Gia-dono, sao chúng ta không vào bên trong Daijukai….”

Gia lắc đầu trước lời gợi ý họ đã nhắc đi nhắc lại anh nhiều lần.

Anh muốn nói, nói rằng xin đừng ép anh phải nói đi nói lại những điều như nhau nữa, nhưng anh hiểu tâm tư của những người đi theo mình, anh đồng tình với họ.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại của họ khiến điều đó trở nên bất khả thi.

“Nếu giờ ta mà đi, điều gì sẽ xảy ra? Chúng ta đi mà chả có định hướng gì cả, và tôi không nghĩ chúng ta có đủ khả năng khởi hành một chuyến di cư cùng lũ trẻ chỉ với lượng rau ngần ấy. Phải có thức ăn ở đâu đó ở đây, vì lợi ích của mọi người. Chúng ta hãy cố gắng hết sức mình.”

Anh nở một nụ cười không mấy dễ chịu.

Nhưng những người đi theo anh cũng chỉ có thể cười lại mà thôi.

“Nhưng chúng ta đã đi vào cái khu rừng quỷ ám xa tới thế này rồi, đúng như dự đoán, mọi thứ đang dần trở nên quái dị đi.”

Cái công việc khám phá vào sâu thế này khiến họ chán nản.

Nhưng Gia vẫn cố mở lời dù không còn nhiều sức nữa.

Anh sẽ trở nên bị điên mất nếu anh không giữ cho bản thân liên tục nói.

Khu rừng quá sâu và quá tĩnh mình là một phần lý do.

“Đi dọc theo rìa phía nam lục địa Hydragia là khu rừng bị nguyền rủa, Daijukai (Nguyền rủa thế giới). Trong một cuốn sách cổ, người ta nói rằng ở vùng đất đó, có một thứ quỷ quái gì đó đã bị phong ấn, một thứ sẽ không bao giờ cho phép sự sống…”

“Hahaha, đó chỉ là mấy lời mê tín thôi. Nếu là như thế thật thì tại sao cây cối ở đây lại um tùm thế này? Đi vài bước nhìn quanh cũng chỉ toàn là cây, đây còn không phải dấu hiệu của sự sống dồi dào thì là gì.”

Người vừa kể câu truyện rùng rợn đó là trợ lý của Gia. Trong cả nhóm, cô là người hiểu rõ các chi tiết trong những câu truyện dân gian nhất.

Ở cái độ tuổi xanh mơn mởn, cô ấy vốn đã là một con người say mê đọc sách tới mức mọi thứ cô thu thập chỉ toàn là sách, thế nên họ tin tưởng cô.

Nhưng Gia lại lựa chọn cười vào những lời nói của cô.

Mọi người đều cầu nguyện rằng những gì họ lo lắng không trở thành sự thật. Là một đội trưởng chiến binh, anh không nên phàn nàn.

“Đừng bỏ cuộc. Đừng bao giờ bỏ cuộc.Tinh thần cao cả và tổ tiên của chúng ta sẽ dẫn lối để giúp ta thoát khỏi ngặt cảnh.”

Gia được coi trọng như một chiến binh trưởng không chỉ là bởi tài năng mà còn vì sức mạnh tinh thần của mình.

Đó là lý do tại sao anh lại trở thành chiến binh trưởng của tộc,

Dù cho sự an toàn của cả chủng loài đang gặp phải một mối đe dọa, họ vẫn sẽ dõi theo anh ta như thế.

Những thuộc hạ theo sau anh lấy lại can đảm từ lời nói cứng rắn của Gia và tiếp tục di chuyển.

Xuyên qua bóng tối, thứ họ chưa từng thấy.

Tin rằng anh sẽ mở đường, anh sẽ cứu họ thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng này.

Và—

Thế giới đã mở ra.

Có thể họ đã mong chờ một kỳ tích nào đó.

Một khu vực có tác động của con người, một cảnh tượng họ chưa từng được thấy, một thứ đủ để khiến họ ao ước một điều gì đó khác biệt.

Có thể đó là một ẩn sĩ sống trong bóng tối này. Có thể là có nhiều cây ăn quả. Có thể có rất nhiều động vật hoang dã hay là các vị thần sẽ giảm bớt khổ đau cho họ.

Nhưng mọi hi vọng đều vụn vỡ.

Ở đây chỉ còn tại đống đổ nát.

Mọi thứ tới giờ đều bị lãng phí….!

Thấy cảnh tượng trước mặt, niềm hối hận trào dâng trong cơ thể Gia.

Thoạt nhìn qua, cảnh tượng bí ẩn này có thể có một ý nghĩa gì đó, nhưng ‘cái gì đó’ ở đây mới chính là vấn đề.

Đầu tiên là cô gái bên bệ đá đang trừng mắt về phía cậu.

Tóc cô có màu xám xỉn, mặc một chiếc áo choàng với những đường nét cắt tỉa tỉ mỉ.

Nhưng cô gái ấy không phải là vấn đề.

Vấn đề là từ một người khác.

Không, Gia còn không thể giám chắc cái thứ đó có đúng thật là một ‘con người’ hay không nữa.

Sự tồn tại của nó là một hiện tượng phi thực tế, cứ như thể nó là thứ vừa bước ra từ cuốn sách của cô trợ lý anh vậy.

Nó mang hình dạng như một con người. Nhưng anh không biết nó là gì.

Như thể cả thế giới đang ruồng bỏ người. Hình dạng của người bao trùm trong hắc ám, giống như một con ác quỷ được kể từ đời này qua đời khác.

Thế giới đã phạm sai lầm, sự hủy diệt sẽ bắt đầu, và thế giới dần tan rã.

Sự tồn tại khiến anh hình dung ra tất cả những điều đó.

Mình không biết đó là gì, nhưng bản năng đang cảnh báo mình. Đó là một thứ xấu xa.

Cô gái vẫn nhìn vào Gia, và có lẽ thực thể đó cũng đang chằm chằm vào gia.

Tất cả thuộc hạ của anh đều nín thở.

Tới lúc này anh mới nhận ra nếu anh để bản thân hành động ngu ngốc, chủng tộc của anh có thể gặp nguy hiểm, vì vậy anh cần phải cẩn thận trong từng lời nói của mình.

“Thần, thần là Dark Elf, chiến binh trưởng của Tộc Mazaram, Gia Naguive! Kẻ bề tôi này coi người như một linh hồn cao quý! Trước tiên xin hãy cho thần xin lỗi vì đã mạo phạm đi vào trong khu rừng!”

Anh khuỵu gối và cúi đầu xuống, cố gắng không làm cho thực thể kia tức giận.

Mặc dù thứ này được gọi là quỳ trong ngôn ngữ hình thể của con người, nhưng anh không chắc người đằng kia có hiểu ý anh không.

Anh nhẹ nhõm vì những người thuộc cấp đi cùng, họ đã nhìn thấy cử chỉ của anh và nhanh chóng làm theo.

Gia đợi lời. Nhưng bản năng cứ thôi thúc anh phải thể hiện sự tôn kính cao nhất.

“…Hmmm. Có vẻ ngươi đã hiểu cái giá khi tiến vào trong khu vực này. Này hỡi những Dark Elf, tại sao các ngươi lại cả gan xâm phạm điều cấm kỵ ấy?”

Đối phương suy nghĩ trong chốc lát.

Gia và những người khác cảm thấy lo lắng, nhưng họ cảm thấy an tâm hơn một chút vì đối phương chịu hiểu lời họ nói.

Ít nhất thì họ cũng đã truyền đạt được đúng ý.

“Chúng thần là Mazaram, một tộc của Dark Elf. Từng định cư ở vùng đất Elf ở trung tâm Hydrangea. Tuy nhiên, cựu lãnh đạo của Hội đồng Elf Tối cao, Hội đồng Tetralucia…”

“Ngừng nói giông dài đi!”

“Vâng, chúng thần đã bị bức hại và buộc phải rời bỏ quê hương mình. Chúng thần không có đích đến nào cả, và chúng thần đã tới khu rừng này…”

Gia vội vàng thay đổi lời nói vì nhận thấy cô gái đang trở nên khó chịu. Cố gắng kể lại hoàn cảnh khốn đốn cho họ là một nước đi sai lầm.

Dù chỉ là một chút sai lầm thôi, nhưng mạng sống của họ đang nằm trong tay của đối phương, anh liên tục nhắc nhở bản thân điều đó.

Mình nên làm gì đây? Nói gì bây giờ? Hay là chờ người đó mở lời?

Tâm trí anh quay cuồng, tim anh đập rất mạnh tới mức anh cảm thấy đau đớn.

Sự tồn tại khiến anh như tắt thở và đổ mồ hôi từng hạt. Nguồn hắc ám sâu thẳm như rừng rậm, và sự gian ác đó có thể tràn qua cả màn đêm.

Gia không tài nào chịu được. Anh gần như suýt nữa thì thốt ra những lời van xin lòng thương sót khỏi miệng, nhưng trước khi anh kịp mở lời…

“Đáng tiếc thật đấy nhỉ.”

Thứ đang ngồi trên bệ đá lên tiếng.

Cảm giác có thứ gì đó đang chui lên tấn công vào lưng Gia.

Họ cảm nhận được cơ thể họ đang run lên, mồ hôi chảy thành từng dòng kèm theo một cảm giác khó chịu không tả. Giọng nói đó nghe như từ một chàng trai trẻ tuổi.

Không, không có cảm xúc nào ở đó cả, anh còn không thể cảm nhận được ý chí hay linh hồn gì của người đó.

Ngay cả giọng nói từ tầng dưới cùng của địa ngục nghe còn có sức sống hơn.

Nó thật quái đản. Kỳ lạ tới mức ai cũng nghĩ vậy.

Đó là lý do tại sao cố gắng giữ lại những phản ứng của bản thân trong tiềm thức và ngừng suy nghĩ.

“Đức Vua đang hỏi ngươi đấy.”

Lời nói của cô gái tràn đầy sự giận dữ.

“Chúng thần đã bị bức hại và phải chạy tới nơi này để trốn thoát! Chúng thần đã cạn kiệt thức ăn trên đường đi và không thể đảm bảo được nguồn lương thực còn lại để loại bỏ những kẻ săn đuổi đó… Chúng thần đã không ăn gì trong nhiều ngày liền.”

Gia nhận ra rằng bản thân đã vô tình mắc phải sai lầm lớn nhất khi phớt lờ câu hỏi của chủ nhân cô gái đó. Anh giải thích bằng một giọng nói đáng thương và khàn khàn.

Những lời nói kết thúc có phần mơ hồ của anh thể hiện một niềm hối tiếc rất lớn.

“Hmm.”

Lời giải thích của Gia thuyết phục được tồn tại đó.

Điều đó được xác nhận từ cái gật đầu tỏ vẻ hài lòng của cô gái.

Anh đã vượt qua được một tầng băng mỏng.

Nhưng tất nhiên, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Tại sao!? Tại sao chúng ta phải như thế này! Chúng ta đã làm gì chứ!? Chúng ta chỉ muốn một nơi mà chúng ta có thể sống yên ổn thôi mà!

Tất cả họ không có lỗi gì trong đó cả, nhưng chỉ vì đã xâm phạm vào khu rừng này, nên anh thực sự cần phải cúi đầu cầu xin lòng thương sót.

Điều gì sẽ xảy ra với anh? Anh không quan tâm tới việc gì sẽ xảy ra với mình. Điều quan trọng là liệu điều gì sẽ xảy tới với thuộc cấp và đồng hương của anh?

Có lẽ số phận của những người đồng hương ấy sẽ bị chế ngự và bị đùa giỡn bởi sự tồn tại xấu xa này.

Run rẩy nghĩ tới viễn cảnh về một tương tai tồi tệ, lòng Gia tràn ngập nỗi phẫn uất và buồn bã.

Khao khát được sống của chúng ta, lại là một tội lỗi sao?

Lăn, một thứ gì đó lăn ra trước mặt anh.

Cả người anh run lên bần bật, anh cứ nghĩ đó là thứ âm thanh đầu mình lăn tròn trên đất, rời khỏi cơ thể.

Ai có thể trách Gia sợ tới mức nhẳm cả hai mắt lại?

Vào lúc ấy, Tổng Trưởng của Tộc Mazaram không còn nữa. Một người từng có nỗi sợ như một vị dũng sĩ giờ chỉ còn đơn giản là một người thường đang run lên vì sợ hãi.

Nhưng khi anh mở mắt.

Cổ anh vẫn ổn, điều đó có nghĩa là không có gì xảy ra cả, nhưng có một mùi hương ngọt ngào, sang trọng

đang xộc thẳng vào mũi anh.

Trước mặt anh, những thứ trái chín đỏ tươi nằm lăn lóc trên đất.

“Đâ, đây là?”

“Ta cho ngươi.”

Sự tồn tại đó trả lời ngắn gọn.

Ực…. Gia bất giác nuốt nước miếng.

Thứ quả anh chưa bao giờ được nhìn thấy hay nghe tới.

Nếu nói về trái cây theo hiểu biết của họ, thì chúng là thứ nhỏ và cứng hơn. Chúng đúng là có chút ngọt, nhưng vị đắng mạnh hơn.

Ở một số vùng, người ta ăn trái cây như một loại thức ăn thô. Mọi người có thể ăn được trái cây sau một vài công đoạn chế biến.

Nhưng thứ ở ngay trước mặt anh thì khác.

Hương thơm tinh thế thể hiện sự ngọt ngào của nó, hình dạng với màu đỏ tươi và hấp dẫn như thể nó đang mời gọi anh hãy ăn nó ngay lập tức.

Anh nhặt nó lên, nó rất chắc, chắc chắn bên trong không bị rỗng.

Nó giống như thứ mà chỉ Hoàng tộc mới được ăn. Không, tới cả họ cũng chưa chắc biết tới nó, thứ quả giống như ngọc này.

Anh không thể hiểu được tới già nửa những gì sự tồn tại đó nói.

Anh chỉ hiểu rằng thứ này được gọi là quả táo, và nó có thể ăn được.

“Táo? Thứ này, không giống thứ trái cây thần ăn…”

Sự tồn tại đó nói,

“Ta sẽ cho ngươi.”

Nếu vậy thì anh sẽ lấy nó. Nhưng Gia bối rối không biết mình có thể ăn được không.

Anh lo lắng rằng liệu việc ăn ở đây có bị coi là thô lỗ hay không.

Ngoài ra, điều này cũng làm anh nhớ lại những người đồng hương đang đói khát ở trại, đang chờ họ trở về với lương thực.

“Ngon quá!!”

“Nó ngọt! Lại còn mọng nước nữa.”

Nghe thấy, Gia nhận ra rằng mấy tên thuộc cấp đã ngốn sạch trái cây trước cả khi anh quyết định.

Nhưng không quan trọng là anh đưa ra quyết định thế nào, anh không thể dừng một tên bị bỏ đói ngừng ăn được.

Anh vội vàng nhìn lại những thành viên trong nhóm xem họ đang làm gì; họ cắn ngấu nghiến thứ trái cây được cho. Quả có mùi thơm nhẹ nhàng và mọng nước chảy thành từng giọt.

Anh nuốt nước miếng, trong lòng anh cũng muốn vậy, nhưng anh vẫn phải làm một chuyện khác.

Trong một khắc, anh nhìn lướt qua sự tồn tại kì lạ kia.

May mắn thay, anh có thể thấy nó đang gật đầu. Có lẽ hành động của thuộc hạ anh không thô lỗ mà còn có phần đúng.

Tới lúc đó, Gia mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh nghĩ rằng anh nên chú ý tới mấy tên thuộc cấp của mình, mấy tên này ngốn quả thô lỗ quá.

Khi tâm hồn Gia vừa bỏ đi được một gánh nặng, anh nghĩ mình nên nhắc nhở họ ăn cho có ý tứ hơn.

Nhưng anh chẳng thể nói được gì cả, những con người ấy đang ăn trái cây chan với nước mắt.

Anh có thể hiểu rõ sự đau khổ và đói khát của họ hơn bất cứ thứ gì khác.

“Ở đây còn có lê nữa.”

Lăn, một thứ gì đó lại lăn trước mặt anh.

Lần này lại là một quả xanh.

Cái thứ được gọi là lê này anh cũng chưa bao giờ nghe qua.

Vỏ ngoài màu xanh có thể là do chưa chín nhưng nó có mùi thơm dịu khác với táo. Nhiều câu hỏi nổi trong đầu Gia.

Quả thật đây là một thứ quả cũng ngon không kém.

Anh nhặt lên và nhìn nó một cách mơ hồ.

“Tên đó bị sao vậy? Đức Vua đã dành lòng tốt cao quý của mình cho ngươi đấy.”

Cô gái bày tỏ sự hoài nghi và khó chịu.

Anh không biết quỷ thì hay nghĩ gì. Nhưng cô gái kia có thể hiểu sự tồn tại ấy ở một mức độ nào đó.

Có chút hi vọng trong thực tế ấy, anh cố gắng truyền đạt mong muốn của mình cho cô gái và chủ nhân của cô.

“Còn có những người khác đã chạy trốn tới nơi này nữa ạ. Trong đó có mấy đứa nhỏ… những đứa trẻ của chúng thần đang bị đói. Mấy ngày nay chúng không ăn gì, chúng đều gầy đi cả. Quả này, thần muốn để dành cho lũ trẻ. Vậy nên xin người….”

Đột nhiên anh cảm nhận được, có một thứ vị sắt tràn ngập trong miệng anh. Máu chảy ra khỏi khóe miệng anh từ lúc nào không hay.

Cảm giác vô dụng và đau khổ đã tích tụ tới mức anh phải cắn miệng mình mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.

Những tiếng hò reo và nhai trái cây đã biến mất. Có lẽ những lời nói của anh đã nhắc nhở lại cho họ về nhiệm vụ của mình.

Đồng đội của họ, những người vẫn đang chiến đấu với cơn đói dày vò.

Nhiều người còn thậm chí không đủ sức để đứng, và chỉ có một việc mà họ phải làm.

Nhưng đó là hoàn cảnh của họ.

Anh đã hiểu rõ rằng cô gái đằng kia hoàn toàn không quan tâm tới họ có hoàn cảnh như thế nào.

Gia vẫn cúi đầu. Đó là điều cuối cùng anh phải làm.

Mang thức ăn trở lại bất chấp cái giá là gì.

Sự tồn tại kinh tởm, tàn khốc nhất từng xuất hiện trong truyền thuyết, thứ sẽ hủy diệt mọi thứ đang ở trước mắt anh. Anh phải mạnh mẽ lên, đừng sợ hãi.

Đôi mắt anh thể hiện một quyết tâm cao cả. Anh đã gửi gắm tâm tư, ý chí quyết tâm hoàn thành sứ mệnh này dù có phải chết.

Và mong muốn của anh cuối cùng cũng được truyền đạt tới.

“Thật đáng tiếc.”

Sự tồn tại đó nói vậy.

“Ch, chờ đã! Takuto-sama!”

Cô gái nghe thấy lời đó, chạy tới chỗ chủ nhân mình và thì thầm đề nghị điều gì đó trong cơn hoảng loạn.

Nhưng thứ hắc ám thăm thẳm ấy không quan tâm.

Tiếp đó, anh nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống liên tục và chồng chất lên nhau.

Gia há hốc mồm với thứ phép màu đang xảy ra trước mặt mình.

Có cả những loại trái mà anh đã từng nhìn thấy trước đây. Có những củ khoai tây khổng lồ hình tròn. Có những hạt lúa mì.

Không chỉ có thế, còn có cả những ổ bánh mì mềm tới mức bị biến dạng khi rơi xuống.

Thứ cuối cùng là hạt đậu và rau, muối và gia vị.

Hàng đống lương thực xuất hiện từ hư không xung quanh sự tồn tại đó.

“Ta cho ngươi.”

Hiểu được những lời này, Gia sững sờ và không giấu nổi được những giọt lệ tuôn như suối.

Đó là lòng trắc ẩn.

Sự tồn tại ấy nghe về hoàn cảnh của họ rồi nói, “Thật đáng thương.”

Rồi ngài tạo ra một núi thức ăn để anh có thể giúp đồng đội của mình.

Họ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, dù sự tồn tại đó không liên quan gì tới chủng tộc của họ.

Dark Elf là những sinh vật thoát li khỏi ánh sáng. Họ được phép tồn tại bởi sự thương sót của Elf.

Họ luôn bị sỉ nhục theo cách như vậy, họ phải sống ở nơi không có ánh sáng.

Không có ai thương sót khi Gia bị đày đi.

Ngược lại, một tuyên bố nói rằng sự biến mất của tiên bóng tối sẽ giúp thanh tẩy thế giới này.

Chưa cần kể tới elf, dù đó có là nhân loại, người lùn hay các chúng tộc khác thì đều tránh mặt họ.

Gia nghĩ rằng đó là số phận của mình, và đó là số phận mà họ phải gánh chịu.

Anh nghĩ sống một cuộc sống thanh cao, tồn tại trong một thế giới khắc nghiệt và cô đơn, là mục đích sống của chủng loài anh. Đối với họ, Chúa không tồn tại; cuộc sống họ trải qua là sự run rẩy trong một thế giới đầy lạnh lẽo và cô quạnh. Anh đã chấp nhận điều đó.

Nhưng bây giờ thì lại khác.

Sự tồn tại đó dang tay ra với họ.

Có thể là họ đang bị lừa. Có thể sự tồn tại ấy chỉ muốn chơi đùa với cảm xúc của họ.

Nhưng, dù cho có vẻ là vậy đi nữa.

Thì vốn cũng đã không có ai thương hại họ, chứ đừng nói tới là sự cảm thông tới mức này.

“Một phép màu!”

“Với ngần này thì!”

“Ah! Thưa vị chủ nhân tối cao! Chân thành cảm ơn ngài!”

Anh có thể thấy thuộc cấp của mình đang rất phấn khởi.

“Thưa bệ hạ, làm ơn… làm ơn hãy cho những kẻ bề tôi này, biết tên của ngài...”

Anh tự mình nói.

Anh vừa nhớ rằng mình chưa bao giờ nghe về tên của tồn tại này.

Anh hiểu rằng từ mà cô gái vừa mới nói lúc này có thể là tên ngài.

Nhưng không.

Gia muốn nghe thẳng từ thực thể ấy.

Tên tuổi của một tồn tại vĩ đại tạo nên phép màu chỉ bằng một tay.

Tên của một đáng cao quý, người đầu tiên trao cho chủng tộc của họ một lòng trắc ẩn ấm áp tới vậy.

“Ta sẽ cho ngươi.”

Sự tồn tại đáp lại bằng một tông giọng không thể hiện được một chút cảm xúc hay ý định nào.

=Eterpedia = = = = = = = = = = = = =

Lệnh Nội quốc [Sản phẩm khẩn cấp]

Sản phẩm khẩn cấp là một lệnh đặc biệt tiêu tốn “ma lực” để sản xuất ra các loại sản phẩm khác nhau.

Bạn có thẻ triệu hồi tất cả các cơ sở hay các đơn vị, nhưng nó tiêu tốn một lượng giá cả cao.

Lượng ma lực tiêu tốn tùy vào sự cần thiết của vật thể triệu hồi.

<> <> <>

Bạn cũng có thể tạo ra “nguyên liệu” hay “lương thực” bằng sản phẩm khẩn cấp, nhưng bạn không thể tạo nên những nguồn tài nguyên chiến lược được.

Sự phát triển công nghệ và các phương tiện chuyên dụng có thể làm giảm sự tiêu tốn ma lực.

----------------------------------------------

Truyện Chữ Hay